“Anh không có nhiều thời gian, tối nay vẫn phải đi, chúng ta tốc chiến tốc thắng nhé?” Anh vừa nói vừa hôn lên khắp người cô.
Ánh trăng nghiêng bên cửa sổ, bị rèm cửa che lại, căn phòng tối mịt như có một quả cầu lửa vừa lăn vào, không khí nóng lên. Cả hai cơ thể cháy bỏng dán chặt vào nhau. Diệp Mông lúc này thật sự muốn quay lại tát anh một cái, cái tên quỷ này, vừa mới gặp đã đòi lên giường? Nhưng đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được anh có sự hưng phấn, tiếng thở dốc ấy xưa nay cũng chưa từng có, ngay cả Tiểu Cận Dữ cũng chạm vào cô rồi.
Diệp Mông vẫn nhịn không nói gì với anh, cả người bị anh đẩy đến tủ TV, đáp lại nụ hôn triền miên của anh, tất cả những suy nghĩ, lý trị bị đẩy ra sau hết, chỉ đành nỉ non hỏi lại một câu “Thật à?”.
Sợ cô không tin mình, anh lại hôn thật sâu, mở to mắt nhìn cô, đáy mắt như có ngọn lửa khó kiềm chế: “Ừ.”
....
Vẫn là phòng tắm, Lý Cận Dữ ôm cô đến dưới vòi hoa sen, mở vòi ra, đồ anh còn chưa kịp cởi nhưng đã lột sạch đồ cô, Diệp Mông cảm thấy mình như cọng hành lá ướt sũng, bị người ta lột vỏ, cắt ra thành hai nửa rồi làm đồ nhắm.
Hai người nói chuyện, Diệp Mông có cảm tưởng mình đang sắm một vai diễn xuất sắc, nửa thì diễn phim cấm trẻ em dưới 18, nửa thì diễn phim võ hiệp.
Hai người đánh nhau, đúng hơn là Lý Cận Dữ bị đánh, vì tên quỷ này vừa được lợi còn dám giả bộ nói bên tai cô: “Chị à, đau.”
“Thế thì lấy ra.”
Anh chống một tay lên tường, một tay giữ lấy eo cô, vùi đầu vào ngực cô, cười cười: “Không muốn, quay lại đây.”
Diệp Mông lại tát một tát, Lý Cận Dữ không nói gì, chịu đựng, một giây sau, cô lại tức giận hung dữ đánh lên người anh.
“Chị à, mấy ngày trước anh ở cục cảnh sát, gặp được bạn trai cũ của em.” Anh chậm rãi nói.
“Ở đâu, sao anh lại biết bạn trai cũ của em?” Diệp Mông ngơ ngác nói.
“Em căng thẳng cái gì? Hửm?” Anh xoay mặt cô lại, hôn thật sâu: “Anh đau muốn chết đây này. Nhẹ thôi.”
Diệp Mông chưa từng có trải nghiệm thế này bao giờ, như một con bướm sắp phá được kén nhưng lại không chịu bay ra. Cô chỉ đành nói: “Làm gì có. Rồi sao nữa, anh nói tiếp đi.”
Thực ra là Thai Minh Tiêu nói với anh. Hôm đó Lương Vận An gọi Thai Minh Tiêu đến để xác minh thông tin hợp tác giữa công ty Diệp Mông và Vương Hưng Sinh. Lý Cận Dữ hôm đó chưa hề chợp mắt, ngồi dựa trên sofa vừa nghe hai người họ nói chuyện vừa nhắm mắt nghỉ ngơi. Không ngờ dưới lầu có tiếng ồn ào, khung cảnh bát nháo.
Lương Vận An nghe ngóng mới biết được, có vài thanh niên tầm 25, 26 tuổi vì một hai lời nói mà xích mích rồi đánh nhau với người ta trong quán bar, đánh xong mới biết, “người” này không phải dạng vừa. Người này tên là Chu Dực Khôn, cũng là một thiếu gia nhà giàu trong nhóm bạn Thai Minh Tiêu. Lý Cận Dữ cũng quen người này, chỉ có điều chưa gặp nhau nhiều, không phải người cùng chí hướng. Chu Dực Khôn là điển hình của thể loại công tử ăn chơi trác tác, bạn bè trong nhóm đều gọi hắn là “thánh hãm tài.”
