Hai người làm tận đến canh ba, Hoài Hoài chỉ cảm thấy mật huyệt kia chặt vừa đủ, thật sự tuyệt không thể tả, ưỡn lưng thúc mạnh vài cái, bấy giờ mới phun trào ra.
Nguyên Kinh cả eo lẫn chân mỏi nhừ, bị người ta điên cuồng thúc vào chỗ u mật, trước mắt đã thở hồng hộc.
Nằm trên mép giường như rã ra, Nguyên Kinh mơ mơ màng màng để Hoài Hoài làm sạch, cả quy củ ngự thư phòng không cho ai ở lại cũng quên mất, trực tiếp mê man đi.
Cung nhân ngoại điện chỉ để lại vài thái giám cung nữ trực đêm, số còn lại đều về nghỉ ngơi.
Hỉ Liên nghe bên trong không còn động tĩnh gì, liền khẽ khàng đi vào.
Trong nội điện thoang thoảng mùi tanh, hai người trên giường đắp chăn ngủ cùng, thò ra một chân, không biết là của ai.
Hỉ Liên khẽ thở dài, tắt mấy ngọn đèn rồi quay người đi ra.
Hoàn toàn không chú ý tới Hoàng thượng ngủ ở bên ngoài lại thình lình nhíu mày.
Phúc Thọ điện, chuông lớn ngân vang ngàn đời.
Linh Vũ cung, hồng mai ngậm tuyết.
Đầu năm Nguyên Kinh thứ năm, bá quan triều thánh.
Long liễn hạ, người vén màn bước ra, mặt trắng thắng tuyết, mày đen như mực, thật là nam tử tuấn tú tuyệt đỉnh, có điều loại tuấn tú đó không phải dùng để thưởng thức, giống như đóa hoa chi chít gai nhọn vậy, mặt đầy lệ khí, chỉ được ngắm mà không thể ghẹo.
Hôm qua tuyết rơi suốt đêm, trong hoàng thành lạnh vô cùng, sương tuyết rải khắp nơi.
Hỉ Liên đi ở đằng trước cẩn thận hầu hạ, “Hoàng thượng, coi chừng đường trơn.”
Long bào màu vàng bị gió lạnh thổi tung bay, vùng chân mày Nguyên Kinh đế khí độ quý hoa, khiến người ta mê mẩn.
Mới được Hỉ Liên đỡ vào Phúc Thọ hậu điện, liền thấy có người từ tiền điện tới đây.
Bào đỏ ô sa, vân thụ tứ sắc, đôi mắt đen như bóng đêm, lộ ra bá khí.
Phạm thượng không coi ai ra gì như vậy, chẳng cần nghĩ cũng biết, chỉ một người có thể làm được.
Trước mặt văn võ cả triều Hà Yến không chút e dè đi vào hậu điện, chớ hề kiêng kị.
Nguyên Kinh nhìn hắn càng lúc càng tới gần, siết chặt nắm tay, mặt không biểu cảm.
Hỉ Liên phía sau vừa thấy tình thế không đúng, vội đưa mắt ra hiệu cho cung nhân đằng sau, đám cung nhân đó liền thức thời lui hết.
Hà Yến đã sớm nhìn thấy khuôn mặt hờ hững của Nguyên Kinh, lại cười tươi, “Đêm qua không phải còn dâm muốn chết à? Sao sáng nay lại ỉu xìu thế này rồi?”
Các ngón tay trong tay áo siết đến trắng bệch, Nguyên Kinh giấu đi vẻ lạnh lùng trên mặt, gượng ra nụ cười, “Chỉ là dậy hơi sớm thôi.”
Hà Yến tiến lên, khẽ nắm cằm người nọ, giống như rất thân mật, lời nói ra lại khiến người ta lạnh vô cùng, “Chưa được ta cho phép, sao điều hết binh của ta đến biên cảnh?”
Cằm Nguyên Kinh bị đau, mắt phượng lại ấm áp, “Bắc di làm loạn, Tổng đốc biên thành thỉnh binh, thủ hạ ngươi toàn là tinh binh cường tướng, điều đi cũng là thường tình.”
