Thâm Tình Trong Mắt Anh

Chương 70



Toàn Tư Vân từ nhỏ đã thông minh, trầm tính hơn những đứa trẻ cùng tuổi. Có lẽ hồi đó không hẳn là trầm tính, mà là im lặng. Bà ta thà nhìn kiến bò hai ba tiếng đồng hồ cũng không chịu đi chơi cùng đám trẻ xung quanh.

Hồi nhỏ trong tứ hợp viện bà ta ở  có trồng một cây hòe lớn, nhành cây vươn ra chắc chắn, lá cây sum suê, che lấp mặt trời. Toàn Tư Vân thích trốn sau gốc cây nhìn những con kiến đi qua, nếu ngày đó bố mẹ bà ta không tham công tiếc việc đến vậy, dù chỉ liếc qua nhìn xem con gái mình đang làm gì một chút thôi thì có lẽ sự việc sẽ không đến mức như ngày hôm nay.

...

Trước khi bị áp giải về đồn, Toàn Tư Vân yêu cầu được dẫn đến khu tứ hợp viện hồi nhỏ bà ta từng ở.

Tứ hợp viện nay đã sửa sang lại, bên cạnh còn có một công viên nhỏ, người đến người đi đông đúc, trẻ con vui vẻ chơi đùa ầm ĩ, cây hòe vẫn sừng sững như xưa, như một vị lính già đứng canh gác nơi đây, cúi đầu nhìn bọn họ bằng ánh mắt hiền từ.

Toàn Tư Vân tay bị còng lại, đứng dưới gốc cây, ngẩng đầu nhìn lại nó.

Bà ta mặc một bộ đồ rất đơn giản, không giống người chuẩn bị trốn ra nước ngoài. Cả người nhìn gọn gàng sạch sẽ như thể sớm đã chuẩn bị xong tất cả. Toàn Tư Vân không được xem là đẹp, mặt vuông chữ điền nhưng ngũ quan thanh tú, bà ta và Lý Lăng Bạch là hai kiểu phụ nữ hoàn toàn khác nhau.

Hai viên cảnh sát đứng sau lưng bà ta nhìn nhau rồi thấp giọng trao đổi: “Cậu nói xem, bà ta đang nhìn cái gì vậy?”

Một trong hai người nghĩ ngợi một lát rồi đáp: “Chắc là hối hận rồi chứ gì, có lẽ đang hoài niệm lại thuở nhỏ? Dù sao đó cũng là thời ngây thơ nhất của mỗi con người mà.”

*

Còi cảnh sát vang lên không dứt trong thành phố như đè áp lực lên mỗi nhịp tim. Phương Chính Phàm đích thân chỉ huy, mũ đặt ngay bên cạnh như có thể từ chức bất cứ lúc nào nhưng khẩu khí vẫn uy nghi, tận tụy vô cùng: “Cho xe cứu thương đi ngay sau xe cảnh sát, bật đèn xanh ở tất cả các cung đường, đã liên hệ được với Ngu Vi chưa?”

Trong văn phòng chất đầy mì hộp và hồ sơ, giờ ai nấy cũng bất chấp tất cả, không để ý gì xung quanh. Lương Vận Anh vò đầu bứt tai đáp: “Chưa được, bây giờ Ngu Vi là người duy nhất không thể liên lạc được.”

Phương Chính Phàm trầm ngâm trong phút chốc rồi lập tức quyết định: “Liên hệ với hai đồng chí phụ trách ở sân bay đi, tôi phải trực tiếp thẩm vấn Toàn Tư Vân.”

Con đường đến sân bay thẳng tắp, xe cảnh sát vút nhanh, Toàn Tư Vân bình tĩnh nhìn những tòa lầu cao ngoài cửa sổ, mơ hồ nghe thấy tiếng còi cảnh sát, cả thành phố hừng hực sức sống.

“Toàn Tư Vân, tôi là cục trưởng cục công an Quán Sơn.” Bà ta đeo tai nghe lên, đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói hùng hồn: “Tôi hỏi bà Ngu Vi đang ở đâu.”

Đáp lại ông chỉ là sự im lặng.

“Ở nước ta không có quyền Miranda(1), hy vọng bà thành thật khai báo.”

*

Mấy phút trước, cảnh sát ra thông báo, hiện giờ trên tất cả các trang mạng đều tức tốc tìm Ngu Vi, fan vừa khóc vừa cầu nguyện dưới các bài đăng, những bình luận về Ngu Vi đã hơn 20 vạn.

[Chị à, chị đừng nghĩ bậy nhé, thực ra chị rất xinh đẹp, đừng quan tâm đến lời của tụi anti fan mà.]

[Vi Vi, không ai có thể nhận được sự yêu thích từ tất cả mọi người mà, em đã làm rất tốt rồi, đừng làm ra chuyện ngốc nghếch mà, nhất định phải quay về đây nhé.]

[Đại Ngư, em đã biết chị từ rất lâu rồi, những video của chị rất hài hước, video của chị đã kéo em lên từ vực sâu đen tối, em hy vọng chị sẽ vượt qua tất cả, chị đừng nghĩ không thông mà.]

Ngay cả Từ Mỹ Lan và Thẩu Cúc Hoa sau khi biết tin này từ Diệp Mông cũng vội vã nhờ cô cả đăng ký một tài khoản weibo để bình luận cho Ngu Vi.

[Bà nội Cúc Hoa: Cô bé ngốc à, có chuyện gì mà không vượt qua được chứ. Bà nội sống 80 năm cuộc đời nói cháu nghe, có một vài chuyện phải đợi đến 80 tuổi cháu mới biết được, có lẽ đến tuổi đó cháu mới phát hiện ra chuyện có đánh được một cái rắm hoàn chỉnh hay không nó quan trọng hơn tất thảy.]

[Chị gái Mỹ Lan: Đồng ý với lầu trên.]

Đương nhiên vẫn còn đầy ắp những bình luận ác ý.

[Lên hot search là đủ rồi đấy, lần này fan nhân cơ hội tẩy trắng triệt để cho dì Ngu đi nhé, drama thế không biết.]

Lời nói còn đáng sợ hơn cả dao, vì vết cắt bị dao rạch sẽ lành, da non sẽ dần làm liền vết thương. Nhưng lời nói găm vào tim làm tổn thương con người thì cả đời cũng không lấy ra được.   

Lần đầu tiên Ngu Vi đọc được những bình luận như thế này, thực sự cô đã rất khó chịu, thậm chí không hiểu nổi, cô thức trắng đêm để tranh cãi với những bình luận ác ý. Cho đến lần thứ hai, thứ ba...những vết dao đâm vào tim cô ngày càng nhiều, không những là dao, người ta cùng dùng cả súng để chĩa vào cô. Dần dần, cô không còn cảm giác được nỗi đau nữa. Mãi đến một lần, cô lấy dao cạo thử rạch một đường lên người mình, nỗi đau trong tim cô dường như nhạt dần, cho nên cô bắt đầu nghiện làm đau chính mình.

Dù là như thế, Ngu Vi vẫn rất sợ chết, nhiều người cũng giống cô, thực ra cũng đều  sợ chết. Nhưng dường như không ai có cách nào khác, người trong “Dẫn Chân” đa phần đều là người mắc chứng trầm cảm, trong một lần tình cờ, cô được một người bạn quen trong lúc khám bệnh trầm cảm giới thiệu đến.

Ngu Vi từng có ý định cầu cứu thế giới bên ngoài, nhưng không qua bao lâu, đã có người nhảy lầu tự sát rồi.

