Dụ Sân vừa về tới nhà đúng lúc Dụ Nhiên cũng vừa mở cửa.
Thiếu niên lạnh lùng, vai đeo túi, lướt ngang qua cô.
"Anh hai, anh đi đâu vậy?"
Phòng thuê ở lầu hai, lại không có thang máy nên Dụ Nhiên phải đi bộ, bước chân từ tốn, thậm chí còn chậm hơn cả người máy, cậu im lặng trước câu hỏi của Dụ Sân, chỉ lo bước xuống lầu.
Dụ Trung Nham đuổi theo: "Dụ Nhiên, con định đi đâu?"
Nhưng bóng dáng Dụ Nhiên đã biến mất từ đời nào.
Dụ Trung Nham thấy con gái, vội vàng hỏi cô: "Anh con có nói nó đi đâu không?"
Dụ Sân lắc đầu.
Cô tháo giày vào nhà, chần chừ hỏi Vạn Xu Mính: "Có chuyện gì vậy mẹ? Sao tự dưng anh hai lại ra ngoài." Còn mang túi theo, y như chuẩn bị đi xa.
Vạn Xu Mính bất an trả lời: "Mẹ cũng không biết thằng bé muốn đi đâu, vừa về đã thấy dọn đồ. Mẹ hỏi thì nó không nói, quẩn quá nên mẹ mới kéo áo..."
Người trong nhà đều biết Dụ Nhiên mắc bệnh tự kỷ nên không thích người khác đụng mình.
Mặc dù lúc đó vẻ mặt của Dụ Nhiên rất bình thường nhưng Vạn Xu Mính vẫn giật nảy, không dám kéo cậu nữa, đành để cậu đi. Bà không phải là mẹ ruột Dụ Nhiên, vì thế mối quan hệ này tương đối gượng gạo. Dụ Trung Nham đang trong phòng ngủ cũng phải vội vã mặc quần áo đuổi theo, đáng tiếc lại chậm hơn Dụ Nhiên một bước.
Dụ Trung Nham vỗ vỗ vai vợ mình: "Đừng lo, Dụ Nhiên biết bà làm vậy chỉ vì muốn tốt cho nó thôi."
Hóa ra cả nhà không ai biết lý do tại sao Dụ Nhiên lại đột ngột bỏ đi, cô vội chạy xuống lầu: "Con đi tìm anh ấy."
Dụ Trung Nham thở dài, ông cản Dụ Sân: "Quên đi, Dụ Nhiên tự biết chừng mực."
Người mắc bệnh tự kỷ luôn sống trong thế giới riêng của họ, trừ phi trói cậu lại, bằng không không ai có thể cản được điều cậu muốn làm. Mặc dù chỉ số EQ của Dụ Nhiên thấp nhưng IQ lại vô cùng cao, thế nên ngoài việc lo lắng thì Dụ Trung Nham cũng hết cách.
Đợi tới cuối tuần vẫn không thấy Dụ Nhiên về, mà Dụ Sân lại không thể không đến trường.
Cả nhà ai cũng nhớ Dụ Nhiên, thậm chí Vạn Xu Mính còn khóc sưng cả mắt.
Dù rằng bà không phải là mẹ ruột thằng bé nhưng bà cũng là người nhìn đứa nhỏ này lớn lên, nói thế nào cũng phải có tình cảm. Dụ Trung Nham tức điên, ông là thầy giáo nên rất chú trọng đến vấn đề giáo dục con mình: "Thằng Dụ Nhiên riết rồi càng ngày càng quá quắt, khi còn nhỏ đã lì lợm, lớn lên cũng không thấy thay đổi."
Vạn Xu Mính nói: "Ông đừng nói thằng bé như vậy, Dụ Nhiên nghe được nó buồn. Ông có thể kiên nhẫn với đám học trò bao nhiêu năm nay vậy tại sao lại không thể kiên nhẫn với con mình?"
Dụ Trung Nham vỗ mạnh xuống bàn: "Đợi nó về tôi phải xử nó mới được!"
Dụ Sân sắp có tiết tự học buổi tối, nên tranh thủ chạy ra trạm giao thông công cộng bắt xe.
