Thâm Tình Trong Mắt Anh

Chương 27



Phương Nhã Ân về đến nhà, vứt khóa, đá giày, không nói một câu, đóng sập cửa phòng ngủ. Trần Kiện có dùng chân nghĩ cũng biết cô tức giận vì chuyện anh ta gặng hỏi Lý Cận Dữ ở nhà hàng, trong lòng cũng rất tức tối, không thèm cởi áo khoác bước vào theo cô, không ngờ cửa đã bị khóa.

Trần Kiện tức tối vặn cửa mấy lần, mở không ra khiến anh ta không khỏi giận dữ, rống lên: “Phương Nhã Ân, cô đừng có lên mặt với tôi, tôi chỉ thuận miệng hỏi tên đó vài câu, cô có cần phải bất công thế không? Tôi cố ý làm khó hắn đấy, thì làm sao, không học vấn, chỉ có cái mã mà cũng làm mê muội được đám phụ nữ mắt kém như các cô!”

Phương Nhã Ân kìm nén không nổi giận, cô biết chồng mình từ nhỏ đã được bố mẹ chiều đến hư người, tự cho mình là trung tâm. Nhưng không ngờ anh ta lại nhỏ nhen, không có phong độ đến vậy. Trong phút chốc không kiềm chế được nữa, những cảm xúc thường ngày cũng theo đó bộc phát, dùng những ngôn từ sắc nhọn cãi lại.

“Lý Cận Dữ là bạn trai của chị em tôi, tôi đã dặn trước với anh rồi, cậu ta cũng nhỏ tuổi hơn anh, cũng không đi làm ở cơ quan, nhà người ta còn có bà nội bệnh tật liên miên cần chăm sóc, cuộc sống rất vất vả. Anh thì hay rồi, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh mà nhà người ta có gì không tốt anh cứ khơi khơi ra, anh có nghĩ đến cảm nhận của tôi không? Diệp Mông là chị em tốt nhất của tôi, cô ấy đã một mình nhiều năm rồi, khó khăn lắm mới hẹn hò một lần, anh ở đó làm loạn cái gì vậy! Anh khinh thường bạn trai người ta như vậy, Trần Kiện, hay là anh thích cô ấy?”

Phương Nhã Ân hỏi vậy hoàn toàn không hề có ý ghen tuông, đối với cô mà nói, dù Trần Kiện có thích Diệp Mông thật đi nữa, cô cùng lắm là phủi tay ly hôn, không hề ảnh hưởng đến tình cảm chị em giữa cô và Diệp Mông. Diệp Mông tuy đôi lúc rất không đáng tin, nhưng đối với chồng của chị em mình chắc chắn là cách xa ngàn dặm.

Trần Kiện khinh bỉ nói: “Tôi mà phải thích cái loại mất nết như cô ta? Ở nhà hàng đông người vừa hút thuốc vừa hôn môi, cô ta làm ra mấy việc không biết xấu hổ như thế, chắc cô không biết bọn Mã Bộ nói gì sau lưng cô ta đâu.”

Mã Bộ là bạn học cấp hai của Phương Nhã Ân và Diệp Mông, mấy người trước kia còn tham gia họp lớp. Bao gồm cả Lưu Nghi Nghi lúc đó nói muốn theo đuổi Lý Cận Dữ nữa, tất cả đều cùng lớp. Bọn họ học bình thường, thành tích không đến mức tốt, trừ Giang Lộ Chi cấp ba chuyển đến lớp chọn rồi đi Bắc Kinh, những người còn lại đứa thì thi rớt đều đều, đứa thì ăn bám cha mẹ, đứa thì thi vào viên chức, tất cả đều ở lại trấn.

Trần Kiện làm cùng chỗ với Mã Bộ, đi ra đi vào công ty cùng nhau suốt nên trở thành anh em tốt. Dù Phương Nhã Ân đã nói không biết bao nhiêu lần với anh ta là Mã Bộ không tốt đẹp gì, kêu anh ta tránh xa một chút, Trần Kiện chỉ đáp lại một câu chuyện đàn ông cô không hiểu thì nhắm mắt cho qua đi.

