Tâm trạng của Hàn Ngâm hỗn loạn trong chốc lát, nhưng cô đã tỉnh táo lại ngay lập tức.
Cô nghĩ mình là ai!
Cô chỉ là một bé gái mồ côi từ nhỏ đã lang thang đầu đường, vùng vẫy sinh tồn trong thực tế tàn khốc mà không từ thủ đoạn, không phải thiên kim khuê tú cơm no áo ấm, được cưng chiều từ bé, có thể dựa vào tú lâu thương hoa khóc nguyệt!
Phải, đây chính là nguyên nhân, cô hệt như con thao thiết tham lam rất nhiều thứ, ví như sự quan tâm che chở của người khác, và cả tình thân tình bạn mà gần như cô chưa bao giờ nếm trải, thế nhưng cô luôn tự nhắc nhở bản thân, có vài thứ trong đó cô tuyệt đối không thể muốn, thậm chí ngay cả lây nhiễm cũng không thể!
Vài thứ ấy chính là —–
Đa sầu đa cảm, xót xa tự thương thân!
Thứ trước sẽ khiến cô mềm yếu, mất đi sự hờ hững kiên cường, còn thứ sau sẽ khiến cô cảm thấy ghê tởm! Chỉ người ăn no hết việc mới có thời gian rảnh để tự thương thân, còn cô có rất nhiều chuyện phải làm, tuyệt đối không nên phí sức lực và sinh mạng vào chuyện nhàm chán tự hủy hoại bản thân cỡ này.
Vừa nghiền ngẫm một lúc, tâm trạng cô đã bình thản lại, lập tức khôi phục vẻ lưu manh thường ngày.
"Xin lỗi Mộ sư thúc, mấy câu vừa rồi là do đầu ta bị cửa kẹp nên mới nói bậy, ta không rảnh đi bắt con Thổ Linh trư khác đền cho ngài đâu, hơn nữa cũng chả biết phải bắt kiểu gì, cho nên ngài coi như chưa nghe thấy nhé. Còn chuyện ta đã hứa, không làm là ta sai, nhưng ngài là trưởng bối, đại nhân đại lượng, xin hãy giơ cao đánh khẽ đừng so đo với ta, sau này nếu ngài tìm được thứ hay ho gì nữa, xét thấy quan hệ sư điệt ta với ngài không tệ lắm, còn chia sẻ rất nhiều bí mật cho ngài, nghìn vạn lần đừng quên để một phần cho ta nhé."
Nói rồi cô vẫy vẫy tay, hăm hở quay người đi.
Khóe môi Mộ Thập Tam bỗng nhiên cong lên một nụ cười, giơ tay kéo tay cô lại: "Chờ đã."
"Làm gì?" Nam nữ thụ thụ bất thân, Hàn Ngâm trở tay phủi phủi không chút khách sáo, cố gắng phủi bàn tay khó ưa kia xuống.
Ý cười trong mắt Mộ Thập Tam càng đậm nét hơn: "Bộ dạng này mới dễ nhìn."
Hàn Ngâm chưa kịp tỉnh hồn lại: "Dễ nhìn cái gì?"
"Ta còn tưởng ngươi thật sự nghe lời, muốn học theo Lạc Vân Khanh, sư phụ ngươi nói một ngươi sẽ không làm hai."
Hàn Ngâm bực bội: "Nghe lời có gì không tốt chứ? Không làm sai sẽ không bị sư phụ phạt, nếu có thể, ta cũng hy vọng có thể nghe lời sư phụ, chẳng qua..."
"Chẳng qua ngươi không làm được."
Không sai...
Hàn Ngâm thở dài, người xuất thân mồ côi như cô, không hề có nền tảng cơ bản, còn lén giấu Tạo Hóa Kim Tiền và vườn linh động thiên, lén lút cứu Liễu yêu Tích Tích, thỉnh thoảng còn nói dối theo thói quen, người đê tiện vô sỉ trời sinh như thế, làm sao có thể làm một đệ tử ngoan ngoãn đây.
"Ta thật hâm mộ Lạc sư huynh." Cô nói nghiêm túc.
