Thâm Thâm Lam

Chương 31: Tổn thương



Ngày hôm sau, bởi vì hạng mục thứ nhất đã hoàn thành giai đoạn xây dựng, Liên Viễn đem khoản tiền kỳ thứ nhất chuyển vào tài khoản của công ty. Cả công ty đều vui vẻ hoan hô, nghiệm thu giai đoạn thứ nhất Liên Viễn rất vừa lòng, mọi vất vả của bọn họ quả thực đáng giá.

Lưu Tuấn Huy vô cùng vui vẻ, đứng ở đại sảnh đón tiếp tất cả mọi người đi ra. “Mọi người vất vả rồi! Vất vả liên tục gần một tháng, hôm nay rút cục Liên Viễn cũng đã nghiệm thu hạng mục của chúng ta, Lưu Tuấn Huy tôi vô cùng cảm tạ mọi người.” Đoàn người nghe được Lưu tổng nói như vậy, cũng vui vẻ gật đầu, “Ngày mai chính là thứ sáu, đêm nay chúng ta đi thoải mái một chút, ngày mai, không cần tiếp tục tăng ca.” Tiếng nói của anh vừa dứt, mọi người đều đúng dậy vỗ tay, tốt quá, bọn họ đều đã hai tuần không được nghỉ ngơi, “Qúa tuyệt vời!”

Cao Quân càng kích động, “Lưu tổng không thể để bụng rỗng đi chơi được, có phải cơm chiều cũng bao không vậy?” Người này đúng là thấy lợi thì càng lấn tới.

“Đó là đương nhiên rồi, cậu phụ trách đi tìm địa điểm là được rồi. Hỏi xem mấy nữ đồng nghiệp muốn đi chơi ở đâu, đừng có chỉ nghĩ đến các cậu. Bàn bạc xong xuôi, cậu phải đi liên hệ, đêm nay sẽ để cho mọi người chơi tận hứng mới thôi.” Lưu Tuấn Huy hôm nay thực vui vẻ, hào phóng như vậy.

Nghe được Lưu tổng vừa nói như vậy, Cao Quân vui vẻ bắn như súng liên thanh đáp: “Lưu tổng, tôi cam đoan khiến cho mọi người ăn ngon, chơi vui.”

Mọi người tản ra, Cao Quân trước tiên tiến đến bên cạnh Đinh Tiêu Tiếu, “Tiêu Tiếu, em nghĩ muốn ăn ở đâu? Thích chơi cái gì? Anh sẽ an bài.” Tiêu Tiếu giương mắt liếc nhìn Bùi Trạch Viễn một cái, anh có đi hay không? Miệng nói xa cách, “Tùy anh.”

Những nữ đồng nghiệp khác nhìn thấy Cao Quân chỉ hỏi ý kiến của Đinh Tiêu Tiếu, cũng không kém, “Cao Quân anh có ý gì? Tại sao lại cũng không thèm hỏi một chút ý kiến của chúng tôi?” Cao Quân chạy nhanh cười cười đi qua.

Đinh Tiêu Tiếu đến gần bên cạnh Bùi Trạch Viễn, nhẹ giọng hỏi, “Anh có đi hay không?”

Trạch Viễn mỉm cười trả lời, “Đi chứ, tất cả mọi người đều đi, tất nhiên tôi cũng muốn đi.” Trong lòng cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, còn tưởng rằng anh sẽ vì trốn cô, mà nói không đi đâu.

Cao Quân ở một bên lớn tiếng la hét, “Các vị, chú ý, sau khi trưng cầu ý kiến đề nghị của các nữ đồng nghiệp đáng yêu của chúng ta. Quyết định như sau, trước đi tới Diễm Dương Thiên ăn cơm, buổi tối lại đến Mễ Nhạc Tinh hát karaoke, mọi người cảm thấy như thế nào?” Mọi người đã ăn một lần ở đó, thấy không tồi, hát karaoke nam hay nữ đều thích hợp, đều gật đầu đồng ý.

