Thâm Tình Không Lưu - Thâm Dạ Mộng

Chương 37: Ngắm hoa trong sương (2)



Lâm Thâm vươn tay lấy một vài cái Durex cùng thuốc bôi trơn từ trên bàn đầu giường, ngọn lửa trong mắt tương phản rõ ràng với vẻ mặt lạnh lùng, cậu cúi đầu nhìn Văn Thư Mặc: “Anh muốn dùng hương vị gì trước?”

Tuy nhiên, Văn Thư Mặc không thèm nhìn đến một cái mà nở một nụ cười châm chọc: “Hôm nay sao lại muốn làm công tác chuẩn bị?”

Có lẽ những lời này khiến Lâm Thâm tức giận, không có màn dạo đầu, cậu chỉ đơn giản là khuếch trương một chút rồi động hông tiên vào, trong nháy mắt Văn Thư Mặc cảm thấy đau đớn đến mức hoàn toàn tỉnh ngủ.

Cùng với động tác hề không nhẹ nhàng của Lâm Thâm, Văn Thư Mặc cảm thấy thân thể mình gần như bị đâm tan thành từng mảnh, anh gắt gao nhắm chặt mắt lại, không muốn nhìn thấy khuôn mặt này.

Kể từ khi Lâm Thâm sắp xếp vụ tai nạn xe hơi của Tề Đông, từ đó có thể thấy rằng, trong nhiều năm qua tất cả mọi việc của anh đều nằm trong tầm kiểm soát của Lâm Thâm. Bao gồm lần gặp lại trong cuộc phỏng vấn sau đó, những lần ép sát theo đuổi cuộc truy đuổi dồn dập, vô số lần gặp gỡ, v.v., những thứ này cũng do Lâm Thâm sắp xếp. Chỉ nghĩ đến đây, Văn Thư Mặc đã cảm thấy sống lưng phát lạnh.

Từ trước đến giờ anh không biết rằng Lâm Thâm lại đáng sợ như vậy.

“Anh  đang ngẩn người làm gì?” Giọng điệu của Lâm Thâm có chút không vui, nặng nề nói.

“A…”

Tiếng rên rỉ phát ra từ giữa môi răng, Văn Thư Mặc lại nhanh chóng cắn môi, không muốn trong tình huống này mà vẫn bị khiêu khích đến đầu hàng.

“Đang nghĩ gì vậy?”

Lâm Thâm không định buông tha cho anh, nhéo nhéo cằm của anh, khiến mặt anh đối diện với mình vặn vẹo mặt, nhìn anh chằm chằm hỏi.

“Không có gì.” Văn Thư Mặc quay đi, tránh ánh mắt của Lâm Thâm.

“Đang nghĩ tới Tề Đông đúng không?”

Văn Thư Mặc vẻ mặt có chút kinh ngạc nhưng vẫn không nói gì.

Lâm Thâm tự mình nói: “Bị tôi đoán đúng? Anh đang suy nghĩ gì về Tề Đông? Kỹ thuật của anh ta có tốt như tôi không?”

Động tác dưới thân ngày càng kịch liệt, Văn Thư Mặc gắt gao nắm chặt ga trải giường tránh mới có thể bản thân không từ trên giường ngã xuống, anh ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lâm Thâm: “Anh không thể so với anh ấy!”

Trên thực tế, anh và Tề Đông mới chỉ hôn nhau, chưa nói đến quan hệ tình dục, bọn họ cũng chưa từng nhìn nhau một cách thẳng thắn. Nhưng bây giờ, những việc như thế nói hay không nói thì có ý nghĩa gì chứ?

“Thật không?” Lời nói không có chút cảm xúc, Lâm Thâm từ từ phủ lên thân thể anh, ở trên mỗi anh bắt đầu liếm, cắn, cho đến khi môi của Văn Thư Mặc bị chà đạp đến sưng đỏ, cậu mới rời đi.

Ở cự ly gần, hơi thở hai người phả vào mặt nhau, rõ ràng là bầu không khí vô cùng ái mội, nhưng lời nói của Lâm Thâm lại vô cùng lạnh lùng: “Thư Mặc, anh cho rằng Tề Đông thích anh sao? Vậy anh cho cảm thấy anh so sánh với con đường trở thành minh tinh của anh ta, cái nào quan trọng hơn? ”

Văn Thư Mặc không trả lời, bởi vì vấn đề này đối với bản thân không có ý nghĩa gì. Anh chỉ biết Tề Đông thích anh, nhưng anh không những không đền đáp được tình cảm mà còn khiến Tề Đông vướng vào Lâm Thâm. Anh nợ Tề Đông, vì vậy anh phải cố gắng hết sức để giúp đỡ Tề Đông, không hơn không kém.

