Ra khỏi khu vui chơi, Cảnh Thắng xách theo một túi đầy gấu bông, cũng vì vậy mà khiến người ta chú ý.
Vu Tri Nhạc không thích chỗ quá đông người, nhất là khi bị một đám người nhìn chằm chằm. Nhưng Cảnh Thắng không giống như vậy, anh dường như rất hưởng thụ ánh mắt tìm tòi của người khác.
Vu Tri Nhạc muốn nhanh chóng rời đi, Cảnh Thắng lại chậm rãi thong thả, giống như đang đi dạo vậy. Hai người ngược dòng người mà đi ra, người trên đường chú ý đến họ càng nhiều.
Cảnh Thắng lập tức đem túi thu về: "Không cần." Sau đó đưa bên tay trống không của mình ra: "Muốn em cầm cái này hơn, nặng hơn túi gấu đấy, 73kg."
Vu Tri Nhạc dừng chân, hiểu ngầm ý rồi bật cười. Không biết làm sao hơn, cô vẫn nắm lấy tay người đàn ông.
Cảnh Thắng nhất thời như uống thuốc kích thích, tinh lực dư thừa: "Sống rồi!"
Vu Tri Nhạc thấp giọng: "Không lẽ lúc nãy đã chết?"
"Không chết, mà là sống không được chết cũng không xong." Cảnh Thắng thở dài: "Giống như trúng độc."
"Anh trúng độc rồi?" Vu Tri Nhạc hỏi.
"Trúng rồi, sao lại chưa?" Cảnh Thắng nâng tay hai người đang nắm lên, đặt mu bàn tay trắng nõn của người phụ nữ ở chóp mũi rồi hít một hơi, còn cố ý nhắm mắt, gật đầu khẳng định: "Chính là loại độc này, một lần gặp phải cả đời không xong. Độc này có tên khoa học là: Vu Tri Nhạc."
Vu Tri Nhạc bật cười, cứng rắn kéo tay hai người xuống: "Anh có bệnh?"
"Đúng vậy, anh có bệnh. Chính là bệnh thần kinh." Cảnh Thắng nhanh nhẹn trả lời, đảo mắt nhìn về phía cô, nụ cười sạch sẽ mà thuần túy.
Hai người đã nắm tay, nhưng tay anh vẫn dùng thêm chút lực xiết chặt, như đặt ra ước định: "Vì vậy... Người giám hộ, em nhất định phải trông coi anh cho kĩ."
___
Để đống gấu bông vào cốp xe xong, Vu Tri Nhạc đang định mở cửa ghế lái, Cảnh Thắng lại vẫy tay gọi cô.
Vu Tri Nhạc quay đầu: "Sao?"
Cảnh Thắng mở cửa ghế sau: "Ra phía sau đi, ngồi một chút." Nói xong cũng khom lưng ngồi vào trong.
Vu Tri Nhạc mở cửa còn lại, ngồi xuống cạnh anh, rồi hỏi: "Làm gì?"
Cảnh Thắng liếc cô một cái, nụ cười vẫn treo bên môi như ánh nắng rực rỡ, dường như không lúc nào anh không cười: "Đừng đi vội, ngồi đây đã."
Vu Tri Nhạc nhìn thẳng phía trước, không nói gì.
Buồng xe đóng chặt, không cần mở điều hòa không khí cũng tự ấm áp.
Cảnh Thắng đột nhiên ngồi gần lại, không ngần ngại thân mật: "Lần đầu tiên gặp nhau chắc là đi xe này. Có phải em đánh ngất anh ở đây không?"
Vu Tri Nhạc lùi về phía sau một chút, mặt không biểu cảm, thản nhiên thừa nhận: "Ừ."
Người đàn ông cho chân lên, quỳ trên ghế da. Một tay anh chống bên cạnh cô, một tay xoa xoa cổ: "Đánh vào đây?"
Vu Tri Nhạc liếc mắt nhìn chỗ anh chỉ: "Không nhớ."
Thật ra cô cũng không nhớ được là bên trái hay bên phải, nhưng ánh mắt cong cong vô sỉ của người này thì không thay đổi chút nào.
"Là chỗ này, anh nhớ mà." Cảnh Thắng xoa xoa cổ, mặt đầy vẻ đau đớn: "Ai da..."
Vu Tri Nhạc cong môi, không muốn vạch trần, hỏi lại: "Vẫn còn đau?"
Cảnh Thắng nhìn thẳng vào mắt cô: "Đau chứ, xuống tay mạnh như vậy sao có thể không đau."
Vu Tri Nhạc nhìn anh chằm chằm, thấy anh diễn tới sống động thì bật cười.
Cảnh Thắng trầm ngâm trong chốc lát, lúc sau nghiêm túc đề nghị: "Em có thể như tối qua, ôm chỗ còn đau này một chút không?"
Vẫn là mấy chiêu đó, Vu Tri Nhạc hừ lạnh nhưng cũng không cự tuyệt, vòng tay qua cổ người mặt dày mày dạn nào đó.
Cảnh Thắng thuận thế ép sát lại, cũng ôm lấy cô, hài lòng: "Cánh tay này là thần dược sao, chưa gì đã khỏi rồi."
