Tham Tiền, Háo Em!

Chương 28



“Nhưng mà em không thể cứ ở mãi vùng an toàn được, em vẫn phải đụng chạm tới những chuyện và người không vui vẻ, mà em không hi vọng lúc nào anh cũng chắn trước mặt em, vì em cũng sẽ đau lòng anh mà.”

Chu Dĩ nắm lấy tay Lý Chí Thành, mắt mày giãn ra, dịu dàng kiên định nói: “Có lẽ có người muốn khi yêu đương làm đứa trẻ, nhưng em không muốn, em hi vọng anh nhìn thẳng em, tin tưởng em, em là người trưởng thành, em sẽ tự mình xử lý tốt, yên tâm đi.”

Lý Chí Thành khẽ thở dài, cô học được cách kìm nén cảm xúc, học được cách khống chế tính tình, học được cách nhịn ấm ức, nhưng có thể giảm tổn thất xuống nhỏ nhất khi xử lý vấn đề.

Chu Dĩ thực sự không giống trước nữa, cô lặng lẽ trưởng thành ở nơi mà anh không nhìn thấy.

Chuyện này có được coi là chuyện tốt không? Lý Chí Thành cũng chẳng rõ nữa.

Anh chỉ ôm Chu Dĩ vào lòng, khẽ nói bên tai cô: “Chúng ta về nhà đi.”

Xe lái vào một khu chung cư, Chu Dĩ mới biết Lý Chí Thành nói về nhà, là về nhà theo đúng nghĩa ấy.

Lên tới lầu hai, Lý Chí Thành dừng lại trước cửa, nói với Chu Dĩ: “Đến rồi.”

Chu Dĩ thấy anh đứng bất động, đẩy cánh tay anh: “Vậy anh mở cửa đi.”

Lý Chí Thành nghiêng đầu qua nhìn, xòe tay trước mặt cô, học theo giọng điệu của cô: “Vậy thì em đưa chìa khóa cho anh đi.”

Chu Dĩ nghi hoặc: “Chìa khóa gì chứ?”

Lý Chí Thành chỉ vào túi cô: “Lấy con thỏ ra.”

Chu Dĩ trợn tròn mắt: “Sao anh biết em mang theo nó?”

Lý Chí Thành khẽ búng lên trán cô, trả lời: “Nhìn thấy chiếc tai thỏ từ lâu rồi, anh tưởng em biết rồi nên đem theo.”

Chu Dĩ móc con thỏ lông xù trong túi ra đưa cho anh: “Nó cũng phải gặp bạn gái yêu xa chứ, tương tư thành bệnh nặng lắm rồi.”

Nhìn thấy Lý Chí Thành móc một chiếc chìa khóa trong túi đeo chéo của con thỏ, Chu Dĩ ngây ngốc, thế mà cô không phát hiện được đồ được giấu trong này.

Lý Chí Thành tra chìa vào ổ khóa, xoay một cái: “Hai ngày trước anh tìm người quét dọn một chút, vào xem đi.”

Đây là căn hộ kiểu hai tầng, tầng một là phòng khách, phòng ăn và phòng bếp, tầng hai là phòng ngủ.

Căn phòng nho nhỏ nhưng ấm áp, phong cách nội thất bên trong với căn nhà ở Khê thành của anh khá giống nhau, trong phòng khách còn bày hai chiếc bàn máy tính.

Trừ một ít đồ gia dụng cơ bản, những đồ trang trí khác đều cất đi hết rồi, trên giá trống không, xem ra rất lâu rồi không có người tới đây.

“Giao cho em một nhiệm vụ.” Lý Chí Thành túm lấy tau Chu Dĩ, nhét chìa khóa vào trong tay cô, “Anh muốn sang năm bắt đầu sửa nơi này thành homestay cho thuê, em giúp anh trông coi nhé.”

Chu Dĩ hỏi: “Cho thuê?”

Lý Chí Thành cười gật đầu: “Ừ, cho những cặp đôi yêu xa chỉ gặp nhau vào cuối tuần ấy.”

Chu Dĩ hít mũi, nói: “Vậy thì em phải giảm giá cho bọn họ.”

