Thẩm Tiên Sinh, Cố Phu Nhân

Chương 8



Cô hơi ngẩng đầu —— hôn trúng cằm anh. Kỳ thật là hôn trật, cô muốn hôn má anh cơ… Ai bảo anh lùi lại nhanh quá, chỉ cọ trúng cằm thôi…

Cố Tích Hoa lui về, ánh mắt sâu thẵm, anh nhìn cô chằm chằm, trái tim Thẩm Châm đập liên hồi, không thể chống cự cái nhìn chăm chú của anh, cô dứt khoát nhắm một mắt, nghiêng đầu không để ý tới. Đây là ngoài ý muốn, tuyệt đối không có lòng. Tuyệt đối không phải!

“Em cố ý.” Anh nói, âm thanh vừa thấp vừa mập mờ. Thẩm Châm nghía anh một cái, Cố Tích Hoa nhìn đèn đỏ: “Không đủ thời gian.”

Năm mươi bốn giây.

Bầu không khí trong xe quá áp lực kỳ lạ, Thẩm Châm theo bản năng muốn chạy trốn. Lúc này lấy lại tinh thần cô thực muốn kéo mình ra.

Sắc đẹp mê hoặc bị sắc đẹp mê hoặc mà!! Đức hạnh của mi đâu, Thẩm Châm!

Đây mới là lần gặp thứ hai thôi mà!!!

Rốt cuộc đèn xanh sáng, anh nhấn chân ga, xe lao đi rất nhanh, Thẩm Châm hoảng sợ, “…Chạy…chạy chậm một chút…”

Người bên cạnh chẳng có biểu cảm gì trên mặt, tốc độ xe không chậm ngược lại còn nhanh hơn, trở tay một cái liền đi vào con đường nhỏ không người, anh tìm một chỗ trống để đỗ xe, xe hoàn toàn ngừng lại. Cố Tích Hoa kéo dây an toàn ra, anh đến gần hung hăng cắn đôi môi đỏ mọng quanh quẩn trong đầu từ nãy đến giờ… Sự tấn công mạnh mẽ quyết liệt kia khiến Thẩm Châm chỉ có thể bám lấy anh…

Không biết qua bao lâu, nụ hôn nhẹ dần, bờ môi Cố Tích Hoa đặt xuống những nụ hôn nhỏ vụn trên mặt và đôi môi cô, tay cô vẫn siết thật chặt.

“…Ưm…” Thẩm Châm rốt cuộc lấy lại tinh thần, nhịn không được mà rên rỉ một tiếng.

“…Không được kêu.” Âm thanh của anh thấp đến đáng sợ, tiếng thở dốc ồ ồ vang bên tai cô, lỗ tai càng đỏ hơn, như là có thể trích ra máu, phân nửa là xấu hổ, phân nửa là nóng hổi.

Thẩm Châm khóc không ra nước mắt, không phải cô muốn kêu ra đâu, ai biết vừa lên tiếng lại thành như vậy… Hơn nữa dây an toàn thế nào đây…cô hoàn toàn bị trói tại chỗ ngồi, muốn chạy trốn cũng chẳng thoát được…

Đôi mắt cô rưng rưng, uất ức nhìn người đàn ông trên người mình.

“…Không được nhìn.” Anh hung hăng cắn miệng cô một cái, rồi liếm đi nước mắt tại khoé mắt, “Em cũng không được nhúc nhích, không được nói chuyện.”

Cô từ từ nhắm hai mắt, qua hồi lâu mới cảm giác ghế dựa đàn hồi, có người cài cúc áo cho cô, rồi kéo dây lưng và phéc mơ tuya lại.

“Được rồi.” Âm thanh của anh vẫn còn hơi khàn.

Thẩm Châm mở mắt ra, đối diện với khuôn mặt kia gần trong gang tấc. Hai người đều hơi chật vật, nhiệt độ trên mặt Thẩm Châm vẫn đỏ bừng chưa giảm xuống.

Cố Tích Hoa điều chỉnh hơi thở của mình một chút, anh ngồi lại ghế lái, khởi động xe, chạy về con đường lớn lần nữa.

Mười lăm phút, cô suy nghĩ.

Khi dừng lại, thời gian trên xe biểu thị 20:30, hiện tại là 20:45. Cô đột nhiên hiểu được ban nãy anh nói “Không đủ thời gian” là ý gì.

Cô chẳng qua “không cẩn thận” cọ vào cằm anh, anh có cần trả thù lâu như vậy không? ╮(╯▽╰)╭

Thực ra, nếu nói vừa rồi cô không sợ hãi, khẳng định là giả.

May mà,

May mà anh dừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.