Sau khi cô nói xong câu này, hô hấp của Lý Chí Thành trở nên nặng nề, nhưng anh không làm ra bất cứ biểu thị gì, chỉ yên lặng quan sát cô.
Đồ tồi Chu Dĩ lại dính lên, dẫn dắt anh nhớ tới những hồi ức khó chịu đựng nổi: “Hôm đó em nói anh “cút”, em bảo anh không được đến làm phiền em nữa, anh cứ nhìn chằm chằm em, anh đang nghĩ gì vậy? Rõ ràng anh rất tức giận mà, anh muốn làm gì em? Em đã đá anh, chắc a nh rất muốn giết em đúng không.”
Biên độ nhấp nhô của lồng ngực Lý Chí Thành càng lớn hơn, hầu kết trượt lên trượt xuống, anh sờ lên trán Chu Dĩ, lau mồ hôi đi giúp cô.
Lòng bàn tay anh nóng rực ẩm ướt.
“Đi tắm.” Hơi thở của Lý Chí Thành không ổn định.
“Được.” Chu Dĩ gật đầu, ngoan ngoãn đáp, giống như anh nói cái gì cô cũng sẽ làm theo.
Vòi hoa sen bật mở, dòng nước ấm áp chảy lên làn da.
Chu Dĩ lấy một ít sữa tắm hương sữa bò, lúc đang tạo bọt thì nghe thấy tiếng cửa phòng tắm được mở ra.
Cạch một tiếng, nhịp tim của cô đập lỡ một nhịp.
Chu Dĩ không lấy quần áo để thay, cách một tấm thủy tinh phủ đầy hơi nước mơ hồ, cô quay người nhìn thấy người đàn ông đứng bên bồn rửa tay.
Lý Chí Thành đẩy cánh cửa ngắn tắm ra, sải bước vào trong.
Không gian vốn đã chật hẹp càng trở nên bí bách hơn, gương mặt không biểu cảm của Lý Chí Thành khiến Chu Dĩ hoảng sợ.
Chu Dĩ xấu xa bắt anh phải nhớ lại những chuyện kia, khiến anh cảm thấy vô cùng hụt hẫng và bất lực một lần nữa, cô lật tung toàn bộ những cảm xúc mà anh không dễ dàng gì đè xuống được.
Lý Chí Thành không cho cô chạm vào, bóp chặt lấy tay cô đẩy ra.
Ba bốn phút sau, anh giơ tay tắt vòi hoa sen, kéo chiếc khăn bông lau qua hai ba cái, sau đó lấy một chiếc khăn mới bọc kín người Chu Dĩ lôi cô ra ngoài.
Quả thực là lôi, hai chân Chu Dĩ vốn đã mềm nhũn, va vấp một đoạn đường, lúc thì đụng vào cánh cửa lúc thì đá vào chiếc thùng, có lẽ là đồ của Ta Ta, bị ném bên ngoài cửa phòng.
“Anh đang nghĩ cái gì?” Lý Chí Thành nhìn chằm chằm vào cô từ trên cao nhìn xuống.
____Anh không cảm thấy chúng ta không hề thích hợp sao, em không thể hiểu được anh anh cũng không thể hiểu được em.
___Em không biết tại sao, mỗi khi em nhìn thấy anh là cảm thấy phiền, anh đừng tới tìm em nữa.
Ngay lúc anh muốn ôm lấy cô, Chu Dĩ khủng hoảng lùi ra đằng sau, hét lên: “Cút đi.”
Người con gái luôn thích nhào vào trong lòng anh, nhìn thấy anh lại như thấy thú dữ, hoảng hốt lùi về phía sau.
“Em cảm thấy anh đang nghĩ cái gì?” Lý Chí Thành hỏi lại lần nữa.
Cửa sổ chưa được đóng chặt, trên người Chu Dĩ vẫn còn ướt, làn gió thổi qua vùng da bị lộ bên ngoài, cô giống như trang giấy được trải ra hoàn toàn, mỏng manh trắng ngần, run rẩy trong gió.
“Em xin lỗi.” Khóe mắt cô đỏ ửng như sắp nhỏ ra máu.
Lý Chi Thành tách hai chân cô ra, đưa đầu gối lên chống sang hai bên, rồi bắt lấy tay cô kéo xuống.
Chu Dĩ ý thức được anh muốn cô làm cái gì, cô nín thở lắc đầu kháng cự.
Cô gần như khẩn cầu, như thế quá xấu hổ: “Đừng….”
Lý Chí Thành lạnh lùng hỏi cô: “Chưa tự an ủi bao giờ à?”
