Thâm Tàng Bất Lộ

Chương 38: Khó thở



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Câu nói kia khiến cho Tống Sơ Chiêu ngơ ngẩn cả người, nhất thời không phản ứng lại, còn động tác của Cố Phong Giản cũng rõ ràng khựng lại một chút.

Sự chú ý của hai người đều bị kéo qua bên kia, dựng lỗ tai lên nghe người bên ngoài nghị luận.

Một người khác trong quán hỏi: “Tống Tam cô nương thì sao?”

“Trên đời này nào có nữ tử giống như nàng ta, lúc nào cũng xuất đầu lộ diện? Theo ta thấy Tống Tướng quân đưa nàng ta đi biên quan là điều không thích hợp. Nghe nói nàng ta vẫn tập võ, lấy một chọi ba cũng không thành vấn đề, có thể thấy tính tình nàng ta vô cùng hung hãn. Lại nói tới câu cửa miệng “nét chữ là nét người”, ngươi nhìn ngòi bút lông hỗn độn này thì biết, Tống Tam nương tuyệt đối không phải là người lương thiện.”

“Không sai. Ngươi xem Tống Nhị nương được nuôi dưỡng ở kinh thành từ nhỏ, đó chính là điển hình của người yên tĩnh nhẹ nhàng, có giáo dưỡng, ngay cả khi nói chuyện thì đều ăn nói dịu dàng, đó chính là bộ dáng mà tiểu thư khuê các nên có, làm sao Tống Tam nương có thể so sánh được? Nàng ta dũng mãnh như vậy thì ai dám cưới? Kể cả khi cưới về rồi thì vẫn phải lo lắng không đè được khí thế của nàng ta, làm mất thể diện của mình.”

“Nhà Tống Tam nương đã định ra hôn ước, chỗ nào cần các ngươi nhọc lòng?”

“Mang danh là đã định, nhưng ngươi xem đã qua lâu thế này, có người nào tới cửa phủ Quốc công để đưa sính lễ hay không? Rõ ràng là kế sách kéo dài mà thôi. Nhưng mà chuyện này cũng bình thường, nếu như ta là gia chủ của Cố gia, thì ta cũng sợ hãi người này. Dựa vào bối cảnh gia thế, thì một khi nghênh đón Tống Tam nương vào cửa lớn của Cố Quốc công, sẽ khó tìm lại được đường sống! Chư vị xin hãy nghĩ xem, nàng ta sẽ quan tâm đến trong phủ sao? Sẽ quản gia sao? Sẽ lo việc nhà cửa sao? Sẽ giúp phu quân dạy dỗ con cái sao? Một cô nương như vậy, sau này dù có làm vợ, làm mẹ cũng sẽ là người ngang bướng khó thuần; nếu lại dạy ra kẻ nào coi trời bằng vung, chẳng phải gia môn bất hạnh hay sao?!”

“Điều này cũng đúng, phụ nữ vẫn nên an phận ngây ngốc trong nhà mới tốt, chứ đừng cả ngày ở bên ngoài gây chuyện.”

“Còn nữa, nữ tử tập võ sợ là không tốt cho việc sinh con đẻ cái đúng không? Vậy thì ta cưới nàng ta về làm cái gì? Chẳng phải để cho bậc tổ tông thất vọng hay sao?”

Mọi người tạm dừng câu chuyện lại để than thở, như thể họ cảm thấy đau đầu cho Cố Ngũ lang.

Các đốt ngón tay cầm đũa của Tống Sơ Chiêu dần dần trắng bệch do dùng sức, nhưng mà nàng cũng không chú ý. Mãi cho đến khi nàng phát hiện ra thì đôi đũa gỗ trong tay đã bị bẻ gãy làm đôi.

Tống Sơ Chiêu nghe thấy tiếng động liền vội vàng nhìn xuống, rồi lẳng lặng đặt đũa vào góc tường, lại lấy ra một đôi khác, Nàng ngượng ngùng cười với người đối diện: “Đừng để ý tới bọn họ. Một đám người nói nhiều bất tài, ăn cơm thôi.”

Cố Phong Giản nhìn chằm chằm vào nàng, nói: “Ta còn cho rằng ngươi sẽ đi ra ngoài lý luận với bọn họ.”

