Thâm Tàng Bất Lộ

Chương 69: Phiên ngoại 3



Editor + Beta: Basic Needs

Lại thêm một mùa xuân, Cố Phong Giản phải về kinh để báo cáo công tác.

Hạ Uyển sắp xếp quần áo và đồ ăn cho mọi người thật tốt, rồi chọn một ngày không nóng không lạnh để xuất phát.

Hạ Uyển vẫn rất thích nơi này. Ở đây không ai quen biết bà, cũng không biết quá khứ của bà, chỉ biết rằng bà và Phó Trường Quân xứng đôi vừa lứa, bây giờ bọn họ cứ như vậy mà ở bên nhau nên đều gửi lời chúc phúc đến bà.

Mà bọn họ rất có danh vọng ở đây, mỗi ngày đều sống trong sự thanh tịnh và thanh thản.

Hạ Công nghe nói thì cũng gởi thư nói muốn lại đây nhìn xem. Tất nhiên Hạ Uyển rất hoan nghênh.

Gần đây Tống Sơ Chiêu vẫn không có sức sống, mọi người đều tưởng bởi vì đổi mùa. Mùa xuân ở phương nam vốn dĩ đã vô cùng ẩm ướt, làm cho người ta buồn phiền, mà Tống Sơ Chiêu lại chưa từng trải qua việc này nên không quen với khí hậu thì cũng là chuyện thường.

Huống chi hiện tại nàng phải rời xa phụ mẫu mình một thời gian, trong lòng không nỡ nên mới hậm hực, điều này có thể giải thích được. Ngay cả bản thân Tống Sơ Chiêu còn nghĩ như vậy.

Sự khó chịu này không biến mất mãi cho đến khi xe ngựa khởi hành.

Lúc đầu Tống Sơ Chiêu cảm thấy ngồi trong xe ngựa không thoải mái, cỗ xe kín gió khiến nàng cảm thấy khó thở, cổ như bị vật gì đó bóp lấy thế nên nàng đi ra ngoài cưỡi ngựa.

Thế mà không khí bên ngoài không thông thoáng hơn, nàng ngồi trên ngựa hồi lâu thì cảm giác này không những giảm bớt mà còn khó chịu hơn, lưng đau nhức, cả người mềm nhũn.

Hiển nhiên Tống Sơ Chiêu sợ nên nàng không dám làm bậy, chỉ có thể nhanh chóng trở lại.

Trở lại thùng xe, Cố Phong Giản thấy nàng không thoải mái thì muốn ôm nàng nhưng lại bị Tống Sơ Chiêu đẩy ra liên tiếp bởi vì nàng than nóng. Sau đó lại không còn sức lực gì rúc mình trong góc, dựa đầu vào chiếc đệm không bằng phẳng. Khi tỉnh dậy thì vẻ mặt càng ảm đạm hơn.

Tống Sơ Chiêu chưa bao giờ là một người khó tính như vậy, cũng chưa bao giờ cảm thấy chán cưỡi ngựa. Cố Phong Giản thấy nàng khác thường thì cảm thấy có gì không đúng lắm. Sau khi xe ngựa vào thành, hắn đã ôn tồn thuyết phục nàng đi gặp đại phu.

Vị đại phu đó nghiêm túc bắt mạch rồi lại cười mỉm nói lời chúc mừng với hai người, nói vị phu nhân này đã mang thai.

Cứ nhẹ nhàng như thế lại biết một tin tức không ngờ làm cho hai người kinh ngạc, sự kinh ngạc này qua đi lại biến thành vui mừng khôn xiếc, bên cạnh đó là một chút bối rối do không chuẩn bị trước.

Thời gian cũng không khéo, Cố Phong Giản thấy Tống Sơ Chiêu hiện giờ phản ứng như vậy, không biết ngày sau sẽ vất vả bao nhiêu. Hắn nghĩ mới đi ra không xa, không bằng quay trở về rồi lại tính. Thế nhưng không hiểu sao Tống Sơ Chiêu lại nổi nóng với hắn, một hai nói không thể không tiếp tục khởi hành. Bằng không thì chờ đến lúc sinh đứa nhỏ, lại chờ nó lớn lên một chút thì không biết mấy năm nữa mới quay về kinh.

Tuy nói cũng có lý, nhưng rõ ràng nàng đang bực bội với hắn làm cho Cố Phong Giản không biết có nên đồng ý hay không.