Lý Chí Thành gật đầu: “Em nói là được, bà chủ trọ.”

Chu Dĩ ý thức được vấn đề, hỏi Lý Chí Thành: “Chỗ này cho thuê rồi, vậy sau này chúng ta ở chỗ nào?”

Lý Chí Thành nói: “Đương nhiên là mua một căn lớn hơn chút rồi.”

Chu Dĩ lo lắng nói: “Nhưng giá nhà ở Thân thành đắt lắm đó.”

Lý Chí Thành giang tay ôm lấy cô, gác cằm lên đỉnh đầu cô nói: “Vậy thì vất vả cho cô Chu rồi, viết thêm mấy bài luận căn phát biểu kiếm thêm tiền.”

Chu Dĩ đột nhiên cảm thấy trách nhiệm nặng thêm, nhiệt huyết tràn trề hứa với anh: “Được! Lăn lộn 20 năm, em phải để anh sống trong Tomson Riviera!”

*Tomson Riviera: Khu chung cư cao cấp bậc nhất Thượng Hải, có giá giao động khoảng 270.000 tệ/m2 ( khoảng 1 tỷ VND/m2)

Trong mắt Lý Chí Thành tràn ngập ý cười và vui vẻ, thân mật cọ lên mái tóc cô: “Ừ, cô Chu nuôi anh.”

Căn nhà này vô cùng thích hợp cho các cặp tình nhân ở, cầu thang tầng hai vừa đi lên chính là phòng ngủ dạng gác xép, giống như một vườn hoa trên không trung, ánh đèn màu vàng cam chạm đất, giống như giấu đi một tia hoàng hôn trong nhà, yên bình mà tĩnh lặng.

Trước khi ngủ, tất cả mọi việc xảy ra trong một ngày hôm nay chớp nháy trong não Chu Dĩ một lượt.

Cô gối đầu lên cánh tay Lý Chí Thành, bỗng nhiên mở miệng nói: “Em rất có trách nhiệm mà nói cho anh biết, em thực sự không phải vì tiền mới ở bên anh đâu.”

Lý Chí Thành cười thầm, hỏi cô: “Vậy thì tại sao?”

Chu Dĩ trả lời: “Không biết, nguyên nhân rất phức tạp, nói không rõ.”

Lý Chí Thành chạm vào mũi cô: “Vậy thì anh cũng rất có trách nhiệm mà nói cho em biết, thực ra anh cũng không phải phú nhị đại hoặc nhà giàu mới nổi đâu.”

“Hả?”

Lý Chí Thành cực kì gợi đòn nói: “Ông nội anh là nhà giàu mới nổi, bố anh là phú nhị đại, anh ấy mà, chỉ là thanh niên ưu tú có lý tưởng độc lập tự cường mà thôi.”

“Mẹ kiếp.” Chu Dĩ co chân lên muốn đẩy Lý Chí Thành, nhưng lại bị anh tóm lấy cánh tay, cả người bị kìm lại.

“Có ngủ hay không đây? Vừa khóc xong kêu mệt bây giờ lại có sức rồi hả?”

Chu Dĩ bị anh nói hai má nóng bừng, quấn chăn xoay lưng lại: “Ngủ đây, ngủ ngon.”

Lý Chí Thành vươn tay ra khoác lên eo cô, kéo về phía mình, đè giọng nói: “Anh cứ cảm thấy cảnh này hình như đã từng mơ thấy.”

“Cái gì?”

“Em ngủ bên cạnh anh, trước khi đi ngủ luôn có cả đống chuyện muốn nói.” Lý Chí Thành dừng lại hai giây, “Nhưng mỗi lần tỉnh dậy, vẫn chỉ có một mình anh.”

Chu Dĩ tìm đến bàn tay anh, đan mười ngón vào nhau, cho anh cảm giác an toàn chân thực: “Bây giờ không phải là mơ nữa, em đang ở bên cạnh anh.”

Làn da sau gáy được phủ lên một tầng ấm nóng, cô nghe thấy giọng nói như đang mê sảng của Lý Chí Thành: “Làm thế nào đây, anh lại hơi không nỡ đem căn phòng này cho thuê rồi.”