Chu Dĩ quay mặt đi, mặt sắp vùi vào trong ga giường màu xám hồng: “Anh đừng có nhìn.”
Giọng điệu của Lý Chí Thành lại nặng nề thêm: “Có nghe lời không?”
Chu Dĩ tự lừa mình dối người nhắm tịt mắt lại, muốn lơ đi sự hiện diện của anh.
Chỗ kia đã nóng rực cứng rắn, nhưng Lý Chí Thành vẫn nhắm mắt làm ngơ.
Tới khi Chu Dĩ khẽ hừ ra tiếng, anh mở miệng hỏi: “Đang nghĩ gì?”
Chu Dĩ mở mắt, hô hấp trở nên nóng bỏng, thành thật thẳng thắn nói: “Anh.”
Lý Chí Thành vuốt ve tóc mai cô coi như phần thưởng.
Chu Dĩ lập tức thẳng người muốn ôm lấy anh, cô khóc cầu nói: “Không muốn nữa.”
Lý Chí Thành hừ cười hỏi ngược lại: “Không muốn nữa?”
Chu Dĩ nói không thành câu, nhưng vội vàng sửa miệng: “Muốn.”
Lý Chí Thành không cần nhìn, cũng biết vẻ mặt của cô lúc này.
“Trước giờ anh không nhìn nổi em khóc, không nhìn nổi em khổ sở, anh đúng là thương em quá rồi.”
Chu Dĩ hít sâu một hơi, cơn đau nhói từ sau lưng truyền đến, kéo dài cho tới dây thần kinh cuối cùng chưa tan.
“Nhưng giờ khắc đí, thực sự rất muốn dạy dỗ em một trận.” Âm thanh của Lý Chí Thành trở nên thô khàn hơn nhiều, “Khiến em khóc lóc cầu xin anh, khiến em nói không lên lời.”
Anh đã sớm mất khống chế, ánh mắt sắc bén giống như một con sư tử, vung móng vuốt hầm hừ, cắp cổ con mồi tha về lãnh địa của mình, khát máu thèm thịt, tận tình thưởng thức.
“Có phải anh nuông chiều em quá không?” Lý Chí Thành ghé sát vào tai cô ép hỏi.
Chu Dĩ cảm thấy bản thân sắp bị xét nát: “Em xin lỗi, em xin lỗi, em sai rồi.”
“Nhìn thấy anh là phiền? Đừng tới tìm em nữa?” Hai mắt Lý Chí Thành vằn đỏ, trong giọng nói còn mang theo giễu cợt: “Vậy tại sao hiện giờ em lại khóc muốn anh tới?”
Ánh sáng trước mắt thành một tia trắng bệch, Chu Dĩ nhắm mắt lại, ý thức dần trở nên tán loạn.
Thế tấn công của anh giống như mưa sa bão táp, không hề cho cô một chút cơ hội để thở dốc nghỉ ngơi nào.
Lý Chí Thành xoa lên khóe mắt Chu Dĩ, cười khẩy nói: “Cô Chu, hôm nay anh cũng dạy em một câu, đây gọi là forced Orgas.m*”
*Cao trào mang tính cưỡng bách.
Tới cuối cùng Chu Dĩ gần như ngất đi.
____Lý Chí Thành đâu chỉ hung bạo, anh cực kì xấu xa.
Sau nửa đêm trời nhiều mây chuyển sang âm u, có giọt mưa đập qua cửa sổ bắn vào trong.
Lý Chí Thành bỏ điếu thuốc bên khóe miệng xuống, nhìn cánh tay Chu Dĩ lộ nửa ra ngoài, muốn đắp chăn lên giúp cô.
Đầu ngón tay anh đụng tới bàn tay cô, cô mẫn cảm rụt lại, như có xu thế muốn tránh đi.
Trái tim Lý Chí Thành nặng nề, nhăn mày ngậm điếu thuốc, vội vàng dùng mu bàn tay sờ lên trán Chu Dĩ.
Cô mơ màng mở mắt ta, hàng mi vẫn còn ướt đẫm, dưới mắt còn hoen lệ.
“Có khó chịu không?” Lý Chí Thành hỏi cô.
Chu Dĩ nhìn anh hai giây, dường như đang phản ứng, sau đó giang hai tay dính lên.
Cô lắc đầu, tựa cằm lên vai anh: “Anh ôm em thì em không khó chịu nữa.”
Khoang mũi của Lý Chí Thành bỗng nhiên chua xót, khóe mắt cay xè, anh ôm chặt cô vào lòng, khàn giọng nói: “Chỉ là cách giải sai rồi, đổi một cách khác bắt đầu lại là được.”
