Hàn Ngâm từ nhỏ đã lang thang vất vưởng, tới khi vào Cửu Huyền mới dần sinh ra cảm giác có nhà để về, vì vậy sau khi phiêu bạc bên ngoài một thời gian, thể xác và tinh thần đều rã rời, khi quay về núi thì lập tức cảm thấy an tâm vô cùng, ngủ một đêm ngon giấc không mộng mị gì mãi tới bình minh. Nhưng không phải tự thức giấc, mà là bị Phương Dữ đập tỉnh.
"Tỉnh dậy, tỉnh dậy." Phương Dữ nhéo mũi cô kêu í ới: "Đồ vô lương tâm! Về rồi mà không đi tìm ta, phải để ta mò tới cửa gặp muội!"
Hàn Ngâm mơ mơ màng màng phủi phủi tay hắn, dụi mắt ngồi dậy, cô hoàn toàn không có cơ hội mở miệng, chỉ ngồi đờ ra nghe hắn nói liếng thoắng, hỏi tại sao Lạc Vân Khanh không về cùng cô, rồi giục cô kể những chuyện lý thú gặp được khi xuống núi, sau cùng còn ra vẻ thần bí xít tới trước mặt cô, nhỏ giọng hỏi tin đồn về cô và Mộ Thập Tam trong môn phái là thật hay là dóc.
Đụng phải tên sư huynh thích buôn chuyện kiểu này, Hàn Ngâm thật lòng bó tay, đành phải phủi bỏ ý định đánh thêm một giấc, ôm đầu gối tán dóc với hắn. Đương nhiên mấy vấn đề nhạy cảm cô không dại mà nói thẳng, chỉ chơi trò mèo vờn chuột với Phương Dữ, cho hắn lơ tơ mơ.
Tán chuyện linh tinh một trận, tới khi hai người tạm biệt thì cũng đã tới xế trưa, nghe Hàn Ngâm nói muốn tới tìm chưởng môn thỉnh tội, Phương Dữ mới miễng cưỡng dừng chủ đề đang nói lại như chưa thỏa mãn: "Ta đi chung với muội, chờ muội ra rồi, ta sẽ dẫn muội đi chơi."
Hàn Ngâm hiếu kỳ: "Chơi gì thế?"
Phương Dữ cười thần bí, khóa miệng không nói, chỉ giục cô đi nhanh lên.
Chuyện tiếp quản Ngũ Hành tông, lần trước Lạc Vân Khanh đã bẩm lại thay cô, do đó Hàn Ngâm tới tìm La Cẩn chẳng qua là để thỉnh tội chuyện Ngũ Hành linh mạch bị Tạo Hóa Kim Tiền hủy sập, đồng thời còn báo lại chuyện Thượng Triêu Vân và Tô Tinh Trầm.
La Cẩn là một chưởng môn độ lượng, không trách cứ cô chuyện Ngũ Hành linh mạch, chỉ hỏi kỹ tình hình của Tạo Hóa Kim Tiền, dặn cô hãy trông nom pháp bảo này thật chu đáo, lúc nhắc tới Tô Tinh Trầm, thì lại biểu lộ chút thương cảm và tiếc hận.
"Đứa trẻ Tinh Trầm này thua người ở tính cô độc ngạo thế, gặp chuyện gì cũng cố chấp tới cực đoan, không như Lạc sư huynh của ngươi, tính tình mềm mỏng, sau khi tôi luyện nhất định sẽ trở thành bảo vật."
Tục ngữ có câu người nói vô tâm người nghe có ý.
Hàn Ngâm nhạy bén nhận ra được ý gì đó từ lời y nói, đôi mắt đang buông xuống vụt sáng lên.
La Cẩn nói thêm vài câu khích lệ cổ vũ, rồi phất tay để cô ra về.
Trước khi đi, Hàn Ngâm chần chừ một lát, rồi ngoái đầu lại hỏi một câu: "Chưởng môn, đệ tử có một chuyện hiếu kỳ muốn hỏi, nếu chúng đệ tử dẫn Tô sư huynh về đây, chưởng môn sẽ xử lý hắn thế nào?"
