Thâm Tàng Bất Lộ

Chương 62: Ngày



Editor + Beta: Basic Needs

cùng với sự giúp đỡ của người nhà khi beta

Ngay khi Tống Sơ Chiêu trở về nhà, nàng đã la to ở bên ngoài rằng mình đã trở lại.

Hạ Uyển nghe tiếng đi ra, vừa thấy những vệt mồ hôi trên trán nàng thì bà đã cảm thấy đau đầu.

Hạ Uyển nắm lấy cổ áo của nàng rồi vươn tay sờ cổ nàng, bà nói: “Cả người đều đổ mồ hôi, ngay cả quần áo bên trong cũng ướt.”

Tống Sơ Chiêu rụt cổ vì lạnh trước hành động của bà, nàng ngứa miệng: “Mới chơi một lát, làm sao cả người đều đổ mồ hôi được.”

Hạ Uyển vỗ nàng, bà giả vờ tức giận: “Mau đi tắm rửa thay quần áo!”

Tống Sơ Chiêu đáp lại rồi nhảy nhót về phòng mình. Xuân Đông thấy nàng về thì vội kêu người chuẩn bị nước nóng cho nàng.

Chờ Tống Sơ Chiêu lau khô tóc và bước ra khỏi phòng, Xuân Đông đã chuẩn bị chè và bánh ngọt cho nàng.

Tống Sơ Chiêu vừa ăn vừa khen Xuân Đông hai câu.

Cô nương này thật chu đáo.

Xuân Đông chống cằm, cười hỏi: “Hôm nay cô nương có vui vẻ không?”

Tống Sơ Chiêu nói: “Vui vẻ chứ.”

Xuân Đông hưng phấn: “Là bởi vì cùng công tử đi ra ngoài cho nên vui vẻ sao?”

Đột nhiên Tống Sơ Chiêu cứng họng.

Cảm xúc của Xuân Đông thăng cấp vì phấn khởi: “Vậy Xuân Đông lại nói cho người một chuyện sẽ làm người càng vui vẻ hơn.”

Tống Sơ Chiêu mơ hồ cảm thấy có thể khác xa với những gì mình nghĩ.

Tống Sơ Chiêu ẩn ẩn cảm thấy cùng chính mình tưởng khả năng không lớn giống nhau.

Xuân Đông nới lớn tiếng: “Hôn kỳ* của người đã được quyết định rồi!”

*Hôn kỳ: ngày thành hôn.

Tống Sơ Chiêu sửng sốt: “Nhanh như vậy?”

“Làm sao mà nhanh được? Chuyện hôn ước này đã được quyết định mấy năm gần đây rồi. Người trở về vào mùa thu, nếu như theo lẽ thường thì đã quyết định xong hết mọi chuyện từ lâu.” Xuân Đông nói, “Hôm nay lão gia và phu nhân cùng nhau tới đây thương nghị, đáng tiếc là người không ở đây. Nghe nói Tống gia bên kia cũng không có ý kiến gì, vậy thì hẳn là được quyết định xong xuôi rồi.”

Tống Sơ Chiêu hỏi: “Vậy thì sẽ diễn ra khi nào?”

Xuân Đông cười nói: “Mời cô nương tự mình đi hỏi Tống phu nhân đi.”

Tống Sơ Chiêu không có mặt mũi để hỏi nhưng Hạ Uyển lại chủ động đề cập đến vấn đề này trên bàn ăn.

“Chọn ngày mười lăm tháng giêng* được không?” Hạ Uyển nói, “Ngày hôm đó đáng vui mừng lại hợp để gợi nhớ lại kỷ niệm, sau này con cũng có thể vui vẻ nhớ về ngày ngày.”

*Ngày 15 táng giêng (Âm lịch): Tết Nguyên Tiêu (còn gọi là Tết Thượng Nguyên, Tết Trạng Nguyên, Lễ hội Đèn lồng) là một lễ hội truyền thống quan trọng ở Trung Quốc.

Tống Sơ Chiêu vốn không có nghĩ đến thâm ý của ngày này, lúc này bị Hạ Uyển liên tiếp nhắc nhở hai lần thì mới hiểu được.

Mười lăm tháng giêng đó không phải chính là sinh nhật của nàng hay sao? Chỉ là nàng chưa bao giờ tổ chức cái gì vào ngày này.

Tống Sơ Chiêu tính toán thời gian hôm nay, nàng thấy rằng không còn mấy ngày nữa. Nàng chợt nhận ra rằng mình sẽ thành thân, bước kế tiếp lại giống như những gì Đường Tri Nhu đã nói qua, sau khi thành thân thì nàng sẽ phải đối mặt với những việc vụn vặt.