Cao Quân vừa nghe tất cả mọi người không có ý kiến phản đối, chạy nhanh lại bổ sung một câu, “Thu được chỉ thị mới nhất của Lưu tổng, tụ họp đêm nay có thể mang theo người nhà. Tất cả mọi người đem bạn bè của mình theo để làm quen đi.” Mới nói xong, mọi người đồng thanh hoan hô, không thể tưởng được Lưu tổng lần này hào phóng như vậy. Cao Quân nói xong đi về vị trí của mình, mọi người cũng tự động gọi điện thoại cho bạn bè của mình.

Tiêu Tiếu cười khẽ, cô thầm nghĩ muốn cùng anh một chỗ. Anh có thể kêu Kiều Tú Viện kia hay không, cô nhanh chóng quan sát anh, không có một chút hành động. Xem ra anh sẽ không gọi cô ta, có lẽ là sợ cô ầm ĩ. Như vậy càng tốt, cô không nghĩ muốn nhìn thấy mặt cô gái kia, nhớ tới liền cảm thấy thực đáng ghét.

Cô gọi điện cho Điền Mật, aiz, gần đây chỉ có nghĩ tới Bùi Trạch Viễn, đều đã rất lâu không có gặp Điền Mật, chỉ ngẫu nhiên gặp nói chuyện điện thoại, không biết cô ấy gần đây thế nào? Đêm nay kêu cậu ấy đến chỗ mình đi. Qủa nhiên Điền Mật không nói đến hai câu đã đồng ý.

Vừa mới đến giờ tan tầm, mọi người đều vui vẻ phấn chấn rời công ty, trong thang máy ầm ầm nói chuyện, chỉ có cô và anh là trầm mặc. Cùng nhau đón mấy chiếc taxi, anh không cố ý mà tránh đi không ngồi cùng xe với cô, mắt cô cụp xuống, cùng một đồng nghiệp nam ngồi lên một chiếc taxi đi.

Cô hẹn gặp Điền Mật ở cửa Diễm Dương Thiên, một thoáng quả nhiên đã nhìn thấy Điền Mật vui vẻ đứng ở cửa, vừa nhìn thấy cô, liền cho cô hai cái ôm thật chặt, “Con ranh, dạo này có khỏe không?” Tiêu Tiếu nhìn ánh mắt quan tâm của A Mật, trong lòng cười khổ nhẹ nhàng lắc đầu, “Mình không khỏe.” Điền Mật khẩn trương quan sát cô, “Vì anh?” Tiêu Tiếu gật đầu, chỉ có A Mật mới có thể nghe cô nói những buồn bực trong lòng. Điền Mật ngẩng mắt tìm tòi một chút, không thấy bóng dáng của Bùi Trạch Viễn, kỳ quái hỏi, “Hôm nay anh không đến?” Tiêu Tiếu yếu ớt nói, “Đến, ngồi xe khác đến đây.”

Cao Quân ở cửa tiếp đón mọi người đi vào trước, vị trí đều đã ổn định tốt lắm, thuê một phòng lớn. Tiêu Tiếu kéo Điền Mật đi vào trong.

Cao Quân dẫn bọn họ vào căn phòng thuê chung, an bài, “Bộ phận văn thư ngồi đây nha, bộ phận kỹ thuật ở bên cạnh.” Tiêu Tiếu kéo Điền Mật ngồi vào chỗ, điều kiện ở nơi này rất tốt, làm ăn cũng khá.

Điền Mật nhẹ nắm tay Tiêu Tiếu, an ủi, Tiêu Tiếu thoạt nhìn thực không tốt lắm, trên mặt cũng không thấy vẻ rạng rỡ trước đây. Trong lòng buồn bực, mấy ngày hôm trước không phải trong điện thoại Tiêu Tiếu còn nói cô ấy đã khiến Bùi Trạch Viễn động tâm sao? Ánh mắt Tiêu Tiếu vẫn nhìn chằm chằm ngoài cửa, vì cái gì anh còn chưa tới? Chẳng lẽ anh lại đổi ý không tới?