Ngu Vi ngồi co lại trong bồn tắm lớn, cô ôm chặt cơ thể mình. Ngoài cửa cổ là tiếng còi vang lên bên tai, cô bất lực nhắm mắt...

Trong lòng lẩm nhẩm, chỉ cần chống đỡ qua 3 giờ 5 phút, chỉ cần chống đỡ qua 3 giờ 5 phút....

*

Trời vẫn mưa bụi mịt mù, tiếng còi cảnh sát vẫn rền vang như đang cảnh cáo những linh hồn đang sống.

Văn phòng im ắng, người đứng người ngồi, khuôn mặt ai cũng hằn lên vẻ lo âu. Đầu dây bên kia, Toàn Tư Vân vẫn giữ im lặng. Lương Vận An thậm chí còn không nghe được tiếng thở của bà ta. Lương Vận An và Phương Chính Phàm liếc mắt nhìn nhau, đang muốn mở miệng nói thì người đàn ông ngồi trên sofa đã đứng dậy.

“Cô Toàn.”

Mọi người nhìn về phía anh, tự động nhường quyền nói cho anh.

Lý Cận Dữ đi đến bên cạnh Phương Chính Phàm, dựa vào mép bàn, anh thậm chí còn không nhìn di động ở ngay giữa bàn, chỉ cúi đầu châm một điếu thuốc, một tay kẹp thuốc, một tay đút vào túi quần: “Em là Lý Cận Dữ, con trai cô bây giờ đang ở Mỹ sao?”

Đầu dây bên kia, tiếng thở dần nặng nề.

Mọi người im lặng chờ đợi, toàn bộ ánh mắt đều chăm chú nhìn Lý Cận Dữ, nhưng anh vẫn thản nhiên như thường, rít một hơi thuốc, như thể đang nói chuyện phiếm với bà ta vậy.

Lương Vận An nhanh chóng lật lại hồ sơ, trong đầu là dấu hỏi lớn, Toàn Tư Vân làm gì có con trai? Toàn Tư Vân chưa từng sinh con, mấy năm trước vì u xơ cổ tử cung nên đã cắt bỏ toàn bộ tử cung rồi, con trai đâu ra chứ?”

“Tôi không có con trai.” Đầu dây bên kia cuối cùng cũng nói được câu đầu tiên từ lúc lên xe.

“Cô có,” Lý Cận Dữ cúi đầu gạt tàn thuốc, đưa thuốc lên miệng, ánh mắt vô thức nhìn về giá sách sau lưng Phương Chính Phàm, trên đó là đủ các loại giấy khen, chứng nhận, cờ thi đua, “Muốn biết tại sao em lại đoán ra không?”

“Lý Cận Dữ, mẹ cậu ghét cậu không phải là không có lý do.”

Anh không thèm để ý, cười cười: “Vậy sao? Bà ta còn nhắc đến em với cô sao? Em tưởng bà ta sẽ khinh bỉ không bao giờ nhắc đến tên em với người khác chứ.”

Toàn Tư Vân lạnh lùng nói: “Lỗ Minh Bá cũng từng nói với tôi, cậu không phải loại tốt đẹp gì. Ông ấy nói mình hối hận nhất là đã dạy phải một học sinh như cậu.”

Anh dập thuốc, uể oải dựa ra sau, hai tay đút trong túi quần, bình thản đáp: “Ừm, em là nỗi nhục của thầy mà.”

Lúc này Lương Vận An mới nhận ra, tính cách của Lý Cận Dữ rất sắc sảo, nói chuyện cũng rất sắc bén, không kiêng kỵ một ai. Chỉ có điều lúc ở cùng Diệp Mông, anh thích giả bộ ngoan ngoãn, không biết ức hiếp ai bao giờ, nhìn qua sẽ tưởng anh chính là người bị chị gái kia bắt nạt.

Bầu trời dường như đã dần hửng nắng, ai nấy cũng nín thở nghe cuộc đối thoại giữa hai người, nhưng Toàn Tư Vân không còn nói gì nữa.

Lý Cận Dữ vòng hai tay trước ngực, lần đầu tiên Lương Vận An nghe được ngữ khí cao cao tại thượng, kiêu căng ngạo nghễ phát ra từ miệng anh: “Ngày 17 tháng 3, người trên xe là cô đúng không? Đó chắc không phải là lần đầu tiên cô sử dụng xe của mẹ em nhỉ. Em nhớ hồi nhỏ có mấy lần, em phát hiện trên xe có một chiếc xe đồ chơi, không phải của em hay anh trai em. Hồi đó hai anh em em chắc cũng đã cấp ba rồi, giữa đó có chuyển nhà đến mấy lần, nói thật, mấy thứ như thế chắc đã bị vứt đi đâu từ lâu không ai biết rồi.”

Văn phòng im ắng, gió cũng thôi không gây tiếng động nữa, Lý Cận Dữ cúi đầu tự giễu: “Hồi đó em còn tưởng mẹ em có con riêng, ngày nào cũng cãi nhau với bà ta, ầm ĩ gây sự với bà ta suốt, thậm chí còn theo dõi bà ta, bà ta cho rằng em biến thái, giám sát cuộc sống của bà ta, những chuyện này chắc cô đều biết rõ nhỉ?”

Toàn Tâm Tư không nói lời nào, thậm chí là nín thở.

Lý Cận Dữ: “Đứa con trai đó giờ đang ở đâu? Em nhớ hồi đó nó không lớn lắm, 5, 6 tuổi gì đó? Bây giờ chắc cấp ba nhỉ? Ở Mỹ?”

*

Lúc này, cả thành phố chỉ toàn tiếng còi cảnh sát, từng chiếc chạy như bay, rẽ ra mỗi hướng khác nhau. 

3 giờ, cửa của từng khu chung cư bị phá ra, có người dùng chân, có người dùng dụng cụ phá cửa, hầu như đều cùng một lúc, căn hộ của 8 người chưa báo cảnh sát bị cảnh sát mạnh mẽ đập cửa, âm thanh đó, nghe như tiếng pháo hoa, nổ tung trên không trung, nổ tung trong lòng mỗi người.

Trong bộ đàm liên tiếp vang lên giọng nói.

“Lục Châu, uống thuốc ngủ, đầu giường có di thư, người già 80 tuổi, còn dấu hiệu sinh tồn, đang đưa đến bệnh viện!”

“Minh Huy, nữ, 56 tuổi, an toàn.”

“Nam Uyển, 16 tuổi, uống thuốc ngủ, không có di thư. Đang cấp cứu.”

“Đại Minh Nguyệt, nam, 32 tuổi, an toàn.”

“........”

“Đô thị Sâm Lâm, nữ, 45 tuổi, an toàn!”

“Dục Thành, nam, 18 tuổi, không còn dấu hiệu sinh tồn.”

Trường hợp cuối cùng tương đối đặc thù, khi cảnh sát xông cửa vào đã nghe được mùi hôi thối. Trước khi phá cửa, mọi người cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, ai ngờ khi đẩy cửa vào, mùi hôi thối xộc vào mũi khiến ai cũng phải lùi lại mấy bước. Mùi hôi này rất khó hình dung, giống như là cá chết lâu ngày và thịt ôi thiu được đặt vào một cái nồi, trong không khí còn có mùi của rác đang phân hủy.

Căn phòng rất nhỏ, chắc là phòng cho thuê, xung quanh là bốn bức tường, một chiếc giường nhỏ, trên giường là một chiếc áo phông và quần bò của thanh niên. Viên cảnh sát rút từ túi quần bò ra một cái ví,  trong đó có một chứng minh thư, 19 tuổi, rất trẻ. Một người trẻ như vậy, còn chưa đến tuổi làm được việc gì quan trọng.

