Thâm Tàng Bất Lộ

Chương 19: Lời đồn



Editor + Beta: Basic Needs

Trước tiên Tống tam lão gia chạy đi tìm quản sự ở trong phủ để kéo dài thời gian với tôi tớ Hạ phủ với lý do lễ vật quá nhiều, tốn chút thời gian để sửa soạn. Trong khi đám người kia tạm thời chờ ở trong viện thì ông lại chạy đi tìm Tống Tam thẩm.

Tống Tam phu nhân điều chỉnh lại tâm tình cho tốt, bà lau sạch mặt rồi đi thăm Tống lão phu nhân đã ngất xỉu.

Đại phu đã báo không có gì đáng lo ngại, chỉ cần chờ người tỉnh dậy rồi chăm sóc cho tốt là được. Thế nên bà bưng chén thuốc vừa mới sắc xong đi đến phòng của đối phương vậy mà kết quả là vừa mới vào thì bị Tống Thi Văn nói bóng nói gió làm cho bà buồn bực.

Tống Tam thẩm đang hờn dỗi đi về thì bị Tống tam lão gia ngăn lại.

Ông vội nói: “Nàng có nhớ rõ món lễ vật nào đã bị Tống Nhị với mẫu thân cầm đi hay không?”

Tống Tam thẩm: “Làm sao ta có thể nhớ chứ? Chỉ nhớ mang máng là một ít đồ trang sức và một số món nhìn có vẻ lạ mắt.”

Tống tam lão gia nghe bà miêu tả thì cảm thấy sự việc có lẽ không nghiêm trọng lắm, ông có chút cẩn thận mà hỏi tiếp: “Có nhiều hay không?”

“Ta đâu có biết! Bọn họ lấy món gì cũng đâu có nói cho ta.” Tống Tam thẩm suy nghĩ một chút lại bổ sung: “Nhưng mà những món đó nhìn thấy rất quý giá, ngay cả ta còn muốn lấy nữa là.”

Tống tam lão gia bị câu này của bà làm cho trời đất quay cuồng, cả thể giới trước mắt dường như chỉ còn màu đen. Mấy người nữ nhân này ngay cả mạng của mình cũng không muốn nữa rồi!

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Tống tam lão gia đi tới đi lui: “Mẫu thân hiện giờ hôn mê thì ta biết đi tìm đồ vật ở chỗ nào? Không lẽ phải chờ tới lúc bà tỉnh lại sao?”

Tống Tam thẩm nói thầm: “Lúc nãy chàng xung đội với bà như vậy thì ngay cả khi bà tỉnh rồi cũng chưa chắc chịu đưa cho chàng đâu.”

Tống tam lão gia há mồm muốn nói nhưng cuối cùng phát hiện những gì bà nói đều là sự thật.

Tống lão phu nhân rất thích chiếm lấy cái gì có lợi cho bà, những thứ của Hạ phủ thì bà càng thích lấy sau đó cất kỹ món đồ rồi không lấy ra nữa; huống chi là những món trang sức này, xem ra bà rất thích chúng.

Tống Tam thẩm nói: “Không lẽ người Hạ phủ có thể nhớ rõ những món đó như vậy?”

Tống tam lão gia giơ tay chỉ phía cửa, ông lớn tiếng nói: “Phó Trường Quân đã chờ ở bên ngoài nói muốn đem đồ đi, nàng nghĩ ta dám thiếu hắn một hai món hay sao?” Nếu như thiếu đồ thì chỉ sợ phải dùng tới tay già chân yếu của ông để bồi thường đó!

Tống Tam thẩm bĩu môi, sự bất mãng trong lòng dành cho lão phu nhân càng thêm nặng, ngoài miệng thì bà oán giận nói: “Vì sao những chuyện phiền toái như vậy đều do ta với chàng đi làm?”

Tống tam lão gia mắng: “Nàng nói đủ chưa? Lúc này còn có thể nói những lời đó hay sao?”

Tống Tam thẩm thấy ông thật sự rối ren thì nghĩ ra một biện pháp: “Vậy thì vàng thau lẫn lộn đi. Phó Trường Quân là một đại nam nhân thì sẽ không có nghiên cứu đối với trang sức của nữ nhân. Chàng dâng đồ lên trước mặt chưa chắc hắn sẽ phân biệt được. Hơn nữa kể cả khi hắn biết đồ vật có gì đó không đúng nhưng tính ra chúng ta vẫn không thiếu nợ bọn họ, không lẽ đến lúc đó hắn còn chê trách một hai món trang sức có giá thành không chênh lệch bao nhiêu sao? Sẽ không đến mức như vậy chứ?”

