Nhìn xem, anh lại trở thành Luật sư Thẩm điềm tĩnh thận trọng. Hứa Ngôn nghĩ.
Cậu không nói gì, Thẩm Thực nắm lấy cánh tay, kéo cậu đứng dậy. Ban ngày trời vừa có một trận mưa, ban đêm gió thổi có chút se lạnh, Thẩm Thực khoác áo lên cho Hứa Ngôn, thấy cậu vẫn cúi đầu không nói một lời, cũng không chống cự, liền cẩn thận khoác tay mình vòng qua vai Hứa Ngôn, dẫn cậu lên lầu.
"Anh từ Bắc Kinh về khi nào?" Trong thang máy, Hứa Ngôn đột nhiên mở miệng hỏi.
"Vừa xuống máy bay tới đây, vừa lúc nhìn thấy em đang về nhà."
Hứa Ngôn chỉ nhận xét: "Bận như vậy."
"Ừ, nhiều việc phải làm, trì hoãn mấy ngày." Cửa thang máy mở ra, Thẩm Thực nói: "Tới rồi."
Hứa Niên đã tính sai, Thẩm Thực sẽ không cầm theo hóa đơn viện phí đến tìm Hứa Ngôn giả vờ đáng thương.
Đầu ngày càng choáng váng, Hứa Ngôn lấy chìa khóa ra, chọc vào ổ khóa một lúc lâu mà không vào được, bực mình đến mức muốn mắng người. Cuối cùng, Thẩm Thực im lặng hồi lâu cầm lấy chìa khóa trong tay cậu, mở cửa.
Cửa vừa mở, Hứa Ngôn vùng ra khỏi vòng tay Thẩm Thực, loạng choạng đi vào phòng tắm, quỳ trước bồn cầu nôn dữ dội. Đã lâu rồi cậu không uống rượu, hôm nay uống nhiều đến mức không thể chịu đựng được. Thẩm Thực đi tới ngồi xổm bên cạnh, vỗ vỗ lưng cậu, đưa tay ấn nút xả nước. Hứa Ngôn nhìn chằm chằm vào toilet với đôi mắt đỏ hoe, dòng nước xoáy cuốn đi tạp chất, nhổ ra, xả nước, liền sạch sẽ.
Thẩm Thực đứng dậy vắt khăn, đổ đầy nước súc miệng vào cốc, đưa cho Hứa Ngôn, dùng khăn ướt lau khóe miệng và mặt cậu, cuối cùng đỡ Hứa ngôn đứng dậy: "Về phòng nghỉ ngơi đi, anh đi nấu chút nước nóng."
Hứa Ngôn rất ngoan ngoãn, dáng dấp của cậu khi say rất tốt, không bao giờ gây rắc rối hay gây ồn ào, ngoài việc phản ứng chậm chạp, những mặt khác cậu rất tự tin có thể khiến người khác an tâm.
Nhìn thấy Hứa Ngôn lặng lẽ ngồi ở bên giường, Thẩm Thực bật điều hòa, đi vào bếp đun nước, anh vừa đi khỏi, Hứa Ngôn ngã ngửa ra sau, trời đất quay cuồng, cậu cảm giác được ánh đèn trên trần nhà chạy qua chạy lại, khiến người xem khó chịu. Áo khoác của Thẩm Thực còn vướng trên lưng, Hứa Ngôn đưa tay lôi ra ném sang một bên, một vật màu đen từ trong túi áo của bộ đồ rơi xuống, bộp vài tiếng đập vào ngực cậu.
Hứa Ngôn mò mẫm nhặt nó lên, đó là một chiếc ví.
Cậu nhớ ra cái ví này.
Chiếc ví gấp Montblanc màu đen mà cậu tặng Thẩm Thực làm quà tốt nghiệp khoảng sáu năm trước, có dòng chữ cậu đặc biệt yêu cầu hãng khắc nổi ở mặt sau: SZ.
Lật lại, hai chữ kia vẫn còn đó, nhưng không còn rõ ràng như lúc mới mua.
Khi cậu đưa ví cho Thẩm Thực, Thẩm Thực sửng sốt một chút, thẳng thừng nói: "Tôi không có mua quà cho cậu."