“Trên người không có vết thương nào, chắc đã uống thuốc ngủ. Hơn nữa, đã chết ít nhất một tuần rồi.” Viên cảnh sát nói.

Mùi hôi không còn gây khó chịu như lúc đầu nữa, viên cảnh sát lấy điện thoại từ trong tay cậu ra nhìn, bỗng chốc ngây người, không biết đây là cảm giác gì, chỉ biết trong lòng như bị đâm một nhát dao, cũng không phải là đau đớn, mà là nặng nề, như thể có hàng ngàn đám mây đen trên đầu, khiến viên cảnh sát nhất thời không thở được.

Là một tin nhắn chưa gửi đi, người nhận là mẹ cậu.

[Mẹ, con thật sự rất sợ, con bị mắc bệnh trầm cảm, con đã hết tiền rồi. Tiền mẹ cho con nhập học đều bị người ta lừa hết rồi. Trong ví con chỉ còn 300 tệ. Con đã lừa mẹ, con chưa nộp tiền học phí, thầy giáo ngày nào cũng hối thúc con, họ chuẩn bị gọi về nhà mình rồi, con hết cách rồi, con xin lỗi, con thật sự rất sợ bị mẹ đánh mắng, kiếp sau con sẽ báo đáp mẹ...]

Chỉ vì tiền học phí?

Có người không cách nào tin được.

“Bố mẹ không  nói chuyện rõ ràng với con cái, bình thường chỉ biết đánh với mắng, có đứa trẻ nào mà không sợ chứ?”

Bọn họ sợ bố mẹ, sợ cấp trên, sợ trường học, sợ bạn bè, sợ bạn cùng lớp, sợ những ánh nhìn, sợ những lời đồn đại nhảm nhí, sợ ánh sáng của thành thị, sợ tất cả, chỉ không sợ chết đi.

Hiện trường im phăng phắc, có người không chịu được, che mắt lại ngồi xuống sàn, lấy cánh tay lau đi nước mắt, lẩm bẩm chửi thề một câu.

Tin tức gửi đến điện thoại của Phương Chính Phàm, ngón tay mở tin nhắn của ông run lên, gân xanh nổi lên bàn tay, khuôn mặt tê tái.

Bên ngoài cửa sổ, bầu trời đã hửng nắng, khung cảnh như được gột rửa sau trận mưa. Dưới tán cây là ánh nắng len lỏi chiếu xuống.

Phương Chính Phàm thầm nghĩ, mùa đông năm nay thật dài, dài đến nỗi ông tưởng lần này sẽ có một trận gió tuyết. Mùa đông của hôm nay dường như lại rất ngắn, ngắn đến nỗi, đến cơ hội gặp mặt một vài người cũng đã không còn nữa.

*

Lý Lăng Bạch tự thú, không hề có bất cứ một dấu hiệu nào.

Hôm đó, gió lớn hơn bình thường, bà ta như thể bị gió cuốn tới cục cảnh sát. Lúc Lương Vận An nhìn thấy người phụ nữ mặt không cảm xúc, chân đeo giày cao gót tiến vào cục, anh ta đã nói với Lý Cận Dữ như vậy.

Lý Cận Dữ phát hiện mình đã đoán lầm, hóa ra Lỗ Minh Bá không yêu Toàn Tư Vân như lời ông ấy nói, ông ấy không hề thay vợ mình nhận tội. Người đến nhận tội thay cho Toàn Tư Vân chính là Lý Lăng Bạch.

Trong phòng thẩm vấn, ánh sáng năm đó như muốn xuyên thủng mắt anh nay xuyên vào mắt Lý Lăng Bạch, bà ta vẫn thản nhiên, cao cao tại thượng ngưỡng cổ lên, chỉ là lời khai phạm tội của bà ta cũng rất thẳng thắn.

“Đúng, tôi chính là “Dẫn Chân”, cũng chính tôi đã ép Vương Hưng Sinh và thư ký của ông ta tự sát. Vì trong tay ông ta có bằng chứng tôi buôn lậu đồ cổ. Vương Hưng Sinh và thư ký của ông ta muốn tố cáo tôi, bắt tôi vào tù.”

Lương Vận An ngồi đối diện bà ta, hỏi: “Vậy còn vụ án 8 năm trước của Trần Thanh Mai.”

Phòng thẩm vấn được ngăn bởi một tấm kính, bên ngoài có thể nhìn được bên trong nhưng bên trong không thấy được bên ngoài. Dường như Lý Lăng Bạch biết Lý Cận Dữ đang ở bên ngoài, bà ta hơi nghiêng đầu, như thể đang nói với bên ngoài: “Có thể xem là tội của tôi, dù sao thì lúc đầu nếu như không có tôi, cô ta cũng không quen được Vương Hưng Sinh, cũng sẽ không vì yêu Vương Hưng Sinh mà ngoại tình, áy náy rồi tự sát.”

“Trần Thanh Mai không phải là tín đồ?”

Lý Lăng Bạch thành khẩn nói: “Tôi thừa nhận tất cả tội lỗi, chỉ duy nhất một điều tôi không thừa nhận, “Dẫn Chân” không phải là tà giáo, càng không có cách nói “tín đồ”, anh có thể nói tôi lợi dụng bọn họ để thực hiện những hành vi lừa đảo, nhưng xưa nay tôi chưa từng thuyết giáo bọn họ.”

Lương Vận An hơi mất kiên nhẫn, lồng ngực anh ta như bốc lửa, giọng nói cũng cao lên: “Thế cảnh sát toàn thành phố hôm nay chơi đùa cùng bà chắc, một nam thanh niên 19 tuổi chết trong nhà trọ, Ngu Vi đến nay còn chưa rõ tung tích, còn có cả những người đang cấp cứu trong bệnh viện vì uống thuốc ngủ, bà xem bọn họ là gì!”

Lý Lăng Bạch im lặng, đáy mắt không có ý chống đối, chỉ im lặng nhìn Lương Vận An.

Hồi lâu sau, giữa căn phòng thẩm vấn u ám, Lý Lăng Bạch nói: “Tôi muốn gặp Lý Cận Dữ.”

*

Lúc Diệp Mông nhận được điện thoại của Lương Vận An, cô đang lấy bánh từ trong lò ra, chuẩn bị livestream với hai bà cụ để dạy họ trét bơ thế nào, sau đó dùng kem màu đỏ viết tên Lý Cận Dữ, mới viết được một nửa thì điện thoại reo lên.

“Sao thế?” Diệp Mông kẹp điện thoại bên tai, tiếp tục từ từ viết tên anh.

Giọng nói của Lương Vận An có hơi luống cuống: “Hay là, cô đến cục cảnh sát một chuyến đi, Lý Cận Dữ xảy ra chút chuyện.”

*

Cùng lúc này, chuyên gia tâm lý trẻ tuổi kia cũng đang gặp Toàn Tư Vân, hai người ngồi ở một phòng thẩm vấn khác.

“Đã lâu không gặp, cô Toàn.”

Toàn Tư Vân nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc vừa lạ lẫm này, thầm nhớ ra, là một trong những học sinh không giống với chuyện gia tâm lý nhất mà bà từng dạy: “Cái nghề này vẫn chưa khiến cậu chán ghét sao? Tôi còn tưởng sau khi tốt nghiệp cậu đã chuyển nghề rồi.”

