Tất cả đệ tử Cửu Huyền đều bị Mộ Thập Tam xua về hết, trong đó người đi nhanh nhất là Du Tịch Bình vốn đã không phục Mộ Thập Tam, trái lại Mục Hi Thần và Nhạc Lê Yên thì đến hỏi có cần giúp đỡ lùng bắt Tô Tinh Trầm hay không.
Hơn một tháng trước thương thế của hai người họ đã đỡ hơn, thoát khỏi cảnh nguy hiểm tính mạng, thế nhưng rất khó khôi phục hoàn toàn, thậm chí cả tu vi cũng thụt lùi rất nhiều.
"Không cần, các ngươi trở về dưỡng thương cho lành đi." Mộ Thập Tam lấy một tờ giấy từ trong tay áo, đẩy qua cho họ: "Toa thuốc này các ngươi cầm đi, không chừng sẽ có chút ích lợi."
Nào chỉ có chút ích lợi!
Kinh lạc toàn thân đứt đoạn hơn nửa, nếu là người thường thì đã chẳng sống nổi, hai người họ là người tu tiên, gắng gượng vẫn sống được, nhưng suy cho cùng vẫn chưa đến cảnh giới Đan Thành, kinh lạc bị tổn hại sẽ khiến tu luyện sau này càng khó khăn gấp bội, hy vọng phi thăng thành tiên đời này đã trở nên hết sức xa vời. Nhưng với phương thuốc Mộ Thập Tam đưa cho, nếu điều chế đúng cách, thì sẽ có tác dụng chữa trị kinh lạc trở về nguyên vẹn. Bởi thế sau khi Mục Hi Thần nhận lấy chỉ nhìn thoáng qua đã kích động vô cùng.
"Mộ sư thúc!" Bàn tay cầm toa thuốc của hắn run lên khe khẽ, không biết biểu đạt sự cảm kích trong lòng mình thế nào.
Phương thuốc, nhất là những phương thuốc giá trị, trong giới tu tiên đều là thứ được giữ bí mật chứ không truyền thụ, mặc dù thân thiết như đệ tử, cũng phải chọn người để dạy. Nhưng Mộ Thập Tam trên danh nghĩa chỉ là sư thúc của họ, cũng chẳng có giao tình riêng sâu đậm gì, vậy mà lại đưa cho họ một phương thuốc giá trị thế này!
Nhạc Lê Yên đứng bên cạnh nhìn lướt qua toa thuốc, sắc mặt cũng thay đổi, lập tức dập đầu lạy tạ.
Mộ Thập Tam lại lấy ống tay áo nâng cô lên, rồi cất giọng lười biếng: "Không cần phải vui mừng thế đâu, toa thuốc này là ít ngày trước ta suy nghĩ vẩn vơ rồi viết ra, còn chưa thử lần nào, nếu các ngươi uống vào có gì không ổn, thì đến lúc đó đừng oán ta là được."
Hắn thả ra một câu nhẹ bẫng, nói xong sắc mặt hai người cũng đổi theo.
Đây đây, đây cũng quá vô trách nhiệm mà!
Khóe miệng Mục Hi Thần co giật: "Sư thúc nói đùa..."
"Ai nói đùa với ngươi? Ta chỉ đang nhắc nhở nghiêm túc thôi." Nói thì nói thế, nhưng hắn lại giở ra vẻ mặt như cười như không còn mang theo hai phần khôi hài, làm người ta có nhìn cỡ nào cũng không nhìn được một chút nghiêm túc nào.
Không uống, thì sợ đan dược này có công hiệu thật, còn uống vào, lại sợ đền luôn cái mạng nhỏ.
Mục Hi Thần thật tình không đoán được rốt cuộc Mộ Thập Tam đang đùa giỡn hay nghiêm túc, không thể làm gì hơn là cười khổ rồi cất toa thuốc vào, định bụng trở về bẩm lại với sư phụ rồi hãy quyết định uống hay không.
"Chúng ta về Cửu Huyền trước." Hắn lên tiếng cáo từ: "Sư thúc bảo trọng."
"Ừ." Mộ Thập Tam nói thờ ơ: "Nếu các ngươi có thể ngự kiếm, thì nhân tiện mang Tần Vô Ưu về luôn đi."