Chu Dĩ cong mắt cười: “Vậy Tomson Riviera không muốn nữa à?”

Lý Chí Thành: “….Vậy vẫn là Tomson Riviera tốt hơn.”

*

Khê thành giống như đào nguyên lánh đời của Chu Dĩ, ở nơi đây cô chỉ cần suy nghĩ đến việc ăn uống chơi bời, cười đùa với Lý Chí Thành cả ngày.

Trên tủ đầu giường thở con và cừu nhỏ đang nắm tay nhau, buổi chiều bọn họ chơi game trong phòng sách, buổi tồi ngồi trên sô pha xem phim điện ảnh, ngày tháng trôi qua nhanh chóng mà nhẹ nhàng.

Chuyện không vui tối hôm đó hai người không ai nhắc lại nữa, dường như cứ như vậy mà trôi qua.

Nhưng khi Chu Dĩ quay lại trường học, đi vào tòa nhà văn phòng, cô biết rõ ràng, nên đối mặt với chuyện phiền lòng thì vẫn phải đối mặt.

Hoắc Kiêu vẫn là dáng vẻ sạch sẽ tươi mới, dịu dàng như ngọc.

Lúc nhìn thấy Chu Dĩ, thậm chí hắn ta vẫn gật đầu mỉm cười như trước kia, chào hỏi đôi câu với cô: “Chào buổi sáng, cô Chu.”

Chu Dĩ nặn ra một nụ cười chẳng hề vui tí nào: “Chào buổi sáng.”

“Cuối tuần vui không?”

Chu Dĩ lật xem văn kiện, tránh né tầm mắt của hắn: “Cũng không tồi.”

Chủ nhiệm khoa đứng ở cửa văn phòng, gõ cửa, nói: “Tiểu Chu tới rồi à?”

Chu Dĩ vội vàng đứng dậy: “Ấy, chủ nhiệm Phương.”

Phương Tư Cần vẫy tay với cô: “Cô tới văn phòng tôi một chuyến.”

“Được ạ.”

Xuất phát từ một loại tâm lý không tên nào đó, Chu Dĩ liếc Hoắc Kiêu một cái, hắn ta đang nhàn nhã uống cà phê, dường như không hề tò mò với chuyện này.

Đi theo chủ nhiệm Phương vào văn phòng, Phương Tư Cần rót cho Chu Dĩ một tách trà, bảo cô ngồi xuống, lấy một tập văn kiện trong ngăn tủ đưa tới bên tay cô: “Nhìn thử đi, đây là hạng mục nghiên cứu khoa học năm nay của viện, cái này thuộc cấp Quốc gia, người phụ trách là giáo sư Tiền.”

Chu Dĩ lật xem mấy trang giấy ra xem, dòng chữ đứng in đậm chủ đề hạng mục-Nghiên cứu về góc nhìn sinh thái học trong bản dịch sách cổ Trung Quốc.

Chủ nhiệm Phương nói cho Chu Dĩ: “Đoàn đội muốn tìm thêm một giáo viên trẻ tuổi, sau khi bàn bạc xong thì chọn cô, trước tiên cô hãy xem phương án của hạng mục đi, ngày mai giáo sư sẽ tới viện để họp.”

Nhưng Chu Dĩ lại có chút chần chừ: “Phiên dịch không phải là thế mạnh của tôi, phương diện này có lẽ nên tìm Hoắc Kiêu.”

Chủ nhiệm Phương nâng tách trà lên, cười với cô, hỏi: “Còn nhớ buổi phỏng vấn trước kia, cái vấn đề cuối cùng mà giáo sư Tiền hỏi cô ấy?”

Đương nhiên Chu Dĩ còn nhớ: “Ông ấy nói gần đây đang xem phim truyền hình với con gái, có một vấn đề nhỏ, nếu như nữ chính mặc một thân sườn xám, nam chính khen cô thanh nhã tú lệ, nên dùng từ gì để hình dung.”

“Cô nói thế nào?”

