Mộ Thập Tam đã sớm nghe nói loại linh thú Hải Trãi này làm việc gì cũng lề mề, thích định ra quy tắc này nọ cho người khác, bây giờ được diện kiến, quả thật chẳng sai, nên hắn cũng chẳng muốn nhiều lời với nó nữa, chỉ hỏi một câu: "Quy tắc gì?"
Hải Trãi không quen nói chuyện gọn lẹ như vậy, đơ ra một lúc rồi quát to: "Quy tắc gì?"
"Quy tắc vào điện."
Ế! Thiếu niên này còn biết quy tắc vào điện nữa cơ đấy, coi như hắn thức thời!
Hải Trãi muốn tìm lại tý tôn nghiêm, nên lập tức ngạo mạn hẳn lên, dài giọng gầm nhẹ: "Quy tắc vào điện đương nhiên là có, chẳng qua ta phải tuyên bố trước, ta ở đây là để canh giữ tòa Vân Trung điện này, không như con Xích Ly dưới chân ngươi, sa đọa tới mức thần phục nhân loại thấp kém các ngươi, ta..."
Nói tới đây, chẳng những Mộ Thập Tam, mà tới Xích Ly cũng hết chịu nổi với màn lải nhải như mụ già của nó, gằn giọng thét dài một tiếng, tỏ ý cánh báo.
Thế nhưng Hải Trãi như chẳng nghe thấy gì, nó vẫn đang chìm đắm trong hồi ức ngàn năm trước của nó, lảm nhảm tự thuật từ thuở nó lọt lòng tới thời thơ ấu, rồi lúc nó vẫn còn vô tri, lỡ đánh cược một ván với Tông chủ Ngũ Hành tông tà ác vô sỉ kia thế nào, sau đó lại thua thê thảm ra sao, cuối cùng còn thở dài bi ai: "Hai ngàn năm! Ôi, thua cuộc phải canh giữ Vân Trung điện cho hắn hai ngàn năm, mãi tới khi ta thành tiên vẫn phải tìm linh thú khác thay mình mới được đi! Chuyện bi ai nhất trên đời này cùng lắm chỉ đến thế mà thôi..."
Kể tới đây, nó sực nhớ ra cái gì, trừng mắt quan sát Xích Ly sắp bị nó lải nhải tới phát bực trước mặt, sau đó dùng giọng điệu ban ơn của kẻ trên nói: "Ta thấy ngươi cũng tạm chấp nhận đó, chi bằng ngươi tới canh giữ điện thay ta đi, thế thì các ngươi chẳng cần xông phá gì cho mất công, cứ việc vào thoải mái."
Xích Ly trả lời nó bằng cách há mồm phun một cái, một quả cầu lửa hừng hực bay thẳng về phía nó. Nếu Mộ Thập Tam không trờ tới kịp lúc, đánh quả cầu lửa đi nơi khác, thì có lẽ nhúm lông xanh trên người Hải Trãi đã bị cháy đen phân nửa rồi.
Hiện tại Mộ Thập Tam không muốn trở mặt với con Hải Trãi này, vì nếu đoán không sai, chỗ hắn đang ở chính là bên trong động thiên, Hải Trải trước mặt dù nhỏ tuổi nhưng cũng là linh thú mang theo huyết mạch hồng hoang, nếu họ phải đánh nhau ở đây thật, ngộ nhỡ động thiên này không thể chịu được sự dao động cuồng bạo của linh khí, thì sẽ sụp đổ hoàn toàn.
Hắn cản lại quả cầu lửa xong thì lập tức cướp lời trước khi Hải Trãi bắt đầu màn huyên thuyên bất tận của nó: "Nói nhảm xong rồi, bây giờ có thể nói tới quy tắc vào điện được chưa?"
Mặc dù là câu hỏi, nhưng giọng điệu thì không cho phép chất vấn.
Hải Trãi bị bản năng ràng buộc nên không tài nào tấn công hắn, chỉ không cam lòng huơ huơ móng vuốt, lập tức có một trận đồ phát sáng bay tới, đáp nhẹ xuống trước mặt nó.
Nó thấp giọng gầm gừ: "Muốn vào điện chỉ có hai cách, xông qua trận đồ này, hoặc xông qua ta!"
Mộ Thập Tam khẽ nhướng mày: "Nói thế, những người lúc nãy đều xông qua trận đồ này?"
"Không sai!" Hải Trãi đắc ý: "Bọn chúng rất biết lượng sức mình, biết rõ không phải là đối thủ của ta..."
Nó còn chưa dứt lời, bên môi Mộ Thập Tam đã nở ra ý cười khó thể nhận ra, sau đó bàn tay ấn nhẹ lên lưng Xích Ly. Chỉ thấy Xích Ly chợt hóa thành một đạo phi hồng, trước khi Hải Trãi kịp phản ứng đã lướt thẳng qua đầu nó, đập nát cửa điện đang đóng chặt, rồi xông thẳng vào Vân Trung điện.