Nàng phải rời khỏi phụ mẫu, phải lo liệu việc nhà, phải giúp trượng phu dạy con.

Lại không thể tùy hứng, sẽ trở thành người tinh thế, am hiểu ý người như Hạ Uyển.

Nàng nhận ra rằng cuộc sống chưa mà mình chưa hề chuẩn bị cũng như nỗi sợ hãi và buồn chán về điều không biết bỗng nhiên cuộn trào, ùn ùn cuốn lại đây. Tâm lý muốn trốn tránh ban đầu đã bị ép buộc đến cực điểm, không thể trốn tránh được nữa rồi.

Tống Sơ Chiêu bẻ ngón tay, lộ ra vẻ không biết xử lý làm sao.

Đũa của Hạ Uyển vẫn gác trên chén, bà lại nói: “Nếu hôn ước đã được quyết định thì hãy về Tống phủ thôi. Cũng sắp hết năm rồi, con đừng làm Tướng quân khó xử.”

Hạ Uyển nhìn nàng một hồi, thấy nàng có gì đó không ổn nên không nhắc tới việc này nữa. Bà gắp cho nàng món nàng thích ăn nhất, kêu nàng ăn trước đã.

Vào buổi tối, Hạ Uyển tới tìm Tống Sơ Chiêu để ngủ cùng nhau.

Tống Sơ Chiêu xếp chăn bông cho ngay ngắn, đi tới đóng cửa sổ, đoạn ngâm chân một lát rồi mới rúc người vào trong chăn.

Hạ Uyển thổi tắt ngọn nến, nằm phía trong giường.

Trong đêm yên tĩnh, Hạ Uyển nghe thấy tiếng thở không ổn định của Tống Sơ Chiêu. Bà quay lại đối mặt với Tống Sơ Chiêu, hỏi: “Con không thích Cố Ngũ lang à?”

Tống Sơ Chiêu nói: “Không phải không thích.”

“Vậy vì sao hôm nay con như người mất hồn? Không phải bởi vì đã chọn ngày tổ chức hôn kỳ sao?” Hạ Uyển nói, “Chẳng lẽ con không muốn ở bên người mình thích sao?”

Tống Sơ Chiêu im lặng hồi lâu, lúc Hạ Uyển cho rằng nàng sẽ không trả lời thì đột nhiên nàng nói câu: “Con không hiểu được.”

Hạ Uyển hỏi: “Không hiểu cái gì?”

“Khổng hiểu được thành thân là chuyện như thế nào.” Tống Sơ Chiêu chần chờ nói, “Hình như là chuyện rất quan trọng lại hình như cũng là chuyện rất qua loa. Nương, người cảm thấy là chuyện như thế nào? Nếu tất cả mọi chuyện đều thay đổi trong một sớm một chiều, con không biết có thể trải qua cả đời như vậy được không. Con cảm thấy như bây giờ đã rất tốt rồi.”

Lời này được hỏi ra thì Hạ Uyển cũng không có cách nào trả lời. Vì suy cho cùng, bản thân bà cũng không hiểu sâu sắc về chuyện rốt cuộc hôn nhân là gì.

Trước khi bà có cơ hội để lựa chọn thì mọi chuyện đã diễn ra.

Vốn dĩ bà không phải vì muốn trải qua một đời với Tống Quảng Uyên nên mới thành thân với ông ấy. Thế nên không giống với Tống Sơ Chiêu, bà chỉ hy vọng sau này Tống Sơ Chiêu sẽ không có chuyện khúc mắc gì mới tốt.

Hạ Uyển đến gần nàng, ôm nàng vào trong ngực.

“Sẽ trở nên tốt thôi. Con không giống với nương.” Hạ Uyển nói, “Thành thân là để người mình thích có thể đi cùng mình đến hết cuộc đời. Sau này có chuyện gì hay con có gì muốn nói cũng có thể nói cho người đó. Con có thể nhìn thấy người đó mỗi khi con muốn gặp mặt, những lúc bốc đồng cũng có người đó làm chuyện tùy hứng với con. Đây hẳn là một chuyện hạnh phúc. Những tiếc nuối khác cũng là chuyện không đáng nhắc đến. Con hãy nghĩ cẩn thận về điều đó.”

Tống Sơ Chiêu thì thào: “Nương.”

“Ừ.”

“Con hỏi người một câu, người đừng giận con được không?”

Hạ Uyển cười đáp: “Con nói đi.”

Tống Sơ Chiêu dựa vào trong lồng ngực bà, hỏi: “Ban đầu, nếu có cơ hội, cho dù người không có cái gì hết thì người có muốn ở bên Phó thúc không?”

