Mộ Thập Tam cầm bình sứ trong tay, đưa mắt nhìn Hàn Ngâm giây lát, tới khi chuyển sang Hoa Lộng Ảnh thì sâu trong đáy mắt tối tăm đã bừng lên ngọn lửa giận hừng hực, tôn lên sắc mặt trắng bệch của hắn, trông mỏng manh hệt như sứ ngọc.
Hoa Lộng Ảnh không bị ánh mắt này của hắn hù dọa, mỉm cười nhìn đáp lại hắn: "Ta khuyên thiếu chủ nên..."
Mới nói được lời dạo đầu, Mộ Thập Tam đã dùng bàn tay run run của mình mở bật nắp bình, trút ra một viên thuốc đỏ, ném vào miệng nuốt ực xuống mà chẳng buồn liếc lấy một cái, sau đó ánh mắt sắc bén cùng cực của hắn quét về Hoa Lộng Ảnh một lần nữa: "Cho nàng thuốc giải!"
Không sai, với ánh mắt của hắn không thể nào không nhìn ra Hàn Ngâm đang bị phong bế linh khí. Nhưng hắn uống thuốc quá nhanh gọn, chẳng có lấy chút phân vân nào, điều này khiến cõi lòng mừng như điên của Hoa Lộng Ảnh lẫn vào chút hoang mang.
Dễ vậy sao?
Chuyện này quá dễ, chẳng cần tốn quá nhiều sức.
Hàng loạt từ ngữ chuẩn bị sẵn hoàn toàn không có cơ hội thốt ra lời, kế hoạch vốn phải tiến hành trên mấy ngày, lấy đày đọa Hàn Ngâm từ từ để dồn ép Mộ Thập Tam uống thuốc cũng chẳng có đất dụng võ. Tới lạc thú đứng nhìn hai người họ đau thương thống khổ cũng chẳng có nốt, điều này làm Hoa Lộng Ảnh hụt hẫng sâu sắc, sau cơn hụt hẫng là một loại cảm giác khó thể diễn tả, có chút lạ lùng, nhưng lại không biết rốt cuộc là lạ ở đâu.
Nghĩ thôi cũng biết, Hàn Ngâm nhất định không cho hắn thời gian để cân nhắc kỹ hơn.
"Mộ Thập Tam, tại sao chàng lại ngốc như vậy!" Hàn Ngâm ngồi bệt ra đất khóc nấc lên, giọng nức nở thở than: "Chàng không cần phải lo cho ta, chỉ cần có chàng ở đây, hắn sẽ không dám giết ta đâu."
Hoa Lộng Ảnh rũ mắt nhìn cô cười: "Ngươi còn may mắn lắm! Nếu hắn tàn nhẫn quyết tâm bỏ mặc ngươi, bây giờ có lẽ ta sẽ không làm gì ngươi, nhưng về Ma môn thì chưa chắc đâu, ta sẽ từ từ, cho ngươi nếm hình phạt tàn khốc của Ma môn, rồi lại dùng linh dược cứu sống ngươi."
Nói rồi hắn khẽ thở dài một tiếng ra vẻ tiếc nuối. Cuối cùng cũng nói được một câu uy hiếp, cảm giác nắm mọi thứ trong tay đang dần trở lại, bất an phảng phất trong lòng cũng đã biến mất một cách nhanh chóng.
Nhưng hắn còn chưa kịp ngây ngất, ngay sau đó Mộ Thập Tam đã nổi loạn. Thừa dịp bọn ma vệ lơi lỏng phòng bị vì cho rằng đại sự đã định, Mộ Thập Tam xuất thủ cực thần tốc, nện mạnh một chưởng mang theo ngọn lửa ánh kim lên ngực của một tên ma vệ. Ma vệ không có lấy một giây để vùng vẫy đã bị đánh bật ra xa như diều đứt dây, ngã uỵch xuống đất, sau đó toàn thân bùng lên ngọn lửa hình hoa sen, thổ huyết không ngừng, mắt thấy không thể sống sót.
Bốn bề lặng ngắt như tờ, bọn ma vệ lập tức đề cao cảnh giác, nhìn trừng trừng Mộ Thập Tam, siết chặt binh khí trong tay.
