Thâm Tình Không Lưu - Thâm Dạ Mộng

Chương 34: Sáng nắng chiều mưa



“Cái gì?”

Đây giống như một tia sét đánh ngang giữa bầu trời xanh, trong lúc nhất thời Văn Thư Mặc không thể phản ứng kịp.

Lâm Thâm ngồi xuống bên giường, với một bàn tay to, kéo  Văn Thư Mặc  ngồi ở trên đùi cậu, hơi thở phả vào tai anh, ngứa ngứa.

” Thư Mặc, nếu tôi thực sự có chút quan hệ gì đó với với A Băng, thì cậu ấy là em rể của tôi.”

Văn Thư Mặc hỏi, “Nguyễn Băng không phải là gay sao? Sao anh ta lại là người yêu của Kiều Kiều?” Anh trước đó ấy đã kiểm tra thông tin của Nguyễn Băng, Nguyễn Băng đã xuất hiện trong một cuộc họp báo trước đó.

“Đương nhiên là không phải. Lúc trước cậu ấy đã nói với phóng viên mình là gay, đó là bởi vì đã xảy ra một số chuyện”. Lâm Thâm từ từ nhớ lại: “Lúc đó A Băng sống trong một căn hộ cao cấp ở thành phố A. Mỗi một ngày, luôn có một bức thư tình được đặt ngoài cửa, ký tên là Hiểu Nhu, bên trên là những lời sùng kính mến mộ đối với Nguyễn Băng, mỗi ngày đều không giống nhau. Nếu đây chỉ là một bức thư tình bình thường cũng có thể làm ngơ, nhưng những bức thư tình ngày nào ở bên trên cũng nhuốm máu. Nơi ở riêng của minh tinh, không ai biết ngoại trừ người đại diện của A Băng và một vài người bạn bè, à A Băng không biết làm thế nào mà fan nữ biết được. ”

“Chuyện này kéo dài một tháng thì cô gái tên Hiểu Nhu xuất hiện. Cô ấy là một cô gái rất xinh đẹp nhưng thoạt nhìn có vẻ âm u. Cô ấy đã tỏ tình với Nguyễn Băng và đe dọa Nguyễn Băng rằng nếu cậu ấy không đồng ý với cô ấy, cô ấy sẽ cắt cổ tay. A Băng nói rất nhiều, cô gái đó tình cảm không những không phai nhạt, mà rút ​​dao ra cắt cổ tay, nhìn máu chảy ra, A Băng hét vào mặt cô gái rằng cậu ấy thích đàn ông. ”

“Cô gái vẫn không tin, cho rằng A Băng đang tìm một cái cớ. A Băng thậm chí còn dỗ dành rồi đưa cô gái đến bệnh viện. May mắn là vết thương không sâu nên cô gái không sao. Sau đó, A Băng nói với Kiều Kiều, Kiều Kiều cho rằng nếu không làm triệt để chuyện này, cô gái này vẫn sẽ tiếp tục chọc phá A Băng, nói không chừng còn ảnh hưởng đến tính mạng, chưa kể đến việc fan nữ tự tử vì một minh tinh, khi sự việc bị phanh phui thì không tốt cho A Băng cho sự nghiệp của A Băng, Kiều Kiều đề xuất để A Băng mở một cuộc họp báo, thứ nhất là những khiến fan cuồng như thế phải từ bỏ, thứ hai là để đề phòng những trường hợp tương tự trong tương lai. ”

Lâm Thâm nói tiếp: “A Băng và Kiều Kiều đã ở bên nhau được 5 năm, hai người luôn ở trong một mối quan hệ tốt đẹp. Dù đôi khi cãi vã, nhưng sau đó đã lại làm lành với nhau. A Băng không muốn Kiều Kiều chịu thiệt thòi, ban đầu muốn rời khỏi làng giải trí, an tâm sống qua ngày với Kiều Kiều, nhưng Kiều Kiều đã luôn động viên và ủng hộ cậu ấy. Buổi tối hôm đó, A Băng đến gặp tôi để nói chuyện với tôi về tên album tiếp theo của cậu ấy. Nếu không, Thư Mặc anh cho rằng là chuyện gì chứ?”