Tống Sơ Chiêu muốn nói nhưng lại thôi, nét mặt thay đổi dữ dội trong giây lát, như là tức giận đến cực điểm, muốn muốn trút giận nhưng lại lo lắng về điều gì đó, nàng cố gắng nhịn nó xuống trên bờ vực của sự bùng phát, cuối cùng lại trở về bình tĩnh nhẫn nhịn.

Nàng lấy đũa chọc vào mặt bàn, mệt mỏi nói: “So đo với bọn họ cũng không có ý nghĩa gì.”

Nếu như chỉ có một mình nàng, nếu nàng vẫn là Tống Sơ Chiêu thì có lẽ nàng đã không nhịn được, xông lên đánh rồi. Sau khi đánh xong thì trong lòng sẽ sảng khoái, nàng sẽ phủi mông chạy đi.

Nhưng mà hiện tại nàng đang ở trong thân thể của Cố Ngũ lang.

Nàng đã đem đến phiền toái cho Cố Phong Giản vào lần đánh nhau trong tửu quán lúc trước. Nay những kẻ nói bậy về nàng ở đây là những nho sinh quen biết rộng, mà dựa theo những gì bọn họ nói thì đã nhận được sự đồng cảm trong lòng của nhiều nam tử. Nếu như nàng cứ xông lên như vậy, sẽ làm cho Cố Phong Giản đắc tội hơn phân nửa văn nhân trong kinh thành.

Nàng không sợ rắc rối, nhưng nàng lại sợ gây rắc rối cho người khác.

Miệng của những kẻ “văn nhân” này càng lộn xộn, càng ác độc hơn so với “phụ nữ” trong miệng bọn họ. Một khi dính vào thì sẽ theo sát làm ngươi buồn nôn cả đời.

Tống Sơ Chiêu hít sâu một hơi, bày ra một nụ cười: “Hiện tại ngồi đây cao giọng buông ra mấy lời này, hơn phân nửa là đám văn nhân thất bại mở lời chua ngoa mà thôi. Quan tâm đến bọn họ làm gì?”

Cố Phong Giản chỉ im lặng nhìn nàng. Cặp mắt kia cực kỳ thông suốt, phảng phất có thể nhìn thấu được suy nghĩ tự đáy lòng nàng, nhìn Tống Sơ Chiêu đến mức nàng sắp không duy trì được nụ cười trên mặt.

Tống Sơ Chiêu dứt khoát không cười nữa.

Cố Phong Giản bỗng nhiên đứng lên, một tay nhấc ấm trà trên bàn.

Tống Sơ Chiêu cấp bách nói: “Ngươi muốn làm cái gì?”

Cố Phong Giản sải bước đến giữa sảnh, kéo mấy người bên ngoài ra, hắn nghiêng người tiến lên.

Hắn xuất hiện vô cùng đột ngột. Đột nhiên một nữ tử xuất hiện giữa một nhóm đông nam tử, vì vậy mọi người dừng đề tài lại, chú ý tới hắn, còn có người cố ý lui lại để chừa một chút không gian để cho hắn đi lại.

Nam tử trung niên đang được vây quanh thấy trên mặt Cố Phong Giản mang theo vẻ tươi cười, khuôn mặt tuấn tú, nghĩ rằng người bên kia đến mang trà cho mình là vì ngưỡng mộ, hắn lập tức nâng cằm kiêu hãnh và đắc ý hỏi: “Cô nương, có chuyện gì sao?”

Cố Phong Giản trực tiếp đổ ấm trà vào mặt đối phương, sau đó ném ấm trà rỗng bằng sành xuống đất, lộ ra vẻ giễu cợt.

Trà để đã lâu, tuy rằng không nóng nhưng vẫn còn chút nhiệt độ, trung niên nam tử nhất thời cảm thấy da thịt nhói đau, hắn che mặt chạy trốn thật nhanh. Lật đổ ghế gỗ phía sau, hắn thất thố gào thét: “Ngươi làm gì vậy! Hành hung ngoài đường, báo án mau, báo án mau!”

Mọi người bất ngờ, ồ lên một tiếng lại lùi ra một xa hơn nhưng cũng không có người chạy đi báo án.

