Thâm Thâm Lam

Chương 64: Hôn lễ



Tác giả nhắn lại:Hạnh phúc với mọi người đều là giống nhau. Cảm ơn các bạn độc giả đã kiên trì ủng hộ……

Một năm sau.

Hôm nay là một ngày đặc biệt, hôm nay Đinh Tiêu Tiếu có một thân phận đặc biệt.

Tiêu Tiếu lẳng lặng nhìn chính mình trong gương, thợ trang điểm đang sửa sang lại tóc cho cô, trong gương một cô gái mỹ lệ đang mỉm cười ngọt ngào, cả người toàn một màu trắng, tựa như một giấc mộng tung bay.

Hôm nay, rốt cục cô cũng được gả cho người mà cô yêu thương, nhớ tới những mưa gió từng đi qua, đau đớn cùng nước mắt đều bị hạnh phúc giờ phút này bao phủ. Cô vẫn tin tưởng, anh là chờ đợi duy nhất kiếp này, cho dù lúc ban đầu anh kháng cự, hay vẫn là người nhà phản đối, đều không thể làm cho cô lui bước, tất cả mọi kiên trì đều để có được giờ phút này.

Thợ trang điểm khẽ đè lại vai Tiêu Tiếu, nhắc nhở cô đã sửa sang lại tốt lắm.“Tốt rồi, cô nghỉ ngơi một hồi, tôi đi ra ngoài trước. Thời gian cũng sắp đến rồi, sẽ có người nên báo trước cho cô.”

“Được rồi, cám ơn cô.” Tiêu Tiếu mỉm cười gật đầu, cô thợ trang điểm trẻ tuổi này có một đôi tay rất linh hoạt. Thợ trang điểm đi ra ngoài, khẽ đóng cửa lại.

Tiêu Tiếu đứng lên, khẽ vuốt áo cưới trên người, mặc áo cưới trắng tinh là giấc mộng của tất cả những cô gái, hơn nữa cô vẫn là gả cho Trạch Viễn mà cô yêu, hạnh phúc mãnh liệt này, vẫn đánh sâu vào cô. Tuy rằng, bọn họ đã muốn ở chung gần một năm, nhưng là, khi một ngày hạnh phúc này đã đến, vui sướng kia vẫn làm cho cô giống nữ sinh nhỏ với mối tình đầu của mình, tim đập rộn ràng, sẽ trở thành vợ của Trạch Viễn, chỉ cần nghĩ đến điều này, lòng tựa như mọi thứ đều tràn trề, hốc mắt cũng dần dần có chút ướt át.

Mười ngón tay Tiêu Tiếu khẽ nắm chặt lại, cố gắng mỉm cười với chính mình trong gương, đừng khóc, hôm nay hẳn là phải vui mừng, hẳn là mỉm cười! Nhưng là, vì cái gì vẫn là cảm giác hạnh phúc như thủy triều đánh sâu vào trái tim yếu đuối của cô. Cô lập tức sẽ trở thành Bùi phu nhân, ý nghĩ này làm cho lòng cô không thể bình tĩnh được.

Tiêu Tiếu ở trong phòng lo lắng thong thả bước đi, đột nhiên rất muốn gặp anh, tuy rằng nhất định Trạch Viễn đang ở dưới lầu cùng với những người thân chuẩn bị, trong chốc lát nữa anh sẽ đi lên đón cô, bởi vì lập tức sẽ tới thời gian tiếp khách, tân khách cũng đã lục đục kéo tới rồi.

Nhưng mà, cô không muốn đợi lát nữa, một khắc cũng chờ không được, cô muốn gặp anh!

Tiêu Tiếu mở cửa ra, lén nhìn ngoài cửa thấy không có người, chạy nhanh theo lối thoát hiểm an toàn thông đi xuống, phải lén lút đi xuống, bằng không, ba mẹ nhất định sẽ nói cô không hiểu chuyện.

Trong hành lang nhỏ hẹp, chỉ thấy một cô gái mặc váy cưới màu trắng đang xuyên dọc hành lang. Tiêu Tiếu thật cẩn thận ôm tà váy cưới, không cho nó cọ đến tường cùng sàn cầu thang, tâm tình khẩn trương cùng chờ mong làm cho lòng cô càng hưng phấn.

Từ lầu năm đi xuống đến lầu hai, cư nhiên phát hiện lầu hai không có cầu thang đi xuống, chỉ có thể xuyên qua đại sảnh đi ra đến một cái cầu thang khác, hoặc là đi thang máy mới có thể đi xuống.

