Thâm Sơn Có Quỷ

Chương 29



“Dường như muội biết là có chuyện gì rồi.”

Động tác trên tay Vệ Thanh Phong vẫn không ngừng.

“Hả?”

Tiểu Xuân đi đến trước mặt Vệ Thanh Phong, mở to mắt nhìn y, Vệ Thanh Phong vốn đang chọn thuốc, bị nàng nhìn như thế cũng ngừng tay.

“Sao vậy?”

Tiểu Xuân kích động không thôi, nàng cảm thấy mình phân tích không sai, là bởi vì kiếm Thái Âm, thân thể của nàng mới lạnh như thế. Nhưng ngay lúc nàng định nói ra lý do này, tên đầu to Lý Thanh kia lại bỗng nhiên xuất hiện trong đầu nàng.

Nếu như nói ra kiếm Thái Âm, có lẽ nàng sẽ phải kể tiếp nhiều chuyện hơn nữa.

Một cây kiếm bình thường không thể như vậy được, nếu nàng muốn đại sư huynh tin, nàng nhất định phải nói ra chuyện của Lý Thanh, thế nhưng….

Tiểu Xuân nuốt nước miếng, nói với Vệ Thanh Phong: “À.”

Vệ Thanh Phong: “À?”

Tiểu Xuân: “Không có gì.”

Vệ Thanh Phong: “Vừa rồi muội nói là đã biết chuyện gì rồi mà, rốt cuộc là vì sao?”

Tiểu Xuân cất giọng nói: “Vì căng thẳng.”

Vệ Thanh Phong: “Căng thẳng?”

Tiểu Xuân: “Đúng, muội căng thẳng nên lạnh cả người luôn.”

Vệ Thanh Phong nhìn Tiểu Xuân: “Vì sao phải căng thẳng?”

Tiểu Xuân bị Vệ Thanh Phong nhìn đến chân mềm nhũn.

“Thì căng thẳng thôi.”

Vệ Thanh Phong khẽ cười một tiếng, nói: “Dù thế nào đi nữa, bây giờ muội cũng không thể tham gia cuộc thi này nữa.”

Mặt Tiểu Xuân lập tức xìu xuống.

“Vì sao không thể chứ, muội cũng đâu có cảm giác gì đâu?”

Vệ Thanh Phong: “Nghe lời.”

Y chỉ nói một câu, Tiểu Xuân đã lập tức trở nên ngoan hiền.

“Nhưng muội thật sự rất muốn vào Kiếm Các mà.”

Vệ Thanh Phong: “Năm nào cũng có cuộc thi cả.”

Tiểu Xuân: “Muội còn cố sức học một bộ kiếm pháp đó.”

“Ồ?” Vệ Thanh Phong nhìn nhìn Tiểu Xuân nói: “Muội học một bộ kiếm pháp à?”

Tiểu Xuân gật gật đầu: “Ừm.”

Vệ Thanh Phong: “Học ở đâu?”

Tiểu Xuân nghẹn.

Chẳng lẽ nàng lại nói là học từ Hạ Hàm Chi à.

“Muội, muội học từ một đại hiệp.”

Vệ Thanh Phong: “Muội thích kiếm như vậy à?”

Tiểu Xuân: “Thích! Đại sư huynh, muội cho huynh xem kiếm của muội nhé!”

Vệ Thanh Phong vốn đã cảm thấy thời gian hơi trễ rồi, nhưng nhìn thấy ánh mắt hưng phấn của Tiểu Xuân, vẫn gật đầu.

“Được, đợi sau khi ta xem kiếm của muội xong, muội phải về nhà nghỉ ngơi đó.”

Tiểu Xuân cứ như không hề nghe thấy nửa câu sau, nàng cầm kiếm Thái Âm vào phòng. Mặc dù kiếm bị cái bao che khuất, nhưng Vệ Thanh Phong vẫn bị thanh kiếm bản to này hấp dẫn.

“Kiếm này, cũng không nhỏ nhỉ.”

Tiểu Xuân: “Đừng nhìn nó lớn như thế, thật ra thì rất nhẹ, ngay cả muội cũng có thể cầm lên.”

Ánh mắt Vệ Thanh Phong vẫn đang đặt trên thân kiếm, không biết có nghe lời Tiểu Xuân nói hay không.

“Muội mở ra cho huynh xem một chút.”

Tiểu Xuân mở mấy vòng vải quấn ra, vải ướt nhẹp, nhưng đã tốt hơn lúc giữa trưa rất nhiều.