Tần Vô Ưu ở bên cạnh nghe họ nói chuyện nãy giờ, nghe tới đây thì hoảng hốt ra mặt: "Sư phụ, đồ nhi không về!"
Mộ Thập Tam liếc mắt qua: "Tại sao?"
"Đồ nhi..." Tần Vô Ưu thấp đầu nói: "Sư phụ không ở đó, đồ nhi quay lại thì cũng không có gì để làm, chi bằng ở lại đây, sư phụ muốn ăn thứ gì, cứ sai bảo một tiếng, đồ nhi sẽ đi làm ngay."
Mi tâm Mộ Thập Tam chau lại gần như khó thể nhận ra, hắn hạ giọng lạnh nhạt: "Không cần, ngươi về đi."
Tần Vô Ưu còn định nói thêm, nhưng vừa thấy ánh mắt lạnh lùng của hắn thì lòng đã chùng xuống, đành phải sụp mắt đáp: "Vâng."
Lúc sắp đi, Nhạc Lê Yên lặng đi một lúc rồi do dự nhìn lại: "Mộ sư thúc, ta nhớ lại một chuyện, không biết có quan trọng lắm không."
"Chuyện gì?"
"Sau khi ta và Mục sư huynh bị trọng thương tỉnh lại đã nói người đánh lén chúng ta là Tô Tinh Trầm đúng không?"
Mộ Thập Tam gật đầu: "Thì sao?"
Nhạc Lê Yên cân nhắc một lúc rồi nói tiếp: "Mấy hôm nay dưỡng thương, ta đã cố hồi tưởng lại chuyện xảy ra đêm hôm đó, kỳ thực khi ấy trời rất tối, còn đổ mưa, ta không thấy rõ gương mặt người kia, chỉ thấy vóc dáng của hắn gần giống với Tô Tinh Trầm, lúc tấn công chúng ta còn dùng Tỏa Linh ti, nên trong ấn tượng cho rằng chắc chắn là hắn, nhưng bây giờ ngẫm lại từ đầu thì thấy không đúng lắm."
"Chẳng phải có câu mắt thấy mới là thật ư?" Mộ Thập Tam cười tỏ vẻ hứng thú: "Sao ngươi lại vô duyên vô cớ hoài nghi nhận định của mình?"
Vì mấy hôm nay Du Tịch Bình thường lén lấy chuyện này ra nói đùa với các đệ tử khác, dùng nó để cười nhạo Mộ Thập Tam ngu xuẩn vô dụng, nói hắn còn chẳng nhận ra được kế điệu hổ ly sơn của Tô Tinh Trầm, cho nên cô mới không dằn được nghiệm lại đêm hôm đó, kết quả nghĩ kỹ lại mới thấy những chi tiết vụn vặt bị mình bỏ quên đều dần rõ ràng, khiến cô bất giác hoài nghi những thứ mà bản thân nhìn thấy.
Đương nhiên nguyên nhân này cô khó lòng nói ra, chỉ trả lời rằng: "Ta ngửi thấy mùi hương, không biết là son phấn hay huân hương, nó lẫn trong mùi mưa, rất nhạt, nhưng ta chắc chắn có ngửi thấy."
Mục Hi Thần nhíu mày tiếp lời: "Muội vừa nói thì ta cũng nhớ lại, đúng là có mùi hương, nhưng có lẽ là do người khác nhiễm lên người hắn, nó không thể chứng minh người ra tay không phải hắn."
Nhạc Lê Yên cười bối rối: "Vì vậy muội mới do dự có nên nói hay không, dù sao đây chỉ là suy đoán lung tung của muội thôi, có lẽ không đúng đâu."
"Suy đoán lung tung, biết đâu lại đoán trúng sự thật." Mộ Thập Tam cười sâu xa: "Khéo thay ta cũng đang suy đoán lung tung, Tô Tinh Trầm bị thương nặng như vậy nhất định không có khả năng ngự kiếm, thế tại sao chúng ta không tìm thấy hắn?"
Cùng lúc đó Hàn Ngâm đã cảm động xong, sau khi đánh nhau một trận to với Tài Bảo đại gia trong phòng, cướp được một cái bánh mân côi chín tầng, vừa ăn vừa đi tới dự thính, nghe tới đó bèn phồng má, lúng búng nói: "Nếu không phải hắn tự chạy thoát, thì chính là được người ta cứu đi!"
