Thám Tử Chứ Không Phải Thánh Giả Gái

Chương 48



Editor: DenDen



Trong tầng hầm, tín hiệu trên màn hình đã bị gián đoạn, gã đàn ông không còn chọn góc ảnh tự sướng nữa, số lượng “đồng ý” trên một màn hình khác vẫn đang tăng vọt.

Trong phòng chỉ có một chiếc máy quay đặt ở bức tường sau lưng Giang Thi Doanh, dường như muốn ghi lại sắc nét dáng vẻ chật vật của Vu Ca để hâm nóng buổi tiệc cũng muốn ghi lại rõ nét quá trình “hy sinh”.

Vu Ca mím môi, ánh mắt bình tĩnh lướt qua bức tường phía sau Giang Thi Doanh. Đôi chân ẩm ướt nhẹ bước đi trên cầu thang chật hẹp, ánh mắt vô cùng lạnh lùng của Nghiêm Từ Vân cuối cùng cũng tan chảy khi đối diện với ánh nhìn của Vu Ca, chỉ còn lại sự thoải mái và mềm mại.

Để tránh cho Giang Thi Doanh theo tầm mắt quay đầu lại, hai người vội vàng trao đổi tầm mắt, Vu Ca bình tĩnh ngẩng đầu nhìn camera, một bên che tai nghe, “Giấu rất nhiều bom trong thành phố trong thời gian ngắn như vậy, ông không sợ bị lộ ra sơ sót sao?”

Bên trong tai nghe bluetooth truyền đến tiếng cười khẽ của gã ta: “Ai mà tìm ra được chứ.”

“Tài xế chở bồn chứa xăng đâu?”

“Giết.”

“Cảnh sát sẽ nhanh chóng truy tìm được ông, ông không sợ sao?”

“Sợ? Tôi thản nhiên xuất hiện giữa chốn đông người, tôi sợ gì chứ?” Năm ngón tay của gã ta vuốt qua sợi tóc thô ráp, nhìn đám đông đang sơ tán dưới quảng trường rộng lớn, chế nhạo nói: “Đó là vùng ngoại ô, trên xe lại không có camera giám sát, cảnh sát làm sao có thể sát định được hướng đi của xe chở bồn chứa xăng? Cảnh sát phát hiện ra tôi thì cũng đã muộn.”

Vu Ca liếm đôi môi khô khốc.

Tiếc là không phải hiện tại cảnh sát mới phát hiện ra gã ta.

“Đừng nói về tôi nữa. Thời gian đang trôi qua đấy, không lẽ cậu thật sự muốn quả bom tiếp theo—” Gã ta nghĩ rằng mọi thứ đã nằm trong tầm kiểm soát nên vui vẻ nhìn Vu Ca trên màn hình lớn: “Bùm! Môt quả có thể nổ chết rất nhiều người!”

“Cậu không nóng lòng sao? Chỉ cần giết chết cô gái nhỏ kia, mọi chuyện sẽ lại bình yên như cũ.”

Gã đàn ông không ngừng đổ thêm dầu vào lửa, âm giọng quái dị của gã ta vang khắp thành phố Thanh Đàm, thứ màu đỏ đếm ngược ở góc trái phòng phát sóng trực tiếp khiến mọi người kinh động, càng lúc càng khiến người ta chao đảo.

Tin tức về vụ nổ xe buýt số 05 được phát liên tục khiến cả thành phố rơi vào khủng hoảng, cảm xúc dâng trào khiến cho mọi người cảm thấy mạng sống của cô bé chưa từng gặp mặt càng không đáng giá.

Ngày càng có nhiều người liên tục bấm “đồng ý” để thúc giục thanh niên đang đứng như tượng gỗ.

Vu Ca tiến lên trước hai bước, do dự chạm vào chui dao, cử động đột ngột này khiến gã điên kia không ngừng hoan hô, Giang Thi Doanh khóc ngày càng to đến mức muốn nghẹt thở. Vu Ca ngước mắt lên khẽ gật đầu, động viên Giang Thi Doanh.

Cậu không ngừng vuốt chui dao, đôi mắt hoảng loạn đảo quanh, cuối cùng cậu cũng nhận được thông tin từ cử chỉ của Nghiêm Từ Vân.

