Huyễn linh hóa thân Lạc Vân Khanh bất ngờ tới ngẩn cả người.
"Sao hả, lẽ nào ngươi tưởng đã lừa được ta rồi á?" Hàn Ngâm cười, nhìn chằm chằm vào thanh chủy thủ trong tay, chẳng biết sao thanh chủy thủ kia bỗng nhiên tan ra thành đốm sáng, lọt qua khe hở ngón tay của cô như sao rơi, rồi biến mất hoàn toàn trong không khí.
Ánh mắt huyễn linh nhìn cô lập tức trở nên phức tạp.
Hàn Ngâm chẳng thèm quan tâm, tâm niệm khẽ động, sau lưng cô đột nhiên xuất hiện một chiếc ghế, trên ghế còn lót đệm gấm êm ái, cô ngồi xuống một cách khoan khoái, đến đây mới cười nói: "Trận này bày trí thật là tài tình, suýt nữa đã bị các ngươi lừa mất rồi."
Việc đã đến nước này, trong lòng huyễn linh chỉ còn một nghi vấn: "Ta để lộ sơ hở ở đâu?"
Hàn Ngâm dựa lưng vào ghế đáp: "Ngươi chẳng lộ sơ hở gì hết, ta chỉ suy nghĩ vài chuyện thôi, nghĩ ngợi một chút, rồi bất cẩn nghĩ ra tám chín phần ngươi cũng là đồ giả."
"À." Hàn Ngâm trầm ngâm, đáp: "Thí dụ như ta nghĩ nếu bên cạnh ta đã có hai món đồ giả, thì tại sao ngươi lại là đồ thật? Vả lại, nếu như ta và ngươi đều là thật, thế tại sao lúc trước hai huyễn linh kia chỉ đối phó với mình ta mà bỏ qua ngươi."
Huyễn linh hừ lạnh: "Sao ngươi không nghĩ đó là vì gần quan được lộc? Hai tên kia ở cùng một phòng với ngươi, đương nhiên phải xuống tay với ngươi trước."
"Đúng thế!" Hàn Ngâm hấp háy mắt: "Nhưng cục diện gần quan được lộc này là ai tạo ra nào? Ta vẫn chưa quên, là ngươi đề nghị tìm chỗ nghỉ ngơi trước, biết rõ trong bốn người chúng ta chỉ có ngươi là không tiện ở cùng một phòng với những người còn lại, cho nên ta vẫn không cầm lòng được mà nghi ngờ ngươi thôi."
Huyễn linh cũng không nhịn được nhắc nhở cô: "Thế nhưng ngươi đừng quên, khi ngươi sắp tẩu hỏa nhập ma, là ta đã cứu ngươi! Nếu như ta muốn hại ngươi, tại sao phải làm điều thừa thãi đó?"
"Vấn đề này ta cũng hỏi qua bản thân rồi." Hàn Ngâm cười nói: "Nếu ngươi là thật, vậy cứu ta đương nhiên chỉ vì đúng lúc mà thôi, nhưng nếu ngươi là giả thì chắc chắn không phải đúng lúc, thế thì tại sao ngươi phải làm vậy chứ?"
Huyễn linh nhìn cô chằm chằm, không đáp.
"Ngại ghê, ta là dạng lòng dạ nhỏ mọn, gặp chuyện gì cũng thích nghĩ theo hướng xấu trước, cho nên khả năng ngươi là thật đã bị ta tạm thời dẹp qua một xó, ta chỉ một mực suy nghĩ nếu ngươi là giả thì tại sao lại cứu ta thôi."
Nói đoạn, Hàn Ngâm khoát tay, một chén trà thơm lập tức xuất hiện trong tay cô, cô nhấp nhẹ một hớp, sau đó mới nói tiếp: "Càng nghĩ ta càng thấy chỉ có một khả năng, đó chính là tẩu hỏa nhập ma ở đây có lẽ không hại chết ta, thế nhưng cứu ta rồi lại có thể chiếm được lòng tin của ta, khiến ta không đề phòng ngươi, cũng tiện cho ngươi xuống tay với ta hơn."
"Mặc dù ngươi vẫn chưa chắc ta là giả!"
