Thâm Tình Không Lưu - Thâm Dạ Mộng

Chương 45: Không để lại tình thâm (hạ) (hoàn chính văn)



Tôi nhìn tấm thiệp mời Văn Thư Mặc đưa cho tôi trên bàn một hồi lâu.

Lễ kỷ niệm tám mươi năm ngày thành lập trường trung học mời tôi đến đọc diễn văn, tôi có nên đi hay không?

Sau khi suy nghĩ kỹ thì cũng đã gần một năm không gặp Văn Thư Mặc, chỉ cần nhớ đến anh là trong lòng tôi lại có một thứ cảm xúc không thể diễn tả thành lời.

“Jelly, cậu phát cho những người bạn học chung cấp ba với tôi mỗi người một cái hồng bao lớn, nhờ họ mời Văn Thư Mặc đến tham dự buổi lễ luôn.”

“Vâng ông chủ.”

“Chờ đã, đừng nói là tôi làm.”

Một buổi họp mặt bạn bè ngay lễ tám mươi năm thành lập trường sẽ rất thú vị, dù sao cũng là ngày Quốc Khánh, mọi người đều có thời gian rảnh.

Tôi sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để có thể gặp Văn Thư Mặc.

Thật ra tôi cực kỳ chán ghét đọc diễn văn, chỉ đơn giản là nói đúng sự thật rằng tôi đã nỗ lực như thế nào, vượt qua bao nhiêu khó khăn để đạt được thành tựu ngày hôm nay, chèn thêm vài câu chuyện cảm động ngày xưa vào, kể tình cảm một chút làm cho một đám đàn em ngồi dưới phải ứa nước mắt, mọi người uống xong canh gà (?) thì anh cũng đã đạt được mục đích.

Tôi chỉ muốn buổi lễ nhanh chóng kết thúc, sau đó đến địa điểm liên hoan để xem Văn Thư Mặc có tới hay không.

“Học trưởng, xin hỏi anh nghĩ sao về việc yêu sớm ạ?”

Không cảm thấy thế nào cả, cám ơn.

“Học trưởng, anh thích phụ nữ xinh đẹp hay thích phụ nữ có một tâm hồn đẹp?”

Tôi thích đàn ông, cám ơn.

“Học trưởng, lần tới anh có thể đến trường đọc diễn văn nữa được không?”

Nếu không phải vì để gặp Văn Thư Mặc thì tôi đã không đến đây.



Trong suốt thời gian trả lời câu hỏi, tôi vô cảm nhìn đám học sinh đại biểu chen chúc vây chặt tôi.

Tôi vẫn vô cảm, ánh mắt mở to quét một vòng xung quanh, miệng ngậm chặt. Trước kia Văn Thư Mặc từng nói mỗi lần tôi làm như vậy thì mọi người đều sẽ nghĩ rằng tôi đang không vui nên họ ngại và tự động tránh xa tôi ra.

Quả nhiên đám nhóc con đang líu ríu đột nhiên im lặng như tờ.

Phương pháp này quả nhiên rất hiệu nghiệm, tôi nở một nụ cười lễ phép.

“Hôm nay các em tự hào về trường học, sau này các em sẽ tự hào về chính bản thân mình. Các em phải chăm chỉ học tập thật tốt.”

Đúng vậy, tôi không trả lời bất cứ một câu hỏi nào cả cứ như vậy rời đi.

Tôi vội vàng chạy tới quán bar, vừa đẩy cửa bước vào đã bị tiếng nhạc đinh tai nhức óc dọa đến suýt té ngã.

Có vẻ như bầu không khí khá náo nhiệt.

“Lâm ca đến rồi.”

“Lâm ca, em kính anh một ly.”

“Lâm Lâm Lâm… Lâm Thâm, tôi cũng kính cậu một ly.”



Vừa tới đã có người đến kính rượu, tôi vừa uống vừa quét mắt xem xét một vòng quán bar thì thấy Văn Thư Mặc đang ngồi trong một góc tối ôn lại chuyện xưa cùng với một vài người bạn cũ, nhưng anh lại không hề liếc mắt nhìn tôi lấy một cái, chỉ sợ rằng anh thậm chí còn không biết tôi đang ở đây, hoặc cố ý không để ý đến tôi.

Sau khi uống vài chén rượu tôi tìm một góc đối diện với anhcậu ấy rồi ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống tôi lập tức cảm thấy hối hận, người ngồi cạnh tôi không phải là hoa khôi năm cấp hai sao! Tuy thật sự tôi không nhớ nổi tên cô ấy là gì, nhưng đã qua nhiều năm như vậy nhưng vẻ ngoài của cô ấy vẫn không thay đổi nhiều lắm, vẫn là hai con mắt, một cái mũi và một cái miệng nên rất dễ nhận ra.

À tôi quên nói, cô nàng hoa khôi cấp hai bên cạnh tôi cũng học chung cấp ba với tôi.

Hơn nữa cũng vì cô nàng này mà cấp hai Thư Mặc hiểu lầm tôi là một người thô lỗ, cũng may lên cấp ba tôi nói chuyện với cô ấy không quá mười câu trong một học kỳ nên Thư Mặc mới không có cớ để trêu chọc tôi nữa.

“Lâm Thâm, lâu rồi không gặp cậu.”

“…”

Tôi nhìn cô ấy khẽ gật đầu, nếu cô ấy đã chủ động mở miệng thì tôi không thể không để ý.

