Thâm Sơn Có Quỷ

Chương 14



“Chà, đúng là hiếm thấy.”

Một câu nói khó hiểu, khiến cả ba người đều trở nên yên lặng.

Chỉ là, một người thì tự giữ im lặng, hai người kia thì lại đang sửng sốt.

Tiểu Xuân là người phản ứng lại đầu tiên.

“Nói gì thế?!”

Người nọ thản nhiên lắc đầu.

Tiểu Xuân cau mày, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm người kia.

“Mi là ai? Sao lại đến đây?”

Người nọ suy nghĩ một lúc, sau đó nói: “Ta….ta đi tản bộ thôi.”

“Ta khinh!” Tiểu Xuân cả giận nói “Đêm canh tư* mi đi vào nơi rừng sâu núi thẳm thế này để tản bộ, mi lừa quỷ hả!”

(1-3h sáng, biết lựa giờ tản bộ ghê =)) )

Người nọ cũng cười cười, nhìn Tiểu Xuân nói: “Vậy cô cũng….” Y nói được một nửa, bỗng chốc đưa mắt nhìn Lý Thanh đang bị Tiểu Xuân kéo ra sau, lại nói tiếp: “Cô và vị huynh đài này sao lại ở đây?”

Tiểu Xuân bình thản đáp: “Bọn ta đi tản bộ.”

“……”

Lý Thanh nghiêng nghiêng đầu, người tới là ai hắn cũng không rõ, mấy lời của Tiểu Xuân càng khiến hắn không hiểu ra làm sao cả.

“Ha ha.” Người nọ nghe Tiểu Xuân nói thế thì cười thành tiếng, y đi về phía trước một bước.

“Đừng đến đây!” Tiểu Xuân quát to một tiếng.

Người nọ lấy kiếm bên hông xuống, cắm lên đất, thoải mái dựa vào một thân cây, y khẽ cười nói: “Đừng căng thẳng, tại hạ chỉ tình cờ đi ngang qua đây, định lấy chút nước uống, không ngờ lại quấy rầy hai người, xin hãy tha lỗi.”

Y vừa nói vừa gỡ túi nước đã cạn nước bên hông xuống, ý bảo Tiểu Xuân nhìn.

Tiểu Xuân nhìn thấy túi nước, cuối cùng cũng tin lời y một chút. Nàng đặt nhánh cây xuống, nhưng vẫn chắn trước mặt Lý Thanh.

“Đã trễ thế này, sao mi lại một mình ở trong núi thế này?”

Người nọ cười nói: “Luyện công.”

“Luyện công?” Tiểu Xuân nhướn mày, xem xét người này từ trên xuống dưới. Người nọ mặc dù lười nhác dựa vào bên thân cây nhưng thân thể hắn vô cùng mạnh mẽ, như đang giấu một cỗ sức mạnh vô cùng thâm sâu, khiến người ta không dám khinh thường.

Tiểu Xuân cảm giác được, người luyện võ luôn mang trên người một loại khí tức rất khó hiểu, loại khí tức này rất khó hình dung, nhưng nó thật sự tồn tại. Nàng nhìn người trước mặt này, cảm giác giống như đang nhìn thấy đại sư huynh, trên người bọn họ đều có loại khí tức khiến người ta không dám xâm phạm này.

“Khụ.” Tiểu Xuân hắng giọng một cái, hất hất cằm về phía thanh kiếm trên đất, nói với người nọ: “Mi….mi dùng kiếm à?”

Người nọ gật đầu,

Bởi vì Vệ Thanh Phong, trong số các loại vũ khí, Tiểu Xuân đặc biệt thích nhất là kiếm. Ngay trong nhà nàng cũng có kiếm, đó là thanh kiếm nàng đã mua ở trấn trên khi đi dạo với Linh nhi, không đến hai lượng bạc, ngay cả cái cọc gỗ cũng không mài nổi.

Thế nhưng Tiểu Xuân vẫn rất thích nó, treo nó ở giữa nhà, mỗi buổi sáng thức giấc đều có thể nhìn thấy.

Nói thế nào đi nữa thì thanh kiếm kia cũng chẳng phải là thanh kiếm có đẳng cấp gì cho cam.

Tất nhiên nó cũng không hề giống với thanh kiếm trước mắt này.

Tiểu Xuân liếc nhìn thanh kiếm trên đất. Chuôi kiếm thẳng băng cắm trên đất, toàn thân kiếm màu trắng bạc, dưới ánh trăng như tỏa ra sự cao quý lạnh như băng.

Người nọ biết Tiểu Xuân vẫn luôn nhìn kiếm của y, cười nói: “Cô nương thích Tinh Hà à?”

Tiểu Xuân ngẩng đầu: “Tinh Hà?”

Người nọ vươn tay ra, ngón tay khẽ vuốt trên chuôi kiếm.