"Đúng!" Hàn Ngâm cười tủm tỉm nói tiếp: "Thế nhưng trận thất tình lục dục ở đây đã nhắc nhở ta, nó là một huyễn trận, những thứ ở đây đều được biến hóa ra, thế thì ảo giác làm sao có thể giết người?"
Huyễn linh mím môi, trong mắt lộ ra chút ảo não.
"Coi đi, ngươi cũng biết rõ ảo giác không thể giết người, ảo giác chỉ có thể khiến những người sinh ra ảo giác tưởng rằng những thứ họ gặp phải là thật. Ví dụ như họ bị đâm một đao, nếu họ biết đây là ảo giác, trong lòng không sợ hãi cũng chẳng hoảng hốt, vậy họ sẽ không bị thương chút nào, nhưng nếu họ tin bản thân thật sự bị đâm, đang chảy máu sắp chết, thì lúc đó mới bị suy nghĩ của mình giết chết!"
Nói đến đây, Hàn Ngâm chợt sa vào một ký ức không vui, cô nhớ khi còn bé từng gặp một đám ăn mày tranh giành địa bàn, chúng bắt một người lạc đàn của phe đối thủ, trói hắn lại, bịt mắt, sau đó để một con rắn cỏ không độc cắn một phát thật nhẹ trên cánh tay hắn, chỉ chảy chút máu, thế nhưng đám ăn mày kia lại nói với hắn là hắn bị rắn kịch độc cắn, sẽ chết nhanh thôi. Sau đó vứt hắn vào bãi đất hoang rồi bỏ mặc, kết quả chưa đầy một khắc sau, hắn đã chết thật, lúc chết cả người còn nổi màu tím bầm, miệng sùi bọt mép, thất khiếu chảy máu, giống hệt với triệu chứng trúng độc.
Khi ấy cô còn chưa hiểu, tại sao nó rõ ràng chỉ là trò bịp, mà người nọ vẫn chết, hiện tại thì cô đã biết rồi, người đó tin mình bị rắn độc cắn, vì thế đã bị nỗi sợ hãi của mình giết chết! Với cùng một nguyên tắc đó, ảo giác cũng giết người bằng cách này.
"Các ngươi cất công lập mưu vất vả thật." Hàn Ngâm cười lạnh: "Để ta tin mình sẽ bị giết chết trong huyễn trận này, còn cố ý bảo Tích Tích giả tới đâm ta một nhát, mục đích là để ra ám thị với ta, bất kể cô ta có phải Tích Tích thật hay không, chỉ cần ta bị đâm trúng thì đều sẽ chết! Đáng tiếc, ta lại không chịu tin."
Nói rồi cô nhìn huyễn linh trước mặt với vẻ khiêu khích: "Muốn giết chết ta ở đây, cách duy nhất chính là để ta tháo bỏ mọi đề phòng, tạm thời quên hết mọi thứ trước mắt đều là huyễn cảnh, như vậy chỉ có người khiến ta thật sự tin tưởng mới có thể làm được chuyện này, mới có cơ hội giết chết ta, chỉ mỗi điểm ấy thôi, ngươi nói xem ta có nên hoài nghi ngươi là đồ giả đang lừa sự tin tưởng của ta không?"
Huyễn linh nghiến răng: "Những thứ ngươi nói chỉ là suy đoán!"
"Thế thì ta thử một tý cũng chả sao đúng không?" Hàn Ngâm cười gian xảo: "Ta cho ngươi cơ hội giết ta, nếu ngươi là sư huynh của ta thật, thì chắc chắn sẽ không xuống tay với ta, nhưng nếu ngươi không phải, thì chắc chắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội hạ thủ tốt như thế. Nói tóm lại, bất kể thế nào ta cũng chẳng tổn thất gì, còn có thể thử được ngươi là thật hay giả, thế tại sao ta không thử?"
Huyễn linh không cam lòng: "Ngươi không sợ ta thật sự là sư huynh của ngươi, nhưng vì hoài nghi ngươi là huyễn linh, nên mượn cơ hội đánh chết ngươi sao?"
