Thâm Thâm Lam

Chương 32: Va chạm



Một đám người sau khi cơm nước xong, ồn ào đi tới Mễ Nhạc Tinh. Cao Quân đã thuê một phòng lớn, có thể chứa tới 50, 60 người, rất rộng. Điền Mật dìu Tiêu Tiếu đi vào trong phòng, nhìn thấy Bùi Trạch Viễn cùng Kiều Tú Viện đã ngồi ngay ngắn trên sofa, tay Kiều Tú Viện vẫn nắm chặt tay Bùi Trạch Viễn không có buông ra. Trong lòng Điền Mật thực hận, đỡ Tiêu Tiếu ngồi xuống chỗ cách xa bọn họ nhất, bọn họ có thể biến đi ngay lập tức là tốt nhất, làm gì phải biểu hiện thân mật như vậy trước mặt Tiêu Tiếu chứ?

Đoàn người đều rất cao hứng, Lưu Tuấn Huy tuổi cũng còn trẻ, nên có thể cùng mọi người vui chơi, tuy thường ngày đều giữ bộ dáng của thầy cai. Chỉ là, anh ta đi đầu vui đùa trước với các bạn đồng nghiệp, mọi người nhìn thấy thấy thầy cai lại có thể thoải mái như vậy, càng cảm thấy thực vui vẻ, có thể vui đùa thỏa thích.

Cao Quân rất ra dáng người chủ trì có trách nhiệm, “Hôm nay mọi người ở đây đều phải hát nha, nếu không hát, sẽ bị phạt một chén rượu, mọi người tự mình chọn bài nha.” Mọi người vừa nghe xong lời của anh, đều cười rộ lên, anh ta thực đã thành đại ca rồi.

Sau đó, anh ta bắt mọi người báo tên bài hát, anh tìm bài hát. Tất cả mọi người đều hào hứng gật đầu, chỉ có một số người ngồi im lặng, giống như tất cả sự huyên náo này không có liên quan đến bọn họ.

Bùi Trạch Viễn mỉm cười ngồi một bên, nhìn dòng chữ trên màn hình, nhưng tâm tư lại không biết đang để chỗ người nào, hoàn toàn không nhìn thấy màn hình đang phát cái gì, trong đầu chỉ duy nhất là hình ảnh ánh mắt cười lạnh lẽo kia, châm chọc như vậy, khinh miệt như vậy. Anh biết cái đó gọi là đau, đây không phải là kết quả mà anh mong đợi sao? Khiến cho cô thấy khó khăn mà lùi bước. Chẳng qua là, vì sao lòng anh lại như bị đào xới lên, trống trơn, không thể gượng nổi? Có lẽ, đây cũng là nỗi đau mà anh phải trải qua đi.

“Anh Trạch Viễn, chúng ta song ca một bài đi, để em chọn.” Tú Viện hướng anh cười ngọt ngào, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt mất hồn của anh. Không đợi cho anh kịp đáp ứng, cô đã xoay người kêu Cao Quân, bảo anh viết một bài song ca. Cao Quân vừa nghe tên bài hát, muốn trêu chọc mà đùa giỡn bọn họ: “Qủa nhiên là rất ngọt ngào a!”

Đồng nghiệp đưa tờ giấy đến trước mặt Tiêu Tiếu và Điền Mật, bảo hai người viết tên bài hát. Điền Mật nhìn thấy ánh mắt Tiêu Tiếu nhìn chằm chằm anh, xem ra không có tâm tình ca hát, cô hướng mọi người cười cười, “Tiêu Tiếu hôm nay không thoải mái, cô ấy sẽ không hát, phải uống tôi uống thay cô ấy.”

Chẳng qua là không đợi cho cô kịp nói xong, Tiêu Tiếu đã giật lấy cây bút viết lên tờ giấy, “Ai bảo tớ không hát? Tớ thích nhất là ca hát!” Sau khi viết xong, mắt vẫn trừng nhìn bên kia. Trong lòng căm giận lan tràn, tôi xem các người ngọt ngào được đến đâu?

Điền Mật nhìn thoáng qua tờ giấy ghi tên bài hát, trong lòng thở dài, ai, Tiêu Tiếu tội gì phải như vậy chứ? Bất đắc dĩ bản thân cũng viết tên một bài, xem ra đêm nay chỉ có cô mới có thể theo Tiêu Tiếu.

Mọi người lại một người thay nhau hát bài hát của mình, tình yêu có, tình thân có, vui vẻ có, bi thương có, giống như mọi người đang dùng lời ca tiếng hát để kể về chuyện xưa của chính mình. Buổi tối hôm nay, con người vui vẻ còn nhanh hơn nhạc, người nào bi thương thật khó qua.

