Nhìn thấy Mộ Thập Tam, Hàn Ngâm không thể nói là vui nhiều hơn hay buồn nhiều hơn, nhưng có một chuyện cô rất rõ ràng...
Sao người này lại tản bộ tới ngoài ngàn dặm thế hả!
Huống chi từ Cửu Huyền đến đây phải vào dãy núi Xích Luyện nguy hiểm trùng trùng, rồi phải bơi qua hồ Lạc Tinh với đàn cá bạc biến thái, sau đó mở ra Truyền Tống trận thần bí khó tìm dưới đáy hồ, còn phải giải quyết con linh thú Hải Trãi mang theo huyết mạch hồng hoang đã sống hơn một nghìn năm bên ngoài Vân Trung điện nữa!
Ợ, linh thú Hải Trãi...
Hàn Ngâm đảo mắt qua, phát hiện con linh thú Hải Trãi kia đang nằm bẹp dưới chân Mộ Thập Tam vẫy đuôi như cún, thế tại sao lúc cô tới nó lại hất mặt lên trời, còn bùm bùm sấm sét hù dọa cô hả?
Cố dằn cơn bất mãn sôi sùng sục trong lòng xuống, đối với câu trả lời của Mộ Thập Tam, Hàn Ngâm vẫn nửa tin nửa ngờ, đoán rằng hắn xuất hiện ở đây không chừng là có liên quan tới hình nhân thế thân bị phá hủy.
Thế thì...
Cô chống cằm, hơi đỏ mặt hỏi: "Mộ sư thúc, ngài lo lắng cho an nguy của ta nên cố ý chạy tới đây tìm ta sao?"
Mộ Thập Tam hơi sững ra giây lát, ngay sau đó quăng ra bốn chữ: "Tự mình đa tình!"
Muốn để đầu óc mình tỉnh táo thì nên đối diện với hiện thực phũ phàng, quả nhiên phải bỏ ra cái giá thật đắt...
Hàn Ngâm không biết xấu hổ hỏi thẳng ra như vậy, là để chắc chắn rằng bản thân đã thoát khỏi giấc mơ trong khách điếm Mộng Tử, lúc này cô thật sự đang sống, do đó câu trả lời của Mộ Thập Tam cũng hệt như cô đã đoán trước. Thế nhưng tưởng tượng với chính tai nghe, hai thứ này chênh lệch quá lớn, lòng tự ái của cô vẫn bị tổn thương, chưa kể trái tim thiếu nữ bị vỡ thành mảnh vụn, còn đau hơn trong tượng tượng biết bao nhiêu lần!
Cô lập tức nghiến răng nghiến lợi bật lại: "Ngài không thể nói khéo một chút sao?"
Mộ Thập Tam liếc xéo cô: "Đối với ngươi cần phải nói khéo nữa sao?"
Suýt phun máu!
"Ta sai rồi!" Hàn Ngâm hậm hực nói: "Hóa ra sư thúc lo lắng cho an nguy của Lạc sư huynh nên cố tình chạy tới tìm Lạc sư huynh!"
Hàm nghĩa trong câu này cực kỳ thâm.
Mộ Thập Tam "Phập" một cái, cắn trúng lưỡi mình.
Hắn ôm một bên hàm, đau đớn nói: "Trêu ngươi một chút thôi có cần độc miệng như vậy không... được rồi, ta thu lại lời lúc nãy, ta tới đây tìm ngươi, vậy ngươi hài lòng chưa..."
Đấu võ mồm với hắn, Hàn Ngâm hiếm khi chiếm thế thượng phong, thế nên quyết không buông tha mà hỏi tới: "Tìm ta làm gì?"
Cơn đau ở lưỡi hơi dịu bớt, Mộ Thập Tam lại cười lười: "Xem ngươi chết chưa, tranh thủ đi nhặt xác giúp ngươi, nhân tiện gom thêm vài món bảo bối, ví như Tạo Hóa Kim Tiền chẳng hạn."
Phong thủy thay đổi luân phiên, mặt Hàn Ngâm lập tức đen sì.
Tạo Hóa Kim Tiền cố sống cố chết lên tiếng: "Nhóc tì Hàn Ngâm, xin ngươi hãy vì ta mà kiên cường sống sót."
Câu này không xấu, nhưng cứ cho người ta cảm giác kỳ cục thế nào ấy?