Bây giờ Phương Nhã Ân hiểu rồi, tại sao Trần Kiện lại trở thành bạn thân với Mã Bộ nhưng lại không chơi được với Lý Cận Dữ, đó là vì ngưu tầm ngưu mã tầm mã.

Cô mở cửa, nhìn anh ta, cười nhạt: “Mã Bộ là cái thằng ăn không được nho liền chê nho chua, nhưng tôi thật sự không ngờ, có một ngày miệng anh lại phát ra được những từ kỳ thị phụ nữ như thế, chắc ở sau lưng cũng nói xấu tôi với người khác thế này chứ gì?”

Trần Kiện đơ mặt, phủ nhận: “Cô nói lung tung cái gì thế! Cô là vợ tôi, tôi có thể nói cô như thế với người ta sao?”

Trên mặt Phương Nhã Ân đã không còn cảm xúc nữa: “Nói thật, trước đây tôi thấy anh rất ích kỷ, không biết quan tâm, cũng không chu đáo, nhưng ít nhất là anh thành thật. Lần trước chân tôi gãy, anh đi công tác nguyên một tháng không về, chỉ có Diệp Mông vào ra bệnh viện chăm sóc tôi, anh có đến lần nào chưa? Mẹ anh trừ lần đến đón cháu về, có liếc nhìn tôi một cái không? Một cái cũng không. Nói thật,  Diệp Mông từ nhỏ đã là chị em mặc chung yếm với tôi, nói khó nghe thì anh mẹ nó chứ là cái thá gì với tôi?”

“Xem ra cô thấy Diệp Mông tìm được tên bạn trai vừa trẻ vừa cường tráng nên hâm mộ chứ gì!” Trần Kiện biến sắc, mặt mày ngày càng khó coi: “Trên đời này, người không ra gì nhất, không phải tôi, mà là cô, mẹ nó chứ nếu không phải hồi đầu cô lấy đứa nhỏ ra ép tôi, ông đây sẽ kết hôn với cô chắc?”

*

Bên hồ rất tốt, ánh trăng mỏng manh, bóng cây sừng sững. Ánh trăng trong hồ nước long lanh, xung quanh yên tĩnh, lúc này không còn ai chạy bộ qua đây nữa, chỉ có bóng hai người dựa ở lan can, ôm lấy nhau.

Thời gian như bị trói lại, lẳng lặng trôi trong màn đêm. Mặt hồ gợn sóng, như được phủ bởi một lớp bạc mỏng, sáng lấp lánh. Diệp Mông lúc này bỗng nhìn thấy Lý Cận Dữ vô cùng rõ ràng, cô cảm thấy cô phải thu hồi lại cái câu trước đây từng nói, rằng anh “chỉ là kiểu đẹp trai bình thường”. Chàng trai này mà đặt trong nhóm đẹp trai thì chính là hạc trong bầy gà. Khuôn mặt sắc nét, môi mỏng, anh tuấn. Nhìn không thôi sẽ thấy chàng trai này quá gầy, nhưng lúc Diệp Mông ôm vào mới nhận ra anh không gầy chút nào, thân hình cân xứng. Nếu mặc vest rồi đeo thêm cái kính thì đúng là kiểu côn đồ tri thức rồi.

Cô vùi vào lồng ngực Lý Cận Dữ, Lý Cận Dữ dựa vào lan can, một tay ôm eo cô, một tay chống lan can, cúi đầu nhìn cô thật sâu.

Diệp Mông giống như dây leo, ôm chặt thắt lưng anh, im lặng không nói gì, giống như đang xấu hổ. Lý Cận Dữ nhịn không được bật cười, buông lan can ra, đặt lên cổ cô, nâng mặt cô lên nhìn vào mắt mình, không chút lưu tình nào nói thẳng: “Giả vờ ngây thơ cái gì, mấy câu kiểu này em chưa nghe 1000 lần thì cũng nghe đến 100 lần rồi.”