Đương nhiên, Mộ Thập Tam bị trọng thương còn cố sức ra đòn mạnh, chính hắn cũng hự lên một tiếng, dường như muốn nôn ra máu nhưng lại gắng gượng nuốt xuống. Qua một lúc mới lên tiếng, giọng trầm thấp nhưng rõ ràng từng chữ: "Thuốc giải, đừng để ta lặp lại lần nữa!"
Hoa Lộng Ảnh liếc qua tên ma vệ đã bị thiêu rụi thành tro, trong lòng chẳng biết là mừng hay lo, nhưng bị Mộ Thập Tam quát tháo ra lệnh khiến hắn cực kỳ khó chịu. Có điều, hắn biết đây là thời điểm nhạy cảm, nếu mình không đưa ra thuốc giải, Mộ Thập Tam tiếp tục ra tay giết người là chuyện nhỏ, lỡ như bị dồn tới mức đồng quy vô tận thì rõ là chuyện lớn. Thế nên hắn quyết định áp dụng chiến lược bao dung, cười khẽ một tiếng rồi đưa thuốc giải cho Hàn Ngâm.
Hàn Ngâm uống thuốc xong, trong đan điền lập tức dâng lên cảm giác lành lạnh, cô biết đây là dấu hiệu cho thấy dược lực đang phát huy tác dụng. Thế là cô vội vã khoanh chân tĩnh tọa. Một nén hương sau, cô thấy linh khí trong cơ thể vận hành không còn trở ngại nữa mới cười trộm một tiếng, đứng dậy ngồi lên ghế, đưa tay vén lọn tóc rối do mải khóc lúc nãy ra sau tai.
"Vậy thì —-" Hoa Lộng Ảnh cười rất chi là dịu dàng, kéo ghế cho Mộ Thập Tam: "Mời thiếu chủ an tọa, ta thấy có vài việc nên nói rõ với ngài trước."
Hắn chuẩn bị miêu tả tỉ mỉ tác dụng của Xích Huyết Bích Nguyệt đan, để cho Mộ Thập Tam biết rõ thứ thuốc hắn uống vào đáng sợ bao nhiêu, mượn nó để đe dọa Mộ Thập Tam sau này không nên trái lệnh, đừng bất phân chủ tớ như vừa rồi nữa.
Mộ Thập Tam hự một tiếng, gương mặt tái nhợt đanh lại, ngồi vào ghế.
Hàn Ngâm nhìn vẻ hả hê của Hoa Lộng Ảnh, cũng mỉm cười dịu dàng theo: "Hoa trưởng lão, ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi, không biết ngươi có muốn nghe hay không."
Dù mới đó cô khóc rất nhập tâm, vành mắt còn hơi sưng đỏ, nhưng nụ cười này vẫn xinh xắn lém lỉnh, toát lên vẻ tự tin ung dung khó thể diễn tả bằng lời.
Hoa Lộng Ảnh kinh ngạc, ánh mắt hắn cứng lại trong thoáng chốc, nhưng sau đó chợt nhớ ra tiểu nha đầu này rất quỷ kế đa đoan, có lẽ lúc này đang phô trương thanh thế, muốn cầu thắng trong bại thôi. Do đó hắn vừa trấn an bản thân rằng ván đã đóng thuyền không thể xảy ra biến cố gì, vừa liếc cô với ánh mắt hồ nghi, muốn tìm ra chút bất an trên nét mặt cô.
Tiếc là Hàn Ngâm vẫn tỉnh bơ, chẳng có chút bất an nào hiện lên nét mặt, cô xách bình trà lên châm vào chén, rồi thong thả nói: "Hoa trưởng lão không cần khẩn trương, ta không muốn mạng của ngươi đâu, ta chỉ muốn nói Ma môn các ngươi nội đấu bao nhiêu lâu nay, cũng tới lúc chọn ra một vị Ma chủ rồi."
Ngụ ý trong câu này quá phức tạp, Hoa Lộng Ảnh quả thật chẳng biết nên hiểu từ đâu, chỉ có thể lặng thinh nhìn cô chằm chằm.
"Mật Hạt Nhi thì sao? Ta thấy cô ta rất hợp làm Ma chủ." Hàn Ngâm rót đầy chén trà rồi đẩy tới trước mặt hắn, nói: "Chỉ cần ngươi chịu ngoan ngoãn thần phục cô ta đầu tiên, thì những người khác chắc không có ý kiến gì đâu."
