Mặt trời nơi chân trời bắt đầu ló ra, tia nắng chậm rãi xuyên thấu cửa sổ vào trong phòng, nhu hòa rọi sáng một mảnh tường.
Tiêu Tiếu có cảm giác lành lạnh, càng tùy ý hướng nguồn nhiệt ấm áp bên người cọ tới, mặt cũng thoải mái dán vào nơi ấm áp kia. Mí mắt hơi hơi giật một chút, dưới mi động vài cái, hàng mi đen dài từ từ giương lên, một đôi mắt to chớp chớp mở ra, rốt cục có thể nhìn rõ ràng da thịt trước mắt, ấm áp cùng mùi hương thản nhiên quen thuộc, khuôn mặt dán tại đây có thể cảm thụ độ ấm thoải mái.
Tiêu Tiếu giật mình, đầu óc dần dần thanh tỉnh, cô đang ở trên giường của Trạch Viễn! Nghĩ tới nửa đêm hôm qua, cô lén lút trèo lên giường của anh, mặt đột nhiên có chút nóng lên, nhất định là nửa đêm cảm thấy lạnh, chính mình hướng trong lòng ngực Trạch Viễn tìm hơi ấm, mới có thể bất chi bất giác mà gối lên cánh tay anh, anh nhất định là rất mệt mỏi, mới không phát hiện ra bị cô chiếm tiện nghi như vậy.
Trong lòng Tiêu Tiếu do dự, hiện tại không thể rời đi, nhất định sẽ lại đánh thức Trạch Viễn, rõ ràng cô nên tiếp tục giả bộ ngủ. Dù chết cũng không thú nhận, nếu anh hỏi đến, coi như là bị mộng du, dù sao cũng sẽ không thể thừa nhận chính mình tự tiến vào trong lòng anh ngủ. Cô nhanh chóng nhắm mắt lại, không hề nhúc nhích, tiếp tục giả bộ ngủ.
Trạch Viễn cũng dần dần tỉnh dậy, hai mắt mệt mỏi. Ý Thức chậm rãi thanh tỉnh, cánh tay truyền đến một trận tê nhức, cúi đầu, nhìn đến lọn tóc đen nhánh dán trước ngực.
Tiêu Tiếu còn ngủ trong lòng anh, một loại cảm giác mãn nguyện ngọt ngào mãnh liệt dâng trào, cô còn ngủ! Tối hôm qua ôm lấy cô, thật lâu không thể đi vào giấc ngủ, chỉ có thể cố kìm nén khát vọng, cuối cùng mới có thể dần dần chìm vào giấc ngủ. Tiêu Tiếu còn không có tỉnh sao? Cô còn không biết anh trộm ôm lấy cô cùng nhau ngủ đi, một hồi cô tỉnh lại nên giải thích thế nào đây? Trong lòng Trạch Viễn lo lắng không yên suy nghĩ, do dự hiện tại có nên đứng dậy, chính là, vừa động nhất định khiến cô tỉnh giấc. Do dự nửa ngày vẫn là tiếp tục ngủ ngon, có lẽ cô tỉnh lại trước, sẽ tự rời đi. Hơn nữa, mềm mại trong lòng làm cho anh cũng luyến tiếc nhanh như vậy đã phải rời đi. Trạch Viễn cũng nhẹ nhàng mà nhắm mắt lại, đầu càng hơi sát gần lại đầu cô.
Trong lòng hai người đều mong đối phương có thể tỉnh lại trước, đối mặt rất xấu hổ, chính là sáng sớm tỉnh dậy, lại là ôm nhau thân mật cùng ngủ, bọn họ khép hờ mắt suy nghĩ, tham lam mà hít vào hương vị trong hơi thở của đối phương, trong lòng đều thầm cất giấu một loại hạnh phúc. Nếu có thể cứ như vậy ôm nhau tỉnh lại, thật tố biết bao, nhịn không được mà nhẹ nhàng sáp lại gần đối phương.
Hai người đồng thời đều cử động rất nhỏ hướng về đối phương, rồi bỗng dưng khựng lại.
Đã tỉnh? Đầu Tiêu Tiếu dán tại ngực anh, chậm rãi mở mắt ra, do dự có nên ngẩng đầu hay không, anh không phải thực sự đã tỉnh chứ? Trạch Viễn lại ở trên đỉnh đầu cô, cũng hơi hơi mở mắt ra, tay cũng không dám cử động, cô cũng đã tỉnh sao?