Diệp Mông ngước mắt, đầu vẫn dán vào lồng ngực ấm áp của anh, nghe tiếng tim anh đập, cảm giác vô cùng an toàn: “Anh không giống với họ.”

Anh cười hừ một tiếng, không tin trò này của cô, nghiêng đầu nói: “Bớt đi.”

“Anh là đẹp trai nhất.”

“Ồ.” Bỗng nhiên cười nhạt, đầu vẫn nghiêng sang nhìn mặt hồ lấp lánh.

Diệp Mông giữ lấy mặt anh, mạnh mẽ kéo anh qua, nói: “Chúng ta đừng có ghen tuông kỳ lạ như thế nữa, em biết đây là tình đầu của anh, còn em thì nhiều rồi, nhưng mà em thề, em trai à, nếu trước đây chị biết được sự tồn tại của em thì chị chắc chắn sẽ trèo đèo lội suốt để tìm được em.”

“Được rồi, cứ để mấy năm đó cho anh thanh tịnh đi.” Lý Cận Dữ cong môi, cười nhạt: “Hơn nữa, tình cảm của chúng ta cũng chưa đến mức đó, có điều năng lực dỗ dành bạn trai của em khiến anh phải nghi ngờ em hẹn hò với không dưới ba người đâu. Anh cho em một cơ hội nói thật, đừng lừa anh.”

Diệp Mông sợ anh đẩy cô ra, hai tay ôm siết lấy eo anh, cả người dán chặt vào cơ thể anh: “Được thôi, 6 người.”

Lý Cận Dữ cứng đờ: “?”

“Thôi được, thực ra là 9 người.”

“...............”

“Ồ, thực ra nghiêm túc thì là 10 người.”

Diệp Mông nhìn mặt anh ngày càng đen lại, liền vùi mặt trong ngực anh. Lý Cận Dữ phát hiện cô đang cười đến run cả vai, giọng nói lạnh đi: “Em đùa anh?” Không đợi Diệp Mông đáp, Lý Cận Dữ dựa vào lan can, mặt không chút biểu cảm nào nâng mặt cô lên, hơi cúi người, cặp mắt phượng lúc này rất nghiêm túc, nhìn cô thật sâu, trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc là bao nhiêu? Hửm?”

Đôi mắt ấy, thật thâm tình.

Diệp Mông bị anh nhìn đến tim đập thình thịch, dường như có một con nai đang điên cuồng chạy loạn trong đầu cô, cô cảm thấy đầu mình sắp nổ tung rồi, như ma xui quỷ khiến ôm chặt lấy anh, thành thật nói: “Là ba người, thật sự chỉ có ba người thôi.”

“Câu Khải thì sao?” Anh hỏi: “Có trong đó không?”

Diệp Mông ngây người, đang nghĩ tại sao anh lại biết Câu Khải liền nhớ ra lần trước gặp nhau ở chợ Giang Lộ Chi có nói năm sau Câu Khải sẽ đến, liền nói: “Không có, anh ta là sếp của em. Em có bị điên đâu mà hẹn hò với anh ta.” Nói đến đây, Diệp Mông ra vẻ khó chịu nói: “Lý Cận Dữ, em trong mắt anh tùy tiện đến vậy hả? Lẽ nào chỉ vì em là người chủ động theo đuổi anh?”

Không phải Diệp Mông tùy tiện, mà là anh quá hiểu Câu Khải. Đang muốn mở miệng thì điện thoại Diệp Mông reo lên.

Vừa nghe được ba giây, cô đã cúp máy ngay lập tức, nói với anh: “Trần Kiện muốn ly hôn với Phương Nhã Ân, bây giờ em phải qua đón cô ấy.”

“Sao bỗng dưng lại ly hôn?” Anh hỏi.