Ban đêm, cả hai nghỉ ngơi tại trạm dịch.

Ván giường ở trạm dịch vừa lạnh và cứng, chăn bông cũng lộ ra mùi ẩm mốc. Bởi vì thời tiết bắt đầu ấm lên khi khởi hành, mà hai người cũng không phải là người khó tính nên cũng không mang theo chăn quá dày.

Nhưng bây giờ tình hình đã khác, Cố Phong Giản sợ nàng ngủ không ngon nên hắn chuyển hết chăn ga gối đệm từ trong xe ra làm đệm cho nàng, đồng thời lại mua thêm hai cái mền mỏng để đắp lên người Tống Sơ Chiêu.

Cố Phong Giản dành thời gian tìm đại phu trong thành để hỏi về những điều cần chú ý khi chăm sóc phụ nữ mang thai, nhân tiện hắn cũng viết thư báo cho Hạ Uyển để bà có sự chuẩn bị. Tống Sơ Chiêu cảm thấy hơi mệt nên trở về phòng ngủ trước.

Không biết đã qua bao lâu, trời bên ngoài đang tối dần.

Tống Sơ Chiêu nhíu mày, cả người nàng như bị bóng đè nên không mở được mắt. Nàng có thể nghe thấy tiếng động xung quanh, cũng biết cả Cố Phong Giản đang nằm bên cạnh mình, nàng cảm thấy có một nguồn nhiệt nóng đang tiến đến gần mình, rồi tay nàng bị đối phương cầm lấy.

Tống Sơ Chiêu đang muốn tránh thoát thì một cơn gió mát lạnh thổi từ trên cao xuống. Cơn gió ôn hòa dần dần cuốn đi cơn cáu kỉnh của nàng, đồng thời cũng cuốn đi nỗi hoảng sợ vì không thể cử động được.

Tống Sơ Chiêu dần dần bình tĩnh lại, hô hấp cũng trở nên ổn định, cuối cùng nàng cũng chìm vào giấc ngủ.

Tống Sơ Chiêu ngủ được tới nửa đêm rồi tỉnh dậy thì mọi thứ vẫn bình thường, không những không thấy nóng mà còn cảm thấy sảng khoái hơn rất nhiều. Sự chênh lệch này khiến nàng băn khoăn không biết đó sự thật hay chỉ là cảnh trong mơ của mình.

Tống Sơ Chiêu mở mắt ra, nàng xoay người lại thì thấy Cố Phong Giản bên cạnh cũng mở mắt theo. Cây quạt trên tay hắn vẫn đang phe phẩy về phía nàng, chẳng trách nàng có thể ngủ yên giấc, không biết đối phương có phải luôn thức để chăm sóc mình hay không.

Thấy trong mắt nàng không còn buồn ngủ, Cố Phong Giản tiến lại gần rồi ấn sờ lên trán nàng, hắn thấp giọng hỏi: “Có khó chịu không?”

Tống Sơ Chiêu lắc đầu.

Cố Phong Giản: “Vậy nàng có đói bụng không? Muốn ăn cái gì?”

Tống Sơ Chiêu hỏi: “Hiện tại đã là giờ nào?”

“Đã tối muộn.” Cố Phong Giản nói, “Nếu như nàng không ngủ được thì để ta đi ra ngoài dạo cùng với nàng. Gió đêm lúc này vẫn còn thoải mái.”

Hôm nay Tống Sơ Chiêu đã ngủ mấy lần trong ngày, Cố Phong Giản đoán chắc giờ này nàng đã tỉnh táo nên đưa tay đỡ nàng dậy.

“Chàng không cảm thấy ta vừa mới tức giận lung tung sao?” Tống Sơ Chiêu nói, “Ta cảm thấy tức giận với mọi thứ.”

Cố Phong Giản cười nói: “Nếu như nàng thấy chỗ nào không vui thì cứ nói với ta. Đừng sợ hãi.”

Tống Sơ Chiêu im lặng một lát rồi nói nhỏ: “Ta cũng không biết có đứa nhỏ là như thế nào.”

“Ta cũng không biết, ta sẽ đi tìm người học.” Cố Phong Giản nói, “Trước giờ ta học này nọ cũng rất nhanh, sau này sẽ hiểu thôi.”

