Thâm Tình Tựa Như Cạn

Chương 46



Edit: Michellevn

Hiếm khi có được kỳ nghỉ thảnh thơi, Giang Mạn không lưu tâm chút việc nhỏ chạng vạng buổi tối kia. Cũng không biết có phải là trong đầu không cần phải suy nghĩ về công việc hay không, lại thêm sinh hoạt quá buông thả, mà mấy ngày này giấc ngủ hiếm hoi của cô ngược lại rất tốt.

Ban đêm ở khách sạn, lăn lộn hai trận cùng Trình Khiên Bắc xong thì nhanh chóng đi hẹn hò với chu công.

Trình Khiên Bắc chỉnh đèn tường, nằm xuống bên cạnh cô, lẳng lặng chăm chú nhìn cô hồi lâu, khẽ khàng đứng dậy, cầm lấy điện thoại di động đi ra cửa.

Mặc dù là hòn đảo nhiệt đới, nhưng bãi biển lúc gần nửa đêm cũng chỉ có lẻ tẻ vài người khách du lịch.

Trình Khiên Bắc đi về phía hai người đứng bên bờ biển.

" anh Bắc!" một trong hai người đàn ông cảm thấy động tĩnh liền quay người về hướng anh cung kính chào.

Trình Khiên Bắc gật đầu.

Người này chính là người vóc dáng cao ở bên ngoài quán bar lúc ban ngày, cậu ta cất lời chào xong thì tránh đi.

Trình Khiên Bắc đi đến chỗ người đàn ông còn lại vẫn đang đứng đó. Người đó cầm bao thuốc lá, rút một điếu đưa anh, nhàn nhạt bảo:" Mày tới đây tìm tao hả?"

Trình Khiên Bắc nhận điếu thuốc, lấy bật lửa của mình ra châm thuốc:" Em còn tưởng đến cả em anh cũng không muốn gặp."

Vương Hạo Thiên quay sang nhìn anh, nở nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt cương nghị:" Mày đến tìm tao làm gì? Khuyên tao ra đầu thú à?"

Trình Khiên Bắc:" Dì Trương bị bệnh, bà ấy mong anh về."

Vương Hạo Thiên cứng người giây lát, rồi hỏi nhỏ :" Mẹ tao không sao chứ?"

" không có gì to tát cả, em cho người chăm sóc chu đáo."

Vương Hạo Thiên nghe xong thì cười chế nhạo:" Mày là ông chủ lớn trong sạch vô tội mà, dĩ nhiên ăn nói thoải mái. Chứ tao rửa tiền trên mấy tỷ, về thì có mà ở trong nhà giam đến hết đời." hắn dừng lại, quay đầu nhìn anh," Có phải mày nghĩ rằng một thằng như tao nên ngồi trong tù phải không ?"

Trình Khiên Bắc hít một hơi, nói bằng giọng nhàn nhạt:" Sống trên thế giới này, chúng ta phải tuân thủ quy tắc, phạm pháp thì phải nhận trừng phạt."

Vương Hạo Thiên quay sang nhìn anh, biểu lộ dữ tợn:" Đúng! Tao phạm pháp thì nên vào tù. Mẹ nó, mày đâm người ta gần chết mà vẫn có thể tiếp tục làm học sinh tốt thi đại học, từ phố Hạ Đường bay lên làm người trên kẻ trước. Cũng bởi vì mày hiểu quy tắc, đủ mười bốn tuổi rồi thì tuân thủ luật pháp, đánh người bị thương đều la tao thay mày làm." hắn túm lấy vạt áo anh," Mày là cao tài sinh của đại học tài chính danh tiếng, là tinh anh âu phục giày da, còn tìm được một người vợ sinh viên xinh đẹp. Trước giờ mày chướng mắt loại người như tao lắm đúng không ? Vì thế cho rằng tao ngồi tù là đúng người đúng tội? Đúng không hả?"

Trình Khiên Bắc túm tay hắn ta hất ra, cau mày bảo:" Nếu chướng mắt anh em đã chẳng xem anh là anh trai! Nếu chướng mắt anh thì ngay từ đầu đã không cùng anh kiếm tiền!"