“Nguyệt hạ trích tinh, mộng đăng hà hán* —- kiếm này tên Tinh Hà.”

(*tạm dịch: hái sao dưới ánh trăng, mơ được leo lên đến ngân hà)

“Ồ?” Tiểu Xuân tò mò nhìn thanh kiếm “Tinh Hà? Tên thật kì quái.”

Người nọ khẽ cười, một tay rút kiếm từ trên đất lên, sau đó vung tay một cái, nửa thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ,

Thân kiếm kia cũng không phải mà xám thông thường mà là một màu xanh đậm, thân kiếm bóng loáng vô cùng, dưới ánh trăng lại càng nổi bật, lóe ra ánh sáng bạc, thoạt nhìn như bầu trời sao vào đêm hè, vừa quý giá vừa kì diệu.

Mà thứ ánh sáng lạnh lẽo phát ra từ thanh kiếm kia lại càng khiến nó trở nên cao quý lạ thường.

Tiểu Xuân sống đến chừng này tuổi, vẫn chưa từng thấy qua thanh kiếm nào xinh đẹp như thế, nàng nhìn chằm chằm thanh kiếm, bị sự thần kì của thanh kiếm kia cuống hút, dần đi về phía trước.

“Ùng ục.”

Không ngờ Tiểu Xuân vừa đi được hai bước đã bị Lý Thanh ở đằng sau kéo lại.

Tiểu Xuân nghiêng đầu sang “Sao vậy?”

“….Ùng ục.”

Tiểu Xuân kề sát Lý Thanh khẽ nói: “To con, kiếm của người kia thật đẹp, trên thân kiếm còn phát ra ánh sáng, giống như ngân hà vậy, huynh không nhìn thấy thật đáng tiếc.”

“Ùng ục!”

Tiểu Xuân đang nói hưng phấn lại bị tiếng ùng ục bỗng phát ra từ lồng ngực Lý Thanh làm cho giật nảy mình.

“Huynh sao vậy?”

Lý Thanh cúi thấp đầu không nói lời nào.

Tiểu Xuân cho là vì vừa rồi mình bảo hắn không thể nhìn thấy nên trong lòng hắn không thoải mái. Nàng vươn tay, an ủi sờ sờ trên cánh tay Lý Thanh.

“Ừm, thật ra thì cũng đâu có đẹp gì mấy.”

Lý Thanh ngẩng đầu.

“Ban đầu thì trông cũng không tệ lắm, nhưng nhìn lâu rồi thì cũng không đến mức như thế.” Tiểu Xuân vừa nói vừa quay đầu lại nhìn Tinh Hà: “Ừm…cho nên có thấy hay không cũng không sao….không sao cả….”

Người nọ cười híp mắt nhìn tình cảnh trước mắt.

Khi Tiểu Xuân đang an ủi Lý Thanh, y bỗng nhiên nhàn nhã mở miệng nói:

“Không biết vị huynh đài này cảm thấy thanh kiếm này thế nào?”

Tiểu Xuân chượt quay đầu lại trừng mắt nhìn y.

Người nọ lại dường như không để ý đến ánh mắt của Tiểu Xuân, đôi mắt chứa ý cười nhìn Lý Thanh: “Tinh Hà có được huynh đài cất nhắc không?”

Tiểu Xuân vô cùng bất mãn đối với kẻ không biết ý tứ này, nàng cả giận nói: “Có phải mi cố ý không, biết mắt hắn có vấn đề mà còn hỏi mấy thứ này.”

Người nọ lắc đầu, chậm rãi nói: “Nếu như đã “hỏi”, tất nhiên là cố ý.”

“Mi!” Tiểu Xuân quýnh lên, không quan tâm lai lịch đối phương, lại giơ nhánh cây trong tay lên, chắn ở trước mặt Lý Thanh “Mi muốn kiếm chuyện đúng không!”

Người nọ cười cười: “Sao cô nương lại nói như thế?”

Tiểu Xuân: “Biết rõ còn cố hỏi!”

“Ha.” Người nọ khẽ cười một tiếng, chậm rãi đứng thẳng người. Y mặc dù xa không cao lớn bằng Lý Thanh, nhưng đối với cho tiểu xuân mà nói, cũng là cực kỳ cao lớn. Sau khi y đứng lên, một cái tay khác của y cầm lấy chuôi kiếm, nhẹ nhàng rút kiếm ra.

Động tác rút kiếm của y rất chậm, thân kiếm không hề lay động chút nào.

Trong không trung vang lên một âm thanh rất nhỏ, Tinh Hà đã được rút ra khỏi vỏ.

Thân kiếm đậm màu, lại có ánh sáng như sao, chuôi kiếm trắng noãn, trông như một dòng ngân hà màu bạc nơi chân trời.

Quả thật là kiếm cũng như tên.

Kiếm vừa rút ra, xung quanh đều trở nên yên tĩnh, dường như cả ngọn núi đều đã trở nên lặng yên.

