Ngày tuyết như vậy, trở
lại viện của mình đã đông lạnh không nhẹ, kết quả đồ ăn phòng bếp đưa tới cũng
không còn nóng.
Ngày nước đóng thành băng như
vậy, lại ăn một bụng khí lạnh, thật không chịu được. Nhưng Tam Lang lại hờ hững
ăn, hắn vừa nhấc đũa, nha đầu ma ma đều lui sạch sẽ, hai nha đầu hồi môn của
nàng vẻ mặt xấu hổ bị ma ma cùng kéo ra ngoài.
"... Tam gia, viện chúng
ta dường như có phòng bếp nhỏ?" Chỉ Hạnh thử hỏi.
"Không có đầu bếp."
Tam Lang trả lời, hơi ngừng, "Nếu ngươi không quen, bảo người ta hâm nóng
thức ăn đi.”
Chỉ Hạnh cười khổ, giống như
nàng quen được nuông chiều vậy... Cũng không phải không có phòng bếp nhỏ, có
thể tránh bệnh liền tận lực tránh, làm gì tự tìm khổ sở?
Nhưng nàng vẫn kêu người, hâm
nóng canh. Hơn nữa dặn dò cơm chiều cũng phải nóng mới được đem vào. Ma ma nói
thầm, "Tam gia nhiều năm nay đều ăn như vậy, cũng không thấy có gì.”
Kẻ hầu khác không để ý, nhưng
Cát Tường Như Ý hai nha đầu hồi môn đã biến sắc. Nhanh tiến lên bưng canh, cười
trừ, "Cô nương nói cái gì, đây là chuyện nô tỳ phải l
Tứ cô nương đã búi tóc phụ
nhân, chỉ nhếch nhếch môi, ôn hòa cười cười với các nàng, không nói thêm gì,
chỉ liếc ma ma kia một cái.
Cát Tường cùng Như Ý dùng một
loại ánh mắt "bà muốn chết", thực thương hại nhìn nhìn ma ma kia, vội
vàng đi hâm canh.
Nghe nói đó còn là vú nuôi
của cô gia, thật không có mắt, bắt nạt cô nương mặt non sao? Không biết bao
nhiêu di nương nghĩ cô nương mặt non chịu thiệt trong tay cô nương, bị sửa trị
có khổ không nói nên lời, lại càng không nhắc đến một ít nô tỳ kiêu ngạo ỷ thân
phận rơi vào tay cô nương...
Tứ cô nương trong mắt chỉ có
gia pháp, cũng không có nhân tình. Quản ngươi là người của ai, cho dù là hoàng
đế thưởng, y luật xử trí, nửa hèo cũng đừng mong thiếu, nên bán nên giữ, trốn
cũng trốn không thoát.
Mười ba tuổi giúp đỡ kế phu
nhân quản gia đến mười tám, uy nghiêm nặng bao nhiêu a! Nhưng người ta chính là
kiều nhỏ mặt non, ôn ôn nhu nhu, thoạt nhìn rất dễ bắt nạt... Chờ bị lột vài
trăm lớp da mới hối hận, đã quá muộn rồi. Dao cùn cắt thịt là đau nhất, những
người này còn không biết sống chết.
Hai nàng thông minh nhanh đi
hâm canh, thuận tiện nấu chút canh ng gà. Đáng tiếc trù nghệ chỉ có bao nhiêu,
Nhưng biểu thị trung tâm luôn là đúng chỗ.
Kết quả Tam Lang kinh ngạc
uống canh nóng, còn có canh ng gà mới nấu. Ăn đồ nóng vào bụng, cái loại tử khí
bức người của hắn giảm đi
Sau khi ăn xong vốn định đến
thư phòng, nhưng hắn chần chừ một lát, vẫn thong thả vào Noãn Các, Chỉ Hạnh
đang ngồi trên kháng thêu hoa, nhìn thấy hắn liền quay đầu, định đi xuống, hắn
khoát tay, tự cởi giày lên kháng, cùng Chỉ Hạnh cách một cái bàn, lặng yên đọc
sách.
