Lý Cận Dữ gửi bà nội và Bình An đến nhà Từ Mỹ Lan. Thẩu Cúc Hoa tối hôm trước còn một mực không chịu đi, kết quả ngày hôm sau đã dậy từ sớm, bình thường tắm rửa thôi cũng phải để Lý Cận Dữ hối đến năm lần bảy lượt, nay còn tự giác gội cả đầu. Lúc Lý Cận Dữ sấy tóc cho bà, còn ngửi được mùi phấn rôm.
“Bà bị nổi sảy à?”
“Cháu mới nổi sảy ấy.” Bà cụ lầm bầm.
Bà chỉ dùng phấn để che mùi mà thôi, nghe nói trên người của người già có mùi, Lý Cận Dữ không chê bà, Diệp Mông cũng không chê bà. Nhưng bà của Diệp Mông thì không chắc. Vì lần trước lúc Từ Mỹ Lan đến bệnh viện thăm bà, trên người bà ấy cũng ngào ngạt hương thơm.
Sấy tóc xong, Thẩu Cúc Hoa lại đẩy xe về phòng, lục tung tủ quần áo cả ngày mới chọn được một bộ đồ mới, đang chuẩn bị thay thì quay đầu lại đã thấy cháu nội đẹp trai đứng ở cửa như cười như không nhìn mình.
Bị người khác thấy được tâm trạng không tự nhiên của mình, Thẩu Cúc Hoa không khỏi thẹn quá hóa giận, quát: “Đóng cửa! Bà già cũng có tôn nghiêm của bà già, không thể tùy tiện để người ta xem mình thay áo!”
Lý Cận Dữ nào dám, dù có đường cùng đến đâu thì vẫn là một tri thức đường hoàng, đối với phái nữ ở bất kỳ độ tuổi nào, anh cũng có sự tôn trọng đúng mực. Kể cả cô bé nhỏ thay đồ anh cũng tìm cớ để tránh đi. Hồi mới về mấy ngày đầu, anh thực sự không thích ứng được, trước giờ anh chưa từng ở một căn nhà nào nhỏ đến thế. Diện tích cả căn nhà còn chưa to bằng cái toilet nhà anh. Lúc vừa bước vào cửa với bà nội, cả người anh ngây ra.
Lý Lăng Bạch giàu đến vậy mà không xây nổi cho mẹ chồng trước một căn nhà đàng hoàng. Lúc đó chắc bà cụ hiểu anh đang nghĩ gì, lập tức giải thích với anh là tự bà không cần. Bà cụ rất mạnh mẽ, ngang ngạnh, nói gì cũng không chịu lấy tiền của Lý Lăng Bạch.
Xưa nay bà cụ không hề cảm thấy căn nhà này nhỏ, nhưng Lý Cận Dữ vừa đến, bà liền nhận ra nó nhỏ thật. Lý Cận Dữ vừa cao lớn, lại còn là một chàng trai đang tuổi trưởng thành. Vừa vào nhà đã như cây bạch dương lớn đâm khắp nhà, hồi đó đèn điện còn là loại treo dây từ trần nhà xuống, Lý Cận Dữ đi qua đi lại lúc nào cũng đụng phải. Có lúc bà cụ đang ngồi trong phòng may vá, nghe tiếng lách cách bên ngoài là lại biết ngay cậu đụng phải đèn, còn nghe thêm một tiếng nói nhỏ: “Mẹ nó!”
Chỉ là từ hay nói của đám con trai mà thôi. Bà cụ cũng nghe Dương Thiên Vỹ nói suốt, Lý Cận Dữ ít nói hơn, lâu lâu khó chịu lắm mới thốt lên một câu. Lúc đó Thẩu Cúc Hoa vừa đeo kính viễn thị vừa xâu kim, cẩn thận luồn chỉ qua kim, còn bất mãn nhại lại: “Mẹ mẹ mẹ, có cái gì hay mà mẹ.”
Hồi đó Lý Cận Dữ rất ngại vào phòng tắm, chờ lúc nào bà cụ ra ngoài, anh mới đi vào, tối đến cũng chờ bà ngủ đã anh mới đi tắm, hoặc đi hút thuốc.
