Thâm Tàng Bất Lộ

Chương 21: Tâm sự



Editor + Beta: Basic Needs

Bữa cơm làm cho da đầu Tống Sơ Chiêu tê dại cuối cùng cũng kết thúc.

Bởi vì sợ Cố Quốc công lại hỏi thêm về kỳ thi mùa xuân nên nàng nhanh chóng ăn cho xong rồi đứng dậy cáo từ.Nếu bạn

Vốn dĩ Cố Quốc công có muốn nói chuyện nhân sinh với nhi tử cho nên khi phát hiện cảm giác mâu thuẫn lúc sau của nàng thì khao khát mãnh liệt của ông đã bị cắt đứt. May mắn thay, nội tâm ông đã được đùi gà an ủi cho nên đã trở nên kiêng cường, không vì vậy mà cảm thấy khổ sở.thì bạn đang xem truyện

Sau bữa cơm tối đột nhiên lại dư ra thời gian rảnh, Cố Quốc công lại tự mình suy nghĩ nan đề mà mười mấy năm nay mỗi một lần nghĩ tới thì không thể nào tiến triển thêm được – tiểu nhi tử của ông rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?ăn cắp ko phải

Mãi cho đến đêm, khi Cố Quốc công và phu nhân đắp chăn nằm ở trên giường thì vấn đề ngày vẫn chưa được ông suy nghĩ xong.chính chủ đăng

Hoàn cảnh yên tĩnh cùng với đầu óc trống rỗng càng tạo cơ hội cho ông nghĩ nhiều hơn.

Lúc này vì vừa có nhiều chứng cứ và tâm trạng ông cũng yên tĩnh hơn với dĩ vãng nên ông có thể tìm hiểu tương đối thấu đáo.truyện đăng ở

Trong đó có hai vấn đề chính là vì sao Ngũ Lang lại đột nhiên muốn cùng nhau ăn cơm? và vì sao nó lại chủ động gắp đồ ăn cho mình?basicallysadsoul.wordpress.com

Đã từ lâu bọn họ không có ngồi xống ăn cơm một cách tâm bình khí hòa* dù cho có yến tiệc hay không thì Cố Phong Giản vẫn duy trì sự xa cách cùng với thái độ lễ phép trước sau như một. Khi nói chuyện, ngoài việc nếu có thể tóm gọn thì hắn sẽ không nói quá mười chữ thì hắn còn chủ động ngồi vào vị trí cách xa ông nhất.vui lòng đọc ở nơi chính chủhủ

*Tâm bình khí hòa:  tâm thái ổn định, bình tĩnh hòa nhã, ôn hòa nhã nhặn.

Tuy rằng Cố Phong Giản rất ít khi thể hiện sự không vui ra bên ngoài nhưng Cố Quốc công vẫn có thể từ ánh mắt của đối phương mà đọc được việc sau mỗi lần chào hỏi với ông thì nó sẽ không vui vẻ gì.

Cố Quốc công cũng không muốn vì một ít tâm tư phức tạp của mình mà đi làm phiền nó; hơn nữa ông thường xuyên bị bệ hạ phái đi nhiều nơi nên cũng không có suy nghĩ cẩn thận. Dần dần quan hệ giữa phụ tử đã biến thành như vậy.

Hàng động hôm nay của Ngũ lang…có phải nó muốn hòa hảo với ông hay không?

Cố Quốc công trở mình.

Ông cảm thấy rất áy náy với Cố Phong Giản.

Ông nhớ lại lúc Cố Phong Giản còn nhỏ đã rúc vào trong ngực ông, nó ngoan ngoãn ôm lấy ông, nước mắt động trên mi, dùng giọng khàn khàn nói muốn về nhà.

Lúc ấy ông chỉ có thể hạ giọng an ủi rằng sẽ dẫn nó rời đi nhanh thôi; lại hứa hẹn sẽ thường xuyên thăm nó vậy mà cuối cùng cũng không làm được. Ông thậm chí không dám đến lần nữa.

Cố Quốc công không khỏi chua xót. Ngũ lang lúc ấy rất thất vọng lắm đúng không?