Sắc trời càng tối, Chỉ Hạnh
có chút lo lắng nhìn ngọn đèn sắp tắt trên bàn, trầm ngâm một lát, gọi Cát
Tường vào, bảo cô ấy đi lấy đèn nàng quen dùng.
Đó là một cái đèn bằng đồng,
mặt trong mài nhẵn, giống như gương. Chỉ châm ngọn nến, cả phòng liền sáng rực
lên.
Vật thật tinh xảo. Trong đôi
mắt tĩnh mịch của Tam Lang xẹt qua một tia kinh ngạc. Nhưng dù gì cũng là đồ
cưới của nương tử, hắn không tiện hỏi nhiều, chỉ cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Đó là một quyển tạp ký về
sông núi, văn từ bình thường, chỉ là nội dung tươi mới được ưa thích, ghi lại
rất nhiều cảnh thật về sông núi xa gần. Chỉ có chìm vào trong đó, hắn mới có
thể tạm thời rời khỏi tất cả, có được một chút bình tĩnh vui sướng.
Chỉ Hạnh lặng lẽ nhìn hắn,
rốt cục có chút giống người sống. Chỉ là bản sơn thủy tạp ký kia rất là bình
thường... Ít nhất so với mười rương sách lớn hồi môn của nàng đưa đến, nhạt
nhẽo vô vị. Lúc trước sau khi nàng thích cái tên xem qua một lần, rất là thất
vọng, không nghĩ đến Tam Lang xem đến sách mềm luôn, trên bìa còn xù lông.
Có lẽ phu quân... không giống
hoạt tử nhân như nàng tưởng tượng vậy?
Thình lình, Tam Lang đột
nhiên phá vỡ bình tĩnh, "Ngươi cho rằng, chết nặng tựa thái sơn, là nên
chết như thế nào?”
Chỉ Hạnh thiếu chút nữa đâm
xuyên qua đầu ngón tay của mình, rút tay về nhanh, bằng không hà bao này sẽ bị
hủy.
... Phu quân, ngài hỏi gì
không được, lại dùng giọng nói quỷ khí dày đặc này hỏi vấn đề mà ngay cả Khổng
lão phu tử cũng trả lời cho có lệ "không biết sống làm sao biết chết”?
Nàng không thể học trả lời
qua loa có lệ... đây không phải là con đường đúng đắn. Muốn cột vào nhau cả
đời, lừa qua dối lại, ngày sau càng nhiều phiền phức, không bằng dứt khoát nói
thẳng.
Cho nên nàng nghiêm mặt,
"Nam tử như thế nào, thiếp thân không biết. Nhưng nữ tử là vì con cái mà
chết, có chết cũng không chối từ.”
“?!”
Trầm mặc một chút, Chỉ Hạnh
ngăn chặn chua sót thê lương dâng lên, bình giọng nói, "Ngô mẫu chỉ có một
con gái là thiếp, mẹ sinh khó cơ hồ bỏ mình. Lại vì thiếp thân... Nhịn chết
mười hai năm, dùng thuốc mạnh kéo dài mạng, không khác gì ngày ngày uống thuốc
độc, thảm trạng này khó có thể kể hết...”
Trên có bà ngoại, bà cố ngoại
đủ loại, "Sống không bằng chết, nhịn chết, vì con cái mà chết. Đây mới là
cái chết nặng tựa thái sơn của nữ tử.”
Cả phòng tĩnh mịch. Đôi mắt
lạnh như băng của Tam Lang nhìn chằm chằm mặt nàng, nàng vừa nhấc đầu liền bị
bắt giữ, động cũng không dám động.
"Nếu con cái giết người
phóng hỏa, ngươi lại làm như thế nào?" Môi mỏng của hắn phun ra hai câu
này, đã có loại ý vị u lãnh âm trầm.
Con ta làm sao có thể... Nàng
rất muốn trả lời như vậy, nhưng vẫn cẩn thận suy nghĩ.
"Có oan liều chết giải
oan, nếu thực sự làm chuyện như vậy... đương nhiên giao cho quốc pháp xử
quyết." Nàng cắn răng, "Đợi những đứa con khác đã lớn, ta tự tìm sợi
dây thừng giải quyết. Dạy dỗ ra đứa con như vậy, đáng chết nhất chính là ta!”