Nhìn thấy Văn Thư Mặc lại đang ngẩn người, tâm tình Lâm Thâm càng lúc càng nặng trĩu, nâng hai chân Văn Thư Mặc lên, đồng thời tiến vào nơi sâu nhất, sau đó toàn bộ chui ra rồi toàn bộ lại tiến vào, lặp đi lặp lại như thế. Nhìn thấy ánh mắt Văn Thư Mặc cuối cùng cũng nhìn về phía khuôn mặt mình, Lâm Thâm cảm thấy tốt hơn một chút.

Trong đầu Văn Thư Mặc vốn có một phần tức giận, nhưng chỉ trong nháy mắt đã bị lực độ cắm vào của Lâm Thâm đánh tan.

Cũng không biết qua bao lâu, Lâm Thâm rốt cục làm xong một lần, nằm ở bên cạnh anh nghỉ ngơi. Từ đầu đến cuối, Văn Thư Mặc chỉ cảm thấy đau, không có khoái cảm, vẫn luôn là đau. Trước đây, bọn họ sau khi làm xong, Lâm Thâm đều sẽ ôm anh vào lòng, nhưng lần này thì không.

Nhưng cũng đúng, anh chỉ là tình nhân thôi, không nên có quá nhiều đòi hỏi.

Những tia nắng bình minh chiếu vào từ tấm rèm cửa sáng màu, hai người đều không ngủ được, mỗi người nằm một bên, không một ai nói chuyện.

Một lúc lâu, Văn Thư Mặc nhìn trần nhà, giọng nói khàn khàn.

“Tôi không hiểu.”

Ngừng một chút, anh quay đầu nhìn Lâm Thâm, vô cùng đau lòng lặp lại câu nói: ” Lâm Thâm, tôi không hiểu, chỉ vì tôi với Tề Đông ở bên cạnh nhau, nên anh mới sắp xếp một vụ tai nạn xe hả?” Một tính mạng đối với anh mà nói nó không có giá trị gì hay sao? Nếu Tề Đông thật sự gặp chuyện thật trong vụ tai nạn xe cộ đó … ”

Lâm Thâm không nói chuyện, trái tim vì từng tiếng “Tề Đông” của  Văn Thư Mặc mà bắt đầu có chút nguội lạnh. Cậu cho rằng mình xuất hiện đúng lúc, Văn Thư Mặc nhiều nhất cũng chỉ quan tâm đến Tề Đông một chút thôi, nhưng không biết rằng sự quan tâm của Thư Mặc đối với Tề Đông đã đạt đến mức này, thậm chí những gì Tề Đông nói anh không một chút hoài nghi.

“Anh biết được bao nhiêu?” Lâm Thâm hỏi.

“Anh cảm thấy là bao nhiêu chứ?”Văn Thư Mặc cười lạnh, hỏi lại: “Nếu Tề Đông không nói cho tôi biết, anh định giấu tôi bao lâu? Một năm? Hai năm? Hay là cả đời này đều không muốn tôi biết? ”

“Hiện tại anh đã biết rồi, anh sẽ làm gì?”

Anh sẽ làm gì?

Cúi đầu nhìn những vết bầm tím khắp cơ thể bản thân, Văn Thư Mặc bật cười trong lòng, anh có thể làm gì đây? Nếu có thể, anh hy vọng sẽ rời khỏi Lâm Thâm, rời khỏi người đàn ông đã khiến anh đau khổ suốt 7 năm, người ngay từ đầu đã lừa dối bản thân mình.

Nhưng Tề Đông sẽ ra sao nếu anh rời đi? Bây giờ tương lai của Tề Đông nằm trong tay Lâm Thâm.

“Tôi có quyền lựa chọn sao?” Văn Thư Mặc nhếch môi,cười so với khóc còn khó nhìn hơn, trong mắt đầy vẻ tự giễu.

Lâm Thâm không vui nhìn Văn Thư Mặc, cậu giấu nỗi đau trong lòng, hờ hững nói: “Tôi định giấu anh cả đời, bởi vì chuyện này không phải chuyện lớn, mà Tề Đông cũng chỉ là một người bình thường. ”

“Đó chỉ là đối với anh mà thôi.” Văn Thư Mặc lạnh lùng nói, lại đột nhiên nhớ tới lời nói của Tề Đông sau khi say.

