Mật Hạt Nhi và Hoa Lộng Ảnh kể ra cũng đã tới tu vi Huyết Anh, lúc vận công pháp, pháp lực trong cơ thể sẽ dâng lên ào ạt. Ban đầu Hàn Ngâm vẫn chưa thấy có gì bất ổn, nhưng về sau áp lực dồn tới, khiến ngực cô bắt đầu khó chịu, sắc mặt cũng dần tái nhợt.
Tu vi của Hàn Ngâm vẫn còn quá thấp, chưa ngưng tụ thành kim đan, sát khí cường đại trên người ma tu sẽ gây ảnh hưởng tới cô. Tới tận giờ này được đích thân trải nghiệm, cô mới hiểu rõ thực lực của đối thủ, trong lòng thầm lấy làm may, bàn tay cầm tay Mộ Thập Tam cũng bất giác siết chặt lại.
Quả thật rất may mắn, nếu Hoa Lộng Ảnh không lấy cô làm con tin, không dám động tới cô, thì với một người mất hết pháp bảo pháp khí, yếu ớt chẳng khác nào con kiến như cô, có thể bị hắn bóp chết một cách dễ dàng.
Sau này phải cố gắng tu luyện, nâng cấp tu vi!
Hàn Ngâm cắn chặt môi, thầm hạ quyết tâm.
Hiện tại cô đã biết tại sao trước đây có được trận đồ thất tình lục dục, Mộ Thập Tam lại sang tay cho cô dễ dàng như vậy. Bởi vì hắn sáng suốt hơn cô, biết mục đích cuối cùng của tu luyện là nâng cao thực lực của bản thân, phi thăng thành tiên, các loại pháp bảo pháp khí hỗ trợ tuy tốt, nhưng chỉ có thể dùng để hộ thân, quá ỷ lại vào chúng sẽ lơ là tu luyện, trái lại sẽ tạo thành trở ngại. Cho nên từ giờ trở đi, cô phải nhắc nhở bản thân từng giây từng phút, giá nào cũng không được lẫn lộn đầu đuôi, chỉ có nỗ lực đạt tới cảnh giới như Mộ Thập Tam, mới có thể bày mưu tính kế dựa vào thực lực của chính mình, không để người ta mặc sức uy hiếp tính mạng của mình nữa.
Cảm giác được sự bất thường của Hàn Ngâm, Mộ Thập Tam đảo mắt nhìn sang, phát hiện ánh mắt cô nhìn Mật Hạt Nhi và Mộ Thập Tam mang theo quyết tâm và kiên định, hắn liền đoán ra suy nghĩ của cô, bèn nhẹ giọng cười nói: "Cũng không cần gấp như vậy, trên đời này có câu dục tốc bất đạt. Hơn nữa có vài giai đoạn tu luyện không thể nhanh được mà cần bỏ thời gian dày công. Nàng nhập môn mới hai năm đã đến tu vi Ngưng Luyện là đã rất nhanh rồi, nếu thúc ép thì căn cơ sẽ không vững, trái lại còn có hại."
Hắn vừa nói vừa độ một ít linh khí của mình cho cô, sắc mặt Hàn Ngâm dần khá hơn, tâm trạng cũng bình ổn lại, cúi đầu thở dài một tiếng: "Ta biết, nhưng lần này chúng ta thắng thật ra là do may mắn, ta không muốn có lần sau nữa, không muốn liên lụy tới chàng nữa."
"Nàng lo lắng việc này sao?" Mộ Thập Tam nhướng mày, bật cười: "Thật ra ta rất muốn nàng liên lụy đến ta."
"Hả?" Hàn Ngâm nhìn hắn ngỡ ngàng.
"Nếu không làm sao có cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân, để nàng bội phục ta sát đất, sau cùng phải lấy thân báo đáp?"
Hàn Ngâm im lặng lườm hắn, nhưng trong lòng lại thấy ngọt lịm.