Rầm một tiếng, những thứ trên
bàn đều nhảy dựng lên, nếu không phải nàng vươn tay đỡ đèn đồng, không biết có
gây ra hoả hoạn gì đó hay không.
"Tam gia?" Nàng run
run hỏi, "Tay ngài... đau không?" Dùng lực đập bàn như vậy, không đau
sao?
Tam Lang không trả lời, ánh
mắt như bén lửa, như là đột nhiên sống lại...
Nhưng càng
Ta nói sai cái gì? Không đồng
ý cũng không sao nha, mọi người từ từ nói, làm gì tức giận như vậy...
Nhưng chỉ trong chốc lát,
ngọn lửa rất nhanh dập tắt, tựa như tro tàn. Hắn cười một tiếng, nghe qua làm
cho người ta trong lòng phát lạnh, "Ngươi nghe ngóng rất kĩ, cũng coi như
để tâm.”
Liền không mở miệng nữa.
Chỉ Hạnh buồn, thực buồn. Ta
nghe ngóng gì chứ? Có cái gì để ta nghe ngóng sao? Ta vào cửa mới một ngày
thôi, ngay cả thời gian cùng nha đầu nói chuyện riêng cũng không có, ta có thể
hỏi thăm cái gì?
Tam Lang ít lời như trước,
vẫn là dáng vẻ hoạt tử nhân xinh đẹp. Nhưng thời gian nghỉ kết hôn bảy ngày của
hắn, ngày ngày đều ở cùng Chỉ Hạnh, hắn đọc sách, Chỉ Hạnh làm nữ hồng. Có đôi
khi mỏi mắt, liền nhìn khoảng không ngẩn người, rất ít cùng nàng nói chuyện,
cũng chưa từng chạm qua nàng.
Nhưng mà, không còn lạnh như
băng, cũng không cự tuyệt Chỉ Hạnh hầu hạ chải đầu. Buổi tối ngủ vẫn quay mặt
vào tường, nhưng sẽ dựa vào nàng một chút, tỉnh ngủ phát hiện sẽ không nói gì,
hắn vẫn như trước quay mặt vào tường cuộn thành một đám, lại gắt gao dựa vào
cánh tay nàng.
Nàng nhìn không ra ý tứ của
Tam Lang, đây coi như là... không chán ghét
Khi Tam Lang hết phép phải
lên triều, Chỉ Hạnh đưa ra hà bao nàng làm mấy ngày nay, xuân lan thu quế rất
lịch sự tao nhã. Thấy hà bao hắn mang theo bên người đã có chút cũ, nàng cảm
thấy vẫn là thay cái khác có vẻ tốt hơn.
Đôi mắt hắn vẫn lạnh như băng
không có tình cảm, lại nhận lấy, đem tạp vật trong hà bao cũ trút vào hà bao
mới, sau đó đưa hà bao cũ cho nàng, "Thu.”
Người này, liền đứng bất động
như vậy. Hà bao mới để trên bàn, hà bao cũ trên tay nàng, nên đi, nhưng người
này vẫn đứng đằng kia.
Tam gia cầu người, có chuyện
nói thẳng đừng đánh đố ta như vậy chứ? Ta cũng là lần đầu lập gia đình, không
có kinh nghiệm a! Nàng thật khóc không ra nước mắt.
Linh cơ vừa động, nàng đặt hà
bao cũ xuống trước, sau đó thắt hà bao mới lên người Tam Lang. Ngay cả cười
cũng không cười cho người ta một cái, chỉ chờ nàng thắt xong, vuốt vạt áo,
khoát áo choàng, hắn mới gật gật đầu, chạy lấy người.
Mới bước qua bậc cửa, Tam
Lang lại quay đầu, do dự một hồi lâu, mới nói, "Nếu về trễ, ta sẽ cho gã
sai vặt trở về báo.”
"Dạ." Nàng còn muốn
đưa, lại bị Tam Lang giữ ở cửa ngăn cản.