Một người ngồi xổm ở đỉnh núi lạnh lẽo, hắn chống cằm nhìn đến chỗ thềm đá được mây mù bao phủ, yên lặng từ sáng đến tối chờ bóng dáng của ông xuất hiện ở nơi trời đất giao nhau.xin nhắc lại

Trước kia ông luôn không muốn suy nghĩ đến việc này bởi vì mỗi lần nhớ tới thì mỗi lần ông phải trải qua sự vày vò thống khổ; ấy vậy mà Ngũ lang lại có thể chịu đựng ngày qua ngày. Sự căm giận giành cho ông cũng vì thế được tích lũy mỗi ngày.

Cố Quốc công nghĩ đến mức ứa nước mắt, suy nghĩ của ông càng ngày càng trở nên tỉnh táo.

Ngũ lang nhất định rất khổ sở khi ở lại một mình nơi núi cao lạnh lẽo kia.vui lòng vào web

Có lẽ nó còn cho rằng ông không xem nó là một thành viên trong nhà.mình xem

Cố Quốc công ngồi dậy, chăn bị xê dịch làm cho một ngọn gió lạnh tiến vào bên trong. Bị cái lạnh ảnh hưởng, Cố phu nhân mơ mơ màng màng tỉnh lại.nếu như bạn thấy ok

Bà nghiêng đầu nói bằng giọng buồn bực: “Chàng làm cái gì vậy? Vì sao còn chưa ngủ nữa?”

Cố Quốc công chui khỏi chăn rồi tấn lại góc chăn cho bà. Lúc này ông ngồi ở bên mép giường, hai tay ông chống đầu gối, đầu thì gục xuống; xem ra tối nay ông lại mất ngủ.

Cố phu nhân sau khi nằm thêm một lát thì thấy ông như vậy, bà cũng ngồi dậy rồi dùng tay ôm từ sau lưng ông: “Phu quân, chàng đang suy nghĩ gì vậy?”thích đọc ở đây

Cố Quốc công như chết lặng: “Ta đang suy nghĩ về Ngũ lang.”vậy thì nhà mình

Cố phu nhân hỏi: “Ngũ lang làm sao?”cũng ko muốn

“Ta cảm thấy mình đối xử không công bằng với nó.” Âm thanh của Cố Quốc công lúc cao lúc thấp, “Hôm nay cẩn thận suy nghĩ lại thì mới phát hiện mình thật sự quá đáng.”

“Vì sao lại nói như vậy?”bạn ghé thăm

“Ta cho rằng tính tình của nó lãnh đạm nên cũng không chú ý lắm nhưng có lẽ không nên làm như vậy. Lỡ như là do nó tức giận thì sao?” Cố Quốc công quay đầu lại rồi nói tiếp, “Có khi nào nó muốn gây sự chú ý với ta hay không?”

Cố phu nhân dao động: “Sao?”đây là testing

Cố Phong Giản luôn là người lẻ loi dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nhà bọn họ chơi đùa. Cái này đâu có khác gì khi nó chưa trở về đâu? Từ hồi trở về ở cùng với nhau thì quan hệ lại càng xa cách. Đối với nó mà nói, có khi nào bởi vì càng thất vọng hay không?

Tuyệt đối đúng rồi, vậy nên nó mới có thể đi cùng với Tống tam nương đến Hạ phủ vì sau này Tống Tam nương sẽ thành người nhà của nó, trong lòng nó vẫn còn coi trọng người nhà.

Mục đính cho việc đánh nhau với Phạm Sùng Thanh hẳn là muốn mình chú ý. Nhưng mà làm sao nó biết được mình lại không biết cho tới mấy ngày sau, thật là phí phạm một phen vất vả của nó.xem nhân phẩm

Cố Quốc công đau lòng nói: “Không phải nó không quan tâm ta mà là ta không để cho nó quan tâm. Ta không những không bù đắp mà còn làm cho nó thêm khổ sở, khó trách nó không để ý tới ta như vậy.”

Cố phu nhân: “Nó có chú ý đến chàng mà. Không phải tối hôm nay vừa mới quan tâm đến chàng hay sao? Còn gắp đồ ăn cho chàng nữa.”

Cố Quốc công lắc đầu: “Vậy nên ta mới càng khổ sở.”bên kia ntn

Cố phu nhân cho rằng bà ngủ nhiều quá nên có chút hỗn loạn: “Vậy cuối cùng chàng đang muốn nói cái gì?”

Cố Quốc công trầm ngâm một lát mới nói: “Nàng nên sớm nói cho ta việc Ngũ lang đánh nhau với Phạm Sùng Thanh mới phải.”

