6 giờ sáng, tia nắng ban mai xé tan màn sương, rọi ánh sáng lên đóa hoa hồng. Cửa khoa thần kinh của một bệnh viện nào đó, dưới bóng cây rậm rạp là hai chiếc xe lâu ngày chưa rửa, bụi bám đầy xung quanh.
“Toàn Tư Vân tới đây sẽ xin nghỉ phép đi du lịch nước ngoài.”
Lương Vận An lấy từ trong xe ra một chiếc sandwich vứt qua cho Lý Cận Dữ đang ngồi ở ghế phó lái, chàng thiếu gia và viên cảnh sát đã nhiều đêm thức trắng, bọng mắt thâm quầng nhưng vẫn đẹp trai bức người. Viên cảnh sát khiến mấy cậu cấp dưới ai nấy cũng luyện thành mắt gấu trúc, anh chàng đeo kính gọng trắng này, đúng là biết cách chỉ đạo.
Lý Cận Dữ vừa tỉnh ngủ, dựa ra phía sau, bóc vỏ bánh nhưng không vội ăn ngay, chậm rãi hút xong điếu thuốc trên tay, hỏi một câu: “Đi đâu?”
“Mỹ, chuyến bay ngày 28.” Lương Vận An đã cho người đi điều tra rồi, vừa nhìn thời gian trên điện thoại vừa nói: “Chính là thứ 4 tuần sau, e là đã biết chúng ta điều tra bà ta rồi nên muốn bỏ trốn. Nếu không thì tại sao lại đi đúng cái đất nước mà không có điều khoản dẫn độ về Trung Quốc?”
Lý Cận Dữ dập thuốc, cúi đầu cắn một miếng bánh, nói: “Visa Mỹ có thể làm trong thời gian ngắn vậy sao? Có lẽ bà ta sớm đã có dự định này rồi.”
“Biết đâu bà ta đã xin cấp visa từ lâu rồi thì sao? Visa dài hạn? Tôi nghe nói visa ở Mỹ có thể gia hạn đến 10 năm.” Lương Vận An nói ra suy đoán của mình.
Lý Cận Dữ dựa vào cửa, lắc đầu: “Hồi tôi còn ở trong đội, thầy Lỗ nói bà ta chưa từng ra nước ngoài bao giờ, hơn nữa bà ta rất mộc mạc, không hề trang điểm, không mua những thứ xa xỉ. Một người phụ nữ như vậy chắc không có sở thích đi nước ngoài du lịch....”
Lương Vận An cắn miếng sandwich, vừa ăn vừa bổ sung: “Hơn nữa, mấy năm nay cũng không có bản ghi chép việc xuất cảnh của bà ta.”
Lý Cận Dữ ăn được hai miếng thì cất bánh vào bao, đặt xuống, mở một chai nước suối, nói: “Một người như thế thì không thể rảnh rỗi xin visa đi Mỹ dài hạn được. Visa Mỹ phải xin trước ít nhất là hai tháng, tức là một hai tháng trước đó bà ta đã có kế hoạch rời khỏi đây.” Lý Cận Dữ quay đầu nhìn Lương Vận An.
Đôi mắt phủ sương nhưng vẫn sáng lên, gió vừa thổi, hy vọng như tản ra, chỉ nghe anh nói: “Vậy thì cách đây một tháng, thành phố này đã xảy ra chuyện gì?”
“Hai vụ tự sát kia?”
Lý Cận Dữ gác tay lên cửa cổ, chậm rãi ừ một tiếng: “Có lẽ bà ta đã phát hiện mọi chuyện dần vượt khỏi tầm kiểm soát, dần dần bắt đầu xuất hiện những tín đồ không nghe lời, ví dụ như Vương Hưng Sinh, ví dụ như cô sinh viên nhảy lầu tự sát kia.”
Lương Vận An hoài nghi nói: “Rốt cuộc ngày 17 tháng 3 Vương Hưng Sinh đã đi đâu, nếu ông ta có ý muốn dẫn dụ “Dẫn Chân Đại Sư” đến trước mặt cảnh sát, vậy nhất định ông ta sẽ để lại manh mối. Nhưng chúng ta đã tra hết mọi camera mà vẫn không phát hiện được gì, như thể ông ta bốc hơi đi vậy.”
“Không đúng, Vương Hưng Sinh có lẽ đã phát hiện ra một chuyện gì đấy, ông ta muốn ngăn cản, nhưng lực bất tòng tâm. Thư ký của ông ta vẫn hôn mê sao?”