"Câm miệng!" Hàn Ngâm cáu kỉnh quát nó, rồi lại ngẩng đầu nhìn lên, Mộ Thập Tam đã ngã nghiêng ngã ngửa, cười tới nỗi sắp lăn ra đất. Cô đành phải nói sang chuyện khác: "Mộ sư thúc, ngài tới đây lâu chưa, có tìm thấy Hỗn Nguyên tâm pháp không?"
"Coi như số ngươi may." Mộ Thập Tam cũng rất dễ chịu, lấy quyển ngọc giản đặt trên bàn bên cạnh, hất tay vứt cho cô.
Thấy Hàn Ngâm mừng rỡ đón lấy ngọc giản, Hải Trãi đang im lặng ở bên lại không nhịn được nữa, gầm nhẹ một tiếng rồi đứng lên, hù Hàn Ngâm phải ôm ngọc giản, lùi ra sau hai bước.
Mộ Thập Tam liếc nó: "Thế nào, ngươi có ý kiến gì?"
Hải Trãi cào móng trước, thấp giọng quát: "Ngọc giản không thể mang ra khỏi Vân Trung điện."
"Ai nói ta muốn mang ra ngoài chứ?" Có chỗ dựa ở đây, Hàn Ngâm cũng mạnh dạn hơn: "Ta đọc ngay tại đây!"
Nói rồi cô ngồi ngay xuống đất, cầm ngọc giản lên, nhìn chằm chằm hết sức nghiêm túc, một lúc sau chợt ngẩng đầu lên, nhỏ giọng kêu: "Sư thúc."
"Làm sao?"
"Trên ngọc giản không có chữ..."
"Còn nhớ cách ngươi mở Truyền Tống trận không?"
"Nhớ."
"Vậy còn ngẩn ra làm gì, cứ làm theo cách đó đi."
Lòng bàn tay Hàn Ngâm chứa Ngũ hành linh khí, sau khi ấn lên ngọc giản, khẩu quyết của Hỗn Nguyên tâm pháp liền hiện ra.
Khẩu quyết không dài, chỉ lác đác vài trăm chữ, thế nhưng lời văn lại rất thâm ảo, cô đọc một lần vẫn chưa hiểu hết, chỉ biết đại khái rằng tâm pháp này dạy cách chuyển đổi qua lại Ngũ hành linh khí. Ví dụ như khi sử dụng pháp thuật hệ thủy, cô có thể chuyển toàn bộ tứ hành linh khí còn lại trong đan điền thành thủy hành linh khí, dùng nó để tăng uy lực của pháp thuật.
Đối với người tu tiên, pháp thuật chỉ là thứ để hộ mạng, do đó trong quá trình tu luyện nó chỉ chiếm vị trí phụ, nếu coi trọng quá mức sẽ lẫn lộn đầu đuôi. Trên nguyên tắc đó, nếu Hỗn Nguyên tâm pháp này chỉ giới hạn trong phạm vi pháp thuật, thì không đáng để Hàn Ngâm phải liều mạng đi tìm. Cái quý giá của nó, chính là ngoài dạy người ta cách chuyển đổi Ngũ hành linh khí ra, còn ghi chép rõ cách thức Tụ Linh và Ngưng Luyện, làm theo đó mới có thể Đan Thành trên lục phẩm, có thêm chút cơ hội để phi thăng thành tiên.
Đương nhiên, cụ thể có thể kết ra kim đan cấp mấy thì còn phải bao gồm những nhân tố khác, như là độ tinh thuần của linh khí Ngưng Luyện hoặc trình độ tôi luyện đạo tâm chẳng hạn, có khi còn phải hợp lại chút nhân phẩm, thế mới nói thứ gọi là tiên duyên này thực sự không thể đoán trước được.
Hỗn Nguyên tâm pháp quá quan trọng, Hàn Ngâm không dám khinh thường, cố gắng nhẩm lại mấy lần, mãi tới khi chắc chắn đã khắc sâu từng câu từng chữ vào đầu, có thể đọc thuộc làu làu, cô mới thở ra một hơi thật nhẹ, đặt ngọc giản về chỗ cũ.
Lúc này Mộ Thập Tam đã ăn sạch hết đống cá nướng, đã thế còn liếm môi như chưa thỏa mãn, hỏi cô: "Ngươi có đói bụng không?"
Mộ Thập Tam cười khẽ: "Ra hồ cá hậu điện bắt mấy con cá để nướng."
Biết ngay mà!
Hàn Ngâm đành phải nghe lời hắn mò ra hậu điện, phát hiện quả nhiên ở đây có một hồ cá, có điều bên trong chỉ có cá vĩ ngư, hơn nữa vảy và cơ thể nó đều trong suốt như thủy tinh, rõ là chủng lạ quý hiếm, làm cô không khỏi động lòng trắc ẩn, chỉ bắt ba con, chứ không vớt tới tuyệt chủng.