La Cẩn không trách cô hỏi nhiều, ánh mắt chỉ chuyển sang thâm trầm, lát sau mới đáp: "Hắn đã gây ra lỗi lớn, chẳng những giết đồng môn, mà một đệ tử Lưu Tiên môn cũng chết dưới tay hắn, làm hai người nữa trọng thương, ta là chưởng môn Cửu Huyền, dẫu sao cũng phải cho ra một phán xét công bằng."
Giọng điệu của y đượm vẻ thương tiếc.
Hàn Ngâm vừa nghe đã hiểu, nếu Tô Tinh Trầm quay về môn phái, chắc chắn phải đối mặt với sự trừng phạt nghiêm khắc, dù có may mắn giữ được mạng thì cũng không giữ được tu vi và tự do. Một người như hắn sẽ không bằng lòng kéo dài hơi tàn như thế, nên thà chết dưới kiếm của Lạc Vân Khanh còn hơn.
Bi thảm thì bi thảm, nhưng tất cả cũng do hắn gieo gió gặt bão.
Hàn Ngâm thầm thở dài một tiếng, cáo lui.
Bên ngoài Phương Dữ đã chờ cô tới sốt ruột, vừa thấy cô bước ra là kéo cô đi ngay.
"Rốt cuộc là đi đâu?"
"Tụ Tiên phong."
Hàn Ngâm càng lơ ngơ hơn, Tụ Tiên phong là nơi cao nhất trong số những những ngọn núi ở Cửu Huyền, bình thường chẳng ai lai vãng, chỉ khi nào môn phái có đại sự hoặc mở tiệc đón khách quý thì mọi người Cửu Huyền mới tụ tập trên đỉnh núi, hơn nữa cô nhớ là từng nghe người ta nói, chỗ đó là cấm địa.
Cô thắc mắc hỏi, Phương Dữ lại phản bác: "Chỗ đó trống trải thoáng đãng, chỉ có mấy tòa điện vũ, có gì để cấm chứ, trước đây không cho người lai vãng là vì ở đó phong ấn chí bảo Cửu Huyền, bây giờ chí bảo bị muội nhét vào túi rồi, còn cấm gì mà cấm?"
Hắn nói xong thì cốc vào đầu một phát, tháo túi Càn Khôn đeo bên hông xuống, cười hềnh hệch: "Khéo ghê, ta còn ngại sức chứa của nó có hạn đây, sư muội giúp một tay, luyện thêm cho ta vài tầng đi."
Tạo Hóa Kim Tiền kiếm được lợi từ Ngũ hành linh mạch nên tu vi cũng tăng lên nhiều, bây giờ có luyện túi Càn Khôn lên mấy tầng cũng chẳng phải việc gì khó, nhưng với cái tính đanh đá của hắn thì chịu làm mới là lạ? Vừa bị Hàn Ngâm lôi ra, hô biến thành một thiếu niên tao nhã xong, hắn đã há mồm mắng xa xả: "Từ nhỏ đã thấy ngươi không phải đồ tốt đẹp gì, bây giờ còn dám có mưu đồ xấu với bổn đại gia, nói cho ngươi biết, không có cửa đâu!"
Phương Dữ buồn cười, ngó sang Hàn Ngâm: "Tên này bây giờ tướng tá nửa người nửa ngợm mà miệng mồm vẫn thối như trước đây, sao sư muội nhịn được thế?"
Hắn rất ít khi độc mồm, nhưng vì năm xưa bị Tài Bảo đại gia này mắng oan nên tới nay vẫn còn ghi hận trong lòng.
Hàn Ngâm không nói không rằng, kiễng chân dùng sức nhét túi Càn Khôn vào miệng Tài Bảo đại gia, nhìn hắn hậm hực nuốt trọng xuống, lúc này mới cười ranh mãnh: "Bí quyết ấy à, chính là đừng nói nhảm với hắn!"
Tài Bảo đại gia lại bắt đầu chửi nhảm: "Nhóc tì Hàn Ngâm xấu xa, nha đầu xấu xí ăn cây táo rào cây sung..."
Hàn Ngâm liếc nhìn Phương Dữ: "Còn một bí quyết nữa, chính là coi như hắn không tồn tại."
Hung dữ như Tài Bảo, gặp phải Hàn Ngâm cũng phải xếp giáp quy hàng, bởi vì bất kể chửi mắng thế nào thì mặt cô cũng trơ trơ làm lơ, trái lại còn chọc cho Phương Dữ ôm bụng cười ngặt nghẽo, trút hết một bụng ức dồn nén mấy năm qua.