Người đàn ông vắt chéo chân, đáp lại: “Nếu mỗi tội phạm đều giống như cô thì em sợ là cả đời này cũng không chuyển nghề nổi. Vốn dĩ em có một câu hỏi nghĩ mãi không ra, tại sao Lý Lăng Bạch lại nhận tội thay cô, nhưng giờ em bỗng nhiên nghĩ thông rồi, theo như những lời Lý Lăng Bạch nói thì thực ra bà ta hoàn toàn không biết “Dẫn Chân” rốt cuộc là làm gì. Theo như lời bà ta nói về “Dẫn Chân” thì bà ta phạm tội ghê gớm nhất là lừa gạt, chứ không hề tẩy não một ai.”

“Tôi cũng không làm mà.” Toàn Tư Vân nói.

“Đúng, cô không làm. Cô chỉ tẩy não Lý Lăng Bạch, tẩy não một người thì luôn dễ dàng hơn tẩy não một đám đông. Trước đây tôi đã nghĩ đi xa quá, tôi tưởng rằng cô vì chuyện của bố mẹ mà bất mãn với chế độ, gây ra màn tự sát tập thể để khiến chính phủ rơi vào thế bất lợi, sau đó tôi mới phát hiện, cô không phải. Cô đúng là có tâm lý biến thái, cô gây ra nhiều việc như thế, mục đích cuối cùng chỉ đơn giản là muốn Lý Lăng Bạch cam tâm tình nguyện nhận tội thay mình. Về cơ bản tôi không đoán ra được nguyên nhân cô hận bà ta như thế, nhưng sau đó tôi và Lý Cận Dữ đã tra ra, bố của cô đã phạm pháp, bị vào tù không hề oan, mẹ cô cũng đúng là đã tự sát. Có điều Lý Cận Dữ phát hiện, hồi nhỏ cô và Lý Lăng Bạch từng là hàng xóm được một năm.”

“Vương Hưng Sinh bị cô ép chết, người mà ông ta muốn tố cáo không phải Lý Lăng Bạch mà chính là cô.”

“Toàn Tư Vân, chắc cô chờ ngày này đã lâu lắm rồi nhỉ?”

Toàn Tư Vân cười, ánh mắt thậm chí còn không thèm e dè, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt: “Cậu đi viết sách đi, nhất định sẽ là một nhà văn đắt khách, đúng là giỏi bịa chuyện.”

*

Trước cửa cục cảnh sát, một chiếc Nanny Van chậm rãi dừng lại.

Đại sảnh, nữ cảnh sát đang cúi đầu chuẩn bị gọi điện thoại thì nghe thấy tiếng giày cao gót từ ngoài cửa, một người phụ nữ xuất hiện. Người phụ nữ bước qua cô, cô vẫn chưa để ý, một tay cầm điện thoại, một tay đặt trên bàn, mãi đến khi ngửi được mùi thơm của bánh ngọt, cô mới theo bản năng liếm môi thèm thuồng, ngẩng đầu lên, còn tưởng là ai ship bánh ngọt đến.

Vốn tưởng đập vào mắt mình sẽ là một khuôn mặt ngọt ngào như bánh ngọt, không ngờ, người phụ nữ trước mặt trang điểm rất nhạt, mặc một bộ suit màu đen nhìn vừa trưởng thành vừa giỏi giang, tóc lượn sóng kiểu Hàn Quốc, chắc là ở nhà rảnh rỗi tự uốn, có điều cũng rất đẹp, chỉ có điều khuôn mặt vô cùng lạnh lùng, xem ra tâm tình không được tốt.

Không hiểu sao, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu nữ cảnh sát là cô gái này nhất định có quan hệ gì đó với Lý Cận Dữ. Dù không phải là bạn gái đi nữa thì chắc chắn cũng là bạn bè.

Dù sao kiểu phối hợp này cũng xảy ra nhiều trong cuộc sống, giống như thời học sinh ấy, những bạn học xinh đẹp luôn bằng một cách nào đó trở thành bạn của nhau. Nữ cảnh sát theo bản năng trao đổi ánh mắt với đồng nghiệp nữ khác, quả nhiên, hai người họ là một đôi.

Lương Vận An vừa thấy Diệp Mông, trong lòng đã thở phào nhẹ nhõm: “Cô vào trong khuyên đi, anh ấy nhốt mình trong đó lâu lắm rồi.”

Diệp Mông nhìn cánh cửa đóng chặt trước mắt, tay áo vest lẫn sơ mi bên trong đều bị cô xắn lên, cả người dựa vào tường, lãnh đạm nói: “Tôi muốn gặp Lý Lăng Bạch.”Toàn Tư Vân từ nhỏ đã thông minh, trầm tính hơn những đứa trẻ cùng tuổi. Có lẽ hồi đó không hẳn là trầm tính, mà là im lặng. Bà ta thà nhìn kiến bò hai ba tiếng đồng hồ cũng không chịu đi chơi cùng đám trẻ xung quanh.

Hồi nhỏ trong tứ hợp viện bà ta ở  có trồng một cây hòe lớn, nhành cây vươn ra chắc chắn, lá cây sum suê, che lấp mặt trời. Toàn Tư Vân thích trốn sau gốc cây nhìn những con kiến đi qua, nếu ngày đó bố mẹ bà ta không tham công tiếc việc đến vậy, dù chỉ liếc qua nhìn xem con gái mình đang làm gì một chút thôi thì có lẽ sự việc sẽ không đến mức như ngày hôm nay.

...

Trước khi bị áp giải về đồn, Toàn Tư Vân yêu cầu được dẫn đến khu tứ hợp viện hồi nhỏ bà ta từng ở.

Tứ hợp viện nay đã sửa sang lại, bên cạnh còn có một công viên nhỏ, người đến người đi đông đúc, trẻ con vui vẻ chơi đùa ầm ĩ, cây hòe vẫn sừng sững như xưa, như một vị lính già đứng canh gác nơi đây, cúi đầu nhìn bọn họ bằng ánh mắt hiền từ.

Toàn Tư Vân tay bị còng lại, đứng dưới gốc cây, ngẩng đầu nhìn lại nó.

Bà ta mặc một bộ đồ rất đơn giản, không giống người chuẩn bị trốn ra nước ngoài. Cả người nhìn gọn gàng sạch sẽ như thể sớm đã chuẩn bị xong tất cả. Toàn Tư Vân không được xem là đẹp, mặt vuông chữ điền nhưng ngũ quan thanh tú, bà ta và Lý Lăng Bạch là hai kiểu phụ nữ hoàn toàn khác nhau.

Hai viên cảnh sát đứng sau lưng bà ta nhìn nhau rồi thấp giọng trao đổi: “Cậu nói xem, bà ta đang nhìn cái gì vậy?”

Một trong hai người nghĩ ngợi một lát rồi đáp: “Chắc là hối hận rồi chứ gì, có lẽ đang hoài niệm lại thuở nhỏ? Dù sao đó cũng là thời ngây thơ nhất của mỗi con người mà.”

*

Còi cảnh sát vang lên không dứt trong thành phố như đè áp lực lên mỗi nhịp tim. Phương Chính Phàm đích thân chỉ huy, mũ đặt ngay bên cạnh như có thể từ chức bất cứ lúc nào nhưng khẩu khí vẫn uy nghi, tận tụy vô cùng: “Cho xe cứu thương đi ngay sau xe cảnh sát, bật đèn xanh ở tất cả các cung đường, đã liên hệ được với Ngu Vi chưa?”

Trong văn phòng chất đầy mì hộp và hồ sơ, giờ ai nấy cũng bất chấp tất cả, không để ý gì xung quanh. Lương Vận Anh vò đầu bứt tai đáp: “Chưa được, bây giờ Ngu Vi là người duy nhất không thể liên lạc được.”