Tống Sơ Chiêu: “Ta đây cũng học rất nhanh đấy.”

Cố Phong Giản cười nói: “Tất nhiên, nàng thông minh như thế mà.”

Tống Sơ Chiêu trò chuyện với Cố Phong Giản, bất giác nàng đã yên tâm lại.

Ngày hôm sau nàng uống thuốc dưỡng thai do đại phu kê, lại có Cố Phong Giản chăm sóc rất chu đáo, Tống Sơ Chiêu cảm thấy sức khỏe của mình đã tốt hơn rất nhiều. Nàng cố gắng tranh thủ lúc cơ thể mình còn tiện thì chạy nhanh về kinh. Cố Phong Giản không lay chuyển được nàng lại thấy nàng không có gì bất thường thì đành đồng ý.

Một đường đều rất thuận lợi. Chỉ là lúc tới gần kinh thành, có lẽ bởi vì đi xe mệt nhọc nên Tống Sơ Chiêu lại bắt đầu nôn mửa.

Cũng may cổng nhà đã gần trước mắt.

Xe ngựa ngừng trước cửa Cố phủ, Cố phu nhân đi ra đón người. Cố Phong Giản xuống xe ngựa, đang định quay lại dẫn Tống Sơ Chiêu xuống nhưng Tống Sơ Chiêu lại trực tiếp lao tới từ bên cạnh, nàng không thể nhịn được nữa, ghé vào một chỗ ở cửa rồi ói mửa một trận choáng váng.

Cố phu nhân hoảng sợ, bà vội đi qua giúp Tống Sơ Chiêu, bà hỏi với sự quan tâm: “Vì sao lại như vậy? Cơ thể có chỗ nào không thoải mái? Mau đi gọi đại phu xem thử xem, nhìn nghiêm trọng như vậy không được bỏ qua đâu.”

Cố Phong Giản ôm Tống Sơ Chiêu, trong giọng nói có sự lo lắng: “Đúng là muốn nói với người, Chiêu Chiêu mang thai. Lúc trước còn tốt, hai ngày nay thì thấy không thoải mái, nàng ấy đã ói mấy lần rồi.”

“Con nhìn xem đã mang thai rồi, làm sao còn là…” Giọng nói của Cố phu nhân nghẹn lại, sau đó bà lại hét chói tai, giơ tay cố gắng đấm Cố Phong Giản một chút. Bà mắng: “Làm sao con có thể để con bé đi theo mình một đường chứ? Cố Ngũ Lang, con làm không đúng rồi! Mất hết nề nếp của Cố gia ta!”

Cố Phong Giản nói: “Lúc khởi hành mới phát hiện.”

“Ta còn nói vì sao các con đi chậm như thế.” Cố phu nhân nhắc mãi, “Cố Ngũ lang, ta thật sự muốn mắng con một trận.”

Tống Sơ Chiêu ngẩng đầu nói: “Là do con muốn tới. Nếu như lại trì hoãn thì không biết còn phải chờ thêm bao lâu nữa. Con sợ là hai năm nữa cũng không về kinh thành.”

Cố phu nhân ôm nàng đau lòng: “Nếu như con không tiện tới thì nương có thể đi tới thăm con mà. Con nhìn mình đi, đã gầy như vậy rồi. Nếu Hạ Uyển muội muội nhìn thấy thì lại oán trách ta.”

Tống Sơ Chiêu cười nói: “Làm sao như thế được?”

Cố phu nhân dẫn nàng bước vào nhà một cách cẩn thận: “Con đừng lo lắng về những điều khó chịu đó. Bây giờ đã về nhà rồi, mọi thứ đều ổn.”

Tống Sơ Chiêu thầm nghĩ vốn dĩ cũng đâu có chuyện gì đâu. Nàng quay đầu lại nhìn vào Cố Phong Giản, lộ vẻ bất đắc dĩ.

Tới Cố phủ, Tống Sơ Chiêu thật sự không cần phải lo lắng về chuyện gì. Cố phu nhân có kinh nghiệm của bản thân mà bên người bà cũng có rất nhiều y giả đáng tin cậy.

Đồ vật đứa bé nên dùng, đồ dùng cho sản phụ, mặc kệ có hữu dụng hay không thì đều đưa sang cho nàng, còn chuẩn bị thêm mấy phòng ở.

