Thâm Sơn Có Quỷ

Chương 50



Hạ Hàm Chi đứng ở cửa một lúc, Lý Thanh là người đầu tiên phát hiện ra y.

Thật ra Lý Thanh đã phát hiện ra y từ sớm, nhưng Hạ Hàm Chi không lên tiếng, hắn cũng không biết tại sao.

“Ùng ục….”

Lý Thanh khẽ kêu ùng ục một tiếng, Tiểu Xuân lập tức ngẩng đầu hỏi hắn: “Sao vậy?”

Lý Thanh xoay mặt về phía cửa, Tiểu Xuân nhìn sang, liền thấy Hạ Hàm Chi. Hạ Hàm Chi chả quan tâm mình vừa bị người ta phát hiện, giơ tay lên nói với mọi người: “Ta đã gọi chủ quán đưa bữa tối lên lầu, mọi người ở trong phòng ăn luôn cũng được.”

Tiểu Xuân vừa nghe đến ăn đã lập tức tỉnh táo hẳn, luôn miệng nói: “Được được.” Nàng đứng lên đối diện Hạ Hàm Chi, nói: “Huynh có gọi vịt quay rượu vàng không?”

Hạ Hàm Chi cười nói: “Tất nhiên.”

Một lúc sau, thức ăn quả nhiên được đưa đến tận phòng, Hạ Hàm Chi sắp xếp hai phần thức ăn, người trong Thanh Đào viện một phần ăn cùng nhau, còn lại thì ăn trong phòng Vệ Thanh Phong.

Khi tiểu nhị mang thức ăn lên, Tiểu Xuân đã sắp xếp phòng xong. Nàng sợ Lý Thanh giận dỗi, ngay cả giường cũng trải giúp hắn. Sau đó, nàng đi đến cửa sổ, mở cửa sổ ra, gió lạnh bên ngoài lập tức ùa vào, cũng có thể do đi đường mệt nhọc, Tiểu Xuân thấy trên người hơi ẩm mồ hôi, gió thổi vào lại không cảm thấy lạnh, ngược lại còn rất mát mẻ.

Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, cả Xảo Lai trấn đều như trong tầm mắt, nơi này khác với núi Bạc Mang, đêm khuya không hề thanh tĩnh, nơi nơi đều lấp lánh ánh đèn dầu.

Hạ Hàm Chi để tiểu nhị đi rồi, quay đầu đến chỗ Tiểu Xuân.

“Mai Như đâu?”

Tiểu Xuân: “Ngủ rồi.”

Hạ Hàm Chi: “Gọi nàng ấy ăn cơm?”

Tiểu Xuân: “Tỷ ấy trước khi ngủ có nói với ta, trừ khi Danh Phẩm Hiên sập xuống, nếu không, không ai được quấy rầy.”

Hạ Hàm Chi gật đầu “Vậy thì chúng ta ăn được rồi.”

Bốn người ngồi vòng quanh bàn, Tiểu Xuân phát hiện trong tay Hạ Hàm Chi có một vò rượu, tản ra mùi hương nhàn nhạt: “Huynh còn uống rượu nữa à?”

Hạ Hàm Chi chưa kịp trả lời, bên ngoài có một người đi đến. Mọi người quay đầu nhìn sang, hóa ra là Vệ Thanh Phong, sắc mặt y lạnh nhạt cầm theo một cái băng ghế, ngồi vào bên bàn.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Hạ Hàm Chi đã cười nhạt, nói tiếp: “Gió rượu hoa trăng, vừa đủ để giết thời gian.”

Tiểu Xuân bừng tỉnh, nhìn Hạ Hàm Chi nói: “Xùy, mấy cái khác thì không nói, nhưng hoa ở đâu ra chứ?”

Hạ Hàm Chi rót một chén rượu, bưng lên, y dựa lưng vào ghế, khẽ giơ về phía Tiểu Xuân, như là mời rượu, lại như đang trả lời.

Tiểu Xuân thấy vậy tất nhiên là hiểu, nàng biết Hạ Hàm Chi đang đùa nàng, máu nóng dâng lên, nàng định mở miệng đáp lễ mấy câu, chỉ là khóe mắt nàng nhìn thấy vẻ mặt không hề thay đổi của Vệ Thanh Phong, rốt cuộc nàng vẫn nhịn xuống.

