Trong màn đêm tĩnh lặng, hương thơm tỏa ra khắp nơi.
Miếng đậu hũ rất đặc, chỉ cần một chút ngoại lực, hai miếng rất nhanh có thể hòa thành một khối.
Điều đáng tiếc là cho dù chủ quán đậu hủ đầu váng mắt hoa, món đậu hủ bị thực khách thèm muốn đánh giá nhiều lần nhưng ông chủ vẫn không quên canh giữ báu vật bí mật trong đó, tránh sự nhòm ngó của thực khách.
Nhận thấy có điều gì đó không ổn, Nghiêm Từ Vân nheo đôi mắt đen dừng lại, nghiêm túc nhìn đối phương.
Sau khi say rượu, mạch máu nhảy lên thình thịch, Vu Ca hất cằm quay mặt sang một bên, mái tóc rối bù che mất đuôi mắt đỏ hoe, cả người ngã vào chăn bông.
Nghiêm Từ Vân biết Vu Ca tìm không được lối ra, cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng hắn cũng thế, thậm chí còn gấp trăm ngàn lần so với cậu. Tính chiếm hữu lên men từ lâu đã vượt qua phạm vi lý trí, hắn khát khao có thể chiếm hữu tất cả những gì thuộc về đối phương, những ý nghĩ xấu xa cứ điên cuồng kêu gào cướp đoạt.
Không phải là không thể phát sinh dục vọng, chỉ là người châm ngòi cho đến bây giờ mới chịu xuất hiện.
Hắn đã từng có ý nghĩ dơ bẩn vùi sâu vào đối phương khiến cậu phải rơi nước mắt, đồng thời cũng ảo tưởng ra dáng vẻ cậu nhỏ giọng xin tha.
Màn đêm dần trôi qua, bầu trời cũng dần sáng. Người cực kỳ buồn ngủ chỉ dựa vào mong muốn bản năng để duy trì tỉnh táo. Họ đều là đàn ông, hơi thở bao quanh hỗ trợ là chất xúc tác, đều là đàn ông nên tận sâu trong linh hồn đều có bản tính muốn chinh phục.
Chỉ là một bên là núi cao chót vót vững vàng lộ ra ngoài, một bên là sương chiều mông lung lượn lờ, ẩn mình nhưng ngọt ngào.
Núi cao không sợ mây giông bao lấy, chỉ không chịu nổi sương chiều vây.
Nghiêm Từ Vân ôm lấy người đang lắc lư vì khó chịu, ngón tay cái của hắn liên tục vuốt ve đôi môi ướt át. Hoàn toàn bị sương chiều mê hoặc, hắn cúi xuống giọng nói khàn khàn hứa hẹn, “Anh sẽ cho em.”
“Em muốn gì anh đều cho em.”
“Nhưng mà.” Nghiêm Từ Vân cắn vào dái tai của người kia, thì thầm, “Là lúc em tỉnh táo.”
Vu Ca mơ màng, lỗ tai và mắt như đang đối diện trước mặt biển lớn, bên dưới chỉ còn tiếng bọt nước ùng ục cùng với tiếng mồ hôi nhớp nháp. Khó khăn lắm mới có thể hút một ít dưỡng khí để có thể duy trì tính mạng, thế nhưng nguy hiểm dưới nước lại tràn ngập hứng thú với con người này.
Thứ đó nắm lấy mắt cá chân của người rơi xuống nước, kéo sâu xuống dưới. Cùng với tiếng rì rào mê hồn của biển sâu, áp lực kinh hoàng của đại dương bao quanh tứ phía làm người ta run rẩy, như muốn hút đi linh hồn từ nơi khó có thể mở miệng.
Da thịt của con người rất mỏng manh, sau khi chà rửa đã ửng đỏ lên. Theo mong muốn của con quái vật dưới biển sâu, bọt khí cuối cùng vỡ tan, rầm một tiếng, cơ thể người đó căng thẳng nghẹn ngào, một lúc lâu sau không còn vùng vẫy nữa mà nằm yên.
Tất cả sức lực đều tan biến theo khoảnh khắc đó, người say cuối cùng cũng không còn ồn ào nữa mà chìm vào giấc ngủ sâu.
Nhét người vào chăn bông, đầu ngón tay Nghiêm Từ Vân khẽ run lên, hắn nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Trong phòng tắm, không còn giữ được lý trí mà liên tục thở dốc, hắn súc miệng, tạt nước lạnh vào mặt.
Những giọt nước đọng lại ở đuôi tóc. Một tay Nghiêm Từ Vân chống trước gương, đôi mắt hơi nhướng lên nhìn chằm chằm vào người trong gương.
Người đó quá khí thế, cho dù giãn cơ mặt hết mức thì hắn vẫn mang cảm giác không thể đến gần, quai hàm dưới mỏi ê ẩm, hắn nhấp môi ma sát đầu môi tê dại.
Người trong gương buồn bực mất tập trung, không phải vì thay đổi tư thế mà là hoài nghi về việc bản thân có thể làm được hay không.