Tống tam lão gia vừa nghe thì cảm thấy thật sự không tồi nên mới hỏi: “Vậy lấy món gì bây giờ?”

“Chàng đừng nhìn ta! Ta đã trả đồ lại rồi thì dựa vào cái gì còn muốn ta lấy đồ ra cho không!” Tống Tam thẩm bắt đầu kích động, lấy tư thế cho dù chết cũng không thỏa hiệp: “Đi tìm nương của chàng đi! Nếu như nương chưa tỉnh thì lại đi tìm chất nữ buộc nó giao ra không lẽ nó còn có thể từ chối? Ta cũng không tin nó có bản lĩnh như vậy.”

Bước chân Tống tam lão có chút ngập ngừng nhưng cuối cùng không có cách nào khác nên đành phải đi tìm mẫu thân.

Tống lão phu nhân thật ra đã tỉnh, lúc này bà đang khóc lóc kể lể với Tống Thi Văn. Bà trăm ngàn lần không ngờ tới chỉ vì một đứa như Tống Sơ Chiêu mà nhi tử lại dám đánh mình.

Trong mấy người nhi tử thì bà thương nhất là lão tam – người đã sống chung cùng với bà lâu nhất. Hôm nay ầm ĩ như vậy là điều bà không ngờ tới.

Bà cảm thấy có lẽ mình đã làm sai cũng như quá mức buông thả với Tống Thi Văn nhưng mà sau khi bị thương thì phẫn nộ đã lấn át tất cả, những chuyện khác không còn quan trọng nữa.

Bà thấp giọng khóc lóc, Tống Thi Văn ở một bên ôm lấy bà mà an ủi. Được dỗ dành như thế càng làm cho Tống lão phu nhân cảm thấy mình rất uất ức.

Trong nhà này bà là người trưởng bối có bối phận lớn nhất vậy mà tam lão gia lại dám quở trách trước mặt bà, rõ ràng là đại bất hiếu mà. Sau khi biết rõ bà đã hôn mê thì cũng chỉ tới nhìn một cái. Tốt xấu gì cũng là miếng thịt ở trong bụng bà rớt ra vậy mà lại bạc tình như thế sao?

Quả nhiên cuối cùng cũng chỉ có Tống Thi Văn ở bên bà, bà không đau cho Nhị Nương thì nên đau cho ai nữa đây?

Trùng hợp lúc này lại nghe được tì nữ nói Tống tam lão gia tới gặp, Tống lão phu nhân lạnh mặt, bà lau khô nước mắt rồi nói không muốn gặp.

Tống Thi Văn đỡ bà nằm xuống, nàng ta tự mình đi ra ngoài nói chuyện với Tống tam lão gia.

“Tổ mẫu vẫn còn chưa tỉnh.” Tống Thi Văn cúi đầu rồi thở dài: “Tam thúc, lần này người có chút không cẩn thận rồi.”

Tống tam lão gia nhiếc mắt nhìn về phía bên trong: “Vậy thì ta tìm con cũng được.”

Tống Thi Văn kinh ngạc: “Tam thúc tìm con làm gì?”

Tống tam lão gia: “Có phải con và mẫu thân giữ đồ của Hạ phủ đúng không? Đồ đó là vật mà Hạ tướng quân đặc biệt đưa cho Tam nương nên khiến cho hai người hiểu lầm rồi. Lúc này cần phải trả đồ lại đấy.”

Đang nghe lén, Tống lão phu nhân tức giận trở mình, muốn phớt lờ bên này.

Lông mày Tống Thi Văn nhíu lại, nói: “Lúc này tổ mẫu còn chưa tỉnh vậy mà muội muội lại muốn gợi lại chuyện này…”

Tống tam lão gia cắt lời nàng ta: “Là do muội muội con muốn dọn ra ngoài ở nên Hạ phủ đã phái người tới lấy lại lễ vật. Ta mặc kệ con có nhớ chỗ để đồ hay là nhớ đã lấy món gì hay không thì số lượng món đồ không thể thiếu. Trước mắt con cứ đưa bổ sung vài món cho tam thúc để ta còn đưa cho người ta.

Tống Thi Văn không tình nguyện, loại không tình nguyện này chủ yếu đến từ sự bất mãn đối với Tống Sơ Chiêu; có bất mãn, có ghen ghét và có cả oán giận. Mà lúc này, nàng ta càng cảm thấy không cam lòng.