“Sợ là hôn mê cả đời mất.” Lương Vận An bất lực nói: “Về cơ bản thì cô ấy sẽ không tỉnh lại nữa.”
Lý Cận Dữ cuối cùng lại châm một điếu thuốc: “Ngày 17 tháng 3 camera toàn thành phố còn có dữ liệu không?”
“Dữ liệu trong 3 tháng gần đây đều đang còn giữ.”
“Đi, đi xem thế nào.”
Xem camera là việc làm nhàm chán nhất trần đời, thế mà Lương Vận An cảm thấy Lý Cận Dữ xem rất say sưa, cũng không hẳn là say sưa, vẫn là dáng ngồi uể oải dựa vào ghế, cúc áo trên cổ không gài, tay áo xắn lên, một tay kẹp điếu thuốc một tay gõ gõ bàn phím đó.
Lương Vận An nghe nói mấy nhân viên kỹ thuật trước đây than thở mấy ngày liền, cứ oán thán chuyện này có khác gì mò kim đáy bể đâu, ai mà làm cho nổi. Nhưng Lý Cận Dữ lại rất bình tĩnh, giống như đang xem một bộ phim vô vị vậy, mặt không có biểu cảm gì, ánh mắt cũng lãnh đạm nhìn vào hình ảnh người đi lại trên đường. Vì lượng người qua lại quá lớn nên đôi lúc chỉ cần chớp mắt một cái thôi thì đối tượng cũng biến mất.
Lương Vận An và mấy nhân viên kỹ thuật đều thấy thật thần kỳ, người đàn ông này thật sự là thánh rồi, người thường đâu ai làm nổi việc này. Lương Vận An thậm chí còn tự hỏi, người này nếu có xem phim người lớn chả lẽ cũng mang một biểu cảm này sao?
Có lẽ Lý Cận Dữ cảm thấy cứ để hình ảnh chạy thế này thì quá chậm nên pause màn hình lại, quét mắt nhìn màn hình một lượt rồi hỏi Lương Vận An: “Chiếu ảnh lên tường đi, thế này quá chậm.” Nói xong anh đứng lên, kéo ghế sang một bên rồi gõ lên máy tính của nhân viên kỹ thuật ngồi cạnh mình, giọng nói thành khẩn: “Nào, người anh em giúp tôi một tay, dịch cái bàn này qua bên tường đi.”
Nhân viên kỹ thuật làm theo, sau đó chiếu tất cả mọi hình ảnh theo dõi từ các máy tính lên tường: “Như vậy được chưa?”
Lý Cận Dữ vòng tay trước ngực, dựa vào mép bàn, không còn sự ung dung của ngày thường nữa. Anh ngẩng đầu chăm chú nhìn hình ảnh trên tường, ánh sáng từ màn hình hắt lên mặt anh, nhìn nghiêm túc lạ thường: “Được rồi.”
Lương Vận An nhịn không được hỏi một câu: “Một lần cậu xem được nhiều nhất là mấy cái?”
Lý Cận Dữ uống một ngụm nước, vừa đặt ly xuống vừa nghiêm túc nhìn lên tường, không quay đầu lại, chỉ nói: “Không biết, tôi chưa từng thử bao giờ, cứ thử xem năm mươi cái một lần đi đã.”
Lương Vận An: “Năm năm năm....năm mươi cái một lần?”
“Ừ.” Anh không nói thêm gì nữa, Lương Vận An cũng không dám quấy rầy anh, chỉ đành im lặng khép miệng.
*
Diệp Mông dạo này không có việc gì làm, chỉ ở trong biệt thự dưỡng béo, ngắm nghía mấy cây hoa trong vườn. Có một dạo cô còn không dám bước lên cân thử, sợ là mình đã béo đến không thể được rồi. Hôm qua lúc tắm, cô lấy hết dũng khí bước lên cân, ai ngờ lại gầy đi 4, 5 cân. Hơn nữa lúc đó nhờ tác dụng tâm lý, cô chợt thấy ngực mình ngày càng to ra, eo gầy đi, đùi ngày càng thon gọn, chân dài thẳng tắp, mông cũng bắt đầu cong lên, dáng người ngày càng cân đối. Cô chỉ hận Lý Cận Dữ không thể thấy được mình lúc này, cô muốn anh cũng phải nghĩ cô ngày càng đẹp lên rồi.