Tiêu Tiếu ảo não đẩy cửa hành lang an toàn ra, tính xuyên qua đi ra đến đầu bên kia, lại nhìn xem có thể lặng lẽ đi xuống hay không.

Đi qua một tấm thảm lót nền thật dày, giày cao gót dẫm lên mặt trên cũng không phát ra một tia tiếng vang, Tiêu Tiếu cảm thấy may mắn chính mình cư nhiên có thể vụng trộm đi xuống dưới, hai bên đều là dãy những căn phòng hành lang thực im lặng. Cô đang chuẩn bị nói một câu thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên nghe được thanh âm rất nhỏ, cô vội vàng lùi về, dán tại trên tường, ngừng thở.

Mà khi Tiêu Tiếu nghe rõ được thứ thanh âm kia, lại vô cùng chấn động. Bởi vì cô vô tình gặp được một đôi yêu nhau đang thủ thỉ lời tình ý mật.

“Vũ, đừng náo loạn, Ni Ni còn ở phía dưới kia!” Một giọng nữ thật ôn nhu.

“Đừng lo, có Văn Tử theo nó, không cần lo lắng!” Thanh âm của người đàn ông trầm thấp mà có từ tính.

“Vũ…… Ưmh…… con…… không thấy em…… sẽ khóc ……” Một trận tiếng thở dốc dồn dập làm cho không gian yên tĩnh đột nhiên trở nên vô cùng ái muội nơi cô đứng cách cửa lớn còn một đoạn nữa. Cho nên đôi yêu nhau này nhất định cho rằng không có người đi qua, mà Tiêu Tiếu lại cố tình từ cầu thang biên kia chạy qua đây.

Tiêu Tiếu xấu hổ núp ở sau tường, không biết nên làm thế nào, chỉ hy vọng bọn họ có thể rời đi sớm một chút, bằng không cô không thể đi qua được.

“Mỗi ngày nó đều quấy em, hôm nay thật vất vả mới có thể dứt khỏi nó, em phải bồi thường cho anh thật tốt.” Người đàn ông cố ý thầm oán nói lên, vừa nghe, cũng đủ biết cô gái kia thiếu thời gian bên cạnh anh ta.

“Um….. Vũ……” Người nữ kia nhất định bị người đàn ông hôn đến thất điên bát đảo rồi. Thanh âm nhẹ nhàng, đứt quãng muốn ngăn cản nhiệt tình của người đàn ông.

“An An, chúng ta lại sinh cho Ni Ni một đứa em gái đi?” Thì ra bọn họ là một đôi vợ chồng, người chồng đang ghen tỵ ngay với con trai của họ.

“Là chính anh nói không sinh nữa!” Người vợ cười khẽ đáp lại trách anh ta, rốt cục có thể lấy lại được hô hấp, do vậy thanh âm của cô ta đã có thể vững vàng hơn.

“Anh hối hận, có em gái, tên tiểu tử kia mỗi ngày sẽ không quấn quít lấy em.” Trong thanh âm của người chồng tràn ngập khiêu khích,“Hơn nữa, khi em sinh, ngực cũng trở nên đầy đặn hơn.”

“Chán ghét……” thanh âm của người vợ lại dần dần trở nên rất nhỏ, vọng lại chỉ là tiếng hít thở dồn dập.

Người đàn ông này nhất định rất yêu vợ của anh ta, cư nhiên ngay cả con mình cũng ăn dấm chua!

Đang lúc Tiêu Tiếu xấu hổ do dự, có nên lùi về cầu thang bên kia hay không, sau đó đi qua đại sảnh lầu ba, thì một trận tiếng chuông di động thanh thúy vang lên.

“Gặp quỷ!” Người đàn ông tức giận khẽ rủa một câu, chỉ chốc lát,“Làm gì? Có chuyện gì nói mau,” Một cỗ bất mãn lửa giận ứa ra,“Cái gì? Không thấy Ni Ni? Thực là ăn hại, bảo trông đứa nhỏ cũng làm không tốt.”

“Ni Ni làm sao vậy?” Người vợ vừa nghe không thấy con, ở một bên lo lắng hỏi, thanh âm cũng cao lên.

“Văn Tử nói nó đi đâu không thấy, kêu chúng ta mau đi xuống.” Sau một trận dồn dập tiếng bước chân, hành lang lại trở lên im lặng.

Tiêu Tiếu khẽ ôm ngực, lặng lẽ ló ra, rốt cục nhìn đến hành lang trống trơn không người, cô mới thả lỏng mà chạy nhanh xuyên qua hành lang, mở lối thoát an toàn bên kia ra, tính theo cầu thang đi xuống.