Nếu mua mới gặp quỷ, Hứa Ngôn căn bản cũng không hi vọng, nhưng lại giả vờ suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy coi như đền bù, bây giờ anh đổi ví luôn đi"
Thẩm Thực cũng không từ chối, ném chiếc ví gốc cho Hứa Ngôn: "Tùy cậu." Hứa Ngôn ngạc nhiên trước cách nói chuyện dễ dàng của anh, sau đó lập tức lấy toàn bộ thẻ trong ví cũ ra đổi.
Sau này Thẩm Thực vẫn tiếp tục sử dụng chiếc ví này, Hứa Ngôn cũng không biết có phải anh lười thay đổi hay không. Tóm lại, có vẻ như chiếc ví này khá bền, chất lượng không tồi, tuy rằng đã khá cũ nhưng không có dấu hiệu hao mòn rõ ràng.
Nhìn đi nhìn lại một lúc, Hứa Ngôn đang định trả lại, nhưng ngón cái của cậu vô tình ấn vào khe hở trong ví rồi mở ra, đập vào mắt là một bức ảnh với nền màu xanh lam dài một inch rất dễ thấy.
Chàng trai trong ảnh đang nhếch mép cười, đôi mắt sáng ngời nhìn vào ống kính ——là Hứa Ngôn thời học đại học.
Căn bản không cần đoán, Thẩm Thực làm sao có được tấm ảnh này, bởi vì bên mép của bức ảnh có để lại một phần tư con dấu đỏ —— Hiệp hội Nhiếp ảnh, chữ "会" ở trên bức ảnh chỉ còn một nữa.
Cho nên tấm ảnh này đã bị xé ra khỏi giấy chứng nhận của Hiệp hội Nhiếp ảnh thời Đại học —— Hứa Ngôn vừa mới tốt nghiệp đã chuyển đến nhà Thẩm Thực, những chứng chỉ tình nguyện ngổn ngang, giấy chứng nhận hiến máu tình nguyện và các loại giấy chứng nhận khác đều được nhét vào nhà anh.
Phía sau ảnh chứng minh thư còn có một bức ảnh khác, Hứa Ngôn rút ra thì phát hiện ra chính mình đang mặc đồng phục cử nhân vào ngày chụp ảnh tốt nghiệp — góc nghiêng, tay cầm một bó hoa, mỉm cười. Hình ảnh có chút mất nét, hơi mờ, thậm chí còn có nửa đầu người qua đường ở góc dưới bên phải. Dưới góc nhìn của một nhiếp ảnh gia, bức ảnh này dĩ nhiên là được chụp vội.
Cậu và Thẩm Thực học khác khoa nên ảnh tốt nghiệp cũng được chụp vào những ngày khác nhau. Ngày cậu chụp ảnh Thẩm Thực phải đến công ty họp, mà ngày Thẩm Thực chụp ảnh cậu lại đang đi công tác với sếp nên hai người đều đã bỏ lỡ, Hứa Ngôn đã vô số lần than thở tiếc nuối tại sao cậu lại không thể lấy máy ảnh SLR để chụp ảnh tốt nghiệp cho Thẩm Thực.
Không hiểu sao bức ảnh góc nghiêng này làm thế nào lại được chụp, rõ ràng ngày đó Thẩm Thực đang có cuộc họp, hay là do người khác ngẫu nhiên chụp được rồi gửi cho Thẩm Thực, tóm lại nó đã được in ra, rồi cắt thành kích cỡ phù hợp, bỏ vào ví của Thẩm Thực.
Lớp màng trong suốt bên ngoài tấm ảnh đã có dấu hiệu bị bong ở hai bên mép, và bên trong, miếng da được che trong bức ảnh có màu sẫm hơn và mới hơn miếng bên cạnh, chứng minh rằng chúng đã ở trong đó không phải là một thời gian ngắn.