Tống Sơ Chiêu sững sờ đứng ở phía sau, bị khí thế “chớ đến gần” của Cố Phong Giản làm cho chấn động.

Cố Phong Giản phủi phủi tay như gặp phải thứ bẩn thỉu, hắn lạnh lùng nói: “Thấy ngươi tìm nước để đổ đầy não mình không dễ dàng gì, ta sợ ngươi lúc này lại nói lung tung thêm nữa nên đi sang đây để bù nước cho ngươi.”

Ngón tay trung niên nam tử run rẩy, hắn xem xét bộ dạng của Cố Phong Giản từ giữa các ngón tay, rồi gầm lên: “Ngươi – đồ nữ tử này, làm sao ngươi lại độc ác như vậy!”

Cố Phong Giản cười mỉa mai: “Chỉ có đám các ngươi được phép nói những câu chuyện nhảm nhí kém cỏi ở nơi đông người, thậm chí còn kiêu ngạo, dương dương tự đắc, lại không cho phép ta rửa đầu óc dơ bẩn của ngươi sao? Ta chỉ sợ rằng nếu như ngươi còn nói thêm gì nữa, thì khi đó bậc tổ tông của ngươi sẽ thật sự bị ngươi làm cho nhảy ra khỏi mặt đất đấy.”

Một người chỉ vào nàng hỏi: “Cuối cùng thì ngươi là ai? Chúng ta đang nói chuyện với nhau, làm gì liên quan đến ngươi?”

Cố Phong Giản cũng không sợ hãi, tiến một bước tới gần người đang phát ra âm thanh, hắn khinh thường nói: “Ta dám đường đường chính chính nói ta chính là Tống Tam nương. Nếu như ngươi có bản lĩnh, có thể nói ra tục danh của mình không?”

Người nọ nghe thấy thân phận của hắn, thì vâng vâng dạ dạ, thu lại khí thế của mình, quả nhiên không dám để hắn ghi hận.

Nam tử bị hất nước lúc trước không chịu bỏ qua, hắn lớn tiếng kích động mọi người: “Mọi người nhìn xem, nàng ta chính là Tống Tam nương! Suy đoán trước đây của ta hiển nhiên không phải giả, nhưng bây giờ xem ra, nàng ta đâu chỉ không theo khuôn phép? Thậm chí còn có thể hành hung người bên đường nữa đấy! Nàng ta chính là Tống Tam nương!”

Tống Sơ Chiêu có ý muốn tiến lên, lại bị ánh mắt của Cố Phong Giản ngăn lại.

Tống Sơ Chiêu muốn nói, nữ tử mắng nam tử là chuyện vô ích ở thói đời nay. Bọn họ sẽ cậy tài khinh người, tự mình ngụy biện, chưa kể trước nay rất thích nương danh nghĩa thánh nhân để châm biếm nữ giới. Vô luận cuối cùng tranh luận thắng hay thua thì bọn họ sẽ không nhận sai; thế nên tranh luận với bọn họ chỉ tự mình làm thương chính mình.

Cố Phong Giản vẫy vẫy tay ra hiệu cho nàng không cần lo lắng. Hắn sải bước ở sân trống đi đến chiếc bàn, ngồi xuống ở chỗ còn trống.

“Nếu như không có ngươi ở sau lưng phán xét đúng sai, thì ta cần gì phải tới đây giằng co với ngươi? Thế mà ngươi lại không cảm thấy xấu hổ, lại vu cáo ngược lại người khác. Thật đúng là phát huy tới mức tận cùng bộ dáng của kẻ tiểu nhân.”

Trung niên nam tử hỏi: “Ngươi không phục chỗ nào?”

Cố Phong Giản: “Buồn cười, ta cần phục chỗ nào?”

Trung niên nho sinh dùng sức lau mặt, lau khô vệt nước, rồi xông lên, dùng hai tay chống lên bàn. Hắn gằn giọng, nói bằng giọng u ám: “Nữ tử như ngươi toàn là những người không theo chuẩn mực của nữ giới. Một đám nam giới chúng ta ngồi đây nói chuyện, thế mà ngươi cũng dám tiến lên, không e dè, không có sự phòng bị giữa nam và nữ. Ta nói không thể cưới Tống Tam nương thì có sai chỗ nào? Ngươi có biết xấu hổ là gì hay không?”