Hạ Hàm Chi uống một chén rượu, vẻ mặt không hề thay đổi.

Y lại rót một chén, đưa cho Lý Thanh.

“Nào, uống thử chút rượu đi.”

Tiểu Xuân ngăn chén lại “Hắn không uống rượu được.”

Hạ Hàm Chi liếc mắt nhìn nàng: “Ồ?”

Tiểu Xuân chưa từng nhìn thấy Lý Thanh uống rượu, ai biết kiếm có uống rượu được không, nàng không muốn Lý Thanh gặp rắc rối.

“Hắn không uống đâu, huynh tự uống một mình đi.”

Hạ Hàm Chi không để ý đến nàng, quay đầu về phía Lý Thanh. Y lướt qua tay Ngô Sinh, trực tiếp đặt chén rượu trên vai Lý Thanh, Lý Thanh bị y đụng thì hơi giật mình. Hạ Hàm Chi nhìn Lý Thanh giật mình, chế giễu cười một tiếng, khiêu khích nói: “Ngươi có biết, ở thế gian này, rượu chính là quy củ của đàn ông, cũng như phấn chính là quy củ của phụ nữ vậy.” Nói đến đây, y dừng một chút, mắt như có như không liếc Tiểu Xuân một cái, cười nói: “Kẻ không muốn tuân theo quỷ củ, thì vĩnh viễn….chỉ có thể đứng ngoài cuộc.”

Tiểu Xuân hít thật sâu, mắt trợn tròn, định vỗ bàn, lúc này Vệ Thanh Phong bỗng vươn tay, khẽ đè lên cổ tay Tiểu Xuân, Tiểu Xuân quay đầu, nhìn thấy Vệ Thanh Phong khẽ lắc đầu, vẻ mặt y như đang nói, Hạ Hàm Chi đang đùa, không cần để ý.

Tiểu Xuân cũng không phải thật sự tức giận, chỉ là cảm thấy tối nay Hạ Hàm Chi rất đáng ăn đòn, nhưng cuối cùng nàng vẫn nghe theo Vệ Thanh Phong, bình tĩnh ngồi lại. Đợi đến khi nàng bình tĩnh lại, nàng mới phát hiện, tay của Vệ Thanh Phong vẫn chưa rút ra khỏi tay nàng.

Tay Vệ Thanh Phong không rộng rãi như Lý Thanh, cũng không ấm như Lý Thanh, nhưng lại vững vàng hơn Lý Thanh một chút.

Trong lòng Tiểu Xuân hơi bay bổng.

Lý Thanh không chú ý những điều khác, mọi sự chú ý của hắn đều tập trung vào lời nói của Hạ Hàm Chi. Không đợi Hạ Hàm Chi nói xong, hắn đã đưa tay lấy chén rượu, Hạ Hàm Chi đưa chén rượu cho hắn: “Ôi chao, từ từ thôi, đổ ra ngoài rồi kìa, rượu ngon nổi tiếng, làm đổ thì tiếc lắm.”

Lý Thanh cầm chén rượu trong tay, hắn cúi đầu ngửi một chút, sau đó cứ như bị mùi hương kia làm sặc, lập tức bịt chặt mũi. Thế nhưng hắn vẫn không đặt chén rượu xuống, ngược lại, hắn lại nâng chén lên uống một hơi, uống xong còn nấc một cái.

Hạ Hàm Chi vỗ vỗ vai Lý Thanh, tỏ vẻ khích lệ.

“Không tệ, có tiền đồ.”

Lý Thanh bị y vỗ lại nấc một cái.

Tiểu Xuân nhìn dáng vẻ của hắn không nhịn được cười lên, nàng ngồi cạnh Lý Thanh, đưa tay vuốt vuốt tóc hắn.

“Này này, huynh có được không đó?”