Nàng ta từ nhỏ lớn lên trong sự thiên vị của lão phu nhân nên tuy rằng biết được mình có một người muội muội nhưng vẫn xem nàng ấy như người ngoài. Đây là do lão phu nhân ngày ngày mưa dầm thấm đất dạy cho nàng ta nên không sửa được.

Lão phu nhân nói rằng nàng cao quý hơn Tống Sơ Chiêu, là người nên nhận được sự sủng ái và yêu thích của người khác.

Đối phương ở biên quan trúng gió gặp mưa còn nàng ta ở kinh thành đọc sách biết chữ. Đối phương là một thôn phụ không biết lễ nghĩa còn nàng ta là đích nữ của tướng quân, là con cháu của danh môn. Hai người hoàn toàn không thể so sánh với nhau được.

Tất cả đều nên như thế đi!

Nhưng mà từ khi Tống Sơ Chiêu trở về thì nàng ta đã phát giác có chuyện không đúng.

Gia thế! Rõ ràng cùng một phụ thân nhưng nàng ta như thế nào cũng kém hơn gia thế của Tống Sơ Chiêu.

Nàng ta lớn lên ở kinh thành lại kết bạn với ít nhiều con cái quan lại, quen mắt với sự nịnh nọt của thế tục nên hiểu được trọng lượng của hai chữ “gia thế” kia.

Sức nặng của nó ép cho nàng ta không thể đứng thẳng được.

Người mà mình vẫn luôn xem thường vậy mà đột nhiên cao quý hơn mình thì làm sao Tống Thi Văn tiếp thu được chứ?

Tống Thi Văn nghĩ đến đây thì hô hấp đã trở nên nặng nề.

Tống tam lão gia thấy nàng ta im lặng thì nghĩ rằng đối phương đang tìm cớ, giọng điệu của ông trở nên nghiêm khắc khi thúc giục: “Mau lên!”

Tống Thi Văn run lên, rồi sau đó gật đầu nói: “Vậy tam thúc đi theo con đi.”

Nàng ta trở lại trong phòng mình, tùy ý gom mấy thứ trang sức đang để ở trên bàn rồi bỏ vào một cái tráp*.

*Tráp: Hộp

Nàng thật sự không muốn trả.

Nàng không tin người Hạ phủ là dạng có thù tất báo, có thể tính toán mấy món trang sức ở ngay trước cửa với nàng. Hạ phủ không thể làm chuyện mất mặt vậy được.

Hôm nay Tống Sơ Chiêu có thể làm quyết liệt như vậy lại lợi dụng tam thúc để ép bức và hủy hết mặt mũi nàng vậy thì nàng càng phải tranh chuyện này cho bằng được.

Tống Thi Văn điều chỉnh cảm xúc cho tốt lên, ôm tráp đi ra, mỏi mệt nói: “Con không nhớ rõ lắm, đại khái chính là mấy món này. Nếu như có dư ra món nào xem như là con tặng thêm để xin lỗi muội muội.”

Tống tam lão gia duỗi tay nhận lấy lại thấy vẻ mặt uể oải của nàng ta thì nhịn không được mà an ủi một chút: “Tốt, con thật là nghe lời. Tống phủ chúng ta có tiền nên nếu con muốn cái gì thì cứ kêu tổ mẫu mua lấy, không cần vì mấy món đồ này mà đau lòng.”

“Dạ.” Tống Thi Văn hạ đuôi mắt, tràn đầy uất ức: “Con không phải vì mấy món trang sức này mà không vui đâu. Những vật ngoài thân này làm sao so được với người ta chứ.”

Tống tam lão gia nghe có chút không đúng lắm nhưng lúc này ông đang vội nên không có hơi sức nghe nàng ta nói tới nói lui. Sau khi cầm được đồ ở trong tay, ông vội đi tìm quản sự để đưa đồ sang.

Lăn lộn như vậy ước chừng hơn nửa canh giờ, Tống tam lão gia mới chuẩn bị xong mọi thứ.

Ông sai người đem hết đồ của Hạ phủ tới cửa rồi và chất đầy đồ lên những chiếc xe đẩy đã đậu ở đó từ lâu.

Trong lúc này, Phó Trường Quân vẫn luôn đứng ở cửa, ông không thúc giục, không chửi rủa mà chỉ chờ cho đồ vật được dọn ra hết.

Ở kinh thành này Phó Trường Quân là người nổi danh, diện mạo thì xuất sắc lại đứng im ở trước cửa Tống phủ lâu như vậy đã hấp dẫn sự chú ý của một nhóm người. Quan binh đi tuần tra ở phụ cận cũng thỉnh thoảng muốn đến bên này xem một chút làm cho ở bên ngoài Tống phủ có chút náo nhiệt.