“Lại không phải là chuyện lớn gì.” Cố phu nhân bất mãn nói, “Vì sao chàng lại nhắc đến? Vậy mà lúc ăn cơm hôm nay chàng còn nói ra được.”

“Làm sao không phải việc lớn cơ chứ!” Cố Quốc công cũng nói một cách nghiêm túc, “Việc này vô cùng quan trọng!”

Cố phu nhân ngạc nhiên trước lời nói của ông, bà buông tay rồi cũng dựa vào người ông bên mép giường mới hỏi tiếp: “Làm sao mà nghiêm trọng cơ chứ? Đã giải quyết hết rồi, chỉ là hiểu lầm thôi mà.”

“Nàng suy nghĩ lại đi, Ngũ lang có phải là người bởi vì đối phương có nói mấy câu thôi mà đánh nhau sao? Xưa nay nó ẩn giấu rất sâu, làm sao có ai chọc giận được nó. Nếu như có người dám mắng thẳng vào mặt nó…”

“Nó sẽ mắng lại càng cay độc hơn.”- Cố phu nhân tiếp lời một cách thành thạo.

“Đúng vậy! Đánh người không phải là hành động nó sẽ làm.” Cố Quốc công thở dài ra một hơi, “Trong đó hẳn là có ẩn tình khác.”

Cố phu nhân bị ông thuyết phục.

Cố Quốc công nói tiếp: “Hơn nữa, nghiêm trọng nhất chính là nó không còn đọc sách.”

Cố phu nhân nhớ lại một phen, bà hậu tri hậu giác* mà kinh ngạc: “Hai ngày nay quả thật nó cũng không có đọc sách mà lại bỏ thời gian ở bên Tứ lang nhiều hơn. Không những thế mà còn thường xuyên ra cửa…Điều này đúng là có gì đó không đúng…”

*Hậu tri hậu giác: là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm.

Cố Quốc công thầm than quả nhiên như thế, ông dùng sức vỗ tay.

“Hai lần từ chối muốn làm quan của nó hẳn là liên quan đến ta. Lúc này ngay cả sách cũng không đọc, ta lo rằng trong đầu nó nghĩ lởn vởn những điều không hay.”

Cố phu nhân sợ hãi mà nói: “Chàng đừng có nói bậy!”

Cố Quốc công đứng lên, ông chán nản nói: “Nó có nhiều điểm không đúng như vậy thế mà bây giờ chúng ta mới phát hiện!”

Cố phu nhân ấn vào thái dương, bà bắt đầu nhớ lại những cử chỉ ngày thường của nhi tử.

Trên người chỉ mặc mỗi cái áo đơn, Cố Quốc công đi tới đi lui trước giường một cách lo âu, chốc lát thì ông chống nạnh, chốc lát lại ngửa đầu thở dài.

Cố phu nhân bị ông làm cho khẩn trương làm trong đầu bà bắt đầu xuất hiện mấy cái suy nghĩ kỳ quái nên vội vàng kêu ông dừng lại: “Chàng đừng có đi qua đi lại như thế, chàng hoảng làm ta muốn hôn mê theo đây!”

Cố Quốc công thuận thế ngừng một chút nhưng rồi lại bước tới cái giá, sau đó lại rút ra áo khoác ngoài để choàng lên người.

Cố phu nhân nói với cái bóng đen đang đong đưa kia: “Đã nửa đêm rồi chàng còn muốn đi đâu, không lẽ là tìm Ngũ lang sao?”

Cố Quốc công: “Nếu như lúc này không đi thì ta không có yên tâm được. Huống chi nếu như không đi vào lúc nửa đêm thì làm sao có thể tìm được nó chứ?”

Cố Quốc công nếu muốn vào triều lúc giờ mão thì ông phải đợi bên ngoài cổng cung điện trước bình minh. Sau khi tan triều thì lại bắt đầu tiểu hội* với bệ hạ để nhận nhiệm vụ được phân công, thời gian cho một ngày vội vã từ đầu đến chân như vậy xem như được dùng hết. Nếu như may mắn có thể được về sớm thì khi hẳn là Cố Phong Giản đang nghỉ trưa. Chờ đến khi Cố Phong Giản thức dậy thì ông đã dùng cơm tối từ bao giờ. Lúc này chắc là đang xử lý cho xong công vụ*, chuẩn bị đi ngủ sớm để ngày mai lại vào triều sớm.