Đang lúc cô lo lắng cùng ngóng trông, cô đã thấy bóng dáng anh ở ngoài cửa, cô vui mừng kéo kéo tay Điền Mật, thấp giọng nói, “Anh ta đến đấy.” Điền Mật nhìn về phía ngoài cửa, hôm nay thoạt nhìn anh không tồi, so với mấy lần trước quả là đẹp trai hơn, chỉ là so với Duẫn Quân Tường vẫn kém một chút. Cô quay đầu đang định nói chuyện với Tiêu Tiếu, đột nhiên nhìn thây vẻ mặt Tiêu Tiếu đều thay đổi, biểu tình cũng đã cứng lại rồi.

Cô ta vì sao cũng đến? Tiêu Tiếu nhìn bộ mặt giả tạo đáng ghét kia, trong lòng giống như ăn phải ruồi bọ, một trận buồn nôn. Cô nhìn sang anh, vẻ mặt anh mỉm cười, không có nhìn cô. Sao anh có thể mang cô ta đến? Oán hận trong lòng từ từ dâng lên, anh dùng cách này để bức cô buông tay sao?

“Tiêu Tiếu, cậu không có việc gì cứ?” Điền Mật cũng thấy được, Bùi Trạch Viễn cư nhiên ôn nhu nắm tay bạn gái cùng nhau đi vào. Rốt cục đang xảy ra chuyện gì? Tiêu Tiếu làm sao mà chịu được.

Cao Quân nhìn thấy mỹ nhân đến, hai mắt nhất thời sáng ngời, lại nhìn thấy mỹ nhân thân mật với Bùi Trạch Viễn, lập tức liền hiểu ra. Vui vẻ hô to: “Đây là bạn gái dịu dàng của cậu sao, quả nhiên là xinh đẹp, thực đáng yêu nha.” Ánh mắt hâm mộ vẫn dừng trên người Kiều Tú Viện. Bùi Trạch Viễn cười khẽ, nhìn Tú Viện ôn nhu giới thiệu, “Đây đều là anh em trong bộ phận kỹ thuật bọn anh, đây là Cao Quân.” Tú Viện cười dịu dàng, gật gật đầu, giọng ngọt ngào nói: “Xin chào! Em gọi là Kiều Tú Viện.” Giọng nói ôn nhu kia đều khiến tất cả đám đàn ông ở đây say như điếu đổ, quả nhiên là dịu dàng động lòng người.

Trạch Viễn giúp đỡ Tú Viện ngồi đối diện Tiêu Tiếu, Tú Viện vừa ngồi xuống giương mắt nhìn Tiêu Tiếu, cố ý tỏ ra kinh ngạc mà nói: “Đinh tiểu thư, đã lâu không gặp nha. Rất vui gặp lại cô.” Trên mặt tràn đầy ý cười.

Tiêu Tiếu nhìn bộ mặt dối trá của cô ta, trong lòng lạnh lùng trừng mắt, không muốn để ý đến cô ta. Cô quay sang nói với A Mật: “A Mật, có một số người thấy đều là giả. Aiz, mình thì không đâu, như thế nào nghĩ muốn ói nha.” Mọi người nghe thấy Đinh Tiêu Tiếu nói những lời này, kinh ngạc nhìn về phía Kiều Tú Viện, cô gái dịu dàng này ngay cả một chút cũng không để ý, trên mặt vẫn duy trì tươi cười, lại nhìn về phía Trạch Viễn, Trạch Viễn lại lẳng lặng uống trà, không để ý gì.

Cao Quân nhận thấy không khí khác thường, chạy nhanh giục phục vụ mang đồ ăn lên.