Anh tưởng Nguyễn Băng tới đây là để lên giường với Lâm Thâm, nhưng không ngờ mối quan hệ này lại trong sáng như vậy, anh lại nghĩ bậy bạ như thế, vì chuyện này mà anh mới hờn dỗi rất lâu. Văn Thư Mặc cảm thấy hai má mình hơi nóng, nhưng trong lòng vẫn có chút thắc mắc: “Trước đây có ảnh chụp của anh với Nguyễn Băng trong khách sạn rốt cuộc là chuyện gì?”

” Hôm đó là sinh nhật của Kiều Kiều anh có nhớ không?”

Văn Thư Mặc gật đầu.

Lâm Thâm nói, “Đó là một sự hiểu lầm, đêm đó sau khi bữa tiệc kết thúc tôi lập tức về nha, đi được nửa đường Kiều Kiều gọi điện cho tôi nói rằng A Băng đã uống say và nhờ tôi giúp em ấy. Bức ảnh đó là tôi đang ôm A Băng đến quầy lễ tân của khách sạn. Có Kiều Kiều bên cạnh A Băng, chỉ là bức ảnh trên scandal Kiều Kiều đã bị cắt bỏ. ”

Lâm Thâm ôm lấy eo Văn Thư Mặc, khẽ cắn lên vành tai của anh, nói: “Văn Thư Mặc, tôi nói rồi tôi yêu anh, sao có thể đi tìm người khác? Nhưng dáng vẻ ghen tuông của anh vẫn khiến tôi rất nhớ.”

Vừa nói ngón tay Lâm Thâm vừa chậm rãi vuốt ve lông mày Văn Thư Mặc, lần theo từng chút một, rồi lướt dọc theo má đến môi anh, nhẹ nhàng vuốt ve.

Về sau tất cả niềm vui, sự tức giận, nỗi buồn đều được Văn Thư Mặc giấu kín trong  lòng, đã lâu không thấy Văn Thư Mặc ghen tuông trừ khi còn đi học.

“Tôi……”

Văn Thư Mặc đang cố gắng bác bỏ rằng anh không ghen, những đôi môi của anh đã bị đoạt lấy, nụ hôn rất dịu dàng, sau đó, Lâm Thâm từ từ đẩy Văn Thư Mặc xuống giường, toàn thân ép lên người anh.

Lại một lần nữa lấp kín môi Văn Thư Mặc, tay thì di chuyển lên xuống trên cơ thể anh, trong chốc lát, quần áo của Văn Thư Mặc đã bị lột sạch. Bàn tay từ hai điểm trên ngực di chuyển đến địa phương đã cứng rắn, bất ngờ nắm lấy.

“A……”

Một cảm giác ngứa ran lan tỏa khắp cơ thể, Văn Thư Mặc, người đang đắm chìm trong nụ hôn, đột nhiên mở mắt, Lâm Thâm rất có kỹ xảo mà trêu đùa trêu đùa, Văn Thư Mặc nhanh chóng nhắm mắt lại, thoải mái rên rỉ đứt quãng.

Văn Thư Mặc bắn ra một lần, Lâm Thâm liễn duỗi một ngón tay đi xuống phía dưới của Văn Thư Mặc, kiên nhẫn khuếch trương. Một ngón, hai ngón, ba ngón, Văn Thư Mặc có chút khó chịu mà vặn vẹo thân thể nhưng ngay lập tức bị đè lại, từ từ Văn Thư Mặc đã thành quen rồi, khi Lâm Thâm rút ngón tay ra, liền cảm thấy có chút trống rỗng, rất muốn được lấp đầy.

Một vật lớn nóng bỏng để trước khẩu huyệt Văn Thư Mặc, chỉ là không tiến vào, khiến Văn Thư Mặc có chút nghi hoặc.