Tống tam lão gia đi tới, trán lấm tấm mồ hôi cũng đã quên lau đi. Ông cười nói: “Đồ vật đều đã được chỉnh đốn xong xuôi rồi.”

Phó Trường Quân nói: “Đều ở chỗ này sao?”

Tống tam lão gia: “Đúng vậy, đều ở chỗ này.”

“Thật là nhiều.” Phó Trường Quân vỗ lên một cái tráp gần đấy mà cười nói, “Nghĩa phụ ta đúng là yêu thương Tam cô nương, rốt cuộc vì nhiều năm không có gặp qua ngoại tôn nên thứ gì tốt cũng muốn gửi đến xem như là bồi thường cho nó.”

Tống tam lão gia gật đầu phụ họa.

Phó Trường Quân nhảy lên trên đầu xe rồi ngồi xuống. Tống tam lão gia đang muốn thở ra một hơi thì lại nghe người mà ông ta nghĩ đã chuẩn bị đi lên tiếng: “Hà quản sự đâu rồi! Lại đây kiểm kê đồ vật một chút. Tống lang tướng lục lọi ở bên trong phủ nửa ngày hẳn là không biết rõ mấy món lễ vật của Hạ phủ chúng ta rồi. Ngươi phải cẩn thận đó, đừng lấy nhầm đồ của Tống phủ.”

Người quản sự bị ông gọi vào nhanh chóng tiến lên, vỗ ngực đảm bảo: “Xin Tướng quân yên tâm, những lễ vật tặng cho cô nương đều được lão gia tỉ mỉ chọn lựa, tất cả đều được tiểu nhân nhớ rõ nên sẽ không tính sai được chỗ nào đâu. Tiểu nhân còn cố ý mang theo danh sách cũng như giá cả để kiểm kê một chút đây.”

Tống tam lão gia ngay lập tức há hốc miệng, đầu óc ông có chút ngốc đi: “Hả?”

Phó Trường Quân cúi đầu hỏi: “Làm sao vậy?”

Lòng bàn tay Tống tam lão gia đổ mồ hôi, ông muốn ngăn cản: “Này…”

“Cái này cũng nhanh thôi không làm chậm trễ thời gian đâu.” Phó Trường Quân vỗ vỗ bờ vai của ông ta, “Làm phiền Tống lang tướng rồi, nhìn ngươi vội đến mức mồ hôi đầy đầu kìa. Nếu như mệt mỏi thì ngươi có thể đi trước nghỉ ngơi trong chốc lát.”

Môi Tống tam lão gia khô khốc, ông cảm thấy giọng nói mình cũng có chút xa xăm: “Sau khi ở bên trong chọn lựa kỹ càng, ta đã xác nhận qua một lần những món này đều của Hạ phủ đưa tới, chắc không cần kiểm lại đâu. Nhìn xem lúc này đã là…”

Phó Trường Quân nói: “Lúc này đã qua lúc ăn cơm sáng mà cơm trưa vẫn còn chưa ăn đúng là lúc làm việc nên nhanh chóng một chút. Hà quản sự này, Tống tam lão gia là thúc giục ngươi làm nhanh lên kìa!”

Quản sự đáp: “Dạ! Các ngươi mau kiểm kê đi!”

Mười người kia làm việc rất nhanh chóng nên đã sớm khui hết mấy cái tráp ra làm cho Tống tam lão gia không có cơ hội ngăn cản. Từng món đồ một được lấy ra đều được truyền đến tay của quản sự để tiến hành phân biệt.

Đôi mắt quản sự quả nhiên hiểm độc, ông ta chỉ cần liếc mắc một cái đã nhìn ra được từng chi tiết. Ông ta cao giọng nói mặc kệ ánh mắt vô vọng của Tống tam lão gia, nửa điểm mặt mũi cũng không cho mà tính toán rõ ràng.

“Cái trâm cài này kiểu dáng cũ xưa còn có dấu vết đã sử dụng qua. Không phải là đồ của Hạ gia, xin trả lại cho tam lão gia.”

“Đồ trang trí bằng vàng này đã có chút biến thành đen, tất nhiên không phải đồ của Hạ phủ chúng ta.”

“Tiểu nhân từng ở cửa hàng phố đông thấy qua cái trâm cài bằng trân châu này, lúc ấy được rao bán với giá ba lượng ba, kiểu dáng cũng có chút độc đáo. Nhưng đồ vật mà lão gia đưa cho Tam nương thì hoặc là mời thợ làm trực tiếp hoặc là do bệ hạ ban thưởng. Đồ vật nếu mua ở bên ngoài thì chưa có cái nào thấp hơn năm lượng cho nên đây cũng không phải là đồ của Hạ phủ.”

