Hoài Hoài rất đắc ý, “Thì đấy, chẳng trách ta thấy y thuận mắt như vậy.”
Xuân Bảo nói: “Dù y cho ngươi biết tên, chúng ta biết y là ai, thì có thể thế nào đây? Ta nghe Du công công nói, ngươi ở bên ngoài gây họa lớn, bị cấm túc trong Họa Vũ cung, không được đi đâu.”
Hoài Hoài suy tư giây lát, “Không sao, chờ thương của ngươi đỡ, chúng ta cùng trèo tường ra là được.”
Xuân Bảo nói: “Không cần chờ, may mà ta bị đánh ở mông, chân cẳng còn nhanh nhẹn, không ảnh hưởng nhiều.”
Hoài Hoài lắc đầu, “Thế cũng không được, ngươi cứ nghỉ ngơi vài hôm trước, dù sao cũng phải đợi đến khi thân thể linh hoạt chút hẵng đi, bằng không đến lúc đó ngươi đau mông hỏng việc, còn không bằng không đi.”
Xuân Bảo gật đầu, “Vậy ta sẽ đến uống thuốc mỗi ngày.”
Hoài Hoài ăn no hơi buồn ngủ, xuống khỏi giường lò, bước tới giường, “Được, ta đi ngủ đây, ngươi cứ về trước đi.”
Xuân Bảo nghiêng mặt nhìn hắn, “Ngươi không muốn biết y là ai à?”
Hoài Hoài buồn ngủ cũng nhanh, đang nói chuyện thì hai mí mắt đã díp lại, “Dù sao thì ngươi cũng không biết, ngủ dậy nói tiếp đi.”
Xuân Bảo ngập ngừng đáp một tiếng, quay người run rẩy ra ngoài.
***
Cảnh Tuyên điện.
Trên lư hương khói nhẹ lởn vởn.
Ninh tần dùng hai ngón tay như ngọc mài nhón một quả táo chua, môi thắm khẽ mở, ăn cực kỳ văn nhã.
Tử Trúc mặt to bè cầm cặp gắp than bỏ hai hòn than vào lò đồng, sau đó dùng lụa trắng lau tay, tiến lên kéo mép chăn cho Ninh tần.
Trên đỉnh đầu bịch một tiếng nhỏ, Tử Trúc vội vàng ngẩng lên, thấy táo chua trong tay Ninh tần từ trên chăn lăn xuống.
Lại nhìn mặt Ninh tần, đôi mày ngài nhíu chặt, ôm cổ như muốn nôn.
Tử Trúc cẩn thận nhanh tay, vội vã đẩy chậu sứ Thanh Hoa đặt trong góc tới, thỏa đáng rồi lại quay đầu phân phó tiểu cung nữ phía sau chuẩn bị.
Ninh tần nôn khan vài tiếng, phun ra hết số táo chua mới ăn, lúc này mới cầm lụa trắng chùi miệng, nhận trà ướp hoa cung nữ dâng lên.
Tử Trúc đưa chậu cho thái giám phía sau, “Nương nương, hỉ này hành người ngày càng mệt, có cần nô tỳ mời Thái y đến khám hay không…”
Ninh tần dùng trà súc miệng, khẽ thở dốc nói: “Không cần, Hứa thái y mỗi ngày tới mấy chuyến, bản cung gặp phát phiền, trái lại Hoàng thượng… đến bây giờ cũng chưa thấy bóng dáng…”
Tử Trúc cúi xuống, nhận chung trà, “Bản thân Hoàng thượng vốn cực ít đến hậu cung, nhiều ngày nay không tới, chắc là vì quá bận rộn.”
Tiếp đó lại chuyển hướng, “Dù sao không đến Cảnh Tuyên điện cũng sẽ không đi nơi khác.”
Hai người lặng im một lúc lâu, chợt nghe cửa gian ngoài kêu rất khẽ, không bao lâu Tiểu Lý Tử khom lưng tiến vào, chóp mũi đỏ bừng vì lạnh.
“Khởi bẩm nương nương, nô tài hỏi thăm ra rồi.”
Ninh tần nhất thời chưa nhớ ra, liếc nhìn thái giám kia, “Hỏi thăm ra cái gì?”
“Hồi bẩm nương nương,” Tiểu Lý Tử hơi nâng mắt lên, vẻ mặt cung kính, “Chính là chuyện vài hôm trước Hoàng thượng nói đến thăm nương nương, kết quả là nửa đường quay lại.”