“Muốn sao?”

Lâm Thâm cười xấu xa hỏi, Văn Thư Mặc mắt nhắm mắt mở nhìn cơ thể cậu, anh không trả lời mà chỉ gật gật đầu.

“Anh muốn cái gì?” Như thể đang cố ý trêu chọc anh.

Da thịt cả người Văn Thư Mặc hòng lên, đặc biệt là khuôn mặt đỏ ửng, Lâm Thâm vẫn là trêu chọc anh: ” Thư Mặc, anh còn muốn thế nào? Nói đi, tôi sẽ làm thỏa mãn anh.”

“Tôi muốn…..anh.”

Cuối cùng, Văn Thư Mặc đành đi trái ngược nội tâm mình, nói những lời đáng xấu hổ như vậy.

” Được.”

Khi vừa nói xong lời này, Lâm Thâm đã lập tức cắm vào, hai người đồng thời phát ra một tiến thở dài thỏa mãn.

“Không cần…” Không biết đã làm bao lâu, Văn Thư Mặc cảm thấy tóc trên trán ướt đẫm mồ hôi mà Lâm Thâm vẫn còn chưa làm xong, anh đành xin tha nói.

“Ai vừa nãy còn nói muốn, giờ thì không muốn nữa sao?”

Giọng nói Lâm Thâm nhẹ nhàng, nhưng động lại rất cực kỳ tàn nhẫn.

“Không được rồi… tôi không được nữa… không được nữa…” Văn Thư Mặc cảm thấy thắt lưng rã rời, ngày mai làm sao mà đi làm được?

Cuối cùng, một tiếng chuông đã cắt ngang hai người. Văn Thư Mặc đẩy Lâm Thâm rồi nói, “Điện thoại của tôi.”

Ai lại muốn bị quấy rầy khi làm loại chuyện này, sắc mặt Lâm Thâm đột nhiên tối sầm lại: “Nửa đêm gọi điện thoại nhất định là quấy rối, không có vấn đề gì!” Nói xong cậu càng tăng lực độ, khiến Văn Thư Mặc không thể lấy điện thoại di động của mình.

Chuông reo lên một lúc, dừng lại, hai phút sau lại vang lên.

Văn Thư Mặc cố gắng chống đỡ bật thân mình lên với lấy điện thoại, nhìn thấy chữ Tề Đông hiện lên trên màn hình, nói với Lâm Thâm: “Anh dừng lại, là Tề Đông.”

Làm sao có thể khiến cậu dừng lại vào lúc này?

Lâm Thâm không dừng lại, Văn Thư Mặc đột nhiên đẩy anh ra, trịnh trọng nói: “Tề Đông nhất định có chuyện quan trọng nên mới gọi điện cho tôi muộn như vậy.”

Vai của Tề Đông lại do Nguyễn Băng đảm nhận, chắc có sự hiểu lầm nào đó, Tề Đông gọi cho anh muộn như vậy chắc chắn là có việc gấp, có thể đã xảy ra chuyện với đoàn phim hoặc có vấn đề gì đó với nhân vật. Trong lúc nhất thời có quá nhiều câu hỏi nảy ra trong đầu, Văn Thư Mặc cảm thấy đau đầu, mặc áo choàng tắm vào để ra bên ngoài phòng ngủ nghe điện thoại, anh không để ý rằng độ ấm trong mắt Lâm Thâm lập tức lạnh như băng.

Lại là Tề Đông! Lâm Thâm nhìn bóng người ngoài cửa, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, móng tay đâm vào lòng bàn tay cũng không thấy đau.

Tiêu Tùng là chỉ là người yêu giả, Nguyễn Băng là một sự hiểu lầm, Văn Thư Mặc, tôi tự hỏi bản thân rằng tôi không có lỗi gì với anh. Nhưng mà, tại sao chỉ là một cuộc gọi của Tề Đông, lại khiến anh tàn nhẫn đẩy tôi ra như vậy? Rốt cuộc anh xem tôi là cái gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.