Chuyện đã tới trước mắt, Hàn Ngâm chẳng cần đoán cũng biết rõ Tô Tinh Trầm đang tính toán gì.
Đại khái hắn đã biết trong hồ Lạc Tinh có một con Hóa Xà tu vi Túy Dưỡng, bởi thế dựa vào sự hiểu biết về Lạc Vân Khanh, lợi dụng mùi máu tanh của Giang Tĩnh Dạ dẫn nó ra một cách thành công, sau đó ngồi bên xem kịch, chờ họ đánh tới mức lưỡng bại câu thương, xác định Tạo Hóa Kim Tiền đang ở trên người cô xong, hắn mới xuất hiện trục lợi.
Nhưng bây giờ biết những thứ này thì được tích sự gì.
Tô Tinh Trầm đủ độc ác và cũng đủ kiên trì, trước khi trúng bẫy của hắn, họ thậm chí còn không cảm nhận được sự hiện diện của hắn, muốn thận trọng cũng chẳng được.
Thấy Hóa Xà cách họ ngày một gần, tim Hàn Ngâm như bị ai cấu cho rỉ máu.
Phải chết ở đây thật sao?
Cô đương nhiên không cam lòng!
Tu tiên chính là để sống, sống còn lâu hơn cả người thường, cô tuyệt đối không cam lòng chết ở đây!
Hàn Ngâm đưa tay vào ngực, lấy hình nhân thế thân Mộ Thập Tam tặng cho cô ra, cô không hy vọng phù khí nho nhỏ này có thể cứu mạng họ, nhưng trong lòng cô mang chấp niệm, khi chưa thật sự đối mặt với giờ khắc tử vong, thì cô tuyệt đối không từ bỏ ham muốn sinh tồn, vả lại dù có chết, cô cũng muốn chết trong phản kháng!
Hình nhân thế thân được vận hành, trên tay cô lập tức trào ra một tia kim quang sáng rực, đó là vô số đạo bùa đang quay vòng thần tốc, sáng đến mức cả khuôn mặt cô đều hắt lên chiếc bóng vàng nhạt của bùa chú.
Trên bầu trời, tiếng kêu của Hóa Xà đang tới gần, chiếc bóng đen to lớn đang ập xuống đầu cô, phía sau cô, cơn sóng lớn cao hơn hai trượng cũng kéo theo tiếng nước chảy cuồn cuộn đổ ập tới, chỉ có Tô Tinh Trầm vẫn chưa xuất hiện, có lẽ hắn đang chờ, chờ cô chết.
"Hàn Ngâm —-"
Tiếng kêu thét kinh hoàng của Lạc Vân Khanh và Tích Tích vang lên liên tiếp, họ không biết tại sao cô đột nhiên ngừng lại, nên biết rằng vào thời khắc này, mỗi một hơi thở cũng quý giá vô cùng, chỉ chần chừ một thoáng, chạy trốn chậm một chút, thì kết cục chính là chết!
Hàn Ngâm không trả lời mà chỉ thả lỏng tay, mặc cho hình nhân thế thân rơi xuống đất, sau đó cô ngửa mặt lên, nhìn chiếc đuôi rỉ máu của Hóa Xà đang gào thét quật tới, nhắm thẳng về phía mình.
Mộ sư thúc, lần này không quên Khinh Hồng thuật ngài dạy đâu đấy...
Hàn Ngâm nhắm chính xác góc độ đuôi Hóa Xà quật tới, sau đó trong tích tắc ngàn cân treo sợi tóc, thi triển Khinh Hồng thuật nhảy phốc lên đuôi rắn, tới khi cơ thể rơi xuống đất, cô không dừng lại giây nào mà lập tức cắm đầu chạy như điên.
Chiếc đuôi nặng trịch của Hóa Xà nện lên mặt đất đánh uỳnh, quật ra một hố sâu, đất vụn và cây cỏ bị đánh nát bắn ra xa mấy trượng, khi đập lên người vẫn đau rát, có thể thấy một đòn này khủng khiếp tới mức nào, nếu không né kịp, chắc chắn sẽ bị quật cho tan xương nát thịt.
