Thẩm Thị Kiều Kiều

Chương 2: Nuông chiều nữ nhi



Trẻ con mới sinh ăn no là ngủ, Thẩm Vân Nhu ngủ một lúc, là mấy canh giờ. Ở nơi này trong vài canh giờ, Thành vương phủ người đến người đi, cực kỳ náo nhiệt. Cửa phủ chật ních xe ngựa các hoàng thân quốc thích, còn có các vị cáo mệnh phu nhân nghe tin mà đến, muốn vào phủ chúc mừng một tiếng.

Thành vương gia cùng Thành vương phi với tư cách là bề trên, cũng không tự mình tiếp đãi khách, chỉ để mấy nhi tử cùng con dâu đi xã giao.

Năm đó Chiêu Nhân hoàng đế không có nữ nhi, thấy Khánh Trữ Quận chúa đáng yêu, mấy lần muốn đặc cách phong làm công chúa, để cho nàng vào cung nhiều lần, Thành vương gia khăng khăng chết cũng không nhượng, nói mình có năm nhi tử, chỉ có một nữ nhi, hoàng đế không thể đoạt đi, muốn nữ nhi, tự mình sinh đi. Chiêu Nhân hoàng đế bất đắc dĩ, chỉ đành phải bỏ qua, nhưng đến tột cùng không cam lòng, luôn cho mời Khánh Trữ Quận chúa vào cung, cực kỳ sủng ái. Hiện nay Khánh Trữ Quận chúa sinh hạ nữ nhi, hoàng đế vui vô cùng, liên tiếp ban thưởng, cả đám hoàng thân quốc thích làm sao chịu thua kém phía sau, nghe được tin tức tự nhiên chạy đến.

Người làm Thành vương phủ loay hoay chân không chạm đất (ý là cực kì bận rộn), mặc dù như thế, nhưng cũng vui sướng, đám đàn bà con gái lắm mồm còn lợi dụng thời gian rãnh thảo luận mấy câu.

"Hoàng thất những năm nay mong muốn tiểu công chúa tiểu quận chúa, chúng hoàng phi sốt sắng nhưng không sinh được, Quận chúa chúng ta thật có phúc, lại sinh hạ nữ oa nhi. Nữ nhi lúc này mới ra đời, trong cung đã hạ chỉ, phong làm Nhân Thọ Quận chúa !"

"Nghe nói lúc Quận chúa sinh con, ngoài phòng sinh có Ngũ Thải Tường Vân (ta không biết là cái gì, ai biết gì giải thích giúp ta cái), thật hay giả?"

"Khụ, ban ngày, chỗ nào có Ngũ Thải Tường Vân? Đây là có người muốn nịnh nọt Quận chúa, loạn truyền đây! Tóm lại, càng truyền càng thần kỳ."

"Cũng không trách lời đồn của người ngoài. Hoàng thất những năm này sốt sắng vẫn không sinh hạ công chúa, vẫn là trên tất cả, cũng chỉ có Thành vương phi chúng ta sinh hạ Khánh Trữ Quận chúa mà thôi. Hiện nay các hoàng tử cùng quí phi, trắc phi, phu nhân, sinh cũng đều là nhi tử, kết quả không thấy sinh hạ nữ nhi, dân chúng cái gì cũng nói. Hiện nay Quận chúa sinh hạ nữ nhi, bên ngoài tự nhiên có suy đoán đồn đãi mạnh mẽ."

Đang nói, có một đại nha đầu khuôn mặt đỏ bừng chạy tới nói: "Các bác, hoàng hậu nương nương cùng thái tử phi nương nương đều tới, các ngươi động tác mau chút, vội vàng dâng trà tiếp nước."

"Nha, hoàng hậu nương nương cùng thái tử phi nương nương tới, ngoài ra mười một vị hoàng phi còn có thể không đến sao?"

"Hoàng tử phi cũng theo tới rồi, đang xuống kiệu đợi bên ngoài, chắn hết cửa phủ nha!" Đại nha đầu thở gấp nói: "Thế này chẳng xá gì, tin tức truyền ra ngoài, đều biết Quận chúa sinh hạ nữ nhi, vội vội vàng vàng chạy tới !"