Phương Chính Phàm trầm ngâm trong phút chốc rồi lập tức quyết định: “Liên hệ với hai đồng chí phụ trách ở sân bay đi, tôi phải trực tiếp thẩm vấn Toàn Tư Vân.”

Con đường đến sân bay thẳng tắp, xe cảnh sát vút nhanh, Toàn Tư Vân bình tĩnh nhìn những tòa lầu cao ngoài cửa sổ, mơ hồ nghe thấy tiếng còi cảnh sát, cả thành phố hừng hực sức sống.

“Toàn Tư Vân, tôi là cục trưởng cục công an Quán Sơn.” Bà ta đeo tai nghe lên, đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói hùng hồn: “Tôi hỏi bà Ngu Vi đang ở đâu.”

Đáp lại ông chỉ là sự im lặng.

“Ở nước ta không có quyền Miranda(1), hy vọng bà thành thật khai báo.”

*

Mấy phút trước, cảnh sát ra thông báo, hiện giờ trên tất cả các trang mạng đều tức tốc tìm Ngu Vi, fan vừa khóc vừa cầu nguyện dưới các bài đăng, những bình luận về Ngu Vi đã hơn 20 vạn.

[Chị à, chị đừng nghĩ bậy nhé, thực ra chị rất xinh đẹp, đừng quan tâm đến lời của tụi anti fan mà.]

[Vi Vi, không ai có thể nhận được sự yêu thích từ tất cả mọi người mà, em đã làm rất tốt rồi, đừng làm ra chuyện ngốc nghếch mà, nhất định phải quay về đây nhé.]

[Đại Ngư, em đã biết chị từ rất lâu rồi, những video của chị rất hài hước, video của chị đã kéo em lên từ vực sâu đen tối, em hy vọng chị sẽ vượt qua tất cả, chị đừng nghĩ không thông mà.]

Ngay cả Từ Mỹ Lan và Thẩu Cúc Hoa sau khi biết tin này từ Diệp Mông cũng vội vã nhờ cô cả đăng ký một tài khoản weibo để bình luận cho Ngu Vi.

[Bà nội Cúc Hoa: Cô bé ngốc à, có chuyện gì mà không vượt qua được chứ. Bà nội sống 80 năm cuộc đời nói cháu nghe, có một vài chuyện phải đợi đến 80 tuổi cháu mới biết được, có lẽ đến tuổi đó cháu mới phát hiện ra chuyện có đánh được một cái rắm hoàn chỉnh hay không nó quan trọng hơn tất thảy.]

[Chị gái Mỹ Lan: Đồng ý với lầu trên.]

Đương nhiên vẫn còn đầy ắp những bình luận ác ý.

[Lên hot search là đủ rồi đấy, lần này fan nhân cơ hội tẩy trắng triệt để cho dì Ngu đi nhé, drama thế không biết.]

Lời nói còn đáng sợ hơn cả dao, vì vết cắt bị dao rạch sẽ lành, da non sẽ dần làm liền vết thương. Nhưng lời nói găm vào tim làm tổn thương con người thì cả đời cũng không lấy ra được.   

Lần đầu tiên Ngu Vi đọc được những bình luận như thế này, thực sự cô đã rất khó chịu, thậm chí không hiểu nổi, cô thức trắng đêm để tranh cãi với những bình luận ác ý. Cho đến lần thứ hai, thứ ba...những vết dao đâm vào tim cô ngày càng nhiều, không những là dao, người ta cùng dùng cả súng để chĩa vào cô. Dần dần, cô không còn cảm giác được nỗi đau nữa. Mãi đến một lần, cô lấy dao cạo thử rạch một đường lên người mình, nỗi đau trong tim cô dường như nhạt dần, cho nên cô bắt đầu nghiện làm đau chính mình.

Dù là như thế, Ngu Vi vẫn rất sợ chết, nhiều người cũng giống cô, thực ra cũng đều  sợ chết. Nhưng dường như không ai có cách nào khác, người trong “Dẫn Chân” đa phần đều là người mắc chứng trầm cảm, trong một lần tình cờ, cô được một người bạn quen trong lúc khám bệnh trầm cảm giới thiệu đến.

Ngu Vi từng có ý định cầu cứu thế giới bên ngoài, nhưng không qua bao lâu, đã có người nhảy lầu tự sát rồi.

Ngu Vi ngồi co lại trong bồn tắm lớn, cô ôm chặt cơ thể mình. Ngoài cửa cổ là tiếng còi vang lên bên tai, cô bất lực nhắm mắt...

Trong lòng lẩm nhẩm, chỉ cần chống đỡ qua 3 giờ 5 phút, chỉ cần chống đỡ qua 3 giờ 5 phút....

*

Trời vẫn mưa bụi mịt mù, tiếng còi cảnh sát vẫn rền vang như đang cảnh cáo những linh hồn đang sống.

Văn phòng im ắng, người đứng người ngồi, khuôn mặt ai cũng hằn lên vẻ lo âu. Đầu dây bên kia, Toàn Tư Vân vẫn giữ im lặng. Lương Vận An thậm chí còn không nghe được tiếng thở của bà ta. Lương Vận An và Phương Chính Phàm liếc mắt nhìn nhau, đang muốn mở miệng nói thì người đàn ông ngồi trên sofa đã đứng dậy.

“Cô Toàn.”

Mọi người nhìn về phía anh, tự động nhường quyền nói cho anh.

Lý Cận Dữ đi đến bên cạnh Phương Chính Phàm, dựa vào mép bàn, anh thậm chí còn không nhìn di động ở ngay giữa bàn, chỉ cúi đầu châm một điếu thuốc, một tay kẹp thuốc, một tay đút vào túi quần: “Em là Lý Cận Dữ, con trai cô bây giờ đang ở Mỹ sao?”

Đầu dây bên kia, tiếng thở dần nặng nề.

Mọi người im lặng chờ đợi, toàn bộ ánh mắt đều chăm chú nhìn Lý Cận Dữ, nhưng anh vẫn thản nhiên như thường, rít một hơi thuốc, như thể đang nói chuyện phiếm với bà ta vậy.

Lương Vận An nhanh chóng lật lại hồ sơ, trong đầu là dấu hỏi lớn, Toàn Tư Vân làm gì có con trai? Toàn Tư Vân chưa từng sinh con, mấy năm trước vì u xơ cổ tử cung nên đã cắt bỏ toàn bộ tử cung rồi, con trai đâu ra chứ?”

“Tôi không có con trai.” Đầu dây bên kia cuối cùng cũng nói được câu đầu tiên từ lúc lên xe.

“Cô có,” Lý Cận Dữ cúi đầu gạt tàn thuốc, đưa thuốc lên miệng, ánh mắt vô thức nhìn về giá sách sau lưng Phương Chính Phàm, trên đó là đủ các loại giấy khen, chứng nhận, cờ thi đua, “Muốn biết tại sao em lại đoán ra không?”

“Lý Cận Dữ, mẹ cậu ghét cậu không phải là không có lý do.”

Anh không thèm để ý, cười cười: “Vậy sao? Bà ta còn nhắc đến em với cô sao? Em tưởng bà ta sẽ khinh bỉ không bao giờ nhắc đến tên em với người khác chứ.”

Toàn Tư Vân lạnh lùng nói: “Lỗ Minh Bá cũng từng nói với tôi, cậu không phải loại tốt đẹp gì. Ông ấy nói mình hối hận nhất là đã dạy phải một học sinh như cậu.”