Thực ra dáng người cô xưa nay vẫn đẹp, không phải loại khô quắt, gầy còm mà là đẫy đà, tinh tế. Dáng người cô là kiểu mà những chàng trai đang tuổi dậy thì chỉ cần liếc mắt thấy thôi là đêm đó đã xốn xang khôn nguôi rồi. Trước khi lên giường cùng Lý Cận Dữ, Diệp Mông cảm thấy mình rất được, dù đã sắp 30 tuổi nhưng mặt mày vẫn mang đến cảm giác thiếu nữ, sau đêm cùng nhau đó, cô soi gương, soi đi soi lại, lạ thay bỗng thấy mặt mày nhìn như gái trưởng thành mất rồi. Cô quay đầu lại nhìn người đàn ông đang ngủ trên giường, mặt mày lãnh đạm, trong sáng, như thể vừa mới hầu hạ chị gái đam mê nhục dục, hận không thể chết trong lúc ngủ luôn. Có thể nhìn thấy được, anh không thích chuyện lên giường.
Diệp Mông chụp một tấm hình gửi cho Phương Nhã Ân, bên kia lập tức nhắn lại sau 1 giây: [Oa, ôi mẹ ơi, cậu làm gì mà dáng người đỉnh thế. Lý Cận Dữ đúng là diễm phúc thật.]
[Lá Chanh: Hai bọn tớ lâu rồi không gặp. Tớ sợ mấy ngày nữa tớ mập lại mất, muốn tìm một nhân chứng công nhận là tớ từng đỉnh thế này. Ha ha ha ha.]
[Fang: Thế thì cậu gửi cho Lý Cận Dữ đi.]
[Lá Chanh: Uầy, để dành cho anh ấy bất ngờ mà. Có điều tớ có một dự cảm là tớ sắp mập lại rồi. Hay là ngày mai bắt đầu chạy bộ nhỉ.]
[Fang: Ừa, thiếu phu nhân, giữ gìn vóc dáng, cho cậu ta thèm.]
Lý Trường Tân đứng ở ban công lầu hai, nhìn cô gái đang chạy bộ dưới sân vườn, nhịn không được nói với thư ký bên cạnh: “Nói chứ, đứa nhỏ này cũng biết kiềm chế thật.”
Thư ký gật đầu công nhận: “Vâng, nếu đổi lại là người khác sợ là đã khóc lóc đòi gặp thiếu gia bằng được rồi.”
“Cô ấy chưa từng hỏi các cậu à?” Lý Trường Tân nhấp một ngụm trà, đặt chén trà xuống rồi thản nhiên hỏi một câu.
Thư ký đáp: “Không ạ, dì Trương nói cô ấy không biết chuyện ngài không cho thiếu gia liên lạc với cô ấy, nhưng trong lòng chắc cũng đoán được bảy tám phần, mỗi ngày đều học nấu ăn với dì Trương, không quan tâm tới những chuyện khác.”
“Nếu không phải bất đắc dĩ chắc thằng bé sẽ không lật bài ngửa với ta để đưa người tới đây.” Lý Trường Tân ngồi trên ghế, hai tay đặt chồng lên gậy, sau đó ông nhấp một ngụm, thở dài nói: “Nó ấy mà, chắc không định ở lại đây, ta nghe nói căn phòng ở Phong Hối Viên trước đây thế nào giờ vẫn thế đấy, tiền ta cho nó nó cũng không động tới một đồng. Thằng nhóc này, đúng là bị mẹ mình làm tổn thương quá nhiều, không còn chút cảm tình nào với nơi này nữa rồi. Dù sao nếu nó muốn gặp Diệp Mông thì buộc phải ở lại Bắc Kinh.”
Thư ký không bình luận nhiều về chuyện này mà nghĩ đến một chuyện khác, khom người nói: “Mấy ngày trước tôi vừa nhận được một thông tin, nghe nói tháng sau ngài Oliver sẽ công khai bán đấu giá “Trường Chung Đỉnh” tại Anh, nhưng giá khởi điểm của đợt này rất cao, những bậc tiền bối trong nước cũng đều đang do dự. Chúng ta có cần tham gia không ạ? Vì chuyện của chủ tịch Lý mà bây giờ nhiều công ty trong nước rất không hài lòng về chúng ta.”
“Đi.”Lý Trường Tân rút gậy về, cặp mắt chim ưng sắc bén nhìn dãy núi xa xa, nói: “Có điều lần này chúng ta không lấy danh nghĩa Hãn Hải Lan Can mà lấy danh nghĩa cá nhân Lý Cận Dữ để đi.”
*
Trước khi ngủ, Diệp Mông tập chống đỡ mấy phút, đổ mồ hôi đầm đìa. Cô phát hiện gần đây mình chăm tập ngực nhiều quá mà xem nhẹ đường cong cơ thể nên vừa giữ cả người vừa gọi video với Phương Nhã Ân.