Chu Dực Khôn thấy hai người họ cũng ở đây, bị người ta đánh cho mặt mũi dập nát nên mất hết cả thể diện, dù nói cách mấy cũng không chịu bỏ qua cho đám người kia. Lý Cận Dữ và Thai Minh Tiêu không rảnh lo chuyện bao đồng, có điều Thai Minh Tiêu vừa nhìn đã nhận ra trong đám thanh niên kia có một khuôn mặt quen thuộc, nên thuận miệng tám với Lý Cận Dữ, đó là bạn trai cũ của Diệp Mông, hình như là hồi đại học từng hẹn hò với nhau, sau khi Diệp Mông đi làm ở công ty, chàng trai đó vẫn không chịu buông bỏ, còn quấn lấy cô cả một thời gian dài, làm ầm ĩ cả lên.
Lý Cận Dữ nhịn không được liếc mắt nhìn, ngoại hình cũng nho nhã, lễ độ hẳn hoi.
“Tại sao lại đánh nhau?” Diệp Mông hỏi.
Lý Cận Dữ thản nhiên nói: “Bạn trai cũ của em nói Chu Dực Khôn chuốc say một cô gái ở quán bar rồi muốn mang đi, cô gái đó không chịu nên đám người của cậu ta chặn lại. Nói chung là đôi bên đều không khống chế được, đàn ông mà, thích đấu tranh lẽ phải, nói qua nói lại rồi thành ra đánh nhau. Chu Dực Khôn bị đánh tơi bời, phải khâu 8 mũi trên đầu nên đòi họ đền 18 vạn.”
Thực ra cô có gặp Chu Dực Khôn hai lần, thấy hắn ta không phải loại tốt đẹp gì, vừa háo sắc vừa không tôn trọng nữ giới.
“Anh nói chuyện này với em làm gì?”
“Anh tưởng chị sẽ xin anh giúp bạn trai cũ chứ.”
“Liên quan gì đến em, anh bớt qua lại với tên Chu Dực Khôn đi, đó không phải người tốt.” Cuối cùng Diệp Mông chỉ nói một câu.
“Được.” Anh ngoan ngoãn nói. Thực ra Lý Cận Dữ không thoải mái lắm, vừa đau vừa khó chịu, cuối cùng đỏ mắt, gục trán lên vai Diệp Mông, cúi đầu nhìn xuống dưới, giọng nói ấm ức: “Chị à, bạn trai trước của chị có lâu bằng anh không?”
Đàn ông đều có khao khát chiến thắng mạnh mẽ, bất kể là ở phương diện nào, ngay cả người cũ mà cũng muốn đem ra so sánh. Có điều giờ cô đã hiểu tại sao lần đầu anh đau đến khóc thút thít mà lần này lại bày vẽ ra những tư thế khác rồi.
Cô trong sáng mà!
*
Rèm cửa vẫn chưa kéo ra, chỉ có ánh sáng mờ mờ từ chiếc đèn ngủ nhỏ tản ra bốn phía. Căn phòng yên tĩnh có gì đó rất giống với cảnh đêm ở Ninh Tuy. Chú mèo nằm ngoan ngoãn ở đầu tường cất tiếng kêu, màn đêm nằm chờ ánh sáng đến.
Lý Trường Tân có nuôi một chú mèo, loại mèo này không có lông, cả khuôn mặt chỉ có đôi mắt đen lúng liếng mở to như ET (*sinh vật ngoài hành tinh). Diệp Mông xưa nay chỉ nhìn từ xa chứ không dám chạm vào mèo không lông, chú mèo này không biết từ lúc nào đã nhảy vào trong phòng, nhẹ nhàng nhảy lên giường hai người, Diệp Mông vừa bọc khăn tắm đi ra khỏi WC, sợ tới mức chạy vào lại.
Lý Cận Dữ cởi chiếc áo sơ mi nhăn nhúm vứt vào giỏ đồ bẩn: “Sao vậy?”
“Mèo của ông ngoại anh đang nằm trên giường em.”
“Em sợ mèo à?”