*Giờ mão: tầm 5-7 giờ.

*Tiểu hội: cuộc họp, bàn bạc nhỏ.

*Công vụ: việc nước.

Hai người hoàn toàn không chạm mặt nhau.

Cố phu nhân suy nghĩ quả thật đúng là như vậy. Quốc công ở nhà mà như là không khí, nắm lại cũng không tóm được.

Bà vội vã đứng lên đi theo ông: “Ta cũng đi với chàng! Lỡ như chuyện chàng cần nói vẫn chưa có xong lại kích thích nó…Trước tiên thắp đèn lên đã, ta không tìm ra được quần áo của mình.”

……………….

Tống Sơ Chiêu đang ngủ say thì đột nhiên bị người nào đó đẩy bả vai lay tỉnh. Nàng khó khăn mở mắt ra thì thấy trước mặt mình chợt xuất hiện hai khuôn mặt to lớn với mái tóc dài bù xù.

Giữa hai người có một ngọn nến đang lung lay, ánh nến chiếu sáng bừng nửa gương mặt của bọn họ. Ánh nến vàng cam càng làm rõ sắc mặt xanh trắng của hai người đặc biệt là Cố Quốc công. Bởi vì ngày thường ông đã có nét mặt hung ác nên lúc này càng trở nên kinh khủng.

Tống Sơ Chiêu sợ đến mức rụt cả người vào phía nệm bên trong, thiếu chút nữa đã thét lên một tiếng chói tai. Nhưng mà sau khi hít thở sâu vài lần, nàng mói phát hiện hóa ra là hai vị Cố gia.

Nàng cảm thấy nửa cái mạng nhỏ của mình đã muốn xong ở chỗ này. Ra sức lắc đầu, nàng nỏi: “Hiện tại đã là giờ nào rồi?”

Cố phu nhân nói: “Không quan trọng.”

Tống Sơ Chiêu há miệng: “Hả?”

Vẻ mặt Cố Quốc công lạnh lùng, ông hơi khom người hỏi: “Con ta, con có gì muốn nói với vi phụ hay không?”

Lời này truyền tới tai Tống Sơ Chiêu thì lại thành: Con có làm gì sai muốn nói với ta hay không?

Tống Sơ Chiêu thấp thỏm nói: “…Con không có.”

“Con nghĩ lại đi.”

Cố Quốc công tới gần một bước rồi ghé mặt sát vào một chút.

Từ nếp nhăn trên khóe mắt của ông có thể thấy được những cái rãnh thật sâu, đôi mắt trừng lớn và đồng tử đen lay láy chiếu ra một tia sáng quỷ dị phản chiếu từ ánh nến.

Không biết là giống như mấy vị thần giữ cửa trừ tà hay là giống vị Diêm Vương phán xét thiện ác nhưng mà dù là ai thì Tống Sơ Chiêu cảm thấy mình giống như tiểu quỷ bị truy sát.

Tống Sơ Chiêu nhắc lại lời nói: “Con thật sự không có!”

“Nói cho ta biết trong lòng con đang suy nghĩ cái gì đi.” Cố Quốc công không buông tha, “Đúng là vi phụ sai rồi nên tối nay nhất định sẽ nói chuyện đàng hoàng với con. Con tức giận cũng được, muốn đánh hay mắng cũng được, tất cả vì vi phụ sai. Ta sẽ nghe con nói.”

Tống Sơ Chiêu vừa cảm thấy mình đã bình tĩnh lại lại cảm thấy mình đã muốn điên rồi. Nàng dùng sức lau mặt; sau khi một lần nữa mở mắt thì vẫn là hình ảnh cũ.

Không phải là mơ.

…Cố Phong Giản còn chưa nói cho nàng biết nước đi này của phụ thân hắn đâu!

Không lẽ người Cố gia thích tìm người tâm sự lúc nữa đêm sao?

Tống Sơ Chiêu không có cách nào đành phải nói: “Con đâu có gì muốn nói cũng như không có bực bội gì hết. Hai người nên trở về đi.”

Cố Quốc công mang theo vẻ tủi thân: “Gần đây không những con không còn thích đọc sách mà ngay cả sách cũng không kêu ta mua cho.”

Tống Sơ Chiêu không bình tĩnh nỗi, nội tâm nàng thét chói tai một cách điên cuồng.