Ai nấy đều khiếp đảm, xem ra lúc nãy Hóa Xà hất bay phi kiếm của Giang Tĩnh Dạ vẫn còn nhẹ nhàng chán, có lẽ vì sợ làm tổn thương thức ăn của nó, còn bây giờ bị chọc cho điên tiết, nên mới tung ra thực lực chân chính.
Thế nhưng, biết cũng vô ích.
Họ hoàn toàn không tài nào dừng lại thế phòng ngự phản công này, bởi vì con sóng dữ sau lưng đã hòa theo vô số cá bạc truy kích lên, khi ngọn sóng vỗ lên mặt đất, bọt nước bắn ra cách họ chưa đầy nửa trượng vẫn có thể thấm ướt toàn thân họ. Nếu không phải Tạo Hóa Kim Tiền đang ra sức luyện hóa cá bạc, thì e rằng khắp người họ đã lỗ chỗ vết máu.
Một đòn thất bại, cơn thịnh nộ của Hóa Xà không có nơi phát tiết, nó lập tức trở nên cuồng bạo, hơn nữa rõ ràng chỉ số thông minh của nó không quá kém, biết rõ đạo lý nhắm đúng một người đánh cho kỳ chết, vì vậy chiếc đuôi dài ngoằng lại đuổi theo quất về hướng Hàn Ngâm.
Lúc này đây, sợ rằng không còn may mắn nữa!
Lạc Vân Khanh không còn đếm xỉa tới an nguy của bản thân, vừa chạy vừa điều khiển phi kiếm chém lên mình rắn, hy vọng cơn đau có thể dời hướng chú ý của Hóa Xà, khiến nó buông tha Hàn Ngâm, quay đầu tấn công hắn.
Trong lúc đó Tích Tích và Giang Tĩnh Dạ cũng không nhàn rỗi, cả hai đều vắt hết sức của mình để đả thương Hóa Xà.
Tiếc là chỉ bấy nhiêu vẫn chẳng ích lợi gì, đuôi Hóa Xà đã quật xuống, dù nó có lòng muốn chuyển mục tiêu thì cũng không thể nữa, huống chi người nó hận nhất là Hàn Ngâm, kẻ đã làm mù một mắt của nó, nên đâu dễ buông tha cho cô như thế.
Mắt thấy lần này dù Hàn Ngâm có tung ra hết bản lĩnh cũng khó lòng thoát được đòn tấn công của Hóa Xà, mọi người đã gần như tuyệt vọng, nhất là Lạc Vân Khanh, tim như bị ai bóp nghẹn, đau tới khó thở.
Là hắn! Là hắn mang Hàn Ngâm lên núi tu tiên, cũng là hắn mang cô xuống núi rèn luyện, tất cả chỉ vì muốn đời cô được tốt đẹp, nhưng không ngờ trái lại còn hủy hoại cuộc đời cô!
Nếu phải chết đi như vậy, thì thà để cho cô tiếp tục lang thang đây đó còn hơn, ít nhất, cô còn được sống...
Đuôi Hóa Xà quật lên người Hàn Ngâm chẳng chút lưu tình, ngay lúc này một lá chắn sét màu xanh tím nhá lên, đây là bùa bảo mệnh mà Lệ Thanh Hàn đưa cho cô mang theo người, gặp phải nguy hiểm sẽ tự khởi động.
Nhưng vô ích thôi, một lá chắn sét cơ bản không đỡ được đòn tấn công ác liệt này, nhá lên trong tích tắc đã bị quất tan, ngay sau đó đạo bùa thứ hai được khởi động, lại là một lá chắn sét nữa.
Ngay khoảnh khắc đối mặt với cái chết, thời gian trôi qua chậm đến lạ lùng.
