Đại phái tu tiên trên Cửu Nguyên cộng tại tất cả cũng chưa đầy mười đầu ngón tay, song đó chỉ là đại môn phái mà thôi, bao gồm Cửu Huyền, Toàn Cơ, Lưu Tiên và Thiên Phù, không thể coi là nhiều. Thế nhưng các tiểu phái không tu tiên theo con đường chính thống như Tru Yêu môn lại rải rác như sao trời, nhiều không đếm xuể, đó là chưa kể các thế tộc tu tiên truyền thừa qua nhiều đời không tài nào thống kê hết. Thế nên dù không phải tất cả môn phái đều có giao hảo với Toàn Cơ phái, nhưng số người đến chúc thọ hôm nay vẫn đông nghịt.
Dĩ nhiên trong chính điện không thể chứa được nhiều người như thế, do đó tiệc rượu được tổ chức ở nơi trống trải bên ngoài điện, bàn ghế được xếp dọc theo hướng hoa cỏ cây cối, tạo thành thế vòng cung mờ ảo, còn khoảng sân trống ở trung tâm là dành cho các tiết mục tiêu khiển.
Nhìn thì có vẻ tùy ý, nhưng thật ra là để tránh sắp xếp thứ tự chủ khách quá rõ ràng, điều này cho thấy Toàn Cơ phái khá là dụng tâm. Chẳng qua ghế ngồi vẫn có hạn, các đệ tử bối phận thấp trong các đại môn phái như Hàn Ngâm chỉ có thể đứng hầu phía sau sư tôn của mình, không có chỗ ngồi.
Vì vậy, Mộ Thập Tam ngồi, Hàn Ngâm đứng, Mộ Thập Tam được hưởng lộc ăn, trước mặt bày ê hề toàn là cao lương mỹ vị, linh quả trà thơm, còn có một bình rượu ngọc, mà Hàn Ngâm chỉ có thể dùng ánh mắt ưu buồn nhìn chằm chằm cái gáy bẩn của Lệ Thanh Hàn trước mặt...
Cách đó không xa, Hiên Viên Dạ chốc chốc lại liếc nhìn qua bên này, nét mặt còn u buồn hơn cả cô. Trong khi Chu Tình Nhi đứng sau lưng Tống Việt, hai mắt đã sưng mọng như quả đào, sắc mặt cũng chẳng đẹp hơn cô là bao. Đương nhiên bản mặt băng sơn của Lạc Vân Khanh càng lạnh hơn bình thường, toàn thân tỏa hơi thở tiêu điều rờn rợn. Người xưa nay luôn cười nói luôn mồm như Phương Dữ cũng ỉu xìu. Chỉ có mấy đệ tử nội môn chẳng có quan hệ gì với Hàn Ngâm, cũng chưa hay biết gì là vẫn giữ nguyên dáng vẻ bình thường.
So với những môn phái khác, không khí của bên Cửu Huyền rõ ràng là áp lực hơn rất nhiều, chưởng môn La Cẩn cũng nhận ra có gì đó không đúng, ngoái đầu đảo mắt hai vòng, cất giọng hỏi: "Có chuyện gì mà ta không biết ư?"
"Không có!"
Hàn Ngâm đáp lại một câu chắc nịch, sau đó mới ngỡ ngàng phát hiện những người còn lại hoàn toàn không hé răng, mà mọi ánh mắt đều đổ dồn hết lên người cô, nhất là Lệ Thanh Hàn, ánh mắt kia trông hệ như ám khí, bay vút lên người cô. Hàn Ngâm biết mình vừa bất cẩn làm ra chuyện ngu ngốc, hơi bối rối một thoáng, tiện đà trừng mắt nhìn đầu vai đang run run vì nhịn cười của Mộ Thập Tam.
Ánh mắt La Cẩn nhìn cô trong ôn hòa pha thêm chút khó lường, nhưng không nói gì nữa mà quay đầu lại, dời sự chú ý tới khoảng sân trống ở trung tâm. Chẳng biết Hiên Viên Huyền tính toán gì mà lại cho người bê chín vò rượu ra, xếp dài ở giữa sân, khiến mọi người bên dưới xôn xao nghị luận.