Anh hôn lên vành tai của Chu Dĩ: “Em yên tâm, học sinh ngoan chúng ta làm sai đề bài một lần, tuyệt đối sẽ không sai lần thứ hai.”
*
Đến buổi chiều ngày thứ hai Chu Dĩ mới dậy, khắp người không có chỗ nào lành lặn, hoặc là tím đỏ hoặc là vết cắn, đầu gối cũng bị cọ xát, ngay cả tư thế đi đường của cô cũng hơi quái dị.
Mà đồ khốn Lý Chí Thành cả ngày đều đi làm, anh còn bổ sung đầy đủ công việc tối qua chưa làm xong.
Cô đánh răng rửa mặt xong, thay một chiếc quần dài, ôm Ta Ta lên ghế bắt đầu làm việc.
Lúc gần đến năm giờ, Khương Nghênh tới, mang theo cơm canh và một túi thuốc.
Hai người đã vô cùng quen thuộc, vừa gặp mặt, Khương Nghênh đã bắt đầu càm ràm: “Nếu không phải anh ta cho tôi nhiều tiền tôi mới không vui đấy, làm gì có kế hoạch của công ty nào vừa tan làm là phải mang cơm cho bà chủ hả?”
Chu Dĩ cười cười, đảm bảo với cô nàng sẽ bảo Lý Chí Thành tăng lương.
Khương Nghênh liếc hình ảnh trên màn hình máy tính cô, chỉ vào đó hỏi: “Đây là cô à?”
Chu Dĩ cũng nhìn qua, gật đầu: “Ừ, đó là khi tôi học năm ba.”
Khương Nghênh ngồi xuống, tò mò tới gần nhìn.
Đó là một cuộc thi hùng biện tiếng anh dành cho sinh viên đại học toàn quốc, lúc đó Chu Dĩ đạt được giải nhất, chủ đề hùng biện của cô là “Why is marriage the finality of romance?”
____Tại sao hôn nhân là kết thúc của sự lãng mạn.
Cô gái trong bức ảnh để tóc dài giống như hiện tại, gương mặt lạnh lùng, cao gầy xinh đẹp, nhưng giữa hàng mày vẫn còn non nớt.
Khương Nghênh hỏi cô: “Sao lại giở cái này ra xem, nhớ lại tuổi trẻ hả?”
Chu Dĩ không trả lời, chỉ hỏi cô: “Kết hôn là cảm giác gì?”
Khương Nghênh nghĩ ngợi: “Cũng chẳng có gì khác biệt, chỉ là lúc giới thiệu anh ấy với người khác, cuối cùng cũng có thể hùng hồn nói: đây là ông xã của tôi rồi thôi.”
Chu Dĩ nhếch môi nở nụ cười, ban nãy cô mới hỏi Đàm Tùng, câu trả lời của cô ấy là: “dòng thời gian của anh ấy chỉ có hai bài đăng, một bài là chúc mừng tốt nghiệp thạc sĩ, một bài khoe giấy đăng kí kết hôn của chúng tôi, mỗi khi tâm trạng của tôi không tốt sẽ giở ra xem, lập tức thông suốt rồi.
Trong màn hình, Chu Dĩ tuổi hai mười tự tin thong dong nhàn nhã, cô dùng ngôn ngữ dí dỏm trêu ghẹo, dùng lý trí để phân tích câu chữ, quan hệ giữa hai giới tính trước giờ luôn là một vấn đề rộng lớn phức tạp, cô đưa ra kết luận rất hiện thực và vô cùng bi quan.
___Marriage may not be the end do fromance, but it is certainly the beginning of philistinism for women.
Có lẽ hôn nhân không phải kết thúc của sự lãng mạn, nhưng đối vói phụ nữ mà nói nó nhất định là một bắt đầu tầm thường.
Khương Nghênh xem một lúc, ý thức được gì đó: “Trời, không phải cô theo chủ nghĩa không kết hôn đó chứ….”
Chu Dĩ gõ ngón tay lên thành cốc, lắc đầu nói: “Không hẳn.”
Luận văn tốt nghiệp của cô cũng hạ bút dưới góc nhìn của nữ giới, lại thêm tính cách cô biểu lộ ra ngoài hơi lạnh nhạt, đa số bạn học sung quanh cô đều cho rằng có lẽ cô là một feminist.
Rất lâu trước kia Chu Dĩ cũng cảm thấy bản thân mình là vậy, từ nhỏ tới lớn, hôn nhân của nhưng người xung quanh cô không có lấy một cuộc hoàn mĩ.