Trong khoảng thời gian này, ý thức của Hứa Ngôn dần dần trở nên rõ ràng hơn, sau đó lại trở nên mơ hồ, cậu tưởng rằng đã rất lâu trôi qua, nhưng thực ra chỉ chưa đến năm phút. Sau khi cậu cất bức ảnh lại vào trong ví, rồi đem ví tiền nhét lại vào trong áo khoác của Thẩm Thực, cửa phòng bị đẩy ra, Thẩm Thực đang cầm một chiếc bát thủy tinh, bên trong đó đựng quýt đã bỏ vỏ và lê thái lát.
"Ăn chút trái cây trước đã"
Thẩm Thực đi tới, quỳ một gối xuống trước giường, đồng tử Hứa Ngôn cũng theo động tác của anh mà chuyển động. Một miếng quýt được đưa lên miệng, Hứa Ngôn lại không mở miệng, Thẩm Thực thay thế bằng một miếng lê, nhưng Hứa Ngôn vẫn không mở miệng.
Anh nhìn Hứa Ngôn một lúc rồi hỏi: "Muốn ăn món khác sao?"
Hứa Ngôn không nói gì, giơ tay lên dụi mắt, không kịp xoa lần hai Thẩm Thực rút tay cậu ra, Hứa Ngôn chớp chớp mắt phải, lẩm bẩm: "Ngứa."
Thẩm Thực đưa tay che mắt phải của cậu, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chậm rãi xoa xoa, tay còn lại vẫn nắm lấy tay Hứa Ngôn, muốn nắm chặt hơn nhưng lại sợ Hứa Ngôn rút tay ra, cho nên chỉ có thể cầm nhẹ nhàng mà không dùng sức lực.
"Đỡ hơn chút nào chưa?" Thẩm Thực buông tay, hỏi.
Hứa Ngôn từ từ mở mắt ra, mắt phải có chút đỏ, nhưng không còn ngứa nữa. Cậu nói: "Muốn ăn quýt."
Một miếng quýt chua chua ngọt ngọt được đưa vào miệng, Hứa Ngôn nhai mấy miếng, hỏi một câu lẽ ra phải hỏi ngay từ đầu, nhưng hiện tại hỏi lại cũng không có vấn đề: "Anh đến đây làm gì?"
Thẩm Thực nhìn chằm chằm vào bàn tay Hứa Ngôn trong lòng bàn tay mình: "Đến thăm em."
"Cuối tuần trước mới gặp."
"Không đủ." Thẩm Thực như thể đã hạ quyết tâm, chậm rãi nắm lấy tay Hứa Ngôn: "Muốn mỗi ngày đều nhìn thấy em."
Hứa Ngôn mơ hồ nhìn đèn, say khướt hừ cười một tiếng: "Anh khả năng không đủ kinh nghiệm, một trong những yếu tố cơ bản của lốp dự phòng là, biết hài lòng là vui."
Thẩm Thực hít một hơi, không biết nên vui mừng vì Hứa Ngôn cho phép mình làm người dự bị, hay là vì mấy chữ "lốp dự phòng" mà bi ai. Dù sao thì đó cũng là do chính anh là người đề nghị, khi anh suy sụp tinh thần, suy nghĩ duy nhất của anh là không thể mất đi Hứa Ngôn, cho nên dù tồn tại với tư cách này, cũng không sao.
Chỉ có điều sau khi tỉnh táo lại, Thẩm Thực lại cho rằng mình hoàn toàn không mãn nguyện.
Nhưng thật không dễ dàng mới đợi được Hứa Ngôn mềm lòng, cho phép anh bước về phía cậu một bước, mặc dù phải chịu đau khổ chua xót, cũng đều là việc đương nhiên.
Thẩm Thực nắm lấy tay Hứa Ngôn, áp lòng bàn tay vào một bên mặt anh, nhẹ nhàng cọ mấy cái. Anh nhìn Hứa Ngôn, nhìn chằm chằm không chớp mắt và nói: "Vậy hãy cho anh thứ gì đó ngọt ngào, để anh học cách biết hài lòng."
Hứa Ngôn quay đầu lại, cử động ngón tay, đầu ngón tay lướt qua dưới cằm Thẩm Thực, rất chậm, cuối cùng nắm lấy cằm Thẩm Thực, nâng mặt anhlên một chút. Cẩn thận nhìn một lúc lâu, Hứa Ngôn nói: "Anh biết không, lúc đó tôi chính là nhìn trúng khuôn mặt của anh."