Hiên Viên Huyền nhìn quanh, mỉm cười thi lễ: "Các vị đều biết lão phu thích rượu, lần này tặng không ít rượu ngon quý hiếm, lão phu vui sướng không biết lấy gì cảm tạ. Đành lấy vài vò mỹ tửu năm mươi năm ra đây, kính các vị một vòng, coi như để tỏ lòng biết ơn."
Tất cả mọi người đều biết Hiên Viên Hiên có biệt tài nếm rượu cực thần sầu, loại rượu có thể được y cất giữ năm mươi năm, còn lấy ra đãi khách vào giờ phút này, dù không phải quỳnh tương ngọc dịch, thì cũng xấp xỉ quỳnh tương ngọc dịch, thế nên ai nấy đều trầm trồ khen tặng.
Hiên Viên Huyền hơi nghiêng mặt qua, khẽ gật đầu ra hiệu, lập tức có một đệ tử mở giấy niêm phong vò rượu, lát sau, một mùi rượu kỳ lạ, nồng nặc mà lại khác hẳn bình thường tỏa ra theo gió, khiến tất cả mọi người đều suy đoán, đây rốt cuộc là loại mỹ tửu gì, sao hương thơm lại khác thường như vậy.
Đệ tử Toàn Cơ phái không vội chia rượu, mà đem vò rượu chuyền luân phiên qua ghế ngồi, để mọi người nhìn một vòng. Khi chuyền tới bên Cửu Huyền, Hàn Ngâm bèn kiễng chân ngó thử, thấy chất rượu trong vò không phải tầm thường, mà là sền sệt như mỡ đặc, tỏa ra màu tím óng ánh, mùi thơm tinh khiết nức mũi. Cô chỉ bị hương rượu xông lên đã thấy lâng lâng, trong lòng thầm thắc mắc, không biết loại rượu này vào miệng sẽ ra sao.
Loại rượu kỳ lạ này chuyền qua một vòng rồi về lại tay Hiên Viên Huyền. Lúc này có hai đệ tử Toàn Cơ phái vác một vại rượu cực to cao chừng một thân người đến, Hiên Viên Huyền đích thân rót chất rượu sền sệt kia vào vại lớn, sau đó vài đệ tử lần lượt đổ mười vò rượu nhạt vào trong, tiếp theo có một người cầm mảnh đao trúc dài hơn trượng để khuấy đều. Qua một lát lại đổ thêm mười vò rượu nhạt vào, đến đây mới có người múc rượu ra khỏi vại, chuyền tới chỗ ngồi của các môn phái.
Uống mỗi vò rượu thôi mà đã khó khăn tới mức này sao!
Hàn Ngâm kinh ngạc, không cầm được lòng hiếu kỳ bèn nhìn vào loại rượu mới pha này, thấy màu tím trong veo khi rót vào chung rượu sứ trắng trông hệt như một mảnh thủy tinh óng ánh, mùi rượu sao á, đã nhạt hơn lúc nãy khá nhiều rồi, nhưng lại phả ra một mùi thơm ngọt lạnh, ngấm vào ruột gan.
Hai mắt cô sáng lên, nhìn hau háu vào chung rượu, thật là muốn uống quá đi!
Nhưng không cần nghĩ cũng biết, lúc này Lệ Thanh Hàn hận không thể vứt cô vào mật lao của Cửu Huyền nhốt lại, lý nào lại cho cô uống rượu? Thế là y cầm chung rượu lên, bĩu môi nốc cạn một hơi, sau đó cau mày nhấm nháp lại dư vị, đoạn lên tiếng khen: "Quả nhiên rượu ngon, các ngươi cũng nếm thử đi."