Cao Quân vẫn ngồi bên cạnh máy tính báo tên bài hát, nhưng thực ra anh rất thích những mỹ nữ trong nhóm phục vụ. “Tiêu Tiếu, người tiếp theo hát là em nha.” Cao Quân lớn tiếng cao vút giọng nói, “Để cho chúng ta nghe một chút giọng ca tuyệt vời của đại mỹ nhân nha. Mọi người hoan hô nào.”

Quả nhiên toàn trường tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy, đám đàn ông đều nghĩ muốn thưởng thức giọng hát ngọt ngào của Tiêu Tiếu, không biết cô bình thường kiều diễm như vậy, khi hát lên bộ dáng sẽ như thế nào đây?

Điền Mật khẩn trương nhéo tay Tiêu Tiếu, trong mắt đầy lo lắng hỏi, cậu không có việc gì chứ, Tiêu Tiếu cười khẽ, quay lại nắm tay cô. Sau đó, buông ra đi đến trước màn hình lớn, ngồi ở trên ghế. Nhẹ nhàng cầm lấy mic, ánh mắt vẫn bất động dừng ở một chỗ, anh không có nhìn cô.

Rốt cục màn hình lớn cũng hiện lên tên ca khúc, “Anh không yêu tôi.” Do Mạc Văn Úy hát. Không thể tưởng tượng được Tiêu Tiếu lại hát nhạc của Mạc Văn Uý. Bất quá đây coi như là cô gái có cá tính, gợi cảm đến mức đàn ông nào cũng đều khát vọng có được.

Âm nhạc chậm rãi vang lên, trong mắt Tiêu Tiếu chỉ có một bóng dáng, rốt cục anh cũng giương mắt nhìn về phía cô, cô rất muốn nhìn thấy mình trong mắt anh, chẳng qua là xa như vậy, xa đến mức cô không thể nhìn rõ chính mình.

“Anh không yêu tôi nên khi nắm tay rất lạnh lẽo

Lúc ôm nhau không đủ gần nhau.

Anh không yêu tôi nên những lời tôi nói anh không cảm nhận được.

Khi trầm mặc lại đang tính toán

Tôi biết anh không yêu tôi

Ánh mắt anh nói lên trái tim anh

Tôi nhìn thấu trái tim anh còn lưu lại bóng hình người khác.

Những kỷ niệm đó anh không thể xóa nhòa.

Tôi nhìn thấy toàn bộ trái tim anh là hình bóng của anh và cô ấy.

Anh không yêu tôi nhưng anh cứ như thế cướp đi trái tim tôi.”

Tiếng hát của Tiêu Tiếu nhẹ nhàng ngâm nga, giọng hát toát lên một loại bi thương kia chậm rãi thổi qua, ở khoảng không trong phòng trầm bổng lượn quanh, làm cho bất cứ ai ngồi nghe đều ngẩn ra, không thể tưởng tượng được Tiêu Tiếu bình thường náo nhiệt như vậy, khi hát ca khúc bi thương cư nhiên lại có thể như khóc như sầu, căn phòng yên lặng không một tiếng vang, chỉ có âm nhạc cùng tiếng ca uyển chuyển của cô gõ cửa tái tim mọi người, giống như giờ phút này mọi người đều thuộc về cô gái tên Đinh Tiêu Tiếu này.

Cô nhẹ nhàng hát, trên mặt thản nhiên lộ ra vẻ ưu thương, đây là biểu tình vĩnh viễn không thể xuất hiện trên mặt cô, nhưng giờ phút này lại hiện rõ ràng trong mắt mọi người, thật sự không thể không bội phục, Đinh Tiêu Tiếu đem hết cả trái tim để hát lên ca khúc này.

Chẳng qua, chỉ có anh mới biết, cô dùng tiếng ca để oán trách anh. Trái tim anh đau xót, không phải đã nói phải tàn nhẫn với cô một chút sao? Vì sao khi nhìn thấy biểu tình cô đơn của cô, bản thân anh lại thấy buồn bực như vậy. Trong lòng như bị tảng đá đè nặng, mỗi khi giọng hát của cô vang lên, anh lại cảm giác trái tim chết đứng. Loại cảm giác khó chịu này gắt gao tra tấn trái tim anh, đối xử như vậy với cô, có phải là tốt hay không? Ngay cả bản thân anh cũng không thể khẳng định được đáp án.

Kiều Tú Viện lạnh lùng nhìn Đinh Tiêu Tiếu, trong lòng cười khẽ, đừng tưởng rằng cô tỏ ra đáng thương, sẽ làm cho Trạch Viễn cảm thấy đau lòng với cô, cô vĩnh viễn cũng không thể tranh đoạt được với tôi, tay cũng nhanh chóng ôm lấy cánh tay Bùi Trạch Viễn.