Một vị hơi lớn tuổi là bà nương nói: "Vương gia cùng Vương Phi canh giữ ở ngoài phòng sinh, không cho khách vào trong nhìn nữ nhi, chỉ sợ kinh động. Lúc này hoàng hậu nương nương cùng Thái Tử Phi nương nương tới, chỉ sợ phải nhường các nàng đi vào nhìn nữ nhi."

Mọi người nói chuyện thì Thẩm Vân Nhu vùi ở trong ngực Khánh Trữ Quận chúa tăng lực đạo nút sữa, vừa vễnh tai nghe động tĩnh, muốn hiểu rõ hoàn cảnh chính mình đang ở nơi nào.

Chờ hoàng hậu nương nương cùng Thái Tử Phi nương nương vào phòng sinh, hoàng phi bị cự tuyệt ở ngoài cửa thì Thẩm Vân nhu lúc này mới ý thức được, lão nương mình thân phận không tầm thường. Đợi nghe được mọi người kêu Quận chúa thì lúc này mới tỉnh ngộ lại, a a, thì ra là lão nương mình là Quận chúa được sủng ái a! Chậm đã, Quận chúa được sủng ái, sinh một nữ nhi cũng không cần thiết giương cờ đánh trống lớn như vậy chứ? Chuyện sao lại thế này nha?

Thẩm Vân nhu vừa nút sữa vừa suy tư, kết quả trí nhớ tiêu hao quá độ, trực tiếp ngủ thiếp đi.

Hoàng hậu cùng Thái Tử Phi vừa thấy nữ oa nhi trắng nõn, liền dừng bước chân, đợi thấy Thẩm Vân nhu trong giấc mộng khoé miệng giật giật, một lòng toàn bộ dao động, cũng cúi đầu nhìn, khẽ cười nói: "Nữ oa chính là nữ oa, nhìn một chút, có nhiều phẩm chất thục nữ a?"

Không đợi họ nói tiếp, Thành vương gia đã tiến lên đuổi người, cười nói: "Hoàng hậu nương nương, Thái Tử Phi nương nương, nữ nhi vừa ra đời, không chịu nổi quấy nhiễu, các ngươi xem?"

Thái Tử Phi định bụng vốn là muốn đưa ra ý nhận Thẩm Vân Nhu làm con gái nuôi, để tránh bị người khác giành trước, lúc này nghe lời Thành vương gia nói, biết bên trong phòng sinh không thể đợi lâu, vội vội vàng vàng nói: "Vương gia, ta vừa nghe lúc nữ nhi ra đời, vẫn là cần người hợp bát tự, coi bói nói, nữ nhi số mệnh lớn, cần một nghĩa mẫu tốt. Ta tự đề cử mình tới!"

Phải, chúng ta còn chưa kịp xem bát tự, ngươi đã xem? Đây rõ ràng là tìm cớ muốn cướp việc nhận con gái nuôi trước thôi! Thành vương gia trong lòng hiểu rõ, trong miệng cười nói: "Không vội không vội, đợi nữ nhi tròn tuổi, sẽ chu toàn mọi người nhận thức nghĩa nữ."

Ai không biết lão nhân Hoàng đế vẫn muốn cùng Bắc Trần triều hoà thân, chẳng qua là khổ nổi hoàng thất không có nữ nhi đến tuổi thành hôn, lúc này mới thôi. Hiện nay Thái Tử Phi nếu là nhận thức Nhu nhi là nghĩa nữ, tương lai bất kể bản thân Thái Tử Phi có sinh hạ nữ nhi hay không, cũng có thể đề cử nữ nhi đi hòa thân. Hừ, tính toán tốt!

Thái Tử Phi vốn cho là Thành vương gia nhất định sẽ đáp ứng nàng nhận Trầm Vân Nhu làm nghĩa nữ, không nghĩ câu đầu tiên Thành vương gia nói ra là ngăn chặn nàng, không khỏi ngẩn ra, lập tức uất ức đứng lên: được rồi, hoàng thượng là cố ý cùng Bắc Trần triều hoà thân, nhưng hiện nay nữ nhi mới ra đời, người làm sao lập tức có chủ ý này? Tự ta không có sinh hạ được nữ oa nhi, là thật tâm thích nữ oa, Thành vương gia tại sao có thể hiểu lầm ta như vậy đây?

