Trả tiền xong, hai người sánh vai nhau ra khỏi quán ăn nhỏ. Còn chưa tới chỗ dừng xe ven đường, bỗng nhiên Trình Khiên Bắc dừng lại và xoay người nhìn lại quán ăn nhỏ vừa rồi.
Lúc này đã có hai ba thực khách đi vào, trong quán ăn có thêm chút âm thanh của phố chợ, ông chủ trung niên lại lu bu bận rộn.
Nhất thời anh đột nhiên có chút ngẩn ngơ, tiếng nói quen thuộc trong ký ức ùa về.
" Tiểu Bắc, con đi làm bài tập đi, bát đũa để mẹ thu dọn là được rồi!"
" Học kỳ này mà đạt hạng nhất nữa, mẹ làm món ngon cho con nhé!"
" không sao đâu Tiểu Bắc, mở cửa buôn bán thì kiểu gì cũng gặp ít người xấu, tụi nó cũng không làm gì được đâu, con cũng đừng động thủ với tụi nó, bằng không chúng ta cũng xấu như chúng nó à?"
" Thành thị này cho dù tốt, cũng không đẹp bằng quê nhà của mẹ, nơi đó có sơn thủy hữu tình, non xanh nước biếc, những phiến đá xanh biếc trải dọc trên những con đường dài, sau này Tiểu Bắc thi đỗ đại học, có công ăn việc làm, rồi cưới vợ có gia đình nhỏ của mình, thì mẹ sẽ trở về quê, thỉnh thoảng con về thăm mẹ là được rồi nhỉ!"
anh nhắm mắt lại, lòng dạ có chút rối bời.
Giang Mạn cảm thấy sự khác thường của người bên cạnh, bèn hỏi:" Sao vậy?"
Trình Khiên Bắc mở mắt ra, lắc đầu, nét mặt đờ đẫn.
" Ơ? Đây là Tiểu Bắc sao?" Hai người đang chuẩn bị bước tiếp thì bên cạnh chợt vang lên tiếng nói,một người phụ nữ mập mạp đi tới, ngập ngừng cất tiếng hỏi thử.
Trình Khiên Bắc quay đầu nhìn bà, mỉm cười đáp lại:" Dì Lý, đạ lâu không gặp ạ!"
Người được gọi dì Lý thấy mình không nhận nhầm người, cười tít mắt nói :" thật là cháu à, suýt nữa thì dì không nhận ra đấy, sau khi mẹ cháu đi rồi thì cũng chưa gặp lại cháu, chắc cũng mười năm rồi chứ nhỉ?"
Trình Khiên Bắc cười:" Vâng ạ! Lâu rồi không ghé qua chỗ này. Dì và bác Vương vẫn khỏe chứ ạ?"
Dì Lý gật đầu:" Khỏe cả, có điều bên này sắp dỡ bỏ rồi, chúng ta chắc sớm trở về quê thôi."
Trình Khiên Bắc nói :" Cửa hàng ngũ kim của nhà dì sắp được hai mươi năm rồi, sao vẫn muốn quay về? Đại Tuấn và A Mẫn chắc là đã làm việc ở đây rồi chứ ạ?"
Hai người anh nói ở đây là con trai và con gái của dì Lý, nhỏ hơn anh một chút, nhưng cũng đã trưởng thành nhiều năm.
Dì Lý gật đầu cười tít mắt:" Đúng vậy, hai đứa nó đã đi làm ở đây được mấy năm rồi, Đại Tuấn thì làm ở cục Thuế nhà nước, đã mua được nhà kết hôn rồi, a Mẫn thì mới tốt nghiệp năm trước xin vào làm ở một công ty lớn, cũng không cần hai ông bà này phải lo nghĩ nữa. Tuy rằng chú dì ở đây buôn bán nhỏ đã nhiều năm, nhưng nói cho cùng cũng không phải nhà của mình, con cái ổn định được rồi, chú dì cũng về quê dưỡng lão thôi.Các cụ nói đúng mà, lá rụng về cội!"
Trình Khiên Bắc mỉm cười:" nói cũng phải ạ."
Đa phần người buôn bán trên con phố này là người ngoại tỉnh, cho dù sống quen thuộc ở thành phố này, thì họ vẫn nghĩ rằng cuối cùng một ngày nào đó cũng sẽ trở về quê hương.