Vương Hạo Thiên sững người, bỗng nhiên che mặt lại và nói trong đau khổ:" Xin lỗi Tiểu Bắc, anh khó chịu lắm mới nói những lời vừa rồi!"

Trình Khiên Bắc thở nhẹ ra, giống như tự giễu mà nói :" Nhưng giờ em cũng hết sức hối hận là hồi đó lôi kéo anh cùng làm, để anh được nếm trải mùi vị làm giàu chỉ sau một đêm. Dục vọng giống như chiếc hộp Pandora bị mở ra, khiến cho anh không thể quay lại như lúc mở cửa hàng ở phố Hạ Đường, vất vả kiếm được chút tiền cũng sẽ rất vui vẻ."

Vương Hạo Thiên:" anh biết anh biết, hồi đó nếu anh nghe lời mày bước từng bước một, thì cũng sẽ không biến thành tình trạng tan hoang như bây giờ."

Trình Khiên Bắc vỗ vỗ vai hắn :" anh có về nước tự thú hay không em không can thiệp, em chỉ muốn nói, nếu anh về tự thú, tiền của những nhà đầu tư ở tài chính Thiên Thiên, em nhất định sẽ nghĩ cách giúp anh lấy tiền về. Còn về chuyện rửa tiền, em biết anh cũng là bị lừa, em sẽ tìm luật sư tốt nhất giúp anh ở tòa án. " nói xong, anh rút một tấm thẻ từ trong túi và đưa cho hắn," Đây là một tài khoản của em ở nước ngoài, em biết anh lúc đi vội vàng, tài khoản cũng đã bị đóng băng từ lâu, trên người hẳn là không có mấy tiền, mười triệu Đô la Mỹ đủ để anh tiêu ở bên ngoài cả đời. Nếu anh không muốn tự thú, em hi vọng anh sẽ không bao giờ bị bắt. Bởi vì mức hình phạt đối với tự thú và bị bắt sẽ rất khác biệt. Nếu nửa đời sau đều trải qua trong tù thì em thà anh trôi nổi ở bên ngoài mãi mãi. Về phần dì Trương, anh không phải lo lắng, em sẽ thay anh chăm sóc bà ấy thật tốt."

Vương Hạo Thiên run rẩy cầm tấm thẻ trong tay, cổ họng như bị người bóp chặt, nửa ngày nói không nên lời. Qua hồi lâu mới thoáng dịu lại, thở ra một hơi thật dài, chuyển đề tài:" Người hôm nay là vợ mày hả? Trước kia mày chỉ cho anh xem ảnh, người thật trông còn đẹp hơn."

Trình Khiên Bắc khẽ cười:" Cảm ơn anh khen ngợi, cô ấy mà biết được, chắc chắn lại đắc chí."

Vương Hạo Thiên nghĩ nghĩ rồi lại hỏi:" Hồi đó mày nói vì ông nội mà giấu kín hôn nhân, cho nên cũng không dẫn người đến cho anh xem, thế nào mà lại giả thành thật rồi?"

Trình Khiên Bắc yên lặng một lát rồi cười nhẹ bảo:" anh có nhớ hồi em học đại học, chúng ta mới vừa kiếm được tiền, anh muốn em đi tìm phụ nữ, em nói em đã có người mình thích rồi, anh nhớ không ?"

Vương Hạo Thiên gật đầu:" Nhớ chứ! " nói xong nhíu mày lại, Ý của mày là, người lúc ấy mày thích chính là vợ mày đấy hả?"

Trình Khiên Bắc nhún nhún vai, trên mặt không che giấu được vẻ tự hào.

" Được à mày!" Vương Hạo Thiên thụi một quyền lên vai anh," Cái tính này của mày thật sự là từ nhỏ không thay đổi, làm gì là phải làm cho bằng được, ý chí và thực hiện của chú mày khiến anh vô cùng bội phục."

