Giọng điệu anh có chút trêu chọc, dường như cố ý trêu tức cô. Giang Mạn xì một tiếng, chống người anh ngồi dậy, lấy cái áo sơ mi dài rơi rớt bên cạnh khoác tạm lên người.
Trình Khiên Bắc cũng từ từ đứng dậy, mặc quần ở nhà vào rồi cúi xuống lần lượt nhặt những cuốn sách trên nền nhà và đặt trở lại giá sách.
Giang Mạn khoanh tay đứng tựa vào trước bàn sách rộng lớn quan sát động tác của anh, cười:" anh có bản lĩnh thì đừng có mà nhặt chứ? Tính khí gì mà nóng nảy!"
Trình Khiên Bắc nghe vậy quay đầu nhàn nhàn nhìn cô, khe khẽ cười:" Đây không phải anh để em nhìn thấy chân thực về anh hay sao?"
Giang Mạn ngoài cười trong không cười:" Là rất chân thực đấy."
Trình Khiên Bắc vậy mà cười không nói gì, đưa lưng về phía cô tiếp tục sắp xếp lại giá sách.
Giang Mạn ngồi luôn lên bàn, hai tay chống trên mặt bàn, cách nền nhà hai cái đùi thoáng đung đưa, nghiêng đầu đánh giá bóng lưng người đàn ông.
cô đã hiểu người này rồi sao? Khả năng điều đó cũng không tính, bởi vì tính khí và tính cách cả con người anh đều quá phức tạp.
Hầu hết trong mắt mọi người, Trình Khiên Bắc là quý ông lạnh lùng tự phụ và không thể tiếp cận, thậm chí còn mang theo phần nào khí chất cấm dục, tất nhiên là không phải ngụy trang, đây cũng là con người thật của anh, hoặc nói cách khác anh chân thực một mặt. Bởi vì anh cũng là cao tài sinh xứng danh hàng thật giá thật.
Nhưng ngoài khía cạnh này ra, Giang Mạn cũng được chứng kiến vẻ bất cần đời vô lại của anh, cùng chút ấu trĩ ngây thơ thi thoảng cố ý lộ ra.
Đương nhiên là còn có một chút dịu dàng vô tình. cô tin đây đều là phẩm chất thực sự của anh. Có lẽ đây là sự phức tạp của người này.
Ánh mắt cô rơi vào phần dưới sống lưng để trần của anh, đường cong thắt lưng đẹp đẽ, đột ngột dừng lại một chút. Bên nhau lâu như vậy, giờ cô mới chú ý, bên hông của anh vậy mà có một vết sẹo thật dài, mặc dù màu sắc đã rất nhạt, nhưng lại dài tới tận hai tấc.
Giang Mạn cau mày nhảy từ trên bàn xuống, chân trần đi lại phía sau anh, vươn tay xoa nhẹ lên vùng hông anh.
Trình Khiên Bắc đang tập trung sắp xếp, cả người không chú ý bị cô chạm nhẹ một cái súyt nữa thì giật mình, theo bản năng túm lấy tay cô :" Đợi anh sắp xếp sách xong thì làm tiếp!"
Giang Mạn điên tiết đập bốp lên tay anh :" Ai muốn làm tiếp chứ? Sẹo trên lưng anh là sao mà có?"
Trình Khiên Bắc lật bàn tay trên eo xuống, trả lời bằng giọng lơ đãng:" Cái này ấy hả! Hồi nhỏ ở phố Hạ Đường bị một tên lưu manh thu phí bảo kê dùng dao chém bị thương."
anh nói bằng giọng nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng trong lòng Giang Mạn quả thật không kìm được co lại, hỏi theo bản năng:" Hồi mấy tuổi vậy?"
Trình Khiên Bắc nghĩ nghĩ:" Mười hai mười ba tuổi sao đó? nói sao thì những năm đó cứ ba ngày hai bữa lại có người đến gây chuyện, bị thương là chuyện thường như cơm bữa thôi."
Lồng ngực Giang Mạn chua xót, nửa lời cũng không nói ra được.
Trình Khiên Bắc giống như cảm nhận được, quay đầu lại nhìn cô, thấy chân mày cô xoắn lại, buồn cười bảo:" Đây đều là chuyện thiếu niên nhiều năm trước rồi."