“Danh mục quà tặng chỉ có hai đôi hoa tai. Một đôi được làm bởi bảo thạch hồng, một đôi được làm bởi phỉ thúy chứ không có loại này. Tiểu nhân xin trả lại.”

Tiếng quản sự báo lại cao vút, vừa có nhịp điệu vừa vang dội khiến cho dù trên đường lớn rất ồn ào nhưng âm thanh có thể truyền xa hơn mười mét.

Người xem náo nhiệt vây quanh ngày càng nhiều. Lúc đầu bọn họ còn không rõ nhưng về sau đã bắt đầu bật cười thành tiếng.

Rõ ràng đang là mùa thu se lạnh vậy mà Tống tam lão gia lại phảng phất cảm thấy chóng mặt, nóng bừng cả người.

Những câu mắng chửi người đó cho dù không nghe được rõ ràng lắm nhưng có thể hiểu được hoàn chỉnh từ mấy chữ bị tách ra.

“Tốt xấu gì cũng là nhà giàu có vậy mà làm ra chuyện như vậy.”

“Người ta đã tìm tới cửa vậy mà cũng không biết xấu hổ.”

“Đây rõ ràng là Hạ phủ không cho mặt mũi nha.”

“Tống gia ở bên ngoài cũng dám đối phó với Phó tướng quân như thế thì không chừng ở bên trong cũng bắt nạt Tống Tam Nương. Có lẽ lần này hắn tới đây để trút giận đó.”

“Phó tướng quân vậy mà có thể bình tĩnh như vậy, nếu là ta thì ta đã làm ầm ĩ lên với Tống gia rồi.”

“Ta đoán chắc Tống gia cho rằng Hạ phủ sẽ không keo kiệt, ai ngờ đâu người Hạ phủ lại sớm đã dự đoán được bọn họ sẽ vô liêm sỉ như vậy.”

Tống tam lão gia thẹn đến mức muốn chui xuống đất, ông ta hết quẫn bách lại nghiến răng nghiến lợi. Nếu như không còn chút lý trí sót lại thì ông đã sớm vọt vào bên trong tìm người để lý luận.

Tống Thi Văn lại dám làm như vậy! Đã không chịu trả đồ cho người ta vậy mà còn dám lấy mấy món đồ không có chút giá trị cho có lệ như thế. Cái này đâu phải làm mất mặt một mình nó, sợ là cả Tống phủ đều trở thành trò cười ở cái kinh thành này rồi!”

“Tổng cộng chính là mấy nón này.”

Phán quyết giống như đòi mạng rốt cuộc cũng đình chỉ.

Quản sự gấp tờ giấy lại làm đôi, nhét vào trong tay áo rồi khom lưng về phía Tống tam lão gia mà cười nói: “Tổng cộng thiếu mười bảy món, đa phần đều là trang sức. Những món trang sức này đều do chủ tử của chúng ta tự mình lựa cho cô nương nên giá trị không quan trọng lắm, cốt yếu quan trọng ở chỗ tâm ý của hai vị lão nhân. Nhưng mà nếu như Tống lão phu nhân và Tống Nhị cô nương đều thích, lão gia nhà ta lại là người hào phóng nên có thể bỏ đi thứ mình yêu thích. Chỉ là lần sau nói thẳng với nhau vẫn là tốt hơn. Những đồ vật dư ra này nếu thu về cũng có chút ngại ngùng, thỉnh ngài mang về đi.”

Tống tam lão gia há miệng thở dốc, ông ta muốn giải thích nhưng Phó Trường Quân lại không cùng ông ta nhiều lời. Đôi mắt ông dạo qua một vòng rồi hỏi: “Ấy, Tam cô nương đâu rồi?”

Người quản sự bên người ông trả lời nhanh chóng: “Tam cô nương đang ở trong viện của mình rồi ạ.”

Phó Trường Quân nói: “Chạy nhanh vào kêu nó xuất hiện đi. Nếu nó muốn mang theo cái gì thì cứ đem ra đây, chúng ta đông người như vậy có thể dọn phụ.”

Quản sự cười nói: “Dạ, tiểu nhân đã cho người đi gọi rồi.”

Tống tam lão gia đột nhiên hoàn hồn, lúc này ông mới phát hiện xung quanh thiếu vài người. Có mấy kẻ tôi tớ đã một lần nữa đi vào Tống phủ lúc đang kiểm kê hồi nãy.