Nét mặt Trình Khiên Bắc thoáng yên ả lại, dù bối rối vẫn nói một cách bình tĩnh:" Sau này không biết chúng ta còn có cơ hội gặp mặt hay không, em đưa cô ấy tới đây, vốn dĩ là để cô ấy và anh gặp nhau, nhưng cô ấy.... nói sao được nhỉ, ừ thì cô ấy tương đối là nguyên tắc, có thể sẽ có chút kháng cự."

Vương Hạo Thiên cười tự giễu:" Hiểu, anh mày là tội phạm truy nã, người nguyên tắc mà nói, biết anh mày ở chỗ này, chắc là sẽ thông báo ngay với lãnh sự quán, ngàn vạn lần mày cũng đừng để con bé biết mày đến tìm anh." hắn vỗ vỗ vai anh," Vậy đi, xem như anh em ta cũng đã được gặp nhau. Về chuyện tự thú..... Mày để anh suy nghĩ thêm nữa, nếu anh không trở về thì mẹ anh phải nhờ mày chăm lo đến cuối đời."

Trình Khiên Bắc:" Vâng."

***

Trong khách sạn, Giang Mạn ngủ một giấc mơ mơ màng màng tỉnh dậy, phát giác bên cạnh không có người, cho là Trình Khiên Bắc đang ở trong toilet, nhắm mắt lại gọi hai tiếng, không có tiếng đáp lại, cả người mới từ từ tỉnh táo lại.

cô bật đèn bàn, xác định trong phòng không có người, rồi nhìn lại thời gian, đã sắp một giờ, không khỏi cau mày.

Nửa đêm rồi còn chạy đi đâu nữa đây?

Giang Mạn xoa xoa tóc, lấy điện thoại di động mở ra, xác định điện thoại của Trình Khiên Bắc không ở trong phòng thì gửi tin nhắn cho anh mà cả nửa ngày chẳng thấy người ta trả lời, không khỏi có chút lo lắng. Bỗng dưng cô nhớ ra, lúc đến đây điện thoại của hai người đã trao đổi định vị, phòng ngừa họ đi lạc trên đất khách.

cô mở định vị ra xem thì thấy vị trí lúc này của Trình Khiên Bắc, vậy mà lại ở trên bãi biển.

Hơn nửa đêm rồi, bộ điên hả?

cô mặc quần áo xong cầm điện thoại di động vội vàng đi ra cửa tìm người. Bỗng nhiên có loại ảo giác như đi bắt gian.

Lúc này bờ biển đã chẳng còn mấy ai, chỉ thỉnh thoảng có người đầy mùi rượu lảo đảo, loạng choạng sượt qua người.

Theo định vị điện thoại Giang Mạn đi đến bãi biển, còn chưa tìm được người thì đột nhiên có hai kẻ say rượu lao ra, chặn đường cô.

" Người đẹp! Cùng đi uống một chén nhá!" Hai tên này dùng tiếng anh kêu lên, rồi vươn tay ra kéo cô.

Vào lúc này, ngoài ánh trăng thì cũng chỉ có biển rộng tối đen như mực, Giang Mạn sợ tới mức co cẳng bỏ chạy, nhưng mới chạy được vài bước đã bị người phía sau vồ lấy. May mắn dưới chân là bờ cát mềm mịn, ngã cũng không bị đau lắm.

Trong cơn hoảng loạn, cô vội vàng kêu to tên Trình Khiên Bắc.

Hai tên say rượu người nước ngoài cũng không hiểu cô đang kêu cái gì, cười hề hề từ phía sau đè lên. cô bèn giơ điện thoại di động lên đập loạn xị ra đằng sau, đang lúc quýnh quáng đến độ sắp khóc thì trên người đột nhiên nhẹ tênh, sau đó thì bịch bịch hai tiếng.

cô quay đầu lại, nương theo ánh trăng chỉ nhìn thấy hai tên say rượu vừa rồi bị người ta đạp ngã ra mặt đất, có lẽ là đã đạp trúng chỗ hiểm, đang lăn lộn rên hừ hừ đau đớn, mà người đạp kia thì vẫn chưa dừng chân, mãi đến khi trông thấy Giang Mạn lồm cồm bò dậy, mới ngưng lại và hỏi:" cô à, cô không sao chứ?"