Vu Tri Nhạc nghĩ, dù là người bị tê liệt cơ mặt đi nữa cũng sẽ bị anh chọc cười.
"Anh nghĩ mình biến thành người rồi." Cảnh Thắng lầm bầm.
Kết luận kì lạ gì thế này, Vu Tri Nhạc hỏi: "Trước là chó nhỏ?"
"Không." Cảnh Thắng phủ nhận: "Là cây."
"Anh cũng thay đổi nhiều quá." Mỗi ngày đều gắn mình với một thân phận mới.
"Ừ... Chính là loại cây tự quang hợp."
"Gì cơ?"
"Em không hiểu anh nói gì."
"?"
"Cửa phòng làm việc anh có một cây xương rồng, em thấy chưa?"
"Thấy rồi." Vu Tri Nhạc loáng thoáng nhớ lại, chậu cây kia có độ cao trung bình, xanh biếc một màu.
Cảnh Thắng bắt đầu hạ bút thành văn, kể chuyện trôi chảy: "Em đến chỗ anh một lần, nó thấy liền thích em. Lúc em đi, nó liều mạng bày tỏ nhưng em không nghe được, cũng không hiểu. Nó đứng trong chậu, nghĩ rằng đời này vĩnh viễn không đuổi kịp em."
Vu Tri Nhạc hỏi lại: "Sao anh biết rõ vậy?"
"Đương nhiên là biết, anh chính là nó." Cảnh Thắng luôn có thể đem chủ đề câu chuyện kết nối với bản thân.
Vu Tri Nhạc giả vờ buông tay: "Vậy không ôm nữa, gai đâm vào tay."
"Đừng, bây giờ anh là người, không có gai." Cảnh Thắng ôm cô trở lại, ngẩng đầu đối mắt với Vu Tri Nhạc: "Hoàng tử xương rồng bị em hôn hóa thành người rồi, rất đẹp trai đi."
Vu Tri Nhạc bật cười, quan sát anh: "Ừ, gai của anh đâu?"
Cảnh Thắng cũng nghi hoặc, vùi đầu tìm: "Đúng vậy, gai của anh đâu rồi?"
Cuối cùng, anh như nghĩ đến điều gì: "Tìm được rồi."
"Đâu?" Vu Tri Nhạc hỏi.
Người đàn ông cố tỏ ra thần bí, ngoắc ngoắc tay: "Em lại đây."
Giờ Vu Tri Nhạc cũng không sợ bị anh chiếm tiện nghi, lại càng muốn xem bạn nhỏ này có thể có trò gì mới, vì vậy thuận theo anh, nhích người lại gần.
Cảnh Thắng dường như vẫn chưa thấy đủ, tay đặt sau lưng cô, gương mặt đẹp trai áp tới, thân thiết lấy cằm cọ cọ hai cái vào mặt cô.
"Nào..."
Vu Tri Nhạc hiểu ra, theo bản năng lùi lại, đưa tay ngăn cách hai người.
"Nào cái gì mà nào." Cảnh Thắng nghiêm túc sờ cằm mình, nhướn mày: "Thế nào, đúng lúc hôm nay chưa cạo, mới nhất đấy. Người bình thường không được cảm nhận hương vị đàn ông này đâu."
Vu Tri Nhạc lại bật cười, thật tâm cảm thấy vui vẻ. Bởi người trước mắt này có thể tùy thời thay đổi, chọc cười người khác vì vẻ ranh mãnh của mình.
___
Cảnh Thắng ở ghế sau quấn quít với Vu Tri Nhạc hồi lâu, có điều mẹ Vu Tri Nhạc chốc chốc lại gọi điện tới, giục cô về nhà chúc Tết.
Cảnh Thắng không muốn cô về, nghĩ đủ cách để giữ cô ở lại.
Muốn đi xem phim nhưng không đặt được vé.
Đi dạo phố? Nhìn qua đã thấy Vu Tri Nhạc không có hứng thú.
Giờ cũng chưa đến lúc ăn cơm.
Cuối cùng, anh vắt não cũng nghĩ ra cách, đó là hai người chơi game online.
Anh lên App store tìm kiếm một lúc, cuối cùng chọn trò tương đối dễ là "Rắn săn mồi". Trò này cũng rất đơn giản, rắn ăn hạt đậu sẽ dài dần ra, nhưng nhất định không được đâm vào người con rắn khác, nếu đâm phải thì game over.
Kết nối trò chơi với WeChat xong, Cảnh Thắng thấy trò này yêu cầu người chơi đặt tên, nếu không hệ thống sẽ mặc định để "Khách truy cập + một chuỗi số", loại ID này thật không sáng tạo chút nào.
Anh nghĩ một chút, đổi tên mình thành: Đại Soái vs Ngư Tri Nhạc.(*) (**)
(*) 胜 (shèng) - Thắng và 帅 (shuài) - soái có âm gần giống nhau.
(**) Ở đây chơi chữ, 鱼(yú) - ngư (nghĩa là cá) và 于 (yú) - Vu, họ của Vu Tri Nhạc. Nếu mọi người để ý sẽ nhớ ở mấy chương trước, Cảnh nói mình là chó nhỏ kì lạ chỉ thích ăn cá, chính là ý này đó.