Nghiêm Từ Vân tắt đèn, đi ra ban công dựa lưng vào tường. Làn khói từ từ tan đi, tia lửa trên đầu ngón tay dần thiêu đốt đường chân trời, phương xa hiện ra ánh sáng ấm áp.
Hắn im lặng không nói thời nào, cảm xúc nhàn nhạt, cuối cùng tắt thuốc rồi rời khỏi ban công.
Lời hứa của hắn luôn có trọng lượng.
Nếu muốn làm thì hắn sẽ không chút xấu hổ mà hoàn thành.
Sáng hôm sau như thường lệ, lúc Vu Ca thức dậy thì Nghiêm Từ Vân trùng hợp vừa chạy bộ về, đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp.
Sau khi rửa mặt xong, cậu lặng lẽ nhớ lại trải nghiệm đêm hôm qua, có lẽ cậu đã quen dần với chất rượu, không như lần trước quên sạch sẽ.
Ít nhất… cậu còn nhớ cảnh tượng ngượng ngùng khiến eo cậu nhũn ra.
“Khụ khụ…”
Vu Ca không muốn nhàn rỗi, chủ nhà đang làm bữa sáng nên cậu giành việc với robot quét nhà.
Mấy năm qua, một mình cậu quét dọn văn phòng và lau chùi cờ thưởng nên cậu đã rèn được kỹ năng dọn dẹp nhà rất chuyên nghiệp.
“Tới đây.” Nghiêm Từ Vân đứng cạnh bàn ăn vẫy tay, Vu Ca đặt lọ hoa xuống, rửa tay rồi đến ngồi bên cạnh đối phương.
Nghiêm Từ Vân rất yên tĩnh, ngón tay thon dài cầm lấy chiếc nĩa, hắn đưa miếng bánh mì thơm ngon vào miệng, đôi môi mỏng áp vào nhau, lúc nhai không hề phát ra tiếng động.
Vu Ca chột dạ uống sữa tươi, đổi mắt liên tục đảo quanh, hai người ngồi cùng một chỗ, bắt đầu nghĩ về chuyện yêu đương.
Cậu học theo trên mạng, thử nghiệm dùng khuôn mặt của Hình Ngạn để thực hành, tưởng tượng ra hình ảnh Hình Ngạn kiêu ngạo và lạnh lùng, rũ mi nghĩ đến việc hôn cậu ta, đột nhiên Vu Ca bị sặc, ho khan.
“Uống từ từ.” Nghiêm Từ Vân vỗ lưng giúp cậu.
Vu Ca bình tĩnh lại, chọn một hình tượng nam khác, cố gắng thử nghiệm cái từ “bạn tình” này, mới nghĩ tới mà cảm giác phát tởm đã lan dọc từ đầu ngón chân lên trên.
Cậu vội vàng lắc đầu, loại bỏ những hình ảnh kia ra khỏi đầu, sau đó cầm cốc sữa lên lén nhìn Nghiêm Từ Vân.
Tóc đen, quần áo đen tương phản với nước da trắng, vai rộng thẳng tắp, xương khớp trên người đều rất rắn chắc, cậu lại nhìn đến đôi môi sắc lạnh lúc hôn khiến người thở không nổi, lại rất thích kề sát vào tai cậu gọi “Vu Ca” hết lần này đến lần khác.
Vu Ca nhìn lại có vẻ như hiểu ra điều gì đó.
Hình như cậu có tình ý với Nghiêm Từ Vân?
Khi đang cố gắng tìm cách lấy hết can đảm để nói chuyện thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Cậu vừa lấy điện thoại ra nhấn nút nghe thì một mùi hương quen thuộc lướt qua, Nghiêm Từ Vân tiến tới, liếm sạch vết sữa dính quanh miệng Vu Ca, sau đó đôi môi mềm mại không chút lưu luyến rời đi.
“!” Vu Ca ngồi đơ tại chỗ, gần như bị biểu hiện chính trực của đối phương lừa bịp, mãi cho đến khi cảnh sát bên kia đầu dây nghi ngờ gọi vài tiếng thì cậu mới hoàn hồn lại.
Giơ nắm tay khiêu khích lên, Vu Ca mới vội đáp lại.
“Tiểu Vu, có rảnh đến đây một chuyến không? Sáng nay có một thiếu niên định leo vào biệt thự ở ngoại ô nhưng lại bị ngã trên bãi cỏ, giờ cậu ta bị bắt về đồn cảnh sát. Kỳ quái là vừa mở miệng, tên đó đã kêu gào muốn gặp cậu.”
Vu Ca nhướn mày, “Cậu ta tên là Lạc Hành Chi phải không?”
“Hả? Đúng rồi.”
Cũng chỉ có Lạc Hành Chi biến thái này mới là người đầu tiên chạy đến hiện trường để xem ngó.