Trời ngã về chiều, Dụ Sân ngồi trên ghế mà đầu óc toàn suy nghĩ lung tung, liệu anh hai có một đi không trở lại không?
Vạn Xu Mính hay nói với cô đến giờ bà vẫn không hiểu tính anh ấy.
Tuy là mẹ kế nhưng bà vẫn làm tròn trách nhiệm nuôi nấng cậu, thế nhưng Dụ Nhiên lại không có vẻ gì gọi là lưu luyến gia đình mình. Lỡ như sau này Dụ Nhiên trưởng thành rồi, biết đâu sẽ có một ngày cậu âm thầm ra đi không lời từ biệt?
Tự trong thâm tâm Dụ Sân không muốn câu nói của mẹ biến thành sự thật chút nào, cô siết chặt lòng bàn tay, thất thần...
Lẽ nào tất cả chỉ là ảo giác, mọi sự cố gắng của cô đều đổ sông đổ biển hết sao? Bệnh tự kỷ của anh hai sẽ không bao giờ chuyển biến tốt?
Ánh nắng chiều lướt qua người Dụ Sân, cô đơn làm sao...
Đột nhiên, một cái bóng dừng trước mặt cô, Dụ Sân ngẩng đầu, là Dụ Nhiên.
Khuôn mặt đẹp trai của Dụ Nhiên đang nhíu mày nhìn cô, giống như muốn hỏi giờ này cô còn ngồi đây làm gì, tuyến xe buýt 23 chạy ngang cô cũng không phát hiện.
Dụ Sân đứng bật dậy, ngạc nhiên nói: "Anh hai, anh về rồi!"
Thiếu niên liếc Dụ Sân, tiện tay ném cuộn giấy cho cô rồi vác túi đi thẳng.
Dụ Sân cuống quít chụp được, mặt trên viết đúng một chữ —— "Hương". Cô mở miếng giấy bọc ra, bên trong là một xấp tiền nhân dân tệ dày cộm, ít nhất cũng mấy ngàn.
Dụ Sân ngẩn người, anh hai kiếm tiền cho cô mua dụng cụ chế nước hoa sao?
Từ khi xảy ra vụ động đất, cô bị mất toàn bộ quần áo, đến dụng cụ chưng cất cũng chung số phận. Dụ Sân lên trấn học mấy năm nay cũng vì cô thật sự thích môn học này.
Dụ Sân nhìn chằm chằm xấp tiền bằng ánh mắt khó tin, khóe miệng nở nụ cười tươi rói, hét to sau lưng Dụ Nhiên: "Anh hai! Cảm ơn anh nhiều lắm!"
Dụ Nhiên khựng lại, cậu nhíu mày, chỉnh chiếc túi trên vai rồi đi tiếp.
*
Mãi đến lúc bắt đầu tiết tự học buổi tối, Dụ Sân vẫn còn lâng lâng.
Lúc làm bài tập cô cũng cười, Tang Tang thấy cô cười nhiều đến độ phải cười hùa theo: "Cậu biết tin gì chưa, bọn Bách Chính mới đánh nhau nữa đó."
Tang Tang còn tưởng cô biết rồi, mở miệng nói: "Chuyện mới xảy ra đây thôi, nghe nói vì giành vé dự chung kết mà Bách Chính dám chạy qua tận trường Hoa Quang, cái trường quỷ đó cũng đâu phải dạng vừa, đòi đánh Bách Chính teo não. Bách Chính nghe tin liền kéo đám anh em qua đó chơi giáp lá cà."
Vé?
Dụ Sân nhớ hôm thứ sáu tuần rồi trước khi cô về nhà còn chính tai nghe Đinh Tử Nghiên nằng nặc đòi Bách Chính kiếm vé cho cô ta. Vì diện tích sân vận động có hạn, mà cuộc thi liên kết thể thao ba năm mới tổ chức một lần nên rất long trọng, muốn kiếm vé cũng không phải chuyện dễ.