"Huynh ấy không làm thế." Hàn Ngâm đáp ngay chẳng cần suy nghĩ: "Xưa nay huynh ấy không phải là loại thà giết lầm một nghìn, cũng không bỏ sót một người. Chưa có bằng chứng vững chắc ta là huyễn linh, thì huynh ấy sẽ không động thủ giết ta!"
Cô đáp rất ung dung tự tại, nhưng vẫn bị lời của huyễn linh khơi lên nỗi lòng, không khỏi lo lắng cho Lạc Vân Khanh, không biết với cái tính không chịu giết lầm này của hắn, có khi nào sẽ hại hắn chìm sâu vào trận thất tình lục dục này, không có cách nào phá trận, sâu tới mức chịu tổn thương hay không...
Hàn Ngâm chìm vào khổ não một lát, ngước mắt lên phát hiện huyễn linh vẫn đang ở trước mặt mình mà chưa đi, bỗng dưng càng phiền muộn thêm gấp bội, xua tay đuổi người: "Ngươi đi được rồi đó, không thì đổi sang bộ dạng khác cho ta nhờ."
Thật là, sư huynh ở ngay trước mặt, vậy mà lại là giả, ngẫm lại đúng là phát ghét!
Huyễn linh đúng là rất nghe lời, lập tức biến hóa một cách nhanh chóng, nhưng cố tình không biến thành ai khác mà lại là Mộ Thập Tam, còn cúi người nhìn cô đưa tình, dùng một chất giọng trầm thấp vô cùng mê hoặc nói với cô: "Có muốn ở lại hay không? Ở đây ngươi có thể làm bất cứ chuyện gì theo ý mình."
Rõ ràng huyễn linh này vẫn chưa hết hy vọng, còn muốn huyễn hoặc cô.
Mặt Hàn Ngâm đỏ lên, chén trà trong tay đập thẳng ra ngoài, nghiến răng hét lên một câu: "Cút! Nếu không ta diệt ngươi!"
Huyễn linh được sinh ra từ những người bị nhốt chết trong trận đồ, rồi bị trận đồ luyện hóa ba hồn bảy phách, hoàn toàn không tồn tại ở thể vật chất như Hàn Ngâm, thế nên Hàn Ngâm nói muốn diệt nó, tuyệt đối không phải đe dọa ra oai mà có thể làm thật. Nó chỉ liếc cô một cách không cam lòng, rồi toan bỏ chạy.
Không ngờ Hàn Ngâm lại gọi giật nó lại: "Chờ đã! Ngươi dẫn ta đi tìm sư huynh ta với những người khác mau."
Huyễn linh cười nhạt: "Không được!"
Hàn Ngâm ngây ra: "Tại sao?"
Rõ ràng cô có thể như Đàm Niệm Tuyết trong vật dưỡng hồn, tưởng tượng, thao túng tất cả cơ mà.
Trong mắt huyễn linh ánh lên vẻ hả hê: "Các ngươi cùng tồn tại trong một trận đồ nhưng không có nghĩa là ở chung trong một huyễn cảnh, ngươi chỉ phá được huyễn cảnh này để ra ngoài mà thôi, nhưng trong trận đồ này có ngàn vạn huyễn cảnh, ngươi bảo ta đưa ngươi tới đâu để tìm người đây?"
Nói rồi bật cười, hóa thành luồng sáng trắng chui qua cửa sổ.
Hàn Ngâm ngẩn ra, ngẫm lại toàn bộ những thật thật ảo ảo vừa diễn ra một lần, không biết sao lòng lại run lên, sinh ra một thứ linh cảm vô cùng kỳ diệu. Nhưng loại linh cảm này tưởng như gần ngay trước mắt, lại dường như xa tận chân trời, bất kể cô suy xét rõ ràng tới đâu cũng cách nó một ranh giới, không thể nắm bắt được...
Cũng may đã phá được trận pháp, lúc này cô không nóng nảy, chỉ tĩnh tâm ngưng thần để cảm ngộ thứ linh cảm lửng lơ bất định như một thứ huyền cơ này, bất tri bất giác đã khoanh chân ngồi xuống theo cách tu luyện thông thường, nhắm mắt lại.