Tụ Tiên phong ít người lui tới, hai người đi suốt cả con đường vẫn chẳng gặp một bóng người nào. Nhưng khi leo lên tới đỉnh núi, Hàn Ngâm mới biết hóa ra Phương Dữ đã hẹn trước với đồng môn, người đang ngồi chờ nghe thấy tiếng bước chân của họ, bèn cất giọng mà chẳng buồn quay đầu lại: "Sao lại trễ thế hả, ta đang định đi đây."
Phương Dữ không giải thích, chỉ nói: "Ta có dẫn sư muội theo."
Người nọ quay phắt đầu lại, vừa thấy Hàn Ngâm đã đứng dậy kêu lên: "Hàn sư tỷ."
Nếu cô nhớ không lầm, thì thiếu niên mặt mày thanh tú đối diện này chính là người được nhận vào nội môn cùng lúc với Tần Vô Ưu, sau đó bái Trầm Tư làm thầy, Hiên Viên Dạ. Hàn Ngâm không ấn tượng với hắn lắm, nhưng hắn là cháu trai của chưởng môn Toàn Cơ phái, ngôn hành và cử chỉ toát ra phong cách quý phái tự nhiên, thái độ thong dong dễ làm người ta sinh thiện cảm.
Hàn Ngâm cười hỏi: "Rốt cuộc các người hẹn chuyện gì thế?"
Hiên Viên Dạ cười, đưa vật cầm trong tay cho cô nhìn, rồi dời mắt nhìn thoáng qua Tài Bảo đại gia đang vác theo cái mặt cáu kỉnh đứng sau lưng cô, mặc dù hắn không biết, nhưng từng nghe đồn Hàn Ngâm thu phục được Tạo Hóa Kim Tiền, chỉ nhìn linh quang rực rỡ tỏa ra lộ liễu trên người Tài Bảo là đoán được ngay thân phận, bèn mỉm cười coi như chào hỏi.
"Con diều!" Hàn Ngâm thích thú ra mặt: "Hai người tới đây thả diều sao? Thích quá!"
Ai dè Phương Dữ lại nói: "Không phải!"
Hàn Ngâm ngẩn ra, thắc mắc: "Sao lại không phải? Lúc trước muội chưa từng chơi nhưng có thấy người khác chơi, có điều con diều hai người làm hình như hơi to quá."
Nào chỉ hơi to, con diều này quả thực còn bự con hơn cô, nếu thả lên thì chắc phải mất sức lắm.
Phương Dữ cười đắc ý: "Chúng ta không phải thả diều, mà là thả người."
Thả người...
Loáng cái Hàn Ngâm đã hiểu ra, chẳng những không cụt hứng, trái lại càng hưng phấn hơn, gấp giọng giục hai người họ thả cô lên nhanh nhanh.
Cái gọi là thả người ở đây, chính là người bị thả phải giang thẳng hai tay cho người ta cột chặt lên thân diều, sau đó đứng ở chỗ cao nhất của đỉnh núi, nhắm mắt lại tung người nhảy vào không trung.
Gió núi táp qua bên tai, cô mở to mắt nhìn cả vùng núi non xanh biếc đang trải ra trước mắt, gió nâng cánh diều chao liệng, cảm giác này thật là bay bổng tự do, hoàn toàn khác xa ngự kiếm phi hành hay cưỡi linh thú, khiến cô có ảo giác mình đã mọc thêm đôi cánh.
Khi sự kích thích và hứng thú lên tới tột độ, cô bèn cất tiếng reo lên phấn khích, tiếng reo kia cũng như được chắp thêm đôi cánh, bay vút qua núi đồi, khiến Phương Dữ và Hiên Viên Dạ trên đỉnh núi cũng hưng phấn khó kiềm nén, bắt đầu tranh nhau lượt tiếp theo.
Con diều mang theo Hàn Ngâm bay đi rất xa, cô dùng Khinh Hồng thuật đáp đất an toàn, sau đó gọi Hải Trãi ra, cưỡi về đỉnh núi.
"Chơi vui thật!" Phương Dữ xông tới trước: "Bây giờ tới lượt ta."
"Gì hả!" Hiên Viên Dạ không nghe: "Vừa rồi huynh oẳn tù tì thua, tới phiên ta mới đúng!"