Mộ Thập Tam mỉm cười, rũ mắt chơi đùa ngón tay cô. Sự thật là hắn rất nghiêm túc, chuyện lần này là hắn liên lụy cô mới đúng. Nhưng hắn đã thề với lòng, tuyệt đối không có lần sau, tuyệt đối không cho bất cứ kẻ nào thừa cơ lợi dụng nữa! Cho nên đôi khi dùng chút thủ đoạn để bảo đảm an toàn cho cô và cho bản thân là điều cần thiết. Như hắn đã nói, kẻ nào dám động vào cô chỉ có chết hoặc sống không bằng chết, đó tuyệt đối không phải nói suông!
Hắn dời mắt nhìn sang sắc mặt đã hơi thay đổi vì thống khổ của Mật Hạt Nhi và Hoa Lộng Ảnh, thần sắc khó lường.
Giờ đây hai vị trưởng lão Ma môn đã phát hiện ra chỗ kỳ lạ, rõ ràng họ đã uống đan dược của Mộ Thập Tam, dược lực tan ra trái lại càng khiến cho bụng họ đau như dao cắt. Ban đầu họ còn tưởng là phản ứng bình thường sau khi dược lực phát huy tác dụng, vì có vài loại độc dược rất đáng sợ, khi giải độc thân thể sẽ xuất hiện triệu chứng khó chịu, chẳng có gì lạ cả. Nhưng triệu chứng này càng ngày càng nghiêm trọng, sau cùng chỉ cần điều động pháp lực thì đan điền sẽ đau như dao cắt, toàn thân cũng bỏng rát như bị nướng trên lửa đỏ, đến nước này rồi họ có trì độn hơn nữa cũng biết sự tình không ổn!
"Mộ Thập Tam!" Hoa Lộng Ảnh mở bừng mắt ra, trong mắt bùng lên sát ý cực độ: "Rốt cuộc ngươi cho bọn ta uống thứ gì?"
Mộ Thập Tam đáp rất bình tĩnh, cũng rất thành thật: "Độc dược."
"Lúc nãy ngươi không hạ độc trong trà?!" Hoa Lộng Ảnh như nghe thấy tiếng thần kinh mình đứt phựt, không cách nào tỉnh táo được nữa. Hắn ngàn tính vạn toán, nhưng giá nào cũng không tính được mình lại mắc lừa Mộ Thập Tam ba lần bốn lượt, mà thứ làm hắn không thể chấp nhận nhất là, độc dược này do chính hắn từ bỏ tôn nghiêm để cầu xin!
"Đương nhiên không có." Người trả lời là Hàn Ngâm, cô nói với vẻ tiếc hận: "Lúc đó ta cũng muốn hạ độc lắm, đáng tiếc túi Càn Khôn ở trong tay ngươi, ta đâu có độc để hạ?"
Hoa Lộng Ảnh bị giáng thêm một đòn nặng, là chính tay hắn giao độc dược cho Hàn Ngâm!
Mộ Thập Tam mỉm cười: "Ngươi không phát hiện nàng mang theo hai túi Càn Khôn là rất kỳ quái sao? Bởi vì một chiếc khác là của ta, ta chẳng có tài tiên tri, làm sao tính được sau này cần dùng độc để đối phó ngươi mà thủ sẵn độc dược trên người chứ?"
Quả thật hắn không tính được, chỉ có linh thạch và độ kiếp hoàn dùng để bày trận lúc độ kiếp là hắn luôn mang theo người, để có thể phát động thăng tiên kiếp bất cứ lúc nào. Theo một nghĩa nào đó thì nó cũng coi như là một cách phòng thân.
"Á ——" Hoa Lộng Ảnh hoàn toàn sụp đổ, ngửa mặt lên trời thét rống lên.
Trên đời này còn ai ngu xuẩn, nực cười như hắn nữa không? Nhưng hắn cũng chẳng biết làm sao! Mộ Thập Tam thật thật giả giả, hắn thật tình không đoán được bộ mặt nào của Mộ Thập Tam là thật bộ mặt nào là giả nữa rồi. Có lẽ từ sâu trong nội tâm, hắn đã sớm thất bại đến mất tự tin, ít nhất lúc đối mặt với hai kẻ khốn kiếp Mộ Thập Tam và Hàn Ngâm thì hắn chẳng còn tý tự tin nào, kéo theo sức phán đoán mà hắn luôn kiêu ngạo cũng mất nốt.