Không bao lâu sau thì Hạ Công cũng biết việc này, ông trực tiếp đánh xe, tặng một đống đồ ăn các loại tới đây. Cố Tứ lang thì còn khoa trương hơn, chất nhi hay là chất nữ còn chưa sinh ra mà hắn đã mua đồ chơi từ nhỏ tới lớn cho đối phương để lấy lòng.

Trước kia Tống Sơ Chiêu rất hay ăn nhưng kể từ lúc có thai thì nàng lại kén ăn. Ăn hai miếng thì nàng sẽ không còn mấy hứng thú, nên thường chỉ nếm một miếng rồi đưa phần còn lại cho Cố Phong Giản.

Cố Phong Giản bị mọi người kêu gọi học hỏi đủ thứ kiến thức lộn xộn từ người khác. Còn đối với Tống Sơ Chiêu lại là chỉ cần nàng có thể vui vẻ là được, nếu có gì khó hiểu thì lúc đó sẽ nhờ Cố Phong Giản nhắc nhở nàng.

Mấy ngày này quả thật thoải mái.

Sau khi Đường Chương Liêm biết được việc này, hắn chủ động đưa trang viên tránh nóng của mình cho Chiêu Chiêu muội muội, là một nơi ở trên núi ngoài thành. Thậm chí còn cho nàng mượn vài ngự y, rồi để cho họ ở ngoài biệt viện nhằm chăm sóc cuộc sống hằng ngày của nàng.

Đường Tri Nhu tới Cố phủ tìm người lại không thấy ai nên nàng đi tới sơn trang tránh nóng tìm Tống Sơ Chiêu.

“Tống Tam nương!”

Đường Tri Nhu thấy người thì hét lên từ xa và lao về phía nàng. Đến khi đến gần, nàng ấy nhanh chóng dừng lại, cuối cùng ôm nhẹ nàng một chút.

“Ngươi đã về rồi, ta rất nhớ ngươi đấy!” Đường Tri Nhu vui mừng đến mức nói rối rắm, lặp đi lặp lại một lần, sau đó lại ôm lấy nàng, “Chúc mừng ngươi sắp làm mẫu thân rồi.”

Tống Sơ Chiêu cười nói: “Ta cũng rất nhớ ngươi. Lần sau ngươi đến phương nam chơi, ta sẽ mang ngươi đi đây đó.”

“Có lẽ gần nhất cũng chưa có cơ hội để đi.” Đường Tri Nhu lẩm bẩm, lại hỏi: “Ta có thể làm can nương* của đứa nhỏ ngươi không?”

*Can nương: mẹ nuôi.

Tống Sơ Chiêu: “Ta thì đồng ý rồi. Ngươi lại đi hỏi Ngũ lang một chút, nếu Ngũ lang cũng đồng ý vậy thì tất nhiên là có thể đó.”

Đường Tri Nhu nắm lấy mái tóc rối tung che trước mặt, có chút thẹn thùng nói: “Ngươi trở về thật đúng lúc, ta sắp thành thân. Đến lúc đó ngươi nhất định phải tới đấy, ta sẽ thu xếp một vị chí thanh tịnh cho ngươi, không cho bọn họ quấy rầy ngươi.”

Không ngờ còn có thể nghe tin tức tốt như vậy. Tống Sơ Chiêu hứng thú nên nắm lấy nàng ấy hỏi: “Khi nào? Cùng ai chứ?”

“Cùng cái tên ngốc tử Phạm Sùng Thanh ấy.” Đường Tri Nhu nói, “Đáng tiếc rằng hai ngày nay hắn không ở kinh thành, nếu biết Ngũ lang đã trở lại, không biết hắn sẽ vui như thế nào đâu. Ngày thường hắn cứ thích lẩm bẩm về Cố Ngũ lang, nói Ngũ lang không ở đây làm hắn cảm thấy thiếu bạn đồng hành.”

Tống Sơ Chiêu cười nói: “Lúc này Ngũ lang cũng muốn ở kinh thành một khoảng thời gian, hai người bọn họ có thể cùng nhau đi ra ngoài chơi đùa.”

Đường Tri Nhu: “Ta thấy hắn rất mong chờ đấy!”

Hai người nói chuyện hồi lâu, đủ thứ trời nam đất bắc, cảm giác quen thuộc như vậy làm cho Tống Sơ Chiêu cũng thả lỏng theo.