Vừa vuốt một cái, nửa thân trên của Lý Thanh hơi nghiêng ngả, Tiểu Xuân hoảng hồn nói: “Ôi ôi, chẳng lẽ say rồi?” Nàng gấp gáp, rút khỏi tay Vệ Thanh Phong, hai tay ôm lấy đầu to của Lý Thanh, nàng lắc lắc đầu hắn, đầu hắn theo động tác của nàng cũng lắc tới lắc lui.

Tiểu Xuân: “….” Nàng quay đầu nhìn Hạ Hàm Chi: “Cũng tại huynh cho hắn uống rượu, hắn trước kia chưa từng say rượu, huynh lại bắt hắn uống nhiều như thế, làm sao bây giờ!”

Lý Thanh rất phối hợp với động tác của Tiểu Xuân, lắc lư ngã vào trên người Tiểu Xuân, lúc hắn say không hề kiểm soát được sức lực của mình, cả người đều đã đè trên người Tiểu Xuân, Tiểu Xuân không đỡ nổi hắn, đành nhìn Vệ Thanh Phong.

May là Vệ Thanh Phong rất có bản lĩnh, đỡ lưng Tiểu Xuân, đẩy hai người về phía trước. Một tay y đỡ lấy Tiểu Xuân, một tay lại đẩy Lý Thanh đang say mèm, để hắn sang chỗ Ngô Sinh. Ngô Sinh và Tiểu Xuân cũng không hơn kém bao nhiêu, y cũng không đỡ nổi Lý Thanh.

May thay Hạ Hàm Chi cũng rất có bản lĩnh, Hạ Hàm Chi kéo Lý Thanh, thuận tay kéo Ngô Sinh ra sau lưng.

Vệ Thanh Phong và Hạ Hàm Chi liếc nhau, hai người không nói câu nào, sóng ngầm bắt đầu khởi động.

Một lúc lâu sau, Hạ Hàm Chi sâu xa cười cười, nói với Vệ Thanh Phong: “Ta đưa tên này về phòng trước, mọi người cứ ăn trước, ta trở lại sau.”

Vệ Thanh Phong gật gật đầu, Tiểu Xuân đứng dậy, nói với Hạ Hàm Chi: “Ta xuống lầu chuẩn bị cho hắn chút canh giải rượu.”

Hạ Hàm Chi nói: “Không cần, để ta sắp xếp.” y cười cười nhìn Tiểu Xuân, muốn nàng yên tâm “Cô cứ yên tâm ăn cơm trước, vịt quay rượu vàng mà nguội ăn không ngon.”

Tiểu Xuân chợt nhớ ra, con vịt trên bàn nàng còn chưa kịp ăn miếng nào!

“Được, vậy huynh sắp xếp giúp hắn đi.”

Hạ Hàm Chi: “Không thành vấn đề.”

Y nói xong, đỡ Lý Thanh đứng lên, Lý Thanh ngã trái ngã phải, nhưng Hạ Hàm Chi vẫn đứng vững, Lý Thanh cũng dần đứng vững vàng. Hạ Hàm Chi túm hắn ra khỏi cửa, lúc gần đi nói với Tiểu Xuân: “Mùi rượu nặng quá, mở cửa rộng ra đi, dù sao lầu sáu này cũng chỉ có chúng ta.”

Tiểu Xuân nhai thịt vịt, vui vẻ gật đầu: “Ừm ừm.”

Hạ Hàm Chi đỡ Lý Thanh đi dọc theo hành lang, đi qua hai ba gian phòng lại không bước vào, cuối cùng họ vòng nửa vòng mới đi đến một gian phòng phía đối diện căn phòng vừa nãy.

Tầng lầu của Danh Phẩm Hiên có hình bầu dục, ở giữa rỗng, giữa mái nhà có treo nhiều dây lụa màu sắc sặc sỡ, trông rất đẹp mắt. Hạ Hàm Chi đưa Lý Thanh đi trên hành lang, dây lụa khiến tầm mắt hơi bị che khuất, nhưng khi có gió thổi qua, vẫn có thể nhìn thấy tình hình trong phòng đối diện.

Lý Thanh say đến không biết gì, nếu không có Hạ Hàm Chi đỡ, hắn đã sớm quỵ tại chỗ.