Trong lòng ông cảm thấy không ổn nên xoay người rồi chạy nhanh đi tìm nhưng không nghĩ tới vẫn chậm một bước.

Một vị đại hán khiêng trên vai hai cái ghế dựa cũ kỹ, bước đi như bay về phía ông ta.

“Phía trước nhường một chút! Tam cô nương nói rằng nàng muốn dọn hết mấy món vật dụng trong phòng tới Hạ phủ. Vị nào rảnh tay có thể tới giúp một chút đi.”

Hắn ta lướt qua Tống tam lão gia đang chặn đường sau đó xuất hiện ở phía đam người đang chen chúc trên đường cái, đặt cái ghế trên vai xuống xe đẩy phía trước.

Động tác của hắn không nhẹ nhàng mà ghế kia cũng không chắc chắn nên sau khi bị quăng ngã thì phát ra âm thanh vỡ vụn.

“A……” Người hầu kia tiếc nuối kêu lên, “Chẳng lẽ quăng ngã xong lại hỏng mất rồi?”

Việc này làm cho dù là người đi đường đứng cách đó khá xa cũng biết đây là đồ đã cũ.

Phó Trường Quân răn dạy: “Tay chân cẩn thận một chút! Tam cô nương ở Tống phủ một thời gian nên cũng có cảm tình với bàn ghế. Nếu như các ngươi đập hư thì ta lấy gì bồi thường bây giờ?”

Nhóm người tôi tớ liên tục vâng dạ.

Bên cạnh có người xem cười nhạo nói: “Toàn là đồ vật rách nát, nếu dùng hỏng thì vứt đi còn muốn bồi thường cái gì nữa?”

Theo sau lại là một người nhấc một cái lu nước khổng lồ đã có đóng rong rêu ở bên ngoài lên rồi đặt nó lên xe đẩy.

Người qua đường lại lần nữa cười vang: “Không lẽ đây đều đồ vật lâu đời sao?”

Kế tiếp lại có người dọn ra một cái tủ quần áo cũ kỹ. Nếu như không phải cái giường quá lớn lại không tiện tháo dỡ thì có lẽ bọn họ cũng dọn sạch toàn bộ cái viện rồi.

Điều này cũng đủ làm cho người ta mở rộng tầm mắt.

Tống tam lão gia giơ tay che mặt lại, hoàn toàn từ bỏ giãy giụa.

Âm thanh bàn bán từ tứ phía ngày càng lớn, mọi người cũng không có kiêng dè cái gì.

“Này, Tống lão phu nhân cùng với Tống Nhị cô nương cầm nhiều lễ vật quý trọng của Hạ phủ như vậy, thế mà lại cho Tam cô nương ở nơi như thế này sao?”

“Quỳnh cư người tặng đưa sang,

Đồ vật rách nát ta mang đáp người,

Nào phải báo đáp ai ơi,

Thế mà lòng cứ rối bời làm sao.”

(Editor tạm dịch). [1]

“Nếu không có tận mắt nhìn thấy thì ta cũng không thể tin được đâu!”

“Trước đó vài ngày nghe người ta tung tin đồn bậy về Tống Tam, nói nàng ấy khắt khe với hạ nhân, động một chút là đánh là chửi. Nếu đổi lại là ta bị bọn họ đối xử như vậy thì ta còn muốn làm nhiều chuyện quá mức hơn Tam cô nương luôn ấy chứ!”

“Ta ngược lại tò mò đến tột cùng thì Tống Nhị cô nương là người như thế nào. Làm sao lại không giống với lời đồn như vậy?”

“Sợ là cá mè một lứa.”

Lúc mọi người trang nghị luận sôi nổi thì Cố Phong Giản mới lắc lư đi ra từ trong phủ, trên tay còn cầm theo mấy quyển sách.”

Phó Trường Quân hỏi: “Còn có đồ vật nào quý trọng mà con muốn mang theo không?”

“Không có, chỉ có bốn quyển sách này.” Cố Phong Giản có chút lãnh đạm: “Đây là đồ Cố Ngũ tặng con để giải sầu.”

Phó Trường Quân gật đầu.

Mọi người nghe xong lại một hồi đau lòng.