Tang Tang lí nhí nói thêm: "Nghe đồn trường Hoa Quang cũng dữ dội lắm, đặc biệt là tên Trương Khôn nổi danh ác bá, tiếng xấu đồn xa, đúng kiểu điển hình cho câu ""Làm vua cũng thua thằng liều"", trong trường đố ai dám chọc. Không biết Bách Chính đụng độ Trương Khôn sẽ ra thành cái dạng gì nữa."
Tang Tang nhớ lần trước Bách Chính bắt Dụ Sân xin lỗi mà tới giờ vẫn còn nóng máu.
"Bách Chính đúng là tên khốn nạn, nghe nói bạn trai Đinh Tử Nghiên sắp thi đấu, mình dám chắc anh ta vì Đinh Tử Nghiên nên mới xảy ra vụ này." Tang Tang cười hớn hở trên sự đau khổ của người khác, cô liếc Đinh Tử Nghiên đang ngồi hàng trước ôn bài: "Con nhỏ đó cũng thiệt hết nói, mỗi lần nhờ vả thì biết chạy đi tìm Bách Chính, lỡ có chuyện là bắt đầu giở chiêu lật mặt còn hơn lật bánh tráng."
Dụ Sân đứng dậy chạy ra ngoài.
"Ê ê ê, Sân Sân đi đâu đó?"
Dụ Sân nói: "Mình đi xem tình hình."
Tang Tang: "..." Mọe ơi, bạn học ngồi cùng bàn với cô sao dũng cảm dữ vậy chèn.
Dụ Sân đột nhiên quay lại hỏi Tang Tang: "Cậu cho mình mượn điện thoại một chút được không?"
"Được." Tuy Tang Tang không hiểu sao Dụ Sân lại mượn điện thoại nhưng vẫn hào phóng đưa cho cô: "Cậu muốn quay clip hả, được đó, nào xong nhớ cho mình xem ké."
"Cảm ơn." Dụ Sân không có thời gian giải thích, nhanh chân chạy mất.
Dụ Sân biết trường trung học Hoa Quang, nếu nói trường nào học hành tệ hại nhất thành phố T thì người ta sẽ nghĩ ngay đến trường Hành Việt và Hoa Quang. Trường đó cũng gần đây, chỉ cần đi hết con phố ăn vặt rồi lủi vào đường tắt là tới.
Gió đêm buổi tối hơi se lạnh, Dụ Sân ghì chặt áo khoác, chân mới chạy tới đường tắt đã nghe tiếng cười đùa của đám thiếu niên.
Cô siết chặt điện thoại, tim đập thình thịch, ngón tay thủ thế bấm 110 và 120 bất cứ lúc nào.
Dụ Sân tưởng mình tới chậm, ân nhân chắc gặp chuyện rồi, mặc dù rất sợ nhưng cô vẫn lấy hết can đảm nhìn qua.
Trong con hẻm nhỏ, bảy tám thiếu niên giỡn hớt ầm ĩ.
Kiều Huy nói: "Chính ca quá xá trâu bò, thằng nhãi cầm đầu đó tưởng làm nên cơm cháo gì lớn lắm ai dè cũng bị Chính ca "bằm" đó thôi. Mấy cậu không thấy tên Trương Khôn lúc đầu phách lối bao nhiêu thì tới cuối lại sợ hãi bấy nhiêu à." Bách Chính đánh nhau như muốn bán luôn cái mạng, chắc đây là lần đầu tiên Trương Khôn thấy một kẻ khủng bố như vậy, đứng một hồi là khí thế tuột xuống số âm.
Các thiếu niên đi dọc dưới ánh đèn mờ, Bách Chính cởi áo khoác, hình xăm trên cổ càng thêm bắt mắt.
Bàng Thư Vinh vỗ vỗ vai Y Khánh: "Cậu không sao chứ."
"Không sao, cảm ơn Thư Vinh." Y Khánh đỏ mắt, lại quay mặt nhìn Bách Chính, trịnh trọng nói: "Cảm ơn Chính ca."
Bách Chính bất kham nói: "Ơn cái gì mà ơn, lần sau mà còn nhát gan nữa, không cần trương Khôn ra tay, lão tử cũng xử cậu trước. Vé đâu?"
Lúc này Y Khánh mới nhớ: "Ở đây nè Chính ca."