Có một quả bom hẹn giờ phía sau Giang Thi Doanh, tốc độ đếm ngược của quả bom bằng phút và giây, lúc này nó đã được điều chỉnh từ 100 thành 50.

Con số trên màn hình đã lên đến 49.000.

Sau khi trao đổi thông tin, Nghiêm Từ Vân nhìn chằm chằm vào con số trên quả bom đang liên tục chuyển động, sau đó hắn sải bước ra khỏi tầng hầm.

Vu Ca nới lỏng tay cầm chui dao, như nói với gã ta cũng như với tất cả mọi người đang xem phát trực tiếp: “Đúng là có một quả bom sẽ phát nổ sau năm phút nhưng có một tình huống khác.”

“Quả bom của ông không được kiểm soát bằng bộ đếm thời gian.” Cậu nhìn thẳng vào máy quay, “Khi số lượt đồng ý hơn 98.000, tất cả các quả bom sẽ đồng loạt phát nổ có đúng không? Ông gây ra động tĩnh lớn như vậy mục đích duy nhất là để cho tất cả mọi người đau khổ.”

Cậu vừa dứt lời, ngay lập tức số đồng ý bắt đầu giảm xuống: “Tôi sẽ bị mang tiếng là lấy nhỏ đổi lớn nên lượt đồng ý khích lệ tôi trở thành kẻ hành hung. Người xem đều không ngờ tới, sau khi bấm đồng ý thì tất cả mọi người đều trở thành hung thủ gây ra vụ nổ bom.”

Hơi thở gấp gáp và hỗn loạn của gã ta khiến Vu Ca càng chắc chắn về nhận định này.

Số lượt đồng ý đột nhiên bị cắt đứt ở thời điểm này. Ngoại trừ kẻ sát nhân cố tình gây rắc rối, những người đang mong muốn kết thúc mọi chuyện lại bắt đầu hoang mang.

Gã đàn ông nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mím môi nói vào loa điện thoại: “Cậu ta đoán không sai, đúng là khi lượt đồng ý đến một con số nhất định thì quả bom sẽ phát nổ.”

Gã ta thích thú thưởng thức vài cái tay cầm, “Nhưng… chỉ cần động tác cậu ta nhanh hơn gửi ‘vật hiến tế’ lên đường thì số lượt đồng ý làm sao có thể tăng?”

“Sẽ không.” Tên bắt cóc dùng giọng giả thanh, mê hoặc nói: “Chúng ta lại thúc giục cậu ta lần nữa, không phải là 98.000 hay nói chính xác hơn là 100.000, chúng ta lại thúc giục cậu ta đến sát con số trên thiết bị.”

Cùng lúc đó có lẽ vì sợ lời nói kinh người của Vu Ca sẽ phá vỡ kế hoạch hoàn hảo, thu âm ở tầng hầm đột nhiên bị cắt kết nối, mọi người đang xem phát trực tiếp không có cách nào nghe được giọng nói của Vu Ca. Con đường tử vong cách biệt với con số quá mức khổng lồ, nghe xong giọng nói của gã, đúng như dự đoán lượt đồng ý lại tăng cao.

“Tích tắc – còn ba phút, vụ nổ tiếp theo sẽ ở đâu đây?”

Gã ta cười một cách điên cuồng.

Nghiêm Từ Vân đã lên lầu, tiếng chuông báo động vang lên từ cánh cửa bí mật ở tầng một. Vu Ca không nhìn đến những bậc đá tối đen trong tầng hầm, trực tiếp nói về quả bom, “Nếu tôi không nhầm thì chiếc xe buýt số 05 phát nổ cách chỗ ông không xa.”

“Vậy thì sao?”

“Ông là đồ biến thái, ông chỉ muốn nghe được tiếng nổ. Nhưng điểm nổ sẽ không quá gần ông, nếu làm xe chở xăng phát nổ thì trò chơi không thể nào tiếp tục được.”

“Hơn nữa, hẳn là một khu vực tập trung đông người.”

Gã ta cười chế nhạo,”Còn hai phút nữa, còn có tâm tư tán gẫu?”

“Tôi chỉ muốn đoán vị trí của quả bom.”

Tầng một của biệt thự.