Mà mẹ của anh, bởi vì anh mà xa rời quê hương, đến cuối cùng lại chẳng thể quay về.
Dì Lý đánh giá anh một lượt, nói tiếp:" Nghe a Mẫn nói cháu hiện giờ làm ông chủ lớn rồi, trên mạng cũng có tin tức của cháu nữa, thật sự là có tương lai sáng lạn, ba mẹ cháu dưới suối vàng mà biết được, không biết sẽ vui mừng thế nào."
Trình Khiên Bắc cười cười:" Đừng nghe a Mẫn nói linh tinh ạ, cháu cũng chỉ là kiếm sống mà thôi."
Giang Mạn ở bên cạnh làm nền rốt cuộc nhịn không được khóe miệng co rút, nhà tư bản như anh động chút là dùng đơn vị tính bằng triệu, nếu cũng gọi là kiếm sống, thì loại dân văn phòng như cô đây có lẽ chỉ gọi là khỏi sinh sống luôn đi ?
Dì Lý cười nói anh khiêm tốn, lúc này mới nhớ tới mà hỏi:" cô gái này là người yêu của cháu hả?"
Trình Khiên Bắc cười gật đầu:" Dạ, đây là vợ của cháu."
Giang Mạn:"........"
không phải chứ, lúc này có phải ở nhà họ Diệp đâu mà còn diễn sâu như vậy hả?
Dì Lý kinh ngạc:" A? thì ra cháu kết hôn rồi à! Vậy mà a Mẫn nói cháu vẫn chưa kết hôn."
Trình Khiên Bắc cười nhẹ nhàng đáp lại:" Công việc bận quá chưa làm lễ cưới được ạ, thật sự là có nhiều nhiều người không biết ạ."
" Vậy à!" Dì Lý gật gù," Vậy ta về phải nói với a Mẫn, con bé nói gì mà kiểu ông chủ lớn như cháu có nhiều phụ nữ lắm, chắc chắn là không quan tâm đến chuyện kết hôn. Cơ mà ta nói xem như chúng ta cũng nhìn cháu trưởng thành, cháu là thằng bé từ nhỏ đã thành thật chăm chỉ, không giúp mẹ làm việc trong quán thì cũng ngồi làm bài tập ở cửa, chẳng giống những đứa trẻ khác chỉ thích trêu chó nghịch mèo suốt cả ngày."
Thành thật chăm chỉ?
Giang Mạn không kìm được nhìn người đàn ông bên cạnh, sao cô cứ cảm thấy miêu tả này dường như đang nói về một người khác ấy nhỉ?
Trình Khiên Bắc cười cười:" A Mẫn chắc là xem quá nhiều mấy cái tin tức linh tinh rồi ạ." nói xong vẫy vẫy tay," Vậy Dì Lý làm việc đi ạ, chúng cháu đi trước đây ạ."
" Có rảnh thì quay về ngồi chơi chút nhé! Bằng không chẳng mấy chốc thì phá bỏ đấy!"
" Vâng ạ!"
Đợi bà dì xoay người đi rồi, Trình Khiên Bắc mới kéo tay Giang Mạn, tiếp tục đi về phía chiếc xe cách đó không xa.
Lúc này Giang Mạn không ngần ngại giãy tay ra, cười nhắc nhở anh :" Trình tổng, giờ cũng không phải ở nhà họ Diệp, hai ta cũng không cần phải diễn kịch đâu mà?"
cô không hề cảm thấy câu nói này của mình có vấn đề ở đâu cả, nhưng mà sắc mặt Trình Khiên Bắc thì lại đột nhiên trở nên lạnh lùng, quay đầu lại híp mắt nhìn cô :" Sao hả? Ông nội tôi còn chưa chết đâu, vậy mà em đã không còn kiên nhẫn diễn tiếp cùng tôi nữa hả? Hay là em gấp rút muốn có tình yêu mới rồi? Chắc không thể chờ đợi, muốn được hợp lại với tên bạn trai trước của em hả?"
Giọng điệu của anh gần như mang theo sự mỉa mai cay nghiệt, Giang Mạn chỉ cảm thấy không hiểu nổi, lại còn gì mà tình yêu mới? Cái gì mà bạn trai trước hợp lại?
cô có chút buồn cười thở nhẹ ra:" Trình Khiên Bắc, tôi biết tâm tình anh hôm nay không tốt, như vậy đi, tôi tự kêu taxi về, anh không cần đưa tôi nữa."