Phương Dữ đẩy hắn ra: "Người thua chơi trước, ta không nói cho đệ biết à?"
"Huynh thật quá vô lại!"
Hai người ầm ĩ loạn xạ, Tài Bảo đại gia bên cạnh vốn ghét Tụ Tiên phong, bụng dạ còn đang hậm hực, thấy cảnh này mới phấn chấn lên, xáp tới giật giây cứ như sợ thiên họa chưa đủ loạn: "Hay là các ngươi đánh nhau một trận đi, người nào thắng thì bay trước, ta làm chứng cho."
Hàn Ngâm còn vô sỉ hơn cả Tài Bảo, cô đứng trên đỉnh núi cao nhìn xuống, thả lại một câu: "Hai người cứ đánh nhau thong thả đi, muội chơi thêm lần nữa!"
Nói xong cô tung người nhảy xuống, tốc độ nhanh tới mức hai người kia hoàn toàn không cản kịp. Chẳng qua lần này lại vui quá hóa buồn, một cơn gió to bất ngờ ập tới, cứ như một cánh tay vô hình quật mạnh vào người cô, nện thẳng cô lên vách đá.
Con diều bị đập hư, còn Hàn Ngâm thì bi kịch, trượt nhanh xuống vách đá như con diều đứt dây, cũng may Phương Dữ phản ứng mau lẹ, ngự kiếm đuổi gấp theo, đón lấy rồi mang cô về lại đỉnh núi.
Ban đầu Hiên Viên Dạ còn buồn rầu vì con diều mình mất hai ngày mới làm xong mà chưa kịp chơi đã hỏng. Nhưng khi thấy Hàn Ngâm tóc tai bù xù, mặt mày mình mẩy còn lấm lem vài chỗ, trông dáng vẻ hết sức thảm thương thì lại không nhịn được bật cười ra tiếng, hùa với Phương Dữ cười ầm lên. Tài Bảo đại gia lại càng làm lố hơn, cười tới nỗi lăn ra đất, kết quả nấc lên một cái, phun ra thanh kiếm gãy, đó là phi kiếm bị Tỏa Linh ti chặt gãy của Hàn Ngâm, nhét vào cho hắn luyện mới lại, thế là hắn lại nhặt kiếm lên, nhai "Rau ráu" như nhai củ cải.
Thấy cảnh này, Phương Dữ và Hiên Viên Dạ lập tức ngừng cười, nhìn hắn đen mặt.
"Nhìn cái gì? Có gì hay mà nhìn!" Tài Bảo đại gia gặm tới chuôi kiếm thì cúi đầu nhìn xuống, phát hiện chất liệu gỗ này không ngon lắm, bèn tiện tay ném vèo ra sau đầu...
Không ngờ đúng lúc Chu Tình Nhi dẫn theo hai sư muội có quan hệ tốt lên đây, bị "Ám khí" vừa nhanh vừa chuẩn nện ngay vào trán, đau tới độ suýt ngã vật xuống, cô ta ngước mắt lên nhìn thấy Hàn Ngâm thì cơn phẫn nộ trong lòng càng trào lên gấp bội, ôm trán hỏi: "Lúc nãy ai mới ngự kiếm ở đây? Mau theo ta đi gặp sư phụ chịu phạt!"
Trong núi Cửu Huyền không được ngự kiếm, dù muốn luyện tập phi kiếm thì cũng phải tới sân thử kiếm ở Liễm Vụ phong. Đương nhiên thỉnh thoảng phạm quy một hai lần, còn ở nơi trống trải không người thì thật ra cũng không có gì to tát lắm. Chu Tình Nhi cũng chẳng phải người không nói tình nghĩa như thế, cô đứng bên dưới thấy có người ngự kiếm, nên chỉ định chạy lên cảnh cáo một tiếng thôi. Thế nhưng nếu người phạm lỗi là Hàn Ngâm, thì đây lại là chuyện khác.
~ Hết chương 125 ~
Thưa các bạn, sau mấy ngày ngụy trang mẹ đẻ, bắt đầu từ chap này Tảo ma ma sẽ tiếp tục lên mặt mẹ kế, còn ngược đãi con cái và độc giả thế nào thì vài chap sau sẽ rõ╭( ̄▽ ̄)╯╧═╧