Hàn Ngâm biết thân biết phận, hiểu từ "Các ngươi" mà sư phụ nói tuyệt đối không có mình trong đó. Vì vậy cô chỉ đành đứng chôn chân tại chỗ mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tim. Mãi tới khi khóe mắt thoáng thấy vật gì đó nhấp nháy, cô mới ngước mắt lên, kinh ngạc phát hiện trước mặt là một con hồ điệp to chừng nửa lòng bàn tay đang bay về phía mình.
Tháng ba hương xuân rạng rỡ, vốn là mùa ong bận rộn bướm chập chờn, có hồ điệp bay qua bay lại trước mắt cũng chẳng lạ lùng gì, lạ chăng là hồ điệp này trừ hai cánh bình thường ra, thân thể lại là hình người!
Hàn Ngâm phải chớp mắt mấy cái liền mới tin chắc là mình không nhìn lầm. Thứ trước mắt này đích thật là hồ điệp hình người, chẳng những thân thể duyên dáng phủ lụa mỏng, mà tới diện mạo ngũ quan cũng hoàn chỉnh, còn mọc ra bốn cái tay với hai cái chân. Giữa cánh tay đang ôm một cái chung ngọc lưu ly to cỡ ngón cái, trong chung còn sóng sánh ánh tím, tỏa ra hương rượu thoang thoảng, rõ ràng trong đó đựng loại rượu mà mọi người trong bữa tiệc đang uống.
Con hồ điệp này...
Tầm mắt của Hàn Ngâm thoáng dời qua phía Mộ Thập Tam, thấy hắn hơn nghiêng mặt, khóe môi cong nhẹ. Lòng cô biết ngay là chuyện gì xảy ra, vội thừa dịp không ai để ý, thò tay về phía hồ điệp, hồ điệp bèn bỏ chung ngọc lưu ly nho nhỏ lại, vỗ cách bay về chỗ Mộ Thập Tam.
Lệ Thanh Hàn không mọc mắt sau đầu, nên Hàn Ngâm cũng to gan cầm chung ngọc lưu ly nhỏ xíu kia kề lên môi. Ngay sau đó kinh hỉ ra mặt, bởi vì chẳng những nếm được chất rượu thanh thuần như sương mai mùa thu, mà con phát hiện chung ngọc này trông thì nhỏ xíu, nhưng rượu đựng bên trong lại nhiều tới bất ngờ, làm cô phải uống mấy hơi mới cạn, ánh mắt đã nhuộm men say.
Uống hết rồi, cô bèn rũ mắt ngắm nghía chiếc chung ngọc lưu ly trong tay, đoán thầm có lẽ Mộ Thập Tam dùng pháp quyết luyện túi Càn Khôn để luyện chung ngọc lưu ly này, còn con hồ điệp đang bay về phía cô nhận lại cái chung không kia, mười phần là do huyễn thuật biến thành.
Hàn Ngâm cười trộm, đúng là nhọc công hắn sáng tạo, chẳng qua cách này quả nhiên rất bí mật, có người thấy hồ điệp lượn quanh cô nhưng không nghĩ ngợi gì.
Liếc mắt qua Mộ Thập Tam, thấy hắn đã thu hồi chung ngọc lưu ly, cô bèn chuyển hướng chú ý sang tình hình trên sân.
Lúc này mọi người đã thưởng qua loại rượu kia, ai nấy đều khen tấm tắc, có người không dằn được lòng tò mò còn hỏi thăm Hiên Viên Huyền tên rượu là gì, Hiên Viên Huyền thì chỉ mỉm cười đầy thâm ý, đáp: "Cái này không thể nói mà muốn đố các vị, có vị nào ở đây biết được tên rượu thì cứ viết ra, lão phu sẽ tặng một phần lễ vật, coi như nhân đây kết giao người có chung sở thích Đỗ Khang(*), mai sau có dịp rảnh rỗi, xin mời đồng ẩm rượu."
(*) Đỗ Khang, người phát minh ra phương pháp ủ rượu.
Người tu tiên dù không tham lễ vật, nhưng lại ôm tâm tư kết giao bằng hữu, huống chi hôm nay là mừng thọ của Hiên Viên Huyền, y đã lên tiếng đề nghị, tất nhiên mọi người đều hào hứng nghe theo, thế là lập tức có người hơi hiểu biết về rượu, viết giấy thả hạc qua.