Trình Khiên Bắc cười lạnh:" Thế nào? Tôi nói trúng tâm tư của em rồi sao?"
Người này điên rồi?
Mặc dù tính cách Giang Mạn không tệ, nhưng điều đó không có nghĩa là không. cô không cho rằng với quan hệ của hai người, cô cần phải tiêu hóa tâm trạng tồi tệ không hiểu nổi của anh.
cô tức cười đáp lại:" Tâm trạng anh không tốt, có thể tìm một cách khác để trút giận, nhưng giận chó đánh mèo lên người tôi, có phải đã hơi quá đáng rồi hay không ? Trong mối quan hệ hợp tác của chúng ta, chắc là không có thêm điều kiện nào như vậy. Xin lỗi nhé, không đi cùng anh được."
nói xong liền đi về hướng giao lộ của con đường cũ.
Trình Khiên Bắc đứng tại chỗ, ngẩn ngơ nhìn bóng lưng cô đang dần xa, vuốt vuốt mái tóc có chút cáu kỉnh, vốn định đuổi theo, nhưng cuối cùng vẫn không di chuyển.
thật ra sau khi Giang Mạn lên xe taxi rồi thì cũng có hơi hối hận. Mặc dù cô và Trình Khiên Bắc không tính là người yêu, nhưng xét cho cùng, con người không phải động vật bị điểu khiển bởi bản năng, đã duy trì mối quan hệ thân mật này được lâu như vậy, nếu nói không hề có chút cảm tình nào thì chắc chắn là giả, cho dù loại cảm giác này không liên quan gì đến tình yêu.
Lui một bước mà nói, ngay cả chỉ là bạn bè bình thường, thì cũng nên an ủi hơn là oán trách khi thấy người kia mất kiểm soát vì tâm tình không tốt.
Nhưng mà vừa rồi cô không những không trấn an anh, mà còn giận dữ bỏ đi.
Trình Khiên Bắc cũng chỉ là một người đàn ông, cũng sẽ mất khống chế khi tâm trạng xấu, cô không thể xem anh là một đối tác hoàn mỹ mà không mắc sai lầm.
Bỗng dưng cô nhận ra mình hình như có phần không được nhân đạo cho lắm.
nói một cách đơn giản, chính là vô tình.
cô ảo não hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại ra, tính gửi tin nhắn cho anh mong cứu vãn tình hình vừa rồi.Nhưng mở khung hộp thoại ra nhìn hình đại diện của anh lại chẳng biết nói gì, cuối cùng đành từ bỏ.
Sau lần tan rã không vui này, gần hai tuần Giang Mạn và Trình Khiên Bắc không có liên hệ, không điện thoại, tin nhắn, anh cũng không tìm tới căn hộ của cô.
Giang Mạn thay đổi vị trí và suy xét một chút, nếu là cô lúc tâm trạng không tốt, nói năng lỗ mãng với người khác, người kia chẳng hề khoan dung, còn giận dữ bỏ đi, tất nhiên cô sẽ thất vọng về người đó.
Cho nên Trình Khiên Bắc có lẽ rất thất vọng về cô, tuy rằng với mối quan hệ của hai người thì sự thất vọng của anh đối với cô cũng không quan trọng, nhưng dù sao vẫn đang hợp tác cùng nhau, mối quan hệ hữu nghị bị phá hủy vì điều này thì quả thật có chút không hay lắm.
Chỉ có điều, không biết có phải xuất phát từ tâm lý kiêu ngạo của phụ nữ hay không, mà trong lòng cô soạn biết bao nhiêu là tin nhắn giải thích cầu hòa, nhưng đến cuối cùng cũng không gửi đi.
May mắn thay, vì điều kiện công việc, cô cũng không rối rắm về chuyện này cho lắm. Diễn đàn Bác Ngao sẽ khai mạc sớm, đài kinh tế sẽ phát sóng trực tiếp, mà tổ chuyên mục của họ cũng muốn liên kết để thực hiện một số chương trình đặc biệt.
Lão Vương lên kế hoạch và dẫn đầu mấy người biên tập các cô bay qua đó chuẩn bị. đi công tác với cô mà nói là chuyện thường ngày, lần này cũng không có gì đặc biệt, lại còn được đi biển đảo, cũng xem như là phúc lợi, cả đám đều hết sức vui vẻ.