Hà Yến hơi nhướng mày, “Tại sao không dùng mười vạn trú quân dưới tay Triệu Lập?”
Nguyên Kinh nói: “Hắn chẳng qua là một kinh vệ đô thống con con, và thuộc hạ đa số áp vận lương quân, há có thể lên phương bắc ngự tặc?”
Hà Yến lăn lộn chốn quan trường mấy năm, là người khôn khéo cỡ nào, hoàn toàn không dễ tin, chỉ cười nói: “Chẳng trách mấy bữa nay ngươi ngoan như vậy…”
Nguyên Kinh nghe câu này của Hà Yến, lòng bàn tay rịn mồ hôi lạnh, mặt vẫn ôn hòa y nguyên, “Ngươi nghĩ nhiều rồi, giang sơn vững chắc không phải còn cần dựa vào ngươi?”
Hà Yến nhìn y chăm chăm, tựa hồ muốn tìm ra manh mối gì trên mặt y.
Nguyên Kinh lại nói: “Ngươi không tin ta?”
Hà Yến nghe vậy hơi rung động, chỉ cúi đầu nói một câu, “Đừng giở trò, ta sẽ mãi bảo vệ hoàng vị của ngươi.”
Một mặt cười đắc ý, cúi đầu hôn đôi môi nhợt nhạt lạnh lẽo kia.
Hỉ Liên cúi gằm đầu, chỉ nghe thấy người nọ thở hổn hển mạnh hơn, rồi đột nhiên mở miệng nói một câu, “Lại đây.”
Tiếp đó lặng ngắt như tờ.
Giây lát sau, tiếng Nguyên Kinh vang lên nhẹ và nhạt, “… Nơi đây là Phúc Thọ điện, bên ngoài chính là văn võ bá quan.”
Hà Yến giọng nói gấp gáp, không cho thương lượng, “Thì sao? Mau…”
Hỉ Liên run run, chỉ nghe thụp một tiếng, len lén ngước lên nhìn, lại là Hoàng thượng quỳ dưới chân người nọ, vừa vặn che động tác trên tay, hình như là đang cởi đai lưng.
Nhất thời trong hậu điện toàn là tiếng vang ướt át nhớp nháp, không thể diễn tả.
Hỉ Liên xụi lơ dưới đất, dập đầu thật mạnh, nức nở mở miệng, “Hoàng thượng…”
Nguyên Kinh đã không nói ra lời, trong cổ họng ực ực thành tiếng.
Khuôn mặt trắng bệch, mồ hôi chảy ròng ròng, ướt sũng hàng mi đen dày.
Hà Yến đẩy mạnh vài lần, sau khi bắn toàn bộ tinh dịch vào miệng Nguyên Kinh, lập tức rút ra.
Tinh dịch chảy xuống khóe môi trơn bóng, Nguyên Kinh hơi chậm chạp chùi miệng, thần sắc trống rỗng.
Hà Yến chỉ lo cúi đầu chỉnh lại quần áo, chẳng buồn ngẩng lên, “Liếm cho sạch đi, để tránh thượng triều lại bị người ta nhìn ra.”
Thấy Nguyên Kinh quỳ dưới đất một lúc lâu không nói gì, lại giơ tay ra, “Đứng lên.”
Nguyên Kinh sắc mặt xanh tái, phớt lờ bàn tay giơ ra, tự đứng dậy.
Ngọc hoàn bội trên hông đột nhiên rơi xuống đất nứt làm đôi.
Hà Yến nhìn trang sức vỡ dưới đất, “Ta đi trước đây.”
Đi hai bước lại quay người nhìn Nguyên Kinh, “Ngươi giận à?”
Nguyên Kinh lắc đầu, vẫn không lên tiếng.
“Việc này mà ngươi cũng giận…” Thần sắc Hà Yến khá phức tạp, “Cùng lắm thì lần sau không làm ở đây nữa là được.”