Có ba camera được tìm thấy trong toàn bộ tòa nhà, tầng hầm, phòng khách ở tầng một và phòng tắm ở tầng hai. Trước khi ánh đèn cảnh sát chiếu vào căn biệt thự tối om, Nghiêm Từ Vân đã nhanh chóng kéo rèm cửa dày cộm trong phòng khách, ra hiệu với cảnh sát trong phòng chứa đồ trên tầng hai.

Cảnh sát hình sự và các điều tra viên cũng bước vào biệt thự từ phòng chứa đồ, cẩn thận tránh những nơi có thể có camera, bắt đầu lục soát các thiết bị điện tử, tìm manh mối về những quả bom còn sót lại.

Họ cần phải hành động một cách thận trọng để tránh cho nghi phạm phát hiện, nếu không gã ta sẽ bộc lộ cảm xúc mãnh liệt rồi nhấn nút, mọi thứ sẽ không có cách nào cứu vãn được nữa.

Đúng 7 giờ, cảnh sát nhận được tín hiệu từ bộ đàm điện thoại. Bên kia nhỏ giọng hỏi: “Trên xe buýt số 05 có bom không?” Ba phút sau, một tiếng nổ đinh tai nhức óc truyền đến, theo đó tín hiệu điện thoại bị cắt đứt.

Lúc 8 giờ 09 phút, cảnh sát nhận được cuộc gọi thứ hai từ một tài xế taxi, người này cho biết có một hành khách trong lúc trả tiền đã nhét vào tay anh ta tờ giấy dính máu, trên đó viết địa chỉ căn biệt thự. Người tài xế cảm thấy có điều gì đó không ổn nên đã lập tức gọi cho cảnh sát.

Kết hợp với việc phân tính hướng đi và địa hình nơi chiếc xe bồn chở xăng bị mất dấu, cảnh sát khẳng định căn biệt thự là nơi ở của hung thủ vụ sát hại tài xế xe bồn chiều cùng ngày.

Đến 8 giờ 11 phút, cảnh sát lại nhận được cuộc gọi từ người đầu tiên gọi cảnh sát, đồng thời người này cũng đang nói chuyện với một người khác. Sau khi xác nhận vị trí của người gọi, cảnh sát xác nhận rằng đối phương vẫn đang ở trong biệt thự.

Nhận thấy tiếng bom trong cuộc điện thoại đầu tiên chính là người đã báo cảnh sát đang lan truyền thông tin, cảnh sát đã nhanh chóng huy động lực lượng, khóa chặt nghi phạm, tiến hành điều tra lộ trình gần đây của nghi phạm, xác định sơ bộ vị trí của một số quả bom sau đó nhanh chóng đến đường Thành Hồ.

Chiếc xe buýt số 05 đã phát nổ, trước khi thành phố Thanh Đàm rơi vào trạng thái đề phòng thì những cuộc gọi rất quan trọng để chạy đua thời gian với nghi phạm.

Không khí trong tầng hầm ngày càng loãng, dường như cả Vu Ca và Giang Thi Doanh đều như đang ngâm mình trong nước nóng. Thời gian trôi qua, Vu Ca kiềm chế kích động nhìn vào những bậc đá dưới tầng hầm, hỏi gã đàn ông, “Ông thật sự nghĩ mọi chuyện đều sẽ theo mong muốn của chính ông?”

“Ít ra cũng không theo mong muốn của bản thân cậu, không phải sao?” Gã ta không tỏ rõ ý kiến, “Người xem đang rất nóng lòng, cậu còn chưa cầm dao?”

Lưỡi dao sắc bén lóe lên ánh sáng, Vu Ca giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa ngón tay bị thương khi va chạm trên xe taxi, ý tứ không rõ ràng nhỏ giọng nói: “Ông mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế phải không?”

Giọng điệu của gã gắt lên: “Đừng có đánh trống lãng.”

“Giang Thi Doanh bị ông đẩy đi bằng xe lăn nhưng dấu vết bánh xe trên cỏ lại rất thẳng. Ông vội vàng muốn nhanh chóng bắt cóc người nhưng lại quan tâm đến những chi tiết nhỏ này, rõ ràng là rối loạn cưỡng chế còn gì?”

“Còn một phút.” Gã ta vẫn rất bình tĩnh.

