Hơn mười phút sau Hứa Thận Hành chạy đến, cùng với anh ấy là gương mặt hớn hở của Ninh Nhiễm. cô ấy vừa nhìn thấy Trình Khiên Bắc, liền nở nụ cười dịu dàng tiến lên thân thiết kéo lấy cánh tay anh, đúng là cô gái nhỏ cuồng nhiệt trong tình yêu.
Trái ngược với cô ấy, Giang Mạn lại hờ hững nhiều hơn, ngay cả khi Hứa Thận Hành tới nắm tay cô, cô vẫn rất bình tĩnh quan sát anh một chút. Tuy chỉ là thoáng qua,nhưng cũng để cô nắm bắt được khoảnh khắc anh nhìn sự thân mật gắn bó giữa Ninh Nhiễm và Trình Khiên Bắc, sự u buồn rất nhỏ đó làm người ta không dễ phát hiện.
Trái tim Giang Mạn hơi trầm xuống, lần nữa cảm nhận được cái gì gọi là giội gáo nước lạnh vào đầu. Có đôi khi cô thật sự mong muốn mình không nên nhạy cảm như vậy, như vậy sẽ không cảm thấy được những này kia khiến cho mình mất lòng tin vào sự bám víu nhỏ bé cuối cùng.
Giang Mạn cười cười, đáp:" Hồi nãy lúc anh không ở đây, em kêu Trình sư huynh chụp cho em mấy tấm rồi, kỹ thuật chụp ảnh của anh ấy rất tốt."
Hứa Thận Hành gật đầu:" Vậy được, anh đưa em về ký túc trước."
Giang Mạn vẫn luôn cố gắng thuyết phục chính mình, rằng cuộc đời không có gì là hoàn mỹ, cô đạt được ước muốn ở bên người mình thích đã nhiều năm, người này cũng đối với cô tốt đến không thể bắt bẻ, khuyết điểm duy nhất chỉ là trong lòng anh tồn tại một người con gái tạm thời nhớ mãi không quên. Nhưng cô tin rằng một ngày nào đó cô sẽ trở thành người duy nhất trong lòng Hứa Thận Hành.
Một khi lòng người trở nên tham lam, thì không có khả năng độ lượng như vậy nữa. Một chút gió thổi cỏ lay, cũng sẽ làm cho cô trở nên mẫn cảm. cô không thích bản thân mình như vậy, nhưng cũng đành bất lực.
Cùng với ngày xuất ngoại gần kề, vừa mong chờ rời đi ngay lập tức, vừa lo sợ về điều chưa biết trong tương lai, sự lo lắng của Giang Mạn ngày càng trở nên rõ nét, đặc biệt là khi Hứa Thận Hành vô tình nhắc đến tên của Ninh Nhiễm, cô cứ giống như một con mèo bị giẫm lên cái đuôi, thế nhưng đối phương lại hầu như chẳng hay biết gì.
Trực giác của phụ nữ khiến tâm trạng vốn đang tốt của Giang Mạn trong nháy mắt gần như rới xuống đáy vực sâu.
Quả nhiên, Hứa Thận Hành nói ừm ừ ngắn gọn hai tiếng với điện thoại, sau đó cúp máy nói với cô :" Ninh Nhiễm xảy ra chút chuyện rồi, anh phải đi xem cô ấy thế nào, để anh đưa em ra xe taxi trước."
Giang Mạn tính hỏi Ninh Nhiễm đã xảy ra chuyện gì, nhưng một khắc này lại phát hiện cổ họng bỗng dưng giống như bị người ta bóp chặt lại, ngoại trừ dâng lên vị chua chát, thì không thể nói ra bất cứ điều gì. Cuối cùng chỉ có thể gật gật đầu.
Hứa Thận Hành đưa cô lên xe taxi, qua loa nói lời từ biệt, thì vội vàng xoay người đi lấy xe.
Mãi cho đến khi xe chạy được một quãng ngắn, từ trong sự ngơ ngẩn dài lâu, Giang Mạn mời hồi hồn trở lại, xuyên qua cửa kính xe taxi, cô nhìn thấy chiếc xe của Hứa Thận Hành cách đó không xa. Nghĩ nghĩ rồi nói với tài xế xe taxi:" Bác tài, phiền bác đuổi theo chiếc xe màu lam chạy phía trước kia."
Tài xế xe taxi là một người trung niên, có lẽ đã không còn xa lạ với loại chuyện này, cười đáp:" Được!"