Cô ấy che miệng cười khẽ: “Cậu vẫn lạnh lùng không dễ gần như xưa nhỉ.”

Không khí có chút xấu hổ, tôi đành khẽ cười nói: “Chỉ là tôi không thích nói chuyện thôi.”

Cô ấy do dự một lát rồi hỏi tôi: “Nghe nói cậu vẫn chưa kết hôn?”

“Cậu nghe ai nói?” Tôi hỏi lại.

“Tạp chí giải trí.”

“Phụ nữ bây giờ đều nhiều chuyện như vậy sao?”



Cứ như vậy tôi trò chuyện với cô ấy câu được câu mất, nhưng tôi vẫn thường liếc nhìn về phía Văn Thư Mặc đang ngồi bên kia, tôi không tin ánh mắt nóng bỏng và thường xuyên như vậy mà anh lại không phát hiện ra.

Tôi thấy Văn Thư Mặc vào toilet khá lâu nhưng vẫn chưa trở lại không khỏi có chút lo lắng, tửu lượng của anh rất thấp, tôi vừa tới nên cũng không biết trước đó cậu ấy đã uống bao nhiêu rượu vào bụng rồi.

“Thật xin lỗi, tớ có việc phải đi một lát.” Tôi đứng dậy đi vào toilet.

Gõ cửa, không có ai trả lời.

Tôi thử mở cửa thì phát hiện cửa không khóa.

Văn Thư Mặc đang cúi người liên tục vốc nước lên rửa mặt, thấy tôi bước đến anh đứng thẳng người dậy nhìn tôi trong gương, tôi cũng nhìn anh thông qua gương.

Anh hơi bất ngờ: “Sao anh lại vào đây?”

“Tôi thấy anh vào toilet lâu như vậy nên hơi lo lắng.”

Không biết nói như vậy có phải tự mình đa tình hay không.

“Tôi không có uống say nên anh không cần phải lo lắng.” Anh cười nói đùa với tôi: “Không phải anh đang nói chuyện rất vui vẻ với Thẩm Tình à?”

…Thẩm Tình? Trong một chốc tôi không kịp phản ứng.

À, thì ra cô nàng hoa khôi kia tên là Thẩm Tình.

Tôi chợt nhận ra, gật đầu.

Sau đó anh lạnh lùng hỏi: “Vậy anh còn quan tâm đến tôi làm gì?”

Mắt kính anh tháo ra để một bên, ánh mắt sắc bén không được cặp kính che đậy nhìn thẳng vào tôi làm tôi sợ đến mức khẽ run lên.

Ai, không phải đâu Thư Mặc, anh hãy nghe tôi giải thích, tôi gật đầu không phải ý nói tớ nói chuyện vui vẻ với cô ấy đâu.

Tôi mở miệng muốn giải thích nhưng nhìn vẻ mặt xa cách của anh, tôi lại không biết nên nói gì mới tốt.

“Nếu anh không có việc gì thì tôi đi trước đây.”

Lúc nói ra những lời này tôi chỉ muốn cho mình hai cái bạt tai, vì sao lần nào tôi cũng nói ra những lời dối lòng như vậy chứ.

Tôi cố tỏ vẻ yếu đuối, rũ mắt xuống, hơi mím môi nhìn anh.

Một giây, hai giây, ba giây, anh vẫn thờ ơ.

Lần gặp mặt này chắc có lẽ sẽ là lần gặp mặt cuối cùng.

Tôi ủ rũ chuẩn bị rời khỏi, lúc tôi vừa chạm đến tay nắm cửa thì đột nhiên một thân thể ấm nóng dán sát vào lưng tôi.

Cả người tôi cứng đờ, một lúc lâu sau tôi mới xoay người ôm anh vào lồng ngực.

Anh không uống say ở chỗ nào chứ, trọng lực cả người gần như đều đặt hết lên người tôi!

Anh chôn đầu trước ngực tôi, mái tóc mềm mại của cậu ấy cọ cọ vào cổ tôi, rất ngứa.

Anh ngẩng đầu lên nhìn tôi, hai gò má đỏ ửng, đôi môi đỏ mọng mê người khẽ nhếch lên, đôi mắt long lanh mở thật to.

“Lâm Thâm, tôi muốn ôm ôm.”

Giọng anh mềm nhẹ pha lẫn chút yếu ớt, hơi nóng phun lên xương quai xanh làm tôi tê rần cả người.

Tôi vô cùng mừng rỡ, không cần biết anh có uống say hay không cứ thỏa mãn anh trước đã, sau đó tôi bế bổng anh lên.

Tình cảm ngày xưa không giữ được, chỉ là bộc lộ theo theo bản năng.

Thư Mặc, dù thế nào đi nữa thì anh vẫn ngoan ngoãn rơi vào bẫy của tôi, và lần này tôi sẽ không để anh chạy thoát nữa.

Hoàn

——–

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Đến đây là đã kết thúc rồi.

Chờ tôi sửa xong máy tính tôi sẽ sửa lại một số chương trong toàn văn.

Phần phiên ngoại không biết là mọi người muốn xem phiên ngoại của nhân vật chính hay phụ trước nhỉ.

Phiên ngoại 1 nhân vật chính, phiên ngoại 2 nhân vật phụ.

Có cục cưng nào muốn nhắn nhủ gì không~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.