Thâm Tàng Bất Lộ

Chương 2: Hoán đổi



Editor + Beta: Basic Needs

Cố Phong Giản đã nhìn vào gương ít nhất một nén nhang.

Dù cho mặt ngoài gương đồng thô ráp lại không rõ nhưng cũng có thể phân biệt ra đó là gương mặt của nữ nhân.

Sự thật này chứng minh hắn không có ảo tưởng, hắn thật sự biến thành nữ nhân, là một nữ nhân hắn có lẽ quen biết.

Kinh ngạc cùng bất đắc dĩ qua đi, Cố Phong Giản thu hồi biểu hiện sau đó đứng dậy.

Hắn thử nhấc chân đi một vòng ở trong phòng.

Tứ chi có lực, hô hấp trầm ổn. Ít nhất so với thân thể nhiễm phong hàn của hắn lúc trước muốn khá hơn nhiều. Lòng bàn tay và đốt ngón tay có vết chai, gan bàn tay có không ít vết thương do đao kiếm. Chứng tỏ người này hằng năm tập võ.

Trong phòng bài trí rất đơn giản chỉ có một ít dụng cụ hằng ngày, vẻ ngoài đã rất cũ thậm chí bên cạnh còn có vài món dụng cụ đã hư hỏng. Phía trên khung giường và góc phòng sót lại không ít tro bụi do chưa được quét dọn sạch sẽ. Xem ra người này hẳn là mới vào ở không lâu.

Gần hướng bàn gỗ đặt một khối ngọc bội vỡ vụn. Đó là ngọc bội đã từng là của hắn, hắn nhận ra được.

Cố Phong Giản đứng trước tủ quần áo tìm kiếm một chút. Trừ bỏ ít ỏi vài món quần áo hằng ngày hắn còn lục ra giấy thông hành của đối phương cùng với các loại giấy tờ chứng minh thân phận.

Hắn thấy gương mặt trong gương kia có chút quen thuộc lại xa lạ đã đại khái đoán được, giờ phút này càng thêm có chứng cứ chứng minh thân phận người này.

“Tống Tam nương.” Cố Phong Giản thấp giọng nói, “Tống Sơ Chiêu.”

Cố Phong Giản chỉ xem một lần rồi để đồ vật lại.

Thật không biết Tống gia lúc nào đã nghèo túng đến độ này khiến cho Tống Sơ Chiêu ở nơi như thế. Thật không sợ Hạ lão tướng quân phát hiện việc bọn họ đang làm sao?

Nghĩ đến Hạ tướng quân an nhàn không để ý tới chính sự lại không có con cái ở bên, sợ rằng người ta hẳn đã quên đi uy nghiêm ngày xưa của ông.

Cố Phong Giản cười lạnh một tiếng, nâng làn váy lên rồi ngồi xuống ở mép giường. Đang âm thầm suy nghĩ, hắn nghe thấy được âm thanh ngũ tạng kêu gào.

Cố Phong Giản cúi đầu.

Không biết hiện tại là giờ nào nhưng khẳng định đã qua thời gian dùng cơm. Hiện tại còn không có người lại đây kêu chỉ sợ hắn chỉ có thể tự mình đi lấy.

————

Tống Sơ Chiêu tỉnh lại sau cơn nóng nực.

Trên người nàng có ít nhất hai tầng chăn dày, toàn thân vô lực khó có thể nhúc nhích.

Cửa sổ đều đóng kín mít khiến cho gian phòng oi bức.

Không biết nơi nào châm huân hương làm cho trong phòng không đến mức có mùi khó ngửi. Khói trắng tan ở không trung, thời điểm bay tới mép giường mang theo hương vị nhàn nhạt thấm vào ruột gan.

Tống Sơ Chiêu bỏ ra sức lực thật lớn mới hoạt động được một chút nhưng không biết vì sao lại khó chịu.

Nàng đã lâu rồi không sinh bệnh, bây giờ nếu có cũng không đến mức như thế. Giờ phút này tựa như bị sóng dữ đánh vào cả trăm lần, toàn thân gân cốt đều lộ ra vẻ mỏi mệt.