Diệp Mông lắc lắc đầu, nhìn chàng trai đang lười biếng dựa vào lan can, tự giễu nói: “Chắc là vì bữa cơm hôm nay, Trần Kiện xưa nay không hề ưa em. Anh ta làm cùng công ty với Mã Bộ, bạn hồi trung học của tụi em. Hồi đó Mã Bộ theo đuổi nhưng bị em từ chối, chắc đã nói xấu sau lưng em không ít chuyện, thêm chuyện hồi nãy ở nhà hàng nữa, chắc Trần Kiện cũng giống như anh, đều cảm thấy em rất tùy tiện nên nói hai ba câu chê bai, Phương Nhã Ân chắc chắn là đòi lại công bằng cho em....”

Eo bị giữ chặt lại, Diệp Mông không kịp phòng bị đã bị ôm chặt vào lòng, Lý Cận Dữ một tay đút túi, một tay ôm eo cô dán vào cơ thể ấm áp của mình, cúi đầu nhìn cô. Ở góc tối yên ắng này, trăng mờ ảo, mặt nước gợn sóng, đáy mắt anh như chứa đựng sự bất an, thâm trầm mà nghiêm túc nhìn cô: “Anh không hề giống Trần Kiện, chuyện này, bây giờ em không có thời gian nghe, sau này anh sẽ giải thích với em được không?”

Thực ra Diệp Mông cũng không giận, nhưng trực giác nói cho cô biết chuyện này liên quan đến Câu Khải, nhìn bộ dạng oan ức của anh, gật gật đầu: “Thế bây giờ em đi đón Phương Nhã Ân.”

Lý Cận Dữ đứng im, cả thân hình cao lớn như dính chặt vào lan can. Diệp Mông kéo thế nào cũng không chịu nhúc nhích: “Dính vào lan can rồi?”

Chàng trai vẫn lười biếng dựa vào đấy, hai tay đút vào túi mặc kệ cô lay không ngừng, kỳ lạ, không biết sai hay đúng nhưng cô nhìn ra được sự lưu luyến không rời trong mắt anh, có điều chỉ là trong thoáng chốc, một giây sau đã trưng vẻ lạnh lùng nhìn cô, rồi có chút không tự nhiên nói: “Thế em hôn anh một cái đi.”

“Á?” 

Lúc này mà anh còn đòi cái gì vậy chứ? Phương Nhã Ân còn sắp bị đuổi ra đường kia kìa.

“Vừa nãy không phải là cãi nhau sao?” Anh nói.

Thế mà cãi nhau cái gì chứ, con nít sao? Mà dù có cãi nhau, làm hòa rồi còn phải hôn một cái. Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng cơ thể cô rất thành thật hôn lên mặt anh, Lý Cận Dữ không biết từ lúc nào đã lấy máy điện thoại ra giơ lên cao.

Tách!

Ánh sáng từ điện thoại phát ra chiếu sáng hai bóng người nơi góc tối, cây cối sừng sững, chồi hoa nở rộ, dường như khoảnh khắc này bị người ta ấn nút dừng lại, người trong khung cảnh đang siết chặt lấy nhau, cô gái quyến luyến không rời hôn lên môi chàng trai. Diệp Mông nhắm mắt, Lý Cận Dữ lại mở mắt nhìn cô, dưới đáy mắt là ý cười, là cảm giác lãng mạn “dù ta có là phù du, cũng vì em vào sinh ra tử, thậm chí vì em lay động càn khôn.”

Hai người bắt xe về rồi dùng xe của Diệp Mông, Lý Cận Dữ ngồi ghế phó lái, Diệp Mông vừa lên xe, có không gian riêng tư đã nhịn không được trêu chọc anh: “Không ngờ, anh lại đi chụp tấm ảnh kiểu đó, nhìn không ra nha, em trai. Lát nữa có thể chụp lại cảnh mãnh liệt hơn.”