Quay lại điện, mổ cá rồi nướng đương nhiên là việc của cô, Mộ Thập Tam chỉ dặn một câu, nói rằng vảy cá này trơn như mỡ, bảo cô đừng cạo mà cứ để nguyên nướng, có vậy thịt cá mới tỏa mùi thơm, đặc biệt tươi ngon.
Hàn Ngâm nhẫn nại làm y theo lệnh, nhưng lúc nướng vẫn không nén được, buột miệng hỏi hắn: "Mộ sư thúc, rốt cuộc tu vi hiện tại của ngài là gì?"
Mộ Thập Tam hơi nhướng mày, trả lời như cũ: "Vừa đủ ngự kiếm."
Lừa quỷ à!
Hàn Ngâm chẳng thèm tin: "Hình nhân thế thân ngài cho ta còn giết được một con Hóa Xà tu vi Túy Dưỡng kia kìa."
Mộ Thập Tam nằm lên nhuyễn tháp, lười biếng nói: "Không sai, Xích Ly làm phương tiện đi lại cho ta, từ trước tới nay ta cũng không ngự kiếm, trước đây có lần nhàn rỗi tới buồn chán mới luyện hai ba lần, miễn cưỡng có thể bay lên, chẳng phải là vừa đủ ngự kiếm sao?"
Hóa ra là vừa đủ kiểu này.
Hàn Ngâm hỏi tới: "Ta hỏi tu vi, là tu vi của ngài!"
Sắc mặt Mộ Thập Tam vẫn không thay đổi: "Nằm trong tu vi có thể ngự kiếm."
Quên đi! Hắn không muốn nói thì đừng hòng hỏi, Hàn Ngâm đưa một con cá nướng xong qua, quay sang lo lắng cho nhóm Lạc Vân Khanh: "Lâu quá, tới giờ mà những người khác vẫn chưa ra khỏi trận, không biết có gặp việc gì ngoài ý muốn không nữa."
Mộ Thập Tam chuyên tâm ăn cá, không tiếp một câu.
Hàn Ngâm đành phải hỏi thẳng: "Mộ sư thúc, ngài có cách nào phá trận đồ này, cứu họ ra không?"
"Không có." Mộ Thập Tam đáp chẳng cần suy nghĩ.
"Coi như nể tình đồng môn đi."
"Ta có thể ăn cá giúp họ."
Thật ra trong lòng Hàn Ngâm cũng hiểu rõ, mặc dù là đồng môn, nhưng có một số việc cũng không thể làm thay, nhất là Lạc Vân Khanh, hắn xuống núi để rèn luyện, trận thất tình lục dục này đối với hắn là cách mài giũa tốt nhất, nhưng mà...
Óc cô lóe sáng, nói ngay: "Đúng rồi sư thúc, có người hỏi thăm ta về ngài đó."
Mộ Thập Tam vẫn bình chân như vại.
"Ngài không muốn biết là ai à?"
"Người của Tru Yêu môn đó sao?" Mộ Thập Tam hừ lạnh: "Ta hoàn toàn không biết cô ta, mặc kệ cô ta sống hay chết! Ngươi đừng hòng dụ ta cứu Lạc sư huynh của ngươi!"
"Không biết?" Hàn Ngâm sửng sốt: "Làm sao lại không biết chứ, lúc ta nói ngài chết rồi, cô ta nhìn rất đau khổ mà..."
Còn chưa nói hết lời, hắn đã liếc mắt nhìn cô như cười như không, nhất thời khiến cô cảm giác có chỗ nào đó không đúng.
Mộ Thập Tam khẽ cong khóe môi: "Ngươi nói ta đã chết?"
Hỏng bét, lỡ miệng...
Hàn Ngâm lúng túng lui ra sau một bước: "Ờ... ta không biết tại sao cô ta hỏi thăm ngài, cho nên..."
Mộ Thập Tam gật đầu: "Cho nên mới nói ta chết."
"Ta sai rồi." Hàn ngâm rơi lệ đầy mặt: "Mộ sư thúc, ngài sống lâu trăm tuổi, làm sao chết sớm được chứ."
"Ngươi rủa ta chỉ có thể sống lâu trăm tuổi!" Mộ Thập Tam vẫn còn bất mãn.