Tống Sơ Chiêu…… Há có thể dễ dàng nhận thua?!

Nàng ra sức giãy giụa, thật vất vả muốn vươn tay bị giam trong chăn ra, một đôi tay mạnh mẽ từ phía trên ấn xuống, lại quấn chăn cho nàng đến kín mít.

Tống Sơ Chiêu suýt nữa hít thở không thông nên gian nan mở to mắt.

Ngay lúc đó hai khuôn mặt hiện rõ trong tầm mắt nàng. Hai người đều vẻ mặt quan tâm, khẩn trương mà nhìn nàng. Thế nhưng Tống Sơ Chiêu không quen biết hai người này.

Tống Sơ Chiêu mơ mơ màng màng mà chớp mắt, nàng ngửi thấy được trong không khí có một cổ hương khí bèn chuyển tròng mắt tứ phía nhìn một vòng.

Trong mắt đảo qua cảnh sắc xa lạ, trong đầu nàng nhảy ra mấy từ —— Người quyền quý, ít nhất là ngũ phẩm trở lên, không quen biết.

“Ngũ đệ, đệ không sao chứ?”

Thấy nam tử tuấn tú đưa tay hướng tới cái trán của nàng, Tống Sơ Chiêu theo bản năng mà trốn đi, đề phòng nhìn hắn.

Nam nhân không hề miễn cưỡng tự nhiên thu hồi tay, lúc này càng lo lắng cho phản ứng của nàng.

Cố Tứ Lang: “Đại phu nói đệ ấy không có việc gì sau khi tỉnh dậy sẽ tốt, như thế nào con thấy hắn càng giống như người mất hồn?”

“Ngũ Lang, nói cho nương, con có chỗ nào không thoải mái?”

Cố Tứ Lang: “Ngươi còn nói ngươi đã sớm khỏe! Thời điểm té xỉu suýt nữa đã dọa chết chúng ta!”

Tống Sơ Chiêu há miệng thở dốc, khó có thể nói nên lời sau đó chết lặng mà chuyển hướng tầm mắt. Một mảnh hỗn độn nơi đại não đột nhiên hiện lên một đạo sấm sét khủng bố giữa trời quang xua tan mây mù đồng thời chém nàng đến mức chấn động.

Nàng giấu tay ở trong chăn tuy thong thả nhưng lại mang theo vẻ kiên định trượt xuống phía dưới. Cảm nhận được hiện tại cấu tạo thân thể có sự tồn tại của vật lạ, khí huyết toàn thân đều hiện trên mặt.

Cũng may sắc mặt nàng ban đầu trắng bệch, giờ phút ngoại trừ bởi vì mất khống chế mà hiện lên biểu hiện dữ tợn còn lại không lộ ra manh mối khác.

“Đệ có phải phát run hay không? Ngũ đệ, đệ còn cảm thấy lạnh sao?” Cố Tứ Lang cách chăn đè lại bả vai nàng cả kinh nói “Ngươi như thế nào lại càng ngày càng run? Ngươi làm sao vậy?”

Xin lỗi…… Nàng chỉ là nhất thời không khống chế được chính mình.

Cố Tứ Lang lại vội la lên: “Nương, con nói rồi, Ngũ đệ đều là bị người dọa bởi vì muốn hắn cưới Tống Tam gì gì đó! Đổi lại là con, con cũng bị dọa cho bệnh!”

Cố phu nhân cảnh cáo mà trừng mắt nhìn hắn một cái ý bảo hắn tránh ra.

Tống Sơ Chiêu nghe xong đã sáng tỏ.

Nàng hiện tại là Cố gia Ngũ Lang?

Người đính hôn với nàng chính là Cố Ngũ Lang không phải Cố Tứ Lang?

Ông trời ơi! Tống lão phu nhân làm cái gì? Đùa giỡn kêu nàng trở về thành thân nhưng ngay cả đối tượng cũng chưa biết rõ ràng sao? Bọn người kia nói bậy như vậy chẳng lẽ không phát hiện ra?

Bị Cố Tứ Lang gián đoạn, Tống Sơ Chiêu không còn run nữa, khí huyết đã tốt hơn một chút.