Giang Mạn không thể tưởng tượng được cảnh một cậu bé mười hai mười ba tuổi bị chém trọng thương, cô yên lặng một hồi, rồi nói bằng giọng rầu rĩ:" Em đang nghĩ lúc mười hai mười ba tuổi thì em đang làm gì?"
Mười hai mười ba tuổi cô mới vào cấp hai, lúc đó là điều kiện gia đình cô tốt nhất, mua đất xây được ngôi nhà lớn. Cha mẹ bận rộn làm ăn, mời một dì chăm sóc riêng mình cô, tiền tiêu vặt mỗi ngày dùng không hết, có thể muốn mua bất cứ truyện tranh hay đĩa nhạc yêu thích nào. Bởi vì là trường cấp hai trọng điểm, môi trường hoàn cảnh rất tốt, xung quanh đều là những đứa trẻ giống như cô, rắc rối hầu hết chỉ là thi không tốt, hoặc một chút ngọt ngào buồn thương của mối tình đầu.
Cảnh sinh tồn như phố Hạ Đường, đối với họ mà nói có lẽ chỉ tồn tại trong những bộ phim Hong Kong xa xôi.
Trình Khiên Bắc nhìn cô, cười bảo:" Thực tế thì nó cũng không mấy đáng sợ như em nghĩ đâu. Mặc dù an ninh của phố Hạ Đường có chút kém, nhưng hàng xóm láng giềng hầu hết đều là những người tốt."
Giang Mạn nhớ tới đánh giá của người cảnh sát già và dì Lý dành cho anh, gật mạnh đầu đồng ý, tầm mắt liếc nhìn bức ảnh anh vừa bỏ vào, vươn tay rút ra, nhìn hai cậu bé trên đó, cười hỏi:" anh nói anh đã chơi với những đứa trẻ này từ khi còn nhỏ, lớn rồi không trở thành lưu manh, thật là rất hiếm đấy. Đây có phải là gần bùn mà không hôi tanh mùi bùn?"
cô ngẩng đầu nhìn anh cười.
Trình Khiên Bắc cầm lấy bức ảnh, nhét trở lại giá sách, nói bằng giọng bâng quơ nhẹ nhàng:" Cuộc sống của anh không phải nằm tất cả ở phố Hạ Đường, còn có trường học mà! Ở trường học trông thấy những đứa trẻ ngoan khác, dĩ nhiên muốn giống như những người khác." anh dừng lại một chút," Chủ yếu là muốn đem lại cuộc sống an ổn hơn một chút cho mẹ anh !"
Chỉ là anh không thể làm được.
Giang Mạn biết lúc mẹ anh mất, anh mới mười chín tuổi. Chắc chắn là tiếc nuối lớn nhất đời anh. cô không quấy rầy anh nữa, lùi ra sau giúp anh nhặt những cuốn sách trên nền nhà.
Trình Khiên Bắc quay người lại nhìn cuốn sách trong tay cô, tiện tay nhận lấy bỏ vào trong ngăn tủ, sau đó chợt như nhớ ra gì đó, quay đầu tĩnh lặng nhìn cô .
" Sao thế?" Giang Mạn bị anh nhìn mà không hiểu gì cả.
Trình Khiên Bắc đỡ đỡ trán, vốn chỉ là khe khẽ cười, nhưng rất nhanh lại giống như không kìm được mà cười phá ra.
" anh có bệnh à?" Giang Mạn tiến lên trước đấm cho anh một cái.
Thế nhưng đấm xong, chính mình cũng không hiểu vì sao mà nở nụ cười.
Đuôi mày khóe mắt của Trình Khiên Bắc đều là ý cười, nhìn cô nói :" Em không cảm thấy hai chúng ta giống kẻ điên sao?"
Trong lòng Giang Mạn thầm nói còn không phải sao? Phim Quỳnh Dao cũng không thăng trầm như họ, vừa mất khống chế ném sách đi rồi vừa điên cuồng làm một trận, giờ thì lại ở chỗ này nghiêm túc mà thu dọn.
Có điều cô chắc chắn sẽ không thừa nhận, cố ý hừ một tiếng:" Đó là anh, chứ em hết sức bình thường nhá!"
Trình Khiên Bắc vẫn nhìn cô bằng ánh mắt như vậy, hỏi bằng giọng thờ ơ:" Nếu anh thật sự là một người điên, vậy phải làm sao?"