Chu Dĩ sờ cổ, có chút xấu hổ tường thuật lại: “You remind me of the gentle breeze and the bright moon.”

Chủ nhiệm Phương nói: “Vấn đề này ông ấy cũng hỏi Hoắc Kiêu, đáp án củ cậu ta là delicate and elegant.”

Chu Dĩ nhếch mày, trực tiếp đơn giản, là phong cách của hắn ta.

“Điểm này có lẽ là điểm bất đồng giữa hai người, cậu ta tinh chuẩn, cô linh động, đều không thể nói là sai, mỗi người có sở trường khác nhau. Thực ra lúc đó chúng tôi cũng rất băn khoăn giữa hai người, không nghĩ đến sẽ có một chú ngựa ô như cô, lúc đó giáo sư Tiền đã nói cố gắng giữ cô lại.”

Chu Dĩ có chút được chiều mà sợ, cười nói: “May mà sau này vẫn còn có cơ hội.”

“Đúng vậy, đây chẳng phải lập tức liên lạc với cô rồi sao.” Chủ nhiệm Phương dặn dò cô, “Cô xem kĩ hạng mục này đi, đừng khiến giáo sư Tiền thất vọng.”

Chu Dĩ ngoan ngoãn đồng ý.

Ra khỏi văn phòng của chủ nhiệm Phương, Chu Dĩ như ngẫm nghĩ gì đó gật đầu, thì ra là như vậy.

Cô dùng đầu tập văn kiện đẩy cửa văn phòng ra, dừng bên cạnh bàn của Hoắc Kiêu, trực tiếp hỏi hắn: “Anh có biết chủ nhiệm Phương gọi tôi qua vì cái gì không?”

Hoắc Kiêu mở mắt, trong mắt có ý cười nhạt nhẽo: “Không biết, tôi cũng không quan tâm.”

Chu Dĩ khẳng định: “Anh biết.”

Hai người yên lặng nhìn chằm chằm nhau, Hoắc Kiêu dịch chuyển ánh mắt trước, mím chặt môi, giọng nói lạnh lùng: “Cho nên bây giờ cô muốn nói cái gì?”

Chu Dĩ chống một tay trên mặt bàn, cúi thấp người xuống, ép sát vào Hoắc Kiêu khẽ khiêu khích nói: “Ấy, anh biết đánh nhau không?”

Hoắc Kiêu không ngờ cô lại hỏi một câu này: “Hả?”

Chu Dĩ đè bả vai mình xuống, quay lại chỗ ngồi, giải thích nói: “Tôi không thích văn phòng luôn mang không khí kì quặc như thế này, nếu thực sự là đàn ông thì đánh một trận, buổi trưa mười hai giờ trong phòng Teakwondo nhà thi đấu, không gặp không về.”

Cô không thèm nhìn gương mặt mờ mịt của Hoắc Kiêu nữa, thu dọn đồ xách túi rời khỏi, quyết định ra tiệm cà phê đọc phần văn kiện hạng mục này một lượt, đỡ mất công ngồi trong văn phòng khiến gã đàn ông nhỏ mọn nào đó đố kị.

*

11h50, lúc Hoắc Kiêu xuấy hiện ở cửa, Chu Dĩ đã thay xong quần áo dành cho môn Teakwon do.

Lúc nhỏ vì đánh không lại Chu Nhiên, tâm huyết cô dâng trào đổi thành đi học Teakwon do.

Hiện giờ Chu Dĩ vô cùng cảm ơn bản thân mình nhiệt huyết sôi trào khi ấy.

Hai tay Hoắc Kiêu nhét vào túi quần, chậm rãi bước tới, có hơi buồn cười đánh giá cô: “Không phải, cô thực sự đánh à?”

“Nếu không thì sao?” Chu Dĩ buộc lại dây lưng, xoay người giơ chân nhanh gọn, dứt khoát không hề do dự, tốc độ hung ác.

Má trái bỗng nhiên tê dại, rất nhanh sau đó là cảm giác sưng đau âm ỉ, Hoắc Kiêu trợn mắt há hốc mồm ngây người, hòa hoãn một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: “Cô con mẹ nó, bị điên à?”