Sau khi ca khúc của Tiêu Tiếu ngừng lại một lúc, mọi người mới bừng tỉnh lại, Cao Quân là người cầm đầu, hưng phấn khoa trương cười cười, “Qúa tuyệt vời, quá tuyệt vời, không thể tưởng tượng được mỹ nhân hát êm tai như vậy, quá tuyệt vời!” Đám đàn ông còn lại cũng đều hoan hô, yêu cầu Tiêu Tiếu hát thêm một bài tình ca.

Tiêu Tiếu nhẹ nhàng cười, liếc mắt một cái, buông microphone, đi xuống khỏi khán đài, ánh mắt vẫn nhịn không được nhìn về phía anh, đối diện với ánh mắt lơ đãng của anh, hai người cứ như vậy yên lặng nhìn nhau, trong ánh mắt giống như có ngàn vạn lời muốn nói, chẳng qua là, giây phút quá ngắn ngủi đó có xuất hiện nhưng lại không lưu lại.

“Anh Trạch Viễn,” Kiều Tú Viện ở bên cạnh lôi kéo tay Trạch Viễn, “Đến bài hát của chúng ta rồi, mau lên nha.” Khi đó anh mới hồi phục tinh thần lại, bị cô ta kéo đi lên trên.

Tiêu Tiếu hừ lạnh một tiếng, không thèm nhìn bọn họ, hướng vị trí của mình đi về. Điền Mật chạy nhanh đến kéo cô ngồi xuống, Tiêu Tiếu mỉm cười cho cô một ánh mắt an ủi, cô không có việc gì.

Âm nhạc vang lên, vừa nghe đến tiếng nhạc quen thuộc, hàng chữ phụ đề chậm rãi hiện ra, Tiêu Tiếu cảm thấy thực buồn cười, bọn họ cư nhiên cùng song ca bài, “Yêu và hẹn ước.”

Ánh mắt cô chậm rãi cụp xuống, vẫn không nhúc nhích theo dõi sắc mặt anh, anh chính là muốn nói cho cô biết, tình yêu của anh chỉ là cùng hứa hẹn cột lại cùng nhau hay sao? Liền thật vì trách nhiệm làm con và hứa hẹn mà anh có thể coi nhẹ cái giá mà cô phải trả như vậy sao?

“Yêu và hứa hẹn giống như chiếc nhẫn và đóa hoa

Anh dùng cả đời chờ đợi, chờ đợi kết quả hạnh phúc….”

Ánh mắt mị hoặc chết người của Kiều Tú Viện thâm tình nhìn Bùi Trạch Viễn, anh cũng nhìn lại cô, trong mắt lộ ra vẻ ôn nhu. Tất cả mọi người lại nhỏ giọng ca ngợi, thật sự là một đôi trai tài gái sắc nha, rất xứng.

Những lời này truyền đến tai Tiêu Tiếu, như kim châm vô cùng khó chịu, vì sao tất cả mọi người đều không nhận ra con ả kia đang giả vờ, vì cái gì lại cho rằng Bùi Trạch Viễn thích hợp với con ả đó? Bọn họ căn bản không thích hợp, giữa hai người bọn căn bản không có tình yêu, như thế nào lại xứng đôi chứ? Lòng Tiêu Tiếu như bị vật nhọn cào xé, chậm rãi xé nát mà tra tấn, khiến cho cô cảm giác hít thở càng ngày càng khó khăn.

Tất cả mọi người vì ủng hộ cho hai kẻ song ca thâm tình, rất phấn khích, thật sự là một đôi do trời đất tạo nên nha. Kiều Tú Viện hạnh phúc ôm Bùi Trạch Viễn, đắc ý nhìn về phía Tiêu Tiếu bên kia, Trạch Viễn vẫn thản nhiên duy trì mỉm cười, đón nhận sự hâm mộ của mọi người.

Khi hai người vừa xuống đài, cửa căn phòng lại bị mở ra. Tất cả mọi người nhìn về phía cửa, oa, một người đàn ông thật đẹp trai nha, tất cả đồng nghiệp nữ đều sợ hãi kêu nhỏ.

Điền Mật hướng người đàn ông kia vẫy tay, “Bọn em ở đây!” Mọi người kỳ quái nhìn về phía Điền Mật, không ngờ lại là bạn của Tiêu Tiếu? Hôm nay thật đúng là đại hội của các mỹ nhân nha, thực khiến cho bọn họ no mắt.

Đúng vậy, người đàn ông siêu cấp đẹp trai này chính là Duẫn Quân Tường, Điền Mật vẫn là nghĩ ra biện pháp liên hệ được anh. Anh nhận được điện thoại, ngay lập tức liền chạy tới.

Duẫn Quân Tường phong độ hướng mọi người gật đầu, một mạch đi đến vị trí của Tiêu Tiếu, ngồi bên cạnh cô. Khi mà Tiêu Tiếu đang còn ngây người, Quân Tường đã một phen ôm cô vào lòng, hướng mọi người khẽ tuyên bố, “Chào mọi người, tôi là bạn trai của Tiêu Tiếu, tên tôi là Duẫn Quân Tường.”