Bách Chính không thèm nhìn, với tay nhét đại vào túi.
Vừa tới đầu hẻm, Kiều Huy thấy Dụ Sân đứng lấm lét dưới cột đèn, cậu đột nhiên có cảm giác ngại ngại khi bị nữ thần bắt gặp bộ gió lưu manh nhếch nhác của mình.
Kiều Huy gãi đầu: "Dụ Sân, sao em lại tới đây?"
Bách Chính nghe Kiều Huy nói liền ngẩng đầu lên.
Dụ Sân nhìn Bách Chính, khóe miệng cậu đầy dấu xanh xanh tím tím, chổ đó còn có vết máu, trên má cũng có nốt.
Đám thiếu niên ai nấy đều ăn mặc luộm thuộm.
Chẳng hiểu sao lúc nãy đám thiếu niên còn ầm ĩ mà bây giờ bắt gặp nét mặt dịu dàng cùng thân hình nhỏ nhắn trong lớp quần áo phong phanh của Dụ Sân lại đồng loạt xấu hổ. Trời ơi muốn chui xuống lỗ nằm cho rồi, rõ ràng cùng học chung trường mà cô thì một trời, còn bọn họ một vực.
Bách Chính là người phản ứng đầu tiên, cậu nhếch môi nhìn cô bằng ánh mắt khó chịu: "Cô tới đây làm gì? Mau về đi."
Dụ Sân hỏi: "Anh không sao chứ?"
Bách Chính cười khẩy: "Thấy lão tử có lúc nào gặp chuyện không?" cậu nói một cách vô cùng ngạo mạn, như thể không ai đủ khả năng khiến cậu gục ngã.
Dụ Sân chưa từng thấy ai tự tin phách lối như con người này, cũng không biết nên phản ứng thế nào, đành cười gượng.
Vẻ mặt của cô bây giờ không khác gì một tín đồ tôn sùng giáo phái đến mù quáng.
Bách Chính ghét nhìn cô cười, khóe môi cậu xụ xuống, liếc Bàng Thư Vinh một cái, Bàng Thư Vinh ho khụ khụ, ba chân bốn cẳng lôi đám anh em chạy mất dép.
Người đi hết, trong con hẻm nhỏ chỉ còn hai người bọn họ.
Bách Chính luống cuống thọt tay vào túi móc hộp thuốc lá ra, dưới ánh nhìn trong trẻo của cô mà lần mò cả buổi trời vẫn không thấy bật lửa đâu.
Cậu phiền thật sự, đành ngậm đại điếu thuốc mà không cần đốt, hung tợn nhai nhai cắn cắn, cốt ý làm vậy chỉ để ngăn cái cảm giác mất tự nhiên này.
Dụ Sân đau lòng thay ân nhân, vết thương đó trên người cậu quá nhiều, y như mới bò ra từ đống đổ nát vậy.
Bách Chính sống mạnh mẽ đã quen nên mấy vết muỗi cắn này chẳng có nghĩa lý gì với cậu.
Dụ Sân nhớ mang máng dọc con đường này có hiệu thuốc, bèn đề nghị: "Bách Chính, em mua thuốc bôi cho anh nhé?"
Bách Chính dựa tường nhìn cô cười, mặc dù nụ cười có vẻ xấu xa: "Cô trốn học chỉ để tới đây quan tâm tôi sao?" Cậu còn nhớ cô gái này vì không muốn bị trễ học mà giành giật từng giây từng phút chạy đi mua bánh kem cho mình.
Dụ Sân thấy đây là chuyện hiển nhiên mà, cô gật đầu.
Cậu rất muốn hỏi, cô thích cậu đến thế sao?
Nhưng chữ chưa kịp tuông ra khỏi miệng đã vội nuốt ngược vào trong. Mẹ nó, lỡ cô nói có thì cậu biết tìm cớ gì để gây sự với cô đây.
Bách Chính nói: "Đi đi, chạy nhanh lên."
Dụ Sân gật đầu, chạy mua thuốc.
Bách Chính đứng tại chổ một hồi lại bắt đầu bực mình, tự dưng khùng điên đứng đây chờ cô ngốc kia, hừ, cậu không đợi cô nữa.