Xe phóng trên đường nhanh như chớp, Diệp Mông đã lái tốt hơn xưa nhiều, ít nhất là trên đường vắng, có thể chạy đến 80km/h. Màn đêm bị bỏ lại phía sau, cảnh vật thoáng qua vun vút, đèn đường mờ mờ, bây giờ trời đã vào khuya, trên đường không có ai, kể cả một chú chó hoang, nhìn vừa ấm áp vừa thê lương.

Lý Cận Dữ ho một cái, nghiêng đầu nhìn ra ngoài, nói với cô: “Được thôi, lát nữa anh đăng lên wechat.”

Diệp Mông dừng xe trước con ngõ nhà Phương Nhã Ân, vừa nghe anh nói vậy, nhớ đến cái wechat vắng vẻ tiêu điều của anh, bật cười. Cô gửi vị trí cho Phương Nhã Ân, thuận tay cất di động vào cốp xe, không những không sợ mà còn dùng cánh tay nhẹ lướt qua mặt anh: “Ai không đăng người đó là chó.”

Lý Cận Dữ mở điện thoại của cô ra, phục mình sát đất: “Được, anh phục, không thể mặt dày như em.”

Diệp Mông ngồi ngay ngắn lại, không đùa anh nữa, cười cười: “Tấm ảnh đó đẹp phết, gửi em đi, em làm ảnh nền wechat.”

“Không.”

“Anh xấu hổ cái gì chứ, lúc ở bên hồ thì nói mấy câu tình cảm lưu loát lắm cơ mà. Em mới phải phục anh sát đất.”

Lý Cận Dữ quay đầu nhìn cô, chỉ im lặng chuyên chú nhìn, lạnh lùng nói: “Được rồi, không có lần sau nữa.”

“Đừng mà, bảo bối.” Diệp Mông thấy anh thật sự bực rồi, mới lập tức tháo dây an toàn, nghiêng người qua ôm lấy cổ anh, Lý Cận Dữ không hề nhúc nhích, không hề phối hợp với cô, chỉ lạnh lùng vô tình nghiêng đầu né sang một bên, ra vẻ không muốn bị trêu chọc: “Phương Nhã Ân đến rồi.”

Phương Nhã Ân quả thật đang mang túi lớn túi nhỏ bước đến, bên tay còn dắt theo đứa nhỏ.

Lý Cận Dữ xuống xe cất hành lý giúp cô, đứa nhỏ ngoan ngoãn chào hỏi: “Chào anh Cận Dữ.”

Lý Cận Dữ xoa xoa đầu cậu bé, Diệp Mông đứng bên nói: “Sao con không chào dì chứ?”

Cậu bé nhìn cô, làm mặt quỷ: “Dì Diệp Mông.”

Diệp Mông nổi khùng, đuổi theo muốn đánh: “Con quỷ nhỏ này, thiếu đòn đúng không? Trả Transformers lại đây.”

Lúc lên xe, không khí yên ắng trở lại, Diệp Mông nhìn sắc mặt tái mét của Phương Nhã Ân cũng không còn muốn trêu đùa nữa, nhìn Lý Cận Dữ, rồi nghiêm túc nói:

“Cậu cãi nhau với Trần Kiện, không phải vì Lý Cận Dữ và tớ đấy chứ?”

“Bớt tưởng mặt mình dát vàng đi.” Sắc mặt Phương Nhã Ân quả thật không tốt lắm.

“Thế cậu nói xem? Để tớ xem xem có cần làm gì nữa không.” 

Phương Nhã Ân không nói gì, cô không muốn nói chuyện này trước mặt con nhỏ. Diệp Mông tính cách thoải mái nên không nghĩ đến chuyện Giai Vũ đã đến tuổi hiểu hết mọi chuyện.

Lý Cận Dữ nãy giờ không nói gì bỗng bình thản nói một câu: “Hết xăng rồi, ở phía trước có cây xăng, em vào đổ xăng đi, anh dẫn Giai Vũ đi mua đồ ăn.”