Nguyên Kinh đang suy tính việc khác, không nghe thấy Hà Yến nói gì, dĩ nhiên cũng không tiếp lời.
Hà Yến không nghĩ nhiều, quay người rời đi.
Hỉ Liên bò dậy, run rẩy giúp Nguyên Kinh chỉnh trang lại.
Hồi lâu sau nghe thấy trên đầu vang lên giọng nói cực thấp, “Thư cho Triệu Lập đã gửi chưa?”
Hỉ Liên đảo mắt nhìn xung quanh, “Bẩm Hoàng thượng, đêm qua nô tài đã tự mình đưa đến tay Triệu đại nhân rồi.”
Nguyên Kinh hỏi: “Hắn nói thế nào?”
Hỉ Liên đáp: “Mọi sự đã sẵn sàng, chỉ chờ Hoàng thượng ra lệnh một tiếng.”
Ngọn nến u ám, như muốn nhỏ xuống.
Người ngủ ở bên ngoài, hàng mi dài ươn ướt, tựa như yếu đuối, lại ẩn ẩn sự sát phạt.
Hoài Hoài bên cạnh mắt nhắm nghiền, ngón tay động động, giống như không thở nổi.
Hà phủ.
Lại bộ Thượng thư thần hồn thấp thỏm, “Hà đại nhân, chẳng lẽ ngài thực sự cho rằng những tấu sớ gần đây buộc tội ngài đều là ngẫu nhiên?”
Hà Yến lơ đãng đáp một tiếng, cúi đầu chuyên tâm mân mê hộp gấm.
“Ý ngài là những người này bị kẻ khác sai sử?”
Lại bộ Thượng thư thò đầu nhìn thấy trong hộp gấm kia rực rỡ sắc màu, toàn là danh ngọc cực phẩm, lại nhìn khóe mắt Hà Yến đầy sự chuyên chú, lập tức sốt ruột nói, “Hà đại nhân! Việc đã đến nước này, mà ngài vẫn có tâm tư thưởng ngọc! Lục bộ Thượng thư một lòng hướng về đại nhân, há cho phép bất cứ tấu nào buộc tội đại nhân lọt ra. Song trước mắt tiếng buộc tội thanh thế lên dần, e là Hoàng thượng sợ thế ngài lớn, muốn trừ ngài cho thống khoái!”
Thấy Hà Yến làm thinh, lại tiếp tục: “Đám Lâm Xương và Ninh Nguyệt Quan đều điều đến Bắc Cương, kinh thành không có binh lực, đến lúc đó thật sự họa từ trong nhà, nước xa không cứu được lửa gần, ta và ngài chỉ có thể ngồi chờ chết. Triệu Lập đóng ở ngoài kinh thành là cục gỗ cứng đầu, lại được Hoàng thượng dẫn dắt bao lâu, hiển nhiên một lòng với Hoàng thượng, ngài khoanh tay ngồi nhìn như vậy, rõ ràng là đưa mình lên thớt!”
Hà Yến cầm một khối “hồng quang ly ngọc” thượng hạng, ngắm nghía tỉ mỉ, “Mấy ngày nay các ngươi làm sao vậy, thi nhau chạy tới trước mặt ta nói như thế, ngay cả nội dung cũng chẳng khác gì nhau.”
Lại bộ Thượng thư ngớ ra, đoạn thở dài thườn thượt, “Đại nhân…”
Hà Yến nắm danh ngọc trong tay, lúc này mới nhìn thẳng Lại bộ Thượng thư, “Ta há lại không nhìn ra sơ hở, trước mắt trong ngoài triều đình, sợ là ngay cả lão thái giám quét rác kia cũng biết Hoàng thượng muốn ra tay trừng trị ta.”
Lại bộ Thượng thư chần chừ nhìn hắn, “Thế vì sao đại nhân còn mặc y làm vậy?”