Mộ Thập Tam nghiêng đầu: "Hắn có gì để hâm mộ?"
"Nhân phẩm đoan chính, lòng dạ vô tư, cúi đầu ngẩng đầu đều không thẹn với trời đất, làm người ta khó tránh khỏi tự ti mặc cảm." Hàn Ngâm cụp mắt nói: "Có lẽ chỉ có người như huynh ấy mới xứng tu thành tiên."
"Thật sao?" Mộ Thập Tam liếc xéo cô: "Lạc Vân Khanh đúng là người tốt, đáng tiếc ta lại thấy hắn quá tự kỷ, dù sau này có tu thành tiên thật thì cũng chỉ tu thành băng tinh ngọc thạch thọ cùng trời đất, tranh sáng với nhật nguyệt thì có gì hay ho?"
"Phụt —-" Hàn Ngâm không nhịn được cười, ngay sau đó lại nghiêm túc nói: "Xin ngài đừng có đanh đá như thế được không? Chẳng phải trong sách có nói, đoạn tuyệt thất tình lục dục tu tiên mới có thể làm chơi ăn thật à?"
"Ai tin là đồ ngốc." Mộ Thập Tam càng khinh bỉ hơn: "Những quyển sách đó toàn là những kẻ không tu thành tiên viết ra, họ thì hiểu gì chứ? Hơn nữa nói trắng ra, nếu tu thành tiên xong, ta phát hiện mình không còn thất tình lục dục, chẳng có hứng thú với bất cứ chuyện gì, thì chuyện đầu tiên ta làm chính là tự hủy kim đan tiên thân, nhập vào lục đạo luân hồi."
Hàn Ngâm kinh ngạc ra mặt: "Tại sao?"
Ánh mắt Mộ Thập Tam sâu thẳm: "Ta không muốn làm một tảng đá vô tri vô giác, không vui không buồn sống thêm nghìn vạn năm."
Tim Hàn Ngâm rung lên.
"Kỳ thật, ai biết tiên là thứ gì chứ." Mộ Thập Tam lại phì cười: "Chẳng phải thế đạo này là kẻ mạnh sống, kẻ yếu chết sao? Phi thăng thành tiên phải gặp rất nhiều kiếp số. Ai qua được, người đó làm tiên, ai không qua được, thì hồn phi phách tán. Quy tắc, là do kẻ mạnh đặt ra, cái gọi là thần tiên ấy, biết đâu chỉ là một đám có sức mạnh như con người trong trời đất thì sao, nếu trời đất đã không hủy được họ, vậy họ lại vượt qua kiếp số luân hồi, tồn tại cùng trời đất."
"Mộ sư thúc." Lòng Hàn Ngâm lại rung lên: "Kiếp số luân hồi đâu dễ vượt qua như vậy, nghe nói dù thành tiên rồi cũng sẽ có kiếp số, không vượt qua được sẽ rớt lại."
"Ừm." Mộ Thập Tam rũ mắt xuống, nhìn hai ba chú kiến đang chăm chỉ làm việc, hắn thản nhiên nói: "Đó là vì thiên ngoại hữu thiên."
Hàn Ngâm lơ mơ: "Ta không hiểu."
Mộ Thập Tam khẽ nhếch môi: "Giống như chú kiến nhỏ này, đối với nó, ta chính là trời, ta đưa chân hất nhẹ, đó chính là kiếp số của nó, nhưng nếu ngày nào đó nó nhảy lên vị trí của ta, ngẩng đầu nhìn lên, trên trời vẫn còn có trời."
Hàn Ngâm nghe thì hiểu đó, nhưng càng lơ mơ hơn: "Nếu mãi mãi không thể nhảy lên tầng tầng thiên địa, vậy chúng ta còn tu tiên làm chi?"
Mộ Thập Tam lườm cô: "Trước kia ngươi sống rất khổ cực đúng không?"
"Ừ."
"Nếu biết rõ vất vả như vậy, một ngày nào đó vẫn sẽ chết, vậy tại sao ngươi còn phải vùng vẫy sống sót, không để cho bản thân chết thoải mái hơn?"