Hàn Ngâm quả thật có thể hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện đã trải qua trong đời mình, thế nhưng hình ảnh sau cùng dừng lại trong trí nhớ cô lại là núi Cửu Huyền, những bóng dáng hiện lên rõ nét nhất trong đầu cô, là Lạc Vân Khanh, Mộ Thập Tam, Lệ Thanh Hàn, Phương Dữ, Tích Tích...
Cô chưa bao giờ hối hận vì đã tu tiên, dù đến giờ khắc này, cô cũng không hối hận!
Có điều không biết kiếp sau, cô có còn cơ duyên tu tiên nữa hay không, có thể may mắn gặp lại họ hay không đây...
Lá chắn sét thứ hai lại bị lực tấn công của Hóa Xà làm tan biến, ngay sau đó lập tức khởi động đạo bùa thứ ba.
Hàn Ngâm quay mặt đi, mỉm cười nhìn về phía Lạc Vân Khanh và Tích Tích, sau đó cô nhắm chặt mắt lại, tăng thêm một tấm màn băng trên người mình, chuẩn bị nghênh đón đợt tấn công cực mạnh.
Cô biết mình không chạy khỏi, dù trên người có thêm mười lá bùa hộ mệnh nữa cũng không đỡ được một đòn như lôi đình thịnh nộ này!
Lá chắn sét thứ ba và màn băng cô gia cố đồng thời bị phá tan, biến thành đốm sáng trắng xanh tan ra trong không khí, tiếng thét kinh hoàng vang lên nhưng cơn đau trong dự đoán lại không ập tới, Hàn Ngâm mở mắt muốn xem thử chuyện gì xảy ra, song đón đầu cô lại là cơn sóng lớn ngợp trời.
Cô bị ngọn sóng cuốn phăng vào đáy nước, dòng nước xô tới từ bốn phương tám hướng, cảm giác phải chịu đựng lực va đập và áp lực cực lớn này, chỉ có thể dùng một câu để hình dung, tai họa ập đầu!
May mà cô vẫn còn trấn định, chỉ hoảng loạn chốc lát đã thi Thủy Tức thuật, nhưng đàn cá bạc cũng đã nhào tới rỉa cắn cô thương tích đầy mình, chẳng qua ngay khoảnh khắc cô bị sóng quật ngã vẫn nắm chặt Tạo Hóa Kim Tiền, nhờ đó đàn cá bạc này đã nhanh chóng bị Tạo Hóa Kim Tiền luyện hóa ngay lập tức.
Hàn Ngâm sốt ruột muốn biết vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhét vào miệng một viên đan dược cầm máu rồi đạp nước cố ngoi lên. Nhưng vừa lên tới mặt nước thì lại bị một cơn sóng dìm xuống, lôi cô trở về đáy nước. Cô khẽ cắn môi phủ một mạch mấy loại pháp thuật phòng hộ lên người, sau đó nhắm chuẩn thời gian ngọn sóng đánh qua, vọt lên mặt nước lần hai, thi Khinh Hồng thuật để bản thân giẫm nhẹ trên mặt nước.
Lúc này khoảng cách giữa cô và những người còn lại đã khá xa.
Nhưng vừa liếc mắt sang, cô đã nhìn thấy Mộ Thập Tam toàn thân rực lửa, hắn giẫm lên mặt nước, một tay siết chặt lấy đuôi Hóa Xà, trên bàn tay còn lại nâng một đáo hỏa liên vô cùng rực rỡ, đánh tới thân Hóa Xà.
Hóa Xà đã cháy đen, trông dáng vẻ chỉ còn thoi thóp, còn đàn cá bạc nhảy nhót trong nước khi dồn đến gần một thước quanh Mộ Thập Tam thì đã bị lá chắn lửa của hắn nướng cho cháy xém, rơi rào rào xuống như mưa phùn, lúc này trên mặt nước trải đầy ắp toàn là xác cá.
Có lẽ đây là cơn chấn động đầu tiên trong đời Hàn Ngâm, khiến cô ngây dại tại chỗ.