“Đám đông tụ tập, tầm nhìn không bị cản trở, có thể khẳng định khoảng cách với chiếc xe chở xăng không lớn. Nếu tôi đoán không lầm thì vị trí ông đặt bom đều có quy luật nhất định, chẳng hạn như theo vòng tròn từ nam đến bắc? Theo tôi nghĩ, hay là những quả bom được cài dọc theo tuyến đường số 05.”

“21 giây.”

Cậu bóp chặt đầu ngón tay để kìm nén cơn tức giận, Vu Ca cụp mắt, bình tĩnh phân tích lời của cảnh sát ở đầu dây bên kia, một lúc sau mím chặt môi, chờ đợi đếm ngược kết thúc.

Giống như suy đoán của Vu Ca, cảnh sát đã tháo gỡ thành công bảy quả bom, ngoại trừ quả bom ở biệt thự và xe buýt số 05, còn hai quả bom nữa.

Lúc này Vu Ca chỉ đang cầu nguyện quả bom tiếp theo sẽ được tháo gỡ.

Tim cậu như muốn ngừng đập hơi thở như dừng lại, đồng hồ đếm ngược tiếp tục đến gần 0, giọng nói của gã ta càng phấn khích hơn.

“1.”

“0——” 

Gió đêm thổi nhẹ qua mặt hồ, gã đàn ông mỉm cười rồi đột ngột nhấn nút, si mê mà quên mất mình đang đi đến hướng nào của thành phố.

Tiếng la hét của đám đông, quả bom nổ tung gây ra chấn động, vỡ nát cả một góc trời.

Đều, không, có.

Gã mất bình tĩnh liên tục cố gắng nhấn nút nhưng không có kết quả. Gã duỗi thẳng hai bắp chân đang co lại, từ từ trượt khỏi xe bồn chứa xăng, núp phía sau để ngăn chặn họng súng của cảnh sát, gã nghiến răng nghiến lợi nhìn vẻ mặt nhàn nhạt của Vu Ca trên màn hình.

Chàng trai kia hất cằm, nhìn về phía bên kia camera giám sát, gật gù mỉm cười, châm chọc nói: “Ông thật sự không ngờ tới bị cảnh sát bao vây trên đường Thành Hồ phải không?”

“Cậu nói cái gì?”

Màn hình lớn đột nhiên tối đen, giống như bị một mảnh vải che lại. Ngay lúc đó, gã đàn ông gần như nhấn tất cả các nút nổ thế nhưng giây tiếp theo mọi thứ đều trở lại bình thường, như chưa có chuyện gì xảy ra.

Gã ta không thể nhìn thấy quả bom đã được Nghiêm Từ Vân nhanh chóng lấy đi, gã chỉ có thể nhìn thấy tâm trạng thoải mái của Vu Ca.

Thời điểm Nghiêm Từ Vân lại bước vào tầng hầm, Vu Ca biết tất cả các vị trí đặt bom đã phá bỏ.

Vu Ca che tai nghe bluetooth, sau khi xác nhận phía đối diện trả lời “đã tháo gỡ”, cậu mới chậm rãi ngẩng đầu tháo tai nghe ra, kiễng chân giơ hai tay lên như muốn đưa đến người trước màn hình giám sát.

“Mẹ nó?!” Gã ta đã hoàn toàn bùng nổ, cáu kỉnh đi đi lại lại.

Hai chiếc tai nghe, một chiếc là tai nghe bluetooth mà gã ta đã xử lý, chiếc còn lại không quen thuộc.

Lượt đồng ý trong buổi phát sóng trực tiếp đã không còn ý nghĩa, thành phố thoát khỏi cảnh hy sinh và chết chóc. Gã ta cười điên cuồng, đôi mắt đỏ bừng như như sắp rỉ máu.

“Thua, ha.”

Gã ta không hề nhận ra cảnh sát đang tiếp cận rất gần, thời điểm bị áp chế xuống đất gã điên cuồng dùng trán kháng cự, như thể dồn tất cả sức lực cả đời để vùng vẫy. Mạnh Quân cùng một số cảnh sát khác dễ dàng áp chế không cho gã ta có cơ hội động đậy.

Tất cả điều khiển trên tay đều bị lấy đi, gã ta bình tĩnh lại, trên trán rỉ máu, cười nói: “Nút chính nằm dưới lưỡi ông đây.”