Oa, bỗng dưng nghe thấy rất nhiều tiếng hít hơi, rất không có thiên lý nha, như thế nào những người đẹp trai đều bị mỹ nhân chiếm hết chứ. Một người Bùi Trạch Viễn đã bị Kiều Tú Viện giữ chặt lấy, vừa mới cảm thấy có cơ hội tiếp cận một anh chàng đẹp trai, không thể tưởng tượng nổi cư nhiên lại là đối tượng của Tiêu Tiếu. Tất cả đồng nghiệp nam lại vô cùng thương tâm, những nữ thần trong mơ của bọn họ tự dưng lại cứ như thế bị họ cướp đi sao?

Điền Mật nhìn thấy Duẫn Quân Tường xuất hiện, lập tức khiến cho mọi người kinh động một phen, quả nhiên vẫn là đẹp trai bức người a. Tiêu Tiếu nên cùng anh ở một chỗ mới phải, vì sao lại phải hao tổn tinh thần vì cái tên Bùi Trạch Viễn kia chứ?

Tiêu Tiếu rốt cục cũng phản ứng lại, “Quân Tường? Sao anh lại tới đây?” Duẫn Quân Tường cười tà mị, hôn mạnh lên môi cô, thật sự là nhớ cô muốn chết, lâu như vậy không gặp, như thế nào lại thấy cô gầy đi rất nhiều! Mọi người thấy thành động thâm tình của bạn trai Tiêu Tiếu, đều kinh ngạc mà kêu lớn “Đẹp trai quá!”

Tiêu Tiếu hoàn toàn choáng váng, quên giãy dụa, tùy ý để anh chậm rãi buông cô ra, khuôn mặt anh tuấn bức người mang nét cười, nhìn cô thật sâu, “Tại sao lại không nhớ anh?”

Tiêu Tiếu kinh hãi đột nhiên ý thức được, anh vẫn còn ở đây? Có phải không anh cũng đã thấy được? Mắt cô gấp gáp đảo qua bên kia, chẳng qua là lại khiến cô thất vọng rồi, anh vẫn cúi đầu, không biết đang cùng Kiều Tú Viện to nhỏ cái gì, dù sao cũng không thèm để ý chút nào như cô tưởng tượng. Đột nhiên cô cảm thấy thực nhụt chí, bản thân mình thực là một đứa ngu ngốc, tự nhiên lại nghĩ đến anh nhìn thấy Quân Tường hôn mình, sẽ có một chút gì đó sốt sắng, thì ra là bản thân tự mình đa tình, người ta hiện tại có bạn gái bên cạnh, rất vui vẻ đi? Trong mắt đâu có thể nhìn đến người khác chứ?

Quân Tường quay khuôn mặt của cô lại, kề sát vào bên tai cô nói nhỏ, “Thật sự không nhớ anh sao? Ngay cả mắt cũng không liếc anh lấy một cái.” Tiêu Tiếu miễn cưỡng cười trừ, nhẹ nhàng lắc đầu, trong lòng vẫn là buông xuống một chút.

Mọi người nhìn bạn trai của Tiêu Tiếu đối xử thân mật với cô như vậy, cũng xì xầm bàn tán, “Anh đẹp trai cùng song ca với Tiêu Tiếu đi, vừa rồi đại soái ca Bùi Trạch Viễn của chúng tôi đã hát một bài, hai người cũng không thể không hát nha.”

Quân Tường hào phóng buông ly, “Chuyện này có vấn đề gì đâu?” Kéo Tiêu Tiếu hướng lên trên đài, Tiêu Tiếu bị động để anh kéo đi. Quân Tường luôn thích náo nhiệt, vĩnh viễn không thể an phận, anh chỉ muốn Tiêu Tiếu ấm áp mà thôi.

Quân Tường tự mình chọn một bài, “Để anh sưởi ấm.” Vừa nghe tên đã biết là một bài tình ca thật ấm áp lãng mạn rồi, anh thâm tình ôm lấy Tiêu Tiếu, nhẹ giọng mà hát lên, tươi cười trên mặt càng làm cho người khác cảm thấy được vẻ anh tuấn bức người.

Điền Mật ngồi ở phía dưới, lẳng lặng mà nhìn tuấn nam mỹ nữ ở trên đài, đúng vậy, bọn họ mới xứng đáng là một đôi, cùng chói lóa giống nhau, lung linh giống nhau, Tiêu Tiếu chỉ có đứng ở bên cạnh Duẫn Quân Tường mới càng thêm hoàn mỹ, ai cũng không thể quấy rầy, Bùi Trạch Viễn cũng tuyệt đối không được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.