Hai người đều hoài nghi cũng không dám xác nhận, trong lòng bất an mà không biết phải đối mặt người kia thế nào.
Một hồi trầm mặc lan tràn, ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm thanh thúy như tiếng chuông, bén nhọn mà phá vỡ sự yên tĩnh buổi sớm, cũng đem tâm sự rối ren của hai người phá đi.
Tiêu Tiếu nhịn không được càng hướng trong lòng Trạch Viễn dụi, phát ra một tiếng thở nhẹ, anh nhẹ nhàng đem cô ôm chặt vào trong lòng. Thanh âm quấy nhiễu một hồi mới dừng lại, khóe miệng Tiêu Tiếu dần nhếch lên, anh thật sự đã tỉnh?
Cô ngẩng mặt lên, lười biếng đối diện cặp mắt sáng ngời kia, ngọt ngào mà mỉm cười “Chào buổi sáng”.
Trạch Viễn xấu hổ cười khẽ “Sáng rồi”. Tay cũng chầm chậm buông ra không ôm chặt cô nữa. Tiêu Tiếu nhìn anh bất an mà không dám nhìn thẳng chính mình, trong lòng nghĩ, anh vì cái gì phải xấu hổ? Chẳng lẽ sớm biết rằng cô trộm trèo lên đây, lại không đuổi cô ra ngoài? Kia anh như vậy vẫn là ôm cô, cũng nhất định có cảm giác?
“Viễn, tay anh có nhức không?” Tiêu Tiếu cười khẽ, tự mình đoán nhất định như vậy, không thể tưởng tượng được anh thì ra không cự tuyệt cô ngủ cùng.
Trạch Viễn bị cô nhắc bỗng thanh tỉnh, mới đột nhiên ý thức được tay chính mình còn bị cô đè nặng, đã muốn mất đi cảm giác, giờ phút này mới cảm giác tê nhức. Anh nhẹ nhàng lắc đầu, “Không sao”. Tiêu Tiếu một tay chống đầu, nằm nghiêng người nhìn anh “Trạch Viễn, tối hôm qua có phải anh nửa đêm đem em ôm tới đây? Vì sao em có thể chạy đến trên giường anh a?”
Cái gì gọi là kẻ ác bày vu tội trước, nhìn Tiêu Tiếu thì sẽ biết.
“Anh không có.” Trạch Viễn khẩn trương mà phủ nhận, tay cũng mau chóng rút về, thật sự tê, rất đau nhức a. Tiêu Tiếu lại không tính buông tha anh, “Không có? Không có khả năng a, em chưa từng có thói quen mộng du!”
Sắc mặt anh khẩn trương mà rối loạn, nói không chừng anh thực cũng chờ mong cô đến. “Anh không có khả năng a, chân anh bị thương” Anh ra vẻ trấn định mà ổn định lại tâm tư, lí do của anh rất có lợi thế.
“Cũng phải nga, chân của anh còn bị thương, vậy lại là ai đây?” Tiêu Tiếu nhíu mi, liếc một cái trên chân anh, trên mặt lại ra vẻ cân nhắc, “Dù sao khẳng định cũng không phải em tự mình chạy tới đây.” Có đánh chết cô cũng không thừa nhận.
Trạch Viễn không nhịn được cười khẽ, anh cũng không thể nói nhìn thấy cô tiến vào, kia chẳng phải thừa nhận lúc đó anh không có ngủ, lại không hề cự tuyệt cô, ngược lại còn dung túng cô đến sáng sớm.
Nhìn thấy Trạch Viễn không phản bác, Tiêu Tiếu càng đắc ý, cô chậm rãi hướng trên người anh, “Bất quá...... xem như anh cũng thích em lại đây nga!” Xấu xa mà hướng Trạch Viễn cười, mắt còn cố ý nhìn thoáng qua trước ngực anh. Trạch Viễn xấu hổ mà ho nhẹ, “Anh ngày hôm qua quá mệt mỏi, ngủ thực sự say.” Có tật giật mình mà né tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt cô. Tiêu Tiếu thực vui vẻ mà cười lớn, anh thật sự cố ý... hoàn toàn không thể chịu đùa.
Tiếu Tiếu dùng lực mà ở trên mặt anh in lại một cái hôn, “Đang ngủ, còn có thể đem em ôm chặt đến như vậy, vậy mỗi ngày đều ôm là được rồi!”