Bởi vì các cô chỉ là nhân viên bình thường, một nhóm mười mấy người, đương nhiên là ngồi khoang phổ thông. Máy bay lần này là loại cỡ nhỏ trung bình, khi hành khách bước vào khoang phổ thông, sẽ đi ngang qua mấy hàng ghế ít ỏi ở phía trước của khoang hạng nhất, tuy rằng khoang hạng nhất của máy bay này không thể so sánh với máy bay lớn, nhưng ghế ngồi của ghế đôi vẫn rộng rãi hơn rất nhiều ghế hạng phổ thông.
Giang Mạn đi theo phía sau đồng nghiệp, bỗng nhiên nghe thấy giọng lão Vương ở đằng trước:" Ơ? Trình tổng?"
Giang Mạn sững người, nhìn lướt qua bả vai người trước mặt, trông thấy người đàn ông đang ngồi sát vị trí cửa sổ trong khoang hạng nhất.
" Xin chào, tổng biên Vương, trùng hợp vậy?"
Lão Vương đứng nép nép sang bên, để không ảnh hưởng đến những người phía sau, rồi tiếp tục hàn huyên: " Đúng á! Tôi đã xem thông tin, lần này Trình tổng là khách mời của diễn đàn tuổi trẻ. Mấy ngày trước chúng tôi có gửi thư mời đến anh, mời anh ngày mốt đến làm khách mời cho tiết mục của chúng tôi, mà trợ lý của anh nói, anh tham dự khai mạc diễn đàn giới trẻ xong rồi vì công việc lại phải quay về Giang Thành ngay, thật sự là đáng tiếc."
Trình Khiên Bắc mỉm cười:" Công ty gần đây tương đối bận rộn, cũng không dễ dàng gì mới dành chút thời gian tới hội nghị được."
" Tôi hiểu tôi hiểu mà! Vậy tôi đến chỗ ngồi đây, lúc nào gặp lại." Lão Vương khua tay, tiếp tục đi về hướng khoang phổ thông.
Lúc ông ta mới dừng lại thì Chương Tiếu Tiếu và Giang Mạn đi theo phía sau cũng dừng lại, dù sao cũng là lãnh đạo, ở bên ngoài vẫn phải giữ chút thể diện. Giờ ông ta đi, thì ba người lại đi tiếp về phía trước, lúc đi ngang qua chỗ ngồi của Trình Khiên Bắc, Chương Tiếu Tiếu đánh tiếng chào hỏi một cách khoa trương:" Chào Trình tổng!"
Trình Khiên Bắc gật đầu, mỉm cười với cô ấy, sau đó tầm mắt dừng trên khuôn mặt Giang Mạn ở phía sau cô ấy.
Suy cho cùng nửa tháng không gặp, lúc này đột nhiên nhìn thấy trên máy bay, Giang Mạn vẫn có chút bất ngờ, vốn định học theo Chương Tiếu Tiếu dùng xưng hô " Trình tổng" cất lời chào anh, nhưng nghĩ nghĩ về quan hệ của hai người, lại cảm thấy có hơi ngu ngốc, thế là chỉ nhếch nhếch khóe miệng, rồi kéo va ly hành lý, theo người phía trước đi vào bên trong.
" Ể! không ngờ Trình Khiên Bắc có thể đi mày bay nhỏ như vậy." Tới vị trí ghế ngồi, Chương Tiếu Tiếu vừa cất hành lý vừa nói.
Bành Việt đáp:" Sao chị không nói luôn là người ta thì ngồi khoang hạng nhất, mà chúng ta chỉ có thể ngồi ở hạng phổ thông hả?"
Chương Tiếu Tiếu cười ha ha:" Giá trị con người ta không biết là bao nhiêu triệu đâu, chúng ta có thể so bì sao? Kiểu người này đi xa đáng lẽ ngồi máy bay thương vụ mới bình thường, đúng không ? Ngồi khoang hạng nhất vậy chính là cần kiệm nghiêm túc."
Bành Việt nói :" Chị có thể đừng dùng tư tưởng tẩu tư phái kia của chị để quan sát người hay không hả?"