Đường Tri Nhu cẩn thận hỏi: “Ta có thể sờ bụng ngươi không?”

“Cũng chưa có cái gì đâu.” Tống Sơ Chiêu nói, “Ngươi chỉ có thể sờ một bụng mỡ thôi, ngươi sờ đi.”

Tất nhiên Tống Sơ Chiêu không có mỡ. Đường Tri Nhu chỉ sờ thấy một khối cơ săn chắc, nàng cũng không dám mạnh tay, sau đó ngẩng đầu phá lên cười cùng tỷ muội mình.

Đường Tri Nhu: “Nương ta nói mang thai thật vất vả, nhưng mà nam giới cũng không coi trọng chuyện này. Nếu có gì khổ gì thì đừng bao giờ nghĩ đến việc tự mình chịu đựng, nên nói cho trượng phu của mình biết, hắn biết mới tốt.”

Tống Sơ Chiêu suy nghĩ rồi nói: “Có lẽ hắn biết đấy.” Biết đến mức còn nhiều hơn Tống Sơ Chiêu.

Hai ngày nay, ban đêm Cố Phong Giản trằn trọc, nửa đêm thường thức dậy để kiểm tra tình huống của nàng, ngay cả nàng ăn cái gì thì hắn cũng nhớ rõ.”

“Nếu như hắn không tốt với ngươi mà hiện giờ ngươi cũng không tiện thì ta lại có thể.” Đường Tri Nhu khoe cơ bắp mỏng manh trên cánh tay và nói, “Ngươi không biết đâu, ta đã học được hai chiêu thức của Phạm Sùng Thanh! Còn rất lợi hại đấy!”

Tống Sơ Chiêu tiếc nuối, nàng nhắc nhở nàng ấy: “Ngũ Lang đi theo phụ thân…… Chính là Phó tướng quân, học võ công cũng được một năm rồi. Hiện tại ngươi chỉ…”

Đường Tri Nhu tức khắc uể oải, không còn phấn chấn.

Đúng lúc này, Cố Phong Giản bước vào với một bát thuốc mới sắc trên tay. Hắn gật đầu với Đường Tri Nhu xem như chào hỏi qua rồi sau đó hắn đi thẳng đến bên người Tống Sơ Chiêu

Tống Sơ Chiêu nhíu mày, nàng không thích mùi thuốc nồng nặc này.

Cố Phong Giản trấn an: “Uống xong chén thuốc này thì không cần uống nữa đâu.”

Hắn cầm lấy cái muỗng đưa đến bên miệng Tống Sơ Chiêu.

Tống Sơ Chiêu thấy còn có người ở đây nên nàng ngượng ngùng muốn duỗi tay cầm lấy cái chén. Thế mà Cố Phong Giản cẩn thận tránh đi: “Chén nóng, nàng không cần cầm.”

Đường Tri Nhu: “……”

Chọc nàng chỉ có một mình thôi sao!

Đường Tri Nhu khụ một tiếng, Cố Phong Giản quay đầu lại nhìn thoáng qua, vẻ mặt hắn thản nhiên rồi đơn giản nói: “Không tiễn.”

Đường Tri Nhu: “……”

Thì đi. Là nàng xứng đáng.

Mệnh không thể thoát được miếng thức ăn cho chó* này.

*Cẩu lương/ thức ăn cho chó: một từ lóng của người Trung Quốc dùng để trêu đùa, chỉ các hành động thân mật, tình cảm ngọt ngào mà các cặp đôi yêu nhau thể hiện trước mặt những người độc thân.

…………

Không bao lâu sau, Hạ Uyển và Phó Trường Quân cũng chạy về kinh thành. Vì bọn họ còn phải để bàn giao công vụ nên cũng tốn một thời gian, khi tới nơi thì bụng Tống Sơ Chiêu đã lớn.

Đến khi nàng sinh vừa lúc cuối thu, trời xanh, gió mát, mây trong – đúng là làm cho người ta thư thái.

Tống Sơ Chiêu dọn về Cố phủ, trong ngoài đều có người chăm sóc đúng là không có gì phải lo âu, ngược lại còn làm cho nàng cảm thấy người bên mình quá mức cẩn thận. Đến khi sinh xong thì cơ thể nàng cũng rất tốt, không chịu đau đớn gì quá nhiều.