Anh mất ngủ hằng đêm, ngủ không được lại ra ngoài vườn hút thuốc. Bà nội anh ngủ rất sâu, không khó ngủ như những người già khác, có tiếng động là giật mình thức giấc. Bà nội anh đã ngủ thì sét có đánh sập cũng không tỉnh. Hồi đó anh vừa trở về từ quỷ môn quan, chuyện gì cũng qua loa cho có lệ, cũng không thích chuyện trò. Kể cả với bà nội anh cũng hờ hững, có đôi lúc còn né tránh bà. Giới hạn của mình thì anh có thể giữ, nhưng phong độ thì mất hoàn toàn. Có lúc cực kỳ bí bách, chán đời, anh còn đuổi bà: “Bà mặc kệ cháu được không?”
Bà nội cũng là người nóng tính, thấy thằng cháu nội không nghe lời, ném vỡ luôn cả bát: “Mày thích ăn thì ăn không thích thì thôi, không phải cháu ruột bà thì bà thèm lo cho mày đấy!”
Lý Cận Dữ lúc đó còn tính khí trẻ con, ngay tức khắc cũng vứt luôn điếu thuốc: “Thế tại sao mẹ ruột cháu lại không lo cho cháu chứ!”
Bà cụ xưa nay là người tiết kiệm, không nhìn được cảnh người khác lãng phí, cũng mặc kệ thiếu gia này tính cách xưa nay ra làm sao, lập tức nhặt điếu thuốc dưới đất lên, phủi phủi bụi, nhét vào miệng Lý Cận Dữ: “Hút thì lo mà hút hết, lần sau còn hút được một nửa rồi vứt cẩn thận bà đánh mày.”
Thực ra tính tình của thiếu gia rất được. Ai ai cũng khen cậu nhóc này thông minh, ngoan ngoãn, nhưng lúc phát bệnh thì như một con thú nhỏ bị nhốt trong lồng, bất lực hô hoán. Ít nhất là trước mặt bà cụ, anh vẫn dám giơ nanh múa vuốt. Bà cụ anh là người từng trải, nhưng rất dễ nổi nóng, là kiểu nói là làm, nghe nói cũng vì vậy mà ông nội anh bị bà đánh chết. Đương nhiên chỉ là người trong trấn truyền miệng mà thôi, Lý Cận Dữ biết, ông anh qua đời vì bệnh tật.
Lý Lăng Bạch xưa nay chưa từng đánh anh, chỉ sử dụng bạo lực lạnh. Bà cụ cũng không nỡ đánh anh, tức lắm thì mới đập sau lưng anh một cái, như bà ngoại của Thai Minh Tiêu vậy, cầm chổi lông gà đuổi theo Thai Minh Tiêu không biết mệt, có khi còn chạy được nửa vòng Bắc Kinh.
Thời gian sau Lý Cận Dữ dần dần thích ứng được, quan hệ giữa hai bà cháu cũng dần dần hòa hợp hơn. Anh ngày càng biết nhẫn nhịn, bà cụ thì ngược lại ngày càng chướng hơn, có lẽ là do mấy năm nay bà không được khỏe, luôn gây sự với anh, trong lòng bà khó chịu không thôi, phải dùng đủ loại đánh mắng để che lấp lòng mình.
Lúc đó Lý Cận Dữ cũng không để ý, đóng cửa lại cho bà, cũng không đi đâu, chỉ dựa lưng vào cánh cửa.
Anh đút hai tay vào túi, ngẩng đầu, mắt nhìn chăm chăm vào trần nhà, ánh nhìn hiếm khi nghiêm túc đến vậy, như đang nhớ lại quãng thời gian sống chung với bà....Khuôn mặt anh dần hiện nên nét cười, trong đầu hiện lên một lần thì không rõ, nhưng lần thứ hai lại như bộ phim chiếu chậm, anh xem từ đầu đến cuối, đã tường tận hơn nhiều rồi. Anh hùng cái thế năm đó, ngồi mười mấy tiếng trên xe, mệt nhọc đón gió sương đi từ Ninh Tuy đến Bắc Kinh để bảo vệ anh, bà cụ oai phong lẫm liệt ấy dường như đang ngày một già đi. Mấy năm nay bà bị bệnh, Lý Cận Dữ cũng không thấy bà có thay đổi gì, có lẽ là vì chạm mặt nhau mỗi ngày nên anh không để ý. Tất cả những vết hằn thời gian như khắc lên tuổi tác, chỉ có điều bà đã dùng cát phủ lên nó. Gió vừa thổi, vết hằn lộ ra, không kịp che đậy,
Thời gian này anh chỉ vây quanh Diệp Mông, đợi đến lúc hoàn hồn thì mới nhận ra, bà nội đã tự đi một mình rất xa rồi, phía trước là gì, tầng tầng sương khói, anh không nhìn rõ, sau lớp sương khói đó là gì, chắc chắn không phải là điều anh mong đợi.