“Em sợ mèo không lông.”
Lý Cận Dữ ở trần đi ra ngoài, thấy con mèo đã nằm thoải mái ngay giữa giường, không thèm nhúc nhích. Anh dùng tay gõ gõ vào vách tường: “Chris, xuống đi, đêm nay anh không ngủ ở đây.”
Soạt!
Con mèo có vẻ mất mát, nhảy ra cửa sổ, đi mất.
Lý Cận Dữ quay vào thấy Diệp Mông đang dựa vào bồn rửa mặt. Cô dang tay đòi anh ôm, Lý Cận Dữ ôm lấy cô, cúi đầu hôn cô, dỗ dành nói: “Lát nữa thay ga giường và chăn cho em nhé?”
Diệp Mông ôm eo anh, đầu vùi vào vai anh, thân thể người đàn ông này ấm áp, nhịp tim lại đều đặn, rất thoải mái, như thể có một làn nước ấm dội vào lòng cô, khiến mọi cơ quan trong người cô đều giãn nở: “Không cần đâu, muộn lắm rồi, em ngủ ở một bên là được. Khi nào thì anh đi?”
Anh cúi đầu nhìn cô: “Đợi em ngủ đã.”
Hai người ngồi trên giường, dựa vào đầu giường, im lặng hút thuốc, nói chuyện.
“Có phải ông ngoại anh muốn anh ở lại Bắc Kinh không?”
“Ừm.” Anh rít điếu thuốc, đáp lại một tiếng.
“Anh nghĩ thế nào?”
Lý Cận Dữ ở trần, chiếc quần rộng eo, dây lưng còn vắt trên ghế, anh dựa vào đầu giường, một chân gấp khúc, gạt tàn thuốc rồi hỏi cô, ý vị thâm sâu: “Em cảm thấy anh nghĩ thế nào?”
Diệp Mông dập thuốc, ngồi lên người anh, tay cầm thuốc của Lý Cận Dữ nâng lên, một tay ôm lấy eo cô. Diệp Mông nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, nghiêm túc nói: “Chồng à, anh đúng là một bảo bối hiếm có.”
Anh cười cười, hơi dựa ra phía sau, ngẩng đầu, chậm rãi nhả khói thuốc: “Bớt đi.”
Hơi thở của người đàn ông vừa mới tắm xong rất dễ chịu, vừa sạch sẽ vừa mát lạnh. Diệp Mông tham lam hít hà hơi thở của anh: “Bảo bối, anh thơm thật đấy, mùi gì vậy?”
“Sữa tắm chứ gì nữa, trên người em cũng là mùi này mà.”
“Bên trong cũng có.” Anh bổ sung một câu.
“.........”
Căn phòng yên tĩnh, không có tiếng nói chuyện nhưng ánh mắt quấn quýt lấy nhau. Lý Cận Dữ vén tóc mai cô ra phía sau, hỏi: “Dạo này em gầy đi nhiều quá, ông ngoại không cho em ăn cơm à?”
“Gầy à? Ngoại trừ gầy ra còn gì nữa không?” Cô mặc áo sơ mi của anh, theo bản năng ưỡn ưỡn ngực.
Lý Cận Dữ thấy ám thị của cô, ánh mắt vẫn lãnh đạm như cũ, một tay đặt lên đầu giường, gạt tàn thuốc nói: “Bụng có vẻ to lên nhiều, có thai rồi?”
Diệp Mông muốn mắng anh có bị mù không, nhưng bỗng nhớ ra điều gì đó, bịt miệng: “Vừa nãy anh mang bao không?”
“Không mang.” Anh bình tĩnh đáp.
Diệp Mông ôm anh, vùi đầu vào ngực anh: “Thế mang bầu thì làm sao?”
“Thì sinh thôi.” Anh cúi đầu nhìn cô.
Hai người lúc này như hai con bạch tuộc, hận không thể quấn quýt chặt hơn nữa. Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt cự tuyệt: “Không muốn.”
Cánh tay gạt tàn thuốc của anh hơi dừng lại: “Tại sao?”