Cố Phong Giản nhướng mắt: “Không phải không được cưới mà là không có khả năng cưới. Không có khả năng cưới bởi vì ngươi là đồ ăn hại, đừng đổ lỗi lầm của mình lên đầu người khác. Ngươi còn không biết xấu hổ mà ở đây thể hiện cho ta xem, thì ta cần gì phải thấy hổ thẹn?”

Trung niên nam tử bị hắn nhục mạ, cảm thấy vô cùng nhục nhã, tức giận cười nói: “Giọng điệu của nữ tử ngươi thật lớn! Không lẽ nề nếp trong Tống gia chính là như vậy sao?”

“Ngươi khỏi phải nói nề nếp của nhà ta, ngược lại ta rất tò mò về nề nếp trong nhà ngươi đấy.” Cố Phong Giản hạ tầm mắt, hắn vuốt ve ngón trỏ của mình, “Phụ mẫu cho ngươi thân thể tóc da, tiên sinh dạy ngươi hiểu biết chữ nghĩa, thế mà kết quả là ngươi không có sở trường gì, thứ duy nhất ngươi có chính là đầu lưỡi, không chỉ dài mà còn nhiều. Đáng tiếc là dù cho ngươi có một miệng ba lưỡi* thì cũng vô dụng. Xin hỏi đến tột cùng thì đây là nề nếp nhà ai? Ta thật sự muốn mở mang kiến thức của mình.”

*Một miệng ba lưỡi (一口三舌): Chỉ nói nhiều, mồm mép bép xép, lôi thôi.

Trung niên nam tử thở dốc, suýt nữa ngã khuỵu. Hắn ôm ngực lại nói “ngươi ngươi ngươi” không ngừng, nhưng cũng không nói tiếp nữa.

Tống Sơ Chiêu ngỡ ngàng đứng ở bên ngoài đám người, sao đó cẩn thận bước lên. Cái nhìn về Cố Phong Giản lúc này đã biến thành bộ dáng ngước nhìn, không hiểu sao nàng lại cảm thấy bóng người đang ngồi ngay ngắn ở kia thật vô cùng cao lớn.

Sao có người có thể mắng chửi người đến mức kỳ diệu như thế, mà lại không làm mất đi phẩm cách của mình chứ?

……Không hổ là Cố Ngũ lang!

Nhưng mà trong quán có nhiều người, vừa đánh bại một người thì lập tức lại có người khác tiến lên cầu bị mắng.

Một nho sinh mặc đồ trắng nói: “Tống Tam nương, hôm nay hắn quở trách ngươi tại đây với cách diễn đạt không đúng, thật sự có sai. Nhưng là một nử tử thì nên làm việc của nữ giới, ngươi nhìn vào điệu bộ hôm nay của ngươi xem, còn ra thể thống gì không? Hành động này của ngươi không chỉ làm cho hắn bối rối, mà cũng tự làm chính ngươi cũng bối rối.”

Mọi người đồng loạt gật đầu.

Cố Phong Giản xoay đầu nhìn hắn, hỏi: “Như thế nào là việc của nữ giới?”

Một người giành nói trước: “Có lẽ Tống Tam nương ngươi chưa từng thấy qua trong sách “Chu lễ” [1] có nói, phụ nữ cần được dạy về phụ đức, phụ ngôn, phụ dung, phụ công*.”

*Là bốn chữ công, dung, ngôn, hạnh. [2]

Hắn điều chỉnh giọng nói, ưỡn ngực bổ sung: “Có lẽ ngươi nghe không hiểu, đơn giản mà nói chính là kêu ngươi nghe lời, nghe lời nói của lang quân, chăm lo việc nhà, giáo dục tiểu bối, không gây chuyện ở bên ngoài, cũng không lỗ màng tùy tiện, đó chính là giúp ngươi hình thành vốn liếng của mình. Ngay cả khi ngươi không làm được điều này thì ít nhất nên nói ít đi, làm ít sai đi, thì bao giờ cũng là điều đúng đắn, nếu không thì người mất mặt chính là trượng phu của ngươi.”

