Thâm Thâm

Chương 13



Hàm Tình quỳ sát trên mặt đất băng lãnh, rên rỉ không ngừng, cậu không nhớ nổi đây là lần phát tác thứ mấy của ‘nhật nhật hợp hoan’. Nhiều ngày trải qua sự ngược đãi tàn khốc, cùng một ít đồ ăn duy trì sinh mệnh, tính mạng hầu như bị nuốt sạch*. Hiện tại cho dù dược lực kích thích, hậu đình đau ngứa, Hàm Tình cũng không còn khí lực để di chuyển thân thể, lấy lòng Hoa Tự Cẩm.

Thế nhưng Hoa Tự Cẩm vẫn không chịu buông tha Hàm Tình. Hắn dùng mộc côn (gậy gỗ) cùng dây thừng đem Hàm Tình cột cố định thành lọai tư thế khuất nhục, hai chân mở rộng, cái mông giơ cao, như vậy hắn có thể tùy thời thỏai mái mà đem phân thân của mình đâm vào tiểu huyệt của Hàm Tình. Bất quá vài giờ sau, Hoa Tự Cẩm sẽ lấy một mộc bổng thô ráp cắm vào hạ thể của Hàm Tình, vui vẻ xoay mộc bổng vài cái, cảm thụ thân thể run rẩy co giật vì thống khổ của Hàm Tình, thưởng thức tiếng rên rỉ dâm mỹ suy yếu hỗn lọan đó.

Hoa Tự Cẩm tính tính ngày, qua hôm nay là tròn một tháng rồi, trong lòng hắn đột nhiên khó chịu. Trước kia đã cùng người bịt mặt đó giao ước, qua đêm nay, Hoa Tự Cẩm nhất định phải mang bạc rời đi, để Hàm Tình một mình ở chỗ này. Thế nhưng Hoa Tự Cẩm có chút luyến tiếc, không phải là thông cảm thương xót Hàm Tình, mà là không nỡ vứt bỏ một báu vật như vậy. Tuy rằng người nọ cho bạc cũng đủ để tòan bộ tiểu quan của Doanh Tụ Các chuộc thân. Hoa Tự Cẩm nghĩ sẽ chờ người nọ đến, rồi hảo hảo nói chuyện.

Giờ tý vừa đến, một thân ảnh cao gầy đến gần cửa động, lặng yên không nói. Người nọ thấy Hoa Tự Cẩm đứng trước cửa  động với dáng vẻ chờ đợi, thoáng có chút bất mãn, lạnh lùng nói: ” Ngươi còn không mau đi? Ngại tiền ít phải không?”

Hoa Tự Cẩm nở nụ cười: ” Đương nhiên không phải. Hoa mỗ chỉ muốn hỏi một chút, ngài muốn Hàm Tình làm cái gì? Sẽ không lưu mạng hắn?”

” Chuyện này cùng ngươi không quan hệ, người ta đã mua rồi.”

” Nói tuy là vậy, nhưng Hoa mỗ cùng Hàm Tình không phải hòan tòan không có quan hệ. Trên thực tế Hàm Tình là sủng nhân của nghĩa phụ ta, hắn hại chết nghĩa phụ ta, ta mặc dù hận hắn nhưng cũng cần biết nơi hắn ở, là sống hay chết tương lai cũng có thể an ủi vong linh của nghĩa phụ.”

” Ngươi vẫn hiếu thuận như vậy…. Hahahaha…” Người nọ cười cười, thanh âm bỗng từ khàn khàn trở nên êm dịu ” Thật không uổng công phụ(cha) nhiều năm giáo huấn.”

Hoa Tự Cẩm ban đầu nghĩ âm thanh người nọ rất quen, lại nhìn người nọ đã cởi xuống chiếc khăn che mặt màu đen, vậy mà, lại là nghĩa phụ Hoa Phùng Thì của hắn. Hoa Tự Cẩm hoảng hốt: ” Nghĩa phụ, ngài còn sống?”

” Không sai. Ba năm trước ta là giả chết.”

” Cái… Đây…” Hoa Tự Cẩm vô thức muốn dùng thân thể ngăn cản Hoa Phùng Thì nhìn vào trong động, hắn không dám để Hoa Phùng Thì nhìn thấy hình dạng hiện tại của Hàm Tình. Lúc trước Hoa Phùng Thì sủng ái Hàm Tình, tuy rằng ai nấy đều thấy Hoa Phùng Thì đối Hàm Tình là có yêu cùng dục vọng, nhưng Hoa Tự Cẩm biết rõ Hoa Phùng Thì vẫn chưa thực sự chạm qua thân thể của Hàm Tình. Trên trán của Hoa Tự Cẩm chảy nhiều lãnh hãn (mồ hôi lạnh), hắn không biết trong lòng nghĩa phụ đang nghĩ gì. Nếu như nghĩa phụ thực sự thích Hàm Tình, vì sao phải giả chết, vì sao lại mở to mắt nhìn Hàm Tình chịu hành hạ mà không ngăn lại, thậm chí trước đó còn đả thương Hàm tình?