Thành vương phi thấy vẻ mặt Thái Tử Phi, tiến lên hoà giải nói: "Hoàng hậu nương nương cùng Thái Tử Phi nương nương là người hoàng tộc, cũng không nên đợi lâu nơi phòng sinh, tốt hơn theo lão thân đi ra ngoài uống trà a!"

Theo thứ tự, hoàng hậu cũng phải kêu Thành vương phi một tiếng tẩu tẩu, thấy Thành vương phi ân cần, liền đưa ánh mắt cho Thái Tử Phi, ý tứ chuyện nhận thức con gái nuôi không nên nóng vội. Nhất thời cười dịu dàng nói: "Được rồi, Khánh Trữ sau khi sinh mệt nhọc, chúng ta cũng không nên ầm ĩ nàng, đợi nàng hết tháng cử trở lại nhìn a!"

Thành vương phi vừa nghe, thở phào nhẹ nhõm. Đợi hai Đại Phật cao quý này đi, lại tiễn bước mười một vị hoàng phi cùng các vị cáo mệnh phu nhân, sắc trời đã tối.

Tới ngày thứ hai, người đến Thành vương phủ chúc còn nối liền không dứt, Thành vương gia liền phân phó đóng cửa từ chối tiếp khách, trong phủ lúc này mới thanh tịnh.

Thẩm Vân Nhu ăn ăn ngủ ngủ, nghỉ ngơi tại chỗ qua mười ngày, lúc này mới hơi biết rõ tình cảnh của mình, nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Nhưng còn có một chuyện nghi ngờ: Quận chúa không phải là nên ở phủ quận chúa sao? Thế nào lão nương mình lưu lại Thành vương phủ sinh con, chẳng lẽ là ở rể?

Thẩm Vân nhu không biết là, bởi vì Thành vương gia sinh năm nhi tử, lại dễ dàng sinh hạ Khánh Trữ Quận chúa, dĩ nhiên là nâng ở trên tay sợ té, ngậm trong miệng sợ tan, cưng chìu vô cùng. Đến lúc chọn lựa người hợp tuổi, mọi cách xoi mói, muôn vàn nghiêm khắc, khiến Khánh Trữ Quận chúa mười sáu tuổi vẫn là khuê nữ. Khánh Trữ Quận chúa là một người hoạt bát có chủ kiến, với hôn sự người trên, cũng không muốn nghe chủ ý Thành vương gia, chỉ muốn tìm một phu quân ôn hoà hiền hậu sống qua ngày, cuối cùng quyết định chọn kinh thành Thẩm thị đại tộc bàng chi Thẩm Bình Sơ. Sau khi cưới không bao lâu, Thành vương gia liền nghĩ mọi cách, khiến Thẩm Bình Sơ cùng Khánh Trữ Quận chúa dời đến ở Thành vương phủ. Thẩm Bình Sơ nghĩ tới cha mẹ mình đã mất, cũng sợ Khánh Trữ Quận chúa tương lai sinh hạ hài nhi thì bên cạnh không trưởng bối nâng đỡ, vừa nghĩ đến, liền đáp ứng cùng Khánh Trữ Quận chúa dời đến ở Thành vương phủ.

Thẩm Vân nhu biết rõ tình cảnh Thẩm Bình Sơ thì thời gian lại trôi qua mấy ngày, đã là một đứa trẻ được nửa tháng rồi. Chẳng qua là mấy ngày gần đây, chỉ cần nàng mở mắt, lập tức có người dùng đầu lưỡi ở trong miệng uốn vào, phát ra tiếng "Chậc chậc" trêu chọc nàng. Cuối cùng, nàng vừa nghe đến những tiếng trêu chọc liền muốn khóc. A ô, Đại Nhân, các ngươi không thể bỏ qua cho một đứa con nít sao? Có thể để cho một đứa con nít thanh tĩnh một lát không?

Thành vương gia đang trêu chọc Thẩm Vân Nhu, đột nhiên thấy nàng bĩu môi một cái, "Oa oa" khóc lớn lên, không khỏi luống cuống, sai bà vú nói: "Xem một chút có phải đói bụng hay không, hoặc là tiểu ướt?"