Một người tiếp lời: “Nam tử ở bên ngoài làm lụng vất vả vì gia nghiệp, trở về nhà đã mỏi mệt, nếu lại nhìn thấy bộ dáng bướng bỉnh của ngươi như vậy, thì nhà cửa làm sao có thể yên ổn được?”

Cố Phong Giản mỉm cười: “Đúng là nghe không hiểu.”

Sự khinh thường trong ánh mắt của hắn rõ ràng xuyên qua từng người, hắn cười nhạo: “Làm lụng vất vả bên ngoài? Ta lại không biết đến tột cùng thì các ngươi làm lụng cái gì vất vả ở bên ngoài. Là dành thời gian bận bịu hạ thấp người khác để nâng mình lên. Rốt cuộc vẫn là hao phí thời gian cuộc đời, làm nhưng không có kết quả gì, thế nên chỉ có thể lừa mình dối người, làm ô uế thanh danh thánh hiền để mình được nổi danh sao? Thật là làm lụng vất vả, làm lụng vất vả cho lương tâm của chính mình.”

Người nọ tức giận chỉ: “Tống Tam nương!”

Cố Phong Giản: “Các ngươi gièm pha khắp nơi, đối xử quá quắt với Tống Tam nương, rốt cuộc là đã sai ở chỗ nào? Thử hỏi bảo vệ giữ nhà giữ nước là việc sai, hay là phòng thủ biên quan mới sai? Là cứu người nên sai, hay là bảo vệ quốc gia mới sai? Việc lớn trước mặt, từ khi nào thánh nhân đã phân rõ nam nữ? Đại nghĩa trước mặt, từ khi nào thánh nhân đã đề cập đến chuẩn mực của người phụ nữ? Ngươi có dám nói rằng nhục thân của mình trong sạch không?”

Một người muốn mở miệng, Cố Phong Giản giơ tay cản lại ý bảo người nọ im lặng, hắn nói tiếp: “‘Quân tử nói chậm làm nhanh*’, các ngươi lại hoàn toàn tương phản, chỉ biết mắng chửi người chứ nào hiểu được làm việc là cái chi. Mặt mũi nào nhắc đến tục danh của bậc thánh hiền? Chờ cho đến khi nào các ngươi đạt được công danh và năng lực, trung thành với đất nước, thì hãy nói tới chữ làm lụng vất vả.”

*Quân tử nói chậm làm nhanh: Quân tử dục nhuế vu ngôn nhi mẫn vu hành – Mao Trạch Đông.

Văn nhân nói: “Ta chăm học khổ đọc, vì muốn đem sức lực mình cho quốc gia. Tương lai của ta còn sáng sủa hơn một nữ tử như ngươi!”

Cố Phong Giản cười thành tiếng: “‘Mười lần đến Trường An mong chỉ một, đâu cần bụng rỗng ôm một lòng cao.’” [3] Ngươi thiết thực chút đi, chớ lại làm người khác chê cười.”

“Tuy lúc này ta chưa cầu được công danh, nhưng cũng sẽ không kêu phụ nữ trong nhà đi ra ngoài, xuất đầu lộ diện, không tuân theo cấp bậc lễ nghĩa. Cứ thế này thì việc nhà còn khó yên ổn, làm sao có thể lo lắng quốc sự?”

Cố Phong Giản làm như mệt mỏi, nhàn nhạt phun ra một câu: “’Người quân tử cầu ở mình, kẻ tiểu nhân cầu ở người’.”

Văn sĩ dùng sức phất tay áo: “Cho dù mồm miệng ngươi lanh lợi, cũng không thể đổi trắng thay đen. Dẫu cho ngươi có ngụy biện như thế nào thì hãy hỏi mọi người ở đây một chút, xem tột cùng mọi người nhìn ngươi thế nào?”

“‘Ngàn bộ da dê chẳng quý bằng miếng da nách cáo, ngàn người chỉ biết vâng vâng dạ dạ chẳng quý bằng một kẻ sĩ dám nghiêm nét mặt mà nói thẳng."” Cố Phong Giản nói, “Các ngươi là cá mè một lứa, thế nên các ngươi nói thế nào cũng đâu liên quan gì đến đúng sai?”

“Đạo lý cũng do ngươi nói, còn phủi mình sạch sẽ đến mức như thế. Hay là ngươi cảm thấy mình không có sai? Cố gắng chờ chúng ta nhận sai?”