Hàn Ngâm không có biệt tài đoán tên rượu, nhưng lại cực tò mò Hiên Viên Huyền định lấy thứ gì ra làm phần thưởng, nên bèn giơ tay ngoắc ngoắc Hiên Viên Dạ đứng cách đó không xa, đợi hắn qua đây thì thấp giọng hỏi.
Hôm nay Hiên Viên Dạ có hơi quái lạ, mặt nặng cứ như đeo chì, đứng chôn chân tại chỗ gục đầu ủ rũ, mãi tới khi Hàn Ngâm gọi thì hắn mới lộ ra được ý cười yếu ớt, bán đứng tổ phụ nhà mình: "Chỉ có ít trân thạch, linh hoa dị thảo, mấy thứ đồ chơi nhỏ thôi, không đáng gì. Nhưng tổ phụ của ta thích rượu, ông nói nếu có người đoán đúng toàn bộ tên chín vò rượu, thì ông sẽ xem đó là tri kỉ thuở bình sinh của mình, thêm vào đó còn tặng một phần đại lễ."
Nếu nói Hiên Viên Huyền thích rượu, thì thứ Hàn Ngâm thích chính là tài vật, vừa nghe hai chữ "Đại lễ" mắt cô đã sáng rực lên, nhanh nhảu kéo Hiên Viên Dạ tới chỗ xa xa, nhìn hắn bằng ánh mắt sáng quắc: "Vậy đệ nói lén cho ta biết tên gọi mấy loại rượu đó đi, chúng ta hợp tác kiếm phần thưởng được không?"
Lôi kéo tôn nhi tính kế với tổ phụ, chuyện vô sỉ cỡ này cũng chỉ có Hàn Ngâm mới làm được, đã thế còn mặt không đỏ tim không đập nhanh, mỉm cười tươi rói.
Phải tội Hàn Ngâm thì vô sỉ, mà người khác lại rất ngây thơ.
Hiên Viên Dạ nhìn cặp mắt trong veo sáng ngời như sao của Hàn Ngâm, tim bất giác đập lên điên cuồng mất kiểm soát, lòng bàn tay cũng ứa mồ hôi, bây giờ đừng nói bảo hắn hợp tác làm bậy, lừa tổ phụ hắn vài món lễ vật không to tát lắm, mà dù bảo hắn vào kho tàng bí mật của tổ phụ trộm hai món bảo vật thì hắn cũng làm!
Nhưng như đã nói, hắn cũng có chỗ khó của mình, dù muốn moi tim móc phổi để lấy lòng Hàn Ngâm tới đâu thì cũng đành đau khổ trả lời: "Ta không biết."
Lần đầu tiên trong đời hắn hối hận tới mức muốn nhảy xuống biển, sớm biết có ngày hôm nay, trước đây lúc tổ phụ lôi kéo hắn uống rượu, hắn đã không thấy phiền mà chạy trốn rồi. Không thì, hôm qua lúc theo tổ phụ vào hầm rượu hắn cứ nói bóng gió hỏi thăm là xong rồi! Chứ không tới nước bị hỏi chỉ có thể đáp không biết như hiện tại.
"Vậy à." Hàn Ngâm có hơi thất vọng, nhưng không để bụng mà vẫn cười nói: "Thế thì cũng hết cách rồi, ta dốt đặc về rượu, muốn đoán bừa cũng đoán không trúng."
Hiên Viên Dạ không biết phải nói gì, chỉ có thể gật đầu qua quýt.
Trong lòng hắn chôn giấu một vấn đề muốn hỏi Hàn Ngâm, nhưng sợ hỏi ra cô sẽ giận nên cứ chần chừ do dự mãi, đợi tới khi hắn lấy được dũng khí, muốn giả vờ lơ đãng hỏi một câu thì đã bị cô lôi về: "Đi thôi, quay lại nghe thử tên rượu lúc nãy, coi như học thêm kiến thức đi."