Đổi tên xong, anh xem điện thoại của Vu Tri Nhạc, thấy ID của người phụ nữ này cũng là loại kiểu mẫu ngu ngốc kia, Cảnh Thắng lấy điện thoại từ tay cô.
Vu Tri Nhạc ngước mắt chất vấn: "Làm gì vậy?"
Cảnh Thắng quay người đi, không cho cô nhìn thấy, sau đó nhanh tay đổi ID của cô, đổi thành gì đây...
Cảnh Soái vs...
Cảnh Soái vs Ngư Tiểu Nhạc.
Được rồi, xác nhận.
Hoàn hảo!
Sau đó anh trả di động về cho Vu Tri Nhạc.
Vu Tri Nhạc nhìn một cái, có chút muốn ói: "Tên não tàn gì vậy?"
Cảnh Thắng cãi lại: "Sao lại não tàn?" Anh giơ điện thoại của mình đến trước mặt Vu Tri Nhạc: "Chúng ta có tên đôi, thế này mới phù hợp với thân phận bây giờ."
"Em sửa lại, chịu không thấu." Ba chữ Ngư Tiểu Nhạc khiến cô không chịu được, lúc này màn hình lại hiện lên thông báo khiến cô hơi bực mình.
Thông báo trên màn hình chính là: Cần đợi 30 giây nữa mới có thể đổi tên.
Cảnh Thắng ở bên cạnh trông thấy, cười xấu xa: "Em dùng tên này đi, Ngư Tiểu Nhạc, cũng chỉ có chúng ta thấy."
Vu Tri Nhạc lườm anh, cuối cùng đồng ý lời mời vào chung nhóm.
Vì thế Đại Soái vs Ngư Tri Nhạc và Cảnh Soái vs Ngư Tiểu Nhạc đồng loạt tiến vào trò chơi.
...
Cảnh Thắng nhập tâm vào trò chơi còn mau hơn người khác. Sau đó phối hợp với nhạc nền mà nói.
"Ngư Tiểu Nhạc! Tiểu Nhạc Nhạc, anh thấy em rồi!"
"Ca muốn đuổi theo em, có sợ không?"
"Bây giờ anh rất dài, siêu cấp dài, dài vô địch, có thể bao quanh cả người em. Đừng nghĩ tới chuyện chạy trốn, chỉ có thể cam chịu ở trong ngực anh."
"Sao anh lại chết? Mấy con rắn kia thật phiền, anh ta ngăn cản anh đến gần em, liệu đó có phải gã Nghiêm An kia không? Giờ anh đi báo thù!"
"Anh đầy máu hồi sinh rồi, chờ đó!"
"Sao lại bị em đâm đứt đôi rồi?"
"Sao em nỡ xuống tay? Mưu sát chồng..."
"Anh lại xuống núi, không thể để họ làm bậy. Chúng ta vợ chồng đồng lòng vô địch thiên hạ! Mẹ nó! Em đừng nhìn gã kia chằm chằm, đi giết con rắn khác được không?"
"Ài... Sao lại chết? Ha ha ha ha em cũng chết rồi, em gấp gáp tuẫn tiết vì tình như vậy khiến anh áy náy ghê."
"Phải chơi nghiêm túc mới được."
"Vu Tri Nhạc, đừng đi theo anh! Anh sẽ phát dục!"
"Anh muốn phát dục!"
...
...
Giữa chừng, Vu Tri Nhạc nghiêng mặt, không khỏi quan sát người đàn ông.
Anh cầm điện thoại, hai mắt sáng lên, dường như anh làm việc gì cũng sẽ như vậy.
Vu Tri Nhạc yên lặng ngắm nhìn gò má Cảnh Thắng, sống mũi anh cao ngất, tóc cũng cứng cáp. Đúng vậy, chính là cứng cáp. Không, có lẽ cô nên dùng từ đen nhánh, dày dặn thì sẽ chính xác hơn. Nhưng anh hay khiến cô nghĩ đến cụm từ "tràn trề sinh lực".
Bọn họ ngồi đó, trong tiết trời xuân này cây cối cũng đâm chồi nảy lộc, bừng bừng sức sống.
Vào giây phút này, Vu Tri Nhạc đã hiểu rõ, mẫu người của mình đã có định nghĩa mới. Tiêu chuẩn đó không khuôn phép, không như bất kì ai khác mà chính là bộ dáng của Cảnh Thắng, tràn trề sinh lực.
Hết chương 34.
Lời của B.: Chưa thấy đôi nào ngày đầu yêu nhau ngồi chơi Rắn Săn Mồi =)) Cảnh còn bao nhiêu kiểu bày tỏ ấu trĩ nữa đây:">
À, tớ định đào bộ Thực Cốt |Tình Yêu Nguy Hiểm cơ mà có nhà làm rồi, tiếc quá là tiếc T_T Bộ đấy khá hay đó mn nhớ đọc nha. Tớ đi tìm hố mới đây huhu *vẫn tiếc...*