Giang Mạn trợn trắng mắt:" Đương nhiên là đưa anh vào bệnh viện tâm thần chứ làm sao!"
Trình Khiên Bắc bật cười lắc đầu, quay người nhét quyển sách cuối cùng vào giá sách, nói bằng giọng bâng quơ nhẹ nhàng:" Gần đây các loại tin tức của anh chắc chắn là bay đầy trời, không phải em muốn đi nghỉ phép sao? anh đã đặt vé máy bay ngày mai rồi, chúng ta đi trốn vài ngày."
Giang Mạn kinh hãi:" Hiệu suất của anh kinh khủng quá! thật đúng là nói đi du lịch là đi. Ok, vậy em đi sắp xếp hành lý."
Trình Khiên Bắc nhìn cô chân trần chạy ra khỏi thư phòng, khóe miệng vô thức cong lên.
*
Trình Khiên Bắc chọn một hòn đảo nhỏ khá yên tĩnh, rất ít du khách trong nước. Vô cùng thích hợp cho mục đích trốn tránh.
Trong một vài ngày hầu như không nhìn thấy khuôn mặt người Trung Quốc nào.
Bởi vì không cần phải suy nghĩ về công việc nữa, lại được ở bên người đàn ông mình yêu, đây là kỳ nghỉ dễ chịu nhất từ sau khi Giang Mạn đi làm, ban ngày thì bơi và lặn, buổi tối thì ngắm sao. Đương nhiên đây chỉ là hai ngày đầu tiên, sau đó cô buột miệng thốt lên rằng mỗi ngày bơi lặn thật là nhàm chán, sau đó liền bị Trình Khiên Bắc kéo vào phòng khách sạn, trải qua cuộc sống ba ngày không biết xấu hổ.
Vốn dĩ anh còn định tiếp tục cuộc sống như vậy cho đến khi hết kỳ nghỉ, song Giang Mạn không thể chịu được nữa, vào buổi tối chạng vạng ngày thứ tư, rốt cuộc vùng lên đấu tranh, thay áo váy xinh đẹp mà ra cửa.
Cảnh biển chạng vạng rất đẹp, người cũng đông, ngoại trừ những người dân đảo da đen thì về cơ bản đều là khách du lịch châu Âu và châu Mỹ. Hai người chen trong đó cũng khá gây sự chú ý, nhất là cô gái phương đông thon thả trắng nõn như Giang Mạn, tỷ lệ ngoái đầu nhìn lại khá cao.
Lúc hai người đang ngồi bên bờ biển đón gió thì có mấy người nước ngoài cởi trần đến bắt chuyện.
Đến lần thứ năm lại có người đến bắt chuyện với Giang Mạn, khuôn mặt Trình Khiên Bắc gần như xanh mét, tức giận dùng tiếng anh nói :" cô ấy là vợ của tôi."
Người nước ngoài còn tỏ ra kinh ngạc và thể hiện sự tiếc nuối:" thật vậy sao? Tôi còn tưởng bé con này chưa đến hai mươi tuổi đấy!"
Lúc người nước ngoài kia bước đi, còn không quên nháy mắt với bé con phương đông.
Giang Mạn nhịn cười súyt nữa thì đau sốc hông, có điều nhìn gương mặt đen thui của Trình Khiên Bắc thì cũng xem như có lương tâm mà thu lại nụ cười,:" Nghe nói người nước ngoài không giỏi nhìn tuổi tác của phụ nữ Trung Quốc chúng ta."
Trình Khiên Bắc không nói gì mà chỉ cười lạnh ha ha hai tiếng.
Giang Mạn bị anh chọc cười, nhìn đồ uống trên bàn sắp hết, cố ý than thở:" Em đi mua ít nước lạnh để giảm nhiệt cho anh."
Trình Khiên Bắc:" Phải lạnh nhất đấy."
Trình Khiên Bắc đứng dậy:" Ấu trĩ!"
cô đi đến nơi bàn đồ uống bên bãi biển, chọn hai phần đồ uống lạnh, đang muốn bưng trở về, tầm mắt liếc về phía xuất hiện hai gương mặt người Hoa.