"Cho nên tôi khuyên anh nên giữ nó khỏe mạnh, chăm sóc nó thật tốt"
Thẩm Thực sửng sốt mấy giây, nhìn chằm chằm vào mắt Hứa Ngôn, cuối cùng không thể tự kiềm chế mà hít một hơi thật sâu, trong lồng ngực có thứ gì đó dâng lên, anh không thể kìm nén được. Anh đột nhiên nắm lấy cổ tay Hứa Ngôn, nhận ra được chính mình căn bản không biết thoã mãn, Hứa Ngôn cuối cùng đã cho anh một chút, nhưng anh lại muốn nhiều hơn —— Muốn Hứa Ngôn chạm vào mặt anh nhiều hơn, muốn Hứa Ngôn nói lo lắng cho anh một cách không mơ hồ, muốn Hứa Ngôn tiếp tục nhìn anh sau khi cậu tỉnh dậy....
Muốn Hứa Ngôn yêu anh một lần nữa.
Rất yên tĩnh, Hứa Ngôn không né tránh ánh mắt của Thẩm Thực, vẻ mặt vẫn chưa tỉnh táo lắm. Yết hầu của Thẩm Thực lăn tròn, cúi đầu tiến lại gần cậu. Rất gần, anh nhìn thấy hàng mi dài của Hứa Ngôn, đôi mắt vẫn mơ hồ, nhưng cũng sáng ngời.
Môi anh sắp chạm vào khóe miệng Hứa Ngôn —— chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Hứa Ngôn bị làm cho giật mình run rẩy, giống như lấy lại bình tĩnh, quay người đi, thò tay vào túi lấy điện thoại ra.
Thẩm Thực liếc mắt nhìn người gọi đến —— Ngu Tuyết. Hai chữ ngắn gọn này đã dập tắt mọi hy vọng, không thương tiếc đập nát ảo mộng, vị đắng đột nhiên lan ra từ đầu lưỡi, Thẩm Thực cắn đầu lưỡi, cảm thấy mình mới chính là người say chưa tỉnh lại, thời gian thật ngắn ngủi, chỉ có hai phút, không đủ để anh trân trọng, có một giấc mơ ngọt ngào sau một thời gian dài không gặp. Anh đứng dậy: "Anh đi pha nước nóng."
Hứa Ngôn không nhìn anh, nhận điện thoại: "Alo?"
Ngu Tuyết hôm nay cuối cùng cũng bình thường lại: "Anh đang làm gì đó? Tôi vào tổ được một tuần rồi, anh biết không."
"Nghe nói rồi." Hứa Ngôn cười, biết cô quay phim mệt mỏi nên hạ giọng, nghe đến có vẻ đặc biệt nhu hoà: "Đây không phải là rất nhanh có thể gặp nhau rồi sao."
Lúc cậu nói những lời này Thẩm Thực mới vừa đi ra ngoài đóng cửa lại, cách khe cửa nghe thấy giọng nói của Hứa Ngôn, mang theo ý an ủi dỗ dành người khác —— không khác mấy so với ba năm trước, nó chỉ được trao cho một người khác. Thẩm Thực cho rằng mình đã chấp nhận và có thể đối mặt với hiện thực, hóa ra không phải, hóa ra không thể.
Bên kia Ngu Tuyết cũng cười nói: "Có phải anh nói lần chụp ảnh bìa cho kỳ tiếp theo sắp thực hiện rồi đúng không?"
"Đúng, nghe nói đảo này là tư nhân, bên trong cụ thể như thế nào cũng chưa biết, tuần sau tôi qua đó xem"
"Ừm." Ngu Tuyết trả lời: "Nó là của Lâm Diễn. Trước đây anh ấy thường không cho người khác chụp ảnh trên đảo."
"Thì ra là Lâm tổng... Chẳng trách không ai biết nó trông như thế nào, ngay cả một bức ảnh cũng không có."
"Không có gì đặc biệt, phía trên có một phòng tắm nắng, bên trong trồng hoa, sẽ có người thường xuyên tới chăm sóc." Ngu Tuyết nói.