Khi vải bọc được mở ra hoàn toàn, một thanh kiếm bản to đen nhánh mang phong cách cổ xưa lập tức hiện ra trước mắt.

Ánh mắt Vệ Thanh Phong nhìn thanh kiếm dần trở nên không tầm thường.

Y nheo đôi mắt đen nhánh, không nói lời nào nhìn thanh kiếm này.

Chẳng biết vì sao, trong khoảnh khắc vải bọc kiếm được mở ra, Tiểu Xuân bỗng nhiên cũng nói không thành lời. Kiếm đối diện người, người cũng đối diện kiếm, kiếm không nhúc nhích, người cũng chẳng lên tiếng. Thế nhưng, Tiểu Xuân vẫn cứ chắc chắn rằng, Thái Âm và Vệ Thanh Phong đang trò chuyện cùng nhau.

Xung quanh vô cùng yên tĩnh, Tiểu Xuân thậm chí có thể nghe thấy âm thanh từ vách đá sâu vạn trượng vọng lên, cũng như nghe thấy tiếng vù vù phát ra từ thân kiếm Thái Âm. Âm thanh kia vô cùng nặng nề, như đáp trả vạn trượng của thế gian, lạnh lùng đến khó tả.

Không biết đã qua bao lâu, Vệ Thanh Phong cuối cùng cũng mở miệng.

“Kiếm này, từ đâu muội có?”

Tiểu Xuân đã sớm nghĩ kĩ câu trả lời đối với câu hỏi này của mọi người.

“Nhặt được!”

Vệ Thanh Phong: “….”

Tiểu Xuân bắt đầu luôn mồm bịa chuyện: “Có một hôm muội đi vào trong sơn cốc hái thuốc, phát hiện một cái thác nước, kiếm này đang ở cạnh thác nước đó.” Nàng vừa nói vừa thầm nhủ, ta đây cũng không tính là đang lừa đại sư huynh, tên to con kia vốn cũng có liên quand dến thuốc và thác nước mà.

Vệ Thanh Phong dường như không hề nghi ngờ.

“Ban nãy muội nói kiếm này rất nhẹ.”

Tiểu Xuân: “Ừm!”

Vệ Thanh Phong; “Có thể cho ta mượn xem thử không?”

Tiểu Xuân: “Dĩ nhiên.”

“Đa tạ.”

Vệ Thanh Phong đi đến, tay cầm lấy chuôi kiếm, ngón tay y thon dài, khớp xương có lực lộ rõ. Khoảnh khắc khi y nắm lấy chuôi kiếm, y dường như cảm nhận được điều gì, ánh mắt dần trở nên nặng nề sâu thẳm.

Tay y cầm lấy chuôi kiếm một lúc lâu, nhưng lại không có ý định nhấc lên, Tiểu Xuân cảm thấy hơi kì quái, liền hỏi: “Đại sư huynh, sao huynh không cầm lên?”

Vệ Thanh Phong đưa mắt, bốn mắt nhìn nhau với Tiểu Xuân.

Tiểu Xuân: “?”

Vệ Thanh Phong nhìn nàng, lại như không nhìn nàng.

Hồi lâu sau, Vệ Thanh Phong rốt cuộc có phản ứng, y thả lỏng tay ra.

“Muội….”

Tiểu Xuân: “?”

Vệ Thanh Phong dừng một chút, lại nói: “Ta cho muội một cơ hội.”

Tiểu Xuân: “Cơ hội? Cơ hội gì? Chẳng lẽ là—-”

Vệ Thanh Phong gật đầu, nói: “Không sai, cho muội một cơ hội dự thi. Muội dùng thanh kiếm này, biểu diễn lại bộ kiếm pháp muội đã học một lần.”

Tiểu Xuân thấy mình có cơ hội, lập tức nhảy dựng lên: “Được được được, muội lập tức biểu diễn lại cho huynh xem.”

Nàng đến bên cạnh bàn, một tay nắm chuôi kiếm, thoải mái rút lên.

Vệ Thanh Phong lẳng lặng nhìn.

Tiểu Xuân cầm kiếm, nói với Vệ Thanh Phong: “Muội biểu diễn ở đâu đây?”

Vệ Thanh Phong ra khỏi phòng: “Đi theo ta.”

Tiểu Xuân đi theo sau lưng y, ra khỏi phòng, sau phòng là một viện nhỏ, bên ngoài nữa là vách đá, Tiểu Xuân đứng trong viện, nhìn ra xa. Núi Bạc Mang vô cùng yên tĩnh, Vân Đóa trắng như tuyết hơi phát ra ánh sáng màu vàng nhạt, khiến lòng người như rộng mở.