Theo bản năng quay đầu lại nhìn, hai người đàn ông một cao một thấp mặc quần bãi biển như bao người đàn ông trên đảo, hình xăm phức tạp trên cánh tay để trần, nhìn không giống tốt lành gì cho mấy.
Hai người kia cũng giương mắt nhìn nhìn cô, trong ánh mắt lộ ra tia ngả ngớn.
một trong hai người nói :" Người đẹp, một mình hả?"
Giang Mạn nhủ thầm, thật khó mới gặp được hai người đồng hương, tiếc rằng lại không phải người bình thường. cô trả lời lạnh nhạt:" không phải một mình."
" Đúng không hả?"
cô đang định bước đi thì một người chặn cô lại, chỉ chỉ vào nơi bán rượu phía sau cô và mỉm cười bảo:" Đồng hương gặp nhau nơi đất khách chính là duyên, cùng đi uống một ly nhé?"
Giang Mạn nhíu mày, đúng là đồng hương đất khách, va chạm với kiểu người này khẳng định là không hay rồi, cô đang suy nghĩ xem từ chối khéo léo hai người này thế nào thì giọng nói của Trình Khiên Bắc đột nhiên vang lên: " Mấy người đang làm gì vậy hả?"
Sau đó Giang Mạn thấy anh đẩy hai người kia ra, bước đến bên cạnh và ôm lấy vai cô, lạnh lùng nhìn hai người kia.
Người đàn ông có phần cao hơn khẽ biến sắc mặt, cái miệng vẫn đang làm khẩu hình thì bỗng dưng trong phòng kia vọng ra tiếng gọi:" A Kính, làm gì đấy? Lúc nào rồi hả? Còn không an phận chút đi, vào đây nhanh lên!"
" Ờ!" Người đàn ông cao cao lên tiếng đáp lại, rồi nhìn Trình Khiên Bắc bằng vẻ mặt phức tạp, sau đó thì cùng đồng bọn quay trở về quán bar.
" đi thôi!" Trình Khiên Bắc đón lấy một ly đồ uống từ trong tay cô, kéo tay cô quay trở về.
đi được mấy bước, cũng không biết Giang Mạn nghĩ tới cái gì, vô thức quay đầu lại nhìn, lúc cô nhìn tới một khuôn mặt người Hoa quay ngược trở lại thì chợt lóe lên một cánh tay xăm kín hình.
Tuy rằng chỉ là trong nháy mắt, nhưng không hiểu sao Giang Mạn lại cảm thấy có chút quen mắt.
" Sao vậy?" Trình Khiên Bắc quay đầu lại nhìn theo ánh mắt cô và hỏi.
Giang Mạn xoay lại lắc đầu:" không có gì, chỉ là cảm thấy hai người vừa rồi có chút kỳ quặc."
Trình Khiên Bắc giống như thuận miệng hỏi:" Kỳ quặc như thế nào?"
Giang Mạn nghĩ nghĩ, nói :" Sao em cảm giác như họ quen anh á?"
" Vậy sao?" Trình Khiên Bắc buồn cười bảo," không phải là đã xem tin tức trong nước rồi đấy chứ? anh xem mấy ngày này tin tức về anh vẫn luôn là hot search, người nhà họ Diệp cũng thật là dốc hết vốn liếng."
Giang Mạn gật gật đầu, chợt như nhớ ra cái gì, thì thào:" Vậy thì em cho rằng hai chúng ta phải cẩn thận một chút!"
Trình Khiên Bắc ngẩn người:" Sao thế? Trị an nơi này tốt lắm mà!"
Giang Mạn nói :" Hai người kia vừa nhìn cũng chẳng phải lương thiện, nếu biết anh là ai, ở đây đất khách quê người không quen, bắt cóc anh yêu cầu tiền chuộc thì phải làm sao? Năm nay anh chính là nằm trong top mười người giàu có dưới ba mươi tuổi đấy."
Trình Khiên Bắc nghiêng đầu nhìn cô giây lát rồi chọt chọt đầu cô:" Trí tưởng tượng của em phong phú thật đấy."
Giang Mạn lườm anh :" Em nói thật đấy."
Trình Khiên Bắc cười lắc đầu, lơ đãng mà quay đầu nhìn về quán bar vừa rồi, nơi đó vốn để trống cửa, một người đàn ông tóc húi cua đứng đó không biết từ khi nào, cứ bất động đứng đó yên lặng nhìn hai người.