Trong lòng Hoa Lộng Ảnh như nổi lên sóng dữ, chốc thì muốn vỗ bàn cười to, chốc thì muốn đưa tay bóp cổ cô, bắt cô nói huỵch toẹt ra, sự thôi thúc này khiến sắc mặt hắn biến hóa xoành xoạch khó lường.
Trên thực tế bất cứ ai ở vào vị trí của hắn lúc này cũng đều rất khó phán đoán, hắn cấp tốc ngẫm lại xem kế hoạch của mình có vấn đề gì, ngoại trừ Mộ Thập Tam uống thuốc rất dứt khoát ra thì chẳng còn bất cứ điểm gì nằm ngoài dự liệu của hắn nữa. Nghĩ rồi hắn bình tĩnh lại, cười khẽ đáp: "Được rồi, ta biết trong lòng ngươi rất khó chịu, nhưng đừng nên thốt ra mấy lời giận dỗi non nớt này nữa thì hơn. Sau này ta sẽ đền bù cho ngươi, xây cho ngươi một Ma cung, điều thêm một trăm ma vệ mặc cho ngươi sai bảo, trừ vài cấm địa trong Ma môn ra, những chỗ còn lại ngươi có thể mặc sức tới lui, như vậy đã đủ chưa."
Hàn Ngâm lười, chẳng muốn tốn sức tán dóc đề tài thiếu muối này với hắn, tóm lấy ấm trà trên bàn, nói: "Chả thèm!"
"Hàn Ngâm, ngươi đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!" Hoa Lộng Ảnh nhịn tới giới hạn, đứng bật dậy: "Đừng tưởng ta cho ngươi thuốc giải rồi là ngươi có quyền phách lối! Chỉ với chút tu vi kém cỏi của ngươi, chọn đại một ma vệ ở đây cũng đủ hạ gục ngươi. Ta khuyên ngươi nên an phận đi thì hơn, bằng không..."
"Bằng không ngươi định làm gì?"
Ngay lúc này sau lưng hắn bỗng vang lên một giọng trầm thấp lười biếng, êm tai cuốn hút.
Sao có thể!
Đây là giọng của Mộ Thập Tam, nhưng Mộ Thập Tam đang ngồi sờ sờ trước mặt hắn, thế thì sau lưng hắn là ai?
Hoa Lộng Ảnh chỉ hóa đá trong chốc lát, sau đó chậm rãi quay đầu lại với vẻ không dám tin. Kết quả đập vào mắt là Xích Ly đang chơi vơi giữa không trung, mà Mộ Thập Tam đang ngồi nghiêng trên lưng nó một cách lười biếng, nhìn xuống hắn bằng ánh mắt vô cùng ngạo nghễ.
Đã tới mức này, dù hắn có ngốc tới mấy cũng nhận ra ngay mình bị lừa, Mộ Thập Tam vừa uống Xích Huyết Bích Nguyệt đan của hắn nhất định là giả! Lúc này hắn cũng nhớ ra từng soát được một hình nhân thế thân trên người Hàn Ngâm, nhưng làm sao hình nhân thế thân có thể giống như tạc thế này? Hơn nữa rõ ràng hắn đã ném những thứ đó vào trung túi Quy Tàng, đặt phong cấm...
Tốt xấu gì Hoa Lộng Ảnh cũng là trưởng lão Ma môn, cả đời đã trải qua bao phen nguy hiểm, năng lực ứng biến đã được tôi rèn tới mức cực nhạy. Dưới hai tầng áp lực, đả kích trí mạng và kinh hoàng cực độ hắn vẫn gạt phăng những thứ khó hiểu đi rất nhanh, bừng tỉnh lại, thứ hắn phải làm lúc này chính là bắt Hàn Ngâm làm con tin!
Đây là giải pháp thông minh nhất, có thể khiến Mộ Thập Tam sợ ném chuột vỡ đồ, chưa kể sự thực chứng minh đây là chiêu dễ thực thi nhất. Do đó hắn khẩn cấp quay đầu, trong tay đã dồn lực sát ma, muốn đánh trọng thương Hàn Ngâm trong một đòn, sau đó dùng làm con tin.
Hiển nhiên, tính toán này của hắn không sai vào đâu cả. Về mặt tu vi Hàn Ngâm hoàn toàn không phải đối thủ của hắn. Nhưng chuyện hắn nghĩ tới được, lẽ nào Hàn Ngâm không nghĩ ra sao? Ngay chớp mắt hắn quay đầu nhìn Mộ Thập Tam, Hàn Ngâm đã dán chặt mông vào ghế, mang cả người lẫn ghế chạy ra xa tít, sợ chết trốn sau lưng Hải Trãi.