Cố Phong Giản bế đứa bé cẩn thận. Hắn ngồi trước mặt Tống Sơ Chiêu và hạ chiếc tã lót trong lòng mình cho nàng xem.

Hắn nhướng mày, vẻ mặt mềm mại, trong mắt loé ra ánh nước. Hắn nói với Tống Sơ Chiêu: “Là bé trai. Nàng xem, giống với nàng hồi nhỏ vậy, đều đáng yêu thế này.”

Tống Sơ Chiêu liếc mắt một cái.

“Cũng cũng không cần……” Tống Sơ Chiêu yếu ớt nói, “Ta không có xấu như vậy.”

Cố Phong Giản: “……”

Bị chặt đứt câu nói tiếp theo một cách mạnh mẽ như vậy, Cố Phong Giản không biết phải nói gì về chuyện này.

…………

Sau khi đứa trẻ được sinh ra, không biết có được xem như một đứa ngoan hay không mà lúc đi theo bên người Tống Sơ Chiêu cũng không khóc không quấy, rất ngoan ngoãn nghe lời, ban đêm cũng không làm ầm ĩ. Nhưng khi ở trong tay người khác thì trông có vẻ sợ người lạ, mặt xụ xuống như muốn khóc lại không thể khóc. Ngoài ra còn thích mùi trên người nàng, lúc đến bên người nàng liền đưa mũi ngửi, trông thật thông minh.

Qua một tháng, đứa nhỏ này thật sự dễ thương. Làn da trắng trẻo mềm mại, khuôn mặt tròn trịa, cặp mắt sáng ngời đen lay láy, lông mi rậm lại dài. Ngũ quan tinh xảo, nếu như chỉ liếc mắt một cái thật đúng là không dễ nhận biết là bé nam hay bé nữ. Nếu như có ai ôm nó ra khỏi nhà thì lúc về đều có thể lễ vật trên tay, thật sự làm cho người người yêu thích.

Thế nhưng bé lại thích phun nước miếng phì phì.

Tống Sơ Chiêu vừa thấy thằng bé chảy nước miếng thì lại nhớ tới lời Cố Tứ Lang từng nói qua là hình ảnh Ngũ lang đuổi theo hắn và nhổ nước miếng. Nhìn nhi tử, nàng lại thấy như đang xem Cố Phong Giản trước đây thì càng cảm thấy rất thú vị. Biết được suy nghĩ này của nàng, ánh mắt của Cố Phong Giản dần dần trở nên bất thường.

Cố Phong Giản đặt tên cho bé là Cố Húc.

Cũng may qua một tuổi, sau khi Cố Húc bắt đầu học nói chuyện thì chậm rãi sửa lại tật xấu nhổ nước miếng, cũng trở nên càng thêm ngoan ngoãn.

Ngày thường tiểu bằng hữu Cố Húc không khóc cũng không kén ăn, lúc Tống Sơ Chiêu nói sẽ nghiêm túc nghe. Tuy rằng không thể tự do biểu đạt mong muốn nhưng bé sẽ dùng một đôi mắt long lanh nhìn ngươi, tất cả những lời buộc tội và mong muốn đều được viết rõ ràng bên trong đó, làm cho ngươi không thể giả vờ như không biết gì.

Cố phu nhân nói đứa nhỏ này quả thực giống như đúc Cố Phong Giản khi còn nhỏ, nghe lời hiểu chuyện, điềm đạm và biết kiềm chế, rất thích dính người nhà. Đặc biệt là Cố Húc không thích người xa lạ đụng vào mình, không cho hôn không cho ôm, bộ dáng từ chối lạnh lùng kiêu ngạo. Ngoại trừ người xa lạ, Cố Húc còn không thích Cố Quốc công và Hạ Công.

Thật ra thằng bé không thích bộ râu dài của Cố Quốc công và Hạ Công. Mỗi lần bọn họ đến gần, Cố Húc đều không kìm được nước mắt khiến cho nhị lão rất đau buồn. Về sau lại thấy Cố Húc kéo râu của hai người mỗi khi thấy họ, khuyên như thế nào cũng không chịu thả tay, thì rốt cuộc hai người mới nhận ra.