Trạch Viễn vừa nghe, vội quay đầu đi, nghĩ tới mình mà đỏ mặt. “Em hôm nay không phải đi ra ngoài sao? Mau đứng lên đi!”
Cô nhìn thấy anh ngay cả tai cũng đã đỏ lên, cười đến là vui vẻ, nếu lại trêu chọc anh, phỏng chừng hôm nay anh sẽ chảy máu não, khá nguy hiểm.
Tiêu Tiếu giúp đỡ anh từ từ ngồi xuống, “Vâng, hôm nay còn có nhiều chuyện phải làm đây.” Tay còn mềm mại mát xa cánh tay anh ban nãy bị đè nặng, cả đêm như vậy, nhất định rất mỏi. Trạch Viễn ngại ngùng nhìn cô “Anh tự mình hoạt động một chút là tốt rồi, không có việc gì”.
“Không được, máu không tuần hoàn, cánh tay nhất định đau nhức” Cô vẫn là làm theo ý mình, xoa bóp cánh tay anh. Anh không có biện pháp, đành phải nghe cô, nhìn thấy biểu tình chân thành của cô, trong lòng cũng ngọt ngào nở rộ.
Một hồi lâu, cô mới ngừng tay, vừa lòng nhìn anh cử động cánh tay lên xuống, anh hẳn là không có việc gì, một bên còn nắn nắn tay mình, “Tay anh ổn rồi, em cũng sắp phải đi”.
Tiêu Tiếu xuống giường, chậm rãi đem chân của anh xỏ vào dép, dìu tay anh, chậm rãi đỡ anh ra khỏi phòng. Cô cẩn thận giúp anh vào phòng tắm, lấy khăn mặt, kem đánh răng cho anh, chuẩn bị nước, đầy đủ mới đẩy cửa, đi ra ngoài.
Cô chờ anh rửa mặt xong, tự mình cũng sửa sang một phen, sau đó xuống lầu dưới mua một chút đồ ăn sáng. Khi trở về, vừa vặn gặp hàng xóm đi ra, cô nhanh miệng chào hỏi, nói xong cũng ngượng ngùng, nhà chính mình bốc cháy, liên lụy bọn họ, sau đó cô có nói nhà bọn họ có tổn thất gì, cô nhất định sẽ bồi thường. Hàng xóm của cô đều nói, không có gì, quan trọng là người không có việc gì, còn dặn dò cô từ nay về sau, sống một mình, phải cản thận một chút, an toàn là trên hết. Cô nhanh chóng gật đầu.............
Hàng xóm đi xuống lầu, cô mới mang bữa sáng vào cho Trạch Viễn. Cô kể với Trạch Viễn, anh gật đầu khen, “Ít nhất, lúc ấy còn có thể từ nhà bọn họ đi qua, bằng không, thật không biết làm sao có thể cứu em. Hẳn là nên cám ơn người ta, nếu bọn họ nói có hư hại gì, anh sẽ bồi thường, đều là anh phá hư.”
Tiêu Tiếu không đồng ý, “Anh chính là vì cứu em. Họa là do em, đương nhiên phải là em bồi thường.” Anh vẫn người tốt như vậy, cái gì cũng muốn gánh vác, chính là, cô vì như vậy mà thích anh.
Hai người một bên dùng cơm, một bên lên kế hoạch những việc hôm nay phải làm.
“Em hồi nữa đi đánh thêm một bộ chìa khóa.” Trạch Viễn nghĩ bọn họ xài chung một bộ chìa khóa vẫn là có chút bất tiện.
“Được” Tiêu Tiếu vừa uống sữa đậu nành vừa gật gật đầu “Đúng rồi, hôm nay em phải đi đến công ty, anh có cái gì muốn nói với Tuấn Huy không?”
“Công đoạn sau đã gần xong, phỏng chừng một tháng nữa là có thể hoàn thành, em hỏi anh ta xem các mặt khác tiến triển thế nào?” Trạch Viễn nghĩ.
“Được, em tranh thủ cũng sẽ đi xem một chút bên kia còn có gì cần hỗ trợ.” Tiếu Tiếu ngẫm lại, chính mình xin phép, có hay không ảnh hưởng đến bọn họ công tác.
“Đem chuyện của anh nói với Tuấn Huy, như vậy mọi người sẽ ít dò hỏi một chút.” Trạch Viễn nghĩ tới đồng nghiệp trong nhóm còn không biết anh bị thương.