Phó Trường Quân nói: “Nếu như con muốn vào ở trong nhà của nghĩa phụ thì báo trước cho phụ mẫu một tiếng sẽ hay hơn. Như vậy đi, ta thay con soạn một phong thư nói rõ ràng sự tình rồi lại tìm người gửi đi…À đúng rồi, nếu như Tống tướng quân biết con sắp thành thân có lẽ sẽ gấp gáp trở về nên có thể sẽ bỏ lỡ mất phong thư này. Thôi không sao, để ta viết hai phong thư y như nhau. Một phong thư sẽ gửi đi còn phong thư còn lại ta sẽ giữ lại chờ hắn hồi kinh rồi mới đưa sang. Như vậy coi như là đã gửi thư thành công rồi.”

Trong tâm Tống tam lão gia lại nói: Vậy mà có người có thể đem câu nói “Ta nhất định phải cáo trạng” này nói đến mức nhẹ nhàng khoan thai đến vậy.

“Nếu đồ vật đã được dọn xong thì nên thôi.”

Phó Trường Quân phủi lên quần áo không có miếng tro bụi nào sau đó đi đến bên cạnh Tống tam lão gia mà bóp lấy vai của ông ta.

Tuy trên mặt ông đang cười nhưng trong mắt lại không có tình cảm gì. Ông ghé vào tai đối phương mà trần thuật lại một lần:

“Tam cô nương tuy rằng là người Tống gia nhưng cũng là người của Hạ gia. Hạ gia có một cái tật xấu tổ truyền đó là bênh vực người của mình. Hôm nay bọn họ không tiện tới cho nên ta đi thay thế, ngươi nên cảm thấy may mắn bởi vì năm đó nghĩa phụ nổi tiếng là người có tính tình hung bạo.

Ông để lại ánh mắt “tự giải quyết cho tốt” rồi sải bước đi tới một con ngựa.

Mồi hôi lạnh trên lưng Tống tam lão gia tuông ra, ngoại trừ cảm thấy thẹn thì sự sợ hãi cũng được dâng cao. Ông hiểu rõ cái việc đấu đá tranh giành quyền lực khủng bố này. Tuyệt đối càng nghiêm trọng hơn so với những gì Phó Trường Quân nói.

Tống tam lão gia nhìn về phía Cố Phong Giản, ông vội vã bắt tay hắn mà khẩn cầu: “Tam nương, rốt cuộc chúng ta đều là người một nhà. Hôm nay con làm như vậy không khỏi có chút quá tuyệt tình sao? Nếu như con không cho tam thúc mặt mũi thì ít ra cũng nên cho phụ thân con chứ.”

Cố Phong Giản nhìn ông, hỏi ngược lại: “Loại đồ vật gọi là thể diện này nếu như con bằng lòng đưa thì người sẽ có; nếu như con không đưa thì người sẽ làm gì?”

Tống tam lão gia: “Ý ta không phải như vậy mà. Dù sao cũng là máu mủ tình thâm…”

“Những thứ hôm nay.” Cố Phong Giản chỉ vào mấy cái tráp rồi lại chỉ sang mấy đồ dùng đã cũ kỹ, hỏi: “Là con ép các người sao? Là do con tuyệt tình hay Tống phủ các người tuyệt tình? Con chưa bao giờ chủ động hãm hại mọi người cái gì nhưng con cũng không vì vậy mà sợ hãi đâu. Mọi người đối xử với con như thế nào thì con sẽ đáp lễ lại như thế đó.”

Lỗ mũi Tống tam lão gia phập phồng; sau khi im lặng thật lâu thì ông cũng buông tay ra.

Cố Phong Giản nhìn qua nơi mình bị bắt lấy rồi lạnh nhạt nói: “Thật ra cũng không có gì đâu, cùng lắm thì sau này nghe đồn thổi về mình mà thôi. Lúc trước Tam nương cũng bị như vậy. Lần này hy vọng các người cũng nên tập cho quen dần đi.”

Trong đầu Tam lão gia hiện lên hai chữ “báo ứng”.

Đám người rời đi, trên đường quay lại sự yên bình vốn có chỉ còn lại mỗi Tống tam lão gia còn bị vây hãm trong sự hoảng hốt. Ông ngồi ở ngưỡng cửa Tống phủ hồi lâu, có chút hỗn loạn mà suy nghĩ về mọi thứ có thể xảy ra.

Ông nghĩ tới con đường công danh của mình, nghĩ đến lời đồn đãi đáng sợ rồi lại nhớ tới hình ảnh cảnh cáo trước lúc đi của Phó Trường Quân.

Điều duy nhất khiến ông không rõ đó là vì sao chỉ trong thời gian ngắn mà sự tình đã phát triển tới mức này rồi.

