Hai mươi phút sau, chiếc xe dừng lại bên cạnh một con phố yên tĩnh. Trình Khiên Bắc quay đầu nhìn cô gái bên cạnh và nói: "đi nào!"
" Ò!" Giang Mạn cởi dây an toàn xuống xe, đi theo phía sau anh, đi đến bên cạnh một tòa nhà nhỏ trông khá cũ kỹ.
Đây là một nơi mặc dù gần với khu vực sầm uất của phố tài chính, nhưng cô chưa từng đến con phố này, đến nỗi không hề tưởng tượng ra tại trung tâm thành thị tấc đất tấc vàng, còn có một nơi kiến trúc cổ kính như thế này.
Tới cửa, nhìn thấy nhân viên phục vụ mặc sườn xám đón tiếp, đây là một câu lạc bộ ẩm thực riêng tư. Cho dù cô chưa từng trải việc đời, cũng biết chỗ như này giá cả tất nhiên là xa xỉ.
cô nghĩ nghĩ đến xuất thân của Trình Khiên Bắc trong lời đồn, vô thức lặng lẽ sờ sờ túi của mình, bỗng dưng có hơi căng thẳng. Mặc dù cô mang theo không ít tiền mặt, cũng mang theo cả thẻ ngân hàng, nhưng một sinh viên thì có thể có bao nhiêu tiền chứ?
Lạy trời phù hộ đừng bao giờ để cô phải trình diễn hình ảnh không đủ khả năng chi trả hóa đơn.
So với sự căng thẳng đáng thương của cô, Trình Khiên Bắc lại vẫn luôn ung dung bình tĩnh. anh hiển nhiên là khách quen của nơi này, một người giống như quản lý đích thân dẫn anh vào phòng ăn riêng, lời nói và thái độ đều hết sức cung kính.
Phòng ăn riêng không tính lớn, nhưng trang trí theo phong cách cổ xưa thanh lịch, vô cùng độc đáo. Vì quá khác biệt, lại trong không gian nho nhỏ, khi chỉ có cô nam quả nữ, càng mang theo phần nào đó cảm giác mập mờ khó nói.
May mắn thay, theo cái nhìn của Giang Mạn, cô và Trình Khiên Bắc hoàn toàn là người của hai thế giới, hai chữ mập mờ này quá xa vời đối với họ. Đã vậy Trình Khiên Bắc từ đầu tới cuối vẫn là một bộ dạng hờ hững lãnh đạm không hiểu nổi, cô nghĩ mập mờ gì đó đều không có khả năng.
Đợi Trình Khiên Bắc gọi món xong, sau khi nhân viên phục vụ ra ngoài, Giang Mạn cuối cùng nhịn không được mở miệng:" Sư huynh, hôm nay em tìm anh là vì........"
Trình Khiên Bắc đưa tay lên ngắt lời cô, nhấc ấm trà trên bàn lên rót đầy hai tách trà, đẩy sang cô một ly, nói bằng giọng thong thả:" không phải mời tôi ăn cơm sao? Có chuyện gì chờ cơm nước xong rồi nói."
"Vâng." Giang Mạn nhìn tách trà trước mặt, lời muốn nói đầy một bụng, cứ như vậy bị anh bâng quơ nhẹ nhàng ép trở về trong bụng.
cô có chút buồn bực oán thầm hai câu, ngẩng đầu nhìn anh, vừa lúc đụng đúng tầm mắt anh đang nhìn cô.
anh đang cầm tách trà, uống chậm rãi, đôi mắt đen thăm thẳm nhìn Giang Mạn, ánh mắt trầm lắng vẻ mặt khó phân biệt, khiến người ta không thể nhìn ra chút xíu nào cảm xúc lúc này của anh.
Giang Mạn chợt nghĩ, rốt cuộc Ninh Nhiễm thích gì ở người đàn ông này nhỉ? Là vẻ ngoài đẹp trai? Hay là thân phận xa xỉ? Hoặc là đằng sau thân phận xa xỉ, sở hữu những năng lực không giống người thường.
cô phát hiện, đàn ông như Trình Khiên Bắc, sức quyến rũ trên người, rất dễ dàng để cụ thể hóa, bởi vì anh thật sự là quá nổi bật giữa đám đông.
không thể không thừa nhận, anh quả thực là một người đàn ông rất hấp dẫn phụ nữ.
Chỉ là đối với cô mà nói, sức hấp dẫn này cứ mang theo chút hung hăng,thậm chí ngụ ý một sự gây hấn nào đó. Nếu không phải tình thế bắt buộc, cô thà đối với anh kính nhi viễn chi(*) hơn.
(*)kính nhi viễn chi:tôn kính mà không thể gần gũi; kính trọng nhưng không gần gũi