Chẳng biết rốt cuộc đã trôi qua bao lâu, dài đăng đẵng như đã trải qua bao lần bãi bể nương dâu, nhưng cũng ngắn ngủi như chỉ mới qua một cái chớp mắt, mãi tới khi khí trên người cô đột nhiên biến đổi, đáy lòng cũng sinh ra một loại bình tĩnh tới cực hạn, cô mới khẽ thở ra một hơi thật dài, mở mắt ra.
Có quầng sáng lấp lánh lưu chuyển chập chờn trong mắt cô, nhưng chốc lát sau đã dần lụi tắt, trở lại với sự trong vắt thường khi.
Cứ thế mà đi qua cảnh giới Cảm Ngộ...
Cô cứ ngỡ đâu cõi lòng phải trải qua một đợt biến hóa đại bi đại hỉ, nhưng lại chẳng có gì cả, cô chỉ bắt được một linh cảm kỳ diệu, rồi bỗng nhiên ngộ phá, dễ dàng thư thái như hít thở bình thường vậy.
Đương nhiên hiện tại cô vẫn chưa biết, lĩnh hội của mỗi người khi qua cảnh giới Cảm Ngộ là khác nhau, sở dĩ cô có thể nhanh chóng đột phá được cảnh giới mà người khác phải tôi luyện mấy năm cũng chưa chắc phá được, là nhờ từ nhỏ cô đã nhiều lần trải qua thế sự hồng trần, thế nên để vượt qua cảnh giới cũng chỉ thiếu một điểm giác ngộ.
Nói lại thì, bỗng nhiên đột phá cảnh giới Cảm Ngộ, nếu bảo cô chẳng có chút cảm nhận nào thì cũng không phải, có điều loại cảm nhận đó hết sức kỳ diệu, chỉ có thể hiểu, chứ không cách nào diễn tả bằng lời.
Hàn Ngâm tĩnh tọa tại chỗ hồi lâu, sau đó mới mỉm cười, đứng dậy khỏi ghế.
Cô nâng tay phác nhẹ qua không khí, trong hư vô nhất thời hiện ra một cánh cửa, đằng sau cánh cửa là bóng tối vô biên, cô nhấc gót, cất bước vào trong, ngay tích tắc đó cảnh tượng trước mắt lập tức biến đổi.
Cô quay lại một nơi nào đó bên trong đại điện, thứ nhìn thấy đầu tiên, chính là cái tên đang dựa nghiêng trên nhuyễn tháp, trong tay cầm một con cá nướng ăn đến là vui vẻ, Mộ Thập Tam.
Mộ... Mộ Thập Tam...
Hắn căn bản không thể nào ở đây!
Cõi lòng phẳng lặng lập tức cuộn sóng, trực giác mách với Hàn Ngâm rằng cô đã đi nhầm cửa, cơ bản chưa thoát khỏi trận đồ, chỉ bất cẩn chuyển tới một huyễn cảnh khác mà thôi. Thế là cô giơ tay khua loạn xạ lên khoảng không trước mặt, muốn bóc ra một cánh cửa xuyên không gian khác. Tiếc là khua cả buổi, trừ ngón tay cảm giác được chút xíu sự dao động của không khí ra, thì chẳng có chuyện gì phát sinh nữa.
Lúc này giọng mang theo trêu chọc của Mộ Thập Tam vang lên: "Hàn sư điệt à, đã lâu không gặp, có thể thỉnh giáo một chút không, rốt cuộc ngươi đang làm gì thế?"
Là... là Mộ Thập Tam thật...
Hàn Ngâm nhất thời quẫn trí, khóc không ra nước mắt, nhìn sang hắn nói: "Mộ sư thúc... đúng lúc ta cũng muốn thỉnh giáo ngài một chút, tại... tại sao ngài lại ở đây..."
Mộ Thập Tam vứt bừa chiếc xương cá được gặm sạch bong đi, rồi ném cho cô bốn chữ: "Ra ngoài tản bộ."
~ Hết chương 101 ~
Hức, cuối cùng thì tác giả độc ác dã man tâm đen như mực đã cho hai vợ chồng nhà người ta gặp lại nhau roài, má ơi con mừng rơi nước mắt (っ╥╯﹏╰╥c)