“Gần đây tớ phát hiện lưng tớ hơi cong rồi, chắc chắn là do ở với Lý Cận Dữ lâu ngày nên học theo chứ không gì hết.” Diệp Mông nghiến răng nghiến lợi chống người lên: “Nói cũng lạ, bình thường anh ấy đều uể oải ngả lưng ra sau ghế suốt, thế mà lưng vẫn thẳng tắp, hồi xưa cũng có nhập ngũ đâu.”
Có vẻ như Trần Giai Vũ đang làm biếng, Phương Nhã Ân mắng cậu nhóc một câu bắt cậu lại quay về phòng làm bài tập, mắng xong mới nhìn vào màn hình, nói: “Đàn ông và phụ nữ khác nhau, ngay cả chuyện lão hóa đàn ông còn chậm hơn phụ nữ mà. Vốn dĩ cậu ta đã trẻ hơn cậu 2 tuổi, cậu đã không ngại ba cái vụ tuổi tác thì thôi nhưng đừng có mà học theo mấy cái thói của cậu ta. Cậu ta làm thế nhìn trẻ trung, còn cậu mà cong lưng là thành bà cụ ngay.”
Phương Nhã Ân nói xong thấy cô vẫn đang rầu rĩ luyện tập đành vừa khuyên con làm bài tập vừa chậc chậc hai tiếng: “Cậu mà còn luyện nữa là đến thằng con tớ cũng chảy máu mũi đấy. Muốn ép chết Lý Cận Dữ đấy à?”
*
Thứ bảy, Lý Cận Dữ về biệt thự một chuyến. Có điều lúc anh lái xe vào sân Diệp Mông lại không để ý. Kết quả khi thấy được bóng hình quen thuộc ngồi trong ghế lái, cả người cô như muốn nổ tung, máu toàn thân như đổ dồn lên não, tim đập thình thịch không thôi, chạy vội về phòng thay áo quần.
Sau khi thay áo quần xong thì bước chân dưới lầu như trống vang bên tai cô. Mỗi bước chân đều như đè nén tim cô, cô phát hiện ngay cả hơi thở của mình cũng dồn dập bất thường.
Nhưng tiếng bước chân lại không tiến về phòng cô, mà đi vào thư phòng của ông ngoại.
Đến khi Lý Cận Dữ ra khỏi thư phòng cũng đã là chuyện của 2 tiếng sau. Không biết hai người đó nói chuyện gì mà lâu đến vậy.
Diệp Mông đã tắm đến lần thứ hai rồi, lúc cô bước ra khỏi phòng tắm, Lý Cận Dữ đã ngồi trên sofa hút thuốc, giày da sáng bóng, có điều cả người nhìn hơi tiều tụy.
Căn phòng tối lờ mờ, chỉ có ánh sáng tản ra từ đèn ngủ nhỏ, rọi xuống dáng người cao lớn của anh. Lý Cận Dữ khoát một tay lên sofa, một tay kẹp điếu thuốc bên miệng nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn chăm chú nhìn cô thật lâu, giống như một con sói giả dạng thư sinh đã phải nhẫn nại đến 10 năm vậy.
Chỉ có điều, đôi mắt anh vẫn luôn sáng trong.
Sáng như ánh mắt của một thiếu niên 17 tuổi vậy. Thực ra chỉ cần là thiếu niên thì sẽ không bao giờ cam chịu những điều bình thường, khuôn mặt sẽ ngập tràn khí phách, sẽ tỏa ra ánh sáng. Chúng ta đều từng tỏa sáng, đều từng kiên trì chạy đến mặt trời, cũng đều từng tin tưởng rằng sẽ trở thành mặt trăng của một ai đó.
Khoảnh khắc này, Diệp Mông càng muốn, muốn ôm lấy mặt trăng trước mặt.
Lý Cận Dữ đưa tay ra tắt đèn, dập thuốc, Diệp Mông bị quáng gà, không nhìn thấy xung quanh, chỉ có thể lo lắng hỏi: “Lý Cận Dữ, anh làm gì thế.”
Không biết từ khi nào anh đã ở sau lưng cô, trong đêm tối, hơi thở ngày càng dồn dập, bên tai là hơi nóng, anh hôn từ lưng lên cổ cô, cắn tai cô, giọng nói tràn đầy dục vọng thì thầm: “Muốn gặp được chị thật không dễ dàng.”
“.....”
Thậm chí anh còn rất thẳng thắn đi vào chuyện chính: “Chị à, muốn làm không? Lần này làm từ sau nhé? Nghe nói làm thế sâu hơn.”