(*)tẩu tư phái (phái chủ trương đi theo con đường tư bản chủ nghĩa)
" Bành Việt, làm người ấy mà, phải biết chấp nhận sự thực. Loại tiền lương tám vạn như chúng ta, cùng người có giá trị bản thân không biết bao nhiêu triệu, thật sự là không sống trong một thế giới. Ngồi cùng một chuyến bay, vậy chắc chắn là một sự kiện mang xác suất nhỏ. Chị nói đúng không, Mạn Mạn?"
Giang Mạn cười đáp:" Tôi cảm thấy Bành Việt nói đúng, mặc dù người ta có tiền, nhưng chúng ta cũng là người lao động chân chính, không có gì phải ghen tỵ với người ta cả."
Chương Tiếu Tiếu:" Giá trị người ta kể ra cả tỷ đấy, chị không hâm mộ?"
Giang Mạn:".............Ờm, vô cùng hâm mộ."
Bành Việt:" Tôi cũng thế."
Chương Tiếu Tiếu nói :" Tôi nói rồi mà, làm người thì vẫn nên tiếp nhận sự thật."
Mấy người nói cười ngồi xuống, không lâu sau, trong tiếng loa phát thanh, máy bay chòng chành cất cánh bay lên.
Khi máy bay đã êm ả, một nữ tiếp viên xinh đẹp bước đến và khom lưng với Giang Mạn đang ngồi bên lối đi:" Xin hỏi cô có phải là Giang Mạn không ạ?"
" Đúng, là tôi."
" Là như vậy ạ, khoang hạng nhất của chúng tôi còn trống chỗ, tra được số chuyến bay của quý cô đã đạt đủ, có thể miễn phí nâng hạng cho quý cô ạ."
" Ah? Miễn phí nâng hạng sao?"
" Đúng ạ."
Mặc dù hành trình bay chỉ hơn ba giờ, nhưng ở trong khoang phổ thông chật hẹp, thực sự là không làm sao mà hưởng thụ. Giang Mạn chưa từng nâng hạng miễn phí trên máy bay, nghe thấy có phúc lợi này, khá là háo hức muốn thử, nhưng nghĩ đến các đồng nghiệp đều đang ở khoang phổ thông, mình lại chạy đến khoang hạng nhất, cũng kỳ cục quá mất, bèn nói :" không cần đâu, để lần sau nâng cho tôi nhé? "
Nét mặt tiếp viên hàng không thoáng khựng lại, đang tính mở miệng nói, thì ở đằng trước lão Vương quay đầu lại bảo:" Có miễn phí nâng hạng sao lại không đi chứ? Tranh thủ đến khoang hạng nhất mà hưởng thụ chút đi, ngủ một giấc ngon lành, xuống may bay rồi chúng ta lại bắt đầu lao động."
Lão Vương đã lên tiếng, Giang Mạn cũng không có gì phải do dự nữa, tháo dây an toàn, hí hửng đi theo tiếp viên hàng không đến khoang hạng nhất bên kia bức rèm.
" Thưa anh Trình, nâng hạng của vợ anh đã làm xong rồi ạ." Đến khoang hạng nhất, tiếp viên hàng không mỉm cười nói với Trình Khiên Bắc.
Giang Mạn thoáng ngẩn người, ý thức được chuyện nâng hạng miễn phí này là thế nào rồi? Lấy đâu ra cái gì mà hành trình bay đạt đủ chứ, thì ra là có người mua cho mình mà thôi!
Có điều chút tiền chênh lệch này, đối với anh mà nói, chỉ là cọng lông, cô cũng không đến nỗi ngại ngần lắm.
Tiếp viên hàng không nói xong, rồi vươn tay ra chỉ hướng bên trong vị trí chỗ ngồi của Trình Khiên Bắc:" cô Giang, vị trí của cô đây ạ."
Giang Mạn gật đầu, có hơi mất tự nhiên khi ngang qua Trình Khiên Bắc bước vào bên trong.
May mà không gian khoang hạng nhất đủ rộng rãi, không đến mức để anh phải nghiêng người này nọ.
Tuy rằng không phải khoang hạng nhất là được bố trí cao cấp nhất, nhưng so với chỗ ngồi chỗ hạng phổ thông vừa rồi, thì vẫn thoải mái hơn nhiều. Giang Mạn ngồi xuống cảm nhận, rồi quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh.
anh đang cúi đầu lật xem một quyển tạp chí du lịch, gương mặt đẹp trai bình tĩnh như thường lệ. Giang Mạn không biết tại sao, chợt khẽ bật cười.