Hàn Ngâm đáp thành thật: "Ta không nghĩ quá nhiều như vậy, ta chỉ muốn cố hết sức để sống sót, có thể ăn đồ ngon, mặc đồ đẹp, trải qua những ngày tốt lành."
"Không sai." Mộ Thập Tam vỗ tay bật cười: "Sống, là để cảm thụ quá trình sống, gặp được những thứ tốt đẹp, như gió mưa trong trời đất, bầu trời quang đãng cùng vầng dương rực rỡ. Tu tiên, chính vì để có thể hưởng thụ những thứ ấy lâu dài và..."
Đầu ngón tay lành lạnh của hắn chạm vào giữa chân mày của Hàn Ngâm: "Trí nhớ của ngươi, dù tốt hoặc tệ, nhưng khi hồi tưởng lại ký ức sẽ khiến ngươi vui mừng hoặc rơi lệ, cảm thấy đời này đã sống không uổng phí, đó chính là thất tình lục dục."
Hàn Ngâm ngẩn ngơ: "Cho nên, ngài mới nói nếu tu thành tiên xong, phát hiện mình đã không còn thất tình lục dục, ngài sẽ tự hủy kim đan tiên thân, nhập vào lục đạo luân hồi."
"Không sai."
"Những gì ngài nói, ta muốn ngẫm lại một chút." Hàn Ngâm lắc lắc đầu: "Ta không biết ngài sai hay đúng, nhưng lý lẽ kẻ mạnh sống, kẻ yếu chết, quy tắc là do kẻ mạnh đặt ra, tại sao nghe ra lại gần với Ma đạo?"
Mộ Thập Tam cười khẽ: "Ma và Tiên khác nhau chỉ ở bản tâm."
Hàn Ngâm xoắn mày khó hiểu.
Mộ Thập Tam chắp tay sau lưng ngạo trời cao: "Ma không từ việc xấu nào, Tiên có việc nên làm, có việc không nên làm. Thật ra cũng chẳng quá khác nhau, Tiên và Ma, thiện và ác, chỉ là một phần nhận thức của phàm tục, ngươi chỉ cần không thẹn với bản tâm là được."
"Không thẹn với bản tâm..." Hàn Ngâm yên lặng nghiền ngẫm năm chữ này.
"Khi ngươi có sức mạnh của Tiên Ma, phất tay là có thể phá hủy bất cứ thứ gì trên thế gian này, ngươi nhẫn tâm, thì là ma, ngươi không nỡ, thì thành tiên. Phật tông còn có thuyết pháp phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật, chứng tỏ ý niệm đều có thể thay đổi theo bản tâm của ngươi, nhất niệm có thể thành tiên, nhất niệm cũng có thể nhập ma."
Nhất niệm có thể thành tiên, nhất niệm cũng có thể nhập ma...
Hàn Ngâm ngồi ngốc ra dưới đất, nhẩm đi nhẩm lại câu này.
"Quy luật thiên đạo cũng như lòng người, thay đổi chỉ trong nháy mắt, khó thể suy xét. Hiện tại ngươi vẫn chưa tới thời kỳ phải suy nghĩ những thứ nhạt nhẽo này, ta tặng cho ngươi một câu." Mộ Thập Tam cười khẽ, thong dong xoay người: "Trên đời vốn vô sự, chỉ có con người tự chuốc ưu phiền. Chỉ cần không thẹn với bản tâm, ngươi muốn làm gì thì cứ làm, không cần phải suy nghĩ quá nhiều."
Ngồi dưới đất ngửa đầu lên nhìn hắn, trong tư thế này cô thấy dáng dấp hắn càng cao lớn và thẳng tắp hơn, tựa như không có bất cứ thứ gì hay bất luận kẻ nào có thể khiến hắn cúi người khom lưng.
Hàn Ngâm cứ ngồi lặng ra đó nhìn hắn đi xa, bước vào núi rừng xanh ngan ngát, mà phông nền của núi rừng đó là bầu trời rộng lớn bao la, hắn cứ rảo bước hướng thẳng lên trời cao, khuất bóng nơi đỉnh núi, rồi hòa lẫn vào chân trời.