Lý Cận Dữ khó kìm chế được cảm xúc, nhắm mắt lại, rồi mở mắt quay lưng về phía cánh cửa, thấp giọng nói: “Bà nội, cháu sẽ về nhanh thôi, cháu chỉ đến nhìn một cái là được.”
“Thôi đừng, cứ nhìn lâu lâu ấy, để khỏi ngày đêm mong nhớ.”
Thẩu Cúc Hoa nói xong, hừ một tiếng nhỏ, rồi lại phủ lên khắp người một lớp phấn rôm, những hạt phấn nhỏ rơi xuống đầu giường, như bụi thời gian.
*
Trước đó một ngày, tại Bắc Kinh.
Lương Vận An hẹn gặp Diệp Mông, hôm nay anh ta không mang kính, thay đổi phong cách, mặc một chiếc sơ mi trắng đã ủi phẳng, gài cẩn thận từng cúc, nhìn trẻ hơn đến mấy tuổi.
“Đi xem mắt?” Diệp Mông cười hỏi.
Lương Vận An thở dài một hơi, nói thật: “Hết cách, người nhà hối quá, đòi tôi phải đi gặp cô gái đó cho bằng được.”
“Thế nào, có hợp không?”
Lương Vận An đỏ mặt, xem ra rất có cảm tình với người ta: “Cũng tốt, chỉ sợ cái công việc này của tôi người ta không thích thôi. Cô ấy là bác sỹ ngoại khoa.”
Diệp Mông hiếm khi thấy anh ta lộ vẻ không tự tin: “Xưa nay anh chưa từng hẹn hò à?”
“Có, 5 năm, chia tay rồi.”
Diệp Mông không gặng hỏi nữa, Lương Vận An ngược lại, ngây người ra, cứ tưởng ít nhất cô cũng sẽ hỏi tại sao 5 năm mà lại chia tay. “Người như tôi đúng là khiến người ta thấy thảm hại nhỉ.”
Diệp Mông cười, nhấp một ngụm nước: “Xin lỗi, là thói quen cá nhân thôi, tôi không thích nghe chuyện chia tay của người khác, cứ thấy không may mắn.”
Lương Vận An ngạc nhiên: “Không ngờ cô lại tin phong thủy đấy.”
Diệp Mông nói qua: “Làm nghề liên quan đến đồ cổ mà, ít nhiều cũng phải tin, ăn lương từ đồ cổ mà, không thể nói là đức tin, nhưng ít nhất cũng có kiêng có lành.”
Lương Vận An gật đầu, gõ gõ bàn: “Quay lại vụ án đi.”
Vương Hưng Sinh vào 3 giờ sáng ngày 17 rời khỏi khách sạn, lên chiếc Toyota đến Cửu Môn, sau khi xuống xe thì mất tích. Sau đó cảnh sát không còn tìm thấy tung tích của ông ta và thư ký qua camera nữa. Đến 9 giờ sáng ngày 18 mới có người báo án, phát hiện thi thể của ông ta trong xưởng xe bỏ hoang.”
Đây là toàn bộ tuyến thời gian trước mắt của vụ án. Vì mối quan hệ xã hội của Vương Hưng Sinh quá phức tạp, càng đào sâu càng phát hiện xung quanh ông ta có quá nhiều bí ẩn, cho nên chỉ đành điều tra từ tuyến thời gian để tìm ra manh mối.
“Đã xác định là sau khi ông ta đến Cửu Môn vào ngày 17 thì không hề rời đi chưa?”
Lương Vận An không quá chắc chắn, chỉ nói theo thực tế: “Việc điều tra rất khó mà không có sơ hở.”
Nếu thật sự ông ta không rời khỏi Cửu Môn, vậy nguyên một ngày 17 ông ta ở đó làm gì? Mà nếu ông ta có rời khỏi Cửu Môn đi nữa, vậy ông ta đi đâu? Tại sao cuối cùng vẫn quay lại đây?
“Trên người bọn họ không có dấu vết ẩu đả, điều này nói lên, có lẽ ở hiện trường không có người thứ ba.”
Diệp Mông lại hỏi: “Trong xưởng xe đúng là không có camera sao?”