Mới vừa nút sữa, sao đói bụng được? Bà vú cách một hồi liền sờ cái mông nhỏ của nàng, đi tiểu lập tức liền đổi tả, chỗ nào ướt à nha? Cầu xin Lão Nhân Gia, không cần cứ nói "Chậc chậc" trêu chọc ta đây được sao? Thẩm Vân Nhu nhìn bà vú đưa tay kiểm tra, không nhịn được lại "Oa oa" kêu lên.

Vẫn là Khánh Trữ Quận chúa mẫu nữ liên tâm, tựa hồ như đã minh bạch rõ ràng Thẩm Vân nhu khóc cái gì, không khỏi cười nói: "Phụ thân, ngươi mấy ngày nay vừa tiến đến liền uốn lưỡi trêu chọc nữ nhi, có phải quá ồn rồi hay không, nữ nhi không thích nghe thanh âm này?"

"Bất quá oa nhi mới hơn mười ngày, lại thông minh như vậy?" Thành vương gia có cách nhìn khác về thiên tài nhi đồng Thẩm Vân nhu, cảm thán cực kỳ.

Thấy Thành vương gia rốt cuộc không uốn lưỡi trêu chọc nàng nữa, Thẩm Vân nhu thở phào nhẹ nhõm, thử nghiệm học tập lật người. Nàng đã sớm muốn học tập lật người, chẳng qua là cả ngày có người nhìn chằm chằm, không nên lộn xộn, sợ bị coi là yêu nghiệt. Hiện nay nửa tháng á... bay vùn vụt thân cũng không có vấn đề chứ?

Thành vương gia cùng Khánh Trữ Quận chúa nói dứt lời, vừa quay đầu, thấy Trầm Vân Nhu đùi phải khoác lên trên chân trái, vai trái dùng sức, uốn éo di chuyển một cái, "Bá" một tiếng, trở mình một cái, nhất thời cả kinh ngây dại.

Khánh Trữ Quận chúa cùng mấy đại nha đầu cũng dừng hô hấp nhìn, đợi Thẩm Vân Nhu lật người thành công, không khỏi cũng cất tiếng hoan hô, "Nữ nhi dáng thật tốt, lúc này mới hơn mười ngày, lại có thể biết xoay người! Này này, thật lợi hại!"

Thành vương gia càng thêm kích động đến nói không ngừng: "Không hổ là cháu gái của ta, không hổ là cháu gái của ta. . . . . ."

Trầm Vân Nhu nghe được những người này kích động, không khỏi thấp thỏm bất an, ừ, trẻ con bao nhiêu ngày sẽ lật người là tương đối hợp lý? Ta biểu hiện có phải vượt mức quy định rồi? Không được, phải khiêm tốn, phải khiêm tốn kia!

Trầm Vân nhu mặc dù muốn giữ vững khiêm tốn, nhưng việc nàng hơn mười ngày biết lật người, sớm truyền ra ngoài, tin tức thậm chí rất nhanh vượt qua lãnh thổ một nước, truyền tới tai hoàng đế Bắc Trần triều cùng Thục vương triều.

Bắc triều Trần hoàng đế: A, cứ nghe Nam Hán triều bởi vì có vấn đề về phong thuỷ Hoàng Lăng (lăng mộ hoàng tộc), sinh liên tục hài nhi, hẳn là không sanh được nữ oa, hiện nay cư nhiên sinh ra nữ nhi, nữ nhi này mới mười mấy ngày biết lật người? Lúc trước lão nhân Nam Hán triều muốn hoà thân, chẳng qua là khổ nổi hoàng thất không có công chúa đến tuổi thành thân nên mới thôi, hiện nay nữ nhi Khánh Trữ Quận chúa, luận tới cũng là huyết mạch hoàng thất, xem ra là thời điểm hoà thân.

Hoàng đế Thục vương triều: nghe nói lão nhân Nam Hán triều vẫn muốn cùng lão nhân Bắc Trần triều hoà thân, cùng liên thủ chèn ép nước Thục vương ta, khổ nổi trong nước không có công chúa Quận chúa đến tuổi thành thân, lúc này mới thôi. Hiện nay Nam Hán triều Khánh Trữ Quận chúa nếu sinh hạ nữ nhi, nói không chừng lão hoàng đế hai nước rất nhanh sẽ cấu kết với nhau làm việc xấu, liên kết đã thành lập. Không được, ta phải nghĩ cách, đưa người diệt trừ tiểu nữ oa kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.