Ninh tần ngồi thẳng dậy, “Nói-“
Tiểu Lý Tử đứng ở một bên, nhìn lướt qua bốn phía.
Ninh tần đưa mắt ra hiệu cho Tử Trúc, Tử Trúc hiểu ý cho cung nữ thái giám hầu hạ xung quanh lui xuống trước.
Chờ người đi gần hết, Tiểu Lý Tử mới mở miệng, “Nô tài đã hỏi thăm giúp nương nương, Hoàng thượng hôm ấy không đến, quả thật không phải do chính vụ, ngược lại là nửa đường bị bên Họa Vũ cung cướp, gây một trận gà chó không yên, Hoàng thượng long nhan đại nộ, không tới đây nữa.”
Ninh tần tròn mắt nghe, “Mau nói cho bản cung nghe, đã gây ra chuyện gì?”
Tiểu Lý Tử thấp giọng nói: “Hồi bẩm nương nương, hiện giờ chuyện này ở trong cung đã bị cấm, không cho truyền lưu, nô tài tốn rất nhiều công sức mới hỏi thăm ra, nghe nói là tên ngốc kia dẫn một tiểu thái giám đóng giả con hát, ở trước mặt Hoàng thượng liên tiếp làm càn, xúc phạm tai thánh, thật sự không ra thể thống gì…”
Ninh tần cắt ngang hắn, hai mắt tỏa sáng, “Hoàng thượng xử trí tên ngốc đó thế nào?”
Tiểu Lý Tử hơi dừng, tiếp tục: “Hồi bẩm nương nương… Cấm túc ạ.”
Mắt Ninh tần tối đi, lại lần nữa dựa gối, “Hoàng thượng lúc này trái lại mềm lòng.”
Sau lại giận dỗi ném đĩa lưu kim trên bàn ăn đi, mắt đỏ lên.
Táo chua trong đĩa lăn đầy bàn, rơi xuống đất, phát ra vài tiếng vang khẽ.
Lại nói Họa Vũ cung này, là một bí mật mà ở trong cung tất cả đều biết.
Có một số việc, càng quái dị, càng phải coi thành không khí, nhìn mà không thấy, không chút để ý.
Khiến người ta đoán không ra nhất, không phải bề ngoài rắc rối phức tạp, ngược lại là tâm của Hoàng thượng.
Nhưng nương nương trong cung này, vừa nhìn đã nhận ra sơ hở trong đây.
Tử Trúc vội vàng tiến lên an ủi, “Nương nương chớ tức giận, chú ý long thai…”
Ninh tần bĩu môi, trên mắt phủ một tầng hơi nước, “Ta không cam lòng…”
Tử Trúc không nghe rõ, chỉ nhẹ giọng nói: “Trong cung không có hoàng hậu, nương nương là người đầu tiên hoài long thai, chưa biết chừng về sau…”
Ninh tần chợt ngẩng đầu lên, nước mắt từ trên khuôn mặt mềm mại lăn xuống, “Hy phi thì sao?”
Tử Trúc bị Ninh tần hỏi sửng sốt, thật sự nghĩ không ra vì sao Ninh tần nhắc tới phế phi kia, lại không thể không đáp, liền mở miệng: “Người còn ở trong bạo thất, dở chết dở sống, thật đáng thương…”
Ninh tần thở dài, hung tợn nhíu mày, “Tên ngốc này thật là đáng ghét…”
Tử Trúc trầm tư một lúc lâu, sắc mặt trắng bệch, “Nương nương, không thể… Hy phi kia chính là một ví dụ sống…”
Ninh tần lườm nàng ta một cái, “Ngươi cho là ta sẽ ngu xuẩn đến mức ấy?”
Sau lại nói: “Giết gà đâu cần dùng dao mổ trâu, chẳng qua là một tên ngốc, tiếp tục như vậy, rồi có một ngày sẽ gây ra chuyện.”
“Trước mắt cứ chờ là được.”
***
Hoài Hoài buông màn treo bằng móc bạc, đẩy người chết kia vào bên trong, đắp chăn gấm màu xanh nhạt, nhắm mắt ngủ.
Dù buồn ngủ muốn chết cũng cảm thấy rất chật, lại vểnh mông ra sức chen vào trong.
Nhưng người chết kia như thể mọc rễ, nằm ở bên trong không dời đi chút xíu nào.