“Đúng là không có, đã kiểm tra từ trong ra ngoài, duy chỉ có một chiếc camera trong phòng bảo vệ là còn dùng được, những cái khác đều đã hỏng.”
“Phòng bảo vệ?”
“Vâng, chúng tôi đã kiểm tra rồi, không có thông tin nào đáng giá.” Lương Vận An nhấp một ngụm nước, bỗng nhớ ra ồ lên một tiếng, nuốt ngụm nước xuống, nói: “Hôm qua tôi đến đồn lật lại hồ sơ chi tiết vụ án của mẹ cô, cô có biết vụ án năm đó của mẹ mình, thực ra có một người chứng kiến không.”
Diệp Mông vốn đang nhìn ngoài cửa sổ, lúc này màn đêm đã nặng nề phủ xuống, những cửa hàng nối đuôi nhau san sát, ánh đèn neon chi chít trên những tòa nhà cao ốc, nghe thấy câu nói này của Lương Vận An, cô lập tức quay đầu lại, ánh mắt kinh ngạc, hiển nhiên là không biết.
Lương Vận An cũng đoán được là vậy, nói rõ cho cô nghe: “Đoạn đường Cửu Môn này, 8 năm trước còn chưa tu sửa lại, vẫn chỉ là một con đường núi, không có camera. Cho nên mới trở thành địa bàn của đám thiếu gia con nhà giàu bão xe, đặc biệt là vào giữa đêm tầm 3 giờ sáng, đám thiếu gia trong thành phố có chuyện riêng, cần xử lý ân oán gì đều tìm đến đây.”
Cửu Môn là đường quốc lộ nguy hiểm nhất, nguyên một con đường có 90 đến 100 khúc cua bất ngờ, đường vừa hẹp vừa cong. Hồi đó còn chưa xây hàng rào bảo vệ, một bên là núi cao hiểm trở, một bên là mây ngàn chót vót, như thể đang đi trong mây vậy. Những lái xe hành nghề mười mấy năm đi qua đoạn đường này đều rất tự giác bấm còi, trừ mấy tên thiếu gia muốn tìm cảm giác mạnh, không ai dám lên đoạn đường này sinh sự. Sau này xảy ra chuyện, cảnh sát phong tỏa khu này, năm ngoái mới mở rộng lại đường, nhưng vẫn còn rất nhiều khúc cua nhỏ chưa lắp camera.
Lương Vận An nói: “Người chứng kiến này, vào ngày sau hôm mẹ cô xảy ra chuyện đã đến báo cảnh sát.”
“Nói gì?”
Diệp Mông không hiểu tại sao, mày chau lại, tim đập mạnh lạ thường, tai ong ong, thậm chí trong nháy mắt cô còn nghe không rõ.
Lương Vận An 26 tuổi, hai gò má đen gầy, thành thục, trầm ổn, nhưng thực tế lại nhỏ hơn Lý Cận Dữ 1 tuổi. Anh ta vừa tốt nghiệp học viện cảnh sát là được phân đến Quán Sơn. Có lẽ không quen mặc sơ mi chật thế này, vừa gỡ cúc trên cùng, vừa nói: “Nói lúc đó cậu ta thấy trong xe có hai người, trên ghế phụ còn có một người đàn ông.”
Diệp Mông chau mày: “Cậu ta có chỉ điểm không? Sao lúc đó cảnh sát không nói với tôi?”
Lương Vận An cởi được cúc trên, cuối cùng cũng thoải mái hẳn, ngầng đầu nhìn cô: “Cảnh sát sẽ không nói cho cô đâu.”
Diệp Mông đơ mặt, cứng người: “Tại sao?”
“Vì ngày hôm sau cậu ta lại phủ nhận, nói mình nhìn lầm biển số xe.”
“Thế cậu ta bây giờ ở đâu, tôi có thể liên lạc với cậu ta không?”
“Trên hồ sơ đều dùng tên giả, tối tôi về xem lại.”
Tối đó Lương Vận An không gọi điện cho cô, mãi đến trưa hôm sau, Diệp Mông đang chuẩn bị đi gặp chủ tịch của Tân Hà, cô đã theo người này hai năm, chủ tịch Vu Văn Thanh cũng là một nhà sưu tầm đồ cổ có danh tiếng trong nước, năm ngoái tại buổi đấu giá ở Pháp đã mua về một chiếc bát Thanh Hoa giá 20 vạn. Dù không hợp tác nhưng muốn được làm bạn với ông Vu này.