Nửa giờ sau, xe của Hứa Thận Hành dừng lại trước một quán bar. Giang Mạn nhìn thấy anh xuống xe, vội vã bước vào trong cánh cửa quán bar đầy màu sắc.
Giang Mạn không đi vào cùng, một mình đứng lại trước cửa quán, sau một lúc ngẩn ngơ, rốt cuộc gắng gượng bình tĩnh lại, lấy di động ra gửi cho Hứa Thận Hành một tin nhắn.
" Ninh Nhiễm sao rồi ạ?"
Đầu bên kia vậy mà lại trả lời rất nhanh:" cô ấy và Trình Khiên Bắc xảy ra mâu thuẫn, trông rất đau lòng và buồn bã, uống nhiều rượu lắm rồi, anh phải trông coi cô ấy. Ngày mai gọi điện thoại lại cho em nhé."
cô đứng ở đầu đường trong đêm hè oi bức, lại giống như đang đứng giữa trời đông giá lạnh, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo không chịu được.
Bóng đêm ngày càng trầm, Giang Mạn cũng không biết mình đã đứng đó bao lâu rồi, thời gian tựa như trở nên hư vô mờ mịt, cũng không cảm thấy mệt mỏi. Mãi đến khi từng lớp người nối đuôi nhau đi ra từ trong quán bar, cô mới chậm chạp hoàn hồn.
Lúc Hứa Thận Hành và Ninh Nhiễm đi ra, đã là gần mười hai giờ.
Ninh Nhiễm uống say như chết, được Hứa Thận Hành nửa ôm nửa dìu, có lẽ quá tập chung vào người bên cạnh, lúc đi ngang qua người Giang Mạn, Hứa Thận Hành cũng không hề chú ý tới người bạn gái này của mình.
Giang Mạn không thể không tiếp nhận một sự thật, có Ninh Nhiễm ở bên cạnh, thì có lẽ trong mắt Hứa Thận Hành căn bản là không nhìn thấy cô .
Sự thật này quá tàn nhẫn!
Cảm giác bất lực và sự thất bại to lớn thoắt cái rút cạn nhiệt tình mà Giang Mạn đã tích lũy trong nhiều năm kia.
cô lau lau mắt, vốn tưởng rằng mình sẽ khóc một cách đau buồn, nhưng phát giác đôi mắt khô khốc, có lẽ ngay cả sức lực để rơi nước mắt cũng không còn nữa rồi.
Vẫn đứng tại chỗ một lúc như vậy, rồi cô âm thầm đuồi theo hai người.
Giang Mạn nghĩ, thì ra dịu dàng của anh cũng không phải chỉ dành cho mình, khi đối mặt với Ninh Nhiễm, sự dịu dàng này còn hơn thế nữa.
cô đứng trong bóng đêm, lẳng lặng nhìn hai người ngả nghiêng đi qua đường, rồi vào trong khách sạn đối diện kia.
cô không cùng đi lên, cô tin họ sẽ không làm gì cả, nhưng điều này đã không còn quan trọng nữa. Sự kiên trì bền bỉ từ năm mười lăm tuổi cuối cùng đã bị đánh bại hoàn toàn tại thời điểm này bởi sự thất bại thảm hại, tất cả chờ đợi và khát khao về thời gian tới, cũng gần như tan biến hết, chỉ còn lại sự sợ hãi cùng không xác định.
cô phát giác bản thân mình cuối cùng cũng không có dũng cảm như vậy, cô lo sợ mọi thứ đổ sụp, cuối cùng chỉ cược được một kết cục tề mi cử án ý nan bình (*).
(*)Tề mi cử án 举案齐眉:Chỉ sự vợ chồng kính trọng nhau (đối đãi như khách quý)
(*) ý nan bình 意难平: Tâm nguyện khó bình yên.
Cho nên cô quyết định, hiện giờ đã nhận thua.
Trình Khiên Bắc thu lại ánh mắt từ con phố đối diện, chuyển qua gương mặt cô.
Giang Mạn hướng về phía anh nhún nhún vai, dáng vẻ nhẹ nhõm hết sức. Nếu như đổi lại là trước kia, vì không để anh hiểu lầm, cô nhất định sẽ thay Hứa Thận Hành và Ninh Nhiễm giải thích một hồi. Nhưng giờ đây cô đã chẳng còn suy nghĩ gì nữa, chỉ muốn ném mọi thứ đi xa thật xa.
cô đứng bên ngoài xe của anh, đưa tay chỉ chỉ hướng quán bar, nhẹ cười nói với anh :" Có muốn vào trong đó uống một ly không ? Em mời anh."