“Ngũ Lang.” Cố phu nhân khom người, ôn nhu mà gọi nàng một tiếng, thấy nàng nhìn lại đây bà ấy bèn nở nụ cười.

Bà từ trên tay người hầu bưng lấy một chén thuốc đắng, ngữ khí an ủi: “Uống thuốc đi.”

Nói xong Cố Tứ Lang đáp lời lại nâng Tống Sơ Chiêu từ trên giường dậy.

Tống Sơ Chiêu nói: “Con tự mình làm được rồi.”

Khi nói lại là âm thanh trầm thấp đúng là giọng của nam nhân.

Nàng từ trên tay đối phương tiếp nhận, nghĩ muốn nhân tiện uống xuống một ngụm buồn bực.

Kỳ thật thuốc không đắng lắm nhưng cũng có lẽ là bởi vì giờ phút này trong miệng nàng vô vị nên nếm không ra hương vị gì.

Cố phu nhân ngồi ở một bên nhìn nàng với ánh mắt từ ái. Ánh mắt kia quá mức ôn nhu làm cho trán Tống Sơ Chiêu không khỏi rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, tốc độ uống thuốc liền chậm lại.

Tống Sơ Chiêu chưa từng bị người khác nhìn đến mức như vậy.

Phụ thân nàng không cần phải nói, ngày thường lấy nàng làm gương cho tất cả binh lính. Mà nương nàng thì tốt hơn một chút một chút, chỉ lấy nàng làm gương cho nửa số binh lính đó.

Nàng từ nhỏ chí lớn cũng không cảm thấy có gì.

Nguyên lai đây là cảm giác được nâng niu trong lòng bàn tay sao?!

…… Ngẫm lại thì cũng không tệ lắm?

Cố Phong Giản từ trong phòng đi ra, đi không xa thì thấy tôi tớ Tống phủ.

Hắn đi thẳng, hướng tới đường chính mà đi.

Phòng ốc cấu tạo giống nhau đều đại khái có dấu vết theo năm tháng. Cố Phong Giản đi chầm chậm, căn cứ theo cách ăn mặc cùng với vật bọn họ cầm trong tay thì suy đoán lộ tuyến để đi, hắn thuận lợi đi tới phòng ăn.

Người Tống gia mới vừa cơm nước xong, đồ ăn đã được dọn xuống, trên bàn chỉ bày mấy bồn điểm tâm trái cây.

Tống lão thái đang tán gẫu với mấy người.

Phủ đệ này kỳ thật là của Tống tướng quân, tuy rằng Tống thị đã sớm phân nhà nhưng bởi vì Tống phụ hàng năm không ở nhà mà thái phu nhân lại sợ tịch mịch nên kêu tam tử ở lại đây. Cho nên Tống Tam gia và gia quyến cũng ở tại Tống phủ.

Cố Phong Giản nguyên bản tưởng có thể trực tiếp đi vào, ai ngờ đột nhiên nghe thấy được tên của mình, bước chân ở không trung dừng một chút sau đó thu trở về.

“Muốn con xuất giá ta tự nhiên là luyến tiếc. Nhưng ta cũng không thể mãi mãi giữ con bên mình. Thi Văn, tổ mẫu biết con hiếu tâm, tổ mẫu cũng thương yêu con nhất, nhất định sẽ tìm cho con một nơi tốt nhất.”

“Tổ mẫu ——”

“Ngoan nào. Trước chờ Tống Sơ Chiêu thành thân xong ta lại qua Cố phu nhân đề cập sự tình giữa con cùng Cố Ngũ Lang. Thân càng thêm thân cũng là điều tốt, ta nghĩ nàng sẽ không cự tuyệt.”

Lúc này một thanh âm trẻ tuổi chen vào nói: “Chỗ nào của Nhị cô nương chúng ta cũng tốt ai lại dám coi thường? Cửa hôn sự này đáng lẽ đã xong sớm nhưng rốt cuộc lại sắp xếp thành thế này. Nhị cô nương chúng ta ánh mắt cao làm sao giống với Tống Sơ Chiêu, nếu không đột nhiên xuất hiện một cọc hôn ước năm xưa, bằng vào thanh danh của nó sao có thể có thể tìm được hôn sự tốt như vậy?”