Cuộc đời Hải Trãi hận nhất là ma tà, nó đã kiềm chế tới mức cào mặt đất bằng phẳng dưới móng thành bùn. Bây giờ vừa thấy thời cơ chín mùi, không cần nhịn nữa, trên chiếc sừng lập tức xẹt ra từng tia sấm sét, phóng tới hướng Hoa Lộng Ảnh, đánh bay hắn ra xa, bộ áo bào sắc nước cháy đen chưa tính, ngay tới tóc cũng bốc khói.
Cùng lúc đó, hình nhân thế thân cũng động thủ, thân hình biến hóa ma mị, đánh bật mấy tên ma vệ đứng gần Hàn Ngâm nhất, sau đó đứng bảo vệ bên cạnh Hàn Ngâm, ngưng thần cảnh giác.
Bọn ma vệ vừa thấy tình thế bất lợi, lập tức thay đổi trận pháp, chuyển tới vây ráp hình nhân thế thân. Trong khi đó Mộ Thập Tam nhìn từ trên cao xuống, ném một đạo Thiên Liên sát xuống đầu chúng, trận pháp lập tức hóa thành chiếc ao vàng nở rộ ngàn đáo hoa sen đỏ như lửa bỏng, bốc cháy ngùn ngụt.
Nhiêu đó vẫn chưa là gì, lúc này ở phía chân trời xa xôi lại kéo tới màn mây đen với khí thế che trời lấp đất. Khi tới gần, Hàn Ngâm mới thấy rõ đó là năm trăm ma vệ thiết giáp đằng đằng sát khí. Dẫn đầu là một nữ ma tướng, vận áo giáp đen bó sát người, cưỡi trên lưng ma thú Kim Nghê, mái tóc đen dài chẳng buộc lên mà tung bay phấp phới phía sau đầu, tôn lên gương mặt thanh tú và thần thái cuồng dã thích giết chóc của cô ta, hệt như con báo đen đang quyết tâm truy sát con mồi.
Hàn Ngâm không nhìn lầm, cô gái này quả thật đang đuổi theo con mồi. Sau khi bay tới gần, cô ta hoàn toàn không nói một lời nào, cũng chẳng dừng lại chờ năm trăm ma vệ sau lưng mình, mà dẫn đầu xông vào trận pháp đang rực cháy hỏa liên trước tiên, vung chiếc Cự Phủ Luân cao tầm nửa người một cách sảng khoái, nơi nó lướt qua ré lên tiếng kêu thảm thiết không ngừng, máu tanh bắn ra tung tóe vô cùng kích thích. Trong tích tắc năm mươi ma vệ bị Mộ Thập Tam tiêu diệt hơn phân nửa, đã bị cô chém tới mức chỉ còn lại vài tên nằm gục trên đất co giật.
Nhưng cô gái này như chưa đã nghiền, găm phập chiến phủ nặng trịch trên mặt đất, rồi thè lưỡi liếm máu dính trên mép, sau đó quét nhìn bốn phía với ánh mắt thèm khát, như còn đang tìm kiếm con mồi.
Dĩ nhiên ở đây chẳng còn ai để cô giết nữa, cuối cùng ánh mắt thất vọng của cô khóa chặt lên người Hoa Lộng Ảnh đang ác đấu với Hải Trãi, trong mắt bùng lên khát vọng tột độ.
Rét quá! Loại sát khí lẫm liệt này đúng là quá khiếp!
Quả tim nhỏ của Hàn Ngâm run bắn lên, cố nén cơn nôn mửa, gắng gượng dứt mắt khỏi đống tử thi ngổn ngang như địa ngục.
Chết tiệt, cái tên Mật Hạt Nhi này là ai đặt hả, rõ là lừa chết người!
Cô tưởng sẽ là mẫu người âm nhu độc ác, chứ không tài nào ngờ được lại là kiểu thích giết chóc điên cuồng cỡ này. Xem ra sát khí mà Ma môn tu có vấn đề cực lớn, chẳng tìm nổi một người bình thường nào, mà toàn là kiểu biến thái ăn sâu vào xương tủy thế này thôi.