Chu Dĩ cười với hắn ta một cái, lần đầu tiên nghe thấy Hoắc Kiêu nói tục, cô vẫn cảm thấy khá mới mẻ: “Xem ra anh không biết, vậy anh xong đời rồi.”

Lần này cô cũng không để Hoắc Kiêu có thời gian phản ứng, khuỷu tay gập lại đánh vào bả vai hắn, đồng thời nâng đùi huých mạnh vào vùng bụng, siết lấy cổ rồi quật hắn xuống đất.

“Anh có biết thú vui lớn nhất của người bình thường là gì không?” Chu Dĩ hỏi.

Vẻ mặt Hoắc Kiêu vặn vẹo tách đầu ngón tay cô ra.

“Chính là tám nhảm mấy chuyện liên quan đến những kẻ thượng lưu như anh, anh cho rằng tôi không tìm hiểu bối cảnh của anh sao? Bố anh là giáo sư Hoắc của học viện tiếng Pháp Thượng Hải, tuy tôi chưa gặp qua ông cụ nhưng cũng đã nghe nói đến, đáng tiếc quá, sao ông ấy lại sinh ra thứ rác rưởi mặt người dạ thú như anh chứ?” Chu Dĩ tăng thêm sức lực trên cánh tay nói: “Vốn tưởng rằng chỉ cần đi ngang qua là được, kết quả suýt chút nữa bị tôi cướp mất vị trí, nên nóng rồi đúng không? Không thể nhìn thấy tôi rơi vào bẫy của anh, còn phát hiện ra người giáo sư Tiền nhìn trúng là tôi mà không phải anh, tức điên lên rồi đúng không?”

Sắc mặt Hoắc Kiêu khó coi đến cực điểm, đáng tiếc trong mắt Chu Dĩ chẳng có chút sức uy hiếp nào.

“Feminis is disgus? Đương nhiên anh không cách nào hiểu được, vì từ nhỏ anh đã nhận được ưu đãi, anh hưởng thụ tài nguyên mà bố mẹ anh mang đến, việc anh cần khổ não duy nhất sau khi trưởng thành chỉ là vào viện ngoại giao hay là tiếp tục học thuật, anh yên tâm đi trên con đường mà bố mẹ anh trải sẵn. Đối với anh mà nói, 24 tuổi cho đến năm 35 tuổi là quãng thời gian lâu dài mà phong phú, anh có thể thoải mái đạt được cuộc đời mà anh muốn, nhưng anh có biết mười năm của một cô gái vội vã như thế nào không? Anh có thể không hề lo lắng gì học hết cao học thạc sĩ, nhưng tôi đã từng gặp qua biết bao nhiêu đàn chị vì gia đình mà phải tốn ít nhất thời gian hai năm kết hôn sinh con, chẳng dễ dàng gì mới quay lại sự nghiệp của mình, thì còn lại bao nhiêu năm tuổi trẻ? Từ trước tới giờ anh luôn được thiên vị, có biết ý nghĩa của công bằng là như thế nào không?”

Vẻ mặt Chu Dĩ lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống hắn: “Anh có thể phủ quyết cố gắng của tôi, cười nhạo tôi chỉ dựa vào may mắn, anh có thể xem thường tôi, nhưng Hoắc Kiêu.”

Chu Dĩ buông tay ra đứng lên, nói trúng tim đen: “Lẽ nào anh không phát hiện, thực ra bản thân mình tự ti hèn nhát tới nhường nào sao?”

Cô phất tay, giống như cởi bỏ được trọng trách hít một hơi thật sau, mây mù tích tụ trong lòng cũng tan đi, Chu Dĩ chưa từng cảm thấy sung sướng thoái mái tới vậy.

Cô sải bước đi qua Hoắc Kiêu nằm ngã dưới đất, học theo giọng điệu bén nhọn trả lại cho hắn: “Hypocrite is disgus, con mẹ nó anh mới thực sự may mắn đấy.”