Suy nghĩ của Hạ Uyển trôi đi, nhớ lại khoảng thời gian mà bà đã sớm chôn sâu, thế nhưng lúc này nghĩ lại vẫn còn rõ ràng như mới đây.

Bà tự nói trong lòng, làm sao có chữ nếu được, ngay từ đầu bà đã lựa chọn rồi. Khi chỉ có thể chọn một trong hai thì sự lựa chọn trong trái tim bà đã trở nên vững chắc. Bà bằng lòng không cần bất kỳ cái gì cả cũng muốn dành cả đời mình với Phó Trường Quân. Chỉ tiếc là cuối cùng lại khó khăn như vậy.

Nhưng bây giờ, sau rất nhiều năm, suy nghĩ ban đầu đã sớm trở thành cái gai. Khi không để ý tới thì không có cảm giác gì, cảm thấy không quan trọng. Thế nhưng nó vẫn luôn sinh trưởng ở đó, muốn rút ra cũng không xong, giống như lời minh chứng cho việc nó đang tồn tại.

Khi đến thăm Phó Trường Quân lần cuối cùng, thật ra bà cũng không thấy được mặt người ta

Lúc ấy Phó Trường Quân tránh ở phòng chứa đồ của Hạ phủ, ánh sáng ở đó tối tăm, trong không khí pha trộn mùi ẩm mốc.

Phó Trường Quân dựa vào một cái rương cứng, nghiêng mặt khỏi bà. Tóc tai ông rũ rượi, không chỉnh tề, vạt áo đen trải xuống sàn, hòa lẫn với cái bóng của bà.

Hạ Uyển hỏi ông: “Chàng đã biết chuyện chưa?”

Phó Trường Quân chỉ cho bà một chữ đáp lại.

“Ừ.”

Hạ Uyển tạm dừng hồi lâu mới nói: “Ta đi rồi. Chàng cố sống cho thật tốt.”

Phó Trường Quân: “…… Ừ.”

Hạ Uyển muốn làm cho cuộc chia tay này êm dịu hơn nhưng vẫn không thể kìm lòng được. Bà muốn nói điều gì đó khiến người khác và bản thân đều đau lòng, bà nghẹn ngào: “Ta sẽ không bao giờ quay lại nữa. Các ngươi đều đáng ghét như vậy.”

Ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài phòng chiếu vào lại nhanh chóng bị cánh cửa đóng chặt chắn lại, chỉ còn lại không gian cô liêu trong phòng chứa đồ hẻo lánh.

Đường Chương Liêm bò lại đây, hắn dựa vào người Phó Trường Quân, cẩn thận kêu: “Cữu cữu.”

Phó Trường Quân không đáp lại, ông ngồi như một người đã chết, ôm trường thương vào lòng, những ngón tay cong lại đỡ lấy lưỡi thương sắc bén.

Đường Chương Liêm đứng lên, hắn chạy ra ngoài cửa.

Hắn trốn trong chỗ tối, lặng lẽ đi theo người hầu, một đường nhìn Hạ Uyển rời khỏi nhà. Hắn lại khóc lóc chạy về, quỳ xuống bên cạnh Phó Trường Quân: “Bà ấy đi rồi. Hạ Tướng quân tự mình cõng bà ấy ra ngoài.”

Đột nhiên nước mắt Phó Trường Quân chảy ra. Ông giơ tay che lấy đôi mắt nhưng không có cách nào kiềm chế được.

Thiếu niên choai choai cầm lấy cánh tay đang run rẩy của ông.

Phó Trường Quân nói bằng giọng khàn khàn: “Sau này……”

Đường Chương Liêm nhào qua ôm lấy ông: “Sau này người còn có ta! Cữu cữu, sau này người còn có ta! Ta cố gắng thành công để cho ngươi có thể đón bà ấy trở về!”

Trong tiếng nghẹn ngào của Phó Trường Quân còn xen lẫn hơi thở hổn hển: “… người đừng bắt chước ta như vậy.”

Hoảng hốt như chuyện mới hôm qua, Phó Trường Quân giơ tay lau mặt, ông không rõ vì sao lại mơ thấy chuyện này, lại còn chân thật chưa từng có như vậy, ngay cả tiếng bước chân của Hạ Uyển cũng trở nên nặng nề.

Ước chừng bởi vì Hạ Uyển đã trở lại.

Ông vắt mu bàn tay lên trán, thở dài rồi nằm yên, xua đi cảm giác nhức nhối chua xót trong lồng ngực.

“Tướng quân, Tống tướng quân đang ở ngoài cửa cầu kiến.”