Chưa kể mưu tính của họ quá mức tài tình, lúc nói hắn trúng độc, chính xác là hắn đã uống trà mà không chút đề phòng, chi tiết này rất khớp. Trước khi cho hắn uống thuốc giải họ còn tìm mọi cách làm khó dễ, chẳng khác nào gây cho hắn tâm lý, ám chỉ rằng họ thật sự chẳng sợ hãi gì. Nếu họ cho thuốc giải quá dễ dàng, hắn sẽ nghi ngờ trong thuốc giải này có phục sẵn cái bẫy nào đó.
Khi Hoa Lộng Ảnh tan vỡ tới tận cùng, liền tiện tay nhấc rìu chiến của Mật Hạt Nhi lên muốn chém Mộ Thập Tam. Thế nhưng Mật Hạt Nhi đã nắm chặt cán rìu ngay thời khắc then chốt, kéo hắn lại.
"Đừng cản ta!" Hoa Lộng Ảnh quay đầu quát cô.
Đối lập với sự điên tiết sụp đổ của hắn, Mật Hạt Nhi lại rất bình tĩnh, không để ý tới hắn mà chỉ hỏi Mộ Thập Tam: "Thiếu chủ có điều kiện gì?"
Mắt Mộ Thập Tam ánh lên vẻ tán thưởng. Quả nhiên hắn không nhìn lầm người, Mật Hạt Nhi có sự quyết đoán mà Hoa Lộng Ảnh còn thiếu, dù sao đã gặp trắc trở, thay vì vùng vẫy trong đau đớn thì chẳng thà thản nhiên tiếp nhận, cũng tiết kiệm được chút sức lực.
Hắn nghĩ ngợi giây lát rồi đáp: "Lập linh khế, từ nay về sau, các ngươi không được hạ thủ với chúng ta hay bất cứ đệ tử nào của Cửu Huyền và Ngũ Hành tông. Ngoài ra sau này ta có chuyện muốn làm phiền các ngươi, tốt nhất khi các ngươi nhận được hiệu lệnh thì hãy đi làm ngay lập tức, đừng hòng kéo dài thời gian hoặc lén táy máy tay chân. Nếu làm trễ nãi chuyện của ta, ta sẽ khiến các ngươi thê thảm gấp trăm lần hiện tại!"
Sắc mặt Mật Hạt Nhi cũng tái đi phút chốc, bởi vì yêu cầu của Mộ Thập Tam chẳng khác gì đặt toàn bộ Ma môn trong lòng bàn tay hắn, dù cô leo lên ngôi Ma chủ, nhưng kỳ thực chỉ là con rối của hắn mà thôi.
Mộ Thập Tam như nhìn thấu suy nghĩ của cô, cười nhạt nói: "Ngươi yên tâm, ta không có hứng thú với Ma môn của ngươi, sau này cũng sẽ không can thiệp vào sự vụ của Ma môn, nếu không ta chỉ cần giết các ngươi, lấy thân phận của mình làm Ma chủ, như vậy chẳng phải tốt hơn ư?"
Đến đây Mật Hạt Nhi mới hít sâu một hơi, đáp: "Được!"
Mật Hạt Nhi đồng ý, nhưng Hoa Lộng Ảnh thì không nuốt trôi cơn tức này, quát về phía Mộ Thập Tam: "Ngươi che chở cho tiên môn như thế, rốt cuộc là tại sao? Chẳng lẽ ngươi không biết năm xưa Mặc chủ và mẹ ngươi đã chết dưới âm mưu quỷ kế của chúng, hơn nữa còn chết rất thê thảm sao?! Thân làm con, ngươi không báo thù huyết hận cho họ, trái lại còn bao che cho hung thủ, quả thật ngươi còn không tim không phổi hơn Ma môn bọn ta!"
Hàn Ngâm nghe hắn mắng như vậy, không khỏi có chút bận tâm, bèn đảo mắt nhìn sang Mộ Thập Tam.