*

Từ phòng Taekwondo đi ra, cả người Chu Dĩ toàn là mồ hôi, sau khi về kí túc tắm rửa thay quần áo, cô ngồi trên ghế sô pha, nhịp tim vẫn vô cùng gấp gáp, bên tai vang lên ù ù, đại não vẫn đang tiếp tục trạng thái hưng phấn, cô không có cách nào bình tĩnh được.

Nghĩ đi nghĩ lại, Chu Dĩ cầm điện thoại lên, vẫn quyết định nên báo cáo tình hình với Lý Chí Thành.

Cô gõ chữ nói: Em đánh Hoắc Kiêu rồi! Em có giỏi không!

Màn hình lập tức nhảy ra yêu cầu gọi thoại, Chu Dĩ ấn nút nhận nghe đặt bên tai.

Ngay cả câu a lô cô chưa kịp nói, đã bị giọng nói hoảng hốt sợ hãi của Lý Chí Thành cắt ngang: “Em có bị thương không? Hả? Sao lại đánh nhau rồi?”

Chu Dĩ giơ nắm đấm lên kiêu ngạo nói: “Em không bị thương, em chỉ dùng ba chiêu quật ngã hắn ta, em giỏi không?”

Đầu bên kia yên lặng một lúc, Lý Chí Thành hỏi: “Cách giải quyết mà em nói chính là đập người ta một trận?”

Chu Dĩ A một tiếng: “Đánh xong trận này, sau này mọi người vẫn tiếp tục là đồng nghiệp mà.”

Lý Chí Thành nghi ngờ hỏi: “Em nói với hắn ta rồi?”

Chu Dĩ trả lời: “Em cũng chưa nói, đây là em tự nghĩ vậy.”

Lý Chí Thành: “…..Em ra tay có nặng không?”

Chu Dĩ ngẫm nghĩ một lúc: “Cũng tạm, em chắc chắn có chừng mực, chỉ là….”

“Chỉ là cái gì?”

Âm thanh của Chu Dĩ càng ngày càng nhỏ: “Chỉ là em đạp một cái lên mặt, e rằng, hai ngày này hắn ta không thể gặp người được.”

Cô nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của Lý Chí Thành trong ống nghe, dữ dằn hét cô: “Mẹ kiếp Chu Dĩ, đánh người không đánh vào mặt, em có biết giữ võ đức (đạo đức võ thuật) không!”

Lửa giận của Chu Dĩ bùng lên, cao giọng hét lại: “Hắn ta cũng chẳng nói phẩm đức, em giữ võ đức cái gì hả!”

Lại sau một hồi yên lặng, Lý Chí Thành cắn răng nói: “Em đợi chút.”

Chu Dĩ cảm thấy sau lưng ớn lạnh: “Sao thế?”

“Anh đang liên lạc với luật sư cho em.”

Chu Dĩ hoảng hốt nói: “Không phải chứ, anh nói là hắn sẽ kiện em à?”

Lý Chí Thành hỏi ngược cô: “Em thấy sao?”

Chu Dĩ ngã ngồi trên ghế sô pha, hai tay ôm lấy đầu: “Em không đến nỗi phải vào cục cảnh sát ngồi chứ? Cảnh sát sẽ hẹn em ra nói chuyện sao?”

Lý Chí Thành hừ lạnh một tiếng: “Bây giờ em biết sợ rồi?”

Chu Dĩ khóc không ra nước mắt: “Hu hu hu anh nhất định phải cứu em.”

Lý Chí Thành đỡ trán bế tắc thở dài: “Đợi lúc gặp mặt anh dạy dỗ em sau.”

Chu Dĩ bất lực nói: “Vậy bây giờ em phải làm sao?”

Lý Chí Thành giống như phụ huynh trong nhà có đứa trẻ nghịch ngợm, rèn sắt không thành thép nói: “Còn có thể làm sao, cứ đợi xem sao.”

Chu Dĩ bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi: “Lỡ như hắn ta tìm người báo thù em thì sao!”

Lý Chí Thành nghiêm giọng trả lời: “Vậy em buông lời cay độc, dám chọc đến em, ông xã em xẽ dẫn một xe bánh mì người đập hắn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.