Anh dập thuốc, uể oải dựa ra sau, hai tay đút trong túi quần, bình thản đáp: “Ừm, em là nỗi nhục của thầy mà.”

Lúc này Lương Vận An mới nhận ra, tính cách của Lý Cận Dữ rất sắc sảo, nói chuyện cũng rất sắc bén, không kiêng kỵ một ai. Chỉ có điều lúc ở cùng Diệp Mông, anh thích giả bộ ngoan ngoãn, không biết ức hiếp ai bao giờ, nhìn qua sẽ tưởng anh chính là người bị chị gái kia bắt nạt.

Bầu trời dường như đã dần hửng nắng, ai nấy cũng nín thở nghe cuộc đối thoại giữa hai người, nhưng Toàn Tư Vân không còn nói gì nữa.

Lý Cận Dữ vòng hai tay trước ngực, lần đầu tiên Lương Vận An nghe được ngữ khí cao cao tại thượng, kiêu căng ngạo nghễ phát ra từ miệng anh: “Ngày 17 tháng 3, người trên xe là cô đúng không? Đó chắc không phải là lần đầu tiên cô sử dụng xe của mẹ em nhỉ. Em nhớ hồi nhỏ có mấy lần, em phát hiện trên xe có một chiếc xe đồ chơi, không phải của em hay anh trai em. Hồi đó hai anh em em chắc cũng đã cấp ba rồi, giữa đó có chuyển nhà đến mấy lần, nói thật, mấy thứ như thế chắc đã bị vứt đi đâu từ lâu không ai biết rồi.”

Văn phòng im ắng, gió cũng thôi không gây tiếng động nữa, Lý Cận Dữ cúi đầu tự giễu: “Hồi đó em còn tưởng mẹ em có con riêng, ngày nào cũng cãi nhau với bà ta, ầm ĩ gây sự với bà ta suốt, thậm chí còn theo dõi bà ta, bà ta cho rằng em biến thái, giám sát cuộc sống của bà ta, những chuyện này chắc cô đều biết rõ nhỉ?”

Toàn Tâm Tư không nói lời nào, thậm chí là nín thở.

Lý Cận Dữ: “Đứa con trai đó giờ đang ở đâu? Em nhớ hồi đó nó không lớn lắm, 5, 6 tuổi gì đó? Bây giờ chắc cấp ba nhỉ? Ở Mỹ?”

*

Lúc này, cả thành phố chỉ toàn tiếng còi cảnh sát, từng chiếc chạy như bay, rẽ ra mỗi hướng khác nhau. 

3 giờ, cửa của từng khu chung cư bị phá ra, có người dùng chân, có người dùng dụng cụ phá cửa, hầu như đều cùng một lúc, căn hộ của 8 người chưa báo cảnh sát bị cảnh sát mạnh mẽ đập cửa, âm thanh đó, nghe như tiếng pháo hoa, nổ tung trên không trung, nổ tung trong lòng mỗi người.

Trong bộ đàm liên tiếp vang lên giọng nói.

“Lục Châu, uống thuốc ngủ, đầu giường có di thư, người già 80 tuổi, còn dấu hiệu sinh tồn, đang đưa đến bệnh viện!”

“Minh Huy, nữ, 56 tuổi, an toàn.”

“Nam Uyển, 16 tuổi, uống thuốc ngủ, không có di thư. Đang cấp cứu.”

“Đại Minh Nguyệt, nam, 32 tuổi, an toàn.”

“........”

“Đô thị Sâm Lâm, nữ, 45 tuổi, an toàn!”

“Dục Thành, nam, 18 tuổi, không còn dấu hiệu sinh tồn.”

Trường hợp cuối cùng tương đối đặc thù, khi cảnh sát xông cửa vào đã nghe được mùi hôi thối. Trước khi phá cửa, mọi người cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, ai ngờ khi đẩy cửa vào, mùi hôi thối xộc vào mũi khiến ai cũng phải lùi lại mấy bước. Mùi hôi này rất khó hình dung, giống như là cá chết lâu ngày và thịt ôi thiu được đặt vào một cái nồi, trong không khí còn có mùi của rác đang phân hủy.

Căn phòng rất nhỏ, chắc là phòng cho thuê, xung quanh là bốn bức tường, một chiếc giường nhỏ, trên giường là một chiếc áo phông và quần bò của thanh niên. Viên cảnh sát rút từ túi quần bò ra một cái ví,  trong đó có một chứng minh thư, 19 tuổi, rất trẻ. Một người trẻ như vậy, còn chưa đến tuổi làm được việc gì quan trọng.

“Trên người không có vết thương nào, chắc đã uống thuốc ngủ. Hơn nữa, đã chết ít nhất một tuần rồi.” Viên cảnh sát nói.

Mùi hôi không còn gây khó chịu như lúc đầu nữa, viên cảnh sát lấy điện thoại từ trong tay cậu ra nhìn, bỗng chốc ngây người, không biết đây là cảm giác gì, chỉ biết trong lòng như bị đâm một nhát dao, cũng không phải là đau đớn, mà là nặng nề, như thể có hàng ngàn đám mây đen trên đầu, khiến viên cảnh sát nhất thời không thở được.

Là một tin nhắn chưa gửi đi, người nhận là mẹ cậu.

[Mẹ, con thật sự rất sợ, con bị mắc bệnh trầm cảm, con đã hết tiền rồi. Tiền mẹ cho con nhập học đều bị người ta lừa hết rồi. Trong ví con chỉ còn 300 tệ. Con đã lừa mẹ, con chưa nộp tiền học phí, thầy giáo ngày nào cũng hối thúc con, họ chuẩn bị gọi về nhà mình rồi, con hết cách rồi, con xin lỗi, con thật sự rất sợ bị mẹ đánh mắng, kiếp sau con sẽ báo đáp mẹ...]

Chỉ vì tiền học phí?

Có người không cách nào tin được.

“Bố mẹ không  nói chuyện rõ ràng với con cái, bình thường chỉ biết đánh với mắng, có đứa trẻ nào mà không sợ chứ?”

Bọn họ sợ bố mẹ, sợ cấp trên, sợ trường học, sợ bạn bè, sợ bạn cùng lớp, sợ những ánh nhìn, sợ những lời đồn đại nhảm nhí, sợ ánh sáng của thành thị, sợ tất cả, chỉ không sợ chết đi.

Hiện trường im phăng phắc, có người không chịu được, che mắt lại ngồi xuống sàn, lấy cánh tay lau đi nước mắt, lẩm bẩm chửi thề một câu.

Tin tức gửi đến điện thoại của Phương Chính Phàm, ngón tay mở tin nhắn của ông run lên, gân xanh nổi lên bàn tay, khuôn mặt tê tái.

Bên ngoài cửa sổ, bầu trời đã hửng nắng, khung cảnh như được gột rửa sau trận mưa. Dưới tán cây là ánh nắng len lỏi chiếu xuống.

Phương Chính Phàm thầm nghĩ, mùa đông năm nay thật dài, dài đến nỗi ông tưởng lần này sẽ có một trận gió tuyết. Mùa đông của hôm nay dường như lại rất ngắn, ngắn đến nỗi, đến cơ hội gặp mặt một vài người cũng đã không còn nữa.

*

Lý Lăng Bạch tự thú, không hề có bất cứ một dấu hiệu nào.

Hôm đó, gió lớn hơn bình thường, bà ta như thể bị gió cuốn tới cục cảnh sát. Lúc Lương Vận An nhìn thấy người phụ nữ mặt không cảm xúc, chân đeo giày cao gót tiến vào cục, anh ta đã nói với Lý Cận Dữ như vậy.