Cô vẫn không biết hắn nói đúng hay sai, vả lại thiên đạo vốn là hư vô mờ ảo, không thể dùng hai từ đúng sai đơn giản để khái quát hết được, cho nên lời hắn nói, cô tạm thời không muốn nghĩ nhiều.
Nhưng vẫn không thể không nghĩ, cô vẫn nghĩ tới Sở phu tử, nghĩ tới đạo lý kẻ mạnh thì sống, kẻ yếu thì chết mà Mộ Thập Tam nói.
Tỷ như cô hiện tại, tu vi kém cỏi, chỉ có thể co đầu rút cổ ở Cửu Huyền, hoàn toàn bất lực với chuyện Sở phu tử, nhưng nếu tu vi của cô cao thâm đến mức thiên hạ không ai sánh bằng, thì đâu cần lo chúng là Ma môn hay Yêu môn, muốn cứu thì cứu, cướp thẳng người về chẳng phải là được rồi sao? Về phần giết hay không giết, đó cũng chỉ tùy vào một ý niệm, tựa như bị con kiến chích một phát, có thể cười nhạt, thả cho nó con đường sống, hoặc có thể lấy đầu ngón tay nghiền nát, giết chết nó.
Chính thế! Thái độ cô đối xử với con kiến hôi, cũng như trời đất đối đãi với cô vậy, lúc mạnh yếu quá mức chênh lệch, thiện ác đúng sai gì đó đều là hư vô mờ nhạt, chỉ dựa vào bản tâm của mình, nhất niệm sinh sát.
Hàn Ngâm không có khả năng suy nghĩ thấu đáo đạo lý này trong thời gian ngắn. Cô vẫn cố chấp với lối suy nghĩ và ánh mắt phàm tục của mình, nhưng nhờ sự chỉ bảo tùy hứng của Mộ thập Tam mà nó đã trở nên rộng mở hơn trước, lúc này cô ngoảnh đầu nhìn mọi thứ chung quanh mình đã cảm thấy khác với lúc xưa.
Một ngọn cỏ, một đóa hoa, còn cả một vùng trời lá trên đầu...
Đâu đâu cũng là những sinh mệnh yếu đuối tới tận cùng, chớp mắt là có thể chôn vùi như tro bụi, nhưng nhờ có những sinh mạng bé nhỏ mà lại kiên cường đấu tranh để được sống này, mới có toàn bộ thế giới đang mở ra trước mắt cô.
Hàn Ngâm nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, trong không khí ngập đầy hơi thở của cỏ cây, thơm ngát dìu dịu.
Đột nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân đạp lên lá rụng.
Hàn Ngâm mở mắt ra, thấy Lạc Vân Khanh đang đứng trước mặt mình, chắp tay sau lưng nhìn cô.
Rõ ràng ngồi một mình ở đây hóng gió ngắm cảnh, chẳng có lỗi lầm gì, nhưng cô vẫn hơi chột dạ, cười lấy lòng, kêu một tiếng: "Lạc sư huynh..."
"Ừm." Lạc Vân Khanh lên tiếng, ngước mắt trông về phía đỉnh núi xa, một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, nói: "Tần Vô Ưu khăng khăng muốn bái sư, muội đi mời Mộ sư thúc tới đi."
Hàn Ngâm hơi nhướng mày, sau đó lập tức sụp mắt: "Được, muội đi ngay."
Lạc Vân Khanh gật đầu, không nói gì nữa, chỉ tiện tay quăng một bọc giấy cho cô, rồi quay người đi.
Hàn Ngâm ngơ ra một hồi, mở bọc giấy ra, thấy bên trong toàn là điểm tâm, cô bất giác nở nụ cười nhẹ, nhưng sau khi nếm một miếng điểm tâm thì lại trở nên sầu muộn, bởi vì cô nhớ lại dáng vẻ thất thần của Lạc Vân Khanh khi nhìn lên đỉnh núi lúc nãy.
Hắn, chắc là không thấy gì, cũng không nghe được gì đâu nhỉ...