Tống tam lão gia chống eo đứng lên, cảm giác cả người mệt mỏi. Ông mới vừa đi đến phòng thì đã thấy Tống Tam thẩm đang kinh hoảng mà hỏi: “Cái này…làm sao bây giờ? Ta ở bên trong đã nghe thấy hết rồi! Nhị Nương thì khóc lóc ở trong phòng lão phu nhân, đồ vật bị đập bể khắp nơi. Có phải xảy ra chuyện rồi hay không?”

Tống tam lão gia che miệng bà lại, thấp giọng nói: “Còn có thể làm sao bây giờ? Nếu muốn giữ lại danh tiếng thì nên dọn đi sớm một chút! Tống nhị nương…Chúng ta không quản được!”

………………….

Cùng lúc đó, ở một nơi khác.

Vừa mới hạ triều thì Cố Quốc công mới từ trong miệng đồng liêu biết được việc nhi tử mình đánh nhau với người khác cách mấy ngày.

Vị quan viên kia đi bên cạnh ông đang quan tâm dò hỏi: “Nghe nói thời gian trước Ngũ Lang đánh nhau với Phạm nhị công tử không biết có bị gì không?”

Cố Quốc công liếc mắt nhìn ông ta một cái: “Ông nói Tứ lang nhà ta sao?”

“Không phải, là Ngũ Lang nhà ông.” Quan viên nói tiếp: “Nếu như là Tứ lang thì ta đã không có nói rồi, việc nó đánh nhau có gì lạ đâu.”

“Ngũ Lang nhà ta nếu đánh nhau cũng không phải việc lạ.” Cố Quốc công không để bụng, ngữ khí kiên định: “Bởi vì đó là việc hoàn toàn không có khả năng.”

“Ông không biết sao?” Quan viên kinh ngạc nói: “Vậy ông có biết hôm nay nó đi đến Hạ phủ hay không?”

Cố Quốc công xoay đầu: “Nó đi Hạ phủ làm cái gì? Nó lại chưa thành thân với Tống Tam, lấy danh nghĩa gì mà đi?”

Vị quan viên kinh hãi, ông ta lui một bước rồi một lần nữa đánh giá ông: “Cố Quốc công, vì sao cái gì ông cũng không biết hết vậy?”

“Vậy làm sao ông cái gì cũng biết?” Cố Quốc công dừng bước: “Ông nghe được lời đồn từ nơi nào?”

“Lời đồn nào cơ chứ? Việc này mọi người đều biết mà?” Quan viên buông tay, “Ngũ công tử nhà ông đánh nhau với Phạm nhị công tử thì bị Phó tướng quân bắt gặp. Việc hôm nay nó tới Hạ phủ bái phỏng là do khi Hạ tướng quân đi khoe với người khác đã nói ra. Chứng cứ vô cùng xác thực, rất nhiều người đều biết đó!”

Lông mày Cố Quốc chụm lại thành một đường: “Cái gì?!”

Quan viên gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy!”
Tác giả có lời muốn nói: Cố Quốc công: Dân cư mất tích, ta rốt cuộc cũng đã đi ra!
Chú thích:

[1]

Ở đây tác giả chơi chữ từ bài thơ Mộc qua 1 (Cây đậu mộc 1) của Khổng tử:

Bản gốc:

Đầu ngã dĩ mộc cô (qua).

Báo chi dĩ quỳnh cư.

Phỉ báo dã,

Vĩnh dĩ vi hảo dã.

(Bản dịch của Tạ Quang Phát)

Mộc qua người tặng ném sang,

Quỳnh cư ngọc đẹp ta mang đáp người.

Phải đâu báo đáp ai ơi,

Để mà giao hảo đời đời cùng nhau.

Mộc qua: dây mậu mộc, trái như trái dưa nhỏ, chua, ăn được.

Quỳnh: sắc đẹp của ngọc.

Cư: tên một thứ ngọc để đeo.

=> Nói rằng người tặng mình một vật nhỏ mọn, mình phải báo đáp lại bằng một vật báu quý trọng, vậy mà chưa cho là đủ để báo đáp nữa, thì chỉ muốn giao hảo tốt đẹp và không quên nhau lâu dài mãi mãi.

Bản trong truyện:

“Đầu ngã dĩ quỳnh cư,

Báo chi dĩ phá lạn.

Phỉ báo dã,

Vô khả nại hà dã.”

(Bản dịch của editor)

Quỳnh cư người tặng đưa sang,

Đồ vật rách nát ta mang đáp người,

Nào phải báo đáp ai ơi,

Thế mà lòng cứ rối bời làm sao.

P/s: mới đầu tìm nát hết không biết tác giả lấy thơ ở đâu ra, té ra là chế lại thơ =)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.