Diệp Mông cúi đầu nhìn, quả nhiên xăng đã gần hết, cô lập tức nghe lời ghé vào cây xăng. Giai Vũ rất nghe lời theo Lý Cận Dữ xuống, Diệp Mông và Phương Nhã Ân ngồi trong xe, nhìn hai bóng người một to một nhỏ đi về phía cửa hàng tiện lợi.  Giai Vỹ đi trước, thích thú vừa đi vừa nhảy, Lý Cận Dữ cao lớn đi, bình thản đi phía sau, lâu lâu lại đưa tay giữ lấy sợ cậu bé ngã, ánh đèn đường chiếu lên bóng hai người, Diệp Mông bất giác cảm thấy khung cảnh này thật ấm áp, nếu đó là con của cô và Lý Cận Dữ, cuộc sống dường như sẽ.....rất viên mãn?

“Lý Cận Dữ đúng là ấm áp,” Phương Nhã Âm bất chợt nói, cô nhìn hai người kia, lần đầu tiên không khuyên cô bạn thân của mình chơi chán rồi mau chia tay đi, mà ngược lại chân thành nói một câu: “Tớ đã gặp qua không biết bao nhiêu người, bao gồm cả những năm làm ăn ở Quảng Đông nữa, gặp cả những kẻ cậy tiền cậy thế mà giả tạo, cậu ta cũng xem như là người nho nhã không giống người nho nhã nhất trong số những kẻ tớ gặp. Cậu tốt nhất là nên trân trọng đi, nói không chừng đây là báu vật đấy.”

Một lớn một nhỏ đã bước vào cửa hàng, Diệp Mông nhìn qua tấm kính, có thể thấy sau giá đồ là cái đầu cao cao của Lý Cận Dữ. Cô đùa đùa: “Hay là nếu ly hôn thật thì tớ nhường cho cậu.”

“Đừng đùa, hai người không biết được là ai nằm trong tay ai đâu.” Phương Nhã Ân nhìn bộ dạng vui sướng thấy người gặp họa của cô, nói: “Lý Cận Dữ cũng không đơn thuần như vẻ bề ngoài.”

“Bề ngoài của anh ấy cũng có đơn thuần gì đâu, xấu xa chết được.” Diệp Mông cười cười: “Nói thật đi, sao cậu và Trần Kiện lại cãi nhau? Thật sự là vì tớ à?”

Phương Nhã Ân nói qua nguyên nhân cho Diệp Mông nghe, chốt lại: “Thật ra không liên quan đến cậu, là vì giữa cả hai đã sớm có vấn đề rồi, cũng trách tớ không có mắt nhìn người, lúc đó vì nghe nói người kia đã kết hôn, trong lúc tức giận liền hồ đồ vội vàng đi lấy Trần Kiện.”

Diệp Mông im lặng nghe xong, thở dài: “Vẫn là vì tớ tôi, lúc nãy trong bữa ăn tớ cứ cảm thấy có gì đó sai sai, ác ý của Trần Kiện đối với tớ dịch chuyển sang người Lý Cận Dữ, cứ hỏi vặn mấy câu đó, câu nào cũng muốn làm khó Lý Cận Dữ. Lý Cận Dữ  vì để ý đến quan hệ giữa tớ với cậu nên nhịn rồi lại nhịn, hỏi gì đáp nấy. Anh ấy không phải là không thi đại học, mà là bỏ đại học, vì chứng trầm cảm. Thật ra anh ấy rất thông minh, trí nhớ cũng rất tốt, sếp tớ, Câu Khải ấy cậu biết chứ, là quán quân cuộc thi trí nhớ quốc tế đấy, thế mà tớ cứ thấy trí nhớ của anh ấy còn tốt hơn cả sếp tớ. Kiểu đã nhìn qua rồi thì mãi mãi không quên ấy.”