Vệ Thanh Phong đứng trong viện, nói với Tiểu Xuân: “Qua đây đi.”

Tiểu Xuân cầm kiếm, hít thật sau. Ngoài dự đoán của nàng, có lẽ bởi vì tùy địa điểm, lúc này Tiểu Xuân lại cảm thấy vô cùng bình tĩnh.

Gió nổi lên, Tiểu Xuân tạo thế múa kiếm.

Thật ra thì, nàng cũng không hề học qua Xuân Thành kiếm pháp. Đêm hôm đó, nàng chỉ nhìn Hạ hàm Chi múa kiếm một lần, nàng thậm chí cũng không hoàn toàn nhớ kĩ. Thế nhưng bây giờ, ở tận đáy lòng của Tiểu Xuân, đang có một âm thanh nói với nàng —– mi nhất định có thể múa được bộ kiếm pháp kia.

Khi vung kiếm lên, Tiểu Xuân trở nên mờ mịt. Trong đầu nàng trống rỗng, động tác cũng không hiểu ra sao cả, trong lòng nàng vô cùng yên ổn, cứ như nàng biết mình có thể múa được bộ kiếm pháp đó. Thay vì nói là người múa kiếm, không bằng nói là kiếm đang hướng dẫn người.

Lúc Thái Âm chém vào khoảng không, trời đất như yên tĩnh. Mấy tầng mây vàng bên ngoài vách đá chậm rãi tối sầm lại, thay vào đó, những đám mây màu xanh đen kéo đến, lạnh lẽo ngập tràn, nhưng đó không phải là sắc trời khi mờ tối, mà là cả bầu trời đều bị bao phủ bởi thứ ánh sáng xanh đó, đơn giản mà nặng nề, vừa cổ xưa vừa thần bí.

Trong viện phía sau núi cách phòng nhỏ không xa, rất nhiều người cảm nhận được luồng khí lạnh kia. Mai Như ngẩng đầu nhìn trời, cả bầu trời đều đã bị che kín.

“Ơ, sao vậy, đột nhiên thời tiết thay đổi?”

Mà bên này, Vệ Thanh Phong lẳng lặng nhìn Tiểu Xuân múa kiếm, ánh mắt của y lại càng đen tối hơn cả sắc trời. Chuôi kiếm bản to kia, từ từ biến thành một luồng kiếm khí lạnh băng trong mắt y, mà cô gái nhỏ đang cẩn thận cầm lấy nó kia, cũng đã múa xong bộ kiếp pháp.

Hồi lâu sau, Tiểu Xuân thu kiếm, đứng trong viện không nói câu nào.

Thật kì quái.

Ngay cả chính nàng cũng cảm thấy kì quái.

Sao nàng có thể múa ra bộ kiếm pháp kia mà không hề sai sót chút nào, lúc nào nói chuyện múa kiếm pháp với Vệ Thanh Phong, nàng còn nghĩ xem như là không còn gì để mất, cố gắng khoa tay múa chân một lúc, thế nhưng….

Tiểu Xuân còn chưa kịp nhìn xem phản ứng của Vệ Thanh Phong, nàng giơ tay lên, đưa kiếm Thái Âm ra trước mắt.

Thân kiếm màu đen huyền, lạnh như băng, còn có dính mấy giọt nước, giống như mồ hôi đang chảy.

“Mi.”

Tiểu Xuân định mở miệng nói cái gì đó với Thái Âm, nhưng vừa há mồm lại cảm thấy đầu choáng váng, trước mắt tối sầm, ngã xuống.

“Tiểu Xuân!” Vệ Thanh Phong nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nàng. Y thử kiểm tra mạch nàng.

“Có lẽ là do mệt quá thôi.”

Kiếm rơi xuống đất, Vệ Thanh Phong ôm lấy Tiểu Xuân, đưa nàng vào phòng, đặt lên giường.

Lúc ra khỏi phòng, kiếm đã biến mất.

Nhưng trong viện lại xuất hiện thêm một người.

Người nọ có dáng vẻ vô cùng cao lớn, khôi ngô cường tráng, quần áo rách tung tóe, mắt dường như có bệnh, quấn rất nhiều lớp vải, trên chân hắn thậm chí còn không mang giày.

Thế nhưng, mặc dù hắn ăn mặc rách nát, nhưng lại không hề khiến người ta có cảm giác nghèo khó. Có lẽ là do gương mặt kiên nghị lạnh như băng kia, khiến người ta phải sinh lòng kính sợ.