Hạ Hàm Chi khẽ nói: “Ơ ơ, lúc này sao lại ngủ….” Tay của y đỡ sau lưng Lý Thanh, hít vào thở ra, chậm rãi truyền khí cho Lý Thanh. Hơi thở của Hạ Hàm Chi lạnh băng, truyền vào trong cơ thể Lý Thanh, khiến hắn tỉnh táo lại một chút.

Hạ Hàm Chi không đợi hắn tỉnh táo hẳn đã thu tay, Lý Thanh gõ gõ đầu mình, nghi ngờ kêu ùng ục hai tiếng.

Hạ Hàm Chi đứng cạnh hắn, khẽ cười nói: “Ta chỉ nói một câu thôi, sao ngươi lại không chịu nổi vậy hả?”

Lý Thanh cúi đầu: “Ùng ục ục.”

Hạ Hàm Chi tựa vào trên cột gỗ ngoài hành lang, nói với Lý Thanh: “Bởi vì ta đã nói đến quy củ, quy củ của con người.” Y nhấn mạnh chữ “con người”, Lý Thanh không nói gì. Hạ Hàm Chi đỡ vai Lý Thanh, chậm rãi đẩy hắn đi đến chỗ thông với hành lang, mặt Lý Thanh hướng về phía căn phòng đối diện, Hạ Hàm Chi nhận thấy thân thể Lý Thanh hơi cứng lại.

Trong phòng đối diện, Vệ Thanh Phong đang nói chuyện với Tiểu Xuân.

Một lúc lâu y mới bắt đầu mở miệng.

“Muội, muội thích ăn thịt vịt này à?”

Tiểu Xuân và Ngô Sinh đang tranh nhau ăn thịt vịt khí thế ngất trời, nàng gật đầu loạn xạ, vừa gắp cho Vệ Thanh Phong một khối.

“Rất ngon! Đại sư huynh cũng ăn đi.”

Vệ Thanh Phong nhìn một bàn rượu và thức ăn tinh xảo trước mặt lại không hề có hứng thú, y cười cười với Tiểu Xuân, chỉ là trong nụ cười hơi có phần chua xót.

“Ta là đại sư huynh của mọi người, vậy mà ta lại không thể cho mọi người thứ mọi người muốn, là ta vô dụng.”

Một câu nói kia của y lập tức khiến Tiểu Xuân phụt hết thịt vịt trong miệng ra. Tiểu Xuân khiếp sợ quay đầu nhìn Vệ Thanh Phong, nàng chưa từng thấy Vệ Thanh Phong yếu ớt, nàng cũng chưa từng nghĩ đến việc mình hưng phấn ăn cơm như thế có làm Vệ Thanh Phong tổn thương hay không. Sắc mặt Vệ Thanh Phong vẫn mang vẻ mỏi mệt, những lời y vừa nói ra, là thật lòng.

Vệ Thanh Phong mặc áo xanh mộc mạc, Tiểu Xuân nhớ trước kia khi Vệ Thanh Phong còn trẻ, lúc trưởng thành, vóc dáng của y phát triển rất nhanh, mấy năm Tiểu Xuân thỉnh thoảng nhìn thấy Vệ Thanh Phong, cũng nhận ra y đang mặc quần áo cũ. Sau vài năm, khi võ nghệ đã thành hình, y vẫn dùng hai bộ quần áo năm đó, rách rồi vá, vá rồi lại rách.

Tiểu Xuân quên mất những điều này, bởi vì Vệ Thanh Phong chưa từng cúi đầu….

Bây giờ nghe thấy Vệ Thanh Phong nói thế, Tiểu Xuân hối hận đến hai mắt đều đỏ.

Nàng không hề nghĩ ngợi, đặt đũa xuống ôm lấy Vệ Thanh Phong.

“Thật xin lỗi đại sư huynh, thật xin lỗi, bọn muội không thích ăn mấy thứ này.” Nàng quay đầu trừng mắt nhìn Ngô Sinh “Có phải không ?!”

Ngô Sinh cũng rơm rớm nước mắt.

“Không không không thích ăn, bọn đệ đều đều đều không thích ăn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.