Nhớ tới một đôi vừa rồi kia, vẫn là nhịn không được khẽ cười ra tiếng, thật sự là một đôi vợ chồng đáng yêu, bỏ lại con một mình chính mình trốn đi ngọt ngào ôn tồn, nhưng là, vừa nghe đứa nhỏ không thấy, lại sốt ruột dậm chân đập tay.

Tiêu Tiếu ôm áo cưới chậm rãi đi xuống từng bậc thang, còn phải đề phòng đột nhiên có người nào hiện ra.

Ngay tại khi cô sắp xuống đến lầu một, ở góc cư nhiên nhìn đến một cậu nhóc đang ngồi ở bậc cầu thang, cầm một mô hình máy bay, đang nhìn quanh quẩn dưới lầu. Tiêu Tiếu tò mò đi qua, sao cậu bé này lại một mình ở đây? Trẻ con? Trong đầu lại vang lên đoạn đối thoại vừa rồi, đây có phải là con trai của bọn họ không?

Cô đến gần bên người cậu bé, nhẹ nhàng mà mỉm cười với cậu, cậu bé vừa thấy từ trên lầu đột nhiên có một người xuống dưới, ngây người một chút, sau đó chậm rãi nở nụ cười,“Chị xinh đẹp.”

Tiêu Tiếu không biết nên khóc hay cười, đứa nhỏ này mới giỏi a, cư nhiên lại kêu xinh đẹp, không khỏi tò mò cúi người xuống, khẽ hỏi,“Bạn nhỏ, sao lại có một mình em ở đây?”

“Em đang trốn người nha, chú Văn rất ngốc, tìm không được em đâu.” Thanh âm non nớt vẫn là có chút nói không rõ chữ, một đôi mắt to thầm thì nhìn chằm chằm cô.

“Em tên là gì?” Cô đoán đây hẳn là đứa nhỏ mà bọn họ muốn tìm.

“Ni Ni” Quả nhiên, đây chính là cậu bé tên Ni Ni kia, xem ra, bọn họ không cần phải tìm nữa.

“Baba và mẹ đâu?”

“Chú Văn nói bọn họ cũng trốn đi rồi.”

A, cậu nhóc này thực sự rất biết suy nghĩ nha.“Em mấy tuổi rồi?”

“Ba tuổi, chị xinh đẹp, so với mẹ em chị xinh đẹp hơn!”

Tiêu Tiếu nhịn không được cười rộ lên, trẻ con còn nhỏ như vậy đã biết phân biệt đẹp xấu sao? “Ai dạy em gọi là chị xinh đẹp.”

“Chú Văn, chú ấy nói nhìn thấy chị xinh đẹp thì phải gọi là chị xinh đẹp nha.” Hé ra khuôn mặt đáng yêu, cái miệng nhỏ nhắn đô đô lên.

“Ni Ni có muốn đi tìm ba mẹ không?”

Ni Ni đang còn mếu máo do dự, đại sảnh liền truyền đến rất nhiều tiếng hô, “Ni Ni …… Ni Ni……”, Ni Ni chạy nhanh xoay người nhìn về phía dưới cầu thang, đột nhiên khanh khách nở nụ cười, đôi mắt nhỏ đều sáng bừng lên, như là đắc ý mọi người tìm khắp nơi cũng không tìm đến chỗ mà nó trốn?

“Ni Ni, hiện tại em đi ra ngoài đi, bọn họ nhất định bị dọa đến nhảy dựng lên rồi, ha ha, muốn cùng chị đi ra ngoài hay không?” Xem tình huống, vẫn là nhanh dẫn Ni Ni đi ra ngoài đi, bằng không, ba mẹ cậu nhóc khẳng định sốt ruột.

“Vâng, chú Văn lại thua rồi!” Ni Ni đắc ý gật đầu, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn vì hưng phấn mà hồng thấu cả lên.

Tiêu Tiếu nắm tay Ni Ni cẩn thận đi xuống lầu, đi vào đại sảnh.

Đang chuẩn bị đi tìm ba mẹ Ni Ni, đã đụng phải Trạch Viễn của cô trước.

“Tiêu Tiếu?” Trạch Viễn kinh ngạc chạy lại đây, sao cô lại một mình chạy xuống đây, hơn nữa bên cạnh còn có thêm một cậu nhóc.

“Viễn,” Tiêu Tiếu vui vẻ ôm Trạch Viễn, rốt cục cũng nhìn thấy anh.