” Cẩm nhi, ngươi không cần sợ. Ngươi rất hận Hàm Tình, đúng không? Hận ta bốn năm đó đem hắn sủng lên trời?” Hoa Phùng Thì nhếch môi, dung nhan tuấn mỹ xứng với nụ cười lại hiện ra một tia tàn khốc ” Muốn biết nguyên nhân sao, ngươi đánh thức Hàm Tình, đưa đến trước mặt ta, ta nói cho các ngươi nghe.”

” Thế nhưng…. hắn….” Hoa Tự Cẩm có hơi do dự.

” Tóm tóc kéo ra đây là được.” Hoa Phùng Thì không nhịn được nói ” Những gì ngươi làm với Hàm Tình, vi phụ đều rất rõ ràng, trò chơi của ngươi cũng thực nhiều, tâm cũng hung ác, đem tiểu tiện nhân kia dằn vặt đến sống không bằng chết, mỗi lần thế còn đem hắn cứu sống. Vi phụ rất hài lòng, rất mát dạ. Tương lai nhất định sẽ hảo hảo thưởng cho ngươi.”

Ngữ khí của Hoa Phùng Thì, đối Hàm Tình là hận hay ái đều rõ ràng. Hoa Tự Cẩm thở phào, không hề do dự, xoay người vào sơn động mang Hàm Tình kéo ra.

Hàm Tình đang bị dược lực hành hạ, mộc bổng đang trong hậu đình căn bản vô pháp giảm bớt nỗi ham muốn kích thích đến phát điên trong cơ thể. Cậu suy yếu rên rỉ, cầu xin Hoa Tự Cẩm: ” …. Thỉnh ngài đến thao ta đi, thỉnh nhanh một chút….”

Hoa Tự Cẩm nắm tóc Hàm Tình, đem thân thể Hàm Tình kéo lên, ra lệnh: ” Mở mắt ra…” Hắn muốn để Hàm Tình thấy rõ vẻ mũ áo gọn gàng đạo mạo trang nghiêm của Hoa Phùng Thì.

Thân thể xích lõa, vết thương thối rữa, Hàm Tình đang cố gắng muốn mượn mặt đất để khiến cho mộc bổng đâm sâu hơn vào hậu đình, bị ép mở mắt, mơ hồ nhìn thấy gương mặt quen thuộc, Hàm Tình dần dần sốt ruột, khó tin kêu lên: ” Hoa thúc thúc?” Bỗng Hàm Tình ý thức được hình dạng dâm đãng thấp hèn hiện tại của mình, trong lòng vừa đau vừa thẹn, nước mắt tràn ra khóe mi ” Hoa thúc thúc, lẽ nào ta cũng đã chết?”

Hoa Phùng Thì nở nụ cười, đắc ý cười: ” Hàm Tình, ngươi còn sống, ta cũng còn sống.” Song song dùng nhãn thần bảo Hoa Tự Cẩm buông tay.

Hoa Tự Cẩm hung hăng đã Hàm Tình ngã xuống mặt đất, dùng da giày đạp vào mông của Hàm Tình, khiến mộc bổng đâm vào càng sâu.

Hàm Tình thống khổ giãy dụa, tác động đến những vết thương trên người, máu lại chảy ra, vô cùng thê thảm. Cậu mơ hồ phát sinh tiếng rên rỉ: ” Hoa thúc thúc…. cứu ta…”