“Không thành vấn đề.” Nghe anh nhắc mới tỉnh, chính cô thiếu chút nữa quên mất nói với đồng nghiệp.
“Anh xem,còn cần mua cái gì không?”
“Hẳn là không. Dù sao cũng không nấu cơm ở nhà.” Anh đoán khẳng định cho đến bây giờ cô chưa từng động tay.
“Anh muốn ăn gì? Em sẽ đi mua a!” Tiêu Tiếu nhún vai, cô thật sự sẽ không nấu.
“Tùy em thích đi, anh không kiêng ăn.” Anh cười khẽ, nếu có chơ hội, nói không chừng có thể nấu cho cô ăn.
Hai người dùng cơm xong, nghỉ ngơi một hồi. Tiêu Tiếu giúp Trạch Viễn uống thuốc giảm sốt. Sau đó, thay băng cho anh, nhìn miệng vết thương đã khô lại còn có vết máu đọng lại ở mặt trên, cô cẩn thận vì anh đắp thuốc lên, dường như rất sợ anh bị đau vậy, nhẹ nhàng mà không dám dùng sức. Cô dùng cồn rửa sạch xung quanh miệng vết thương, nghe được anh khẽ suýt xoa một tiếng, cô hoảng sợ nhìn anh, lo lắng hỏi,“Rất đau sao?” Trạch Viễn mỉm cười an ủi cô,“Không có việc gì, chỉ là có cảm giác lành lạnh.”
Tiêu Tiếu cau mày, thật cẩn thận giúp anh thay thuốc, còn cẩn thận giúp anh dán miếng gạc lên. Sau đó mới ngồi ở bên người anh, đem chân anh nhẹ nhàng đặt ở trên đùi mình, hai tay mềm nhẹ mát xa đùi cho anh, bác sĩ có dặn, nếu như có thời gian, nên mát xa thích hợp, bằng không hoạt động quá ít, chân thực dễ dàng bị xưng phồng lên.
Trạch Viễn khẽ tựa vào tay vịn sô pha, lẳng lặng nhìn khuôn mặt hơi cúi xuống của cô, hơi chút che khuất dung nhan, mơ hồ nhìn đến đôi mắt của cô đang chuyên chú theo dõi chân anh, một đôi tay nhỏ bé còn đang thật sự mát xa chân anh, mềm nhẹ tiếp xúc xuyên thấu qua vải dệt mỏng manh, rơi vào da thịt anh, có thể cảm giác ngón tay mảnh khảnh của cô đang có quy luật vuốt ve ma sát, kích thích cơ thể co rút lại, trong lòng nhảy lên theo bàn tay mềm mại của cô mà người có chút tê dại.
Bàn tay nhỏ bé của cô chậm rãi từ bụng chân anh lại tiến về phía trước vòng quanh, thoải mái xoa nắn, tay chậm rãi hướng về phía trước di chuyển lên đùi anh, thân thể anh bất giác có chút căng thẳng, đùi là nới có xúc giác mẫn cảm, va chạm vào lòng bàn tay mềm mại, không khỏi có chút khẩn trương.
“Thả lỏng, mát xa không thể căng thẳng.” Tiêu Tiếu có thể cảm giác được cơ thể anh có chút căng cứng, một bên mềm nhẹ mát xa, một bên nhẹ nhàng đánh thịt trên cơ đùi của anh.
Trạch Viễn vô ý thức gật gật đầu, cũng có ý thả lỏng chút, nhưng là, bị đôi tay nhỏ bé kia của cô mang đến cảm giác khác lạ, lại không ngừng quấy rầy tư duy anh, cô đã muốn càng ấn càng cao.
Bàn tay nhỏ bé của cô chậm rãi ấn đến hết đùi anh, xúc giác mẫn cảm kia, làm cho anh lại không khỏi khẩn trương thêm, trong lòng bàn tay cũng hơi hơi chảy mồ hôi, rất muốn cô mau dừng lại, nhưng trong lòng không cách nào nói ra thành lời.
Ngay tại lúc anh đang lo lắng, Tiêu Tiếu rốt cục dừng tay lại, nhẹ nhàng mà đấm đùi anh,“Hiện tại có thể thư thái hơn chưa?”