Không lẽ bởi vì chuyện này? Vì không thích đọc sách nên nửa đêm bị các người chắn trước giường rồi đe dọa?!

Cố Quốc công: “Còn cùng chơi với Tứ lang, ban ngày cũng không ở lại trong nhà.”

Tống Sơ Chiêu lại không một tiếng động mà tiếp tục thét chói tai.

Vậy thì các người nên đi nói với Cố Phong Úy mới đúng! Vì sao hắn có thể ra ngoài chơi đùa!

Cố Quốc công thấy nàng vẫn không chịu thừa nhận nên ông lại nói: “Vậy sao ngày đó con lại đánh nhau với Phạm nhị công tử?”

Tống Sơ Chiêu rốt cuộc nghe được một cái vấn đề mà nàng có thể trả lời chính xác nên nàng lập tức nói: “Đó là ngộ thương, đâu phải do con cố ý!”

Cố Quốc công phân tích một cách kín đáo rồi từng bước dẫn dắt: “Lúc đó nó đang làm cái gì?”

Tống Sơ Chiêu: “Có lẽ là uống rượu tâm sự với người khác đó.”

Cố Quốc công sợ hãi: “Cho nên vì say rượu nên con mới làm chuyện như vậy mà!”

Nội tâm Tống Sơ Chiêu hỏng mất.

“Con không có say!” Nàng lớn tiếng biện hộ, “Lúc ấy con không có uống rượu!”

Cố Quốc công nói: “Có phải bởi vì con không quen nhìn Phạm nhị ban ngày thì say rượu, ăn không ngồi rồi lại phí phạm thời gian cho nên mới tức giận đúng không?”

“Hắn cũng đâu có say, cùng lắm thì chỉ uống có mấy chén rượu gạo mà thôi!” Tống Sơ Chiêu nói, “Không phải, con không có tức giận gì với hắn hết. Người con muốn đánh không phải hắn. Mẫu thân, người đã nói với phụ thân chưa?”

Cố phu nhân đứng nghiêm túc cầm cây nến ở bên cạnh nên khi nghe có người nhắc đến mình thì bà gật đầu.

Tống Sơ Chiêu chưa bao giờ hối hận về những lần đánh nhau nào của mình nhưng mà đây là lần đầu tiên.

Cố Quốc công mang theo sự hiểu rõ tất cả mọi chuyện: “Hây hà…Cho nên thật ra con chỉ muốn ta chú ý đến con thôi đúng không?”

Tống Sơ Chiêu: “……”

Không —tất cả đều không phải —!

Cố Quốc công, người bị làm sao vậy!!

Thậm chí có một khắc Tống Sơ Chiêu còn muốn hô to lên vào lỗ tai của ông rằng “Bởi vì con không phải là nhi tử của người!”

Vì kích động nên Tống Sơ Chiêu bò ta tới mép giường nhưng bởi vì Cố Quốc công vẫn còn đang che trước mặt nên nàng chỉ có thể quỳ ở đó. Đang muốn nói chuyện thì bỗng nhiên một cái ôm ấm áp đã phủ lên người nàng.

Tống Sơ Chiêu ngơ ngẩn.

Cánh tay vững chãi kia ôm lấy nàng một cách chặt chẽ như là sợ nàng sẽ tránh đi, vừa mang theo cẩn thận lại có phần thấp thỏm. Cơ thể hơi run rẩy đã phơi bày sự bất an trong lòng của người trước mặt đồng thời cũng loại bỏ lời sắp nhảy ra khỏi miệng của Tống Sơ Chiêu không còn một mảnh.

Bỗng nhiên nàng đã quên điều mình muốn nói nhưng điều này không còn quan trọng nữa.

Có lẽ Cố Quốc công không phải tới đây hỏi nàng muốn nói gì mà là ông muốn nói gì đó với nàng.

“Là cha không đúng.”

Tiếng của Cố Quốc công khàn khàn dường như bị kiềm chế trong cổ họng.