Lý Cận Dữ phát hiện mình đã đoán lầm, hóa ra Lỗ Minh Bá không yêu Toàn Tư Vân như lời ông ấy nói, ông ấy không hề thay vợ mình nhận tội. Người đến nhận tội thay cho Toàn Tư Vân chính là Lý Lăng Bạch.

Trong phòng thẩm vấn, ánh sáng năm đó như muốn xuyên thủng mắt anh nay xuyên vào mắt Lý Lăng Bạch, bà ta vẫn thản nhiên, cao cao tại thượng ngưỡng cổ lên, chỉ là lời khai phạm tội của bà ta cũng rất thẳng thắn.

“Đúng, tôi chính là “Dẫn Chân”, cũng chính tôi đã ép Vương Hưng Sinh và thư ký của ông ta tự sát. Vì trong tay ông ta có bằng chứng tôi buôn lậu đồ cổ. Vương Hưng Sinh và thư ký của ông ta muốn tố cáo tôi, bắt tôi vào tù.”

Lương Vận An ngồi đối diện bà ta, hỏi: “Vậy còn vụ án 8 năm trước của Trần Thanh Mai.”

Phòng thẩm vấn được ngăn bởi một tấm kính, bên ngoài có thể nhìn được bên trong nhưng bên trong không thấy được bên ngoài. Dường như Lý Lăng Bạch biết Lý Cận Dữ đang ở bên ngoài, bà ta hơi nghiêng đầu, như thể đang nói với bên ngoài: “Có thể xem là tội của tôi, dù sao thì lúc đầu nếu như không có tôi, cô ta cũng không quen được Vương Hưng Sinh, cũng sẽ không vì yêu Vương Hưng Sinh mà ngoại tình, áy náy rồi tự sát.”

“Trần Thanh Mai không phải là tín đồ?”

Lý Lăng Bạch thành khẩn nói: “Tôi thừa nhận tất cả tội lỗi, chỉ duy nhất một điều tôi không thừa nhận, “Dẫn Chân” không phải là tà giáo, càng không có cách nói “tín đồ”, anh có thể nói tôi lợi dụng bọn họ để thực hiện những hành vi lừa đảo, nhưng xưa nay tôi chưa từng thuyết giáo bọn họ.”

Lương Vận An hơi mất kiên nhẫn, lồng ngực anh ta như bốc lửa, giọng nói cũng cao lên: “Thế cảnh sát toàn thành phố hôm nay chơi đùa cùng bà chắc, một nam thanh niên 19 tuổi chết trong nhà trọ, Ngu Vi đến nay còn chưa rõ tung tích, còn có cả những người đang cấp cứu trong bệnh viện vì uống thuốc ngủ, bà xem bọn họ là gì!”

Lý Lăng Bạch im lặng, đáy mắt không có ý chống đối, chỉ im lặng nhìn Lương Vận An.

Hồi lâu sau, giữa căn phòng thẩm vấn u ám, Lý Lăng Bạch nói: “Tôi muốn gặp Lý Cận Dữ.”

*

Lúc Diệp Mông nhận được điện thoại của Lương Vận An, cô đang lấy bánh từ trong lò ra, chuẩn bị livestream với hai bà cụ để dạy họ trét bơ thế nào, sau đó dùng kem màu đỏ viết tên Lý Cận Dữ, mới viết được một nửa thì điện thoại reo lên.

“Sao thế?” Diệp Mông kẹp điện thoại bên tai, tiếp tục từ từ viết tên anh.

Giọng nói của Lương Vận An có hơi luống cuống: “Hay là, cô đến cục cảnh sát một chuyến đi, Lý Cận Dữ xảy ra chút chuyện.”

*

Cùng lúc này, chuyên gia tâm lý trẻ tuổi kia cũng đang gặp Toàn Tư Vân, hai người ngồi ở một phòng thẩm vấn khác.

“Đã lâu không gặp, cô Toàn.”

Toàn Tư Vân nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc vừa lạ lẫm này, thầm nhớ ra, là một trong những học sinh không giống với chuyện gia tâm lý nhất mà bà từng dạy: “Cái nghề này vẫn chưa khiến cậu chán ghét sao? Tôi còn tưởng sau khi tốt nghiệp cậu đã chuyển nghề rồi.”

Người đàn ông vắt chéo chân, đáp lại: “Nếu mỗi tội phạm đều giống như cô thì em sợ là cả đời này cũng không chuyển nghề nổi. Vốn dĩ em có một câu hỏi nghĩ mãi không ra, tại sao Lý Lăng Bạch lại nhận tội thay cô, nhưng giờ em bỗng nhiên nghĩ thông rồi, theo như những lời Lý Lăng Bạch nói thì thực ra bà ta hoàn toàn không biết “Dẫn Chân” rốt cuộc là làm gì. Theo như lời bà ta nói về “Dẫn Chân” thì bà ta phạm tội ghê gớm nhất là lừa gạt, chứ không hề tẩy não một ai.”

“Tôi cũng không làm mà.” Toàn Tư Vân nói.

“Đúng, cô không làm. Cô chỉ tẩy não Lý Lăng Bạch, tẩy não một người thì luôn dễ dàng hơn tẩy não một đám đông. Trước đây tôi đã nghĩ đi xa quá, tôi tưởng rằng cô vì chuyện của bố mẹ mà bất mãn với chế độ, gây ra màn tự sát tập thể để khiến chính phủ rơi vào thế bất lợi, sau đó tôi mới phát hiện, cô không phải. Cô đúng là có tâm lý biến thái, cô gây ra nhiều việc như thế, mục đích cuối cùng chỉ đơn giản là muốn Lý Lăng Bạch cam tâm tình nguyện nhận tội thay mình. Về cơ bản tôi không đoán ra được nguyên nhân cô hận bà ta như thế, nhưng sau đó tôi và Lý Cận Dữ đã tra ra, bố của cô đã phạm pháp, bị vào tù không hề oan, mẹ cô cũng đúng là đã tự sát. Có điều Lý Cận Dữ phát hiện, hồi nhỏ cô và Lý Lăng Bạch từng là hàng xóm được một năm.”

“Vương Hưng Sinh bị cô ép chết, người mà ông ta muốn tố cáo không phải Lý Lăng Bạch mà chính là cô.”

“Toàn Tư Vân, chắc cô chờ ngày này đã lâu lắm rồi nhỉ?”

Toàn Tư Vân cười, ánh mắt thậm chí còn không thèm e dè, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt: “Cậu đi viết sách đi, nhất định sẽ là một nhà văn đắt khách, đúng là giỏi bịa chuyện.”

*

Trước cửa cục cảnh sát, một chiếc Nanny Van chậm rãi dừng lại.

Đại sảnh, nữ cảnh sát đang cúi đầu chuẩn bị gọi điện thoại thì nghe thấy tiếng giày cao gót từ ngoài cửa, một người phụ nữ xuất hiện. Người phụ nữ bước qua cô, cô vẫn chưa để ý, một tay cầm điện thoại, một tay đặt trên bàn, mãi đến khi ngửi được mùi thơm của bánh ngọt, cô mới theo bản năng liếm môi thèm thuồng, ngẩng đầu lên, còn tưởng là ai ship bánh ngọt đến.

Vốn tưởng đập vào mắt mình sẽ là một khuôn mặt ngọt ngào như bánh ngọt, không ngờ, người phụ nữ trước mặt trang điểm rất nhạt, mặc một bộ suit màu đen nhìn vừa trưởng thành vừa giỏi giang, tóc lượn sóng kiểu Hàn Quốc, chắc là ở nhà rảnh rỗi tự uốn, có điều cũng rất đẹp, chỉ có điều khuôn mặt vô cùng lạnh lùng, xem ra tâm tình không được tốt.