Cố Phong Giản nhấc chân: “’Tự mình nhận lấy nhiều mà ít trách người, thì xa được điều oán hận’[4] .”

“Tống Tam nương!” Một nho sinh thà chết không chịu thua, hắn vén tay áo lên, mặt đỏ tới mang tai nói: “Ta không tin hôm nay ta không nói lại ngươi!”

Nhưng mà thật sự là nói không lại.

Mọi người bị Cố Phong Giản làm cho tức giận đến mức giậm chân, một vòng lại nối tiếp một vòng, nhưng mà bất luận bọn họ có tức hộc máu như thế nào thì Cố Phong Giản đều có thể nhẹ nhàng như bay dùng một câu đánh trở về.

Người qua đường vây xem ngày càng nhiều, cuộc tranh luận đi đến hồi kết, mà sự đối lập cũng ngày càng rõ ràng.

Một phương nhếch nhác không chịu nổi, phương còn lại thì bình tĩnh. Mấy nho sinh ngày thường học đòi văn vẻ dường như cũng mắc bệnh, chính là bệnh có một chữ “điên”.

Tiếng cười nhạo không ngừng vang lên, lúc này thì đám người kia cũng rốt cuộc rõ ràng một chuyện rằng Tống Tam nương nào giống như người kém cỏi không học vấn như trong lời đồn? Từ lời đối đáp và phong cách của người này, sợ là đã đọc hết kinh văn nho học mới đúng. Vả lại mới đọc như thế mà có thể hiểu biết rộng rãi, ghi nhớ trong đầu. Có lẽ…Có lẽ không thua gì bọn họ.

Tính sai rồi!

Bọn họ cũng coi như có danh tiếng trong lĩnh vực này, thế mà đây là lần đầu tiên chịu thất bại thảm hại như vậy. Nếu như kết thúc trong sự trầy trật như thế này, thì làm sao còn có chỗ dừng chân trong kinh thành?

Mãi cho đến lúc này mới có người phát hiện ra Tống Sơ Chiêu. Không biết là thật sự vừa mới thấy, hay là nãy giờ muốn xem thêm một chút.

“Cố Ngũ lang, thì ra ngươi ở đây!”

Tống Sơ Chiêu đang xem hăng say, trong lòng đang phấn chấn, thế nên bị người kêu một tiếng, nàng không cam lòng gật đầu.

Một đám nho sinh như tìm được phương hướng, vọt về phía nàng, bọn họ run rẩy nói: “Cố Ngũ lang, ngươi có nghe được mấy lời nói kinh thế hãi tục* của nàng ta không?”

*Kinh thế hãi tục: việc đi ngược quy tắc, khiến cho cả thế gian phải kinh hãi.

“Nghe được.” Trong lòng Tống Sơ Chiêu còn nghĩ nàng vẫn nên đọc nhiều sách. Nếu không, nàng cũng chỉ có thể đánh giá như lúc này: “Nói có lý!

Nàng nói thật khí phách ba chữ, làm cho mọi người nghẹn họng, nhìn trân trối. Văn nhân kia bị kích thích, vội la lên: “Cố Ngũ lang, ngươi cũng điên rồi sao?”

Không, Cố Ngũ lang mới vừa đánh nhau kịch liệt với ngươi đấy!

Tống Sơ Chiêu hỏi lại: “Vậy ngươi cảm thấy câu nào vừa rồi nàng nói là vô lý?”

Cố Phong Giản đa phần chỉ trích dẫn lại. Nếu như muốn lựa ra lời nói sai của hắn, thì lại là một câu chuyện không hồi kết khác.

Tống Sơ Chiêu nói: “Nếu như ta muốn ngăn nàng lại thì đã sớm ngăn lại rồi. Ta vẫn luôn xem ở bên cạnh bởi vì ta cảm thấy nàng nói đúng. Phiền chư vị lo lắng thay ta, nhưng ta không cần. Cố Ngũ lang ta thưởng thức chí hướng của người khác sẽ không đặt nó vào lồng giam chỉ vì lời nói của ai kia. Cũng sẽ không cảm thấy rằng uốn nắn được phụ nữ là chuyện đáng để kiêu hãnh. Càng không cần một người phụ nữ giữ thể diện thay mình, gánh vác tiếng xấu giúp mình. Dù sủng hay nhục thì ta cũng tự gánh lấy, dám làm dám chịu!”