Vệ Thanh Phong yên lặng một lúc, sau đó mở miệng nói:

“Huynh là thanh kiếm ban nãy.”

Thái Âm, hay phải nói là Lý Thanh, đang đứng giữa sân, không gật đầu cũng chẳng lắc đầu.

Vệ Thanh Phong: “Huynh biết, huynh là gì không?”

Lý Thanh không nói gì.

Vệ Thanh Phong: “Hay là nói, huynh có biết, số mệnh của huynh là gì không?”

Lý Thanh vẫn không nói gì, nhưng hắn đưa tay lên, từ trong ngực lấy ra một vật, đưa ra.

Vệ Thanh Phong nhìn một cái, là một miếng Thiên bài.

Vệ Thanh Phong: “….”

“Huynh đưa ta cái này, có ý gì?”

Đến lúc này, Lý Thanh rốt cuộc nói chuyện.

“Ta cũng muốn thi.”

Vệ Thanh Phong cau mày: “Gì cơ?”

Lý Thanh động đậy, hơi do dự nói: “Ta, ta có cái này, ta cũng muốn dự thi.”

Lần đầu tiên trong đời, Vệ Thanh Phong cảm thấy hoang mang.

“Ý của huynh là, huynh muốn tham gia cuộc thi này à?”

Lý Thanh: “Ùng ục.”

Vệ Thanh Phong: “…”

“Huynh muốn gia nhập Kiếm Các?”

Lý Thanh: “Ùng ục.”

Vệ Thanh Phong: “….”

“Này” Vệ Thanh Phong sắp xếp lại suy nghĩ, nói với Lý Thanh “Vì sao huynh muốn vào Kiếm Các?”

Lý Thanh dừng một chút, tựa hồ không biết nói thế nào.

Vệ Thanh Phong nhìn hắn, lại nói: “Sắc mặt của huynh không tốt, có phải đau ở đâu không?”

Lý Thanh lúc này quả thật là đang cố chịu đựng, mặc dù sắc trời đã tối dần, nhưng đối với Lý Thanh vẫn là rất khó chịu. Người hắn ướt đẫm, trên mặt cũng có mồ hôi.

“Ùng ục.”

Vệ Thanh Phong thở dài “Thôi, huynh vào phòng trước đi.”

Lý Thanh đi về phía trước một bước, Vệ Thanh Phong đi đến, đưa tay nắm lấy mu bàn tay Lý Thanh, dẫn Lý Thanh vào phòng.

Lý Thanh vừa vào trong lại bắt đầu sờ khắp nơi.

Vệ Thanh Phong: “…”

Y nhìn Tiểu Xuân đang nằm bên kia: “Huynh tìm Tiểu Xuân à?”

Lý Thanh: “Ùng ục!”

Vệ Thanh Phong kéo hắn đến bên giường; “Ở đây này.”

Lý Thanh vừa sờ đến góc áo của Tiểu Xuân, lập tức bất động, hắn ngồi cạnh giường, cằm gác lên mặt giường, yên lặng ngây ngẩn.

Vệ Thanh Phong nhìn hai người, nói: “Nàng không sao, không cần lo.”

“Ùng ục.” Lý Thanh nhu hòa kêu mấy tiếng, tỏ vẻ mình biết nàng không sao.

Vệ Thanh Phong: “Ta ra ngoài trước, ở đằng sau phòng có nước và thức ăn, nếu Tiểu Xuân tỉnh, huynh đi làm cho nàng ăn một chút.”

Lý Thanh: “Đa tạ.”

Vệ Thanh Phong không nói gì nữa, xoay người ra khỏi phòng.

Cửa phòng đóng kín, Vệ Thanh Phong đứng trong viện trống, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Tầng mây vẫn là màu xanh đen, gió núi vẫn lạnh lẽo. Gió thổi bay vạt áo của Vệ Thanh Phong, bay vù vù. Y giơ tay lên, trên bàn tay đường vẫn rõ ràng, vì luyện kiếm mà có một vết chai.

Là thật.

Hóa ra truyền thuyết là thật.

Vệ Thanh Phong mở mắt ra, nhìn mấy đám mây đằng xa.

“Sư phụ, truyền thuyết của núi Bạc Mang là có thật.” Giọng nói trầm thấp của y, như đang nói với đám mây kia, lại như đang nói với chính mình.

“Liệt Dương yểm, Thái Âm xuất, Bạc Mang đãng quỷ, vạn kiếm quy tông.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.