Mọi người trong bàn đều ăn vui vẻ, chỉ có Tiêu Tiếu cảm thấy vô vị. Tiêu Tiếu vừa ăn vừa trừng mắt nhìn phía đối diện, bọn họ dám ở trước mặt cô diễn ân ân ái ái? Nhìn con nhỏ vẫn không ngừng nhỏ giọng khí thế la hét muốn ăn thứ này, muốn ăn thứ kia, Trạch Viễn đều chiều cô ta, gắp vào trong bát cho cô ta, mà cô ta còn cố ý nói: “Anh Trạch Viễn, anh có biết em sợ nhất là ăn cá, hay là anh giúp em nhặt hết xương đi.” Trạch Viễn cười khẽ, gật gật đầu, vẻ mặt sủng nịnh nhìn cô ta, Kiều Tú Viện đắc ý cố ý liếc mắt nhìn cô, ánh mắt kia như là khiêu khích mà nói: “Nhìn đi, anh Trạch Viễn rất là thương tôi, cho cô tức chết.”

Tiếu Tiếu tức giận quẳng đũa một cái, tay cầm ly lại không ngừng uống bia. Bùi Trạch Viễn này, vì cái gì phải làm trò trước mặt cô như vậy, chính là cố ý muốn cho cô đẹp mặt sao? Tâm tình buồn bực cứ một ly lại một ly mà uống. Điền Mật ở bên cạnh dường như nhìn ra chút căn nguyên, là Tiêu Tiếu bị bọn họ chọc tức.

Cao Quân nhìn thấy Bùi Trạch Viễn ôn nhu chăm sóc như vậy, cười khẽ đứng dậy, giơ chén hướng mọi người nói, “Mọi người xem, Trạch Viễn thực săn sóc bạn gái, quả nhiên không hổ là bạn trai của năm. Hơn nữa hôm nay ngồi ở đây có ba vị siêu cấp mỹ nhân, tình cảnh bất đồng, các bạn thật là có phúc. Mỹ nhân trong ngành chúng ta Tiêu Tiếu không nói, nhiệt tình diễm lệ. Bạn gái Trạch Viễn -Tú Viện, điển hình ôn nhu, vị bằng hữu này của Tiêu Tiếu, à, còn chưa có thỉnh giáo quý danh….” Điền Mật nhẹ giọng nói, “Điền Mật.”

“Ừ, vị tiểu thư này, quả là hình mẫu lạnh lùng động lòng người.” Cao Quân hưng phấn khích lệ, “Đương nhiên trừ ba vị mỹ nhân này ra, ngành chúng ta còn có hai đóa hoa nhỏ cũng tươi mát yêu kiều.”

Những đồng nghiệp nam ngồi ở đây nghe được những lời Cao Quân nói, đều nhẹ giọng nở nụ cười. Anh ta thật thích vuốt mông ngựa mà. (*ý chỉ nịnh hót)

“Tốt quá Trạch Viễn anh đã có bạn gái ôn nhu xứng đôi như vậy, bằng không anh ấy mà cùng chúng ta tranh Tiêu Tiếu, chúng ta thật sự không có cơ hội nha.” Cao Quân nói xong, nhìn Tiêu Tiếu nháy mắt mấy cái.

Nhưng mà, anh ta lại không biết những lời này của anh ta khi lọt vào tai Tiêu Tiếu lại mang một ý tứ khác. Ở trong mắt bọn họ, anh và cô ta liền xứng đôi như vậy, mà mình lại không hẳn là người đứng bên cạnh anh? Ý hận trong lòng càng dâng lên, hôm nay anh cố ý kêu cô ta đến, chính là muốn cho cô khổ sở đi, chính là muốn tuyên cáo với tất cả mọi người, anh đã là hoa đã có chủ? Hừ cô sẽ không để cho anh được như ý.