“Không phải anh đã hứa với tôi, chỉ cần tôi quay về, sẽ ở bên cạnh tôi sao?”

Trong lòng anh đau nhói, Văn Thư Mặc nghĩ chỉ cần anh cố gắng để Tề Đồng thực hiện được ước nguyện của mình thì anh sẽ có thể bù đắp được nợ nần, nhưng giờ anh biết rằng tất cả những gì anh có thể bù đắp chỉ là vật chất, nỗi buồn và nỗi đau của Tề Đông, anh mãi mãi cũng không thể nào bù đắp được.

Và tất cả những điều này đều là do chính người bên cạnh anh đã gây ra.

Đột nhiên, anh không muốn ở cùng giường với Lâm Thâm nữa, Văn Thư Mặc đứng dậy muốn vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ.

Ai biết rằng hai chân không vững, cơ thể rơi thẳng ngã về phía trước, phòng ngủ trải thảm, nếu như ngã thì chắc sẽ không quá đau. Nhưng cơn đau như dự tính không kéo đến, vòng eo bị ôm chặt, trong nháy mắt anh đã rơi vào vòng tay của Lâm Thâm.

Không chờ Văn Thư Mặc hồi phục tinh thần, Lâm Thâm đã chặn ngang bé anh lên rồi đi nhanh về phía phòng tắm.

“Để tôi xuống, tôi sẽ tự đi.”

Mặc cho Văn Thư Mặc chống cự như thế nào, Lâm Thâm cưỡng ép bế anh vào phòng tắm, đặt anh vào trong bồn tắm: “Hiện tại anh đứng còn không đứng vững, muốn vào phòng tắm rồi lại ngã thêm một lần nữa hả?”

“Không cần anh lo!”

“Tôi thực sự không muốn quan tâm, nhưng trong trường hợp anh làm mình té bị thương lấy đi làm lấy cớ để không muốn lên giường với tôi, như vậy trong vài ngày tới, tôi phải chịu thiệt sao?”

Văn Thư Mặc trong lòng cười lạnh, không biết từ lúc nào bản thân đã biến thành hàng hóa, bị ánh mắt thương nghiệp cân đo đong đếm mà chủ nhân còn vì sản phẩm ấy có thể sử dụng mọi lúc mọi nơi mà lo lắng.

“Anh đi ra ngoài.” Lâm Thâm còn muốn giúp anh, nhưng Văn Thư Mặc cầm lấy khăn tắm, lạnh lùng nói.

Thấy Lâm Thâm không nhúc nhích, Văn Thư Mặc lại nói: “Đừng lo lắng, tôi sẽ không làm bị thương chính mình, để anh có thể sử dụng mọi lúc mọi nơi.”

Lâm Thâm không những không đi ra ngoài mà còn cởi cúc áo choàng tắm, bước vào, ôm Văn Thư Mặc vào lòng, sự mạnh mẽ khiến anh không cách nào từ chối.

“Vì anh cũng đã nói là mọi lúc mọi nơi, vậy tôi nói cho anh biết, tôi muốn anh ngay ở đây.”

“Anh……”

Văn Thư Mặc hai mắt chậm rãi mở to, từ thờ ơ, đến ngạc nhiên, đến khiếp sợ, cuối cùng trong mắt không có một tia gợn sóng, không còn kháng cự, tùy theo Lâm Thâm.

Khi tiến vào không phải thứ đáng sợ kia mà là ngón tay, lúc mà chân anh đã mềm nhũn thì Lâm Thâm thật sự không muốn làm, mà là giúp anh cẩn thận rửa sạch.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Lâm Thâm bế Văn Thư Mặc đi tới trên giường, giúp anh đắp chăn bông.

“Hôm nay nghỉ ngơi một ngày, tôi sẽ nói với Từ Chính.”

Nói xong, cậu cúi đầu xuống rồi đặt một nụ hôn lên trán Văn Thư Mặc.

Vừa rồi rõ ràng cậu trông có vẻ thờ ơ, chuyện giường chiếu cũng tàn nhẫn như thể đang đối xử với kẻ thù, nhưng mà lúc rửa sạch lại rất cẩn thận, nụ hôn này lại rất dịu dàng.

Giờ phút này, Văn Thư Mặc cảm thấy được bản mình thật sự chưa từng hiểu rõ về Lâm Thâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.