“Anh biết sinh con rắc rối lắm không, chúng ta còn chưa cử hành hôn lễ nữa, lỡ đến lúc đó dáng em chưa đẹp lại được thì làm thế nào? Hơn nữa sinh con xong phải mất ít nhất là ba năm tự do, em còn chưa tận hưởng đủ quãng thời gian chỉ có hai đứa mình mà. Em không muốn chia anh một nửa cho đứa bé đâu, em không muốn em không muốn em không muốn.”
Nói không muốn đến ba lần.
Diệp Mông lúc này giống như một cô nhóc, hóa ra cô cũng biết sợ hãi, cũng sợ người khác sẽ lấy đi sự quan tâm của anh đối với cô. Lý Cận Dữ bật cười không thôi, trong lòng dần thoải mái, vừa vuốt tóc cô vừa hỏi: “Thế phải làm sao bây giờ?”
“Sao anh lại không mang bao? Lẽ nào anh không muốn cùng em tận hưởng thế giới chỉ có hai người đã sao?” Cô hùng hồn chất vấn.
Anh cười cười, bất lực nói: “Anh không mang theo bao, chả lẽ lại chạy đi hỏi ông ngoại.”
“Sao trên đường đi về đây anh không ghé vào mua, anh thừa biết tối nay sẽ làm mà.” Cô vẫn than thở.
Anh thật sự không nghĩ tới, anh vốn nghĩ mình có thể khống chế, nhưng con người anh không giỏi viện cớ, chỉ đành kiến nghị: “Chị à, hay là giờ chị đứng lên một lúc, đừng nằm nữa. Nói không chừng đứng lên có thể chảy ra lại.”
“Chảy cái đầu anh!” Diệp Mông đang vùi đầu trong lòng anh, giận dữ đập một cái thật mạnh lên tay anh, cũng đau lắm, Lý Cận Dữ phải kêu lên một tiếng nhưng vẫn dỗ cô: “Hay là anh đi thắt ống (*) lại, đến lúc em muốn sinh thì anh lại đi phẫu thuật gỡ ra.”
“Kêu anh đeo bao thì anh chết chắc?” Diệp Mông nhéo anh.
“Đeo bao có phải là hoàn toàn không có nguy cơ đâu? Lỡ đâu nó trào ra, thế là em lại phải khóc à?” Lý Cận Dữ vân vê nhẹ tai cô, chậm rãi nói.
Diệp Mông nằm lên người anh, rầu rĩ nói: “Ngày mai em đi tiệm thuốc mua thuốc tránh thai uống vậy.”
Lý Cận Dữ thở dài: “Cứ để anh đi buộc cho rồi, để chị phải uống thuốc tránh thai, anh chẳng bằng cầm thú nữa.”
Diệp Mông hôn lên môi anh, nhìn anh thật sâu: “Em tự nguyện, được chưa?”
Chris ở bên ngoài kêu lên một tiếng, giữa đêm thanh vắng tiếng mèo kêu văng vẳng, tiếng gió xào xạc, thật giống với cảnh đêm ở Ninh Tuy, hai người bên nhau nói lời mật ngọt.
Lý Cận Dữ hôn cô, rất cố chấp nói: “Anh không đồng ý, được không?”
Cô thở dài: “Thế bây giờ phải làm thế nào, anh không cho em uống thuốc, lỡ có thai rồi...” Cô càng nghĩ càng thấy buồn, vùi mặt vào ngực anh, ôm mặt giả vờ khóc: “Còn chưa tổ chức hôn lễ mà, em không muốn có bụng bầu a a a a...”
Anh dựa vào đầu giường, chậm rãi dập thuốc, từ từ cởi cúc áo sơ mi của cô ra: “Bụng bầu cũng tốt, anh thấy ai ai cũng nể sợ phụ nữ có thai hết.” Anh nói, đôi tay lại bắt đầu vòng quanh người cô.
Diệp Mông nghĩ thầm anh đúng là biến thái, có điều chưa kịp nghĩ sâu hơn đã vội che ngực lại: “Anh làm gì thế?”
Lý Cận Dữ xoay người lại, đặt cô xuống dưới người mình: “Trồng chút giống.”