Ban đầu Cố Quốc công còn cho rằng bởi vì mình có bộ dáng hung bạo. Hạ Công cũng tưởng vì mình già rồi, nếp nhăn trên mặt nhiều trông thật xấu mới làm cho đứa nhỏ này chán ghét. Hai người thảo luận vài lần, đẫm nước mắt suy nghĩ. Thậm chí còn quay về phía đồng liêu để học tập chương trình dạy học “làm sao để mặt mũi mình trở nên hiền lành.” …Thì ra chỉ cần cạo râu là có thể được giải quyết tất cả.

Lúc Cố Húc cũng có thể bôi nước miếng lên mặt bọn họ, nhị lão gần như đã khóc lên vì sung sướng. Sau này cả hai người cũng không nuôi râu nữa.

Cố phu nhân và Hạ Uyển mỗi lần nhắc tới việc này đều cười đến mức ngã trước ngã sau, không thể kìm lại được.

Sau khi Cố Húc tập đi, cuối cùng tên nhóc này cũng có thể tự mình làm việc được, mỗi ngày đều đi sát theo sau lưng Tống Sơ Chiêu đi dạo xung quanh không biết mệt.

Tống Sơ Chiêu đứng thì thằng bé sẽ ôm cẳng chân của mẫu thân, dựa trọng lượng của cả cơ thể vào rồi dán thật chặt.

Tống Sơ Chiêu ngồi thì thằng bé sẽ đặt cằm của mình trên đùi của mẫu thân, sau đó ngẩng đầu lên cười ngốc nghếch với Tống Sơ Chiêu, dùng tay ôm chặt nàng, ánh mắt ngóng trông và thân thiết.

Cũng vì Tống Sơ Chiêu sợ mình không chú ý lại đá nhi tử bị thương nên đổi tật xấu khua chân múa tay rung đùi. Nàng cũng thích đứa nhỏ này nhỏ dính lấy mình, vừa nhìn đã thấy cảnh xuân tươi đẹp, trăm hoa đua nở.

Đáng tiếc rằng người ôm Cố Húc nhiều nhất vẫn là Cố Phong Giản. Bởi vì nhi tử càng ngày càng nặng làm cho Ngũ lang cảm thấy tên béo này sắp đè nát eo thon của phu nhân mình.

Khi Cố Húc hai tuổi thì Hạ Uyển mang thai. Tống Sơ Chiêu nói cho bé rằng sắp có một tiểu bằng hữu được sinh ra, muốn bé hỗ trợ giúp đỡ.

Trong kinh thành có rất nhiều tiểu bằng hữu cùng tuổi đều có đệ đệ muội muội, nên khi Cố Húc biết được mình cũng có thì không khỏi vui vẻ hẳn lên. Bé rất chờ mong, nhưng đến khi bé biết được Hạ Uyển chỉ có thể sinh cho mình một tiểu cữu cữu hoặc tiểu di, lại biết bối phận quan hệ sau này thì tựa như thế giới sụp đổ, bé gào khóc, nước mắt chảy dài.

Nói thật, từ khi sinh thằng bé ra tới giờ, Tống Sơ Chiêu chưa từng thấy nhi tử mình khóc thảm thiết đến mức như vậy. Giống như muốn trút hết nước mắt tích tụ trong nhiều năm.

“Vì sao người nhỏ hơn con lại lớn hơn con!” Cố Húc ôm chân Tống Sơ Chiêu chân không chịu, bắt đầu nói tung tung cả lên, “Vì sao con là nhỏ nhất?”

Bé con không thể chấp nhận việc người khác vừa sinh ra đã có thể làm trưởng bối, mà bé chỉ có thể làm một đệ đệ.

Tống Sơ Chiêu dở khóc dở cười cũng không thể trả lời vấn đề này, chỉ có thể ôm nhi tử an ủi thật tốt.

Cố Phong Giản cũng bị bé gào đến mức cảm thấy đau đầu.

Cố Húc khóc hức hức đến đáng thương: “Con muốn người nhỏ hơn. Con phải làm ca ca.”

Lúc Cố Húc ba tuổi, rốt cuộc bé cũng được như ước nguyện, Tống Sơ Chiêu lại mang thai lần thứ hai. Lại qua một năm thì sinh một muội muội.

Tay trái nắm tiểu cữu cữu, tay phải nắm tiểu muội muội, tiểu bằng hữu Cố Húc sống những ngày thật hạnh phúc.

[Toàn văn hoàn]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.