Những người còn lại đều giật mình, khả năng này hoàn toàn có thể xảy ra.
"Cũng có thể người đó không cứu hắn, mà là xẹt một đao cho hắn đi đời, rồi tha hắn đi chôn." Hàn Ngâm chớp chớp mắt, lời tung ra không oanh tạc thì thôi, cô nuốt miếng bánh trong miệng xong rồi nói tiếp với giọng xót xa vô hạn: "So ra thì ta thích giả thiết này hơn, nếu Tô Tinh Trầm chết thật rồi thì quá tốt! Đáng tiếc tục ngữ nói người tốt đoản mệnh, người xấu sống dai, hắn xấu cỡ đó, dám chắc sẽ sống dai vạn năm như con rùa, không đi đời dễ thế đâu."
Sống lâu vạn năm như con rùa...
Kiểu ví von này thật là thô lỗ quá mức, khiến những người ở đây đều xám xịt mặt mày, chỉ có Mộ Thập Tam là cong khóe môi buồn cười: "Ừm, nếu Tô Tinh Trầm bị trọng thương được cứu, thì tại sao người cứu hắn lại phải cải trang thành hắn để tới đây giết người?"
"Sư thúc đúng là không phúc hậu! Nếu ngài hỏi vậy, thì lại có nhiều khả năng hơn rồi!" Hàn Ngâm bẻ miếng bánh trong tay, suy luận tiếp: "Biết đâu người đó có thù oán với Cửu Huyền chúng ta, nên dùng cách này để giết người thì sao, vừa báo được thù, vừa chẳng phải lo bại lộ thân phận, để sau này bị người ta truy sát. Còn không nữa, thì cũng có thể lấy đó để che mắt, khiến mọi người nghĩ Tô Tinh Trầm không bị thương, mà nếu hắn không bị thương, thì đương nhiên chúng ta sẽ đoán rằng hắn giết người xong sẽ ngự kiếm bỏ chạy, từ đó không lùng sục vùng này nữa..."
Nói đến đây, cô bỗng nhiên im bặt, mở to mắt nhìn Mộ Thập Tam.
"Sự thật luôn chỉ có một." Mộ Thập Tam cười khẽ: "Nói tiếp đi."
"Sư thúc!" Hàn Ngâm kích động: "Chẳng phải sau khi xảy ra chuyện Du sư huynh đã dẫn người đi lục soát xung quanh, không phát hiện được gì thì sẽ không tìm kiếm nữa sao?"
"Các ngươi đang nói cái quái gì thế!" Lúc này Tài Bảo đại gia đang gặm đồ trong tay, ngồi xuống bậc cửa: "Nghe chả hiểu gì."
"Tô Tinh Trầm ở đây!" Hàn Ngâm làm lơ hắn, nắm lấy cổ tay Mộ Thập Tam nói tiếp: "Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, người cứu hắn nhất định đã giấu hắn ở gần đây! Cho nên mới phải cải trang thành hắn để đi giết người, khiến chúng ta tưởng là Tô Tinh Trầm không bị thương, đã cao chạy xa bay, còn họ thì có thể ẩn núp ở đây an toàn!"
Đoán thì đoán thế, nhưng trong đây còn rất nhiều chi tiết cần phải cân nhắc, thế là cô lại chuyển sang sầu muộn: "Nhưng ta đoán cũng chưa chắn đúng, vả lại đã qua hơn ba tháng rồi, dù lúc đó hắn có ở đây thật, thì bây giờ cũng chưa chắc."
"Không tìm thì làm sao biết có hay không?" Mộ Thập Tam liếc sang: "Dù sao ngươi cũng mới Tụ Linh xong, rất rảnh rỗi, coi như không lãng phí mấy ngày rảnh đi."
Ai nói cô rảnh? Cô đang chạy đua thời gian, phải tranh thủ tu thành kim đan ngay trong độ tuổi như hoa như ngọc, ở đâu ra thời gian rảnh!
Hàn Ngâm chẹp chẹp miệng, vừa định phản bác, bỗng nhiên nghe thấy mấy tiếng "Răng rắc" vang lên thanh thúy, đảo mắt nhìn qua thì nghệt cả người.