Hoài Hoài vẫn nhắm mắt, “Xích vào một chút.”
Đợi một lúc lâu, lại quấn hết chăn bông lên người, muốn cho tên kia lạnh cóng cầu xin mình.
Nhưng Hoài Hoài vốn cảm thấy chật, nhét thêm nhiều chăn bông như vậy vào nơi chật chội này thì càng không thở nổi, hắn rất khó chịu, liền sầm mặt rống lên, “Lùi vào trong, ta đá ngươi ra đừng trách.”
Nhất thời, trong màn ngay cả tiếng hít thở cũng chẳng có.
Hoài Hoài nín thở đợi giây lát, giơ chân đá thật lực vào trong.
Tên người chết đó cứng như gì, đá vào kêu bộp bộp như đang đá ván giường bên trong vậy.
Mũi chân đau nhức, cơn buồn ngủ cũng mất sạch, Hoài Hoài chỉ có thể ngồi dậy nhìn chân.
Tháo tất, quả nhiên móng chân gãy một nửa, nhưng chưa hoàn toàn rơi ra, chia làm hai mẩu bằng nhau, như Hoài Hoài và người chết này, phân đều một phương tiểu thiên địa.
Hoài Hoài đau quá thổi phù phù, thổi một hồi liền oán hận nhìn người chết kia.
Tên đó lẳng lặng nằm trên giường, nhắm mắt, nếu không phải mũi hơi phập phồng, thật sự chẳng khác gì đã chết rồi.
Hoài Hoài khẽ khàng tới gần hắn, có lãnh hương thanh u đắng chát chui vào mũi, rất giống mùi thuốc thường ngày uống, rồi lại không giống lắm, tựa hồ nồng hơn, thoảng chút hương rượu.
Hoài Hoài khom lưng thấp hơn, nhìn chằm chằm mặt người nọ, thổi ra hơi ấm.
Tướng mạo hắn ta rất khác với những người bình nhật gặp, hơi đen, đường nét rõ ràng, rắn chắc mà thâm thúy, như đao khắc, thoảng sát khí nhè nhẹ, như lộ như không, chực chờ lao ra.
Hoài Hoài thẳng người lên, “Ngươi không dịch vào thì thôi, cả ngày giả ngủ cái gì, ai mà ngủ nhiều như vậy?”
Lại tiếp: “Không bằng ngươi nói chuyện của mình nghe đi, ta nhất định không kể cho ai đâu.”
Hoài Hoài lại nằm xuống, đắp chăn bông cho cả hai, nghiêng người hướng mặt ra ngoài, như vậy còn có thể hơi rộng hơn.
Chờ sắp xếp thỏa đáng, Hoài Hoài cho ánh mắt tự do, tán dóc: “Để ta nói một chút về chuyện của ta trước, ta nói xong tới ngươi ha.”
Mặt người hiện lên trong đầu, ngày càng rõ nét, mang theo sắc màu ấm, phủ một lớp mật trên cảnh ấy.
Hoài Hoài hai mắt sáng rực, bất tự giác cười, “Ta thích một người.”
Sau lại kéo chăn lên, nét cười trên mặt càng rõ, “Ta thật sự rất thích.”
Người chết kia nằm trên giường, sắc mặt tím tái bỗng phơn phớt đỏ như muốn sống lại.
Hoài Hoài hoàn toàn không phát giác, trong lòng xao động khó nói rõ, bảo là ngọt, lại hơi đăng đắng, rõ ràng là cười, lại thấy mũi cay cay, “Giang Hoài Cẩn…” Hoài Hoài gọi tên y, đôi mắt ôn nhu cơ hồ tan chảy thành nước.
Yết hầu người chết kia nhích khẽ, kêu khọt khẹt.
“Giang… Giang Hoài Cẩn!” Hoài Hoài chợt trừng to mắt, bật dậy trên giường, giật mình nhìn người chết kia, “Giang Hoài Cẩn… chẳng phải là người ngươi gọi ư… Ngươi là ai?”
Kẻ ấy đã không còn mảy may động tĩnh, trông chẳng khác gì bình thường.
Hoài Hoài thở dài, “Thật chẳng thú vị gì hết.”
Sau đó cảm thấy trên mặt dinh dính, giơ tay chạm, thật lạ lùng, lại là nước mắt nong nóng.
Hoài Hoài nghĩ có lẽ mình bị bệnh mắt, vội dậy kêu Du công công tìm Thái y tới khám.