Hai người hôn nhau hồi lâu, mãi đến khi mặt trời ló dạng nơi phía chân trời, Lý Cận Dữ mới nhìn ra bên ngoài, chuẩn bị rời đi. Anh vừa đeo dây lưng vừa nói với cô: “Dạo này em mà chán quá thì có thể suy nghĩ xem muốn đi đâu chơi, đợi xử lý xong mọi chuyện, chúng ta đi du lịch?”
Diệp Mông không nỡ để anh đi, vắt vẻo trên người anh như một chú koala, hôn anh từ ngực cho đến mũi, hôn khắp nơi, cuối cùng là môi, như thể có hôn bao nhiêu cũng không đủ: “Không muốn đi đâu cả, chỉ muốn nằm trên giường với anh.”
“Em lười quá rồi đó.” Anh cười cười, nhìn áo sơ mi vẫn còn trên người cô: “Anh phải đi rồi, cởi ra cho anh.”
Cô thật sự không nỡ, rầu rĩ cởi cúc áo. Lý Cận Dữ nằm trên giường, như cười như không nhìn cô, nhìn cô cởi từng nút xuống, kiềm chế hỏi một câu bất thình lình: “Rộng vậy luôn sao?”
“Ừm.”
Lý Cận Dữ không kiềm chế được, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, cố ngăn tim đập mạnh. Ánh nắng sáng sớm xóa tan mây mờ tối qua còn sót lại, bóng đêm được gột rửa, tình yêu trong họ thoải mái nảy nở, anh dựa vào đầu giường, thắt xong nịt lưng, ở trần hôn lên môi cô, cả hai như muốn nuốt trọn đối phương, đến yết hầu cũng di chuyển dữ dội, anh khàn khàn ghé tai cô: “Chị à, em đúng là lớn thật.”
*
Mưa bụi rơi, trời đất âm u, như thể báo hiệu bão giông sắp tới. Đồn công an Quán Sơn, ánh đèn sáng trưng, không biết đã phải thức mấy đêm rồi. Trong văn phòng có bốn năm viên cảnh sát ngả đầu ra ghế ngủ, trên mặt đậy một cuốn sách, chân gác lên bàn, bên cạnh là mấy hộp mì gói đã được ăn hết sạch sành sanh.
Trên cổ Lương Vận An đang kẹp điện thoại, vừa giúp đồng nghiệp thu dọn mấy hộp mì vừa gọi điện thoại cho Lý Cận Dữ: “Ngày 17 có phải Vương Hưng Sinh đã gặp Toàn Tư Vân không? Trong đống camera anh tra được ngày hôm đó, nếu không sai thì Vương Hưng Sinh đúng là có lên xe Lý Lăng Bạch, nhưng ngày 17 Lý Lăng Bạch lại ở nước ngoài, lúc đó chúng tôi không có được chứng cứ từ camera nên chỉ đành thả bà ta ra.”
Nhưng kết quả camera lần này khiến ai nấy đều ngây người. Vì xe của Lý Lăng Bạch đỗ ở góc chết của camera nên không lọt vào màn hình, nhân viên kỹ thuật cũng không để ý. Lý Cận Dữ nhìn ra được chiếc xe đó, là nhờ cái bóng đổ xuống.
9 giờ, ánh nắng chiếu xuống vừa hay làm đổ bóng xe xuống lòng đường trong camera. Dựa vào hình dáng Vương Hưng Sinh xuất hiện trong những camera khác thì lúc đó ông ta đội một chiếc mũ lưỡi trai, mà trùng hợp thay ở góc camera này lộ ra nửa chiếc mũ, hầu như không xác nhận được là người đó hay không, nếu không nhờ liên kết với những thông tin phía trước thì có lẽ Lý Cận Dữ cũng sẽ không liên tưởng đến chuyện người đó là Vương Hưng Sinh nhanh đến thế, mà chiếc xe đó lại rất giống xe của Lý Lăng Bạch.
Tiếp theo đó Lý Cận Dữ nhờ nhân viên kỹ thuật thu thập lại các camera khác của đoạn đường đó rồi tiến hành kiểm tra từng góc độ, sau khi đo lường, tính toán, kết hợp mọi góc độ thì có thể xác định chính xác, chiếc xe chính là chiếc Nanny Van Lý Lăng Bạch hay đi.