Cô vẫn luôn không ôm hi vọng gì đối với đàn ông đối với hôn nhân, cô không tin tưởng cũng không cho rằng nó cần thiết.
Nhưng có một ngoại lệ đặc biệt xuất hiện.
“Tôi không tin tưởng hôn nhân, nhưng tôi nghĩ tôi tin tưởng tình yêu.”
Hôm nay trời mưa âm u, nhưng lúc chập tối lại xuất hiện mặt trời, ánh sáng vàng tương từng đóa vội vã chiếu rọi khắp nơi.
Nửa người Chu Dĩ tắm trong ánh nắng, trông cô có vẻ bĩnh tĩnh mà ấm áp.
Chiếc máy Kindle bên cạnh máy tính của Chu Dĩ, bên trên màn hình vừa được cô đánh dấu một đoạn văn, được trích dẫn từ tác phẩm Lightghousekeeping của tác giả văn học người Anh Jeanette Winterson.
“Tôi cũng không coi tình yêu là thuốc tiên, tôi coi tình yêu là một loại sức mạnh tự nhiên___giống như ánh mặt trời chói mắt, là cần thiết, không chịu ảnh hưởng của tình cảm cá nhân, là bát ngát vô tạn, là không thể tưởng tượng được, là dịu dàng rực rỡ, là mang theo khô hạn lại đi kèm với sinh mệnh. Một khi tình yêu cháy hết, trái đất này cũng chết theo.”
Đây không hẳn là xung đột, Chu Dĩ thuyết phục chính mình.
*
Trước khi Lý Chí Thành về đã gửi tin nhắn cho Chu Dĩ, lúc về tới nhà cô vừa nấu xong bữa khuya.
Cô chỉ biết nấu vằn thắn, còn thử chiên một quả trứng, bề ngoài hơi xấu, nhưng mùi vị cũng tạm chấp nhận được.
Lý Chí Thành vô cùng nể mặt mà ăn sạch sẽ.
Anh tắm xong ra ngoài, Chu Dĩ đang khoanh chân ngồi trên đất, vẫy tay với anh: “Anh qua đây, em có lời muốn nói.”
Lý Chí Thành dùng khăn lông lau khô tóc, ngồi trên ghế sô pha: “Sao thế?”
Trên sống mũi Chu Dĩ đang mang một chiếc kính mắt gọng bạc, trên người mặc áo ngủ bằng cotton của anh, dáng vẻ vô cùng ngoan hiền.
Cô hỏi Lý Chí Thành: “Không cần biết người khác nghĩ thế nào, không cần biết trong nhà có giục anh hay không, em hỏi anh, anh có muốn kết hôn không?”
Lý Chí Thành bỗng ngẩn người: “Vậy còn em?”
Chu Dĩ ôm lấy đầu gối: “Em vẫn cảm thấy hôn nhân là sự kết thúc của sự lãng mạn.”
Mất mát của Lý Chí Thành không rõ ràng lắm: “Ừ.”
Chu Dĩ chống cằm nhìn anh: “Anh thì sao?”
“Nghe lời nói thật à?”
“Đương nhiên.”
Lý Chí Thành kéo khăn lông ném sang một bên: “Trước kia đối với anh mà nói, hôn nhân là chuyện rất xa vời, cũng cảm thấy chẳng sao cả. Nhưng hiện tại anh rất chắc chắn, anh muốn kết hôn với em.”
Lời khẳng định của anh khiến Chu Dĩ bất ngờ: “Vì sao?”
Lý Chí Thành giang tay ôm cô ngồi lên đùi mình, hơi ngửa đầu lên: “Nếu như kết hôn rồi, lỡ em lại chia tay với anh, tới lúc đó phải chăng sẽ suy nghĩ lâu thêm một chút không?”
Lý do của anh khiến Chu Dĩ bỗng nhiên đỏ mắt, khoang mũi bị chua xót bao trùm.
Lý Chí Thành nâng mặt cô lên, khẽ đặt một nụ hôn bên khóe môi cô: “Suy nghĩ này rất quá đáng, nhưng anh thừa nhận, anh muốn có một thứ gì đó có thể buộc chặt em lại bên cạnh anh.”
___Anh hèn hạ muốn tước đoạt đi một phần tự do của em.
Anh cười tự giễu, khàn giọng nói: “Làm sao đây? Có phải anh có chứng PTSD rồi không, em phải thông cảm cho anh, mất đi mà có lại được rất dễ lo được lo mất.”
*PTSD: chỉ một sự vật nào đó có sức ảnh hưởng sâu sắc, cho dù qua bao lâu vẫn luôn có độ nóng có chủ đề. (Theo baidu)