Vừa dứt lời, trên người gã ta phát sáng rất nhiều nút đỏ, gã vội hét lên.

Cổ, thắt lưng và dưới chân gã đều là bom, trong thời gian ngắn không thể tháo dỡ, một khi kích nổ, xe bồn xăng kế bên sẽ gây ra sức công phá kinh hoàng.

Trong nháy mắt, đội phó Đội Cảnh sát hình sự nhanh chóng hạ quyết tâm, ôm nghi phạm điên rồi lao về phía trước. Gã nắm chặt cánh tay Mạnh Quân, cả hai cứ thế trượt nhanh về phía trước.

“Bùm!”

Vượt qua lan can bến tàu, tiếng nổ cùng máu thịt tan nát truyền đến chấn động màng nhĩ, hai người biến mất trong dòng nước sông chảy xiết.

“Đội phó Mạnh!”

Những quả bom trong biệt thự do kịp thời khống chế nên lần này chỉ có quả bom trên người gã là phát nổ. Âm thanh truyền đến rất chói tai và chua chát, Vu Ca không thể xác nhận chuyện gì đã xảy ra ở phía bên kia, nhưng thành phố đã trở lại an toàn.

Cậu vứt tai nghe, vội vàng xé băng dính trên miệng Giang Thi Doanh, sau khi mở dây trói, cậu ôm chặt cô bé vào lòng, run giọng trấn an.

Một cảnh sát đặt bộ đàm xuống gật đầu với Nghiêm Từ Vân.

Không có âm thanh nào trong phòng phát sóng trực tiếp, không hiểu vì sao người xem vẫn còn bấm “đồng ý.”

Quần tây của Nghiêm Từ Vân còn chưa khô, hắn vỗ nhẹ lên đầu Vu Ca và Giang Thi Doanh, không ngờ đối phương đột nhiên đứng lên, giống như hổ con đã thu lại nanh vuốt, ôm chặt eo hắn.

“Không sao cả rồi.” Nghiêm Từ Vân cảm nhận được sự ẩm ướt ở cổ, nhẹ nhàng hôn lên thái dương đẫm mồ hôi của người kia, hết lần này đến lần khác an ủi cậu.

Thần kinh căng thẳng của Vu Ca được thả lỏng. Lần này vụ bắt cóc không phải nhằm vào một mình cậu mà là tội ác đối với toàn thành phố. Cậu vận dụng toàn bộ sức lực để một mình lao về phía trước, hao tốn rất nhiều sức lực để giữ bình tĩnh trao đổi với cảnh sát.

Vu Ca ngẩng đầu lên, đôi mắt ươn ướt, khóe miệng nhếch lên, giọng nói mơ hồ: “Có phải anh thích em không?”

Nghiêm Từ Vân dỗ dành cậu, ngón tay cái nhiều lần lau nước mắt trên khóe mắt đối phương: “Thích em.”

“Anh không muốn sống nữa mới tới đây!” Vu Ca hung dữ tránh né ngón tay của đối phương: “Anh đúng là không muốn sống nữa!”

Ngay cả khi vụ việc của Du Dực có người làm khó dễ, Vu Ca cũng không thể loại bỏ ý nghĩ đã bám sâu vào tâm trí: lúc gặp phải nguy hiểm điều quan trọng nhất là học cách tự cứu bản thân mình, một mình đối mặt không liên lụy tới người khác.

Giọng điệu oan ức dữ dội nhưng không có tính công kích, Nghiêm Từ Vân khẽ thở dài, ôm người đang giận dỗi vào lòng: “Bất kể quá khứ em đã xảy ra chuyện gì thì anh cũng sẽ không để em một mình.”

“Bất cứ lúc nào.” Lòng bàn tay đặt sau gáy Vu Ca, cái ôm của Nghiêm Từ Vân vừa làm lòng cậu an tâm vừa khiến cho tâm trạng của cậu rối bời.

Giang Thi Doanh xoa xoa tay chân vô lực của mình, hiểu chuyện không nhìn đến Vu Ca đang cởi bỏ ngụy trang để lộ ra vẻ yếu đuối. Cô bé ngoan ngoãn theo nữ cảnh sát lên lầu. Trước khi rời đi, cô bé vẫn không quên đá vào mũi dao sắc nhọn đang chĩa vào người mình, âm thanh chột dạ hứ một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.