Nhân viên kỹ thuật bắt đầu dò camera những địa điểm chiếc xe đi ra, phát hiện những hình ảnh có Vương Hưng Sinh xuất hiện đều rất ngắn ngủi. Nhưng vì địa điểm xuất hiện phức tạp, dòng người qua lại quá tấp nập nên ngày trước đều bị bỏ lỡ mất. Cũng từng có một viên cảnh sát phát hiện ra sự xuất hiện của ông ta nhưng sau đó lại biến mất quá nhanh, như thể chỉ trong một cái chớp mắt, mà những địa điểm xuất hiện lại không hề cố định.
“Nếu có thể chứng thực chuyện Lý Lăng Bạch đã ở nước ngoài vào ngày 17, vậy thì người trong xe có lẽ là Toàn Tư Vân.”
Lương Vận An vứt mì tôm vào thùng rác, có chỗ vẫn thấy khó hiểu: “Tại sao Toàn Tư Vân lại có thể sử dụng chiếc Nanny Van của Lý Lăng Bạch? Lẽ nào Lý Lăng Bạch cũng là một tín đồ? Trong nhà mẹ anh có cuốn “Môn” không?”
Lý Cận Dữ đang thay quần áo ở Phong Hối Viên, anh kẹp điện thoại bên tay, vừa cài cúc áo vừa nói: “Tôi chỉ có thể nói là tôi chưa từng thấy, dù gì quan hệ giữa tôi và bà ta cũng không tốt nên cũng không thấy được, tôi chưa vào phòng bà ta lần nào.”
Bên ngoài, mưa phùn vẫn kéo dài, dây đèn phất phơ trong gió, mây đen che mặt trời, tầm nhìn bị thu hẹp lại hẳn.
Ở đồn cảnh sát lúc này, có người còn đang ngủ say nói mớ, Lương Vận An nhìn những khuôn mặt chưa được ngủ một giấc đàng hoàng nào suốt mấy ngày qua, hy vọng nhanh chóng phá được án ngày càng trào dâng trong ngực: “Có lẽ chúng ta đã khiến chuyện này thêm phức tạp rồi? Lỡ như đây chỉ là một vụ đa cấp thì sao? Tôi thật sự không thể tin nổi một người phụ nữ nhìn yếu đuối như Toàn Tư Vân lại có thể lập nên một tổ chức tà giáo lớn như vậy.”
*
Quán bar náo nhiệt, ánh đèn mờ ảo, nam nữ dán chặt vào nhau, mãnh liệt hơn nữa thì hận không thể tiến vào trong đối phương. Những ánh đèn ngũ sắc chiếu vào trong ly rượu, giờ này thì dù có là rượu độc, có lẽ những người kia vẫn sẽ cam lòng uống hết.
Vào lúc Mã Hầu đứng dậy khỏi hai bầu ngực của hai nữ sinh viên để đi nôn lần thứ ba thì bị người ta túm cổ ném vào trong WC. Tiếng khóa cửa vang lên nghe vô cùng quen thuộc, không cần phải ngẩng đầu lên, ông ta đã thấy được đôi giày da quen thuộc của vị thiếu gia hôm nào.
Ông ta từ từ nhìn lên, không biết có phải do uống nhiều hay không mà vị thiếu gia trước mặt nhìn cao lớn lạ thường, có cảm giác phải ngẩng lên rất rất cao mới thấy được mặt.
Có điều Lý Cận Dữ đã ngồi xổm xuống, Mã Hầu lập tức giật bắn người run rẩy, nhịn không được phun ra câu cửa miệng “Đựu. Lại bị tóm rồi.”
“Không đánh ông đâu, hỏi ông hai chuyện.”
Lý Cận Dữ thành thục lấy một cây búa nhỏ ở trước cửa, anh ngồi xuống, một tay đặt lên đùi, một tay cầm búa đặt xuống đất. Anh cười, nhưng vô cùng lạnh lùng. Mã Hầu cảm thấy con người này đúng là thánh thật rồi, sao có thể có người thanh cao đến vậy chứ, nhà giàu đều tắm sữa tươi sao, đúng là trắng đến búng ra sữa.
Không đánh.
Vậy cậu cầm búa để làm gì?