Nhưng đương nhiên, Vu Văn Thanh chỉ xem cô như một con nhóc, càng không thèm để tâm đến cái công ty nhỏ Vạn Hưng của họ. Diệp Mông vừa lên xe, xe vừa lăn bánh thì trợ lý đã ôm một tập tài liệu ngồi vào ghế phó lái, cầm điện thoại của cô lên “Cảnh sát Lương.”
Diệp Mông quay đầu sang, gạt tóc ra phía sau, nhét tai nghe bluetooth vào: “Bật bluetooth giúp tôi.”
“Tôi dò ra được rồi,” Lương Vận An đang ăn cơm ở canteen, đầu dây bên kia là những tiếng leng keng của bát đĩa chồng lên nhau, “Người này hình như không ở Bắc Kinh nữa, hộ khẩu cũng tách rồi.”
Chiếc xe chầm chậm hòa vào dòng người, trình lái xe của Diệp Mông vẫn thế, không ngừng giẫm lên phanh, trợ lý ngồi bên run như cầy sấy, hai tay nắm lấy tay vịn cửa xe, nhỏ giọng nói: “Chị, chị lái xe mà không cần nhìn kính chiếu hậu bên em sao?”
Diệp Mông liếc nhìn cô: “À, quên mất.” Lúc này cô mới lơ đễnh nhìn kính chiếu hậu phía trợ lý.
“...............”
Cô hỏi Lương Vận An: “Người đó tên gì?”
“Ờm....” Lương Vận An đang ngậm cơm trong miệng, đối chiếu tên trên tờ giấy với số chứng minh thư xong mới nói: “Lý Cận Dữ.”
Diệp Mông tưởng là tên đồng âm, hoặc do cô nghĩ quá nhiều nên nghe sai. Cô vô cùng hoài nghi có phải tai mình có vấn đề rồi không nên lập tức tháo tai nghe ra, vứt trong xe, đè nén trái tim như đang muốn nhảy khỏi lồng ngực, bình tĩnh hỏi: “Viết thế nào?”
Nhưng giọng nói đã lạnh dần, như thể giây tiếp theo sẽ đứt hơi vậy.
Lương Vận An nghe được sự căng thẳng của cô qua điện thoại, vừa vội vã ăn hết bát cơm vừa giải thích cho cô từng chữ: “Chữ Lý có bộ Mộc, chữ Cận có chữ Cách trong chữ “cách mạng”, chữ Dữ nghĩa là “đảo nhỏ”.”
Diệp Mông phanh gấp, dừng xe hẳn bên đường: “Lương Vận An, anh gửi số chứng minh thư của người này qua giúp tôi, cảm ơn.”
Trợ ký nhìn ánh mắt của cô mà ngồi không yên, nhỏ giọng hỏi: “Buổi chiều chúng ta còn đi không?”
Diệp Mông một tay cầm tay lái, một tay cầm điện thoại, lạnh mặt nói: “Sao không đi?”
Điện thoại reo lên một tiếng, là tin nhắn của Lương Vận An. Diệp Mông mở lại ảnh Lý Cận Dữ vừa gửi cho cô tối qua, đối chiếu với số chứng minh thư vừa gửi đến, dò đến từng con số.
Lý Cận Dữ
110105199310280058.
*
Tối hôm đó, Lý Cận Dữ đưa bà và Bình An đến nhà Từ Mỹ Lan.
Cửa chính rộng mở, Từ Mỹ Lan đang ở phòng bếp, sai cô út nấu cơm, cô út trách bà phiền: “Rốt cuộc là mẹ làm hay con làm đây? Không ăn thì thôi.”
Từ Mỹ Lan: “Ăn nói với mẹ thế đấy, mất dạy.” Vừa xoay đầu thấy Lý Cận Dữ đẩy Thẩu Cúc Hoa đứng ở cửa, cười híp mắt: “Bảo bối đến rồi, ăn chưa con?”
“Ăn rồi ạ,” Lý Cận Dữ đẩy Thẩu Cúc Hoa vào nhà, “Ngày mai con đi Bắc Kinh một chuyến....”
Từ Mỹ Lan ngắt lời: “Biết rồi, Diệp Mông gọi đến rồi, con cứ chơi hai ba ngày, bà nội cứ giao cho nhà ta.”