Đương nhiên, cô biết đây không phải Mộ Thập Tam thật sự, mà là huyễn hình của hình nhân thế thân, cô chấn động là vì không hiểu tại sao sức tấn công của hình nhân thế thân này lại mạnh mẽ đến thế!
Nên biết đó chính là Hóa Xà cấp Túy Dưỡng trung kỳ, còn tu vi của Mộ Thập Tam cùng lắm chỉ hơn Lạc Vân Khanh một chút thôi...
Sự thật diễn ra trước mắt, chỉ có hai khả năng để giải thích.
Khả năng thứ nhất, tài chế khí của Mộ Thập Tam quá điêu luyện, có thể làm được hình nhân thế thân còn lợi hại hơn bản thân gấp mấy lần.
Khả năng thứ hai, Mộ Thập Tam là một tên lừa đảo! Gì mà sư thúc vô năng nhất phái Cửu Huyền, gì mà gối thêu hoa lười tu luyện chỉ lo ăn ngủ suốt ngày, toàn bộ đều là lừa đảo hết! Người này chính là một tên lừa đảo thứ thiệt, rõ ràng có tu vi rất cao thâm, mà lại đi lừa mọi người!
Không thể nói được khả năng nào khiến Hàn Ngâm dễ tin hơn, bởi vì cả hai loại đều khiến cô không thể tin nổi! Chẳng qua hiện tại cô không có thời gian để suy nghĩ, cơn sóng lớn tiếp theo đã đuổi tới, lôi cô về lại đáy nước.
Vất vả lắm mới vùng vẫy ngoi lên mặt nước lần nữa, cô lại phát hiện quanh mình bỗng nhiên sóng yên gió lặng tới kỳ dị, hồ Lạc Tinh không còn cuộn trào như vật sống nữa mà đã nằm im lìm ở đây, quay lại với sự phẳng lặng lần đầu gặp gỡ.
Lau sạch chỗ nước làm nhòe tầm mắt, cô mới phát hiện con Hóa Xà nổi điên tàn sát bừa bãi lúc nãy đã chết, cơ thể cháy đen trôi lềnh bềnh trên mặt nước, đầu mình chia lìa. Nhóm Lạc Vân Khanh mang theo các loại tia sáng pháp thuật phòng hộ trên người, đang nóng lòng gọi tên cô, vì bị ngăn cách bởi dòng nước, trong nước còn có bầy cá bạc, nên họ hoàn toàn không có cách nào tiếp cận cô, chỉ có hình nhân thế thân giẫm lên mặt nước, lao như bay về phía cô.
"Hàn Ngâm —-"
Tên của cô vang vọng trên bầu trời của hồ Lạc Tinh, thật lâu không dứt.
Cho đến giờ phút này Hàn Ngâm mới thở phào một hơi, cảm giác cả người như bị vắt kiệt sức, hai chân nhũn ra muốn ngồi mọp xuống. Nhưng một khắc sau thần kinh cô lại trở nên căng thẳng, không thể nói được là trực giác hay dự cảm, hoặc do lần ra đầu mối gì từ tiếng gọi lo lắng của nhóm Lạc Vân Khanh, hoặc vì cảm thấy —–
Sát khí! Sát khí nồng nặc!
Tô Tinh Trầm!
Chết tiệt, sao cô có thể quên béng mất tên núp lùm đó vào giờ khắc này!
Hắn đã tới tu vi Đan Thành, tuyệt đối có thể hóa màn băng ẩn núp trong nước, chờ tới khi cô lạc đàn sẽ lặng lẽ tiếp cận.
Phản ứng của Hàn Ngâm coi như khá nhanh, vừa nghĩ tới đây cô đã ngụp xuống nước ngay lập tức, nhưng dù thế, hơi thở lạnh toát của phi kiếm trong tay Tô Tinh Tầm vẫn sượt qua cổ cô, máu tươi thoắt trào ra, đàn cá bạc trong hồ tức tốc bổ nhào về phía cô che trời lấp đất.