Phụ nhân kia khoa trương mà cười ra tiếng tới.

“Cũng là do khéo quá hóa vụng, nơi này có Tống Sơ Chiêu so sánh càng làm cho Nhị nương xuất trần thoát tục.”

“Hơn nữa ta xem ra Cố Ngũ Lang càng tốt hơn Cố Tứ Lang, càng thành thục ổn trọng. Lúc trước ta gặp qua hắn một lần, cảm thấy hắn làm việc cẩn thận, nho nhã lễ độ. Nếu thật sự có thể kết làm thân gia đối thì tất nhiên là hết lòng yêu thương Nhị nương chúng ta.”

Tống lão phu nhân trầm ngâm một lát nói: “Cố Tứ Lang tuy hơi lớn tuổi một chút nhưng hắn làm việc lại nóng nảy, chưa chắc là phu quân tốt.”

Biểu hiện của Cố Phong Giản xuất hiện một vết nứt. Không biết có nên nhận lời xem trọng này hay không.

Người Tống gia ngay cả đối tượng kết thân cũng chưa hỏi rõ ràng đã tính toán tương lai hết sao?

Xem Cố Ngũ hắn là người nào? Nàng muốn gả thì không lẽ mình phải cưới nàng ta sao?

Mẫu thân hắn còn chưa nhìn tới Tống Nhị.

Cố Phong Giản đứng ở trên hành lang rốt cục bị người phát hiện.

Tống Tam phu nhân đứng lên, nâng cao thanh âm nói: “Người nào ở sau tường nghe lén? A, nguyên lai là Tống Tam nương nha!”

Cố Phong Giản thuận thế đi ra ngoài. Vẻ mặt hắn tự nhiên, không chút nào thấy biểu hiện xấu hổ khi bị phát giác.

Tam thẩm của Tống Sơ Chiêu cũng là phụ nhân thân thể đẫy đà nhưng khi nói chuyện lại dùng bộ dáng uyển chuyển thật sự là làm người nghe cảm giác không hợp.

“Lúc này mới tới? Mới vừa rồi kêu tì nữ tới phòng gọi con lại nghe nói là con còn nghỉ ngơi. Ban ngày ban mặt nằm ở trên giường nếu truyền ra bên ngoài lại mang tiếng lười nhác, thể diện cũng bị ném đi mất.”

Cố Phong Giản ánh mắt hơi trầm xuống, nghĩ đến tứ ca hắn nói Tống Sơ Chiêu kiêu căng ương ngạnh, động một chút đánh chửi người sẽ không nhường nhịn phụ nhân xảo quyệt này. Thế nên hắn kéo kéo khóe miệng tạo ra một nụ cười xảo trá “Tam thẩm không cần cố làm ra vẻ. Nếu như không cố được thì đừng cố gắng.”

Tam thẩm bị hắn làm nghẹn họng, mặt lập tức mặt đỏ lên tràn đầy tức giận, chỉ thẳng vào hắn quát: “Ngươi —— ngươi thế nhưng dám vô lễ với ta, thật là không đặt trưởng bối vào mắt, không có quy củ!”

Cố Phong Giản không đáp lời bà ta, tràng diện nhất thời khó xử. Tống Thi Văn đứng lên hỏi: “Muội muội, tới nơi này có chuyện gì?”

Cố Phong Giản nhàn nhạt nói: “Tới ăn cơm.”

“Ôi, muội muội còn chưa có ăn?” Tống Thi Văn kinh ngạc hô như là mới vừa kịp phản ứng, vội vàng xoay người từ trên bàn bưng ra điểm tâm đưa qua “Vậy ngươi ăn nhanh đi đừng để đói lả.”

Lão phu nhân chỉ ngồi ở phía trước lạnh lùng mà nhìn hắn.

Cố Phong Giản hạ mắt dừng ở mâm đồ ăn lạnh ngắt, ánh mắt mang theo khinh thường và châm chọc. Lại ngẩng đầu nhìn kỹ Tống Thi Văn.