Tiêu Tiếu nâng chén rượu, đi đến bên cạnh Bùi Trạch Viễn, “Bùi Trạch Viễn, mấy ngày nay rất cảm ơn anh đã chiếu cố, đến, em kính anh một ly.”

Trạch Viễn nhìn cô, trong mắt cô tràn ngập khiêu khích. Anh chậm rãi đứng lên, đối mặt với cô, thản nhiên mà trả lời, “Thực xin lỗi, tôi sẽ không uống rượu.”

“Sẽ không uống rượu?” Tiêu Tiếu không tin cười ha hả, “Một đại nam nhân như thế nào lại không uống rượu?” Cô mặc kệ anh, nâng ly ngang ngạnh giơ lên trước mặt anh.

Kiều Tú Viện lại đứng lên, đỡ tay Trạch Viễn, “Anh Trạch Viễn thực sự sẽ không uống rượu, anh ấy vừa uống rượu sẽ bị dị ứng.” Cô mỉm cười nhìn vào mắt Tiêu Tiếu, ý tôi hiểu anh ấy hơn cô. Trong lòng Tiêu Tiếu đau đớn như kim châm, nhìn khuôn mặt đắc ý xấu xa kia, khiến cho lòng cô khó chịu không thôi.

“Bạn gái của anh thật đau lòng anh nha, Bùi Trạch Viễn.” Tiêu Tiếu thu xoay tay lại, chén rượu liền như vậy để ở trước ngực anh, “Bất quá mỹ nữ tôi đây kính rượu, có thể không giống với người bình thường nha, nói không chừng uống xong sẽ không bị dị ứng.” Cô chính là cố ý muốn cho anh phải uống.

Trạch Viễn giương mắt nhìn cô, cô cũng lặng yên chăm chú nhìn vào mắt anh. Khát vọng trong mắt cô, anh hiểu được, chẳng qua là, trong lòng phải ác, tuyệt đối không thể mềm lòng, nếu đã muốn bắt đầu rồi, phải kiên trì đến cùng.

Miệng anh nhẹ nhàng lên tiếng, “Ngại quá, tôi thực sự không thể uống, tôi mà uống say, bạn gái tôi sẽ rất vất vả.” Nói xong, mắt chuyển sang bên cạnh ôn nhu nhìn Kiều Tú Viện, tay cũng nhẹ nhàng mà nắm tay cô ta.

Tiêu Tiếu cảm giác trong lòng đau nhói, một trận đầu choáng mắt hoa, như là bị bao cát nặng nề nện lên đỉnh đầu, đầu óc trống rỗng, trong lòng cảm giác có thứ gì đó vỡ vụn, đau quá, vì cái gì lại đau như vậy? Ánh mắt anh thực không có nhìn chính mình. Cảm giác cánh tay giơ ly rượu bỗng nhiên trở lên thật nặng thật nặng, như là bị sắt đá đè nặng, chỉ là cô vẫn không thể không chống đỡ làm cho nó không được rơi xuống.

Cao Quân cảm thấy tình hình khác thường, nhanh chóng đứng lên, hướng Tiêu Tiếu mỉm cười, “Tiêu Tiếu, Trạch Viễn không thể uống, tôi uống với cô. Đến đây…”

Tiêu Tiếu đột nhiên nở nụ cười, nhẹ giọng cười phá lên, cái cười kia lạnh lùng trong mắt trống rỗng, giống như có thứ gì bị cướp đi rồi, cô vừa cười vừa chậm rãi giơ ly lên, đặt ở bên miệng, nhắm mắt lại chậm rãi đổ vào miệng. Cô chậm rãi uống, nhìn thấy cô ngẩng mặt, duỗi cổ, yết hầu chậm rãi động, cảm giác cô từ từ rót hết, chẳng qua là vì sao biểu tình của cô lại thống khổ như vậy. Giống như thứ vừa uống xong không phải rượu, mà là một ly độc dược đắng ngắt.