Vu Ca muốn từ chối lời đề nghị đưa cậu đi của Nghiêm Từ Vân nhưng cậu lại nhớ ra bản thân vừa mới quyết định cùng hắn đối mặt với vấn đề, nhất thời xì hơi ngoan ngoãn đi theo.
Lạc Hành Chi hình như té rất đau, hai tay cậu ta ôm eo ngồi trên ghế, ngoảnh mặt làm ngơ trước ánh mắt dò hỏi của cảnh sát, vừa nhìn thấy Vu Ca bước vào đồn cảnh sát, cậu ta kích động nhảy dựng lên, “Anh, anh, anh!”
“?” Đại sảnh điều hòa tỏa ra hơi mát, Vu Ca phe phẩy gió, đã sớm quen với việc đối phương đột ngột kích động, cậu chỉ híp mắt chờ đợi.
“Anh thật hạnh phúc!”
Quả nhiên không phải lời gì hay ho.
Bỏ qua ánh mắt cảnh cáo của Nghiêm Từ Vân, Lạc Hành Chi khoanh tay trước ngực, chiếc cằm gầy guộc nâng lên, khuôn mặt tái nhợt, phủ lên chút đỏ ửng.
Cậu ta nghiêng người trước mặt Vu Ca run giọng nói: “Anh quả nhiên khác biệt, tôi thì phải chủ động đi tìm vụ án còn vụ án lại chủ động tiếp cận anh!”
Vẻ mặt quái lạ đến vặn vẹo, cậu ta cười đến mức co rúm người. Vu Ca vỗ lên đỉnh đầu cậu ta, bực bội nói: “Đừng nói mấy lời tào lao nữa.”
Để Lạc Hành Chi sang một bên, Vu Ca nói chuyện với cảnh sát, cậu giải thích Lạc Hành Chi chỉ đang chơi trò phiêu lưu, hơn nữa cảnh sát cũng không tìm ra điểm khác lạ nên lát sau Lạc Hành Chi cũng được thả ra.
Nếu Lạc Hành Chi bị bắt vì cản trở công vụ thì cậu sẽ không thể moi được thông tin.
Chuyện điều tra bằng công nghệ hiện đại được giao cho cảnh sát, Vu Ca tập trung chú ý vào vấn đề khác là xuyên sách. Việc này cảnh sát có thể sẽ không tin, nhưng nó có thể liên quan chặt chẽ đến nhiều vụ án khác nhau, vì vậy không có cách nào bỏ qua chuyện này.
Vu Ca kéo Lạc Hành Chi ra bên ngoài, giữ tay để phòng ngừa cậu ta chạy thoát, đi thẳng vào vấn đề: “Vụ án hôm qua không có trong sách phải không?”
Lạc Hành Chi thỏa mãn vặn vẹo cánh tay, giống như cọ vào lòng bàn tay của Vu Ca. Giây tiếp theo một sức mạnh có thể bóp nát xương đặt trên vai cậu ta, Lạc Hành Chi lảo đảo hai bước, kêu lên nhưng lại bị Nghiêm Từ Vân giữ chặt lại.
Dáng vẻ cậu ta bất cần, hừ một tiếng nói: “Không có vụ án đó, vì vậy tôi mới nói anh rất hạnh phúc.”
“Còn có thông tin nào hữu ích không?” Vu Ca từng bước ép sát.
Lạc Hành Chi chép miệng tiếc nuối, “Cuốn sách này sắp đến hồi kết rồi, đâu còn nhiều nguồn thông tin như vậy. Nhưng mà hiện tại tôi có một suy đoán.”
“Anh muốn nghe không?” Cậu ta bí ẩn cười.
Nắng sáng có hơi mạnh mẽ, dù cho đang đứng dưới mái hiên thì nhiệt độ cũng khiến cho người ta bứt rứt khó chịu. Vu Ca không muốn chơi trò văn chữ với tên nhóc bí ẩn này, Nghiêm Từ Vân cũng đồng dạng không muốn.
Cậu cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Không muốn nói à?”
Lạc Hành Chi thích thú cười. Khá lắm, giọng điệu này nếu như còn không nói ra chắc bị xé thành từng mảnh mất.
“Như tôi đã nói, cuốn sách này sắp đến hồi kết.” Lạc Hành Chi nhún vai, “Bộ tiểu thuyết thứ nhất là về điều tra tội phạm, phần cuối câu chuyện đều sẽ có một vụ án giết người chưa được giải quyết.”
Vu Ca cau mày, cậu có linh cảm không tốt.
“Hai ngày trước người bị bắt cóc chắc hẳn là người tên Thẩm Quý Trầm, thế nhưng anh ta sẽ trốn thoát.”
“Khi tôi đọc cuốn sách này tôi đã nghĩ vụ án này quá đơn giản, không có người chết cũng không có khúc chiết, cũng gãi không đúng chỗ ngứa.”
“Như vậy…” Lạc Hành Chi giống như muốn được tiếp sức, nháy mắt mấy cái.
Vu Ca tiếp tục, “Nhân vật chính của vụ án giết người cuối cùng là Thẩm Quý Trầm…”