Ánh mắt kia đâm vào Tống Thi Văn làm nàng ta không khoẻ, khi còn tự hỏi không đúng chỗ nào thì Cố Phong Giản lập tức xoay người rời đi.

Lão phu nhân “Hừ” một tiếng: “Không ăn thì thôi! Thi Văn, con không cần chú ý tới nó.”

Cố Phong Giản một mình trở về phòng nghĩ đến việc giải quyết bữa trưa.

Trên người Tống Sơ Chiêu thật ra có tiền, còn cho người khác mượn không ít. Chỉ là một nữ tử chưa lập gia đình một mình ra cửa ăn cơm có chút không thỏa đáng. Huống chi hiện giờ nàng đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, kinh thành không ít địa phương đều truyền lời đồn về nàng.

Hắn biết mình hiện tại nên đi Cố phủ nhìn xem “Cố Ngũ Lang” hiện giờ mới đúng nhưng có vẻ không hợp lễ lắm, chưa chắc có thể gặp mặt. Hoặc là vẫn là chờ đối phương tới tìm chính mình? Nhìn dáng vẻ xem ra thân thủ nàng không tồi.

Cố Phong Giản đang tự hỏi bước tiếp theo nên làm như thế nào thì nghe thấy cửa sổ bị đồ vật gõ vài tiếng ở bên ngoài.

Thanh âm thật nhẹ. Hẳn là cục đá.

Hắn không đi tới nơi có tiếng vang mà đi thẳng ra cửa rồi rẽ ở góc khuất, quả nhiên ở bức tường cao cách đó không xa thấy người mới vừa rồi vừa được nhắc tới.

Hai người một cao một thấp hai mắt nhìn nhau, đối với gương mặt quen thuộc lộ ra thần sắc phức tạp.

Đây là một màn không thể quên.

Tống Sơ Chiêu tiếng nói run rẩy, thử nói: “Cố…… Cố Ngũ Lang?”

Cố Phong Giản nhanh chóng gật đầu.

Tống Sơ Chiêu rõ ràng nhẹ nhàng thở ra. Điều chỉnh tư thế, ổn định tâm trạng chính mình.

Cố Phong Giản: “……” Cuộc đời này chưa bao giờ nghĩ tới chính mình có thể xuất hiện ở đầu tường như vậy.

Tống Sơ Chiêu nhiệt tình vẫy tay với hắn: “Ngươi lặng lẽ tới, ta cùng với ngươi tán gẫu một chút. Nhất định phải lặng lẽ nha.”

Cố Phong Giản nhìn trái nhìn phải chưa tìm thấy cách đi ra cổng bèn thấp giọng nói: “Làm sao để có thể lặng lẽ?”

“Ngươi trèo lên tường rồi nhảy xuống, ta ở bên ngoài đỡ ngươi.”

Cố Phong Giản thần sắc trở nên không tốt từ từ nói: “Ngươi không đỡ được ta.”

“Ta có thể!” Tống Sơ Chiêu ước lượng một chút độ cao, nàng thề non hẹn biển vỗ mình nói “Ngươi yên tâm, lực ta tuy không thể khiêng núi nhưng khiêng nữ nhân vẫn rất nhẹ nhàng!”

Cố Phong Giản: “……” Hắn biết chính thân thể hắn không thể.

Hai bên trầm mặc hồi lâu Tống Sơ Chiêu rốt cuộc hiểu ra Cố Ngũ Lang là người mỏng manh.

Nàng nói với hắn nói: “Vậy ngươi đỡ ta đi, ta có thể!”

Cố Phong Giản vội vàng lui về phía sau một bước, giơ tay che ở phía trước tỏ vẻ hắn làm không được.

“Thật ra không cần như thế.” Cố Phong Giản nói, “Phụ cận nơi này không có người trông coi. Sao ngươi không đi qua cửa?”

Tống Sơ Chiêu chần chờ nói: “Cửa?”

Thật ra nếu không thể quang minh chính đại mà đi qua cửa chính thì nàng càng thích trèo tường mà vào.

Cố Phong Giản nhìn ra ánh mắt Tống Sơ Chiêu có gì không đúng.

Hắn cảm thấy sự tình thật sự nghiêm trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.