Trình Khiên Bắc vì tiếng cười này mà ngẩng đầu nhướng mày nhìn cô .
Xem ra, đối với mình chắc là anh cũng không tức giận lắm.
Chỉ là ý niệm này mới dâng lên trong đầu, đã thấy anh nhàn nhạt liếc mình một cái rồi không nói không rằng lại cúi đầu xem tạp chí.
Giang Mạn bĩu môi:" Lần trước tâm trạng anh không tốt, tôi không nên có thái độ kia với anh, anh đừng giận tôi nhé! "
Trình Khiên Bắc cúi đầu liếc xéo cô, nhỏ giọng nói :" Em xác định phải ở đây nói với tôi những cái này hả?"
" Ah?"
" Đồng nghiệp của em đều đang ở sau bức rèm đó."
"Ò "
Qua một lúc lâu, Trình Khiên Bắc lại nói :" Em ngủ không ?"
Giang Mạn gật đầu:" Ngủ mà."
" Vậy mau ngủ đi !"
Giang Mạn:"............"
" Mấy ngày này tụi em chắc là bận rộn lắm, có thể ngủ được chút nào hay chút nấy."
Giang Mạn ngẩn người, định thần lại, khẽ cười đáp:" Tôi còn tưởng anh không muốn nghe tôi nói chuyện đấy!"
Trình Khiên Bắc nghiêng đầu nhìn cô, dịu dàng bảo:" Ngủ đi, lúc nào có đồ ăn, tôi gọi em."
" Ừm."
Tuy rằng ghế ngồi khoang hạng nhất không thể hạ nằm xuống hoàn toàn, nhưng không gian tương đối rộng rãi, vẫn có thể nằm dựa nửa người, thoải mái hơn so với chỉ có thể ngồi ở khoang phổ thông.
Bởi vì dậy rất sớm, Giang Mạn quả thật là đã buồn ngủ, không bao lâu đã phát ra tiếng hít thở đều đặn.
Trong khoang máy bay, điều hòa không khí tỏa hơi đầy đủ, không hề có cảm giác mùa hè. Giang Mạn mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay và chỉ đắp một chiếc chăn mỏng để sẵn trên ghế, một cánh tay vẫn hở ra bên ngoài.
Trình Khiên Bắc buông cuốn tạp chí xuống, cúi đầu nhíu mày nhìn người phụ nữ đang ngủ bên cạnh, đưa tay chạm vào tay cô, cảm thấy hơi lạnh, liền giơ tay lên vẫy vẫy về phía tiếp viên hàng không cách đó không xa, lặng lẽ dùng khẩu hình miệng phát ra chữ " chăn ".
Tiếp viên hàng không hiểu ý, mang một cái cái chăn lại cho anh.
Trình Khiên Bắc nhỏ giọng nói cảm ơn, cầm lấy cái chăn hết sức cẩn thận đắp lên người Giang Mạn.
Tiếp viên hàng không có chút hâm mộ mà nhìn nữ hành khách đang ngủ kia.
cô ấy biết thân phận của Trình Khiên Bắc, vốn cho rằng tuổi trẻ tài năng anh tuấn như vậy chắc là chưa kết hôn, còn nghĩ là khoang hạng nhất của họ cuối cùng cũng được đón tiếp một cao phú soái chân chính, nào biết còn chưa bắt đầu khách sáo vài câu, đã nghe thấy anh nói có thể giúp vợ anh nâng hạng được không, còn nói vì vợ anh đi cùng đồng nghiệp, phải nói là miễn phí nâng hạng do tích điểm hành trình bay.
nói thì nói vậy thôi, chứ anh ngồi khoang hạng nhất, thì không có lý nào lại để bà xã ngồi khoang phổ thông.
thật không ngờ kiểu cao phú soái này lại còn săn sóc như vậy. Bà xã ngủ rồi, cứ ở bên cạnh nhìn mãi, nhìn thấy bà xã xoay người tấm chăn không cẩn thận trượt xuống, liền nhanh chóng kéo chăn đắp lên, thỉnh thoảng còn vươn tay ra sờ sờ vầng trán bà xã, vén mấy sợi tóc lòa xòa trước trán.