Cố Phong Giản nghiêng đầu, vừa lúc ánh mắt hai người giao thoa với nhau, hắn ngay lập tức nhoẻn miệng cười, nói: “Không sai. Ta tin Cố Ngũ lang thật sự là người như vậy.”

Lúc Tống Sơ Chiêu đương vòng vo khen ngợi người hoàn mỹ này thì bị ánh mắt sáng ngời nóng rực của hắn rọi trúng. Nàng há miệng thở dốc, ngược lại không nói tiếp được nữa. Nàng vuốt lỗ tai mình, rời tầm mắt, đột nhiên có chút xấu hổ.

Mọi người lấy hai người bọn họ như vậy thì hoàn toàn không có cách nào khác.

Trung niên nho sinh nói: “Các ngươi kiêu ngạo như thế, thật sự không sợ sao? Ngươi đã từng nghe qua bốn chữ “miệng lưỡi người đời” chưa?”

“’Bọn ngươi tên tuổi nào đâu có, tên họ non sông ghi vạn đời. [5]’.” Cố Phong Giản theo bản năng nói, “Ta thật sự không tin những kẻ thất bại như các ngươi thì làm sao có thể lưu danh sử sách được?”

Sắc mặt một đám người xanh trắng đan xen nhau, suýt nữa thì giận đến mức đau tim.

Tống Sơ Chiêu vẫn một câu như cũ, nàng ước gì có thể lặp đi lặp lại câu này bên tai Cố Phong Giản hơn trăm ngàn lần. Nàng trịnh trọng nói: “Có lý!”

Cố Phong Giản phủi vạt áo, đứng dậy đi về phía Tống Sơ Chiêu.

Hắn gằn từng chữ: “Hôm nay ta muốn nói cho các ngươi, Tống Tam nương muốn làm cái gì thì làm cái đó. Sự tự do của nàng không liên quan gì đến nam nữ. Người ngoài nói cái gì thì ta cũng chẳng để bụng, cũng sẽ không để ý. Đạo lý trên đời này có quá nhiều điều đúng sai, ta chỉ cần giữ vững bản tâm của mình là được.”

Hắn đứng yên trước mặt Tống Sơ Chiêu, trong ánh mắt thâm thúy mang theo sự cổ vũ, hỏi: “Ngươi sẽ để ý sao?”

Tống Sơ Chiêu hít sâu một hơi, nghe tiếng tim đập mãnh liệt trong lòng ngực, nàng lớn tiếng trả lời: “Tất nhiên là không để bụng rồi!” Nói xong, nàng nhịn không được mà bật cười.

Cố Phong Giản thấy tâm tình của nàng không còn mây mù giăng kín nữa, hắn cũng cúi đầu cười: “Vậy đi thôi.”

Hai người chăm chú nhìn nhau, sau đó đi ra ngoài, không coi ai ra gì.

Sau khi bước qua ngạch cửa, Tống Sơ Chiêu xoay đầu nhìn thoáng qua, thấy mọi người vẫn nhìn bọn họ chằm chằm như hổ rình mồi, nàng kéo Cố Phong Giản chạy ra đường nói: “Chạy mau!”

Cố Phong Giản không biết vì sao nàng phải bỏ chạy, nhưng vẫn để nàng tùy ý nắm lấy, bắt đầu chạy.

Cả hai một đường chạy xa khu vườn và quán ăn, cuối cùng thì dừng lại khi họ đến một con phố khác.

………………

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Phong Giản: Chạy làm gì?

Tống Sơ Chiêu: Sau khi xong quá trình tranh cãi này thì phải chạy, nên làm theo một quy trình cố định.