Cái ly chậm rãi ngửa ra, Tiêu Tiếu buông cái ly, chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt trống rỗng nhìn lướt qua một đôi ấm áp kia, sau đó chậm rãi quét về phía mọi người đang ngồi, nhẹ nhàng mà nở nụ cười, nụ cười kia vẫn xinh đẹp sáng chói như trước, giống như một đóa hoa hồng đẹp có gai, Đinh Tiêu Tiếu quả là cô gái xinh đẹp nhất.

“Được, tôi cũng uống.” Cao Quân cũng cầm chén uống một hơi cạn sạch. Mọi người nhìn bọn họ dứt khoát như vậy, đều vỗ tay khen ngợi. Tất cả mọi người đều ngồi xuống.

Tiêu Tiếu vẫn một mực duy trì mỉm cười, đi trở về chỗ ngồi xuống. Điền Mật lo lắng cầm tay Tiêu Tiếu, trời ạ, thật lạnh ạ. Cô lo lắng nhìn Tiêu Tiếu, chẳng qua là, trong mắt cô ấy không có một tia ấm áp, chỉ có vẻ tươi cười lộ trên mặt, còn có thể nói cho mọi người biết cô ấy vẫn có ý thức. Lần này Tiêu Tiếu đã thực sự bị Bùi Trạch Viễn thương tổn rồi, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua bộ dạng Tiêu Tiếu như thế này. Cô ghé sát bên tai Tiêu Tiếu, thấp giọng nói, “Tiêu Tiếu, mình cùng cậu về trước đi.” Tiêu Tiếu quay sang, mỉm cười nhìn cô, nhẹ nhàng lắc đầu, lại quay như cũ, nhìn chằm chằm hai người đối diện.

Khúc đệm lúc sau, mọi người rất nhanh liền đã quên. Chẳng qua, ai tới mời Tiêu Tiếu uống rượu, bọn họ từng ly từng ly, cô cũng không có cự tuyệt. Tất cả mọi người đều bội phục khen ngợi, không thể ngờ tới tửu lượng của Tiêu Tiếu lại lợi hại như vậy, chỉ có A Mật ở bên cạnh không ngừng khuyên Tiêu Tiếu không nên uống nữa, chẳng qua, Tiêu Tiếu hoàn toàn nghe không vào, cùng bọn họ liều mạng uống rượu, nhìn thấy khuôn mặt bọn họ một đám đỏ bừng, cô vui vẻ cười lớn, cười đến như vậy bừa bãi, làm càn đến như vậy.

Điền Mật ai oán trừng mắt liếc Bùi Trạch Viễn, đều tại tên đàn ông đáng giận này, bằng không, Tiêu Tiếu cũng sẽ không bị đả kích đến như vậy. Mà khá khen anh, vẫn im lặng mà hưởng thụ bạn gái ôn nhu săn sóc, không nói một lời. Hừ, tên đàn ông này có điểm nào tốt chứ, thật sự là ngay cả một nửa cũng không bằng Duẫn Quân Tường.

Tiêu Tiếu một mực nâng cốc uống rượu, Điền Mật khuyên thế nào cô cũng không nghe. Điền Mật ngồi ở bên cạnh không biết làm thế nào cho phải, chẳng qua là cũng không thể ngồi yên như vậy để Tiêu Tiếu ngu như vậy thương tổn chính mình được. Cô chạy đi gọi điện cho Duẫn Quân Tường, tức chết người, cư nhiên ngoài vùng phủ sóng, làm sao để tìm được anh. Ai, vội muốn chết. Đành phải hy vọng mọi người nhanh chóng kết thúc bữa tiệc này, sớm đi ca hát một chút, bằng không, cho dù tửu lượng Tiêu Tiếu đến đâu, phỏng chừng tới lúc đi hát cũng sẽ bất tỉnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.