Tiểu Xuân nhìn thanh kiếm trơn bóng, cảm thấy cả người lạnh như băng. Nàng cắn răng, lắc đầu một cái, trong lòng tự nói với mình không phải sợ.

Thế nhưng, khi nàng nhìn thấy thấy thanh kiếm Tinh Hà này, thân thể lại không tự chủ được run rẩy.

Người nọ một thân áo đen, lại càng làm nổi bật thanh kiếm trắng như băng tuyết.

Lúc Tiể Xuân nghĩ mình sắp nhịn không được nữa, Lý Thanh vốn luôn đứng phía sau nàng đột nhiên đưa tay ra, bàn tay hắn khẽ đỡ ở sau lưng Tiểu Xuân.

Tay Lý Thanh không còn ấm áp như trước, tay hắn lúc này rất lạnh, Tiểu Xuân bị hắn chạm vào, thân thể khẽ run một cái.

Thật kì quái.

Tiểu Xuân không hợp thời điểm mà nghĩ như thế.

Đây không giống như tay Lý Thanh bình thường, nàng đã chạm qua rất nhiều lần, tay Lý Thanh luôn rất ấm áp, cho dù hắn có bị phơi dưới ánh mặt trời, đổ đầy mồ hôi lạnh, tay hắn vẫn rất ấm áp.

Thế nhưng bây giờ, tay Lý Thanh hệt như một khối đá, đặt ở trên lưng Tiểu Xuân, sự lạnh lẽo như thấm vào cơ thể nàng.

Là bị dọa rồi ư?

Tiểu Xuân thầm lắc đầu.

Không đúng, không giống như bị dọa sợ.

Nếu như bị dọa, tay hắn sẽ không vững chắc như thế.

Trong đầu Tiểu Xuân nhất thời suy nghĩ rất nhiều chuyện, mơ mơ màng màng, nhưng kì quái chính là, sự lạnh lẽo của Lý Thanh, đụng phải khí lạnh phát ra từ kiếm Tinh Hà thì triệt tiêu lẫn nhau, Tiểu Xuân không còn cảm thấy khó chịu như ban nãy nữa.

“Ha.”

Người nọ khẽ cười một tiếng, kèm theo tiếng lợi khí chạm vào vỏ—-người nọ thu hồi Tinh Hà.

Đồng thời, Lý Thanh cũng buông lỏng tay ra.

Hắn vừa thả lỏng tay, khí lạnh lập tức có tác dụng, Tiểu Xuân run rẩy xoay đầu, hàm răng va vào nhau nói với Lý Thanh: “Huynh…Đồ chết tiệt, muốn làm ta chết rét à….”

Lý Thanh dùng tay mò mẫm, tìm được vai Tiểu Xuân, theo bả vai nàng tìm được tay nàng, hắn kéo tay nàng đứng ngây người.

“Ùng ục….”

Tiểu Xuân cúi đầu, nhìn bàn tay to lớn của Lý Thanh —– tay của hắn đã ấm áp trở lại, cảm giác lạnh như băng kia cứ như là do nàng nằm mơ.

Tiểu Xuân yên lặng một chút, xoay đầu, tức giận híp mắt nhìn chằm chằm kẻ lại đang tựa người vào thân cây kia.

“Khoe khoang mình có kiếm chứ gì….”

Người kia lắc đầu,

Tiểu Xuân: “Ta cũng có kiếm!”

Người nọ chậm rãi gật đầu: “Cô nương, đúng là có một thanh kiếm tốt.”

Tiểu Xuân hừ lạnh, kéo Lý Thanh: “Chúng ta đi, không thèm chấp y.”

“Gặp mặt chính là đã có duyên, hay là chúng ta làm quen đi, xin hỏi cô nương tên gì?”

Tiểu Xuân cũng không quay đầu, làm mặt quỷ, khinh thường nói: “Ai thèm làm quen với mi, đồ điên!” Nàng bám lấy cổ Lý Thanh, Lý Thanh ôm nàng lên vai mình, Tiểu Xuân vỗ vỗ Lý Thanh: “Được rồi, chúng ta về.”

Lý Thanh khẽ ngồi xổm người xuống, lúc định nhảy đi, kẻ bên kia lại tự giới thiệu.

“Hôm nay có thể gặp hai người, quả là vinh hạnh. Tại hạ là Hạ Hàm Chi, nếu có duyên, sau này gặp lại.”

“…..Khoan đã!”

Tiểu Xuân kéo tóc Lý Thanh, lớn tiếng kêu lên. Lý Thanh bị nàng kéo đến hơi lắc lư, thân thể vừa ngồi xổm xuống lại đứng thẳng lên.

Tiểu Xuân xoay đầu, nhìn thẳng vào người phía sau.

“Mi vừa mới nói….mi tên gì cơ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.