“Hỏi...” Mã Hầu run rẩy đáp.
“Tại sao Vương Hưng Sinh lại muốn thoát khỏi “Dẫn Chân Đại Sư?” Trước đó có người thoát thành công không? Hay tất cả những ai muốn thoát đều đã chết? Còn nữa, tại sao lúc đầu ông lại muốn mạo danh “Dẫn Chân Đại Sư”?”
Mã Hầu đáp: “Vương Hưng Sinh không phải muốn thoát khỏi “Dẫn Chân Đại Sư”. Ban đầu ông ta gia nhập là vì muốn làm sáng tỏ vụ án của Trần Thanh Mai. Trần Thanh Mai chắc cậu biết chứ, là người phụ nữ tự sát trong ô tô trên Cửu Môn 8 năm trước, Vương Hưng Sinh và bà ta có qua lại. Vào tối bà ta tự sát, Vương Hưng Sinh có gặp bà ta, hai người còn quan hệ nữa, sau đó Vương Hưng Sinh nói với tôi ông ta muốn ly hôn, ai ngờ, sau đêm hai người họ ngủ với nhau thì người phụ nữ kia tự sát. Hồi ấy Vương Hưng Sinh nói từng nghe người phụ nữ kia lẩm bẩm gì đó mà “Môn, môn, môn” rồi ông ta nhớ ra đã từng thấy quyển sách “Môn” ở nhà mẹ cậu, nên ngày hôm sau liền đến nhà cậu hỏi quyển sách đó.”
Mã Hầu nói xong liếc mắt nhìn anh thăm dò, Mã Hầu đương nhiên biết chuyện Lý Lăng Bạch là mẹ Lý Cận Dữ, anh cũng không giấu diếm gì chuyện này, thậm chí là thản nhiên như thể đã biết trước: “Cả nước đều biết quan hệ mẹ con tôi thế nào, ông không cần nhìn tôi bằng ánh mắt đó, cho nên mẹ tôi cũng là một tín đồ của giáo sao?”
Mã Hầu lập tức nói: “Tôi không biết mẹ cậu có phải hay không, chúng tôi không dự lễ cũng không nghe giảng đạo, chỉ có duy nhất một con đường là đến “thầy trị liệu tâm lý”.”
“Thực ra các ông chỉ là một tập thể lừa đảo?”
“Đừng nói thế có được không, tôi cũng là người bị hại mà, tôi cũng có phải người phụ trách thu tiền đâu. Chỉ có điều người “thầy trị liệu tâm lý” này tẩy não rất đỉnh. Ngoài ra tôi không còn biết gì khác.”
“Vậy tức là Vương Hưng Sinh nằm vùng được 7 năm, cuối cùng cũng không thoát khỏi kết cục tự sát?” Lý Cận Dữ không thể hiểu nổi người đàn ông này ngu ngốc đến mức nào nữa.
“Không phải ai cũng có được đầu óc sáng suốt như cậu, đúng không nào? Vương Hưng Sinh vốn dĩ không phải người thông minh, nhưng ông ta rất thật lòng với Trần Thanh Mai, cảnh sát kết án quá nhanh, mà Trần Thanh Mai lại là người có gia đình nên ông ta cũng không biết phải nói ra thế nào, cho nên mới quyết định tự mình đi tìm người “thầy trị liệu tâm lý”.”
Lý Cận Dữ im lặng nhìn ông ta, ánh mắt lóe lên tia hứng thú: “Tôi có một chuyện rất tò mò, người như ông mà cũng cần đến “thầy trị liệu tâm lý” sao?”
Mã Hầu cúi đầu: “Khi đó quan hệ giữa tôi và Vương Hưng Sinh rất tốt, sợ ông ấy gặp phải chuyện gì không may nên gia nhập cùng ông ấy, chúng tôi là anh em tốt cùng kinh doanh ở Quảng Châu cậu tưởng chỉ là danh nghĩa thôi chắc? Sau khi gia nhập, cảm thấy người không ra người vật không ra vật mới muốn thoát ly khỏi tổ chức, suýt nữa thì bị dằn mặt đến chết đi sống lại, tôi nào dám, cứ làm tín đồ mà sống qua ngày thôi, nhưng Vương Hưng Sinh thì vẫn muốn thoát ly, tôi khuyên ông ấy là đừng có chống đối với người ta, cậu xem, cuối cùng vẫn là kết cục đó.”