Đúng lúc đó, Dụ Sân cầm thuốc chạy lại: "Chúng ta qua đó ngồi đi." Cô chỉ vào căn nhà phía xa xa, gần đó có mấy cái ghế dựa, hơn nữa còn có ánh đèn chiếu xuống.
Bách Chính ngồi xuống, cô còn chưa đụng chạm gì cậu mà cậu đã hét lên "đau", má nó, đau chết lão tử, làm Dụ Sân sợ hết hồn.
Rõ ràng đang là mùa thu nhưng sao lúc nào cũng ăn mặc phong phanh, làm dáng người cô có vẻ nhỏ bé hơn mức bình thường.
Bách Chính gần như có thể cảm nhận được hơi thở của cô, thơm mát dễ chịu như chính bản thân cô vậy, mặc dù không mang tính công kích nhưng sự tồn tại của nó luôn hiện hữu quanh đây.
Nhiệt độ từ đầu ngón tay ấm áp vô cùng.
Giờ phút này, Bách Chính đột nhiên bứt rứt một cách khó hiểu, nhưng nhiều hơn là sự hoảng loạn chưa từng có.
"Được rồi, được rồi." Bách Chính đẩy tay cô ra: "Không biết thì đừng mò, không chết được."
Dụ Sân cười cười, nhìn điệu bộ hấp tấp của cậu mà không dám nói thẳng, lúc cậu còn đang ngây ngốc thì cô đã bôi thuốc xong từ lâu.
Bách Chính quên bẵng vụ kiếm chuyện với cô, đứng dậy đi một nước về trường.
Nhưng mới đi được vài bước, cậu lại phải quay đầu.
Cô gái nhỏ mặc áo màu lam nhạt lật đật đi theo, bước chân đạp lên ánh đèn phản chiếu, thấy cậu ngoái đầu nhìn mình, miệng cô méo xệch, định hỏi anh lại lên cơn nữa hả?
Bách Chính đút tay vào túi: "Chân ngắn quá hay gì? Lo chạy đi đồ chậm như rùa! Chạy chậm thì đứng trách sao lão tử không đợi cô."
Dụ Sân: "..." So với người cao tận 1m88 như cậu, cô có mơ cũng đừng hòng theo kịp, đã vậy Bách Chính còn đi với tốc độ bàn thờ. Dụ Sân rất muốn nói, anh có thể đi trước nhưng biết tính Bách Chính cục súc nên tự giác ngậm miệng, cố chạy theo chiếc bóng mờ ngược sáng.
Bách Chính nhíu mày: "Phiền quá phiền."
Cô nhìn cậu cười, nhẹ tựa như bông, mặc kệ cậu muốn nói gì thì nói.
Thiếu niên quay đầu, hung thần ác sát nói: "Lần sau nếu không có chuyện gì thì đừng kiếm tôi nữa, cô phiền muốn chết."
Dụ Sân chả buồn quan tâm mấy lời cảnh cáo vô lý của cậu, giọng vẫn giòn giã: "Bách Chính, em biết tại sao anh lại đánh nhau."
Bách Chính nghiến răng ken két, cười nhạo.
Vô nghĩa, cả trường ai mà không biết? Lý do đơn giản nhất là thích đánh nhau, thích gây chuyện thị phi hoặc vì... Đinh Tử Nghiên.
Nhưng thiếu nữ lại nở nụ cười thật thà, giọng nói luồn qua kẽ tai.
"Do bọn họ đánh Y Khánh trước nên anh mới chạy đi cứu cậu ấy đúng không?" Cô nói: "Bách Chính, anh là người tốt."
Một cô bé chưa hiểu sự đời.
Bách Chính mím môi, đệt mợ! Tám chín không rời, mười mới đi.(*)
Hồi lâu, cậu nhịn hết nổi, la cô: "Về mau." Má nó... cứ đứng nói hoài.
(*) Theo ngữ cảnh trong truyện thì nó có nghĩa là chuyện không nên nói thì đừng nói, mà nói rồi lại đợi ngay lúc này mới nói.