Không hiểu sao, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu nữ cảnh sát là cô gái này nhất định có quan hệ gì đó với Lý Cận Dữ. Dù không phải là bạn gái đi nữa thì chắc chắn cũng là bạn bè.

Dù sao kiểu phối hợp này cũng xảy ra nhiều trong cuộc sống, giống như thời học sinh ấy, những bạn học xinh đẹp luôn bằng một cách nào đó trở thành bạn của nhau. Nữ cảnh sát theo bản năng trao đổi ánh mắt với đồng nghiệp nữ khác, quả nhiên, hai người họ là một đôi.

Lương Vận An vừa thấy Diệp Mông, trong lòng đã thở phào nhẹ nhõm: “Cô vào trong khuyên đi, anh ấy nhốt mình trong đó lâu lắm rồi.”

Diệp Mông nhìn cánh cửa đóng chặt trước mắt, tay áo vest lẫn sơ mi bên trong đều bị cô xắn lên, cả người dựa vào tường, lãnh đạm nói: “Tôi muốn gặp Lý Lăng Bạch.”

*

Ngoài cửa sổ là sắc hồng hoàng hôn, quang cảnh tuyệt đẹp nhưng không chiếu sáng được căn phòng, bên trong là một cái bàn, một chậu cây vừa nảy mầm đặt trên bệ cửa sổ, gió nhẹ thổi, lâu lâu còn nghe thấy tiếng ve kêu nho nhỏ.

Lúc Lý Lăng Bạch đeo còng tay ngồi trước mặt cô, Diệp Mông đã uể oải dựa ra sau ghế, trước mặt không biết là hồ sơ gì, cô nhìn bà ta, không nói gì, chỉ đẩy hồ sơ đến trước mặt bà ta.

Lý Lăng Bạch bị cô đánh đòn phủ đầu, sửng sốt cúi đầu nhìn tập hồ sơ màu vàng: “Đây là gì?”

Diệp Mông nói: “Đây là giấy thỏa thuận đoạn tuyệt quan hệ, tôi không biết vừa nãy bà nói với anh ấy những gì, để tránh sau này anh ấy vì chuyện của bà mà không vui, tôi đã tự mình chủ trương, giúp anh ấy đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với bà. Anh ấy nhịn bà, nhường bà, là vì bà đã sinh ra anh ấy, nuôi anh ấy lớn. Tôi không nhịn bà, là vì tôi yêu anh ấy. Bà có bị chết thế nào, tôi cũng không quan tâm, nhưng đừng có liên quan đến anh ấy.”

“Tại sao lại có hai phần?”

“Nhìn mà không hiểu sao, còn có một phần của ông ngoại nữa, ông sợ ngày mai cổ phiếu của công ty tụt dốc nên chỉ đành kéo tổn thất xuống mức nhỏ nhất có thể. Tiện đây ông ấy cũng muốn tôi chuyển lời đến bà, làm lại cuộc đời đi, ít nhất là sau khi ra tù, Lý Trác Phong còn có thể nuôi bà, à, với điều kiện là, cậu nhóc có đầu óc như Lý Cận Dữ, bà cứ an tâm mà ngồi tù đi nhé.”

Tiếng ve kêu bên ngoài ngày càng rõ ràng, báo hiệu mùa hè sắp đến rồi.

Lý Lăng Bạch cuối cùng cũng mất kiềm chế, giọng thét khàn khàn vô cùng chói tai, như một con quạ đen vặt lông lột da vậy, đến là thảm thiết: “Lý Cận Dữ là một tên biến thái, nó giám sát tôi, theo dõi tôi, cô không biết chứ gì, hồi tôi kết hôn, nó còn quỳ trước mặt tôi, xin tôi đừng có vứt bỏ nó.”

Diệp Mông lãnh đạm nói: “Được, tôi về sẽ xác nhận lại rồi bẻ gãy chân anh ấy, còn gì muốn nói nữa không?”

- -

(1) Quyền Miranda:Theo luật Hoa Kỳ, người bị bắt giữ, trước khi thẩm vấn, phải được cho biết rõ ràng rằng người ấy có quyền giữ im lặng, và bất cứ điều gì người ấy nói sẽ được dùng để chống lại người ấy ở tòa án.(Theo Wikipedia)

*

Ngoài cửa sổ là sắc hồng hoàng hôn, quang cảnh tuyệt đẹp nhưng không chiếu sáng được căn phòng, bên trong là một cái bàn, một chậu cây vừa nảy mầm đặt trên bệ cửa sổ, gió nhẹ thổi, lâu lâu còn nghe thấy tiếng ve kêu nho nhỏ.

Lúc Lý Lăng Bạch đeo còng tay ngồi trước mặt cô, Diệp Mông đã uể oải dựa ra sau ghế, trước mặt không biết là hồ sơ gì, cô nhìn bà ta, không nói gì, chỉ đẩy hồ sơ đến trước mặt bà ta.

Lý Lăng Bạch bị cô đánh đòn phủ đầu, sửng sốt cúi đầu nhìn tập hồ sơ màu vàng: “Đây là gì?”

Diệp Mông nói: “Đây là giấy thỏa thuận đoạn tuyệt quan hệ, tôi không biết vừa nãy bà nói với anh ấy những gì, để tránh sau này anh ấy vì chuyện của bà mà không vui, tôi đã tự mình chủ trương, giúp anh ấy đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với bà. Anh ấy nhịn bà, nhường bà, là vì bà đã sinh ra anh ấy, nuôi anh ấy lớn. Tôi không nhịn bà, là vì tôi yêu anh ấy. Bà có bị chết thế nào, tôi cũng không quan tâm, nhưng đừng có liên quan đến anh ấy.”

“Tại sao lại có hai phần?”

“Nhìn mà không hiểu sao, còn có một phần của ông ngoại nữa, ông sợ ngày mai cổ phiếu của công ty tụt dốc nên chỉ đành kéo tổn thất xuống mức nhỏ nhất có thể. Tiện đây ông ấy cũng muốn tôi chuyển lời đến bà, làm lại cuộc đời đi, ít nhất là sau khi ra tù, Lý Trác Phong còn có thể nuôi bà, à, với điều kiện là, cậu nhóc có đầu óc như Lý Cận Dữ, bà cứ an tâm mà ngồi tù đi nhé.”

Tiếng ve kêu bên ngoài ngày càng rõ ràng, báo hiệu mùa hè sắp đến rồi.

Lý Lăng Bạch cuối cùng cũng mất kiềm chế, giọng thét khàn khàn vô cùng chói tai, như một con quạ đen vặt lông lột da vậy, đến là thảm thiết: “Lý Cận Dữ là một tên biến thái, nó giám sát tôi, theo dõi tôi, cô không biết chứ gì, hồi tôi kết hôn, nó còn quỳ trước mặt tôi, xin tôi đừng có vứt bỏ nó.”

Diệp Mông lãnh đạm nói: “Được, tôi về sẽ xác nhận lại rồi bẻ gãy chân anh ấy, còn gì muốn nói nữa không?”

- -

(1) Quyền Miranda:Theo luật Hoa Kỳ, người bị bắt giữ, trước khi thẩm vấn, phải được cho biết rõ ràng rằng người ấy có quyền giữ im lặng, và bất cứ điều gì người ấy nói sẽ được dùng để chống lại người ấy ở tòa án.(Theo Wikipedia)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.