Nếu lằng nhằng chuyện này tiếp có khi cô sẽ bị hắn nói đến mức tự sát để tạ tội. Thế là đành phải chuyển từ phòng thủ sang tấn công, buồn bực nói: "Rốt cuộc ngài có giúp phá trận hay không hả?"
Mộ Thập Tam gác hai chân lên đầu Hải Trãi, sau đó ngã lên tháp: "Ta chết rồi."
Hắn đâu có chết, rõ ràng là tự tìm chết!
Hàn Ngâm thấy rõ chiếc sừng trên đầu Hải Trãi nổi sét đùng đùng, có điều không biết tại sao lại không dám tấn công hắn cứ như đang cố kỵ điều gì.
"Sư thúc, nó..."
Mộ Thập Tam cười lười: "Nó đã thề, sẽ phục dịch ta trong một ngàn năm."
Hải Trãi nghe vậy thì lập tức bi thương trỗi dậy, lại nằm bẹp xuống đất gào khóc ăn vạ: "Hu hu hu, ngươi bắt nạt ta!"
"Khóc cái gì? Người ta đánh cược với ngươi một ván, ngươi liền bán mạng cho người ta hai ngàn năm, ta bị ngươi đả thương trầm trọng, ngươi lại chỉ phục dịch cho ta một ngàn năm, còn chỉ giới hạn trong phạm vi động thiên này..." Mộ Thập Tam sờ cằm ra chiều suy tư: "Ngươi bị bắt nạt ở đâu? Trái lại ta đột nhiên cảm thấy mình rất thiệt, ừm..."
Lại nữa rồi! Hắn lại tới nữa rồi!
Lúc trước cũng là bộ dạng này, sau đó hắn chỉ nói ba hoa mấy câu đã dụ được nó lập lời thề nặng...
Trong lòng Hải Trãi có dự cảm không lành, và quả nhiên chẳng sai, ngay sau đó Mộ Thập Tam đã ra quyết định: "Thế này đi, trận đồ là ngươi trông coi đúng chứ? Ngươi tặng nó cho ta, ta sẽ chịu thiệt một chút, không so đo với ngươi nữa."
Trận đồ đó là pháp bảo đã sinh ra linh tính, chỉ mấy trăm năm nữa là có thể sinh ra linh thức rồi!
Hải Trãi bị nghẹn ra một búng máu, suýt nữa là phun ra ngoài.
"Thế nào, ngươi không muốn sao?" Mộ Thập Tam liếc nó như cười như không: "Ta luôn không thích ép buộc ai, nếu ngươi không muốn thật, thì ta chỉ còn biết nghĩ ra cách đền bù khác mà thôi..."
Tổ tông ơi, đừng nghĩ nữa!
Hải Trãi đã được lĩnh giáo rồi, thật ra yêu cầu ban đầu của hắn không phải bắt nó phục dịch một ngàn năm, mà là năm trăm năm, nhưng nó không muốn, sau đó bắt đầu cò kè mặc cả, cuối cùng chẳng biết thế nào, nói mãi nói mãi, chờ tới khi nó hoàn hồn lại, thì đã rơi vào tròng của hắn rồi...
Trăm bề không tình nguyện, cũng chẳng biết làm sao hơn.
Hải Trãi ôm tâm trạng bi tráng, lắc lắc cái sừng của mình, thế là tấm trận đồ đã bay nhẹ vào tay của Mộ Thập Tam.
"Xem ra ngươi đã rút kinh nghiệm rồi nhỉ." Mộ Thập Tam ôm tâm trạng tiếc hận vô tận, cầm trận đồ lau mỡ trên tay, rồi ném bừa cho Hàn Ngâm.
Hàn Ngâm kinh ngạc: "Gì thế?"
"Chẳng phải ngươi muốn cứu người sao?" Bên môi Mộ Thập Tam nhếch lên nụ cười chế giễu: "Luyện hóa trận đồ này, sau đó có thể biết bọn họ ở bên trong có nguy hiểm hay không."
Hàn Ngâm càng kinh ngạc hơn: "Mộ sư thúc, đây là pháp bảo, ngài... không muốn sao?"
Mộ Thập Tam hừ lạnh: "Quân tử vô tội, mang ngọc mắc tội, chỉ những người bị người ta truy đuổi ráo riết, mạng nhỏ sớm chiều khó bảo toàn mới cần thôi."
Đây là đang nói cô, hơn nữa còn trúng ngay hồng tâm...
Tâm trạng Hàn Ngâm phức tạp, thực lòng không biết nên khóc hay nên cười, đành lạy hắn một lạy rồi nhận trận đồ thôi.