Trạch Viễn vội vàng gật gật đầu,“Tốt lắm, cám ơn.” Lòng mới thở phào nhẹ nhõm, trong đầu vì khẩn trương vừa rồi của chính mình, đột nhiên một trận thẹn thùng, Tiêu Tiếu là đang chăm sóc chính mình, chính mình lại còn miên man suy nghĩ cái gì? Thật đáng trách, sao bản thân anh lại càng ngày càng không ra làm sao thế này, nếu làm cho Tiêu Tiếu biết được, nhất định sẽ giễu cợt anh.
Tiêu Tiếu nhìn thấy anh đột nhiên trở lên khách khí, kỳ quái nói,“Sao anh lại phải khách khí như vậy chứ?”
Trạch Viễn chỉ có thể lấy mỉm cười che giấu xấu hổ trong lòng, cũng không biết nên giải thích thế nào ý niệm kỳ quái trong đầu mình
Tiêu Tiếu dặn Trạch Viễn những thứ anh cần chú ý, mới đi ra cửa.
Cô đi đến ban phòng cháy chữa cháy nhận lại đồ dùng của chính mình, ký xong bản báo cáo, để lại số điện thoại của mình, nguyện ý gánh vác hết thảy tổn thất sự cố, làm xong thủ tục liên quan, mới rời khỏi đội phòng cháy.
Sau đó, đi công ty một chuyến, mọi người nhìn thấy cô, đều quan tâm ân cần hỏi han, cô vẫn mỉm cười mà chống đỡ, nói trong nhà mình có việc, hết thảy đều tốt, cám ơn mọi người quan tâm.
Cô cùng Lưu Tuấn Huy nói một chút tình huống, Tuấn Huy nghe thấy Trạch Viễn bây giờ còn chưa khỏe, nhanh chóng bảo Tiêu Tiếu phải chăm sóc anh thật tốt, nếu cần hỗ trợ cái gì, nhớ rõ gọi điện thoại cho anh ta. Nói đến hạng mục Liên Viễn, hạng mục này của anh ta nhanh chóng sẽ hoàn thành, chỉ chờ Trạch Viễn thiết kế mấy chi tiết liên kết lại nữa thôi. Tiêu Tiếu bảo Tuấn Huy đem toàn bộ những phần đã hoàn thành của các bộ phận nén vào đĩa hoặc là gửi mail đến cho Trạch Viễn, nói anh sẽ làm việc ở nhà một thời gian. Tuấn Huy chạy nhanh bảo bộ phận kỹ thuật đem ổ cứng di động lấy lại đây, đưa cho Tiêu Tiếu đem tư liệu Trạch Viễn cần mang trở về.
Sau đó, Tiêu Tiếu đưa cho Tuấn Huy số điện thoại mới của cô và Trạch Viễn, nói nếu Liên Viễn bên kia còn có yêu cầu gì, cô sẽ ra mặt đi giải thích, tin tưởng hiện tại hẳn là không khó khăn có thể thu phục lắm. Cuối cùng, còn cố ý dặn Tuấn Huy, chuyện xảy ra trong nhà cô, còn có Trạch Viễn bị thương tốt nhất vẫn là không được nói cho nhiều người nữa. Sợ mọi người đều đi phiền Trạch Viễn, hiện tại mấu chốt vẫn là đem hạng mục hoàn thành. Tuấn Huy nghe xong, liên tục gật đầu, anh nhất định sẽ giữ kín bí mật.
Tiêu Tiếu từ công ty đi ra, lại đi công ty trang hoàng, bảo bọn họ hôm nay đi đến nhà cô bắt đầu dọn dẹp sửa chữa.
Cô lại gọi điện thoại cho Điền Mật, nói đã đem tiền chuyển khoản cho cô ấy, lại cùng cô ấy tán gẫu một hồi sự tình. Điền Mật vừa nghe cô trực tiếp đến ở trong nhà Bùi Trạch Viễn, tuy rằng miệng thầm oán cô không đến nhà chính mình ở, nhưng là, cũng hiểu được hiện tại trong lòng cô nhất định đang rất vướng bận chuyện Bùi Trạch Viễn bị thương, cũng không có nói cái gì nữa.
Cô làm thỏa đáng hết thảy sự tình, mới vội vàng chạy về nhà, trong lòng rất lo lắng cho Trạch Viễn. Thật sự là, người một khi có vướng bận, dù có cách xa ngắn ngủi cũng sẽ cảm thấy như cách ba thu.