Hứa Ngôn hỏi: "Trồng hoa gì? Để tôi xem có loại nào có thể dùng làm bối cảnh không."
"Hoa tử đinh hương." Ngu Tuyết tựa hồ sắp chìm vào giấc ngủ, giọng điệu nhẹ nhàng như bồng bềnh bay lên, nhưng Hứa Ngôn lại cảm thấy cô giống như đang rơi vào một đoạn ký ức nào đó. Cô nói, "Chỉ có hoa tử đinh hương thôi."
"Được, tôi biết rồi." Hứa Ngôn nói, "Mệt không, kết thúc công việc thì nghỉ ngơi sớm một chút."
"Được nha ~"
Cúp điện thoại sau, Hứa Ngôn nhắm mắt lại, chủ đề vừa nói xoay quanh "Quay chụp", "Chụp ảnh", nhưng tất cả những gì cậu có thể nghĩ tới chỉ là bức ảnh trong ví của Thẩm Thực. Cậu giống như nhìn thấy chính mình của trước kia, đôi mắt sáng ngời, nhiệt tình và chân thành, đồng thời cũng nhìn thấy Thẩm Thực ngày xưa lạnh lùng, thiếu kiên nhẫn. Bọn họ cùng một chỗ đối mặt nhau, rất không tương thích, không nhất quán, và quá trình đó kéo dài ròng rã suốt bốn năm.
Cậu không muốn trải qua loại cảm xúc đó thêm một giây nào nữa, cho nên chỉ có thể cự tuyệt cách xa Thẩm Thực ngàn dặm, con người vốn dĩ luôn cầu ưu, tránh nhược.
Cửa phòng bị đẩy ra, Thẩm Thực bưng một ly nước nóng đi vào, thấy Hứa Ngôn nhắm mắt lại, cho rằng cậu đã ngủ. Anh đặt cốc nước lên đầu giường, ngồi xuống bên cạnh, lấy mu bàn tay dán lên khuôn mặt ửng hồng của Hứa Ngôn, nhìn cậu nhăn mày hừ một tiếng. Có chút vô lý nhưng Thẩm Thực lại muốn Hứa Ngôn vẫn say như thế này thì tốt.
"Khát không?" Anh nhẹ giọng hỏi.
Hứa Ngôn chậm rãi nâng mí mắt lên, một lúc sau mới chậm rãi nói "Ồ". Cậu chống khuỷu tay lên giường, nâng thân trên lên, hơi hếch cằm lên, há miệng, Thẩm Thực cầm ly nước nghiêng qua. Hứa Ngôn ngẩng cổ lên, ban nãy cũng không có cảm giác, khi đụng đến thì thật giống như đặc biệt khát nước. Cả người cậu có chút vội vàng, cúi người về phía trước, môi quấn quanh mép cốc, yết hầu chuyển động lên xuống, trong cổ họng phát ra âm thanh uống nước ùng ục. Cốc nước từ từ nâng lên, Thẩm Thực không ngừng nhìn Hứa Ngôn, đưa tay giúp cậu lau đi giọt nước tràn ra từ khóe miệng.
Hứa Ngôn lại lắc đầu: "Anh đi đi, tỉnh rượu tôi tắm rửa sau."
Nói xong cậu xoay người ôm gối đi ngủ, Thẩm Thực nhìn cậu một lúc, muốn sờ tóc cậu, nhưng cuối cùng lại không làm. Anh đắp chăn mỏng cho Hứa Ngôn, đứng dậy đi đến cửa, tắt đèn rồi đóng cửa lại.
Đi ngang qua phòng khách, Thẩm Thực nghiêng đầu nhìn về phía ghế sô pha, trầm ngâm suy nghĩ.
Hết chương 48.
Tác giả có lời muốn nói:
Hứa Ngôn: Con ma bệnh, thật sự sợ một ngày nào đó anh ta đột nhiên chết.
Nhật ký của Thẩm Thực: Vợ tôi nói thích khuôn mặt của tôi, tôi hiểu rồi, tôi sẽ đặt mua mười hộp mặt nạ (đóng nhật ký lại và ngủ ngon lành trên sofa nhà vợ)