"Các ngươi..." Hải Trãi sửng sốt, chốc lát sau đã giận tím mặt, trên đầu lại có hàng loạt đám mây đen tụ lại, sấm sét bò ngoằn nghèo trong đám mây đen rồi chạm vào nhau phát ra tiếng "Đùng đùng" cực rõ, mắt thấy sẽ đánh xuống bất cứ lúc nào.
Lúc này Mộ Thập Tam đã nhảy khỏi lưng Xích Ly, đứng ở cửa điện vừa cười vừa liếc xéo nó: "Sao, ngươi muốn lật lọng à?"
"Ta lật lọng khi nào?" Tiếng gầm thét của Hải Trãi hệt như tiếng sấm, ngay cả chiếc sừng sáng loáng xanh đen trên đầu nó cũng xẹt ra tia sét đì đùng, nó lắc mạnh đầu bắn ra một tia sét hình vòng cung.
Lưỡi sét hình cung quét vụt về hướng Mộ Thập Tam, cùng lúc đó, Hải Trãi rống giận khàn cả giọng: "Rõ ràng là ngươi không tuân theo quy củ! Ta phải trừng phạt các ngươi!"
Một chiêu này thế đánh sắc bén, nhưng Hải Trãi này là thú nhỏ vị thành niên, tốc độ ra chiêu và sức mạnh cũng có hạn, nếu Mộ Thập Tam muốn tránh vẫn có thể thoát được mà không bị thương mảy may. Nhưng chẳng biết trong lòng hắn đang nghĩ gì mà lại đứng yên tại chỗ, mãi tới khi lôi điện sắp đánh lên người, mới nhìn thấy ánh lửa đỏ kim cháy bùng lên, vài đóa hỏa liên uốn lượn quanh người hắn, che lại chỗ hiểm.
Lôi điện và hỏa liên va chạm, hệt như nước lạnh đổ vào chảo dầu sôi, nổ ra một vùng sao màu đỏ kim lấp lánh.
Ngực Mộ Thập Tam đau nhói, cổ họng xộc lên mùi máu tanh, nhưng lần này hắn không cố nuốt xuống mà phun thẳng máu ra, giọt máu bắn tung tóe lên vạt áo trắng thuần của hắn, đẹp rực rỡ như mai đỏ chớm nở trong nền tuyết.
"Hài lòng rồi chứ?" Hắn hít sâu hai hơi, lấy tay lau sạch vết máu ở bên mép, vẫn nhìn Hải Trãi mỉm cười.
Hải Trãi lại rất đỗi kinh hoàng, bởi vì thực lực của thiếu niên này còn mạnh hơn dự đoán của nó, đỡ một đòn cuồng bạo của nó mà chỉ phun một ngụm máu, chứ không chết, cũng không trọng thương ngã quỵ! Như vậy nếu Xích Ly kia liên thủ với hắn, thì cái mạng nhỏ của nó cũng sẽ lâm nguy.
Ôm theo nỗi lo này, nó bất giác cào móng xuống thảm mây dưới chân, chiếc sừng trên đầu lại tụ sét, nó muốn tiên hạ thủ vi cường, dập thêm mấy chiêu, giết chết tên thiếu niên này một cách nhanh chóng.
Nào ngờ Mộ Thập Tam thấy bộ dạng này của nó thì lại bật cười giễu: "Đúng là được mở mang kiến thức! Hóa ra Hải Trãi cũng lật lọng hệt như Cùng Kỳ, thờ ác khinh thiện!"
Tộc Hải Trãi một khi đã lập ra quy củ thì nhất định sẽ tuân thủ quy củ, là loại tôn thiện trừng ác tối cao, do đó cũng là tử địch trời sinh của tộc Cùng Kỳ tính tình đối lập, Hải Trãi vị thành niên này vừa nghe hắn nói khích thì sa sầm mặt, gầm lên, hung ác nói: "Ngươi nói cái gì? Dám đánh đồng ta với bọn Cùng Kỳ gian tà nanh ác!"
"Chẳng phải ngươi đã nói chỉ cần xông qua trận đồ này, hoặc xông qua ngươi là có thể vào điện ư?" Mộ Thập Tam khẽ nhếch môi: "Vậy bây giờ ngươi đang làm cái gì?"
Hải Trãi sửng sốt, cáu kỉnh nói: "Kiểu xông phá này không tính, phải đánh ngã ta bằng thực lực mới được tính!"
Mộ Thập Tam không nhân nhượng: "Trước đó ngươi không nói rõ!"
"Không cần nói rõ cũng biết!" Hải Trãi quát: "Xông phá điện nào dễ dàng như vậy!"
Dễ sao? Nếu không có Xích Ly bay nhanh như điện mà chỉ ngự phi kiếm tầm thường, muốn xông qua nó cũng chẳng phải chuyện đơn giản gì, không thì bọn Lạc Vân Khanh cần gì chọn xông qua trận đồ kia!
Nhưng câu này Mộ Thập Tam không thốt ra lời, chỉ nhẫn nại nói tiếp: "Là ngươi không nói rõ, không thể trách ta hiểu sai."