Hà Yến cười nói: “Đánh cờ trên triều đình này, không so được với lĩnh binh đánh giặc, không phải hai đội người dồn hết sức chém giết là được, ngược lại là nước ấm nấu ếch, mọi việc đều tính toán đến. Ta nghĩ việc này trước sau lỗ hổng lớn như vậy, lại rõ ràng đến mức này, hẳn không phải là Hoàng thượng thật sự muốn động thủ.”
Lại bộ Thượng thư nói: “Ta cũng cảm thấy việc này kỳ hoặc. Hoàng thượng đánh tiếng muốn trị ngài, bá quan triều đình cơ hồ không ai hưởng ứng, Hoàng thượng trẻ tuổi, mà kinh nghiệm chưa đủ, cũng không đến mức gan lớn như vậy, phen này lại là ý muốn thế nào đây?”
Hà Yến nói: “Có lẽ là đang dự đoán nhân số bên này, các ngươi ở trên triều đình cao giọng kêu oan, sợ rằng sớm đã bị người ta ở sau lưng ghi một khoản.”
Lại bộ Thượng thư nói: “Bất kể Hoàng thượng hù dọa hay đao thật kiếm thật, tâm tư muốn trừ đại nhân đã rất rõ, về sau đại nhân định làm thế nào đây?”
Hà Yến không tiếp lời, ngược lại đi ra khỏi phòng, gọi một hạ nhân tới.
Lại bộ Thượng thư thấy Hà Yến lấy mỹ ngọc kia ra, “Đi đưa cho Hỉ công công trong cung, hắn tự biết đưa cho ai.”
Tiểu tư kia gật đầu khom lưng, “Đại nhân có muốn nói gì không ạ?”
Hà Yến suy nghĩ giây lát, “Cứ nói đền cho y.”
Tiểu tư kia vâng lời quay người đi làm việc.
Hà Yến thở dài, vẻ mặt hơi cáu, “Thật là khó hầu…”
Lại bộ Thượng thư lại nói: “Đại nhân hãy trả lời ta.”
Hà Yến nhìn hắn, trong đầu lại nghĩ về một người khác, bất tự giác khóe mắt hàm tiếu, lời nói ra khiến Lại bộ Thượng thư không tài nào hiểu nổi, “Ta quả thật không tin y, nhưng ta cũng sợ y, không có tâm tư hiểu lầm y nữa, ta đối xử với y không tốt, ta phải thay đổi.”
“Chắc ta cũng hồ đồ rồi, ta không tin y dám động thủ.”
Lại bộ Thượng thư nghẹn họng trố mắt, lẩm bẩm: “Toàn nói nước ấm nấu ếch, cũng không biết là ai dùng nước ấm, bất tri bất giác, tiềm di mặc hóa, cứ thế phế đi thần trí đại nhân.”
Đêm khuya bỗng nhiên nổi gió lạnh, song linh vang khẽ.
Hà Yến mở mắt, định thần một lúc lâu, giơ tay bóp tắt bấc của ngọn đèn đầu giường.
Người bên cạnh cuộn mình nằm trên giường, không nhận thấy gì cả, Hà Yến đang định đứng dậy thì người nọ lại trở mình dựa qua đây.
Trời còn lạnh, hai tay Nguyên Kinh lạnh ngắt, bất tự giác dán lên ngực Hà Yến sưởi ấm.
Ngay cả chóp mũi vùi vào hõm vai cũng lạnh lẽo.
Hà Yến không chút do dự đẩy người trong lòng ra.
Đứng dậy mặc xiêm y.
Nguyên Kinh nghe tiếng động tỉnh dậy, ngước nhìn người đứng trên giường, “Ngươi đi đâu?”
Ánh trăng lạnh lẽo rọi vào điện, chiếu lên mặt người nọ, đầy u ám.
Hà Yến cực thong thả buộc đai lưng, lại nhặt xiêm y dưới đất lên, mặt không cảm xúc.
Nguyên Kinh ngồi dậy, hắc mâu gợn sóng. Hà Yến hít sâu một hơi, quay đầu lại giả ngu, “Hoàng thượng, ta phải trở về tìm Xuân Bảo.”