” Cứu ngươi? Hahahaha….” Hoa Phùng Thì nhịn không được nữa rồi, Hàm Tình đến bây giờ vẫn còn ngu muội như vậy, còn mơ tưởng “Hoa thúc thúc” đến cứu cậu? Thực sự là quá ngây thơ! Hoa Phùng Thì nghĩ cũng nên nói ra sự thật, coi như là bố thí điểm thương hại cho Hàm Tình, thế là hắn nói: ” Hàm Tình, ngươi tỉ mỉ nghe cho rõ đây. Ta là lừa gạt ngươi. Mẫu thân của ngươi là bị ta độc chết, đem ngươi đến Thủy Vân Gian làm bộ đối tốt với ngươi, là vì muốn để người khác đố kỵ ngươi, hận thù ngươi, phụ thân ngươi không phải Hàn Hòai Dự, giết sư trộm bảo khố là ta bịa ra, căn bản không có võ công bí tịch gì. Ta làm bộ cứu ngươi, trúng độc giả chết, căn dặn ngươi nhất định phải sống sót giúp ta hoàn thành tâm nguyện, kỳ thực ta biết ta ‘chết’ rồi, sẽ không ai bảo hộ ngươi, Cẩm nhi nhất định sẽ hận ngươi, sẽ tìm mọi cách hành hạ ngươi. Ngươi đáp ứng giúp ta hòan thành tâm nguyện đương nhiên không thể chết được, cho dù bị hành hạ bao nhiêu cũng cố sống qua ngày. Hưởng thụ hết bốn năm hạnh phúc rồi tiến vào địa ngục, có phải cảm giác rất khác nhau? Có đúng hay không nghĩ cho dù chịu không được cũng phải cố gắng chịu đựng? Được rồi, ngươi muốn biết ai là thân sinh phụ thân của ngươi phải không? Các ngươi đều đã gặp qua rồi, là Quỷ Diện Tu La kia, hắn còn một tên khác, gọi là Kỷ Xán Dương. Về chuyện Vong Ưu Thảo, ta không có lừa ngươi, Kỷ Xán Dương không có Vong Ưu Thảo, sẽ nhớ đến quá khứ thảm thống của hắn, không chết cũng sẽ phát điên… Hahaha… ngươi nói có thú vị không?”

Hàm Tình trong khoảng thời gian ngắn khiếp sợ đến nỗi vô pháp lý giải những gì Hoa Phùng Thì nói, đừng nói đến việc đối mặt. Cậu nhắm mắt lại, lẩm bẩm: ” Đây nhất định là ác mộng, Hoa thúc thúc đã chết, ta cũng sắp chết, ta chết có thể gặp lại Hoa thúc thúc, Hoa thúc thúc sẽ yêu thương ta, sẽ bảo hộ ta…”

Hoa Tự Cẩm qua một lúc, mới hòan toàn phản ứng, không khỏi sợ hãi, hắn chưa từng nghĩ suy nghĩ của nghĩa phụ lại sâu đến như vậy, báo thù tàn nhẫn như vậy. Hắn hỏi: ” Nghĩa phụ, ngài sao biết ta hận Hàm Tình?”

” Ta nuôi ngươi lớn, trong lòng ngươi nghĩ gì chẳng lẽ ta không biết? Ngươi đối ta từ lâu đã vượt qua tình phụ tử, thậm chí vi phạm luân thường, ngươi đã từng dụ dỗ ta, nếu như khi đó ta muốn thân thể của ngươi, ngươi sẽ cam tâm tình nguyện dâng lên, đúng không? Nhưng ta đối ngươi cố ý lãnh đạm bất hòa, ngược lại càng thêm sủng ái Hàm Tình, ngươi biểu hiện không dám can thiệp, trong lòng tự nhiên đố kỵ, nhịn hết bốn năm, lại vì ta giả chết mà cuối cùng từ đố kỵ thành hận. Yêu mà không được đáp sinh ra hận sâu hơn, đủ để phá hủy tất cả.”

Hoa Tự Cẩm cúi đầu, buồn bã nói: ” Nghĩa phụ, ngài nếu biết ta có tình cảm với ngài, ngài có hay không cũng thích ta?”

Hoa Phùng Thì sửng sốt, khẽ thở dài: ” Ngươi coi như ta vì báo thù, mới lạnh nhạt với ngươi đi.”

” Nói như vậy, ngài chưa bao giờ yêu ta?”

” Từ lâu ta đã yêu một người, trong tim ta không có kẻ thứ hai.”

Hoa Tự Cẩm trong lòng đau khổ, âm thanh có chút nghẹn ngào: ” Ngài vì cái gì mà lừa Hàm Tình như vậy, lừa cả ta, giả như yêu ta?”

” Tất cả đều do tên họ Kỷ kia.” Hoa Phùng Thì ác độc nhìn chăm chú Hàm Tình đang thống khổ rên rỉ trên mặt đất, dung mạo hầu như y chang nhau, giống như kẻ kia đang ở trước mặt, hắn đột nhiên điên cuồng kêu to ” Kỷ Xán Dương, ta nói rồi, ngươi phụ tình ta, ngươi nhất định sẽ hối hận!”

Sau đó Hoa Phùng Thì đem Hàm Tình kéo đến trước người, mạnh mẽ rút mộc bổng ở hạ thể Hàm Tình ra, kèm theo một mảng huyết nhục, hắn cũng không thèm để ý, đem dục vọng của chính mình đâm vào, điên cuồng trừu tống.

” Xán Dương, ngươi vĩnh viễn là của ta, là của ta.”

Chú thích:
  • chém gió =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.