Thật ra chẳng riêng gì cô, mà những người khác không sa vào suy luận tới mức thất thần như cô đều phát hiện ra chỗ bất thường từ sớm, sửng sốt còn nhanh hơn cô một bước, lúc này tất cả mọi người đều đang đổ dồn mắt qua vị Tài Bảo đại gia, hiện đang ngồi ở bậc cửa nhai "Rắc rắc" cái giá cắm nến bằng đồng.
Hàn Ngâm chỉ liếc sơ qua cái giá cắm nến bằng đồng còn lại phân nửa mà đã đủ ê răng, sau đó cúi đầu nhìn nửa miếng bánh mân côi chín tầng còn dư trong tay mình, phản ứng đầu tiên là rơi lệ đầy mặt, thanh minh: "Ta không có ngược đãi hắn..."
Chẳng cần giải thích thì người sáng suốt cũng nhìn ra, vị pháp bảo bất bình thường hóa thân thiếu niên có sở thích lập dị, đầu óc đơn giản, còn thích ăn mấy thứ không phải là thức ăn này, hắn không thể nào là người bình thường được! Ấy cho nên mọi người đều lặng lẽ trao cho Hàn Ngâm ánh mắt đồng tình.
Chỉ có Tài Bảo đại gia là cứ thích chống đối Hàn Ngâm, nghe thấy câu này thì giận dữ lườm cô, hất hàm nói: "Ai nói ngươi không ngược đãi ta hả? Vừa rồi còn cướp thức ăn với ta, tung một cước đạp ta té ra đất, còn lôi Tô Tinh Trầm ra dọa ta, làm hỏng khẩu vị của ta!"
"Nói bậy!" Hàn Ngâm phản bác: "Ta chỉ giành cái bánh chín tầng, ở trong còn nguyên một bàn đồ ăn, ai bảo ngươi đi gặm giá cắm nến?"
Tài Bảo đại gia lại hất hàm cao hơn: "Ta nếm thử mà chả ngon lành gì! Ngươi bắt ta ăn đồ khó nuốt, chính là ngược đãi ta."
"..." Hàn Ngâm lau mồ hôi: "Vị của cái giá cắm nến này ngon không?"
"Cái thứ đồng thiết vứt đi này cũng chẳng phải là trân khoáng hiếm có gì, mùi vị chẳng ngon hơn là bao, nhưng cố gắng thì gặm tạm cũng được." Tài Bảo đại gia còn hừ lạnh: "Ta thích ăn Tinh Thạch, Tinh Sa này nọ, Linh Ngọc, Huyền Kim cũng không tệ, nhớ kỹ hai bữa nữa phải chuẩn bị mấy cân để ta chén một bữa ngon nghe chưa."
Như có một đàn quạ đen bay qua, những người đứng ở đây đều nhìn về phía Hàn Ngâm với ánh mắt đồng tình gấp bội: Pháp bảo này tốt thì tốt, nhưng kén chọn chẳng phải thường, khẩu vị còn quá nặng, ai nuôi thì chỉ có nghèo!
Hàn Ngâm lại lau mồ hôi, cười tự giễu: "Hay lắm! Xem ra một mai ta tu tiên không thành thì cũng không lo thiếu cơm ăn, cứ dắt ngươi ra đường làm xiếc, gặm đồng sắt, uống vàng lỏng, bảo đảm được thưởng không ít tiền."
"Dóc tổ!" Tài Bảo đại gia chửi đổng: "Nghèo rớt mồng tơi, ngươi lấy đâu ra đồng sắt với vàng lỏng cho ta ăn uống?"
Hàn Ngâm không biết nên vung tay đập chết hắn, hay tung chân đạp bay hắn thì hả dạ hơn, những người còn lại thì hết nhịn nổi cười phá lên, ngay cả Mộ Thập Tam cũng chẳng thèm nể tình, bật cười ra tiếng.
Chỉ có Tần Vô Ưu là không cười, cô ta nhìn trừng trừng chiếc bánh mân côi chín tầng trong tay Hàn Ngâm, lòng vô cùng uất ức...
Chỗ rượu và thức ăn đó là do cô hao hết tâm tư để làm cho Mộ Thập Tam, dù có phải vứt đi thì cũng không muốn bị Hàn Ngâm ăn hết!