“Ngũ lang à, việc lần trước sau khi con thi đậu trong cuộc khảo thí khoa cử đó lại bị bệ hạ phái đi sửa sang lại công văn không phải do phụ thân cố ý chỉnh đốn con. Lúc đó bệ hạ hỏi ta nên thu xếp cho con như thế nào thì ta chỉ nói một câu thân thể Ngũ lang nhà chúng ta không được tốt. Có lẽ vì người không muốn làm ta lo lắng nên mới phân cho con chức vụ như vậy. Ta biết điều này làm con không vui nên chưa đầy hai tháng thì con đã chủ động từ chức. Trong lòng con có oán giận nên cũng không muốn để ý đến ta khiến cho ta không biết giải thích với con làm sao…”

“Ngũ lang…Phụ thân không phải không muốn con làm quan, ta tin tưởng con có thể làm một vị quan tốt.”

“Còn có trước đó nữa…”

Tống Sơ Chiêu cảm nhận được sự ấm áp thừ cái ôm của đối phương, giống như được ngâm mình ở một hồ nước ấm. Nàng thở chậm lại, yên tĩnh lắng nghe.

“Khi đó phụ thân nhìn Phúc Đông Lai mang con đi là không muốn……”

Nàng cảm thấy vai trái mình như có chất lỏng ấm áp rơi trúng.

Cằm của nam nhân cao lớn này đặt ở trên vai nàng, ông sụt sịt mũi.

Càng về sau thì âm thanh gần như là đang thì thầm, đã có chút nghe không rõ.

“Ta không đi thăm con…Cũng không phải cố ý…Lừa con,…không phải cố ý…Có lúc ta lén đi thăm con nhưng không dám gọi con vì sợ Phúc Đông Lai vì thế mà làm khó con. Có lúc ta muốn giết chết hắn nhưng mà ta lại không đủ bản lĩnh…”

Cố phu nhân nghe thấy thì không nhịn được mà nước mắt rơi như mưa: “Lang quân à, Ngũ lang ta…”

Tống Sơ Chiêu không biết Phúc Đông Lai là ai nhưng nàng đã nhớ kỹ. Nàng nỗ lực muốn nhỡ kỹ mỗi một câu của Cố Quốc công để sau đó sẽ đi nói lại với Cố Phong Giản.

Nếu Cố Phong Giản có thể tự mình nghe thấy hẳn là sẽ rất vui mừng. Lúc ấy khi hắn nhắc đến phụ thân thì trong ánh mắt còn có sự cô đơn…Nếu như hắn có thể tự mình nghe được thì tốt rồi.

Cố Quốc công: “Vi phụ vẫn luôn xem con là người thân của mình, vẫn luôn nghĩ đến con…Nương con cũng vậy, ca ca tỷ tỷ con cũng vậy…Ngũ lang à, tất cả nên trách ta. Có gì không đúng thì con cứ nói đi để phụ thân sửa.”

Tống Sơ Chiêu cũng dựa đầu vào vai ông trong khi Cố phu nhân đang nhẹ nhàng vuốt ve tóc của nàng.

Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở cao thấp đan xen của ba người.

Cố Quốc công lại ôm nàng trong chốc lát; chờ khi tâm tình ông hồi phục lại thì mới buông nàng ra, ông mong đợi mà hỏi: “Vậy con còn muốn đi tham gia kỳ thi mùa xuân không?”

Tống Sơ Chiêu: “……” Có thể không cần như vậy hay không?

Mặt nàng đờ đẫn, nàng thấy chết không sờn nói: “Ngày mai con muốn chuẩn bị một phần danh sách sách cần mua.”

“Được!” Cố Quốc công gật mạnh đầu, “Lúc này phụ thân sẽ không can thiệp vào chuyện của con, con nên chuẩn bị tốt cho kỳ thi mùa xuân đấy!”

Đáy lòng Tống Sơ Chiêu chua xót khó có thể diễn tả bằng lời, nàng chỉ có thể biến nó thành chén rượu nồng đắng khó uống mà nuốt xuống.

Tống Sơ Chiêu không nhớ nhị lão Cố gia rời đi khi nào.

Nàng lại thẳng tay thẳng chân ngã xuống giường một lần nữa nhưng mà trằn trọc lăn lộn vô số lần vẫn không có buồn ngủ.

Nàng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nở nụ cười biến thái trước bóng cây đung đưa trong đêm. Sau đó nàng đứng dậy mặc quần áo vào.

Cố Ngũ lang — ta sẽ thay cha ngươi tới thăm ngươi đây!

……….

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Quốc công: Chân tướng chỉ có một…Sự suy luận của ta không có sơ hở nào!

Tống Sơ Chiêu: Người tới đây! Cùng tạo thương tổn cho nhau nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.