Từ Mỹ Lan cười lên nhìn rất giống Diệp Mông, khóe mắt cong cong, nhìn vừa dịu dàng vừa như đang trêu đùa.
Lý Cận Dữ cũng không vội đi, ngồi với bà nội một lúc, bà cụ đã sửa soạn cả ngày, bây giờ nhìn như một gói quà, thấy Từ Mỹ Lan bỗng thấy không được tự nhiên, không nói câu nào, lâu lâu lại liếc nhìn anh. Lý Cận Dữ thấy buồn cười, trêu bà: “Ngại à?”
“Ngại cái rắm chứ ngại.” Thẩu Cúc Hoa mắng.
Từ Mỹ Lan nghe thấy, a lên một tiếng. Thẩu Cúc Hoa lập tức im bặt: “Không....không có gì.”
Lý Cận Dữ bỗng dưng phát hiện, thực ra bà của anh rất thích Từ Mỹ Lan, ánh nhìn của bà lúc nhìn Từ Mỹ Lan như thể nhìn thấy nữ thần của lòng mình vậy.
Lúc Diệp Mông gọi đến, Lý Cận Dữ đang nói chuyện với Từ Mỹ Lan, nói chưa được hai câu đã vội vàng cúp máy, đến khi gọi lại thì Diệp Mông lại đi tắm.
Cuối cùng Lý Cận Dữ cũng rời khỏi nhà Từ Mỹ Lan.
Lúc này cả hai mới có cuộc gọi đàng hoàng, Lý Cận Dữ đút một tay trong túi, một tay cầm điện thoại áp bên tai, hai chân thong thả bước xuống lầu, cảm khái: “Thời gian của hai chúng ta bị chênh lệch thì phải, sao lúc nào cũng để lỡ.”
“Em cũng muốn biết đây, sao lúc nào cũng để lỡ.”
“Sao thế?” Lý Cận Dữ đứng ở góc cầu thang u tối, không đi tiếp nữa.
Diệp Mông đã kiềm chế nguyên một ngày, cuối cùng nhịn không được nói: “Vụ án của mẹ em, anh biết sao anh lại không nói với em một câu.”
Lý Cận Dữ ngây người: “Vụ án của mẹ em?”
Diệp Mông hít một hơi, như thể đây là sự nhẫn nại cuối cùng: “Mẹ em, Cửu Môn. Tự sát trong xe. Anh nhớ ra chưa? Lúc đó anh đi báo án, nói rằng trong xe mẹ em còn một người nữa.”
Lý Cận Dữ im lặng, như thể thời gian đã qua cả một thế kỷ.
Diệp Mông mất hết kiên nhẫn: “Nói đi!”
Hồi lâu sau, đầu dây bên kia có tiếng còi xe, mới nghe được tiếng Lý Cận Dữ và tiếng gió bên tai: “......Anh không có gì để nói cả, anh thật sự không biết vụ án ở Cửu Môn là mẹ em.”
“Được, em xem như anh thật sự không biết, vậy tại sao lúc đó anh đi báo án, nhưng hôm sau lại nói rằng mình nhớ sai biển số xe?”
Lý Cận Dữ bước dọc theo đèn đường quay về, cuối cùng dừng bên đường.
“........Anh thật sự nhớ sai rồi.” Anh vẫn nói như vậy với Diệp Mông.
Diệp Mông thầm nghĩ, có phải mình đã chiều hư anh rồi không: “Lý Cận Dữ, có phải anh đang cược em không nỡ nổi nóng với anh?”
Lý Cận Dữ quả thực không biết vụ án này liên quan đến mẹ cô, Diệp Mông chưa từng nhắc đến, lúc đầu anh có hỏi bóng gió Phương Nhã Ân nhưng cô cũng không biết rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ nghe nói mẹ Diệp Mông tự sát, thậm chí địa điểm tự sát là ở Cửu Môn cô cũng không nói đến.
Lý Cận Dữ trong lòng hiểu rõ, lúc này trong lòng Diệp Mông.
Mẹ cô vẫn là quan trọng nhất.
Kết hôn với Diệp Mông lâu vậy rồi, Lý Cận Dữ phát hiện mình lún quá sâu vào niềm hạnh phúc khi ở bên cô. Thậm chí vì ích kỷ mà có đôi lúc anh cố ý lơ đi một khả năng trùng hợp nào đó thoáng qua trong đầu mình.
Anh nhận ra mình không phải là người tốt. Trước đây không phải, bây giờ cũng không.