Giang Mạn nhận ra người này là ai, chính là người trung quốc vóc dáng cao nhìn thấy lúc ban ngày. Nhất thời cô cũng không phân biệt được đây là bạn hay địch, cứ căng thẳng mà đứng nguyên tại chỗ không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Người kia mỉm cười:" cô đừng sợ, đã muộn thế này một cô gái ra ngoài rất nghuy hiểm, tôi đưa cô trở về nhé!"

Giang Mạn lùi lại vài bước, lặng lẽ đưa mắt liếc nhìn định vị trên điện thoại di động, phát hiện Trình Khiên Bắc hình như ở cách đó không xa, liền vội vàng mở miệng gọi to tên anh hai lần liền.

Người đàn ông cao to sờ sờ mũi:"..............."

Vốn đang ngồi bên bờ biển nói chuyện phiếm với Vương Hạo Thiên, Trình Khiên Bắc mơ hồ nghe tiếng Giang Mạn truyền đến, biến sắc mặt, vội vã đứng dậy:" Vợ em đang gọi em! Em đi đây, anh cẩn thận một chút! "

không đợi Vương Hạo Thiên nói gì đã chạy nhanh đi.

"Giang Mạn!"

Nghe được thanh âm quen thuộc truyền đến, Giang Mạn suýt nữa thì khóc vì mừng, quay người nhìn thấy một bóng hình đang từ xa lại gần liền lao nhanh về hướng người ta, cả người chui vào lòng anh, chưa hết hoảng sợ mà ôm chặt lấy anh.

Trình Khiên Bắc cũng sợ hết cả hồn, thở hồng hộc hỏi:" Sao em lại ở đây? Xảy ra chuyện gì?"

Nghĩ mà sợ, Giang Mạn đập mạnh anh, nói trong tiếng khóc:" anh còn hỏi em? Em thức giấc không nhìn thấy anh, lo cho anh thì đi tìm anh. Muộn thế này anh còn lặng lẽ chạy tới bãi biển làm gì hả?"

Trình Khiên Bắc khẽ đẩy cô ra, quan sát tỉ mỉ cô từ trên xuống dưới, nhìn thấy trên người cô có cát thì hỏi:" Rốt cuộc là làm sao hả?"

Giang Mạn chỉ chỉ phía sau cách đó không xa, hai tên say rượu kia vẫn đang nằm bò trên mặt đất, cả người đàn ông cao lớn không biết địch hay bạn cũng vẫn đang đứng yên bất động ở đó.

cô nói :" Em đụng phải hai tên say rượu kia, suýt nữa thì bị người ta......"

Sau đó không nói tiếp nữa, nhưng mà không cần nói thì cũng biết.

Trình Khiên Bắc sợ đến nỗi gân xanh trên trán nổi đầy, xoa xoa bả vai trấn an cô :" anh đây rồi, không sao không sao nữa!"

Sau đó kéo tay cô đi qua bên đó, nhìn trên mặt đất:" Là hai tên này hả?"

Giang Mạn và người đàn ông cao to cùng gật đầu.

Trình Khiên Bắc không hề khách khí vung chân đạp vào hạ thân hai người đó, tiếng rú đau đớn xuyên qua màn đêm yên tĩnh, đến cả Giang Mạn cũng không kìm được mà run lên trong lòng.

Đá xong rồi thì chỉ chỉ vào người đàn ông cao to:" Nó có đối xử với em như vậy không ?"

Tên cao to vội vàng:" Đại ca, em là vì làm việc nghĩa mà anh dũng cứu người đẹp này đó ạ."

Mặc dù Giang Mạn cảm thấy người này cũng chẳng phải người tốt gì, nhưng vừa rồi quả thật là hắn cứu mình, cũng không biết nếu như Trình Khiên Bắc không tới kịp thì hắn ta có thể sẽ làm gì hay không, cho nên mãi cả nửa ngày cũng không lên tiếng gì.