Một lớn một nhỏ đã bước ra từ cửa hàng tiện lợi, bên đổ xăng cũng đã vừa xong, Diệp Mông lái xe đến: “Tiếp theo đây cậu định thế nào? Nếu ly hôn thật thì khả năng quyền nuôi Giai Vũ sẽ thuộc về Trần Kiện, dù sao anh ta cũng là công nhân viên chức. Nếu cậu thật sự muốn sống tiếp cùng anh ta, chỉ cần anh ta là người đàn ông có thể để cậu dựa dẫm cả đời, tớ hoàn toàn có thể nói chuyện lại với anh ta, quỳ gối cầu xin anh ta cũng được. Nhưng tất cả những chuyện đã qua chứng minh, mẹ nó chứ vừa trẻ con vừa không có trách nhiệm, không xứng đáng nhận được niềm tin của bất cứ ai.”

“Xin lỗi cái rắm ấy, cậu và Trần Kiện vốn dĩ không có mâu thuẫn, bình thường cậu cũng khách khí với anh ta lắm rồi. Nói khó nghe thì quan hệ giữa anh ta và Mã Bộ tốt cũng chỉ vì anh ta muốn nịnh nọt bố Mã Bộ, cho nên mới hùa với Mã Bộ nói xấu cậu. Trước đây tớ chỉ nghĩ anh ta đôn hậu, thành thật, đúng là mù mắt rồi. Giấy chứng nhận kết hôn chính là cái kính chiếu yêu, đàn ông trước khi kết hôn chỉ giả bộ đường hoàng đứng đắn, lấy nhau về thì hiện nguyên hình. Tớ và anh ta chắc không sống với nhau được nữa, không phải chỉ một lần này, mà là mấy năm nay, những thói xấu của anh ta, rồi không coi trọng gia đình, đối xử qua loa với con cái, thậm chí là ở bên ngoài trêu hoa ghẹo cỏ, tớ đều nhìn thấy hết. Cuộc hôn nhân này, tớ từ bỏ, rồi cố liều mạng giành quyền nuôi con.”

Diệp Mông cũng không khuyên nữa, hai người họ xưa nay luôn thấu hiểu lòng nhau không cần nói ra, không can thiệp vào quyết định của đối phương, chỉ cần đứng sau ủng hộ quyết định đó là được. Dù có sai, thì cả hai cùng gánh. Bởi vì hai người không ai biết trước tương lai, không biết được con đường nào là đúng, con đường nào là sai. Bạn thân chính là bất kể cậu chọn con đường nào, cho dù con đường đó có khó đi, chỉ cần âm thầm đi cùng nhau đến cuối đường là được.

Đưa Phương Nhã Ân đến khách sạn xong, Lý Cận Dữ và Diệp Mông ngồi trong xe một hồi, Diệp Mông hạ kính xuống, châm một điếu thuốc, vừa rít một hơi vừa xót xa nói: “Sau này có tên nào giống Trần Kiện, cứ gặng hỏi anh đến cùng, anh cứ mặc kệ là được. Không cần phải để bản thân phải uất ức. Bọn họ đều biết, em là người trọng sắc khinh bạn, ai mà động vào bạn trai em là không được rồi, đừng hòng xong với em.”

“Khi nào thì em lên thành phố làm việc?” Lý Cận Dữ không để ý chuyện đó.

“Sau mồng mười, còn đợi thông báo chính thức nữa.”

Vừa dứt lời, di động vang lên, Diệp Mông lấy điện thoại từ cốp ra, hai mắt suýt nữa đen lại. Quá là trùng hợp rồi, tin nhắn đến thật, Diệp Mông cạn lời đưa di động cho anh xem.

“Anh trai này, anh đúng là linh quá rồi, em đợi thông báo nhận việc đến cả nửa tháng rồi, anh vừa hỏi thì thông báo đến? Anh là quỷ thần phương nào thế?”

Anh cạn lời nhìn cô: “Không phải em sớm đã có chuẩn bị rồi sao? Bây giờ kêu than cái gì?”