Phó Trường Quân đợi một lúc lâu mới trả lời: “Kêu hắn vào đây đi.”

Người ngoài cửa chần chờ: “Tới nơi này?”

Phó Trường Quân: “Ừ.”

“Dạ.”

Không lâu sau, tiếng bước chân vững vàng của Tống Quảng Uyên vang lên ngoài cửa. Ông giơ tay gõ nhẹ sau đó tự mình bước vào.

Ánh nắng ban mai tương đối êm dịu, trước giường gỗ của Phó Trường Quân là khung cửa sổ đang tỏa sáng một mảng sáng ngời đang chiếu đến trước mặt ông.

Tống Quảng Uyên nói: “Hôn ước của Chiêu Chiêu đã chọn được ngày rồi.”

Phó Trường Quân vẫn còn bị kẹt ở trong mộng, nửa ngồi ở trên giường, ông cúi đầu, trầm giọng nói: “Vì sao ngươi lại tới nói cho ta?”

Tống Quảng Uyên nói: “Chỉ cảm thấy rằng nên để cho ngươi biết mới tốt.”

Trong phòng Phó Trường Quân hầu như không có thêm một chiếc ghế nào, chỉ có một chiếc ghế đẩu bằng gỗ đơn giản đặt cạnh chiếc bàn, điều đó cho thấy ông ấy không phải là người thích giữ khách ở nhà.

Tống Quảng Uyên ngồi xuống chiếc ghế đó, một tay chống lên bàn, xúc động nói: “Đã chọn ngày mười lăm tháng Giêng. Cũng là Tết Nguyên Tiêu, cũng là ngày đoàn tụ. Ngươi nhớ đi, ta cũng sẽ để con bé kính trà ngươi.”

Phó Trường Quân không muốn trả lời ông ta nhưng ông vẫn nói: “Ta đã biết.”

Tống Quảng Uyên: “Ngươi nhớ rõ tặng lễ cho con bé.”

Phó Trường Quân: “Ta sẽ tự chuẩn bị tốt.”

Sau một lúc lâu, Tống Quảng Uyên lại nói: “Ngoài hạ lễ lớn ra thì nên chuẩn bị thêm một phần đi. Lúc Chiêu Chiêu mới được sinh ra, con bé rất yếu, thậm chí còn không biết nói lắp, được một nông phụ ở gần đó cho ăn mới có thể coi như tìm được đường sống trong chỗ chết. Đáng tiếc là nhiều năm như vậy nhưng Hạ Uyển chưa từng làm sinh nhật cho con bé vào ngày mười lăm tháng Giêng.”

Phó Trường Quân Xoay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về Tống Quảng Uyên.

Tống Quảng Uyên làm bộ như không có việc gì, ông đứng lên, khẽ giũ vạt áo: “Hạ Uyển nói hôm qua con bé cố ý đi tìm ngươi. Nó thật sự vui vẻ khi chơi cùng với Kim Ngô Vệ.”

Hô hấp của Phó Trường Quân nặng nề hơn, có một chút nước ứa ra trong mắt ông nhưng ông lại không biết nên dò hỏi thế nào.

Ông cũng không biết Tống Quảng Uyên rời đi khi nào, chờ đến khi hồi phục tinh thần lại thì trước mặt chỉ có một mảng ẩm ướt.

Phó Trường Quân buông tay, lộ ra lớp vải bị túm đến nhăn nhúm. Ông chậm rãi vuốt phẳng mọi thứ, như muốn quét sạch toàn bộ sóng gió không yên bao năm.

…………..

Đa số những thứ chuyển từ Hạ phủ đến Tống phủ bằng xe ngựa đều là những thứ linh tinh. Hạ Uyển đã rời đi từ sáng, chỉ còn Tống Sơ Chiêu ở lại tới giữa trưa mới miễn cưỡng bước ra khỏi nhà.

Nàng vừa bước ra khỏi ngưỡng cửa thì đã nhìn thấy Phó Trường Quân đang đứng trước cửa với một con ngựa, không biết ông đã đợi bao lâu.

Tống Sơ Chiêu nhìn ông, Phó Trường Quân cũng nhìn nàng, hai người nhìn nhau.

Đột nhiên Tống Sơ Chiêu nhanh trí, nàng biết ông tới làm cái gì. Phó Trường Quân cười nhẹ với nàng, hốc mắt Tống Sơ Chiêu nóng lên không thể giải thích được.

Phó Trường Quân hỏi: “Con muốn cưỡi ngựa không?”

…………..

Tác giả có lời muốn nói: Kết cục của tôi làm sao không thể viên mãn được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.