“Thế nào sớm như vậy em đã đi xuống đây?” Trạch Viễn khẽ vuốt mặt của cô, cô luôn không nghe lời như vậy, thực là không có cách nào với cô.

“Ở trên đó rất nhàm chán, người ta muốn cùng anh!” Tiêu Tiếu làm nũng lắc tay anh,“Đừng có nói cho mẹ anh nha!”

Hai người khẽ tựa vào cùng nhau, áo cưới của Tiêu Tiếu có cảm giác bị người ta khẽ kéo, Tiêu Tiếu nhìn lại, a, cư nhiên quên mất, còn có Ni Ni, vẻ mặt nó nhăn lại nhìn cô, tay nhỏ bé chính là cầm lấy tà váy của cô kéo kéo rồi lại thả ra.

“A, Viễn, đây là Ni Ni!” Tiêu Tiếu nắm bàn tay nhỏ bé của Ni Ni qua, sờ sờ đầu của nó,“Ni Ni, kêu chú đi.”

“Không đẹp trai bằng baba em!” Ni Ni đô cái miệng nhỏ nhắn, hừ, cố ý xoay mặt không nhìn Trạch Viễn, Trạch Viễn mỉm cười nhìn nó, “Ba ba cháu đâu?”

“Ni Ni……” Đột nhiên từ xa xa, chạy tới vài người, Ni Ni ngoái đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn liền cười nở hoa, lon ton chạy tới. Thanh âm của trẻ con rất phấn nộn đáng yêu,“Mẹ……” Ba mẹ Ni Ni đã tìm đến đây.

Trạch Viễn ôm Tiêu Tiếu nhìn về phía người tới, một đôi vợ chồng tuổi còn trẻ, còn có một người đàn ông tuổi trẻ đi ở phía sau.

Cha mẹ Ni Ni ôm Ni Ni đi tới, Ni Ni chỉ vào Tiếu Tiếu, vui vẻ kêu to,“Chị xinh đẹp tìm được con trước, chú Văn lại thua rồi!” Người đàn ông trẻ tuổi đứng ở phía sau vẻ mặt buồn bực vỗ vỗ đầu của nó.

Mẹ Ni Ni đè lại cánh tay nhỏ bé của cậu nhóc, “Ni Ni!” Sau đó quay sang nhìn về phía Tiêu Tiếu, ôn nhu nói,“Cám ơn em nha, đứa nhỏ này thực nghịch ngợm.”

Ba Ni Ni hướng Trạch Viễn vươn tay, lịch sự chào hỏi, “Xin chào, tôi là Lục Vũ Minh, đây là An An vợ của tôi.”

Quả nhiên là một vị soái ca khí thế bức người, xem ra tuổi rất trẻ, sẽ không vượt qua 26 tuổi, trên khuôn mặt trắng trẻo có một chút rám nắng, có vẻ thâm trầm chút, đôi mắt thật sự là đẹp có chút mị hoặc. Mà Lục phu nhân diện mạo thật sự chỉ có thể coi như thanh tú, thực bình thường, hơn nữa xem ra tuổi có chút hơi nhiều. Cô ta hẳn là một người ôn hòa, một đôi mắt luôn khẽ mỉm cười, gặp vài lần, sẽ cảm thấy sự ấm áp của cô ta làm cho người ta thực toải mái.

Trạch Viễn mỉm cười bắt tay, “Xin chào, tôi là Bùi Trạch Viễn, đây là vợ của tôi Đinh Tiêu Tiếu.” Đôi vợ chồng này tuy rằng bên ngoài cũng không thực xứng đôi, nhưng là một nhà ba người đứng chung một chỗ cảm giác lại hài hòa làm cho người ta hâm mộ.

“Ni Ni thực đáng yêu, nhà chị thực hạnh phúc!” Tiêu Tiếu nhìn An An ôm Ni Ni, trong đầu lại hiện ra một màn ái muội vừa rồi ở cầu thang, cô ta tuy rằng diện mạo không xuất chúng, nhưng là, chồng của cô ta vẫn luôn quấn quýt bên cô, bọn họ thật sự là một đôi hạnh phúc!

“Xem ra, hôm nay là ngày vui của hai người, cũng chúc hai người tân hôn vui vẻ, trăm năm hảo hợp.” Nhìn thấy Tiêu Tiếu mặc áo cưới, An An ôn nhu cười chúc phúc.

“Đương nhiên còn có sớm sinh quý tử a!” Lục Vũ Minh khẽ ôm lấy An An, xoa xoa mặt con, tiểu tử này thật đúng là sẽ đi tìm mỹ nữ.