Hải Trãi vẫn còn tranh luận: "Ngươi..."
Mộ Thập Tam ngắt lời nó: "Sao nào, ngươi sơ suất còn muốn vu vạ lên người khác sao?"
"Nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì hết! Ngươi chẳng những không nói rõ ràng, sau lại vu khống ta hiểu sai, đã thế còn thừa dịp ta không chú ý làm ta bị thương nặng! Đây là phong cách hành sự của Hải Trãi các ngươi ư? Ta thấy còn chẳng bằng cả Cùng Kỳ! Ít nhất lúc Cùng Kỳ làm chuyện xấu cũng không che che giấu giấu, già mồm át lẽ phải!"
Bị thương nặng ở đâu? Chẳng phải hắn vẫn đang tràn đầy sức sống, tinh thần chẳng hư hao gì đó sao, vả lại rốt cuộc là ai đang già mồm át lẽ phải hả...
Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng một câu cự lại Hải Trãi cũng không nói nên lời, nghĩ lại hắn so sánh mình với Cùng Kỳ, còn nói mình chẳng bằng cả Cùng Kỳ, khiến lòng tự ái của nó bị tổn thương trầm trọng, càng nghĩ càng bi phẫn, khó nén nỗi uất ức, cuối cùng nó nằm vật ra thảm mây, gào khóc: "Hu hu hu, ngươi khi dễ ta!"
"Là ngươi khi dễ ta mới đúng!" Mộ Thập Tam ngồi xuống bậc cửa, nhìn nó như cười như không: "Nói đi, vừa rồi ngươi vô duyên vô cớ đánh ta trọng thương thổ huyết, món nợ này phải tính thế nào?"
Dù Hải Trãi có ngốc, lúc này cũng biết mình bị người ta mưu hại, nhưng nó quả thật đuối lý, không tài nào chối cãi được, càng nghĩ càng không biết làm sao, chỉ còn biết lăn lộn tại chỗ, tiếp tục khóc rống ăn vạ.
Cùng lúc đó, bên trong trận đồ bị Hải Trãi quên béng mất vẫn đang nhốt nhóm Hàn Ngâm.
Hàn Ngâm biết rõ mình đang bị nhốt trong trận đồ, khung cảnh trông hết sức chân thật với cửa hàng sầm uất và người đi đường tấp nập này, tất cả đều chỉ là huyễn cảnh. Nhưng biết thì biết, cô vẫn không cách nào phá giải được huyễn cảnh này, thậm chí không rõ phải làm sao để thoát khỏi trận đồ này.
Những người khác cũng mịt mờ không manh mối, chỉ có thể dạo quanh không mục đích trong huyễn cảnh, chăm chú quan sát tất cả những thứ gặp phải, cố gắng tìm ra kẽ hở.
Đi suốt nửa ngày trời, Tích Tích là người nản lòng trước tiên: "Đi mãi thế này, có lẽ đi cả đời chúng ta cũng không ra khỏi trận đồ này đâu."
Giang Tĩnh Dạ nhíu mày: "Hải Trãi hoàn toàn không nói rõ, mà tên của trận đồ này cũng thật lạ, gì mà trận thất tình lục dục? Thật tình không biết là để chúng ta trải nghiệm thất tình lục dục, hay là khám phá thất tình lục dục nữa."
Hàn Ngâm rũ mắt đăm chiêu, không nói tiếng nào, cô đang nghĩ tới trải nghiệm của mình ở khách điếm Mộng Tử, dường như rất giống với tình cảnh trước mắt, vì cả hai đều không thể phân biệt ra nửa phần giả dối, chỗ khác duy nhất chính là giấc mơ sẽ có lúc tỉnh lại, còn bị vây khốn trong trận đồ này có lẽ sẽ vĩnh viễn không ra được.
Cô cắn môi, dùng sức nhéo cánh tay mình, rồi cười khổ nói: "Đau, không phải nằm mơ."
"Dĩ nhiên không phải mơ." Lạc Vân Khanh ngẩng đầu nhìn bầu trời nhá nhem, nói thản nhiên: "Trừ đau ra, muội còn có cảm giác đói và buồn ngủ, ta thấy đi tiếp thế này cũng chẳng phải cách, chi bằng tìm một chỗ ngủ tạm, rồi từ từ phá trận sau."
"Ừ." Tích Tích tán thành ngay lập tức: "Vả lại từ giờ phút này trở đi, bốn người chúng ta không nên tách ra dù chỉ một lát, lỡ tách ra rồi, biển người mênh mông biết tìm nhau kiểu gì."
Đề nghị này, Hàn Ngâm và Giang Tĩnh Dạ tất nhiên không phản đối, đáng mừng hơn là bất kể vàng bạc hay linh thạch mang theo trên người họ dường như đều có thể dùng được ở nơi này, do đó bốn người đi dọc con phố một lát, rồi nhân lúc trời chưa sụp tối tìm một căn khách điếm nghỉ lại.