Tác giả giải thích:

[…]

Mười lần đến Trường An mong chỉ một, đâu cần bụng rỗng ôm một lòng cao.. — Mười năm qua hết bao xuân thu miệt mài học để có thể thi đậu, sao ngươi không tích lũy kiến ​​thức mà chỉ nghĩ đến những hoài bão cao cả như thế? [3]

Những câu khác chắc khá dễ hiểu.
Chú thích

[1] Chu lễ (周礼): Chu lễ còn gọi là Chu quan hoặc Chu quan kinh, là tên gọi của bộ sách xuất hiện vào thời Chiến Quốc ghi chép về chế độ quan lại cùng những tập tục lễ nghi của đời Chu, có thể coi là một lý tưởng về chế độ chính trị và chức trách của bách quan, tương truyền do Chu công chế định.

(xem thêm tại https://vi.wikipedia.org/wiki/Chu_l%E1%BB%85)

[2] Phụ đức, phụ ngôn, phụ dung, phụ công: câu này được trích ra để nói về tứ đức nên có ở một người phụ nữ.

Nguyên văn cả câu là:

Thiên quan trủng tể: “Cửu tần chưởng phụ học chi pháp, dĩ giáo cửu ngự: phụ đức, phụ ngôn, phụ dung, phụ công.” (九嬪掌婦學之法,以教九御:婦德、婦言、婦容、婦功)

Tạm dịch: Quan cửu tần quản việc dạy học cho phụ nữ, dạy quan cửu ngự (chín ngự nữ dưới quyền mình) phụ đức, phụ ngôn, phụ dung, phụ công.

(xem thêm về tứ đức, và giải nghĩa ở đây http://www.wikiwand.com/vi/Tam_t%C3%Bhai ngườig,_t%E1%BB%A9_%C4%91%E1%BB%A9c)

[3] Câu Mười lần đến Trường An do mình tạm edit vì không có bản đã được dịch hoàn chỉnh sang tiếng việt.

Bài gốc được trích trong tập thơ <<Toàn Đường thi>> – Nơi tổng hợp các bài thơ Đường nổi tiếng,

Đây là bài thứ 7 trong tập thơ, của nhà thơ Lý Thân.

Giả kim phương dụng chân kim độ, (假金方用真金镀)

Nhược thị chân kim bất độ kim. (若是真金不镀金)

Thập tái trường an đắc nhất đệ, (十载长安得一第)

Hà tu không phúc dụng cao tâm. (何须空腹用高心)

Bản edit

Vàng giả mới cần mạ để thật giống,

vàng thật đâu cần mạ giống làm chi.

Mười lần đến Trường An mong chỉ một,

đâu cần bụng rỗng ôm một lòng cao.

[4] “Tự mình nhận lấy nhiều mà ít trách người, thì xa được điều oán hận”- Khổng Tử

Mình trích trong sách “Tứ thư bình giải” của Lý Minh Tuấn



[5] Bọn ngươi tên tuổi nào đâu có, tên họ non sông ghi vạn đời.

Câu trên là bản dịch của Phạm Doanh về bài thơ Hí vi lục tuyệt cú kỳ 2 (戲為六絕句其二   – Làm vui bài sáu bài tuyệt cú kỳ 2) của Đỗ Phủ.

Vương, Dương, Lư, Lạc đương thì thể,

Khinh bạc vi văn sái vị hưu.

Nhĩ tào thân dữ danh câu diệt,

Bất phế giang hà vạn cổ lưu.

Dịch nghĩa

Các bài văn của Vương, Dương, Lư, Lạc là những người đương thời,

Các ngươi cũng còn coi thường.

Các ngươi, thân với danh đều tiêu tán,

Trái lại các vị trên sẽ còn mãi với non sông đất nước.

Bản dịch của Phạm Doanh

Vương, Dương, Lư, Lạc lối đương thời,

Chê văn nhạt nhẽo mỉa mai hoài.

Bọn ngươi tên tuổi nào đâu có,

Tên họ non sông ghi vạn đời.

( xem thêm tại https://www.thivien.net/%C4%90%E1%BB%97-Ph%E1%BB%A7/H%C3%AD-vi-l%E1%BB%A5c-tuy%E1%BB%87t-c%C3%BA-k%E1%BB%B3-2/poem-croSTS1BIW4ZV_t1UY3x9Q)

………………

Đôi lời của editor:

Mỗi lần anh nhà phun châu nhả ngọc là tui phải vận dụng hết chất xám của mình để edit cho ra =)))) anh dùng từ gì cao siêu không vậy hả anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.