“Chuẩn bị gì mà chuẩn bị, em chuẩn bị trước khi đi làm sẽ ngủ với anh, giờ người ta kêu em ngày mốt đến công ty, anh xem, bọn mình chọn tối nay hay tối mai hoàn thành cho xong việc này?” Diệp Mông nửa đùa nửa thật dập thuốc, nói với anh.

“Anh mẹ nó, thật sự phục em rồi.” Lý Cận Dữ nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, rồi bất đắc dĩ quay ra cửa sổ, bật cười mắng một câu.

Diệp Mông lái xe đến trước khu nhà anh: “Anh thật sự không cần em tiễn à?”

Lý Cận Dữ ngồi ở phó lái, có chút buồn ngủ ừm một tiếng: “Thôi, cái xe này của em còn không bằng xe ba bánh của ông lão ở lầu dưới khu anh. Lát nữa anh tự đi bộ về.

Diệp Mông gật gật đầu, tháo dây an toàn, như nhớ đến cái gì đó, nghiêng người qua: “Hôn một cái.”

Lý Cận Dữ cố gắng một ngày, giờ vô cùng buồn ngủ, nhìn cô lấy lòng mình, người dựa vào ghế phó lái, đầu cũng không cúi xuống, chỉ buông mắt nhìn cô một hồi. Trong mắt như được phủ một lớp voan, mơ màng, cười rất qua loa, hôn lên môi cô: “Được chưa?”

Diệp Mông cười cười, về đến nhà tắm rửa sạch sẽ lên giường rồi, nhắn một tin cho Lý Cận Dữ.

Lúc này, Lý Cận Dữ vừa về nhà, điện thoại reo lên, là tin nhắn wechat.

[Mông: Bảo bối]

[LCD: Đây]

[Mông: Bảo bối bảo bối bảo bối]

[LCD: Buồn ngủ, ngủ đây]

[Mông: Ngày mai đi xem phim không? Em biết trong trấn có loại rạp chiếu phim có phòng riêng đấy. Yên tâm không có camera đâu.]

[LCD: Ừ.]

[Diệp Mông: *Icon giận dỗi* Anh nói chuyện với những cô gái khác cũng quý chữ như vàng thế này hả?]

Mãi một lúc sau, Lý Cận Dữ lười nhắn lại, chỉ nhắn một tấm ảnh chụp màn hình đoạn hội thoại với cô gái khác.

[Lưu Nghi Nghi: Có đó không?]

[LCD:?]

[Lưu Nghi Nghi: Cậu là Lý Cận Dữ?]

[LCD:?]

[Lưu Nghi Nghi: Cậu còn nhớ tôi không? Tôi làm việc ở ngân hàng, ở Tây Thành mới mở một rạp chiếu phim, ngày mai tôi muốn mời cậu đi xem phim được không?]

[LCD: xinloihenvoibangairoi]

[Lưu Nghi Nghi: Cậu có bạn gái rồi?]

[LCD: U]

Diệp Mông không ngờ Lưu Nghi Nghi vẫn chưa từ bỏ, cô thấy Lý Cận Dữ không có động tĩnh gì, cứ tưởng Lưu Nghi Nghi từ bỏ lâu rồi, hóa ra cô nàng này vẫn âm thầm hẹn?

Một lát sau, điện thoại lại reo lên, là tin nhắn của anh.

[LCD: Màn hình vỡ rồi, không hiện chữ được, phải gõ phiên âm, riêng rõ câu này tốn năm phút đời anh rồi đấy] (1)

[LCD: Đặc quyền của bạn gái, vui không?]

(1) Phần chữ mình dịch không dấu là thay cho phần chữ Lý Cận Dữ gõ tin nhắn phiên âm. Người Trung Quốc chỉ dùng chữ Hán (汉字) chứ không dùng phiên âm (Pinyin) trừ trường hợp không còn cách nào khác (như trên), và phiên âm của Trung Quốc còn khó đọc hơn chữ không dấu của Việt Nam nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.