Tham Vọng

Chương 54



Dịch Phong Từ và Thẩm Nam Tinh đứng tại chỗ ôm nhau vài phút, anh nhìn thoáng qua cửa thư phòng khép hờ, đi vào một mình.

Thẩm Nam Tinh không biết anh nói gì với Úc Lam, nhưng dù bọn họ nói gì thì hẳn vẫn là kết quả tốt.

Một giờ sau, Dịch Phong Từ ra khỏi thư phòng.

Anh không có nhiều thời gian, còn phải chạy suốt đêm về thành phố A xử lý công việc, Thẩm Nam Tinh không yên tâm để anh lái xe về, giúp anh mua một vé máy bay rạng sáng, đưa anh tới sân bay, dặn dò ở một mình phải chăm sóc bản thân, chú ý ăn uống, đừng có mà không có cậu bên người lại tùy ý lừa gạt.

Dịch Phong Từ đồng ý, không yêu cầu cậu cùng đi đồng thời bảo cậu trong khoảng thời gian này nhớ để ý Úc Lam.

Phụ huynh dù tiến bộ nhưng trong lòng ít nhiều cũng có nút thắt khó bỏ.

Mẹ hiểu cho bọn họ, bọn họ cũng có thể hiểu cho mẹ.

Bọn họ không vì cuộc chia ly ngắn ngủi mà lưu luyến không rời, sau đó ai bận việc nấy.

Thẩm Nam Tinh không bận chuyện gì, cả ngày cậu ở nhà cùng Úc Lam chuẩn bị đồ dùng tết. Úc Lam thích trang trí, năm nào bà cũng trang hoàng cho ngôi nhà hoan hỉ không thôi. Cách Tết Âm Lịch càng gần, không khí chào đón năm mới ngày càng rõ ràng, tâm trạng Úc Lam dần tốt lên, lúc nói chuyện với Thẩm Nam Tinh không trốn tránh nữa mà khôi phục trạng thái bình thường.

Thẩm Nam Tinh về được một tuần mà Thẩm Trọng Bách vẫn chưa lộ mặt, không khỏi hỏi: “Có phải năm nay ba lại bận hơn năm ngoái không ạ?”

“Đúng vậy.” Úc Lam ngồi trước bàn trong phòng khách, đối diện với video dạy cắt giấy dán cửa sổ, đôi mắt vẫn nhìn thẳng, cầm kéo cắt giấy đỏ theo hình cung từng chút từng chút một, “Người điều hành Lâm thị quá mạnh, mấy dây chuyền sản xuất làm việc liên tục không có thời gian nghỉ ngơi. Như thế cũng tốt, bận một chút nhưng những hao tổn trước đó sẽ được bù vào nhanh chóng, sau này có thể sinh lợi nhuận.”

Thẩm Nam Tinh gật đầu, cũng cầm một tờ giấy đỏ lên cắt cùng Úc Lam.

Úc Lam chỉ cậu vài đường, lại cảm thán: “Lâm lão tiên sinh cũng thật tinh mắt, nhìn xa trông rộng, không bởi vì lợi ích của gia tộc mà giao cho con cháu không biết cố gắng, thay vào đó lại giao cho một người có năng lực thật sự. Trí tuệ ấy không phải ai cũng có, khó trách sự nghiệp nhà người ta càng làm càng lớn.”

Thẩm Nam Tinh chớp mắt, thấy Úc Lam đề cập đến người điều hành Lâm thị nhưng không có gì khác thường, tựa hồ cũng không biết thân phận thật sự của Dịch Phong Từ.

Chẳng lẽ hôm đó Dịch Phong Từ chưa nói?

Cũng đúng, xét tới hoàn cảnh hôm đó thì không có cơ hội đề cập đến chuyện công việc của mình thật.

Thẩm Nam Tinh hồi tưởng lại hành vi mấy năm nay của anh, đột nhiên nhếch miệng, nói với mẹ: “Mẹ ơi, mẹ có nhớ hôm anh con về mặc cái gì không?”

Úc Lam say mê cắt giấy, nghe cậu nhắc tới mới nhớ lại.

Hôm ấy Dịch Phong Từ mặc tây trang, bên ngoài còn khoác một chiếc áo khoác màu đen cắt may khéo léo.

Đây là lần đầu tiên bà thấy Dịch Phong Từ ăn mặc như vậy, buông kéo xuống hỏi: “Anh con thăng chức à?”

Thẩm Nam Tinh: “Không ạ.”

Anh vốn là người điều hành Lâm thị, nếu thăng chức thì có mà thay thế Lâm lão tiên sinh luôn.

Úc Lam: “Vậy sao nó mặc tây trang thế? Chắc không phải đồng phục công ty sửa chữa đâu?”

Thẩm Nam Tinh nhìn mẹ mình, khóe miệng khẽ giật, cuối cùng cậu cũng biết mấy sợi thần kinh chậm chạp kia của mình là di truyền từ ai.

Hai bảy tết.

Thẩm Trọng Bách gọi về, báo bận nốt tối cuối cùng là có thể về nhà nghỉ ngơi, nhân tiện bảo Úc Lam chuẩn bị cho mình một bộ tây trang rồi bảo tài xế mang tới sân bay.