Tên kia có chút nôn nóng:" aiya, cô à! Sao cô lại như vậy chứ? Tôi chính là người cứu cô đó."

Giang Mạn lầm bầm:" Ai mà biết được ngươi có phải giả bộ tốt hay không ?"

Tên kia ỉu xìu.

Giang Mạn nói xong thì quay qua bảo Trình Khiên Bắc:" Nhưng vừa rồi quả thật là hắn đã cứu em."

Tên kia thở phào, khua khua tay với hai người:" Vậy em đi tìm anh Thiên nhé anh !"

nói xong thì dường như ý thức được mình đã nói sai liền co cẳng chạy.

Giang Mạn cau mày nhìn bóng lưng người kia gần khuất sau màn đêm, hỏi:" Sao em cứ cảm thấy giọng điệu tên này giống như là quen anh thế nhỉ?"

Trình Khiên Bắc kéo tay cô đi về phía khách sạn, vừa đi vừa nói bằng giọng bâng quơ nhẹ nhàng:"....thì có thể là đã thấy tin tức về anh ở trên mạng thôi!" nói rồi chuyển hướng, hỏi," Vừa rồi có phải bị dọa rồi hay không ?"

Giang Mạn vỗ vỗ ngực, lòng còn sợ hãi:" Sắp bị dọa chết rồi, hai tên say lận đó!"

Thực ra Trình Khiên Bắc cũng chẳng khá hơn cô là bao, giờ nghĩ lại, chỉ cảm thấy trái tim kìm nén không ngừng đập thình thịch, nhịn không được nói một cách nghiêm túc:" Em cũng liều thật đấy, một cô gái mà nửa đêm nửa hôm rồi còn chạy ra ngoài!"

Lúc này Giang Mạn mới nhớ tới chính sự, bực tức nói :" anh còn nói em à? Nếu không phải anh lẻn chạy đi, thì liệu em có phải đi tìm anh không hả? Rốt cuộc một mình chạy đến bãi biển làm gì hả? Có phải lén lút hén hò với phụ nữ không hả?"

Trình Khiên Bắc trả lời bằng giọng bất đắc dĩ:" anh chỉ là tùy tiện đi dạo một chút, hít thở khí trời thôi."

Giang Mạn bị dọa một trận như vậy, trong lòng khó tránh khỏi căm tức, nghe anh nói vậy lại càng thêm bực tức:" Nếu ở đây mà không ngủ được thì ngày mai chúng ta trở về đi, xem anh ngày ngày bị truyền thông quấy nhiễu, chắc chắn là sẽ ngủ được cho mà xem."

Trình Khiên Bắc hiếm khi thấy điệu bộ tức giận không ngừng như vậy của cô , nghĩ đến chuyện vừa rồi, trong lòng vẫn sợ hãi mà hít thở hai hơi thật sâu, ôn tồn dỗ dành cô :" thật ra anh chỉ muốn một mình ra ngoài suy ngẫm kỹ càng, sau khi quay về phải tháo gỡ cục diện này như thế nào. Mặc dù lương tâm anh không hổ thẹn, nhưng nhà họ Diệp cũng không dễ đối phó như vậy."

Giang Mạn thoáng bình tĩnh lại, hỏi:" anh nghĩ thế nào rồi?"

Trình Khiên Bắc:" Nghĩ được phần nào rồi, có điều còn chưa thể chắc chắn."

" Là sao?"

Trình Khiên Bắc:" Để mọi chuyện lắng xuống, anh sẽ nói cho em biết."

Giang Mạn bĩu môi:" Thần thần bí bí!" nói xong thì tiến lên trước người anh ngửi ngửi, cố ý nói," thật một mình anh đi hả? không phải hẹn hò phụ nữ chứ?"

" Ngửi được mùi gì sao?" Trình Khiên Bắc lấy tay đẩy ra.

" Mùi thuốclá. Hơn nữa còn là hai loại thuốc lá khác nhau."

"..............." KHóe miệng Trình Khiên Bắc co rút:" Mũi em là mũi chó à?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.