Mã Hầu chính là một cục đất sét, sống ở nơi nào ông ta cũng có thể nặn ra hình dạng phù hợp với nơi đó, nếu so với Vương Hưng Sinh thì Mã Hầu tuy chỉ là ngọn cỏ đê hèn, nhưng sức sống thì mạnh mẽ hơn ai hết.
*
Tháng 6, cây cối tươi tốt, mưa phùn vẫn rơi không ngớt, không có ngày nắng.
Cục cảnh sát hôm nay vô cùng loạn, trong văn phòng, cục trưởng mặc cảnh phục, khuôn mặt nghiêm nghị, đi qua đi lại, lộ vẻ nôn nóng. Trong phòng còn có Lương Vận An và mấy chuyên gia nằm vùng, còn có cả đội trưởng đội trinh sát, rồi cả con trai của nghi phạm, ai nấy nhìn vào cũng thấy bầu không khí này quá áp lực.
Một nữ cảnh sát đem hồ sơ vào, liếc mắt thấy khung cảnh này liền rón rén bước ra khép cửa lại, quả là tình cảnh nan giải. Mấy viên cảnh sát trực ban đang muốn hỏi thăm tình hình bên trong thế nào, những chỉ cần nhìn ánh mắt của cô là đủ hiểu, đã thế cô còn giơ tay lên miệng “Suỵt!”.
“Cục trưởng áp lực lớn quá, mấy người còn lại không ai nói gì, không khí bên trong có thể hình dung là mây đen đầy trời.”
“Lý Cận Dữ vẫn chưa đi à?”
Nữ cảnh sát cười cười, huých tay nữ cảnh sát kia, ý vị sâu xa hỏi: “Chưa, có ý à?”
Nữ cảnh sát kia lập tức xấu hổ: “Thực ra nhìn cậu ấy rất trẻ. Đôi lúc thấy cậu ấy nói chuyện với cảnh sát Lương mà tôi cứ có cảm giác cậu ấy như một thiếu niên mới lớn ấy. Nhìn lạnh lùng mà lại trẻ con.”
Nữ cảnh sát cười đến đau cả hông, cảm giác gì lạ vậy.
...
Ngày mai là thứ tư, chỉ cần Toàn Tư Vân xuất cảnh trót lọt thì e là sau này tìm bà ta khó hơn lên trời.
Nhưng hoàn toàn không có chứng cứ, tất cả những gì bọn họ thu thập được chỉ là những suy luận của Lý Cận Dữ. Nếu không phải hôm đó Lý Cận Dữ nhìn thấy bà ta đi ra khỏi khu làm việc của “thầy trị liệu tâm lý” thì chắc chắn bọn họ cũng không hướng điều tra về phía Toàn Tư Vân. Hơn nữa, cuộc sống của Toàn Tư Vân luôn quá mộc mạc, chưa từng bị đồn đãi, chịu tiếng xấu bao giờ.
“Mặc kệ, giam giữ đã rồi tính tiếp!” Phương Chính Phàm cởi mũ, đập bàn, quyết đoán nói: “Bắt! Bắt sai thì tôi từ chức! Cùng lắm thì lấy cái chức cục trưởng này của tôi đổi lấy tên cầm đầu của tà giáo!”
“Đồng chí Từ Hoa có nói, cuộc sống chính là hiện thực nghiệt ngã, một bên nguy nga tráng lệ một bên vách tường đổ nát, để nguy nga tráng lệ lại cho các cậu đấy, bắt đi!”
*
“Cào đi.” Diệp Mông đưa tay ra, nói với chú mèo không lông Canada: “Cào rách rồi, tao có thể đi ra ngoài tiêm vắc xin phòng bệnh rồi lén chạy đi gặp bảo bối của tao một lát, tao nhớ anh ấy đến phát điên rồi.”
Chris vốn dĩ đang bừng bừng sát khí, nhưng dường như lại sợ sự bất chấp của cô, đột nhiên nó lùi ra sau hai bước, rồi lao đi nhanh như chớp.