Đên nay ông muốn tới thành phố A, tham dự bữa tiệc cuối năm của tập đoàn Lâm thị.

Thẩm Nam Tinh vểnh tai nghe ba mẹ trò chuyện, lấy điện thoại gửi cho Dịch Phong Từ một gương mặt mỉm cười đáng yêu.

Hơn mười phút sau, Dịch Phong Từ tranh thủ thời gian nhắn lại, hỏi sao thế?

Thẩm Nam Tinh không nhiều lời, chỉ đáp chúc may mắn.

Sáng hôm sau, Thẩm Nam Tinh hiếm khi không ngủ nướng, thức dậy từ sớm, ăn sáng xong thì lấy một hộp kem vị dâu tây ra phòng khách ngồi.

Vừa mới ăn được một phần mười, sân nhà truyền tới tiếng xe chạy, Thẩm Nam Tinh lập tức nhảy khỏi sô pha, chạy ra cửa sổ sát đất ở lầu một, lén nhìn ra bên ngoài.

Xe của nhà cậu, ba xuống xe với vẻ mặt trầm trọng.

Chỉ chốc lát sau, một chiếc xe khác tiến vào sân, là một chiếc siêu xe phiên bản giới hạn, rõ ràng không phải của nhà cậu.

Vài giây sau, xe dừng lại, Dịch Phong Từ xuống xe, khuôn mặt cũng trầm trọng như thế.

Thẩm Nam Tinh đứng bên cửa xúc một thìa kem to, vừa lúc liếc qua Dịch Phong Từ.

Biểu cảm trầm trọng của Dịch Phong Từ lập tức tan vỡ, hơi tủi thân nhìn về phía Thẩm Nam Tinh, như thể muốn tìm trợ giúp.

Thẩm Nam Tinh hóng hớt không chê chuyện lớn, quyết đoán bày ra mặt quỷ cho anh xem, lại cười tủm tỉm nhìn anh theo Thẩm Trọng Bách vào thư phòng, nhảy nhót về lại phòng khách, tiếp tục xem vở kịch múa kinh điển của mình.

Cậu không nỡ trách Dịch Phong Từ chuyện anh giấu diếm mình nhưng ba thì không!

Hơn nữa sẽ cực kì sắc bén, khí thế đảm bảo sẽ hơn hẳn Dịch Phong Từ.

Lúc này Thẩm Nam Tinh không có ý định cùng anh đương đầu.

Rốt cuộc việc nào ra việc đó, trong chuyện giấu diếm thân phận này, cậu cũng là một người bị hại đáng thương!

Tâm trạng Thẩm Nam Tinh tốt cô cùng, lại không ngờ vui quá hóa buồn, kịch còn chưa xem xong thì Lý Hoa Tây đã gọi điện tới.

Hắn bảo cậu về thành phố A sớm, Tề Lễ Ngôn ra ngoài liên hoan lại tranh chấp với người qua đường, hai bên say rượu ẩu đả, tất cả đều vào bệnh viện, lần này vết thương của Tề Lễ Ngôn không nhỏ, phỏng chừng không thể tham gia sân khấu kịch, hiện tại lại không tìm được vũ công thích hợp, chỉ có thể để Thẩm Nam Tinh thay thế y múa vị trí nam chính.

Chuyện này đối với Thẩm Nam Tinh không nghi ngờ chính là một lần khiêu chiến quá lớn, cậu thậm chí không có cơ hội từ chối đã bị Lý Hoa Tây ấn lên sân khấu.

Lúc Dịch Phong Từ xuống lầu, kem trong tay Thẩm Nam Tinh đã tan hoàn toàn.

Quả thật Thẩm Trọng Bách đã răn dạy anh bằng một thái độ nghiêm khắc trước nay chưa từng có, trách anh sao lại giấu người nhà chuyện tới Lâm thị làm, có từng xem nhà họ Thẩm là gia đình hay không?

Về điểm này Dịch Phong Từ thật sự cảm thấy áy náy, ngoại trừ cúi đầu nhận sai, không có lời nào biện giải.

Nhưng vẻ mặt đắc ý dào dạt ý cười của Thẩm Nam Tinh lúc mới vào cửa kia đã được anh ghi tạc trong lòng.

Vốn định tìm cơ hội “trừng phạt” cậu một chút nhưng lại thấy cậu ngồi trên sô pha không nhúc nhích, ngơ ngẩn nhìn màn hình TV đen sì.

Dịch Phong Từ nhíu mày, tạm thời gạt chuyện “trừng phạt” sang một bên, đi tới bên Thẩm Nam Tinh hỏi: “Cưng ơi, em sao thế?”

Thẩm Nam Tinh thấy anh tới như là đột nhiên tìm được chỗ dựa, đầu tiên là lên án Lý Hoa Tây ác ma không nói lý sau đó lại ủ rũ ôm lấy anh, ghé vào vai anh than thở: “Làm sao bây giờ, em không nhảy vai chính từ lâu lắm rồi.”

“Nhỡ khi em quá căng thẳng, bất cẩn ngã thì sao?”

~Hết chương 54~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.