Nhưng nét mặt Mộ Thập Tam vẫn điềm nhiên như cũ, chỉ có ánh mắt là chuyển sang sâu thẳm: "Ta không báo thù cho họ, nguyên nhất rất đơn giản, đó là vì các ngươi."
Hoa Lộng Ảnh ngẩn ra.
Mộ Thập Tam nói tiếp: "Thân là trưởng lão Ma môn, quả nhiên ngươi cũng chẳng đơn giản, tới thời điểm này rồi còn muốn lợi dụng ta để gây họa cho tiên môn, cho Ma môn các ngươi ngư ông đắc lợi. Đáng tiếc, ta không thích bị người khác lợi dụng, ngươi không cần phải phí tâm tính kế nữa."
Tất nhiên, lý do hắn không báo thù cho cha mẹ, không chỉ vì sợ thế cân bằng giữa hai môn tiên ma bị lật đổ, mà còn vì hắn đã suy nghĩ thấu đáo về mối thù này.
Nếu năm xưa hắn có được tu vi như hôm nay, thì nhất định sẽ dùng mọi cách để bảo vệ cha mẹ mình an toàn. Nhưng sự thật là cha mẹ hắn chết đúng vào ngày hắn sinh ra, hắn hoàn toàn bất lực. Bây giờ chuyện đã trôi qua bao nhiêu năm, hài cốt của họ cũng đã thành tro từ lâu, hắn còn chấp nhất với mối thù năm xưa thì có ích lợi gì? Chỉ tổ làm hai tay mình dính đầy máu tanh, bị giam trong vòng tuần hoàn oan oan tương báo, vĩnh viễn không được giải thoát, làm trái với tâm nguyện muốn hắn sống tốt của mẹ.
Hơn nữa dù muốn báo thù, hắn cũng phải chọn lựa đối tượng, hạng như Giang Cầm Sinh chết không đáng tiếc. Nhưng người như La Cẩn và Hiên Viên Huyền thì hắn sẽ không động thủ, bởi vì cha hắn không tính là người vô tội. Thân là Ma chủ, tay ông nhuộm máu tanh tuyệt đối chẳng thua kém gì Hoa Lộng Ảnh và Mật Hạt Nhi.
Như đã nói, đây không phải vì hắn phân biệt hai phe chính tà, mà bởi vì từ lâu chính tà đã không còn vạch rõ ranh giới, ví như giết người, giết chính là giết, bất kể xuất phát từ mục đích gì thì vẫn là giết chóc. Hắn chỉ hành động theo bản tâm của mình như xưa nay mà thôi. Hiện tại hắn nghĩ báo thù cho một việc đã xảy ra cách đây hai mươi năm là vô nghĩa, hơn nữa còn làm Ma môn thừa cơ vùng dậy, gây họa cho nhiều người vô tội hơn nữa, cho nên hắn không có ý định báo thù.
Dĩ nhiên những người của tiên môn đó muốn để mãi trong lòng, không buông tha tiếp tục đuổi giết hắn, thì hắn cũng chẳng ngại giết chết mấy người, coi như huyết tế cho cha mẹ hắn. Suy cho cùng nguyên tắc xử thế của hắn và Hàn Ngâm đều như nhau. Người không chạm ta, ta không chạm người, nhưng người đã chạm lên đầu ta, thì ta tuyệt đối sẽ không khoanh tay chịu chết. Giết được thì giết, giết không được thì cùng lắm là chết, chỉ đơn giản thế thôi.
Từ lúc Mộ Thập Tam tìm hiểu ra thân thế của mình đã suy nghĩ rất kỹ, lúc này lòng đã tự do thấu suốt, không thể vì mấy lời khích bác của Hoa Lộng Ảnh mà thay đổi được.
Nghĩ rồi, ánh mắt hắn lưu chuyển, khẽ mỉm cười: "Độc của các ngươi một nén hương sau sẽ phát tác triệt để, có muốn lập linh khế theo yêu cầu của ta không, là tự các ngươi suy nghĩ."
Hoa Lộng Ảnh khích tướng không thành, trong lòng càng phiền muộn gấp bội, sau đó dời mắt nhìn sang Mật Hạt Nhi, thấy cô chậm rãi gật đầu thì hắn đành thở dài nhủ bụng.