“Rất cảm ơn, nếu không chê, cũng có thể cùng nhau tới tham gia hôn lễ của chúng tôi.” Trạch Viễn mỉm cười vui vẻ nhận.

“Được, hôm nay bạn của chúng tôi cũng mở tiệc rượu ở bên cạnh. Xem ra thật đúng là có duyên đó!” Lục Vũ Minh không chút khách khí.

Ni Ni bất mãn người lớn anh một câu tôi một câu, đều bỏ qua nó, chạy nhanh nháo mẹ, muốn đi ra ngoài chơi!

“Chúng tôi đi đây trước, một hồi sẽ lại đây chúc rượu.” Lục Vũ Minh ôm vợ, ôm Ni Ni hướng bọn họ gật gật đầu, đi đến lễ đường khác.

Tiêu Tiếu tựa vào trong lòng Trạch Viễn, nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, trong lòng thực hâm mộ! “Trạch Viễn, bọn họ thực hạnh phúc a!”

Trạch Viễn khẽ ôm cô, đáp lại suy nghĩ của cô, “Thế nào, rất thích Ni Ni? Chúng ta đây cũng nhanh sinh một đứa?” Trong lòng thực vui vẻ, kỳ thật anh cũng rất thích đứa nhỏ, nhưng là lo Tiêu Tiếu còn muốn chơi, không muốn sinh đứa nhỏ, cho nên cũng chưa có bàn về chuyện này.

“Có đứa nhỏ cũng không phải là ý tồi nha. Anh xem bề ngoài bọn họ chênh lệch nhiều như vậy, cư nhiên cũng ân ái đến thế, lúc trước khẳng định cũng đã gặp rất nhiều trở ngại, em cảm thấy bọn họ nhất định cũng giống chúng ta rất yêu đối phương!” Tiêu Tiếu thực lòng phát ra cảm thán, vừa rồi nghe lén bọn họ ái muội như thế, nghĩ đến bọn họ nhất định là một đôi tuấn nam mỹ nữ, không thể tưởng được thì ra lại như vậy, nhưng tình cảm chân thành của bọn họ lúc đó lại làm cô vô cùng cảm động.

Tình yêu thật sự có thể vượt qua diện mạo, tính cách sai biệt, chỉ cần hai người là thật tâm yêu nhau, dù có nhiều trở ngại đến mấy đều có thể phá tan.

“Chúng ta cũng thực hạnh phúc!” Trạch Viễn sủng nịnh hôn hôn mặt của cô, cảm động trong mắt cô, anh đều biết, khúc mắc cùng cực khổ bọn họ đều đã trải qua. Để cho hạnh phúc hôm nay chứng nhân cho mãi sau này.

Ở trong không gian toàn hoa hải dương, tay Đinh Tiêu Tiếu cầm hoa tơi, nâng làn váy cưới thật dài, chậm rãi hướng phía anh người mà cô yêu say đắm, trong mắt rốt cuộc không thể nhìn tới những người khác nữa, ánh mắt nóng bỏng của anh gắt gao khóa ở trên người cô, hôm nay rốt cuộc cô cũng gả cho anh!

Cuối cùng khi cô đã đứng ở trước mặt anh, Tiêu Tiếu đã muốn không thể nói lên lời, chỉ có thể dùng mỉm cười thay thế tất cả vui sướng, thâm tình nhìn anh.

Trạch Viễn dắt tay Tiếu Tiếu, trân trọng đem nhẫn kim cương đại diện cho tình yêu vĩnh cửu nhẹ nhàng đeo vào ngón tay cô, nước mắt hạnh phúc rốt cục ức chế không được lặng lẽ trào ra khỏi hốc mắt của cô. Khi mà MC mới đang định tuyên bố chú rể có thể hôn môi cô dâu Trạch Viễn đã hành sự trước, nhẹ nhàng khẽ kéo, đem Tiêu Tiếu ôm vào trong lòng, thâm tình hôn lên cánh môi của cô, nhẹ nhàng lau khô toàn bộ lệ nóng của cô.

Từ nay về sau, thầm nghĩ đem lại tất cả hạnh phúc cho cô, không bao giờ khiến cô phải rơi một gọt lệ nữa! Anh cam đoan dùng cả cuộc đời để yêu cô.

Tiêu Tiếu cảm động ôm anh, cuối cùng cô cũng đợi được tình yêu trọn vẹn của Trạch Viễn!

Lấy hôn nhân giam tình yêu, nếu chỉ có một lần yêu em, anh nhất định dùng cả trái tim của anh để yêu em một đời.

____________HAPPY~ ENDING____________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.